Chương 3
Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng
03/10/2013
Hôn lễ tới gần, việc khiến Hàn Đình Đình vui mừng nhất, là bạn thân Tư Đồ Từ
Từ chờ mong bấy lâu đã đến. Một loạt quá trình thử đồ, chọn đồ, SPA, đều có Từ
Từ đi cùng, hai người cứ như trở lại hồi còn đến trường, cùng tiến cùng lui,
thân thiết khăng khít.
Đối với việc này Tần Tống rất là phản đối, một kỹ sư tâm hồn đã quá đủ, giờ lại còn một đôi, quả thực là họa vô đơn chí!
Hơn nữa cái họa vô đơn chí này, so với Hàn Đình Đình còn càng mồm miệng, chanh chua hơn.
Loại chuyện hai bạn nhỏ bất hòa ngây thơ kiểu này là Hàn Đình Đình thạo nhất. Huống hồ Tần Tống cũng có một loạt nhiệm vụ nặng nề của chú rể phải hoàn thành, chẳng có bao nhiêu thời gian để đấu đá với Từ Từ. Thời gian vù vù trôi qua giữa các công tác chuẩn bị loạn xị, chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức hôn lễ.
Bởi vì sức khỏe của Tần Uẩn không thể chống đỡ được với các thủ tục rườm rà, cho nên hôn lễ lần này được làm long trọng mà đơn giản.
Đến giờ đón dâu, một đoàn xe đi trước mở đường, một đoàn đi theo dọn đường, sau đó là đoàn xe đón dâu, dọc đường một hàng dài bắt mắt uốn lượn mà đến. Đi cùng chú rể là năm người bạn, cộng thêm Tần Tống, chính là “Lương Thị Lục Thiếu” tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố C. Hàn Đình Đình đã từng gặp người đứng hàng thứ năm trong đó là Lý Vi Nhiên, anh ta là anh họ của Tần Tống, hai nhà quan hệ rất thân thiết.
Nhà họ Hàn sống trong căn kí túc xá được đơn vị của cha Đình Đình cấp, căn phòng này xây dựng đã lâu, có chút cũ kỹ, tuy đã được mẹ của Đình Đình dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, nhưng sáu người người nào người nấy phong độ lộng lẫy, đứng ở trong này nhìn kiểu gì cũng thấy quá lóa mắt.
Cha Đình Đình trước nay không giỏi nói chuyện, thấy thời gian đã sắp đến, vội thúc giục hai mẹ con còn đang nói chuyện đâu đâu: “Được rồi, để con bé đi thôi.”
Lời vừa thốt ra, nước mắt của mẹ Đình Đình đã “Ào” một cái tuôn rơi.
Hàn Đình Đình kéo mẹ, cẩn thận lau nước mắt cho bà, “Mẹ, con phải đi.”
“Đình Đình à, con… Con phải ngoan đấy…” Mẹ Đình Đình sụt sịt dặn dò, “Phải ngoan đấy!” Không biết nói gì cho phải, bà cứ gặp đi lặp lại câu này.
Hàn Đình Đình gật đầu, “Mẹ cũng phải ngoan nha mẹ, đừng xâu hạt tiếp nữa, mắt mẹ kém rồi, phải nghỉ ngơi nhiều.” Mẹ Đình Đình vội gật đầu, khóc không thành tiếng. Cô lại quay sang phía cha: “Bố, bố cũng phải nghỉ ngơi nhiều, lúc điều tra vụ án đừng cố quá sức.”
“Con bé này! Nói linh tinh!” Cha Đình Đình từ trước đến giờ vẫn đầu duy trì nhiệt tình yêu nghề đối với công tác cảnh sát, nghiêm mặt theo phản xạ. Nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày con gái về nhà chồng, ông lại dịu xuống, “… Biết rồi, bố sẽ cẩn thận. Đình Đình, con gả cho người ta, sau này là con dâu nhà người ta, lúc nào cũng phải tuân thủ quy củ của nhà Tần Tống, nghe chưa?”
Cha Đình Đình cả đời nghiêm túc phép tắc, có thể nói với con gái những câu như vậy, đã xem như là xưa nay chưa từng có rồi.
Hàn Đình Đình lặng lẽ gật đầu.
Tần Tống vẫn cố nén sự sốt ruột, đứng bên cạnh thờ ơ nhìn, lúc này rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt ép buộc của năm ông anh, không tình nguyện đứng ra, miễn cưỡng bày tỏ với hai bố mẹ vợ: “Bố, mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho… Đình Đình, bố mẹ yên tâm giao cô ấy cho con đi!”
Nói xong tự anh cũng cảm thấy nổi hết da gà.
Bố Đình Đình cầm tay anh theo phong cách cực kỳ quân nhân, Tần Tống nghĩ chắc ông muốn trịnh trọng dặn dò mình đừng bắt nạt con gái rượu nhà người ta, ai ngờ cha Đình Đình lại ngay thẳng nói với anh: “Tần Tống, sau này Đình Đình có chỗ nào không tốt, con cứ việc uốn nắn nó!”
Tần Tống vui vẻ, toét miệng gật đầu, hừng hực thưa: “Dạ!”
Tất cả mọi người trong phòng trừ cha mẹ Đình Đình, đều quay mặt đi hướng khác thở dài.
**
Bởi vì cũng không phải là kết hôn thật, cho nên trên thực tế ngoại trừ hơi hồi hộp, Hàn Đình Đình cũng chẳng có lấy mộ chút cảm xúc mà cô dâu nên có. Khi tạm biệt mẹ Đình Đình khóc đến sưng húp mắt, ngay cả sắt đá như cha Đình Đình cũng hơi hơi nghẹn ngào, cô thì một tẹo xúc động cũng không có.
Nhưng ra cửa trèo lên xe, xe chầm chậm lăn bánh, quay đầu nhìn lại, phía sau cha đang đỡ mẹ, bóng dáng dần dần lùi xa, mũi Hàn Đình Đình bỗng nhiên cay cay, chua xót đến đau buốt.
Mặc dù đi tới bước đường ngày hôm nay, là do bị hai người ép, nhưng cô vẫn yêu quý họ. Cả thế giới chỉ có hai người họ, trước sau như một, chẳng hề đòi hỏi, so với bất kỳ ai cũng đều sâu nặng hơn, yêu thương cô.
Cha mẹ, con xin lỗi.
“Haiz…” Tần Tống vừa mới thả lỏng ngả về phía sau, bỗng phát hiện Tiểu Thổ Màn Thầu bên cạnh đang rơi lệ, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống găng tay ren hoa màu trắng của cổ, không kịp thấm vào lăn luôn xuống tà váy bồng, anh nhất thời giật mình ngẩn ngơ.
“Khụ…” Tần Tống hắng giọng, Tư Đồ Từ Từ ngồi cạnh ghế lái nhìn vào kính, liếc mắt xem thường anh một cái, sau đó hoàn toàn chẳng thèm nhìn nữa. Tần Tống bất đắc dĩ, rút chiếc khăn tay từ trong bộ đồ tây của chính mình ra, nhắm mắt đưa cho Hàn Đình Đình trước mặt.
Hàn Đình Đình càng nghĩ càng đau lòng, những tủi thân chưa nói được cùng ai suốt một năm qua, những tâm sự chất chứa cả một năm đằng đẵng, tờ giấy kết hôn sau này phải vĩnh viễn đeo trên lưng, lúc này hết thảy đều quay cuồng trong lòng cô. Mà hình ảnh cha mẹ vừa đỡ nhau trong gió khi nãy, giống như hình ảnh cuối cùng kết lại những si mê vọng tưởng trước kia của cô, khiến lòng cô đau như dao cắt.
Nước mắt nối nhau rơi xuống, lớp lông mi giả khẽ rung rung, giống như hai chiếc quạt nhỏ phe phẩy, phẩy cho tay chân Tần Tống luống cuống cả lên.
“Này!” Anh trầm giọng, nghiến răng nghiến lợi, “Cô đừng khóc nữa!”
“Đừng khóc!”
“Đừng khóc mà…”
“Cô đừng khóc có được không…”
“Được rồi…” Tần Tống lắc lắc đầu, đưa tay cầm chiếc khăn chạm lên mặt cô, vụng về lau lau nước mắt, “Đừng khóc… Đừng khóc đừng khóc…” Anh thử đưa tay vỗ vỗ cô, hình như có hiệu quả, lại thử kéo cô dựa vào người mình, tay chân lóng ngóng vỗ về an ủi.
Mới ngày nào cha mẹ thường nhẹ nhàng ôm chúng ta đang khóc lóc ầm ĩ vào lòng vỗ về, sau này lớn lên, chúng ta có lẽ không cần như vậy nữa, nhưng nếu mỗi khi đau đớn, khổ sở, bất lực, giả sử có người có thể ôm chúng ta vào trong lòng, nhẹ nhàng dịu dàng vỗ về, giống như là dỗ trẻ con, thì vẫn sẽ khiến chúng ta cảm thấy yên tâm và ấm áp.
Tư Đồ Từ Từ tia vào kính chiếu hậu nhìn thấy hết được từ đầu đến cuối. Gã đàn ông vô lễ kiêu căng thối hoắc trong truyền thuyết, ôm người bạn thân đang khóc ướt hết mặt của Từ Từ, vỗ vỗ cô như thằng thiểu năng, vẻ mặt bối rối kia mặc dù rất ngây ngô, nhưng lại không mất đi vẻ đáng yêu.
Không phải nói vì cha bệnh nặng nên mới miễn cưỡng kết hôn sao? Còn lén giao hẹn một năm sau ly hôn… Tư Đồ từ Từ dời mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ly hôn? A, để rồi xem ~
**
Phần chính của hôn lễ là tiệc cưới. Trước bữa tiệc người nhà tụ tập hết lại, đưa lễ ra mắt, làm lễ gọi tên, chính thức vào cửa. Sau đó Tần Uẩn sẽ đi nghỉ, những tiết mục sau để cho Tần Tống một mình chống đỡ, dù sau anh cũng là người thừa kế duy nhất của Tần Thị, không muốn cũng phải đứng ra.
Trương Phác Ngọc đưa cho Hàn Đình Đình một chiếc vòng tay quý phi, có một đoạn vân đá màu xanh biếc, sợi vân cực nhỏ, là loại tốt nhất cực kỳ hiếm theo tiêu chuẩn phân loại phỉ thúy Lão Khanh*.
“Cái này là lúc mẹ được gả vào nhà, mẹ chồng của mẹ tặng cho, bây giờ mẹ tặng lại cho con.” Trương Phác Ngọc cười tủm tỉm đeo vào cho cô, ngắm lại một lần, “Uhm… Hình thức hơi quê mùa một chút, Đình Đình, nếu con không thích thì cất đi, sau này lại tặng cho con dâu là được!”
Khụ khụ khụ… Tần Uẩn lại bắt đầu ho khan…
“A Tống, quần áo của con sao lại thế này?” Trương Phác Ngọc dời sự chú ý đến một mảng vết bẩn ở vai trái của bộ lễ phục màu trắng trên người con trai, “Con làm thế nào mà bẩn cả lễ phục!” Trương Phác Ngọc mất hứng kêu lên. Tần Uẩn cũng nhíu mày.
Tần Tống liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh kia, cô đã trang điểm lại xong xuôi, mặc một bộ váy trắng không tỳ vết, trên đầu đội một chiếc vương miện kim cương chế tác thủ công, sạch sẽ không một hạt bụi. Còn dám cười nhạo anh! Tần Tống cay cú hít một hơi, trừng mắt nhìn gương mặt cười cợt của Hàn Đình Đình, tức giận không thôi ——— Cô ta, cô ta cô ta cô ta cô ta đúng là một cái Tiểu Thổ Màn Thầu vô lương tâm!
Hàn Đình Đình cười cười xin lỗi với Tần Tống, lại bất ngờ bị đáp lễ bằng một ánh mắt hung dữ, cô gục đầu xuống, không dám nhìn lại.
Tiểu Thổ Màn Thầu hoàn toàn không thèm nhìn anh… Tần Tống âm thầm nuốt muột ngụm máu vừa hộc lên vào bụng, trong lòng thầm thề, đợi sau khi kết hôn rồi, nhất định không cho cô ta được sống yên ổn! Tra tấn cô ta! Tra tấn cô ta tra tấn cô ta!
**
Lời xin lỗi dành cho Tần Tống, Hàn Đình Đình vẫn giữ lại cho đến tận lúc vào động phòng.
Vừa rồi cô thay đến tám bộ quần áo, tám kiểu tóc, sáu đôi giày cao gót trung bình khoảng mười phân, đến khi cô đi đến phòng tân hôn đã được khách sạn chuẩn bị, phải nhờ Tư Đồ Từ Từ và Kỷ Nam Sam dìu vào cửa.
Tốn mấy tiếng đồng hồ trong cái phòng tắm còn to hơn cả nhà cô, mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng Hàn Đình Đình mới xử lý sạch được đủ loại keo xịt tóc và mấy miếng băng dính linh tinh loằng ngoằng được dán lên người để đề phòng lộ hàng đi.
Cô bị hơi nước nóng hun đỏ hết cả mặt, mặc chiếc áo tắm màu trắng của khách sạn, đi từ phòng tắm ra.
Cửa phòng tắm đối diện với cửa chính, cô vừa ngẩng đầu, Tần Tốn cũng đã đứng ở trước tầm mắt.
Lúc ấy đêm đã rất khuya, khách khứa giải tán hết, nguyên một tầng có phòng tân hôn của bọn họn đã bị thuê trọn luôn, vì thế xung quanh cực kỳ im ắng. Tần Tống còn chưa kịp đóng cửa, ngọn đèn thủy tinh ngoài hành lang hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ như có như không, chiếu vào phòng qua cánh cửa khép một nửa, hắt một cái bóng thật sẫm lên một nửa gương mặt đẹp trai của anh ta, trong nhất thời khó nhìn ra được vẻ mặt.
Anh ngây ngẩn, nhìn chằm chằm vào cô. Hàn Đình Đình theo bản năng đưa tay giữ chặt cổ áo tắm hình chữ V, căng thẳng nhìn anh.
Cánh cửa “Cạch” một tiếng, Hàn Đình Đình nhảy dựng lên, Tần Tống bước ra từ bóng tối bên ngoài cánh cửa, mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi, màu đỏ ngầu trong mắt anh vì hơi men mà càng đậm thêm, anh nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào, chậm rãi tiến lại gần…
Đối với việc này Tần Tống rất là phản đối, một kỹ sư tâm hồn đã quá đủ, giờ lại còn một đôi, quả thực là họa vô đơn chí!
Hơn nữa cái họa vô đơn chí này, so với Hàn Đình Đình còn càng mồm miệng, chanh chua hơn.
Loại chuyện hai bạn nhỏ bất hòa ngây thơ kiểu này là Hàn Đình Đình thạo nhất. Huống hồ Tần Tống cũng có một loạt nhiệm vụ nặng nề của chú rể phải hoàn thành, chẳng có bao nhiêu thời gian để đấu đá với Từ Từ. Thời gian vù vù trôi qua giữa các công tác chuẩn bị loạn xị, chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức hôn lễ.
Bởi vì sức khỏe của Tần Uẩn không thể chống đỡ được với các thủ tục rườm rà, cho nên hôn lễ lần này được làm long trọng mà đơn giản.
Đến giờ đón dâu, một đoàn xe đi trước mở đường, một đoàn đi theo dọn đường, sau đó là đoàn xe đón dâu, dọc đường một hàng dài bắt mắt uốn lượn mà đến. Đi cùng chú rể là năm người bạn, cộng thêm Tần Tống, chính là “Lương Thị Lục Thiếu” tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố C. Hàn Đình Đình đã từng gặp người đứng hàng thứ năm trong đó là Lý Vi Nhiên, anh ta là anh họ của Tần Tống, hai nhà quan hệ rất thân thiết.
Nhà họ Hàn sống trong căn kí túc xá được đơn vị của cha Đình Đình cấp, căn phòng này xây dựng đã lâu, có chút cũ kỹ, tuy đã được mẹ của Đình Đình dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, nhưng sáu người người nào người nấy phong độ lộng lẫy, đứng ở trong này nhìn kiểu gì cũng thấy quá lóa mắt.
Cha Đình Đình trước nay không giỏi nói chuyện, thấy thời gian đã sắp đến, vội thúc giục hai mẹ con còn đang nói chuyện đâu đâu: “Được rồi, để con bé đi thôi.”
Lời vừa thốt ra, nước mắt của mẹ Đình Đình đã “Ào” một cái tuôn rơi.
Hàn Đình Đình kéo mẹ, cẩn thận lau nước mắt cho bà, “Mẹ, con phải đi.”
“Đình Đình à, con… Con phải ngoan đấy…” Mẹ Đình Đình sụt sịt dặn dò, “Phải ngoan đấy!” Không biết nói gì cho phải, bà cứ gặp đi lặp lại câu này.
Hàn Đình Đình gật đầu, “Mẹ cũng phải ngoan nha mẹ, đừng xâu hạt tiếp nữa, mắt mẹ kém rồi, phải nghỉ ngơi nhiều.” Mẹ Đình Đình vội gật đầu, khóc không thành tiếng. Cô lại quay sang phía cha: “Bố, bố cũng phải nghỉ ngơi nhiều, lúc điều tra vụ án đừng cố quá sức.”
“Con bé này! Nói linh tinh!” Cha Đình Đình từ trước đến giờ vẫn đầu duy trì nhiệt tình yêu nghề đối với công tác cảnh sát, nghiêm mặt theo phản xạ. Nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày con gái về nhà chồng, ông lại dịu xuống, “… Biết rồi, bố sẽ cẩn thận. Đình Đình, con gả cho người ta, sau này là con dâu nhà người ta, lúc nào cũng phải tuân thủ quy củ của nhà Tần Tống, nghe chưa?”
Cha Đình Đình cả đời nghiêm túc phép tắc, có thể nói với con gái những câu như vậy, đã xem như là xưa nay chưa từng có rồi.
Hàn Đình Đình lặng lẽ gật đầu.
Tần Tống vẫn cố nén sự sốt ruột, đứng bên cạnh thờ ơ nhìn, lúc này rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt ép buộc của năm ông anh, không tình nguyện đứng ra, miễn cưỡng bày tỏ với hai bố mẹ vợ: “Bố, mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho… Đình Đình, bố mẹ yên tâm giao cô ấy cho con đi!”
Nói xong tự anh cũng cảm thấy nổi hết da gà.
Bố Đình Đình cầm tay anh theo phong cách cực kỳ quân nhân, Tần Tống nghĩ chắc ông muốn trịnh trọng dặn dò mình đừng bắt nạt con gái rượu nhà người ta, ai ngờ cha Đình Đình lại ngay thẳng nói với anh: “Tần Tống, sau này Đình Đình có chỗ nào không tốt, con cứ việc uốn nắn nó!”
Tần Tống vui vẻ, toét miệng gật đầu, hừng hực thưa: “Dạ!”
Tất cả mọi người trong phòng trừ cha mẹ Đình Đình, đều quay mặt đi hướng khác thở dài.
**
Bởi vì cũng không phải là kết hôn thật, cho nên trên thực tế ngoại trừ hơi hồi hộp, Hàn Đình Đình cũng chẳng có lấy mộ chút cảm xúc mà cô dâu nên có. Khi tạm biệt mẹ Đình Đình khóc đến sưng húp mắt, ngay cả sắt đá như cha Đình Đình cũng hơi hơi nghẹn ngào, cô thì một tẹo xúc động cũng không có.
Nhưng ra cửa trèo lên xe, xe chầm chậm lăn bánh, quay đầu nhìn lại, phía sau cha đang đỡ mẹ, bóng dáng dần dần lùi xa, mũi Hàn Đình Đình bỗng nhiên cay cay, chua xót đến đau buốt.
Mặc dù đi tới bước đường ngày hôm nay, là do bị hai người ép, nhưng cô vẫn yêu quý họ. Cả thế giới chỉ có hai người họ, trước sau như một, chẳng hề đòi hỏi, so với bất kỳ ai cũng đều sâu nặng hơn, yêu thương cô.
Cha mẹ, con xin lỗi.
“Haiz…” Tần Tống vừa mới thả lỏng ngả về phía sau, bỗng phát hiện Tiểu Thổ Màn Thầu bên cạnh đang rơi lệ, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống găng tay ren hoa màu trắng của cổ, không kịp thấm vào lăn luôn xuống tà váy bồng, anh nhất thời giật mình ngẩn ngơ.
“Khụ…” Tần Tống hắng giọng, Tư Đồ Từ Từ ngồi cạnh ghế lái nhìn vào kính, liếc mắt xem thường anh một cái, sau đó hoàn toàn chẳng thèm nhìn nữa. Tần Tống bất đắc dĩ, rút chiếc khăn tay từ trong bộ đồ tây của chính mình ra, nhắm mắt đưa cho Hàn Đình Đình trước mặt.
Hàn Đình Đình càng nghĩ càng đau lòng, những tủi thân chưa nói được cùng ai suốt một năm qua, những tâm sự chất chứa cả một năm đằng đẵng, tờ giấy kết hôn sau này phải vĩnh viễn đeo trên lưng, lúc này hết thảy đều quay cuồng trong lòng cô. Mà hình ảnh cha mẹ vừa đỡ nhau trong gió khi nãy, giống như hình ảnh cuối cùng kết lại những si mê vọng tưởng trước kia của cô, khiến lòng cô đau như dao cắt.
Nước mắt nối nhau rơi xuống, lớp lông mi giả khẽ rung rung, giống như hai chiếc quạt nhỏ phe phẩy, phẩy cho tay chân Tần Tống luống cuống cả lên.
“Này!” Anh trầm giọng, nghiến răng nghiến lợi, “Cô đừng khóc nữa!”
“Đừng khóc!”
“Đừng khóc mà…”
“Cô đừng khóc có được không…”
“Được rồi…” Tần Tống lắc lắc đầu, đưa tay cầm chiếc khăn chạm lên mặt cô, vụng về lau lau nước mắt, “Đừng khóc… Đừng khóc đừng khóc…” Anh thử đưa tay vỗ vỗ cô, hình như có hiệu quả, lại thử kéo cô dựa vào người mình, tay chân lóng ngóng vỗ về an ủi.
Mới ngày nào cha mẹ thường nhẹ nhàng ôm chúng ta đang khóc lóc ầm ĩ vào lòng vỗ về, sau này lớn lên, chúng ta có lẽ không cần như vậy nữa, nhưng nếu mỗi khi đau đớn, khổ sở, bất lực, giả sử có người có thể ôm chúng ta vào trong lòng, nhẹ nhàng dịu dàng vỗ về, giống như là dỗ trẻ con, thì vẫn sẽ khiến chúng ta cảm thấy yên tâm và ấm áp.
Tư Đồ Từ Từ tia vào kính chiếu hậu nhìn thấy hết được từ đầu đến cuối. Gã đàn ông vô lễ kiêu căng thối hoắc trong truyền thuyết, ôm người bạn thân đang khóc ướt hết mặt của Từ Từ, vỗ vỗ cô như thằng thiểu năng, vẻ mặt bối rối kia mặc dù rất ngây ngô, nhưng lại không mất đi vẻ đáng yêu.
Không phải nói vì cha bệnh nặng nên mới miễn cưỡng kết hôn sao? Còn lén giao hẹn một năm sau ly hôn… Tư Đồ từ Từ dời mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ly hôn? A, để rồi xem ~
**
Phần chính của hôn lễ là tiệc cưới. Trước bữa tiệc người nhà tụ tập hết lại, đưa lễ ra mắt, làm lễ gọi tên, chính thức vào cửa. Sau đó Tần Uẩn sẽ đi nghỉ, những tiết mục sau để cho Tần Tống một mình chống đỡ, dù sau anh cũng là người thừa kế duy nhất của Tần Thị, không muốn cũng phải đứng ra.
Trương Phác Ngọc đưa cho Hàn Đình Đình một chiếc vòng tay quý phi, có một đoạn vân đá màu xanh biếc, sợi vân cực nhỏ, là loại tốt nhất cực kỳ hiếm theo tiêu chuẩn phân loại phỉ thúy Lão Khanh*.
“Cái này là lúc mẹ được gả vào nhà, mẹ chồng của mẹ tặng cho, bây giờ mẹ tặng lại cho con.” Trương Phác Ngọc cười tủm tỉm đeo vào cho cô, ngắm lại một lần, “Uhm… Hình thức hơi quê mùa một chút, Đình Đình, nếu con không thích thì cất đi, sau này lại tặng cho con dâu là được!”
Khụ khụ khụ… Tần Uẩn lại bắt đầu ho khan…
“A Tống, quần áo của con sao lại thế này?” Trương Phác Ngọc dời sự chú ý đến một mảng vết bẩn ở vai trái của bộ lễ phục màu trắng trên người con trai, “Con làm thế nào mà bẩn cả lễ phục!” Trương Phác Ngọc mất hứng kêu lên. Tần Uẩn cũng nhíu mày.
Tần Tống liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh kia, cô đã trang điểm lại xong xuôi, mặc một bộ váy trắng không tỳ vết, trên đầu đội một chiếc vương miện kim cương chế tác thủ công, sạch sẽ không một hạt bụi. Còn dám cười nhạo anh! Tần Tống cay cú hít một hơi, trừng mắt nhìn gương mặt cười cợt của Hàn Đình Đình, tức giận không thôi ——— Cô ta, cô ta cô ta cô ta cô ta đúng là một cái Tiểu Thổ Màn Thầu vô lương tâm!
Hàn Đình Đình cười cười xin lỗi với Tần Tống, lại bất ngờ bị đáp lễ bằng một ánh mắt hung dữ, cô gục đầu xuống, không dám nhìn lại.
Tiểu Thổ Màn Thầu hoàn toàn không thèm nhìn anh… Tần Tống âm thầm nuốt muột ngụm máu vừa hộc lên vào bụng, trong lòng thầm thề, đợi sau khi kết hôn rồi, nhất định không cho cô ta được sống yên ổn! Tra tấn cô ta! Tra tấn cô ta tra tấn cô ta!
**
Lời xin lỗi dành cho Tần Tống, Hàn Đình Đình vẫn giữ lại cho đến tận lúc vào động phòng.
Vừa rồi cô thay đến tám bộ quần áo, tám kiểu tóc, sáu đôi giày cao gót trung bình khoảng mười phân, đến khi cô đi đến phòng tân hôn đã được khách sạn chuẩn bị, phải nhờ Tư Đồ Từ Từ và Kỷ Nam Sam dìu vào cửa.
Tốn mấy tiếng đồng hồ trong cái phòng tắm còn to hơn cả nhà cô, mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng Hàn Đình Đình mới xử lý sạch được đủ loại keo xịt tóc và mấy miếng băng dính linh tinh loằng ngoằng được dán lên người để đề phòng lộ hàng đi.
Cô bị hơi nước nóng hun đỏ hết cả mặt, mặc chiếc áo tắm màu trắng của khách sạn, đi từ phòng tắm ra.
Cửa phòng tắm đối diện với cửa chính, cô vừa ngẩng đầu, Tần Tốn cũng đã đứng ở trước tầm mắt.
Lúc ấy đêm đã rất khuya, khách khứa giải tán hết, nguyên một tầng có phòng tân hôn của bọn họn đã bị thuê trọn luôn, vì thế xung quanh cực kỳ im ắng. Tần Tống còn chưa kịp đóng cửa, ngọn đèn thủy tinh ngoài hành lang hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ như có như không, chiếu vào phòng qua cánh cửa khép một nửa, hắt một cái bóng thật sẫm lên một nửa gương mặt đẹp trai của anh ta, trong nhất thời khó nhìn ra được vẻ mặt.
Anh ngây ngẩn, nhìn chằm chằm vào cô. Hàn Đình Đình theo bản năng đưa tay giữ chặt cổ áo tắm hình chữ V, căng thẳng nhìn anh.
Cánh cửa “Cạch” một tiếng, Hàn Đình Đình nhảy dựng lên, Tần Tống bước ra từ bóng tối bên ngoài cánh cửa, mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi, màu đỏ ngầu trong mắt anh vì hơi men mà càng đậm thêm, anh nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào, chậm rãi tiến lại gần…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.