Nhân Duyên

Chương 8

Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng

03/10/2013

Ngày hôm sau là chủ nhật, hai người không phải đi làm.

Hàn Đình Đình làm xong bữa sáng, lên tầng gọi Tần Tống rời giường. Trong phòng vô cùng im lặng, không có ai, cô tưởng anh ra ngoài chạy bộ, liền xoay người đi vào phòng tắm định lấy quần áo anh thay ra. Vừa kéo cửa ra, người nào đấy đã cởi đến chỉ còn mỗi một chiếc quần lót màu trắng đang đứng đó, khoe cơ ngực trước gương.

“Cô…” Tần Tống hóa đá.

“Tôi…” Hàn Đình Đình cũng phát ngốc.

Một lúc lâu sau cả hai mới một kẻ lao vào trong trốn một người chạy vội ra ngoài, dưới hoàn cảnh vô cùng vội vàng ngượng ngùng, người chạy ra ngoài lao đầu vào cánh cửa mới mở một nửa, kẻ trốn vào trong nhảy vào bồn tắm không một giọt nướíc, sau một tràng ầm ầm bịch bịch, cả hai đều kêu đau loạn xạ.

Khi Tần Tống bước đi cứng ngắc bước xuống cầu thang, Hàn Đình Đình đang ngẩn ra ngồi trước bàn ăn thiếu chút nữa ụp đầu vùi mặt vào trong bát cháo.

Mặt cô y như mặt trời mọc, đỏ bừng ngồi cạnh bàn, có một vẻ đẹp tĩnh lặng khó nói. Tần Tống giống như bị ánh sáng làm lóa mắt, ngây ra hồi lâu rồi mới ngồi xuống, cúi đầu im lặng cắm cúi ăn.

Vốn tưởng rằng cô bé kia rất ngây thơ, buổi sáng xấu hổ làm trong lòng Tần Tống có chút băn khoăn, đến tận trưa vẫn không tìm cô gây sự. Nhưng đúng giữa trưa, anh “vô tình” đến phòng cô tuần tra, phát hiện ra không ngờ cô lại kể chuyện này cho Tư Đồ Từ Từ!

“Nhỏ đến đâu? !” Tư Đồ Từ Từ vồ vập hóng chuyện trong tin nhắn.

Đồ đại sắc nữ này! Tần Tống giận dữ, run run chuyển sang mục tin nhắn đã gửi xem Hàn Đình Đình trả lời thế nào ——–

“Rất lớn… Một bọc.”

Một tia sét giáng xuống, Tần Tống đứng đơ tại chỗ.

Được rồi, Tiểu Thổ Màn Thầu này vẫn còn rất… thành thật.

Ngay lúc anh đang ngẩn người di động lại báo có tin nhắn đến, là Tư Đồ Từ Từ reply.

“Không có ảnh không xác thực được!”

“Xác thực cái đầu cô!” Tần Tống ra tay như điện, hung tợn chọn gửi trả lời.

Vừa gửi đi anh liền nhận ra không ổn, nhưng muốn hủy gửi đã không kịp nữa, Tần Tống trơ mắt nhìn di động đổ chuông ầm ầm ———- Tư Đồ Từ Từ gọi!

Phía sau cửa phòng tắm liền có tiếng động, Tần Tống quyết định thật nhanh, vung tay ném chiếc di động còn đang réo nhạc ra thật xa khỏi cửa sổ.

“A…” Hàn Đình Đình đẩy cửa đi ra, bị Tần Tống đứng đó làm hoảng sợ, “Sao anh lại ở trong này?”

Tần Tống “Tôi” nửa ngày, nghiêm mặt: “Quần áo của tôi sao cô không mang đi giặt!”

Hàn Đình Đình đỏ mặt, buổi sáng sau khi nhìn thấy anh nửa thân để trần, cô vù chạy khỏi cửa, đến bây giờ cũng chưa dám đi lên. “Tôi vừa mới nghe hình như điện thoại tôi kêu,” cô cúi đầu tìm di động, mượn lý do này che dấu sự xấu hổ.

“Chẳng có di động nào kêu cả!” Tần Tống vô cùng bình tĩnh, “Cô tưởng tượng rồi.”

Hàn Đình Đình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Tống.

Đôi mắt của kỹ sư tâm hồn thật sự rất trong, ngay lúc Tần Tống sắp không chống đỡ được, chuẩn bị chủ động thừa nhận sai lầm, cô lại tự gật gật đầu, “Đúng rồi… Tôi thường xuyên tưởng tượng ra tiếng động nha.”

Tần Tống thầm thở phào một hơi thật dài.



“Nhưng mà, rốt cuộc điện thoại của tôi ở đâu rồi?” Hàn Đình Đình chỉ dừng một lát, lại bắt đầu tìm, “Tần Tống, anh nhá máy tôi một cái để tôi tìm xem… Ái? Anh chạy đi làm gì?”

Di động của Hàn Đình Đình không thấy đâu, thật sự không thấy.

“Này! Cái này cho cô.” Tần Tống ra ngoài tản bộ về, đưa cho cô một chiếc di động nắp gập màu hồng nhạt.

“Không cần, buổi sáng tôi còn nhắn tin trong phòng tắm, chắc chắn chỉ ở trong phòng này thôi, để tôi tìm.” Hàn Đình Đình xua tay cự tuyệt.

Tần Tống không có rụt về, anh nhíu mày, khó chịu hừ lạnh một tiếng.

Hàn Đình Đình thấy sắc mặt anh không tốt, do dự một chút, vâng dạ nhận lấy. Thật ra cô cực kỳ thích màu này, cầm vào trong tay, nghịch nghịch yêu thích không buông.

“Nhưng danh bạ vẫn ở trong di động cũ,” chơi một lát cô lại buồn rầu, “Bây giờ tôi không liên lạc với Từ Từ được.”

Không liên lạc được mới càng tốt… Ai đó thầm nghĩ.

“Số của Từ Từ, là gì nhỉ… 139, 611, 54…540…” Hàn Đình Đình vắt óc nhớ lại.

“Chúng ta sắp muộn rồi!” Tần Tống thình lình phụt một câu, pha chút giọng mất kiên nhẫn.

“Um!” Tiểu Thổ Màn Thầu nhảy dựng lên như thỏ, chạy về phòng thay quần áo.

Tần Tống vuốt vuốt ngực, cuối cùng lại thoát thêm một lần.

“Đúng rồi!” Hàn Đình Đình bỗng nhiên quay đầu, dọa cho Tần Tống vừa thở dài nhẹ nhõm giật mình trợn mắt, “Cô gào cái gì!” Anh bất mãn mắng cô.

Hàn Đình Đình lè lưỡi, lắc lắc di động trong tay: “Cám ơn anh tặng tôi cái di động đẹp như vậy!”

Đây là lần đầu tiên cô thể hiện vẻ nghịch ngợm như vậy trước mặt anh, đầu lưỡi màu hồng nhạt nhỏ nhắn kia, làm cho Tần Tống khô miệng khô lưỡi, “Không cần cảm ơn… Đây là cái tôi thừa không dùng!”

Hàn Đình Đình lập tức mở to hai mắt, màu này… Thì ra anh ta thích màu hồng nhạt!

Tần Tống vừa nói ra khỏi miệng, thiếu chút nữa muốn cắn đứt lưỡi của mình luôn, anh lúng túng không nói được lời biện hộ nào, một tay che mặt, một tay vẫy đuổi cô nhanh nhanh đi thay quần áo….

Trên đường Tần Tống giới hiệu đại khái về vài vị phu nhân của “Lương Thị”: Cố Yên nhà Đại BOSS hung tàn vô cùng, không cần thiết tuyệt đối đừng tới gần; Tiểu Quái Thú nhà Dung Nhị là người đại diện hãng giải trí, lăn lộn ở nơi phức tạp, không nên thân thiết quá; Tiểu Cách vợ của Tam Phúc Hắc là một người ngốc, vì tránh để IQ bị kéo xuống, tốt nhất cũng không nên quan hệ sâu.

“Vậy còn chị Tần Tang?” Hàn Đình Đình hỏi.

Tần Tống không cẩn thận vượt một cái đèn đỏ, lầm bầm một câu gì đó, dường như không nghe thấy câu hỏi của cô.

Tần Tang thật ra là kẻ lợi hại nhất trong số vài vị phu nhân kia, những người khác bao gồm cả Cố Yên mà Tần Tống nói là “Hung tàn nhất”, đều cực kỳ nghe lời cô. Vì có Tần Tang đi cùng, Hàn Đình Đình ở cùng cả đêm cảm thấy mọi người đều rất tốt.

Sau khi tan cuộc Hàn Đình Đình đi toilet, lúc ngang qua đại sảnh, nhìn thấy Tần Tống ở cột trụ cảnh khu nghỉ. Đứng bên cạnh anh là một đại mỹ nữ mặc lễ phục màu bạc, anh nói câu gì đó, đại mỹ nữ phong tình vạn chủng vuốt tóc cười rộ lên, gương mặt nghiêng nghiêng tươi cười kia làm cho Hàn Đình Đình cảm thấy rất quen thuộc ——– Cái lần cô dùng hai suất lẩu kem hạ gục mẹ chồng Trương Phác Ngọc kia, ngồi đối diện với Tần Tống trong quán cà phê, chính là cô ấy!

“Đình Đình!” Tần Tang từ phái sau thướt tha tiến lại, “Làm sao vậy?”

“Không không, không có gì ạ!” Hàn Đình Đình kéo Tần Tang chạy vội đi.

Tần Tang kinh ngạc, liếc mắt một cái về phái Hàn Đình Đình vừa rồi ngẩn ngơ nhìn, liền thấy Tần Tống và Trần Duẫn Chi quản lý bộ phận quan hệ xã hội của “Lương Thị”, cô “A” một tiếng, “Tần Tống, sao em lại ở đây?”

Tần Tống xoay thân nhìn thấy hai người cô, vẻ mặt nhất thời có chút mất tự nhiên. Nhưng người bạn gái xinh đẹp của anh lại tao nhã cười, “Lục thiếu phu nhân, xin chào.”



Hàn Đình Đình nghĩ tình thế này cũng thật là ngược quá nha, đi chào hỏi vợ của người đàn ông mà mình yêu, còn phải giờ vờ tươi cười tự nhiên đẹp đến như vậy.”Gọi tôi là Đình Đình đi. Xin chào!” Cô có chút áy náy.

Trần Duẫn Chi lại cười, “Chúng ta đã từng gặp nhau tại đám cưới của cô với Tần tổng, hôm đó cô thật cực kỳ xinh đẹp.”

Ngược muốn chết ngược muốn chết! Hàn Đình Đình cũng vì đôi uyên ương số khổ này mà tan nát cõi lòng, cô dâu của người yêu không phải mình vân vân… Đại mỹ nhân này rốt cuộc làm sao lại không được ba mẹ Tần Tống thích nhỉ?!

“Khụ khụ,” Tần Tống đằng hắng hai tiếng, “Hai người có việc đi trước đi, tôi đang nói chuyện công việc với Duẫn Chi.”

Nam chính rốt cuộc cũng vì tình yêu mà dũng cảm một phen! Trong lòng Hàn Đình Đình ồ lên một tiếng khen ngợi.

Tần Tang vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này mỉm cười, kéo Hàn Đình Đình, nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Lúc trờ về, Tần Tống lại im lặng lạ thường giống như ngày ấy ra về từ buổi họp gia đình nhà Trương tư lệnh.

Hàn Đình Đình nghĩ rằng cũng thật là làm khó cho anh ta, để một đại mỹ nhân cô nhìn còn thấy thương xót quý mến lưu lạc bên ngoài, bảo anh ta làm sao có tâm trạng ra vẻ hòa nhã với cô!

“Tần Tống,” cô nhẹ giọng nói, “Anh đừng buồn… Một năm sẽ trôi qua rất nhanh thôi mà.”

“Cái gì?” Tần Tống đang thả hồn tận đâu, vừa chợt tỉnh lại chưa hiểu câu cô nói có ý gì.

“Tôi sẽ che giấu cho anh, anh muốn gặp cô ấy cũng không sao, tôi giấu bố mẹ giúp anh.” Hàn Đình Đình vô cùng thân thiết nói.

“Cô nói hươu nói vượn gì đấy!” Tần Tống lạnh mặt, quát lớn.

Hàn Đình Đình thở dài, “Tần Tống,” cô vô cùng dịu dàng nói: “Anh giúp tôi rất nhiều chuyện, chúng ta là bạn bè, không sao đâu, tôi thật sự sẽ không để lộ đâu!”

Ánh đèn đường sáng tỏ xẹt qua gương mặt của Tần Tống, bờ môi cong duyên dáng của anh nhếch lên, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Ai nói cho cô? Mẹ tôi?”

“Không phải không phải!” Hàn Đình Đình vội vàng biện hộ thay cho mẹ chồng yêu quý, “Là tôi tự nhìn ra. Tần Tống, thật sự không sao đâu, tuy rằng tôi không biết tình huống cụ thể, nhưng tôi hiểu anh, anh là một đứa trẻ tốt, nếu anh thích cô ấy, thì nhất định là anh có lý do.”

“Tôi không thích cô ấy ——— ít nhất bây giờ đã không còn thích!” Đèn đỏ, Tần Tống dừng xe lại, buồn bực đập một cái lên vô lăng, “Nói chuyện nhập nhằng với cô… Tôi cũng không biết tôi uống nhầm thuốc gì!’

“Tôi hiểu loại cảm giác này mà, một ý nghĩ sai lầm, quay đầu ngẫm lại, thật đúng là hoang đường.” Hàn Đình Đình tràn đầy cảm khái.

Tần Tống thở dài, “Đúng vậy, thật sự rất hoang đường…”

“Bất kể thế nào, anh cố lên!” Hàn Đình Đình phấn chấn lại từ trong chuyện cũ, trượng nghĩ vỗ vỗ kẻ đồng bệnh tương liên, “Duẫn Chi rất xứng đôi với anh, anh nếu thật sự thích người ta, một năm sau vẫn còn cơ hội!”

“Duẫn Chi?” Tần Tống dừng một chút, giận dữ: “Duẫn Chi cái gì?!”

“Chính là… Trần Duẫn Chi đó…” Giọng nói của Hàn Đình Đình yếu hẳn đi, anh ta thật hung dữ… Chẳng lẽ “Duẫn Chi” là cách xưng hô đặc biệt của anh ta với cô ấy, cho nên không cho phép người khác gọi cô ấy như vậy sao?

Tần Tống nheo mắt, ánh sáng trong mắt dường như muốn ăn sống luôn Tiểu Thổ Màn thầu này.

Trần Duẫn Chi cái WTF! Anh thổ lộ tâm sự nhiều năm với cô, hóa ra lại là đàn gảy tai trâu!

Gân xanh trên trán Tần Tống giật giật.

Không cần đến mức thế chứ…. Yêu quý trân trọng quá à nha, gọi Duẫn Chi một tẹo mà cũng giận thành như vậy… Hàn Đình Đình cúi đầu, co người thành một đống, cố gắng biến mất dưới ánh mắt hung tợn của Tần Tống…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook