Nhân Gian Băng Khí

Quyển 4 - Chương 127: Cánh tay trái của thần (thượng)

Khát Trí

05/04/2013

- Là ngươi?

Mười Một lạnh nhạt “Ừm” một tiếng.

Trương Hân Hân có chút hoảng sợ hỏi:

- Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn đưa ta đi đâu?

Mười Một tựa người vào cánh cửa xe, nhìn cảnh thành phố trong đêm ở bên ngoài rồi nói:

- Đưa cô về nhà.

Trương Hân Hân một chút cũng không thể tin tưởng hỏi:

- Ngươi hảo tâm như vậy sao?

Mười Một quay đầu liếc nàng một cái, ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa xe.

Cái liếc mắt kia rất bình thản, rất trong suốt, không biết tại sao khi nhìn vào mắt của Mười Một thì tâm tình của Trương Hân Hân vốn có chút bối rồi dần dần bình tĩnh trở lại, giống như cái liếc mắt kia làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Nàng cúi đầu nhìn quần áo của mình, nghĩ đến vừa rồi Mười Một cứu nàng, nếu không có hắn… nàng thật sự không dám nghĩ tiếp nữa. Nàng lại nhìn về phía Mười Một, mặc dù chỉ nhìn thấy nửa mặt của hắn nhưng Mười Một hôm nay khi thay y phục khác và Mười Một ngày hôm qua quả thực là hai người khác nhau. Nếu không phải hôm qua quần áo rách nát cộng với hành vi cổ quái của Mười Một đã khắc sâu trong đầu nàng thì bây giờ tuyệt sẽ không nhận ra được.

Chỉ là hắn là ai? Tại sao cứu mình đúng lúc như vậy? Chẳng lẽ những người kia là do hắn bố trí? Nghĩ vậy, nàng lại bắt đầu có chút khẩn trương nhìn Mười Một.

Suốt đường đi Mười Một không hề nói gì, cứ một mực nhìn ra ngoài cửa xe, tựa hồ cảnh đêm ở bên ngoài so với nàng còn hấp dẫn hơn nhiều. Thấy Mười Một không có biểu hiện ác ý, Trương Hân Hân cũng dần an tâm, bắt đầu quan sát cảnh vật ở bên đường.

Con đường này nàng rất quen thuộc, chiếc xe đúng là đang hướng về nhà nàng. Trương Hân Hân không khỏi quay đầu lại nhìn Mười Một, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ là vô tình cứu được mình?

Chiếc xe dừng trước số nhà 160968, Trương Hân Hân kêu lái xe đi vào bên trong, Mười Một vẫn ngồi ở trong không bước xuống.

- Ngươi…. Cám ơn.

Trương Hân Hân nghĩ không ra nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói một lời cảm ơn.

- Ừh.

Mười Một giống như từng lời quá quý báu (Nguyên văn: tích tự như kim - giữ lời như giữ vàng – vandai79), không chịu nói nhiều hơn một câu.

Trương Hân Hân thở phào nhẹ nhõm, Mười Một không phải như nàng đang nghĩ, không nói vài lời khách sáo gì đó làm nàng trầm tĩnh lại. Nếu hắn thật sự mở miệng thì nàng thật không biết nên làm cái gì bây giờ. Cha mẹ đều không có ở nhà, nàng là một nữ hài tử lại mời người ngoài về nhà, vạn nhất nam hài tuấn tú kia lại thật sự là một người xấu thì làm sao bây giờ.

Trương Hân Hân nói lời cảm ơn xong liền đóng cửa xe lại.

Mười Một đột nhiên mở miệng nói:

- Trương Hân Hân.

Trương Hân Hân theo phản xạ kêu lên:

- Ta không thể mời ngươi vào nhà, cha ta đang ở nhà, ông không thích nam nhân tới nhà đâu.

- Mẹ cô lúc nào trở về?

Thì ra chỉ là hỏi mẹ, Trương Hân Hân thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Mẹ ta đi ra nước ngoài rồi, một thời gian nữa mới trở về.

- Ừm! Khi mẹ ngươi trở về thì nói với bà là ta đã tới.

- Ngươi quen biết mẹ ta sao?

- Ừ!

- Vậy, ngươi tên là gì?

- Sở Nguyên! Hẹn gặp lại.

- Hẹn gặp lại.

Trương Hân Hân đóng cửa xe, nhìn chiếc xe taxi mang Mười Một rời đi xa, lúc này mới trở lên lầu. Hôm nay gặp phải rất nhiều chuyện, nhiều tới mức làm cho đầu óc nàng thiếu chút nữa không thể suy nghĩ được nữa. Phải trở về tắm rửa sạch sẽ rồi ngẫm lại xem Sở Nguyên này là ai? Tại sao hắn lại muốn tìm mẹ? Còn có quán bar đáng chết kia nữa chứ…

- Thưa ông, bây giờ phải đi đâu?



- Trở về quán bar kia đi.

Mười Một nói xong liền dựa lưng vào ghế sau nhắm mắt lại dưỡng thần.

Taxi đã trở về quầy bar Hải Địch, Mười Một trả tiền rồi một lần nữa đi vào. Hắn tìm được căn phòng kia, bên trong phòng đã thay đổi bằng một số khuôn mặt mới, một đám nam nữ ở trong phòng lắc lư điên cuồng theo âm nhạc. Hắn kéo một người phục vụ đi ngang qua rồi hỏi:

- Bằng hữu ta ở trong phòng này chờ ta, tại sao lại đổi người rồi?

Âm thanh của Mười Một không lớn, nhưng ở trong hoàn cảnh ầm ĩ đó lại truyền rất rõ ràng vào lỗ tai của tên phục vụ.

Tên phục vụ không phát hiện có điều gì bất ổn, gân cổ lên nói:

- Ta không có rõ lắm, phòng này là do Tiểu Ái phụ trách.

- Tiểu Ái ở đâu?

Tên phục vụ nhìn trong đám người, sau đó chỉ chỉ một nữ phục vụ bưng khay ở cách đó không xa. Mười Một đi tới nữ phục vụ kia rồi hỏi:

- Ngươi là Tiểu Ái phải không?

Tiểu Ái gật đầu.

Mười Một lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Tiểu Ái nói:

- Ồh, dường như bọn họ vừa mới đánh nhau, trong đó có một người bị thương, bây giờ đang đi bệnh viện.

Mười Một hỏi:

- Biết là bệnh viện nào không?

- Không rõ lắm, tuy nhiên bệnh viện gần đây nhất chỉ có Quốc Lập bệnh viện mà thôi. Tôi đoán bọn họ đi tới bệnh viện đó.

Mười Một hỏi thêm vài câu nữa rồi rời quán bar, trực tiếp kêu taxi đi tới bệnh viện Quốc Lập. Vừa tới cửa bệnh viện đã nhìn thấy hai trong bốn người mà hắn đánh trong quán bar đi ra. Mười Một vội vã trả tiền rồi từ xa đi theo bọn chúng. Lúc ở quầy bar, ngoại trừ một gã bị vặn gãy tay ra thì ba gã còn lại căn bản hắn không ra tay nặng, nhiều nhất bọn chúng chỉ đau một chút thôi.

Mười Một sở dĩ không giết bọn chúng tại chỗ vì lúc ấy hắn không xác định được có người nhìn thấy Trương Hân Hân và mấy tên đó vào phòng hay không, ở trong quán rượu người thật sự rất nhiều, nếu ngẫu nhiên có người nhìn thấy thì cũng không có gì lạ cả, trước khi xác định chắc chắn thì Mười Một sẽ không hành động. Nếu lúc ấy tại quán bar mà giết người, sự tình khẳng định sẽ hóa to tới mức khó có thể thu thập, đến lúc đó bản thân hắn thì không có gì nhưng Trương Hân Hân thì phiền toái lại lớn. Cho tới bây giờ Mười Một không phải thuộc loại người lo lắng cho người khác, nhưng dù sao Trương Hân Hân cũng là thân nhân của Sở Hải Lan, nếu Sở Hải Lan biết người nhà xảy ra chuyện thì bà nhất định rất buồn bã. Cho nên Mười Một chỉ có tạm thời ẩn nhẩn, đây là hắn nợ Sở Hải Lan.

Bà không phải là người sinh ra mình nhưng vì cứu hắn mà đã hy sinh bản thân, ở trên đời này đó là một người duy nhất đã cho Mười Một cái cảm giác ấm áp.

Nhưng Mười Một cũng không có định bỏ qua những tên này, hắn đối với bọn lưu manh sống tại thượng tầng xã hội hiểu rất rõ, những tên đó không có năng lực gì nhưng lại rất sĩ diện, nhất là trước mặt phụ nữ. Hôm nay bọn họ lại đánh mất mặt mũi trước mặt ba cô gái, rất có thể sau này tìm cơ hội trả thù, nếu không sau này khó mà ngẩng đầu lên nhìn đồng bọn. Mặc dù bây giờ không xác định được mấy tên lưu manh này có tìm hắn và Trương Hân Hân gây phiền toái rồi áp dụng thủ đoạn để trả thù hay không, Mười Một cũng không có thời gian lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ Trương Hân Hân, cho nên biện pháp tốt nhất chính là giải quyết một lần cho xong. Cho dù bọn họ e ngại Mười Một, không dám tới trả thù thì cũng phải giải quyết, diệt cỏ tận gốc luôn là nguyên tắc của hắn.

Hai gã nam nhân kia tựa hồ đi ra ngoài mua thuốc lá, bọn chúng tới một cửa hàng mua hai bao và vài thứ để ăn đêm rồi mới trở lại bệnh viện. Mười Một đi theo ở phía xa, chúng thủy chung vẫn không biết mình bị theo dõi.

Hai người ở phía trước không có kiêng nể gì vừa đi vừa lớn tiếng nói chuyện, Mười Một vẫn theo sau bọn chúng, duy trì một khoảng cách nhất định. Từ lời đối thoại của chúng, Mười Một biết được kẻ mà hắn vặn gãy tay còn chưa bắt đầu phẫu thuật, nguyên nhân chính là bác sĩ không có ở đó nên phải kéo dài tới sáng hôm sau mới có thể tiến hành nối xương. Bất quá bọn chúng nói chuyện trong ba câu thì có hai câu là đang mắng Mười Một, hơn nữa chửi rất khó nghe. Đối với cái này Mười Một làm thinh, giống như người bọn chúng chửi không có quan hệ gì với hắn, hoặc là hắn cảm giác không cần phải tức giận với người sắp chết.

Nói xong thì bọn chúng đã vào trong phòng bệnh ở tầng ba.

Mười Một tới gần căn phòng, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bên trong thấy có bốn nam ba nữ. Giờ phút này tất cả bộn chúng đều ở chỗ này, rất tiện cho hắn ra tay. Căn phòng này có bốn chiếc giường, tuy vậy bây giờ ngoại trừ bảy ngươi kia ra thì không có ai nữa. Cái tên bị gãy tay kia sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, hình như đang ngủ. Ba ả kia thì tụm lại một chỗ để ăn đêm, sắc mặt cũng không được tốt lắm, còn ba nam nhân ngồi bên cạnh hút thuốc và nói chuyện gì đó với nhau.

Mười Một nhìn lướt nhanh qua căn phòng một lần, cuối cùng ánh mắt nhìn thật kỹ trên bình dưỡng khí đặt ở cuối phòng rồi lui ra ngoài, lén đột nhập vào phòng thuốc của lầu một. Tên phụ trách phòng thuốc đang ngủ gà ngủ gật trên bàn cũng tiện cho Mười Một khỏi phải mất công sức. Hắn nhẹ nhàng đi vào trong phòng tìm lấy một bình S.W.K và một bình J.J.R.V . Hai loại thuốc này đều thuộc loại trị bệnh ung thư. Toàn thế giới chỉ có nước Anh và nước Mỹ mới điều chế ra được cái này, các nước khác đều phải mua của họ vì vài thành phần sản xuất ra loại thuốc này rất khó tổng hợp được, nhiều quốc gia trên thế giới cho đến nay cũng không nghiên cứu ra được thành phần này rốt cục làm sao để tổ hợp thành. Điều này cũng chỉ có Mười Một biết, thật ra hai loại thuốc này là do “Ma Quỷ” điều chế ra, thông qua nước Anh và nước Mỹ bán ra ngoài, mà những thứ của “Ma Quỷ” không phải dễ dàng làm ra được. Do hai loại thuốc trên đề chữ tiếng Anh trên vỏ cho nên Mười Một rất dễ dàng tìm ra.

Tại trại huấn luyện của “Ma Quỷ” Mười Một đã từng học qua phương thức giết người bằng vật phẩm hóa học, mà thông dụng nhất chính là hai loại thuốc này, hai loại thuốc này cơ hồ ở các bệnh viện lớn đều có một ít.

Hai loại thuốc này điều trị hai loại bệnh ung thư khác nhau, nếu dùng đơn độc thì không có quan hệ gì, hơn nữa hiệu quả rất cao. Nhưng một khi hai loại thuốc này trộn lại với nhau rồi đốt, khói bốc ra so với kịch độc còn mạnh hơn, chỉ cần hít vào phổi trong một giây ngắn ngủi, trái tim lập tức ngừng đập, mà không tìm ra được nguyên nhân tử vong. Loại hỗn hợp độc này chỉ có người trong “Ma Quỷ” mới biết được, những người khác căn bản không có khả năng biết. Nguyên nhân trong đó chính là loại này không có tên, mà giải độc cũng không có.

Mười Một lặng lẽ mở hai cái bình ra, đổ một ít thuốc từ hai bình lên trên tấm vải, sau đó đặt chúng trở về vị trí cũ rồi mới len lén đi ra ngoài vòng trở lại gian phòng trên lầu ba kia.

Bên trong phòng, trừ tên bị gãy tay ra, những tên khác vẫn chưa ngủ. Mười Một nhìn xuyên qua cửa thủy tinh để tính toán vị trí, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhanh nhẹn lao đến. Những người kia còn chưa có phản ứng thì Mười Một đã vọt tới trước ba nam nhân, rất nhanh xuất ra một quyền. Cơ hồ có một quyền mà ba nam nhân không kịp “hự” một tiếng đã té trên mặt đất, sau đó Mười Một chạy đến chỗ ba nữ nhân. Ba ả lúc này mới có phản ứng, vừa định thét một tiếng chói tai thì chợt cảm giác cổ đau xót, sau đó cái gì cũng không biết. Mười Một nhìn sáu người nằm ngổn ngang ở mép giường, dưới mặt đất và tên gãy tay nằm ở trên giường còn chưa tỉnh. Mười Một từ một gã nam nhân tìm được cái bật lửa, đốt tấm vải đã được tẩm S.W.K và J.J.R.V và bỏ vào một cái bát trên bàn, sau đó rất nhanh lui ra ngoài đóng cửa phòng lại. Hai loại thuốc này có đặc tính của rượu cồn, nên cháy rất nhanh.

Mười Một đi tới cửa sổ rồi đẩy ra để cho độc khí bay ra ngoài một ít. Trong thời gian đó hắn đợi ở bên ngoài. Một lát sau hắn tiến lại vào trong phòng, kiểm tra bảy người kia, xác định bọn họ đã chết mới đóng cánh cửa sổ lại, rồi phá hủy máy oxi, để cho khí hơi bay ra ngoài.

Bởi vì thế giới ngày nay việc ô nhiễm không khí vô cùng nghiêm trọng, gây bất lợi cho sự hồi phục của người bệnh nên ở những bệnh viện lớn yêu cầu mỗi căn phòng đều lắp đặt một máy lọc oxi để lúc nào cũng bảo trì luồng không khí trong lành. Đương nhiên tiền viện phí bởi vậy mà tăng lên không ít. Trước khi rời xưởng, máy lọc oxi này được kiểm tra rất nghiêm khắc, tỷ lệ hư hỏng là một trong một trăm ngàn. Tỷ lệ hư hỏng cực thấp không có nghĩa là nó sẽ không hư, ngay cả máy cảnh báo an toàn trên máy bay cũng thường xuyên hư hỏng, huống chi là loại máy móc sản xuất hàng loạt này.

Mười Một mở chốt máy lọc oxi, sau khi kiểm tra xác định khí thải bay trong phòng mới xóa dấu vết, thu lại cái chén có tấm vải bị đốt rồi nhàn nhã rời đi. Về phần bệnh viện ngày hôm sau sẽ phát hiện bảy người ở căn phòng này đêm qua đã tự tiện mở máy lọc oxi, máy lọc oxi đang hoạt động tốt tự nhiên phát sinh ra khí thải ngoài ý muốn. Khói độc đã làm chết bảy người, việc sau đó thì không còn quan hệ với hắn nữa.

Mười Một ra khỏi bệnh viện liền gọi xe để về phòng thí nghiệm của tiến sĩ điên. Lúc này, tiến sĩ điên không nghiên cứu mà liên tục đi tới đi lui ở trong phòng thí nghiệm, biểu hiện rất lo lắng. Mười Một mới vừa vào đã bị tiến sĩ điên phát hiện, lão lập tức chạy tới lôi kéo Mười Một kêu:

- Ngươi là tên hỗn đản, đi đâu vậy hả?

- Đi ra ngoài.



Mười Một có chút kỳ quái nhìn tiến sĩ điên, trong ấn tượng của hắn thì tiến sĩ điên dường như không có quan tâm hắn quá như vậy?

Tiến sĩ điên reo lên:

- Ngươi có biết ta đợi ngươi mấy giờ rồi không? Hơn mấy giờ rồi đó, mấy giờ này có thể làm bao nhiêu nghiên cứu. Làm được biết bao nhiêu việc…

Tiến sĩ điên còn đang nói lải nhải thì Mười Một mở miệng hỏi:

- Tìm ta có việc gì sao?

- Nói nhảm.

Tiến sĩ điên tức giận rống lên một câu sau đó lôi Mười Một chạy đến cái bồn nuôi cấy, chỉ vào bên trong nói:

- Ngươi mau nhìn xem.

Mười Một nhìn xuyên qua thủy tinh của bồn nuôi cấy, thấy bên trong có một khối gì đó như là thịt, lạnh nhạt nói:

- Thành công hay là vẫn thất bại?

- Đương nhiên là thành công rồi.

Vẻ mặt tiến sĩ điên rất hưng phấn kêu lên:

- Đây chính là phát… phát hiện vĩ đại nhất! Một loại virus kết hợp một loại virus khác đã có sẵn trong cơ thể con người làm trung hòa độc tính, nhưng lại bảo toàn công năng, có thể tái sinh lại cơ thịt và thần kinh. Đây chính lầ một phát hiện vĩ đại nhất của thế kỷ.

Hắn nguyên lai muốn nói là phát minh nhưng da mặt không dày như vậy, thứ này không phải do hắn phát minh, nhiều nhất có thể tính là hắn cải biến lại, cho nên hắn kịp thời thay đổi lời nói.

Mười Một lạnh nhạt “Ừh” một tiếng, rồi đi tới nhà kho.

Tiến sĩ điên vội vàng kéo hắn lại nói:

- Lại muốn đi đâu nữa?

- Đi nghỉ.

- Bây giờ ngươi không được đi bất cứ đâu, lưu lại làm thí nghiệm cho ta.

- Tên điên!

Mười Một chỉ chỉ vào khối thịt nhỏ ở trong bồn nuôi cấy, nói:

- Ngươi xác định cái vật này có thể sử dụng ở trên người được sao?

- Không xác định!

- Không xác định sao ngươi còn dám dùng.

Tiến sĩ điên hào khí hùng hồn nói:

- Khoa học không phải là mạnh dạn thăm dò, chứng thực cùng đổi mới sao? Không có trải qua lâm sàng thí nghiệm thì sao lại biết nó có tác dụng hay không.

- ...Ngươi tìm người khác thử trước đi.

- Người khác không có gãy tay.

- Ta đây chặt đứt tay hắn.

- Nhưng cái này cần xương vẫn phải liền với nhau.

- Ta róc hết thịt hắn chỉ để lại đầu khớp xương thôi.

- Không được, không có thịt thì xương cốt sẽ rụng ra.

- Vậy ngươi chế tạo ra cái thứ này để làm gì?

Mười Một cùng tiến sĩ điên thương thảo một hồi, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Nguyên nhân là tiến sĩ điên đáp ứng sau này chỉ cần Mười Một mở miệng muốn điều gì, tiến sĩ điên cũng phải giúp hắn giải quyết, kể cả sản phẩm đã được nghiên cứu xong Mười Một đều có quyền sử dụng mà không cần điều kiện, mặt khác Mười Một cũng rất muốn biết loại virus này có thể dùng trên chính người mình hay không. Dưới sự thề thốt cam đoan của tiến sĩ điên là sẽ không có gây nguy hiểm gì cho hắn, Mười Một mới miễn cưỡng làm “chuột bạch”.

Mười Một nằm ở trên giường, bị tiến sĩ điên tiêm một mũi thuốc gây mê đưa hắn đi vào trạng thái ngủ. Lúc đó tiến sĩ điên cẩn thận từng ly từng tí lấy virus trên người cơ nhân chiến sĩ bắt đầu làm thí nghiệm trên cánh tay trái của Mười Một.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook