Nhân Gian Băng Khí

Quyển 10 - Chương 693: Cảm giác khi ăn cơm chùa

Khát Trí

06/04/2013

Ánh trăng buổi đêm như mộng như ảo, trong vẻ mông lung có vẻ mỹ lệ hư ảo, phủ lên vạn vật một lớp màn mỏng, dụ dỗ dục vọng nguyên thủy nhất của con người.

Chỉ có tầng sáng mỏng manh kia, nhưng càng muốn mở to mắt nhìn kỹ, lại càng không thể nhìn thấy nó. Rốt cuộc, hình ảnh mỹ lệ giấu dưới tấm màn mỏng manh kia biến mất không thấy bóng dáng.

Trên đời này có rất nhiều người giống như tấm màn mỏng vô hình kia, tưởng như có thể đơn giản nhìn thấu, nhưng càng nhìn lại càng phát hiện mình nhìn không thấu.

Chẳng hạn như Lục Đạo, chẳng hạn như...

Đêm đã khuya, màn đêm thật yên tĩnh, sau một ngày lao động mệt mỏi, mọi người đã sớm yên giấc trong chăn ấm nệm êm. Những trận chém giết sinh tử bên ngoài không chút liên quan đến họ, việc không liên quan đến mình, ngươi chết thì cứ chết, chả liên quan đến ta. Đó luôn là ''truyền thống tốt đẹp'', nhiều người chết thì đã sao? Nếu không phải liên quan đến mình hoặc những người xung quanh thì dù là việc lớn đến đâu đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một "tin tức", một chủ đề để trà dư tửu hậu mà thôi.

Đêm đã khuya, bóng đêm dần sâu, đêm tĩnh lặng, dành sự tĩnh lặng cho con người. Thế có rất nhiều người không muốn hưởng thụ sự tĩnh lặng khó được vào buổi đêm này. Bởi vì bọn họ là người của bóng đêm, ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm hành động. Đêm, chính là thế giới của bọn họ.

Giống như, những người như Mười Một.

Còn có, Dương Tư Vũ.

Ở kinh thành, tại một ngã tư tên là Hải Triều, có một quán ăn, quán này cũng chỉ là một quán ăn đêm bình thường. Chỉ có một cặp vợ chồng, một đứa con gái và một người đầu bếp, bốn người làm việc trong quán ăn nhỏ này. Nhưng quán ăn này đã nằm ở đây rất nhiều năm, chất lượng phục vụ tốt, cộng thêm đầu bếp nấu rất hợp khẩu vị nhiều người, cho nên không ít khách quen và cả khách mới thích đến đây.

Tuy đêm đã khuya nhưng quán ăn này vẫn rất đắt khách, mười bàn thì có năm, sáu bàn có người ngồi.

Lúc này, ở một chiếc bàn nhỏ trong quán, có hai người ngồi ăn lầu, đây là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Quần áo mặc trên người rất sang trọng, vừa nhìn đã biết giá không thấp. Nhất là cô gái kia, không chỉ vô cùng xinh đẹp mà còn có khí chất khó tả làm lay động lòng người, khiến cho những nam nhân ở mấy bàn quanh đó ngoái đầu liên tiếp.

Đôi nam nữ này chính là Trương Chấn và Dương Tư Vũ.

Hôm nay Dương Tư Vũ lại chủ động yêu cầu ra ngoài ăn khuya, bởi nàng đang rất vui vẻ, tộc trưởng Vương gia chết rồi. Tuy nàng không biết là ai đã ra tay, nhưng nàng dám khẳng định không phải Mười Một, có lẽ là có kẻ muốn đục nước béo cò. Sau khi Trương Chấn nhận được tin đó, Dương Tư Vũ nở nụ cười, cười rất vui vẻ, nếu nàng biết ai giết tộc trưởng Vương gia, nàng nhất định sẽ cảm tạ người đó.

Tộc trưởng Vương gia chết rồi, hơn lại bị giết trong lúc nói chuyện với Từ Khiêm, đây là một thời cơ không thể nào tốt hơn, Từ Khiêm nhất định sẽ nổi điên. Hắn điên rồi thì sẽ ra sao? Nhất định hắn sẽ nhận định Mười Một chính là thủ phạm ! ! Hắn sẽ tìm ra Mười Một bằng mọi cách, thế nhưng nếu có thể tìm thấy Mười Một dễ dàng như vậy, Vương gia cũng không cần sử dụng các mối quan hệ như vậy rồi. Nếu đã tìm không thấy thì Từ Khiêm chỉ có thể dùng thủ đoạn để ép Mười Một tự xuất hiện. Biện pháp duy nhất chính là...

Nghĩ đến đây, Dương Tư Vũ không nhịn được nở nụ cười. Vài hôm trước bốn thi thể người của Ưng bang bị phát hiện trong công viên gần đường lớn, Dương Tư Vũ biết được tin tức này liền biết ngay chuyện gì đang xảy ra, phải biết rằng nhà của Trương Hân Hân ở ngay cạnh đó. Đáng tiếc, Dương Tư Vũ vẫn chưa biết, hơn một tiếng trước, Từ Khiêm đã thất bại rồi. Tin tức bị phong tỏa kịp thời, tuy một ít người hữu tâm vẫn đào móc được tin tức, nhưng đến lúc này Trương Chấn và Dương Tư Vũ vẫn chưa nhận được tin tức gì.

Dương Tư Vũ gắp một miếng thịt dê nướng từ nồi lẩu ra, chấm chút tương sau đó đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai. Trương Chấn ngồi đối diện Dương Tư Vũ, rất ít động đũa. Hôm nay Dương Tư Vũ chủ động muốn đi ra ngoài ăn khuya, Trương Chấn đương nhiên cầu còn không được, nhưng Dương Tư Vũ lại không muốn đi ăn ở những nhà hàng cao cấp, nằng nặc muốn tới quán ăn nhỏ cách chỗ bọn họ hơn mười dặm. Theo lời Dương Tư Vũ, quán ăn nhỏ này rất có ý nghĩa với nàng.

Tuy Trương Chấn không muốn, nhưng cũng không thể làm mất hứng Dương Tư Vũ, phải biết rằng đây là lần đầu tiên hắn đến cái chỗ sập xệ như thế này để ăn cơm. Theo cách nhìn của Trương Chấn, quán ăn nhỏ này rất mất vệ sinh, hơn nữa quá ồn ào. Tuy lúc này cũng chỉ còn mấy bàn có người, nhưng những người đó nói chuyện rất lớn tiếng, không khác gì cái chợ, mặc dù cả đời này hắn vẫn chưa đi chợ bao giờ. Nhưng chỉ cần Dương Tư Vũ vui vẻ, hắn có thể nhịn.

Yêu một người rất vất vả, nam nhân thật lòng yêu một nữ nhân thì càng vất vả. Nhất là trong lòng nữ nhân này còn có bóng hình của người khác.

Cuối cùng, Dương Tư Vũ dường như đã ăn no, để đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Chấn, hỏi: "Anh không ăn sao? Không hợp khẩu vị?"

Trương Chấn cười nói: "Không sao, em thích là tốt rồi."

Đặt khăn giấy xuống, Dương Tư Vũ nở nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã, nói: "Trước kia cha em thường đến đây ăn đêm."

"Tới nơi này?" Trương Chấn nhìn quanh. Rất khó tưởng tượng người sống tại gia tộc hào phú như Dương gia sẽ thường xuyên tới chỗ như thế này ăn cơm. Có điều nghĩ đến cuộc sống của gia đình Dương Tư Vũ trước đây, Trương Chấn liền cảm thấy cũng bình thường, đồng thời trong lòng càng thương yêu nàng hơn.

"Em còn muốn đi đâu không?" Trương Chấn ôn nhu hỏi, ngữ khí của hắn tựa như đang vuốt một búp bê sứ đáng yêu, sợ lớn tiếng một chút sẽ làm vỡ mất búp bê đáng yêu đó.

Không có cách nào, khí chất của Dương Tư Vũ quả thật làm cho người ta phải thương tiếc, chỉ cần nhìn nàng thì cũng cảm thấy đau lòng. Bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ bất tri bất giác bị cuốn vào, lại càng không cần phải nói người đã sớm si mê như Trương Chấn.

Dương Tư Vũ suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không, về thôi."

"Ừ." Trương Chấn phất phất tay gọi ông chủ đến, nói: "Tính tiền."

"Được." Ông chủ quán tươi cười hớn hở tính tiền, Trương Chấn gọi rất nhiều đồ ăn, hầu hết thịt và hải sản vẫn chưa cho vào trong nồi lẩu. Khách hàng như vậy, hắn thật sự rất thích, dùng máy tính tính toán một lúc, lão bản nói: "Tổng cộng là 368 đồng."



Trương Chấn móc ví ra, lấy một chiếc thẻ màu vàng đưa cho ông chủ quán.

Ông chủ quán thấy vậy liền méo mặt, cười khổ nói: "Vị này, ngài đùa ta sao?"

"Sao vậy?"

"Quán nhỏ như chúng ta, làm sao có thể có máy quét thẻ chứ."

Trương Chấn nhìn phía quầy thanh toán, đúng là không có máy quét thẻ, đành bất đắc dĩ cất thẻ đi, rút từ trong ví ra hai tờro.

Ông chủ quán lại càng méo mặt : "Chúng ta buôn bán nhỏ, không lấy ngoại tệ, chỉ lấy nhân dân tệ."

Trương Chấn không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn Dương Tư Vũ, thấy nàng đang nhìn mình với vẻ buồn cười. Trương Chấn lúng túng nói: "Vậy đợi lát nữa đi, ta gọi người tới trả tiền."

"Ừm." Chủ quán không nghi ngờ gì, quay người đi sang chỗ khác.

Sau khi ông chủ quán đi khỏi, Trương Chấn mới hạ giọng hỏi Dương Tư Vũ: "Em có mang tiền không?" "Không." Dương Tư Vũ buồn cười lắc đầu.

Trương Chấn buồn rầu nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, anh chỉ có thẻ và tiềnro."

"Anh không đổi ra nhân dân tệ sao?"

Trương Chấn trợn trắng mắt, nói: "Anh đi ra ngoài đều dùng thẻ đấy, thỉnh thoảng dùng đến tiền lẻ thì đều là do bọn Vỹ ca trả."

Dương Tư Vũ nhìn phía ngoài, hỏi: "Bọn họ đâu rồi?"

Trương Chấn nhăn nhó nói: "Không biết, bọn họ mà đã ẩn mình thì anh cũng tìm không thấy."

"Gọi điện cho bọn họ đi."

Trương Chấn vỗ túi nói: "Điện thoại để trên xe."

Câu tiếp theo không cần nói cũng biết, sau khi bọn họ xuống xe, cũng không biết Vỹ ca đã lái xe đến chỗ quái nào rồi.

Dương Tư Vũ nhìn về phía quầy hàng, thấy cả nhà ông chủ đang bận rộn chạy tới chạy lui, sau đó nhìn Trương Chấn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Trương Chấn tức giận nói: "Làm sao anh biết." Hắn đảo mắt láo liên, ánh mắt bất chính ngắm nghía gia đình ông chủ quán, nhỏ giọng nói: "Trước hết em đứng lên."

"Ơ?"

"Nhanh đứng lên."

Dương Tư Vũ không hiểu gì, đẩy ghế ra, đứng lên, đúng lúc này, Trương Chấn đột nhiên kéo tay nàng, kêu lên: "Chạy!"

Dương Tư Vũ vẫn chưa kịp phản ứng, cứ ngơ ngác bị Trương Chấn lôi đi, đến tận khi chạy ra cửa quán ăn nàng mới hiểu ra, Trương Chấn dẫn nàng đi ăn cơm chùa?

Trời ạ! Dương Tư Vũ không khỏi rên một tiếng khổ não.

Sau lưng hai người vang lên tiếng hét của ông chủ quán: "Khốn kiếp! Đứng lại mau!" Sau đó lại vang lên tiếng loảng xoảng, dường như lúc lão bản vội vã đuổi theo đã đụng phải vật gì.

Dương Tư Vũ run người lên, cảm thấy hơi sợ. Bước chân càng nhanh hơn, nếu việc ăn cơm chùa bị bắt tại trận mà bị truyền đi, nàng sẽ không còn chút mặt mũi nào.

Trương Chấn không ngừng kêu "Chạy mau, chạy mau", lôi nàng cắm đầu cắm cổ chạy trốn, ông chủ quán ăn thì đuổi sát phía sau. Dương Tư Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, việc này mà truyền đến tai Trương gia, nhất định sẽ gây sóng to gió lớn.



Khi Trương chấn, Dương Tư Vũ và ông chủ quán đã chạy xa, những người trong quán ăn ngây ngốc nhìn nhau, cảm thấy rất khó tin. Thời buổi này mà vẫn còn có người ăn cơm chùa? Hơn nữa nhìn đôi nam nữ kia ăn mặc lịch sự, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, không lẽ ngay cả chút tiền cũng không có? Con gái và vợ ông chủ quán đều rất giận dữ, bọn họ mở quán ở chỗ này đã nhiều năm, đây mới là lần đầu tiên gặp phải người ăn cơm chùa không trả tiền. Nhìn đã cha mình đã đuổi theo phía xa, người con gái cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nếu thật sự không đuổi kịp thì chỉ có thể coi như mình không may thôi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước vào quán. Con gái chủ quán lập tức tươi cười nghênh đón, hỏi: "Ngài muốn ăn lẩu hay thứ gì?"

Người đàn ông này nhìn nàng, sau đó đi thẳng đến quầy tính tiền, đặt hơn chục tờ một trăm đồng lên, nói: "Đây là tiền cơm của hai người vừa rồi."

"Ơ?" Vợ và con gái của ông chủ không khỏi ngẩn người, hai mặt nhìn nhau, sau một lúc mới hiểu thì ra người này đến trả tiền cho hai người ăn cơm chùa vừa nãy.

Con gái ông chủ quán vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cha mình, nhưng người đàn ông trung niên đến trả tiền thò tay giữ lấy điện thọai của nàng, nói: "Không nên gọi, cứ để cho hắn tiếp tục đuổi, tiền thừa coi như là công sức hắn vất vả." Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên liền quay người rời đi.

Trong quán ăn phút chốc trở nên náo nhiệt, mọi người đều thảo luận sự việc vừa xảy ra. Không ít người cho rằng đây là một cách tán gái mới, rất đáng tham khảo. Cũng có người cho rằng những người này ăn no rửng mỡ mà thôi.

Hai mẹ con chủ quán dở khóc dở cười, những kẻ có tiền đó đúng là ăn no rửng mỡ. Vợ ông chủ quán thở dài, cầm lấy tiền trên bàn đếm lại, mười tám tờ một trăm đồng, đủ trả tiền ăn vừa nãy và cả "phí vất vả". Nghe lời mẹ, người con gái cũng cất điện thoại đi, sau đó tiếp tục kinh doanh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ông chủ quán vẫn chưa biết gì, tiếp tục cắm đầu cắm cổ đuổi theo hai người.

Trương Chấn kéo Dương Tư Vũ chạy khắp đường ngang ngõ tắt, chạy qua hai con phố mới có thể cắt đuôi được ông chủ quán đã mệt đến mức thở không ra hơi. Hai người trốn ở sau góc tườn, khom người thở hổn hển, vừa thở vừa phải trông chừng xem ông chủ quán kia có tiếp tục đuổi theo hay không. Thở hổn hển một lúc lâu, hơi thở mới dần trở nên ổn định, đúng lúc này Dương Tư Vũ bỗng nhiên cười ra tiếng. Trương Chấn ngẩn người sau đó cũng mở miệng cười ha hả. Hai người đứng ở sau góc tường, khom người cười ngặt nghẽo như bị điên. May là lúc này trên đường đã vắng người, nếu không thì người khác sẽ cho rằng mình gặp phải hai người điên.

Cười một hồi lâu, Dương Tư Vũ mới dần ngừng lại. Vẻ mặt vui vẻ nhìn Trương Chấn, nói: "Cảm ơn."

Trương Chấn xoa xoa cơ bắp trên mặt bị đau nhức do cười nhiều, nói: "Sao lại cám ơn anh?"

"Cảm ơn anh đã tìm cách làm cho em vui vẻ."

Trương Chấn hơi sửng sốt, chợt cười khổ nói: "Bị em đoán được rồi sao?"

"Việc này cũng không khó đoán." Dương Tư Vũ khẽ nhếch miệng: "Quả thật ban đầu em nghĩ rằng anh ăn cơm chùa, cho nên em mới cắm đầu cắm cổ chạy." Nhớ lại việc chạy thục mạng lúc nãy, Dương Tư Vũ lại cười rộ lên: "Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ thấy sơ hở trong đó."

Trương Chấn hé miệng, cười nói: "Em nhất định là đoán rằng, hộ vệ của anh chắc chắn sẽ không cách chúng ta quá xa, chúng ta lúc nào cũng ở trong tầm mắt của bọn họ, anh chỉ cần vẫy tay, hoặc là ra đứng ở bên ngoài, căn bản không cần phải chạy." "Ừ." Dương Tư Vũ khẽ gật đầu, nói tiếp: "Hơn nữa anh đường đường là thiếu gia của Trương gia. Nếu như không phải là vì để làm cho em vui vẻ thì sẽ không bao giờ làm một việc mất mặt như vậy."

Trương Chấn cười khổ, nói: "Anh biết mà, trò này chắc chắn không lừa được em."

Dương Tư Vũ cười khẽ: "Ít nhất thì lúc đầu em thật đã bị anh lừ. Nhưng thật sự phải cảm ơn anh, tối nay em rất vui."

Trương Chấn gãi đầu cười nói: "Em vui là tốt rồi, thỉnh thoảng dở hơi một chút cảm giác cũng không tồi."

Dương Tư Vũ nhìn xung quanh, nói ra: "Được rồi, chúng ta nên về thôi."

."Sao thế?"

Trương Chấn cười khổ, nói: "Điện thoại di động của anh thật sự vứt trên xe."

"Hộ vệ của anh đâu?"

Trương Chấn nhún vai: "Không biết.''

Dương Tư Vũ trợn trắng mắt, đúng lúc này, bỗng nhiên có một chiếc xe tải chạy qua chỗ bọn họ. Xe chạy cũng không nhanh, hơn nữa lúc này còn rất ít xe chạy trên đường. Vì thế nên một chiếc xe con chạy qua dễ gây chú ý hơn so với ban ngày nhiều. Dương Tư Vũ thoáng nhìn qua của kính, bỗng nhiên ngẩn mặt ra, nhìn chiếc xe đã đi xa với vẻ khó tin.

"Tư Vũ." Trương chấn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng sau đó cau mày nhìn chiếc xe tải đã chạy xa, hỏi: "Em sao thế?"

Dương Tư Vũ không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã đi xa, ánh mắt rất phức tạp. Đôi môi khẽ mấp máy, lẩm bẩm nhỏ đến mức chỉ có chính nàng mới nghe được: "Tại sao...''

Một chiếc xe con màu đen nhanh chóng chạy tới từ phía xa, dừng lại bên cạnh hai người, Vỹ ca nhảy xuống từ trên xe, nói: "Thiếu gia, chúng ta vừa nhận được tin, Từ Khiêm xảy ra chuyện rồi." .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook