Nhân Gian Băng Khí

Quyển 5 - Chương 147: Bí ẩn thực sự

Khát Trí

05/04/2013

Hầu Tử, đem cỗ thi thể này lên đi. Lãnh Dạ, ngươi hãy đưa tư liệu cho Cuồng Triều!” Mười Một phân phó xongbenf tự mình đi tới bên cạnh chiếc máy tính được đặt trong gian mật thất bị phong bế dưới lòng đất, dứt đứt sợi dây liên kết ở phía sau, sau đó chạy đến chỗ máy chủ. Mười Một đem chiếc máy chủ bê lên phòng ngủ ở tầng hai, trong căn phòng của cô con gái nhỏ có mạng, hắn thông tri cho phía Cuồng Triều hãy từ máy chủ bên đó lấy hết những tư liệu bản gốc từ bên này đi.

Lúc này, Lãnh Dạ đã dùng điện thoại di động đem những văn kiện tư liệu rồi gửi hết cho Cuồng Triều.

Hầu Tử cũng sớm mang cái thi thể của nữ nhân phương đông kia ra, lúc nay hắn đang ở trong khách sảnh mà tỉ mỉ “nghiên cứu” cái thi thể này. Chỉ nhìn riêng khuôn mặt mà nói, nữ nhân này quả thật rất xinh đẹp, thân hình cũng không tồi, trừ những lỗ đạn dày đặc trên người trông rất ghê tởm do Mười Một và Hầu Tử tặng cho, về tổng thể mà nói có thể tính là một thân hình hoàn mĩ.

Nhìn thấy Mười Một đi tới, Hầu Tử đứng dậy nói: “Lão đại.”

Mười Một không trả lời mà đi tới bên cạnh hắn, quỳ xuống mà quan sát tỉ mỉ thi thể này.

Hầu Tử nói: “Lão đại, cô ta thật sự là người của ‘Ma Quỷ’ sao?”

Mười Một thản nhiên nói: “Trừ ‘Ma Quỷ’ ra, ta chẳng thể nghĩ ra nổi còn có tổ chức nào có thể nắm vững cơ cấu của môn kĩ thuật này như vậy.”

“Nhưng tại sao cô ta không có đồng hồ đeo tay của ‘Ma Quỷ’?”

Mười Một lườm hắn một cái rồi hỏi ngược lại: “Ngươi không biết rằng những gián điệp cao cấp có thể không có đồng hồ đeo tay sao?”

Hầu Tử gãi gãi đầu nói: “Cái đó tôi thật không biết a.”

“Gián điệp cần phải xâm nhập vào nước khác. Mang theo một số thứ thì rất dễ bị người khác phát hiện, cho nên những gián điệp cao cấp của ‘Ma Quỷ’ có thể không đeo đồng hồ.”

Hầu Tử lại hỏi: “Nhưng tại sao ‘Ma Quỷ’ lại phái cô ta tới đây? Lẽ nào chúng đã phát hiện ra chúng ta?”

“Không phải.” Mười Một ngẩng đầu nhìn về phía tập tư liệu trong tay Lãnh Dạ nói: “Chắc cô ta tới để lấy thứ đó.”

“’Ma Quỷ’ cần những thứ này làm gì? Bọn chúng không phải đã có kĩ thuật cải tạo gen rồi sao?”

“Không đúng.” Cuồng Triều đột nhiên nói: “Kĩ thuật cải tạo gen có khuyết điểm.”

Mười Một, Hầu Tử và Lãnh Dạ đồng thời đưa mắt nhìn nhau, Hầu Tử sửng sốt: “Ý gì vậy?”

“Trong tư liệu mà Lãnh Dạ vừa đưa cho ta, phần phía trước ta đã phiên dịch ra rồi. Sâm Tá Mộc Mộc dường như đã tìm được cái lỗ hổng để cải tạo gen trở nên hoàn thiện.”

Hầu Tử cười nói: “Không thể nào chứ? Tiểu Trùng quốc có thể lợi hại hơn khoa nghiên cứu của ‘Ma Quỷ’ sao?”

Cuồng Triều nói: “Sâm Tá Mộc Mộc là từ trong việc cải tạo gen của rắn mà bất ngờ phát hiện ra chuyện đó, điểm này hắn có ghi lại trong bút kí. Chỉ là môn kĩ thuật này còn chưa thật sự hoàn mĩ nên mới có một lỗ hổng lớn, khiến cho Tiểu Trùng quốc tạm thời ngưng kế hoạch nghiên cứu của hắn lại.”

Lãnh Dạ trầm ngâm một chút rồi nói: “Ý của ngươi là, Sâm Tá Mộc Mộc tìm ra được đột phá này nhưng chưa kịp hoàn thành nghiên cứu. Sau đó thì đã bị ‘Ma Quỷ’ biết được. Do đó chúng đã phái người tới ăn trộm chỗ tài liệu nghiên cứu này?”

Cuồng Triều nói với vẻ khẳng định: “Đúng, chắc là như vậy đó.”

“Thì ra phía bên ‘Ma Quỷ’ muốn ăn trộm chỗ tài liệu này.” Lãnh Dạ lại hỏi tiếp: “Nhưng không phải là bọn chúng có sát thủ sao? Huống cho tên đặc công này cũng đã được huấn luyện qua, muốn giết người trong nhà này chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao? Tại sao còn muốn lén lút mà trá hình, làm thêm nhiều bước thừa như vậy?”

Cuồng Triều không trả lời, đây đúng là làm thừa một bước. Phàm là người đi ra từ ‘Ma Quỷ’ muốn ám sát một nhà nào đó mà không để lại dấu vết nào là một chuyện rất đơn giản.



Lúc này, Hầu Tử vẫn luôn chú ý vào thi thể kia đột nhiên nói một câu rất ngớ ngẩn: “Cô ta có một một mạch bảo trì ẩn hình sao?”

Lãnh Dạ sửng sốt hỏi: “Ý gì thế?”

Hầu Tử chỉ vào thi thể đó nói: “Cô ta không mặc quần áo a, là một mạch ẩn hình tới đây sao?”

Mắt Mười Một bỗng dưng lóe sáng, hắn vội vàng chạy lên lầu hai, Hầu Tử và Lãnh Dạ đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng theo hắn lên tầng hai. Mười Một chạy vào phòng của cô con gái nhỏ, tìm kiếm trong tủ quần áo một hồi. Mỗi lần lấy ra một chiếc áo hay quần nào có túi là hắn lại thò vào trong xem thử, sau đó thì vứt sang một bên. Sauk hi tìm hết tất cả đồng quần áo đó hắn lại chuyển sang phòng của cô con gái lớn, cũng tìm kiếm với phương thức như vậy. Cho đến khi hắn lấy ra một chiếc áo dài nữ màu lam nhạt, thần tình hơi biến đổi một chút.

Sau khi thò tay vào trong túi áo, lục soát một hồi, Mười Một lấy ra được một ống xi lanh cùng hai chiếc bình nhỏ. Một trong hai chiếc là bình trống, dưới đáy chỉ còn lại một ít dịch thể màu lam, chiếc còn lại thì đày ắp, bên trong cũng là loại dịch thể màu lam.

“Đây là cái gì?” Lãnh Dạ vẻ mặt hiếu kì bước lên trước cầm lấy hai cái bình trong tay Mười Một.

Mười Một vứt chiếc áo trong tay cho Hầu Tử rồi nói: “Thuốc ẩn hình.” Lãnh Dạ và Hầu Tử đều không chú ý đến, khi Mười Một vứt chiếc áo đi, hắn đã dùng tốc độ cực nhanh nắm chặt lấy chiếc bình có chứa đầy dịch thể màu lam còn lại vào lòng bàn tay.

“Đây là thuốc ẩn hình sao?” Lãnh Dạ đưa chiếc bình trong tay lên trước bóng đèn mà soi thử, sau đó hỏi: “Sao ngươi biết?”

Mười Một không trả lời mà nói: “Lãnh Dạ, ngươi đi xuống chụp ảnh của thi thể dưới nhà và gửi cho Cuồng Triều.”

Lãnh Dạ sửng sốt nhìn Mười Một, nhưng không hỏi gì thêm mà quay người lại rồi đi xuống lầu luôn.

Không bao lâu sau, Lãnh Dạ lại chạy lên, đúng lúc hắn chạy đến cửa thì Cuồng Triều đột nhiên nói: “Sao, sao lại là cô ta?”

Lãnh Dạ sửng sốt hỏi lại: “Là ai?”

“Cô ta là tình phụ của Sâm Tá Mộc Mộc, Gia Đại Tử.”

Nhãn thần của Lãnh Dạ nhìn Mười Một với vẻ quái dị, hắn hỏi: “Ngươi sớm đã đoán được là cô ta?”

Mười Một gật đầu.

“Sao ngươi biết?”

Mười Một không trả lời mà trực tiếp đi xuống lầu. Lãnh Dạ và Hầu Tử cũng hiếu kì mà xuống theo. Mười Một đi đến khách sảnh, cầm lên một chén nước còn lại một nửa và nói: “Nhìn xem.”

Lãnh Dạ cầm lấy cái chén mà tỉ mỉ quan sát, ngửi ngửi, sau đó nói: “Một chén nước?”

Mười Một lại nhìn về phía Hầu Tử, Hầu Từ cũng cầm lấy chén trà và tỉ mỉ quan sát một hồi, cuối cùng vẫn nhìn về phía hắn mà lắc lắc đầu.

Ánh mắt của Mười Một lần lượt dừng lại trên mặt hai người một lát, sau đó hắn hỏi: “Đều không có phát hiện?”

Lãnh Dạ lắc lắc đầu.

Cuối cùng Mười Một đã ý thức được chỗ bất đồng giữa hắn và bọn họ, khi lần đầu tiên hắn bước vào đây lục soát và cầm chén nước này lên, trực giác mách bảo hắn rằng trong cái chén này có thể truyền đến nguy hiểm, cho nên lúc đã hắn đã biết chén nước này rất có thể có vấn đề. Chỉ là Lãnh Dạ và Hầu Tử làm sao mà biết được chuyện này cơ chứ? Lãnh Dạ có thể không tính, nhưng Hầu Từ cũng là được huấn luyện ra từ “Ma Quỷ”, phương thức huấn luyện hắn và phương thức huấn luyện Mười Một của Ma Quỷ hoàn toàn giống nhau a.



Mười Một nhìn cánh tay trái của mình một chút, lẽ nào bởi vì nguyên nhân hắn là chiến sĩ cải tạo? Hoặc giả cũng có thể là lúc đó khi cầm cái chén này lên, cánh tay trái của hắn đã tiếp xúc với kĩ thuật cải tạo và tái tạo gen đời thứ ba? Nghĩ đến đây, Mười Một lại dùng tay phải thử cầm một chén nước khác lên, lần này không ngờ lại không có chút cảm giác nào. Hắn lại đổi sang tay trái, lập tức cảm thấy trong cái chén này tiềm tàng một nguy cơ gì đó như có như không.

Thật sự là do cánh tay trái.

Lãnh Dạ và Hầu Tử thấy Mười Một cứ nhìn chăm chăm vào cánh tay trái, sau một hồi lại đổi chén nước từ tay phải sang tay trái, sau đó lại đổi từ tay trái sang tay phải, thật chẳng biết là hắn đang làm cái gì. Lạnh Dạ ho một tiếng nói: “Sở Nguyên, chén nước này có vấn đề gì sao?”

Mười Một đặt chén nước xuống rồi lạnh nhạt nói: “Nước này có độc.”

“Có độc?” Lãnh Dạ lại cầm chén nước lên và để trước ánh đèn rồi quan sát, đáng tiếc là hắn chẳng nhìn thấy gì, trong lòng không khỏi cảm thấy hiếu kì mà hỏi lại: “Là độc gì?”

“Ta không biết, có điều ta có thể khẳng định, Sâm Tá và con gái lớn của hắn đều chết vì cái thứ này.”

Hầu Tử kì quái hỏi: “Không phải là bọn họ bị dọa chết sao?”

Mười Một lắc đầu nói: “Cuồng Triều, kiểm tra bệnh sử của Sâm Tá và người nhà hắn xem họ có bệnh tim không?”

“Đã tra qua rồi, không có.”

Mười Một lại nhìn về phía hai người rồi nói: “Bọn họ không có bệnh tim, khi chết lại hình như là bệnh tim tái phát, chắc là do nguyên nhân từ chỗ nước này.”

Lãnh Dạ hỏi: “Sao ngươi biết bọn họ không có bệnh tim?”

Mười Một nói: “Đây là thường thức, nếu phụ thân có bệnh tim thì xác suất con trai bị là 41%, xác xuất con gái bị thì lại chỉ chừng 17%. Nếu là phụ mẫu cùng có bệnh tim thì khả năng con trai bị mắc là 55%, con gái bị lại lên tới 43%. Cho nên bệnh tim có liên khả năng di truyền cho con cái rất cao, đặc biệt là con trai.”

Lãnh Dạ đột nhiên hiểu ra: “Cho nên ngươi thấy Sâm Tá và con gái hắn đều chết vì biểu hiện giống bệnh tim nên nổi lòng nghi ngờ? Ý, cũng không đúng, xác suất tuy chỉ có 17%, nhưng vị tất đã là không thể.”

“Nhưng hai ngươi con gái đều là bị di truyền, xác suất này gần như là không thể xảy ra.”

Lãnh Dạ suy nghĩ một chút, cuối cùng lặng lẽ gật đầu. Trong những chuyện nhỏ nhặt như thế này, sức quan sát của hắn quả thực không bằng Mười Một. Lãnh Dạ lại hỏi: “Sao ngươi biết là bọn họ bị độc chết?”

Mười Một gõ gõ vào chén nước trong tay Hầu tử rồi nói: “Người tâm tạng có vấn đề mới có thể bị dọa chết, bọn họ đã không phải chết vì bệnh tim, như vậy thì rất có thể là do bị hạ độc.”

“Nhưng dáng vẻ của bọn họ dường như lại không phải đang rất sợ hãi?”

Mười Một lắc đầu nói: “Chắc không phải là rất đáng sợ, nếu trước khi chết là cực kì phẫn nộ hoặc là không cam tâm cũng cũng sẽ làm cơ thịt bị co giật, nếu không chú ý thì sẽ thấy chẳng khác gì đang rất sợ hãi.”

Lãnh Dạ nhìn nhìn cái chén nước trong tay Hầu Tử, tiếp đó hỏi: “Nhưng vợ của Sâm Tá thì sao?”

Mười Một chỉ chỉ vào TV nói: “TV còn đang mở, bọn họ cũng không trở về phòng, điều này nói lên lúc đó có lẽ bọn họ còn đang làm gì đó.” Sau đó chỉ về hai cái chén còn lại trên bàn nói: “Tổng cộng có ba cái chén, có lẽ là hai vợ chồng bọn họ, ngoài ra còn một người nữa.”

“Không phải là còn có con gái lớn của hắn nữa sao?”

“Người con gái lớn vừa tắm xong, lại nói nhìn phòng con gái lớn của hắn, từ đồ trang sức và trang phục của nàng có thể nhìn ra nàng ta là một người có xu hướng phản loạn, ngươi nghĩ phụ mẫu lại có thể cùng với một người con gái có tư tưởng phản loạn ngồi uống nước hay xem TV sao?”

Lãnh Dạ lại hỏi: “Vậy tại sao con gái lớn của hắn lại ở đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook