Quyển 7 - Chương 268: Chân tướng năm trăm năm về trước (thượng)
Khát Trí
06/04/2013
Không khí ngưng trọng lan tràn.
Bên trong phòng hội nghị, không ai nói chuyện, mỗi người đều ngồi thẳng tắp tựa như những quân nhân chính qui, mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Chỉ có vài ngươi hoặc không quan tâm, có vài người dùng ánh mắt trao đổi vơi nhau một cách lặng lẽ, rồi lập tức ngồi thẳng lại.
Nơi này là tổng bộ của tổ Long Hồn dị năng, không biết Liệt Hỏa vì nguyên nhân gì đó mà phát ra mệnh lệnh triệu tập khẩn cấp, phàm là tất cả thành viên trên người không có nhiệm vụ phải lập tức trở về. Trong gian hội nghị này đã có chín người ngồi, trong đó có sáu người hắn đã gặp. Phân biệt là Thiết Tướng, Mân Côi, Quỷ Hỏa, Kim Cương, Thổ Phỉ và Yêu Linh. Còn có bốn người khác, một nam tử trung niên năm mươi tuổi và một thiếu nữ còn trẻ khoảng hai mươi tuổi, Sở Nguyên cũng không biết danh hiệu bọn họ và năng lực của từng người, còn bọn họ từ khi vào đến giờ không hề nói chuyện với nhau. Ngoại trừ khi thấy Sở Nguyên vừa vào thì này hai người lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, nhưng lập tức sau đó không có biểu hiện gì.
Quỷ Hỏa là một nam tử gần ba mươi tuổi, năng lực của hắn giống như Liệt Hỏa, đều là người có khống hỏa dị năng, nhưng tu vi khẳng định không thể bằng được Liệt Hỏa. Về phần Kim Cương, hắn giống như Thiết Tương đều là người kim hệ dị năng, nhưng hai người lại có bất đồng khá căn bản. Thiết Tướng có năng lực khống chế kim loại, còn Kim Cương có năng lực thực chất hóa, có thể biến thân thể mình trở nên giống như mình đồng da sắt, không sợ đao thương. Nhưng đao thương không vào cũng không có nghĩa là hắn vô địch. Lực xuyên thấu cường đại của súng lớn thì có thể bắn hắn nát bét, chỉ là những thứ súng này cũng không có bao nhiêu người sử dụng, Kim Cương quả thật được mệnh danh là phó đao thương bất nhập. Bất quá nếu bị một viên đạn bắn thẳng vào người, hắn cũng sẽ rất đau..
Dị năng tổ. Phải nói bao bồm tất cả những người mọi lứa tuổi, mọi lĩnh vực trong tổ chức Long Hồn. Bên trong người ta có thể thấy gặp những lão nhân cổ lai hi, cũng có thể thấy những tên mặt non choẹt. Long Hồn mặc kệ già hay trẻ, chỉ cần là nhân tài về phương diện nào đó, bọn họ sẽ toàn lực triệu tập, sau này những người này sẽ cả đời để quốc gia sử dụng. Ở Long Hồn không có từ hưu trí, chỉ cần ngươi còn sống, chỉ cần ngươi còn có thể động đậy, ngươi sẽ phải xuất lực vì quốc gia. Phần lớn họ giống như các siêu cấp cao thủ, đặc biệt cao thủ ở dị năng tổ vốn không nhiều lắm, người như thế cũng có rất ít. Do đó có thể lợi dụng được sẽ tận lực lợi dụng, trừ phi bọn họ thật sự già gần xuống lỗ, hoặc là bị trọng thương không thể tiếp tục xuất lực cho quốc gia, mới có thể được quốc gia cho phép nghỉ ngơi trong phần còn lại của cụôc đời. Đối với việc này, từng người trong Long Hồn tổ đều rất rõ ràng, nhưng tuyệt đại bộ phận bọn họ đều là tự nguyện cả. Những người này đều gia nhập Long Hồn với ý nghĩ vi quốc tẫn trung, vi gia tẫn hiếu, phụng hiến toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ quốc gia. Chỉ là cũng có số ít cực nhỏ người bị buộc phải gia nhập, nguyên nhân rất đơn giản: siêu cấp cao thủ này một khi bị phát hiện, sẽ phải gia nhập Long Hồn thuần phục tổ quốc, hoặc là chịu giam lỏng để tránh làm hại cho xã hội. Xuất lực cho quốc gia không chỉ có ý nghĩa rất lớn, mà còn được tự do nơi nơi lữ hành, trong khi làm nhiệm vụ cho Long Hồn cũng có thể rất tự do. Nhưng nếu một khi đi làm nhiệm vụ, họ sẽ gặp nguy hiểm khá lớn. Nếu lựa chọn không phục vụ cho quốc gia, vậy coi nhự sẽ mất tự do. Mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, nhưng mặc kệ muốn đi đâu, làm cái gì, nhất cử nhất động đều bị người giám thị. Sau khi cân nhắc, có người cuối cùng gia nhập Long Hồn. Nhưng cũng còn có rất nhiều người tình nguyện chịu sự giám thị nhưng cũng không muốn gia nhập Long Hồn, bọn họ không một thân bổn sự siêu tuyệt, đời này cũng đừng nghĩ động thủ lần nữa, nếu không người thứ nhất ra tay đối phó với bọn họ khẳng định sẽ là Long Hồn. Trừ phi bọn họ vứt bỏ quốc tịch Trung Quốc gia nhập quốc tịch khác.
Tổng thể mà nói, Long Hồn là một tổ chức thần bí cực độ có những mối quan hệ phức tạp. Bên trong cao thủ nhiều như mây, tùy tiện xuất ra một người đều là một nhân vật Đại tông sư. Nhưng cao thủ này cả đời đều muốn sống lặng lẽ không có tiếng tăm. Mặc kệ bọn họ phục vụ cho quốc gia nhiều đến đâu, hay cống hiến cho xã hội và nhân dân đến như thế nào, họ sẽ vĩnh viễn không có khả năng được tuyên dương ra ngoài, cũng không có khả năng sẽ có người nhớ được tên họ. Lưu lại chỉ có bản ghi chép về danh hiệu và những hoạt động được lưu trữ ở tủ án khố của Long Hồn
Mọi người phòng hội nghị, không có một ai mở miệng nói chuyện gì nhiều, tất cả mọi người trao đổi rất có lựa chọn hoặc trầm mặc. Sở Nguyên và Thiết Tương, Mân Côi, Quỷ Hỏa, Kim Cương ngồi ở một bên, bốn người khác ngồi ở phía đối diện, đều đang đợi. Có hai người trung niên nam tử và nữ tử trẻ tuổi hắn chưa gặp bao giờ, nhưng lại không ngừng lướt ánh mắt về phía hắn. Ánh mắt của trung niên nam tử tràn ngập vẻ quan sát, hắn có lẽ đã biết thân phận của Sở Nguyên. Chỉ là lần đầu gặp mặt có vẻ hơi tò mò, hắn lại cứ thỉnh thoảng liếc mắt quan sát. Còn cô gái trẻ tuổi thì tất cả đều là ánh mắt rất tò mò
Cô gái này mặc dù không phải là một mỹ nữ, nhưng cũng tuyệt không khó coi, khí chất của nàng rất tốt, cộng thêm một bộ quần áo vải nhẹ làm cho người ta có một loại rất văn tĩnh, rất thoải mái, thuộc loại người chỉ liếc mắt nhìn là không thế nào dời khỏi người được, nhưng càng nhìn lại càng giống một nữ hài tử. Đặc biệt cặp mắt linh động của nàng, hình như là luôn luôn nhẹ nhàng êm ái. Về phần anh chàng nam tử thì có điều tương đối trầm ổn, từ động tác hắn cho đến ánh mắt đều không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, tin rằng người như thế nếu trà trộn thương trường thì nhất định sẽ là một thương nhân thành công.
Đối với ánh mắt hai người này, Sở Nguyên dường như gặp qua, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hờ hững như lúc vừa vào, từ đầu tới giờ hắn không hề động đậy một đầu ngón tay. Giống như tất cả mọi người và sự vật khác đều không quan hệ gì với hắn, lại giống như hắn đúng là một pho tượng, tựa như cả căn phòng này lập tức sụp đổ thì hắn cũng tuyệt sẽ không một chút nào.
Từ khi Sở Nguyên vào đến bây giờ đã trải qua hơn chín phút rồi, lúc đồng hồ nhảy đến phút thứ mười thì cửa phòng hội nghị được đẩy ra, Liệt Hỏa và Tửu Quỷ một trước một sau đi vào. Tất cả mọi người trong phòng hội nghị đồng thời đứng lên, thẳng người dọc theo hai bàn. Chỉ tiếc là việc trước giờ vốn rất thống nhất lần này bị một người phá hủy. Sở Nguyên ngồi ở đâu vẫn nguyên chỗ đó, hắn không hề nhúc nhích. Thiết Tương bên cạnh nhè nhẹ đẩy hắn một chút, hắn mới chậm rãi đứng lên.
Yêu Linh bĩu môi, lóe ra một ánh mắt khinh thường. Nam tử không biết tên cũng nhìn hắn liếc mắt, chỉ là trong ánh mắt không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Cô thiếu nữ còn lại hướng Sở Nguyên nháy mắt, trong ánh mắt tựa hồ lộ ra một chút tiếu ý.
Liệt Hỏa không hề để ý đến biểu hiện bất quy củ Sở Nguyên, cùng tửu quỷ đi đến phía cuối cái bàn. Phân biệt ngồi xuống trên ghế thủ tịch và ghế thứ hai. Khi hai người ngồi xuống xong, những người còn lại rục rịch ngồi xuống vị trí của mình
"E hèm.”Liệt Hỏa ho một tiếng, ánh mắt đảo qua trên mặt mỗi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Sở Nguyên vài giây rồi mới thu hồi. Mở tập tư liệu trước mặt trên bàn rồi nói: “Ta biết các ngươi khẳng định rất lạ, tại sao ta đột nhiên triệu tập các ngươi trở về. Trước khi nói cho các ngươi nguyên nhân, xin mời mọi người xem một vài bức ảnh."
Lúc này Thổ Phỉ đứng lên đi đến một bàn điều khiển đặt ở góc phòng, bàn điều khiển này lớn bằng một cái bàn nhỏ, nhưng trên mặt lại có rất nhiều nút có những công năng khác nhau. Thổ Phỉ bấm vài nút, một tấm rèm cửa sổ bên trong phòng lập tức tự động cuốn lên, cùng lúc đó các ngọn đèn bên trong phòng cũng tự động tắt đi, cả gian phòng hội nghị thoáng chốc chìm vào một khoảng tối đen. Sau đó, Liệt Hỏa từ trên trên vách tường phía sau chậm rãi hạ xuống màn hình vải, máy chiếu gắn ở một cái bàn trong phòng hội nghị bắn ra một đạo ánh sáng, chiếu một bức hình rất lớn và rõ nét vào màn hình vải.
Trong hình là một nữ thi, bộ dáng của nàng xem ra còn rất trẻ, nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì có thể tưởng rằng nàng đang ngủ. Hơn nữa ngủ rất say, rất ngọt ngào. Quần áo trên nửa người nàng bị xé rách, cái thê thảm nhất chính là trước ngực nàng bị người ta xé bung, nội tạng đều phơi ra, nơi nơi đều là máu. Bức ảnh này được chụp từ phía trên chụp xuống, do đó có thể thấy rất rõ ràng thiếu nữ bị xé mở tung cơ thể bày ra một hàng xương sườn. Trên ngực trái hai cọng xương sườn bị cắt gãy đúng vào nơi được người ta nói là rất trọng yếu - Trái tim.
Bức ảnh mới chiếu lên, tất cả mọi người đều khẽ động dung, đến cả trung niên nam tử có khả năng ẩn tàng những suy nghĩ cũng lộ ra thần sắc quái lạ. Thiếu nữ kia thì hai tay bịt miệng, tựa hồ không muốn nhìn tiếp tục, rồi lại không thể không nhìn bức ảnh này..
Không khí rất ngưng trọng, không ai mở miệng nói chuyện, mắt tất cả đều đang nhìn vài một bức ảnh huyết tinh. Tổng cộng có hai mươi bức ảnh, tổng cộng có tám người. Nam nữ già trẻ đều có, mỗi người có tử trạng khác nhau, nhưng không có một ngoại lệ nào: bộ ngực đều bị xé toạc ra. Trái tim không cánh mà bay.
Bức ảnh cuối cùng hiện lên xong, những ngọn đèn trong phòng hội nghị một lần nữa được bật lên, còn rèm cửa sổ cũng tự động kéo về.
“Thế nào?”Liệt Hỏa nhè nhẹ gõ cái bàn hỏi: “Nhìn ra cái gì chưa?"
Thiết Tương nhíu mày nói: “Đấy là những nạn nhân thụ hại ở hung án Thiên độ trấn?"
“Đúng, đúng là bọn họ."
Thiết Tương nói: “Trái tim của những người hại người đều biến mất."
Liệt Hỏa khẽ gật đầu nói: “Ừm. Trái tim biến mất."
Mân Côi hỏi tiếp: “Hung thủ tại sao phải móc trái tim bọn họ?".
Liệt Hỏa lắc đầu thở dài nói: “Ta đoán hung thủ có thể là lấy trái tim bọn họ để làm thức ăn."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều động dung.
Cô thiếu nữ không biết tên kia thất thanh nói: “Làm sao lại có người biến thái như vậy?"
Liệt Hỏa nhắm lại mắt nói: “Bởi vì hung thủ có thể không phải người “..
Chương 269: Chân tướng năm trăm năm trước(hạ)
Dịch: workman
Biên tập: hondabenle
Liệt Hỏa ra hiệu Thổ Phỉ trở lại vị trí của mình, thở dài một hơi nói: "Giao nhiệm vụ trước, trước tiên do Tửu Quỷ phó tổ trưởng giảng lại các tình huống cho mọi người."
Tửu Quỷ lập tức nuốt khan. Tựa như muốn đè xuống cơn thèm rượu, nuốt nước bọt khan sau hắn lại ho một tiếng rồi nói: “Ta trước hết nói cho mọi người nghe về một câu chuyện. Các ngươi đã nghe nói qua về Cửu Vĩ Hồ chưa?"
Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu, Cửu Vĩ Hồ là một truyền thuyết của thế giới thần thoại. Nghe nói bản thân có đạo hạnh ngàn năm, có thể biến thành mỹ nữ hấp dẫn người ta. Hơn nữa Cửu Vĩ Hồ biến thành nữ tính không một ai không phải là tuyệt sắc mỹ nữ. Làm cho tất cả nam nhân nhìn thấy các nàng đều cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả để lấy được trái tim giai nhân, do đó hồ ly tinh được gọi là như vậy. Nghe nói năm đó vua Trụ nhà Thương cũng chết vì một Cửu Vĩ Hồ, còn con Cửu Vĩ Hồ đến nay vẫn được gọi là Tô Đát Kỷ.
"Cửu Vĩ Hồ …… e hèm……”Tửu Quỷ cầm lấy chén trà phía trước uống một một hớp, có thể là cảm thấy chưa đủ, lại một hớp nữa uống sạch, hắng giọng rồi tiếp tục nói: “Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết là một loại hồ ly trắng rất hiếm. Chúng nó cách một trăm năm thì xuất hiện một lần, huyễn hóa thành bộ dáng tuyệt sắc mỹ nữ hấp dẫn nam nhân, rồi sau đó lấy trái tim bọn họ làm thức ăn, hơn nữa phải ăn đủ chín trăm chín mươi chín trái tim. Sau Cửu Vĩ Hồ sẽ ngủ say, trong quá trình ngủ say nó tiếp tục tu luyện một trăm năm, trăm năm sau một lần nữa xuất hiện tìm kiếm trái tim mới để ăn, như vậy dần dần mãi cho đến khi cái đuôi mọc đủ chín nhánh."
Yêu Linh kêu lên: “Lão Đại, đây chỉ là truyền thuyết thần thoại dân gian thôi mà."
Liệt Hỏa xua tay ra hiệu cho Yêu Linh không nói chuyện, nói: “Nghe phó tổ trưởng nói xong đã.".
Yêu Linh bĩu môi không nói nữa.
Tửu Quỷ nở nụ cười nhạt rồi tiếp tục nói: “Đúng, đây là truyền thuyết thần thoại, trên đời cũng không có khả năng có thần thoại. Nhưng ……”Tửu Quỷ cố ý tăng thêm ngữ khí. Ánh mắt nhất nhất đảo qua trên mặt mọi người, nói: “Long Hồn chúng ta còn lưu trữ một đương án, bên trong có ghi lại về Cửu Vĩ Hồ."
Thiếu nữ thất thanh nói: “Trên đời này thật có Cửu Vĩ Hồ?"
"Thủy Nhu.”Liệt Hỏa trừng liếc nàng. Cô gái tên là Thủy Nhu lè lưỡi ra, rồi không dám lên tiếng nữa.
Tửu Quỷ khịt mũi một tiếng, cầm lấy một xấp giấy trong tay nói: “Trong tay ta chính là tư liệu về Cửu Vĩ Hồ mà Long Hồn một mạch bảo tồn. “Hắn buông tập tài liệu xuống rồi hỏi: “Về truyền thuyết Thiên Độ Trấn, không biết trong các ngươi có bao nhiêu người đã nghe nói qua?"
Mọi người đang ngồi đưa mắt nhìn nhau, có mấy người gật đầu, còn đại bộ phận còn lại đều lắc đầu.
Tửu Quỷ tiếp tục nói: “Thiên Độ Trấn, năm trăm năm trước từng trong một đêm đã chết rất nhiều người, nghe nói con số này gần đến một ngàn người."
Không ai mở miệng nói chuyện, mỗi người đều lẳng lặng nghe. Bọn họ biết Tửu Quỷ khi nói như vậy thì khẳng định chuyện huyết án đó phải có liên quan đến Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết.
Ánh mắt Tửu Quỷ đầy thâm ý nhìn Sở Nguyên liếc mắt, rồi nói: “Năm trăm năm trước, người dân ở Thiên Độ Trấn vô cớ xuất hiện tử vong. Mà những người chết tất cả đều không có ngoại lệ: trái tim không cánh mà bay. Bắt đầu khi chuyện này xảy ra cũng không khiến cho mọi người chú ý một cách quá mức, ngày đầu tiên chỉ chết vài người. Bị quan phủ phong tỏa tin tức, nên việc này không tạo thành tình trạng hoang mang. Ngày thứ hai lại chết mười mấy người. Tử trạng đồng dạng cũng mất đi trái tim, rốt cục người ở trấn đó bắt đầu cảm thấy không đúng. Bất quá cũng bị quan phủ ngăn chặn thông tin. Sau ngày thứ ba trong một đêm đã chết trăm người. Người dân ở trấn này ngày ngày sợ hãi bất an, một bộ phận người dân định tạm thời li khai trấn này, nhưng vào lúc này, quan phủ lại phong tỏa cả Thiên Độ Trấn cùng với vài thôn nhỏ trấn xung quanh."
Thủy Nhu nhịn không được hỏi: “Vậy người dân của trấn này thì sao?"
Tửu Quỷ tưng tửng nói nói: “Đã chết, một vài những người chết trước thì giống nhau, chết một cách rất kì diệu. Đại bộ phận những người khác đều bị đương quan đổ cho ôn dịch, phóng hỏa toàn bộ đốt sạch."
Có thể là nữ tính trời sinh thiện lương. Mân Côi và Thủy Nhu hai miệng đồng thanh kêu lên: “Tại sao?"
Liệt Hỏa lắc lắc đầu nói: “Có thể là do quan viên không muốn để cho tin tức này tiết lộ ra ngoài, để tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn họ."
Mân Côi nói tức giận: “Chẳng lẽ của chỉ vì ích lợi của mình, mà giết hại trăm ngàn sinh mệnh sao?"
Thủy Nhu cũng không ngừng lắc đầu, vẻ mặt rất phẫn kích.
“Đi.”Tửu Quỷ nói một cách thú vị: “Đã qua mấy trăm năm rồi, các ngươi bây giờ tức giận cũng không có tác dụng gì, trừ phi các ngươi có thể tìm được mộ của bọn họ, sau đó lấy xương ra dùng roi quật vào đó thì mới hết giận được."
Liệt Hỏa chặn lại nói: “Thôi. Đừng lạc đề nữa. Tửu Quỷ. Ngươi tiếp tục đi."
“Ừm.”Tửu Quỷ bỗng hạ giọng nói: “Sau tai nạn đó, Thiên Độ Trấn cơ hồ đã biến thành một trấn tiêu điều, xung quanh tất cả hương trấn đều biến thành hoang vắng. Lúc ấy quan viên dùng chiến loạn và ôn dịch để báo về triều đình, còn triều đình cũng không hơi đâu mà điều tra bản báo cáo như vậy. Bởi vì lúc ấy chánh trị chiến loạn, nơi nơi đều là nạn dân, do đó triều đình cho một nhóm dân chúng còn lại kéo nhau lên Thiên Độ Trấn bố trí chỗ ăn ở, một lần nữa bắt đầu rồi cuộc sống. Nhưng không lâu sau, huyết án trái tim lại lần nữa phát sinh ở Thiên Độ Trấn, sau đó những người dân ở trấn này đều cho rằng đó là oan quỷ lấy mạng, ngày nào cũng bàng hoàng bất an. Mãi đến sau này Thiếu Lâm tự mới xuất động ra ba mươi tám tăng nhân, dùng cách làm phép để siêu độ cho oan quỉ ở Thiên Độ Trấn này, sau đó Thiên độ trấn mới anh bình trở lại cho tới hôm nay."
“Chờ một chút, phó tổ trường.”Yêu Linh reo lên: “Ngươi vừa rồi nói mọi người Thiên Độ Trấn đều chết sạch? Không thể còn được mấy nhà như vậy sống sót?"
Tửu Quỷ giải thích nói: “Mấy nhà đó đi khỏi Thiên Độ Trấn, rồi sau đó lại trở về định cư. Bọn họ chỉ biết là quan phủ đốt trấn, nhưng không biết chân tướng sự tình, mới truyền xuống một truyền thuyết tam sao thất bổn."
“Ồ.”Yêu Linh giật mình hiểu ra nói: "Nói đến nửa ngày, nguyên lai cũng là tin tức giả thôi. Ai, xem ra các ngươi sớm đã biết chuyện này rồi? Tại sao không nói cho chúng ta biết từ sớm?"
"Yêu Linh.”Liệt Hỏa trầm giọng nói: “Việc này trong chốc lát chúng ta sẽ nói, bây giờ để cho phó tổ trưởng trình bày xong đã."
“Biết rồi.".
Tửu Quỷ tiếp tục nói: “Các ngươi chắc không hiểu, tại sao sau khi ba mươi tám tăng nhân thiếu lâm đến nơi thì Thiên Độ Trấn bỗng trở nên thành bình?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau nhất nhất gật đầu, ngoại trừ Sở Nguyên. Dường như trước giờ không bao giờ Sở Nguyên thay đổi vẻ mặt và tư thế.
“Thiếu lâm tăng nhân cũng không phải đi siêu độ đâu, siêu độ là chuyện của văn tăng, còn ba mươi tám người đó đều là vũ tăng, hơn nữa đều là vũ tăng có võ công xuất chúng nhất Thiếu Lâm tự.”Tửu Quỷ nâng chung trà lên lên, lúc này mới phát hiện ra cái chén của mình không còn nước trà nữa, vì vậy hắn rất không khách khí quơ luôn chén trà đặt trước mặt Liệt Hỏa uống một hơi rồi mới nói: “Thiếu Lâm tự lúc ấy nhận được thỉnh cầu của quan viên Thiên Độ Trấn, quyết định cử ba mươi bảy vũ tăng do đạt ma đường thủ tọa Phổ Từ đại sư không quản ngày đêm chạy tới Thiên Độ Trấn."
Mân Côi há mồm vừa định nói gì, Tửu Quỷ lập tức nói: “Ngươi đừng nói nữa, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Thiếu Lâm tự cũng không phải giúp cho triều đình làm việc. Bọn họ chỉ là thương xót dân chúng vô tội mà thôi."
Mân Côi ngậm miệng không lên tiếng nữa..
“Còn lời đồn thiếu lâm tăng đến Thiên Độ Trấn để siêu độ oan quỷ cũng là do quan phủ thông báo ra ngoài thôi, dù sao tất cả mọi người đều tưởng oan quỷ lấy mạng, nên bọn họ cũng thuận thủy thôi châu. Ba mươi tám danh tăng tới Thiên Độ Trấn lập tức phối hợp với quan phủ triển khai điều tra ngày đêm không nghỉ. Sau bọn họ tìm được đầu mối rồi tiếp tục truy tra. Nhưng hung thủ rất giảo hoạt, mỗi lần sắp tiếp cận đáp án thì tất cả đầu mối bỗng đứt đoạn cả. Những thiếu lâm tăng nhân này chưa bao giờ thấy mặt hung thủ. Cứ như vậy một mạch trốn tìm, lùng sục cả nửa tháng, mãi đến một lần gặp phải việc ngoài ý muốn, bọn họ mới phát hiện diện mục chân chính của hung thủ. “Tửu Quỷ mở tư liệu trước mặt ra, nói: "Vào lúc này ở rừng rậm Liệp Tuần phía Sơn Nam, nguyên trước kia có một thôn nhỏ. Những người ở thôn này bình thường ngày ngày hái các vật phẩm của rừng rồi đem vào thành trấn xung quanh đổi lấy vật dụng sinh sống hàng ngày. Bởi vì bọn họ đã sinh sống ở trong thôn rất nhiều đời rồi, do đó những người ở thành trấn xung quanh đều rất quen thuộc. Nhưng có một ngày, một tiểu nhị của một nhà thuốc đến báo quan. Bởi vì bọn họ mua bán dược tài với những người dân ở thôn đó có quan hệ hợp tác lâu dài, thôn đó có vài gia đình chuyên môn đi hái vài loại dược thảo cho bọn họ. Nhưng một lần đã quá vài ngày so với ước định giao hàng, mà không có ai ở thôn đó đến giao hàng, do đó lão bản tiệm thuốc bảo tiểu nhị đi tìm bọn họ lấy hóa. Nhưng tiểu nhị tới nơi đó xong, phát hiện cả thôn không còn có một người nào sống sót. Tất cả đều là tử thi. Tiểu nhị hoảng hồn lập tức chạy về báo lại. Thiếu lâm tăng nhân cùng bộ khoái của quan phủ lập tức vào núi. Tới đó, bọn họ mới phát hiện những người trong thôn này chết đã lâu. Thi thể đã thối rữa rồi. Bởi vì tên tiểu nhị lúc ấy quá sợ hãi, do đó cũng không nói rõ là thi thể đã thối rữa rồi. Sau khi tra xét xong, suy đoán những người này đã chết chí ít phải năm tháng rồi. Người của Thiếu Lâm tự cho rằng hung thủ rất có thể đang trốn ở vùng núi này, yêu cầu quan phủ tiến hành kiểm tra cả quả núi, nhưng lần kiểm tra đó lại ra một vấn đề."
“Hung thủ đích xác đang trốn ở quả núi đó, nhưng khi tìm được hung thủ thì bọn họ mới biết được, nguyên lai hung thủ căn bản không phải là người, mà là ……” Tửu Quỷ nhìn về phía Sở Nguyên, nói từng chữ một: "Cửu Vĩ Hồ."
Bên trong phòng hội nghị, không ai nói chuyện, mỗi người đều ngồi thẳng tắp tựa như những quân nhân chính qui, mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Chỉ có vài ngươi hoặc không quan tâm, có vài người dùng ánh mắt trao đổi vơi nhau một cách lặng lẽ, rồi lập tức ngồi thẳng lại.
Nơi này là tổng bộ của tổ Long Hồn dị năng, không biết Liệt Hỏa vì nguyên nhân gì đó mà phát ra mệnh lệnh triệu tập khẩn cấp, phàm là tất cả thành viên trên người không có nhiệm vụ phải lập tức trở về. Trong gian hội nghị này đã có chín người ngồi, trong đó có sáu người hắn đã gặp. Phân biệt là Thiết Tướng, Mân Côi, Quỷ Hỏa, Kim Cương, Thổ Phỉ và Yêu Linh. Còn có bốn người khác, một nam tử trung niên năm mươi tuổi và một thiếu nữ còn trẻ khoảng hai mươi tuổi, Sở Nguyên cũng không biết danh hiệu bọn họ và năng lực của từng người, còn bọn họ từ khi vào đến giờ không hề nói chuyện với nhau. Ngoại trừ khi thấy Sở Nguyên vừa vào thì này hai người lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, nhưng lập tức sau đó không có biểu hiện gì.
Quỷ Hỏa là một nam tử gần ba mươi tuổi, năng lực của hắn giống như Liệt Hỏa, đều là người có khống hỏa dị năng, nhưng tu vi khẳng định không thể bằng được Liệt Hỏa. Về phần Kim Cương, hắn giống như Thiết Tương đều là người kim hệ dị năng, nhưng hai người lại có bất đồng khá căn bản. Thiết Tướng có năng lực khống chế kim loại, còn Kim Cương có năng lực thực chất hóa, có thể biến thân thể mình trở nên giống như mình đồng da sắt, không sợ đao thương. Nhưng đao thương không vào cũng không có nghĩa là hắn vô địch. Lực xuyên thấu cường đại của súng lớn thì có thể bắn hắn nát bét, chỉ là những thứ súng này cũng không có bao nhiêu người sử dụng, Kim Cương quả thật được mệnh danh là phó đao thương bất nhập. Bất quá nếu bị một viên đạn bắn thẳng vào người, hắn cũng sẽ rất đau..
Dị năng tổ. Phải nói bao bồm tất cả những người mọi lứa tuổi, mọi lĩnh vực trong tổ chức Long Hồn. Bên trong người ta có thể thấy gặp những lão nhân cổ lai hi, cũng có thể thấy những tên mặt non choẹt. Long Hồn mặc kệ già hay trẻ, chỉ cần là nhân tài về phương diện nào đó, bọn họ sẽ toàn lực triệu tập, sau này những người này sẽ cả đời để quốc gia sử dụng. Ở Long Hồn không có từ hưu trí, chỉ cần ngươi còn sống, chỉ cần ngươi còn có thể động đậy, ngươi sẽ phải xuất lực vì quốc gia. Phần lớn họ giống như các siêu cấp cao thủ, đặc biệt cao thủ ở dị năng tổ vốn không nhiều lắm, người như thế cũng có rất ít. Do đó có thể lợi dụng được sẽ tận lực lợi dụng, trừ phi bọn họ thật sự già gần xuống lỗ, hoặc là bị trọng thương không thể tiếp tục xuất lực cho quốc gia, mới có thể được quốc gia cho phép nghỉ ngơi trong phần còn lại của cụôc đời. Đối với việc này, từng người trong Long Hồn tổ đều rất rõ ràng, nhưng tuyệt đại bộ phận bọn họ đều là tự nguyện cả. Những người này đều gia nhập Long Hồn với ý nghĩ vi quốc tẫn trung, vi gia tẫn hiếu, phụng hiến toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ quốc gia. Chỉ là cũng có số ít cực nhỏ người bị buộc phải gia nhập, nguyên nhân rất đơn giản: siêu cấp cao thủ này một khi bị phát hiện, sẽ phải gia nhập Long Hồn thuần phục tổ quốc, hoặc là chịu giam lỏng để tránh làm hại cho xã hội. Xuất lực cho quốc gia không chỉ có ý nghĩa rất lớn, mà còn được tự do nơi nơi lữ hành, trong khi làm nhiệm vụ cho Long Hồn cũng có thể rất tự do. Nhưng nếu một khi đi làm nhiệm vụ, họ sẽ gặp nguy hiểm khá lớn. Nếu lựa chọn không phục vụ cho quốc gia, vậy coi nhự sẽ mất tự do. Mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, nhưng mặc kệ muốn đi đâu, làm cái gì, nhất cử nhất động đều bị người giám thị. Sau khi cân nhắc, có người cuối cùng gia nhập Long Hồn. Nhưng cũng còn có rất nhiều người tình nguyện chịu sự giám thị nhưng cũng không muốn gia nhập Long Hồn, bọn họ không một thân bổn sự siêu tuyệt, đời này cũng đừng nghĩ động thủ lần nữa, nếu không người thứ nhất ra tay đối phó với bọn họ khẳng định sẽ là Long Hồn. Trừ phi bọn họ vứt bỏ quốc tịch Trung Quốc gia nhập quốc tịch khác.
Tổng thể mà nói, Long Hồn là một tổ chức thần bí cực độ có những mối quan hệ phức tạp. Bên trong cao thủ nhiều như mây, tùy tiện xuất ra một người đều là một nhân vật Đại tông sư. Nhưng cao thủ này cả đời đều muốn sống lặng lẽ không có tiếng tăm. Mặc kệ bọn họ phục vụ cho quốc gia nhiều đến đâu, hay cống hiến cho xã hội và nhân dân đến như thế nào, họ sẽ vĩnh viễn không có khả năng được tuyên dương ra ngoài, cũng không có khả năng sẽ có người nhớ được tên họ. Lưu lại chỉ có bản ghi chép về danh hiệu và những hoạt động được lưu trữ ở tủ án khố của Long Hồn
Mọi người phòng hội nghị, không có một ai mở miệng nói chuyện gì nhiều, tất cả mọi người trao đổi rất có lựa chọn hoặc trầm mặc. Sở Nguyên và Thiết Tương, Mân Côi, Quỷ Hỏa, Kim Cương ngồi ở một bên, bốn người khác ngồi ở phía đối diện, đều đang đợi. Có hai người trung niên nam tử và nữ tử trẻ tuổi hắn chưa gặp bao giờ, nhưng lại không ngừng lướt ánh mắt về phía hắn. Ánh mắt của trung niên nam tử tràn ngập vẻ quan sát, hắn có lẽ đã biết thân phận của Sở Nguyên. Chỉ là lần đầu gặp mặt có vẻ hơi tò mò, hắn lại cứ thỉnh thoảng liếc mắt quan sát. Còn cô gái trẻ tuổi thì tất cả đều là ánh mắt rất tò mò
Cô gái này mặc dù không phải là một mỹ nữ, nhưng cũng tuyệt không khó coi, khí chất của nàng rất tốt, cộng thêm một bộ quần áo vải nhẹ làm cho người ta có một loại rất văn tĩnh, rất thoải mái, thuộc loại người chỉ liếc mắt nhìn là không thế nào dời khỏi người được, nhưng càng nhìn lại càng giống một nữ hài tử. Đặc biệt cặp mắt linh động của nàng, hình như là luôn luôn nhẹ nhàng êm ái. Về phần anh chàng nam tử thì có điều tương đối trầm ổn, từ động tác hắn cho đến ánh mắt đều không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, tin rằng người như thế nếu trà trộn thương trường thì nhất định sẽ là một thương nhân thành công.
Đối với ánh mắt hai người này, Sở Nguyên dường như gặp qua, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hờ hững như lúc vừa vào, từ đầu tới giờ hắn không hề động đậy một đầu ngón tay. Giống như tất cả mọi người và sự vật khác đều không quan hệ gì với hắn, lại giống như hắn đúng là một pho tượng, tựa như cả căn phòng này lập tức sụp đổ thì hắn cũng tuyệt sẽ không một chút nào.
Từ khi Sở Nguyên vào đến bây giờ đã trải qua hơn chín phút rồi, lúc đồng hồ nhảy đến phút thứ mười thì cửa phòng hội nghị được đẩy ra, Liệt Hỏa và Tửu Quỷ một trước một sau đi vào. Tất cả mọi người trong phòng hội nghị đồng thời đứng lên, thẳng người dọc theo hai bàn. Chỉ tiếc là việc trước giờ vốn rất thống nhất lần này bị một người phá hủy. Sở Nguyên ngồi ở đâu vẫn nguyên chỗ đó, hắn không hề nhúc nhích. Thiết Tương bên cạnh nhè nhẹ đẩy hắn một chút, hắn mới chậm rãi đứng lên.
Yêu Linh bĩu môi, lóe ra một ánh mắt khinh thường. Nam tử không biết tên cũng nhìn hắn liếc mắt, chỉ là trong ánh mắt không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Cô thiếu nữ còn lại hướng Sở Nguyên nháy mắt, trong ánh mắt tựa hồ lộ ra một chút tiếu ý.
Liệt Hỏa không hề để ý đến biểu hiện bất quy củ Sở Nguyên, cùng tửu quỷ đi đến phía cuối cái bàn. Phân biệt ngồi xuống trên ghế thủ tịch và ghế thứ hai. Khi hai người ngồi xuống xong, những người còn lại rục rịch ngồi xuống vị trí của mình
"E hèm.”Liệt Hỏa ho một tiếng, ánh mắt đảo qua trên mặt mỗi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Sở Nguyên vài giây rồi mới thu hồi. Mở tập tư liệu trước mặt trên bàn rồi nói: “Ta biết các ngươi khẳng định rất lạ, tại sao ta đột nhiên triệu tập các ngươi trở về. Trước khi nói cho các ngươi nguyên nhân, xin mời mọi người xem một vài bức ảnh."
Lúc này Thổ Phỉ đứng lên đi đến một bàn điều khiển đặt ở góc phòng, bàn điều khiển này lớn bằng một cái bàn nhỏ, nhưng trên mặt lại có rất nhiều nút có những công năng khác nhau. Thổ Phỉ bấm vài nút, một tấm rèm cửa sổ bên trong phòng lập tức tự động cuốn lên, cùng lúc đó các ngọn đèn bên trong phòng cũng tự động tắt đi, cả gian phòng hội nghị thoáng chốc chìm vào một khoảng tối đen. Sau đó, Liệt Hỏa từ trên trên vách tường phía sau chậm rãi hạ xuống màn hình vải, máy chiếu gắn ở một cái bàn trong phòng hội nghị bắn ra một đạo ánh sáng, chiếu một bức hình rất lớn và rõ nét vào màn hình vải.
Trong hình là một nữ thi, bộ dáng của nàng xem ra còn rất trẻ, nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì có thể tưởng rằng nàng đang ngủ. Hơn nữa ngủ rất say, rất ngọt ngào. Quần áo trên nửa người nàng bị xé rách, cái thê thảm nhất chính là trước ngực nàng bị người ta xé bung, nội tạng đều phơi ra, nơi nơi đều là máu. Bức ảnh này được chụp từ phía trên chụp xuống, do đó có thể thấy rất rõ ràng thiếu nữ bị xé mở tung cơ thể bày ra một hàng xương sườn. Trên ngực trái hai cọng xương sườn bị cắt gãy đúng vào nơi được người ta nói là rất trọng yếu - Trái tim.
Bức ảnh mới chiếu lên, tất cả mọi người đều khẽ động dung, đến cả trung niên nam tử có khả năng ẩn tàng những suy nghĩ cũng lộ ra thần sắc quái lạ. Thiếu nữ kia thì hai tay bịt miệng, tựa hồ không muốn nhìn tiếp tục, rồi lại không thể không nhìn bức ảnh này..
Không khí rất ngưng trọng, không ai mở miệng nói chuyện, mắt tất cả đều đang nhìn vài một bức ảnh huyết tinh. Tổng cộng có hai mươi bức ảnh, tổng cộng có tám người. Nam nữ già trẻ đều có, mỗi người có tử trạng khác nhau, nhưng không có một ngoại lệ nào: bộ ngực đều bị xé toạc ra. Trái tim không cánh mà bay.
Bức ảnh cuối cùng hiện lên xong, những ngọn đèn trong phòng hội nghị một lần nữa được bật lên, còn rèm cửa sổ cũng tự động kéo về.
“Thế nào?”Liệt Hỏa nhè nhẹ gõ cái bàn hỏi: “Nhìn ra cái gì chưa?"
Thiết Tương nhíu mày nói: “Đấy là những nạn nhân thụ hại ở hung án Thiên độ trấn?"
“Đúng, đúng là bọn họ."
Thiết Tương nói: “Trái tim của những người hại người đều biến mất."
Liệt Hỏa khẽ gật đầu nói: “Ừm. Trái tim biến mất."
Mân Côi hỏi tiếp: “Hung thủ tại sao phải móc trái tim bọn họ?".
Liệt Hỏa lắc đầu thở dài nói: “Ta đoán hung thủ có thể là lấy trái tim bọn họ để làm thức ăn."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều động dung.
Cô thiếu nữ không biết tên kia thất thanh nói: “Làm sao lại có người biến thái như vậy?"
Liệt Hỏa nhắm lại mắt nói: “Bởi vì hung thủ có thể không phải người “..
Chương 269: Chân tướng năm trăm năm trước(hạ)
Dịch: workman
Biên tập: hondabenle
Liệt Hỏa ra hiệu Thổ Phỉ trở lại vị trí của mình, thở dài một hơi nói: "Giao nhiệm vụ trước, trước tiên do Tửu Quỷ phó tổ trưởng giảng lại các tình huống cho mọi người."
Tửu Quỷ lập tức nuốt khan. Tựa như muốn đè xuống cơn thèm rượu, nuốt nước bọt khan sau hắn lại ho một tiếng rồi nói: “Ta trước hết nói cho mọi người nghe về một câu chuyện. Các ngươi đã nghe nói qua về Cửu Vĩ Hồ chưa?"
Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu, Cửu Vĩ Hồ là một truyền thuyết của thế giới thần thoại. Nghe nói bản thân có đạo hạnh ngàn năm, có thể biến thành mỹ nữ hấp dẫn người ta. Hơn nữa Cửu Vĩ Hồ biến thành nữ tính không một ai không phải là tuyệt sắc mỹ nữ. Làm cho tất cả nam nhân nhìn thấy các nàng đều cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả để lấy được trái tim giai nhân, do đó hồ ly tinh được gọi là như vậy. Nghe nói năm đó vua Trụ nhà Thương cũng chết vì một Cửu Vĩ Hồ, còn con Cửu Vĩ Hồ đến nay vẫn được gọi là Tô Đát Kỷ.
"Cửu Vĩ Hồ …… e hèm……”Tửu Quỷ cầm lấy chén trà phía trước uống một một hớp, có thể là cảm thấy chưa đủ, lại một hớp nữa uống sạch, hắng giọng rồi tiếp tục nói: “Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết là một loại hồ ly trắng rất hiếm. Chúng nó cách một trăm năm thì xuất hiện một lần, huyễn hóa thành bộ dáng tuyệt sắc mỹ nữ hấp dẫn nam nhân, rồi sau đó lấy trái tim bọn họ làm thức ăn, hơn nữa phải ăn đủ chín trăm chín mươi chín trái tim. Sau Cửu Vĩ Hồ sẽ ngủ say, trong quá trình ngủ say nó tiếp tục tu luyện một trăm năm, trăm năm sau một lần nữa xuất hiện tìm kiếm trái tim mới để ăn, như vậy dần dần mãi cho đến khi cái đuôi mọc đủ chín nhánh."
Yêu Linh kêu lên: “Lão Đại, đây chỉ là truyền thuyết thần thoại dân gian thôi mà."
Liệt Hỏa xua tay ra hiệu cho Yêu Linh không nói chuyện, nói: “Nghe phó tổ trưởng nói xong đã.".
Yêu Linh bĩu môi không nói nữa.
Tửu Quỷ nở nụ cười nhạt rồi tiếp tục nói: “Đúng, đây là truyền thuyết thần thoại, trên đời cũng không có khả năng có thần thoại. Nhưng ……”Tửu Quỷ cố ý tăng thêm ngữ khí. Ánh mắt nhất nhất đảo qua trên mặt mọi người, nói: “Long Hồn chúng ta còn lưu trữ một đương án, bên trong có ghi lại về Cửu Vĩ Hồ."
Thiếu nữ thất thanh nói: “Trên đời này thật có Cửu Vĩ Hồ?"
"Thủy Nhu.”Liệt Hỏa trừng liếc nàng. Cô gái tên là Thủy Nhu lè lưỡi ra, rồi không dám lên tiếng nữa.
Tửu Quỷ khịt mũi một tiếng, cầm lấy một xấp giấy trong tay nói: “Trong tay ta chính là tư liệu về Cửu Vĩ Hồ mà Long Hồn một mạch bảo tồn. “Hắn buông tập tài liệu xuống rồi hỏi: “Về truyền thuyết Thiên Độ Trấn, không biết trong các ngươi có bao nhiêu người đã nghe nói qua?"
Mọi người đang ngồi đưa mắt nhìn nhau, có mấy người gật đầu, còn đại bộ phận còn lại đều lắc đầu.
Tửu Quỷ tiếp tục nói: “Thiên Độ Trấn, năm trăm năm trước từng trong một đêm đã chết rất nhiều người, nghe nói con số này gần đến một ngàn người."
Không ai mở miệng nói chuyện, mỗi người đều lẳng lặng nghe. Bọn họ biết Tửu Quỷ khi nói như vậy thì khẳng định chuyện huyết án đó phải có liên quan đến Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết.
Ánh mắt Tửu Quỷ đầy thâm ý nhìn Sở Nguyên liếc mắt, rồi nói: “Năm trăm năm trước, người dân ở Thiên Độ Trấn vô cớ xuất hiện tử vong. Mà những người chết tất cả đều không có ngoại lệ: trái tim không cánh mà bay. Bắt đầu khi chuyện này xảy ra cũng không khiến cho mọi người chú ý một cách quá mức, ngày đầu tiên chỉ chết vài người. Bị quan phủ phong tỏa tin tức, nên việc này không tạo thành tình trạng hoang mang. Ngày thứ hai lại chết mười mấy người. Tử trạng đồng dạng cũng mất đi trái tim, rốt cục người ở trấn đó bắt đầu cảm thấy không đúng. Bất quá cũng bị quan phủ ngăn chặn thông tin. Sau ngày thứ ba trong một đêm đã chết trăm người. Người dân ở trấn này ngày ngày sợ hãi bất an, một bộ phận người dân định tạm thời li khai trấn này, nhưng vào lúc này, quan phủ lại phong tỏa cả Thiên Độ Trấn cùng với vài thôn nhỏ trấn xung quanh."
Thủy Nhu nhịn không được hỏi: “Vậy người dân của trấn này thì sao?"
Tửu Quỷ tưng tửng nói nói: “Đã chết, một vài những người chết trước thì giống nhau, chết một cách rất kì diệu. Đại bộ phận những người khác đều bị đương quan đổ cho ôn dịch, phóng hỏa toàn bộ đốt sạch."
Có thể là nữ tính trời sinh thiện lương. Mân Côi và Thủy Nhu hai miệng đồng thanh kêu lên: “Tại sao?"
Liệt Hỏa lắc lắc đầu nói: “Có thể là do quan viên không muốn để cho tin tức này tiết lộ ra ngoài, để tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn họ."
Mân Côi nói tức giận: “Chẳng lẽ của chỉ vì ích lợi của mình, mà giết hại trăm ngàn sinh mệnh sao?"
Thủy Nhu cũng không ngừng lắc đầu, vẻ mặt rất phẫn kích.
“Đi.”Tửu Quỷ nói một cách thú vị: “Đã qua mấy trăm năm rồi, các ngươi bây giờ tức giận cũng không có tác dụng gì, trừ phi các ngươi có thể tìm được mộ của bọn họ, sau đó lấy xương ra dùng roi quật vào đó thì mới hết giận được."
Liệt Hỏa chặn lại nói: “Thôi. Đừng lạc đề nữa. Tửu Quỷ. Ngươi tiếp tục đi."
“Ừm.”Tửu Quỷ bỗng hạ giọng nói: “Sau tai nạn đó, Thiên Độ Trấn cơ hồ đã biến thành một trấn tiêu điều, xung quanh tất cả hương trấn đều biến thành hoang vắng. Lúc ấy quan viên dùng chiến loạn và ôn dịch để báo về triều đình, còn triều đình cũng không hơi đâu mà điều tra bản báo cáo như vậy. Bởi vì lúc ấy chánh trị chiến loạn, nơi nơi đều là nạn dân, do đó triều đình cho một nhóm dân chúng còn lại kéo nhau lên Thiên Độ Trấn bố trí chỗ ăn ở, một lần nữa bắt đầu rồi cuộc sống. Nhưng không lâu sau, huyết án trái tim lại lần nữa phát sinh ở Thiên Độ Trấn, sau đó những người dân ở trấn này đều cho rằng đó là oan quỷ lấy mạng, ngày nào cũng bàng hoàng bất an. Mãi đến sau này Thiếu Lâm tự mới xuất động ra ba mươi tám tăng nhân, dùng cách làm phép để siêu độ cho oan quỉ ở Thiên Độ Trấn này, sau đó Thiên độ trấn mới anh bình trở lại cho tới hôm nay."
“Chờ một chút, phó tổ trường.”Yêu Linh reo lên: “Ngươi vừa rồi nói mọi người Thiên Độ Trấn đều chết sạch? Không thể còn được mấy nhà như vậy sống sót?"
Tửu Quỷ giải thích nói: “Mấy nhà đó đi khỏi Thiên Độ Trấn, rồi sau đó lại trở về định cư. Bọn họ chỉ biết là quan phủ đốt trấn, nhưng không biết chân tướng sự tình, mới truyền xuống một truyền thuyết tam sao thất bổn."
“Ồ.”Yêu Linh giật mình hiểu ra nói: "Nói đến nửa ngày, nguyên lai cũng là tin tức giả thôi. Ai, xem ra các ngươi sớm đã biết chuyện này rồi? Tại sao không nói cho chúng ta biết từ sớm?"
"Yêu Linh.”Liệt Hỏa trầm giọng nói: “Việc này trong chốc lát chúng ta sẽ nói, bây giờ để cho phó tổ trưởng trình bày xong đã."
“Biết rồi.".
Tửu Quỷ tiếp tục nói: “Các ngươi chắc không hiểu, tại sao sau khi ba mươi tám tăng nhân thiếu lâm đến nơi thì Thiên Độ Trấn bỗng trở nên thành bình?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau nhất nhất gật đầu, ngoại trừ Sở Nguyên. Dường như trước giờ không bao giờ Sở Nguyên thay đổi vẻ mặt và tư thế.
“Thiếu lâm tăng nhân cũng không phải đi siêu độ đâu, siêu độ là chuyện của văn tăng, còn ba mươi tám người đó đều là vũ tăng, hơn nữa đều là vũ tăng có võ công xuất chúng nhất Thiếu Lâm tự.”Tửu Quỷ nâng chung trà lên lên, lúc này mới phát hiện ra cái chén của mình không còn nước trà nữa, vì vậy hắn rất không khách khí quơ luôn chén trà đặt trước mặt Liệt Hỏa uống một hơi rồi mới nói: “Thiếu Lâm tự lúc ấy nhận được thỉnh cầu của quan viên Thiên Độ Trấn, quyết định cử ba mươi bảy vũ tăng do đạt ma đường thủ tọa Phổ Từ đại sư không quản ngày đêm chạy tới Thiên Độ Trấn."
Mân Côi há mồm vừa định nói gì, Tửu Quỷ lập tức nói: “Ngươi đừng nói nữa, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Thiếu Lâm tự cũng không phải giúp cho triều đình làm việc. Bọn họ chỉ là thương xót dân chúng vô tội mà thôi."
Mân Côi ngậm miệng không lên tiếng nữa..
“Còn lời đồn thiếu lâm tăng đến Thiên Độ Trấn để siêu độ oan quỷ cũng là do quan phủ thông báo ra ngoài thôi, dù sao tất cả mọi người đều tưởng oan quỷ lấy mạng, nên bọn họ cũng thuận thủy thôi châu. Ba mươi tám danh tăng tới Thiên Độ Trấn lập tức phối hợp với quan phủ triển khai điều tra ngày đêm không nghỉ. Sau bọn họ tìm được đầu mối rồi tiếp tục truy tra. Nhưng hung thủ rất giảo hoạt, mỗi lần sắp tiếp cận đáp án thì tất cả đầu mối bỗng đứt đoạn cả. Những thiếu lâm tăng nhân này chưa bao giờ thấy mặt hung thủ. Cứ như vậy một mạch trốn tìm, lùng sục cả nửa tháng, mãi đến một lần gặp phải việc ngoài ý muốn, bọn họ mới phát hiện diện mục chân chính của hung thủ. “Tửu Quỷ mở tư liệu trước mặt ra, nói: "Vào lúc này ở rừng rậm Liệp Tuần phía Sơn Nam, nguyên trước kia có một thôn nhỏ. Những người ở thôn này bình thường ngày ngày hái các vật phẩm của rừng rồi đem vào thành trấn xung quanh đổi lấy vật dụng sinh sống hàng ngày. Bởi vì bọn họ đã sinh sống ở trong thôn rất nhiều đời rồi, do đó những người ở thành trấn xung quanh đều rất quen thuộc. Nhưng có một ngày, một tiểu nhị của một nhà thuốc đến báo quan. Bởi vì bọn họ mua bán dược tài với những người dân ở thôn đó có quan hệ hợp tác lâu dài, thôn đó có vài gia đình chuyên môn đi hái vài loại dược thảo cho bọn họ. Nhưng một lần đã quá vài ngày so với ước định giao hàng, mà không có ai ở thôn đó đến giao hàng, do đó lão bản tiệm thuốc bảo tiểu nhị đi tìm bọn họ lấy hóa. Nhưng tiểu nhị tới nơi đó xong, phát hiện cả thôn không còn có một người nào sống sót. Tất cả đều là tử thi. Tiểu nhị hoảng hồn lập tức chạy về báo lại. Thiếu lâm tăng nhân cùng bộ khoái của quan phủ lập tức vào núi. Tới đó, bọn họ mới phát hiện những người trong thôn này chết đã lâu. Thi thể đã thối rữa rồi. Bởi vì tên tiểu nhị lúc ấy quá sợ hãi, do đó cũng không nói rõ là thi thể đã thối rữa rồi. Sau khi tra xét xong, suy đoán những người này đã chết chí ít phải năm tháng rồi. Người của Thiếu Lâm tự cho rằng hung thủ rất có thể đang trốn ở vùng núi này, yêu cầu quan phủ tiến hành kiểm tra cả quả núi, nhưng lần kiểm tra đó lại ra một vấn đề."
“Hung thủ đích xác đang trốn ở quả núi đó, nhưng khi tìm được hung thủ thì bọn họ mới biết được, nguyên lai hung thủ căn bản không phải là người, mà là ……” Tửu Quỷ nhìn về phía Sở Nguyên, nói từng chữ một: "Cửu Vĩ Hồ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.