Nhân Gian Băng Khí

Quyển 7 - Chương 292: Chiến sỹ cải tạo hoàn mỹ nhất(hạ)

Khát Trí

06/04/2013

Long Hồn dị năng tổ thật sự là gần phát điên lên, thành viên của tổ, danh hiệu Băng đã mất tích hơn một tháng, bọn họ dùng hết mọi phương pháp mà vẫn không tìm thấy hắn, thậm chí cả thi thể. Trong hơn một tháng này, Cửu Vĩ Hồ vẫn liên tục gây án như thế. Nhưng có thể là nhờ công lao gác đêm của tập thể dị năng tổ, cũng có thể là Cửu Vĩ Hồ sau một trận chiến với Băng đã bị thương, thời gian nó xuất hiện cũng duyên dài hơn rất nhiều. Trước kia mỗi ngày đều xuất hiện giết người một nhà, khi Băng mất tích xong phải cách ba đến năm ngày mới xuất hiện một lần, càng về sau càng dài hơn. Đến bây giờ cơ hồ phải cách nửa tháng mới xuất hiện một lần, địa điểm vẫn như trước là Thiên Độ Trấn.

Liệt Hỏa bị cấp trên giục rất khẩn, nhưng sau khi Băng biến mất thì không ai gặp lại Cửu Vĩ Hồ nữa. Liệt Hỏa sợ dẫm vào vết xe đổ, do đó một lần nữa nghiêm lệnh cho mọi người cấm tự hành động, tất cả thành viên phải hành động theo nhóm. Do đó mỗi buổi tối, mọi người dị năng tổ đều đứng ở Thiên Độ Trấn gác đêm, hừng đông toàn bộ trở về nghỉ ngơi. Cẩn thận như thế, nhưng án mạng vẫn phát sinh như trước ngay trước mắt bọn họ, bọn họ thậm chí đến cả một cái lông hồ ly cũng không nhìn thấy.

Đối với chuyện của Băng, Liệt Hỏa và Tửu Quỷ cũng không có bỏ cuộc. Tửu Quỷ thậm chí còn phát ra câu nói "sống phải thấy người, chết phải thấy xác ", đáng tiếc vẫn không có tiến triển gì. Băng, cứ như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy, đến một khúc xương cũng không tìm thấy.

Vào những ngày này.

Liệt Hỏa đang đau đầu, không chỉ vì không có tin tức của Băng, mà còn là vì chuyện Cửu Vĩ Hồ. Cấp trên liên tục thúc dục, thế mà bọn hắn không hề có tiến triển gì.

Lúc này Liệt Hỏa buồn rầu xoa huyệt Thái Dương..

“Bọn họ thật ra nói thì dễ. Chỉ biết giục, có bổn sự tự mình đi thăm dò đi." Tửu Quỷ ngồi trên sofa một tay nắm bình rượu, lộ ra ngữ khí bất mãn.

Liệt Hỏa buông thõng tay, thở dài nói: “Cũng không thể trách bọn họ. Bây giờ Thiên Độ Trấn cũng sắp biến thành một tử trấn rồi. Những ai có thể đi đã đi cả rồi, cũng chỉ còn lưu lại mấy người thôi. Hiện dư luận bên ngoài gây áp lực rất lớn, nói là nếu không sớm phá án, chỉ sợ ……" Nói rồi, Liệt Hỏa lại lắc lắc đầu.

Tửu Quỷ uống một ngụm rượu, hỏi : "Tiểu hỗn đản cũng không có tin tức gì à?"

“Không, để tìm hắn ta đã thỉnh cầu cấp trên phái người trợ giúp. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì cả."

“Hắn có thể đi đâu được chứ? Ta chưa bao giờ nghe Cửu Vĩ Hồ ngoại trừ ăn trái tim còn ăn thịt con mồi không ói ra một mẩu xương."

Liệt Hỏa không lên tiếng. Tới đây thì máy bộ đàm trên bàn đột nhiên vang lên: "Tổ trưởng, tổ trưởng Long Hồn võ học tổ gọi đến, yêu cầu nói chuyện với ngài."

“Biết rồi." Liệt Hỏa hướng Tửu Quỷ nở nụ cười khổ rồi nói : "Chuyển đến đây đi."

Vừa mới nói xong, trong văn phòng, trên màn hình TV đột nhiên bât lên, sau đó bên trong xuất hiện một nam tử tuổi ước chừng năm mươi, mặt vuông mắt to. Nhìn qua rất có tính cách nam tử.

Nam tử này cười rất thân thiện rồi nói: “Đã lâu không gặp, lão bằng hữu."

Liệt Hỏa cũng nở nụ cười khẽ rồi nói: “Đúng vậy, đã rất lâu rồi. Thiên hải."

“Ừm." TV màn hình thượng, ánh mắt Thiên Hải hướng về Tửu Quỷ ngồi ở sofa, cười nói : "Lão Tửu Quỷ cũng ở đó hả."

Tửu Quỷ hướng về mà hình TV đưa bình rượu lên coi như đáp lại.

"Lão Liệt Hỏa." Thiên Hải nói: “Cấp trên đã thông báo cho các ngươi chưa?"

Liệt Hỏa gật đầu nói: “Ừm, buổi sáng biết tin rồi. Nói là phái võ học tổ cùng hành động. Phải không?"

"Ai, các ngươi cũng đã gần một tháng rồi, cứ cách ba đến năm ngày là có một nhà bị giết, cũng khó trách cấp trên nóng nảy."

Liệt Hỏa không khỏi tức giận, nói: “Nói xem, ngươi tự mình thử xem. Con vật đó không biết là làm như thế nào mà chúng ta mỗi ngày đều bày ra thiên la địa võng, thế mà nó cũng có thể lén vào giết người."

"A a. Ta không có cơ hội thử một lần. Ta còn có rất nhiều việc phải tự mình đi xử lý. Bất quá yên tâm đi. Ta đã phái ra vài nhân viên đắc lực tới đó giúp ngươi rồi, chỉ một thời gian nữa là bọn họ tới rồi. " Dừng một chút, Thiên Hải lại hỏi: “Được rồi, tổ viên mất tích của tổ các ngươi danh hiệu là Băng, hắn có phải là ……"

"Phải." Liệt Hỏa biết Thiên Hải muốn hỏi cái gì, rất đơn giản thừa nhận luôn.

"Ai, các ngươi cũng dám, việc này làm sao dấu diếm được chúng ta lâu như vậy."

Liệt Hỏa nói lạnh lùng: “Chúng ta bắt đầu cũng không biết thân phận của hắn, cũng chỉ hai ngày trước khi hắn mất tích mới biết được."



Thiên Hải cười cười, cũng không nói ra, nói: “Tốt lắm, ta còn có việc phải làm. Không nói nhiều nữa. Ồ, được rồi, ta phái ra vài người, năng lực rất tốt, đừng để bọn họ quá rảnh rỗi đó."

Liệt Hỏa không khỏi tức giận nói: “Yên tâm, ta đâu có hẹp hòi như vậy."

Thiên Hải cũng cười nói: “Danh sách thành viên tham dự nhiệm vụ lần này một hồi nữa ta truyền cho ngươi, cứ vậy đi." Thiên Hải nói xong, màn hình TV lóe lên một chút, sau đó lại tối đen như trước, cuộc đối thoại của song phương cũng đến đó chấm dứt.

Tửu Quỷ thở dài, ngẩng đầu lên uống từng ngụm từng ngụm rượu. Văn phòng nhất thời chìm trong im lặng.

Qua chừng hai ba phút, máy fax trên bàn Liệt Hỏa đột nhiên kêu "Đích" Một tiếng rồi sau đó in ra một danh sách.

Đợi in xong, Liệt Hỏa xe tờ giấy ra, nhẹ giọng đọc "Phách đao, Bàn Phật, Kim Cương, Vô Ngân. Thần Kiếm …… ủa, Thần Kiếm?"

Tửu Quỷ đang uống rượu cũng sửng sốt một chút, ngước lên nói: “Hắn không phải còn đang dưỡng thương sao?"

Liệt Hỏa ngẫm nghĩ một lát, nói: “Thần kiếm là sư phó của Băng. Có thể là lo cho an nguy của Băng, tự mình yêu cầu tham dự chuyện này."

Tửu Quỷ khẽ gật đầu, lập tức cười khổ nói: “Chúng ta đem đồ đệ của người ta đánh mất, có thể là tới đây để hưng sư hỏi tội đó."

Liệt Hỏa không lý hắn nữa, tiếp tục nhìn vào danh sách, đột nhiên nhíu mày nói: "Lãnh Dạ? Hắn là ai vậy?"

Tửu Quỷ ngẫm nghĩ một lát, lại nhún vai nói: “Chưa từng nghe qua. Có thể là người mới gia nhập."

“Một người mới gia nhập, cho hắn đến tham gia việc khó giải quyết như thế này sao?"

Tửu Quỷ nói vẻ không quan tâm: “Có cái gì kỳ quái chứ, có thể có cái gì đó đặc biệt. Tên tiểu hỗn đản đó lúc đó chẳng phải là người mới gia nhập ngành chúng ta sao, ngay lập tức cho hắn tham gia nhiệm vụ này còn gì?"

Liệt Hỏa trầm mặc trong chốc lát, hỏi : "Tửu Quỷ. Toàn Phong và Cuồng Lôi thế nào rồi? Khi nào thì có thể trở về?"

“Hai người bọn họ còn có nhiệm vụ trọng yếu, thời gian ngắn sẽ không trở lại đâu."

Liệt Hỏa khẽ gật đầu. Cũng không truy vấn nữa. Văn phòng lại một lần nữa trở nên yên lặng, chỉ có tiếng Tửu Quỷ uống rượu phát ra những tiếng "Ừng ực " Và thỉnh thoảng vài tiếng thở dài của Liệt Hỏa.

Màn đêm phủ xuống.

Mười Một ở trong kho súng giơ ra hai mảnh kim loại không biết là kim loại gì dùng để vận động thân thể. Đây là ngày thứ hai sau khi hắn xuống giường. Từ khi xuống giường đến bây giờ, hắn một mạch làm những vận động khiêu chiến cực hạn của thân thể, muốn khôi phục thân thể thật nhanh. Tiến Sĩ Điên vẫn ở bên ngoài phòng thí nghiệm làm những nghiên cứu của hắn như trước. Về phần Cửu Vĩ Hồ, sau một ngày cùng Mười Một, bây giờ không biết đã chạy đi đâu.

Bỗng dưng, trong kho súng truyền ra vài tiếng động. Mười Một nghiêng đầu ngó ra, hắn nhìn thấy trên tường ở trên một cái giá ở kho súng có một lỗ nhỏ, lúc này một vật lông màu trắng từ trong động này thoát ra. Chính là Cửu Vĩ Hồ vừa mất tích mấy giờ qua.

Lông mao trên người Cửu Vĩ Hồ vẫn trắng như tuýêt như cũ, nhìn qua rất mềm mại. Hắn nhịn không được sinh ra ý muốn kiểm tra. Trong miệng nó còn ngậm một quả tim còn đẫm máu, bất quá nó một mạch bảo trì tư thế ngửa đầu. Do đó bao nhiêu máu từ trái tim chảy ra đều lập tức bị lớp da dưới bộ lông trắng của nó hấp thu, không có một giọt máu nào rơi trên mặt đất.

Thấy trái tim trong miệng Cửu Vĩ Hồ thì Mười Một khẽ nhíu mày.

Cửu Vĩ Hồ đi đến trước mặt Mười Một, đưa trái tim trong miệng nhả ra trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn Mười Một, trong miệng phát ra âm thanh "Y ô ……" Rất nhẹ, sau đó lại dùng đôi tay nhỏ bé đưa trái tim ra trước mặt đẩy đẩy. Xem động tác của nó hình như là muốn tặng trái tim cho Mười Một.

Mười Một nhíu mày nói: “Ngươi lại đi giết người hả?"

"Y ô ……" Cửu Vĩ Hồ lại dùng cái tay nhỏ bé đẩy đẩy, đưa trái tim đến gần Mười Một một chút. Nghiêng đầu, chớp đôi mắt lục sắc nhìn hắn chờ mong.

“Bỏ đi, ta không cần vật đó." Mười Một nói xong muốn tiếp tục làm vận động.



Cửu Vĩ Hồ tựa hồ có chút nóng nảy, chạy đến gần Mười Một kéo áo hắn, trong miệng kêu loạn "Ô …… ô ……".

“Thôi đi." Mười Một đạm thanh nói: "Đừng có làm phiền ta." Nói rồi. Hắn đá nhẹ tung trái tim đi, trên mặt đất còn lưu lại một vết máu thâm.

Cửu Vĩ Hồ vội vàng nhảy đến bên cạnh trái tim, hướng Mười Một khẩn cấp kêu hai tiếng.

Mười Một không thèm quản nó nữa, tiếp tục làm các động tác vận động thân thể.

Cửu Vĩ Hồ "Ô" Một tiếng, cúi đầu dường như rất thất vọng, ngoạm lấy trái tim cúi đầu ủ rũ đi đến góc tường, đem trái tim thả trên mặt đất. Rồi tự mình ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn Mười Một.

"Oa! …… a! ……" Tiến Sĩ Điên không biết lại phát điên, đột nhiên kêu gào loạn xạ trong phòng thí nghiệm. Mười Một đối với thanh âm này sớm đã quen rồi. Nghe cũng như không nghe. Cửu Vĩ Hồ quay đầu nhìn cửa phòng thí nghiệm liên thông với kho súng, sau đó lại tựa đầu nhìn Mười Một.

Bình thường Tiến Sĩ Điên phát điên thì đại khái phải ba đến năm phút, sau đó coi như không có chuyện gì cả. Nhưng lúc này, Mười Một đợi gần mười phút rồi mà cơn điên của Tiến Sĩ Điên vẫn không ngừng

Rốt cục, Mười Một cảm giác có cái gì không đúng, buông hai khối thiết bản đi ra ngoài. Cửu Vĩ Hồ cũng lập tức nhả trái tim, phe phẩy đuôi lông lá của nó đi theo phía sau Mười Một.

Mười Một đi vào phòng thí nghiệm thì thấy Tiến Sĩ Điên đang nằm trên mặt đất lăn lộn, bộ dáng như là con rùa bốn chân hướng lên trời. Hắn hỏi: “Chuyện gì?"

Tiến Sĩ Điên không đáp lời hắn, tiếp tục nằm trên mặt đất lăn lộn, rống to không ngừng, chỉ là không biết hắn là đang khóc hay cười.

Mười Một cao giọng nói: “Lão điên !"

Tiến Sĩ Điên nhất thời ngưng lại, quay đầu thấy Mười Một, nhưng lập tức lại " Ha ha " Tiếp tục cười to một cách điền cuồng. Xem bộ dáng hắn hình như là cười, nhưng nghe thanh âm lại hình như là đang khóc.

Mười Một đứng một bên nhìn lẳng lặng, đến cả Cửu Vĩ Hồ cũng nhả trái tim ra nhìn ngây ngốc lão điên lăn lộn trên mặt đất.

Một lát sau, Tiến Sĩ Điên mới dần dần ngưng lại, nằm trên mặt đất, miệng thở phì phò.

Mười Một hỏi: “Hết điên rồi hả?"

Tiến Sĩ Điên đứng lên, hướng Mười Một ngoắc ngoắc, vẻ mặt hưng phấn nói: “Mau tới đây, mau tới đây, cho ngươi xem món đồ tốt này."

Mười Một đi đến hỏi: “Cái gì?"

Tiến Sĩ Điên chỉ vào bình thủy tinh thí nghiệm nói: “Ngươi xem."

Mười Một quay đầu nhìn lại, bình thủy tinh này đang chứa một con thỏ, không khỏi thắc mắc nói : "Thỏ thì có cái gì đẹp đâu?"

"Thỏ?" Tiến Sĩ Điên cố nén xúc động hưng phấn, hỏi: “Ngươi xem kỹ rồi chứ? Nó là thỏ hả?"

Thấy Tiến Sĩ Điên nói như thế, Mười Một nhìn cẩn thận vài lần. Trong bình thủy tinh chính xác là một con thỏ, xem hình thể của nó thì hẳn là mới sinh không bao lâu, chỉ lớn bằng bàn tay thôi. Mười Một đứng thẳng nói khẳng định : "Thỏ."

"Oa ha ha ha ……" Tiến Sĩ Điên đột nhiên bứt tóc kêu lên kích động: “Ta thành công rồi ! Ta thành công rồi !"

Mười Một không biết lão này tại sao lại phát điên lên như thế, đang chuẩn bị xoay người về kho súng, Tiến Sĩ Điên đột nhiên nắm cánh tay hắn nói: “Theo ta tới đây, mau cùng ta tới đây." Nói rồi liền cầm tay Mười Một lôi về cái kính hiển vi trên bàn thí nghiệm, chỉ vào kính hiển vi kích động nói: “Ngươi mau nhìn đi."

Mười Một đưa hai mắt áp vào kính hiển vi nhìn nhìn. Trong kính hiển vi chỉ có một vật gì đó trong suốt. Vật này giống như con sứa, nhưng cái kỳ quái chính là hình dạng của nó thay đổi, trong chốc lát thì dẹt, lát sau lại hóa ra hình tròn.

Mười Một ngước lên hỏi: “Đây là cái gì?"

Vẻ mặt Tiến Sĩ Điên rất hưng phấn nói: "Sứa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook