Quyển 2 - Chương 66: Chuyện đáng sợ - Thượng
Khát Trí
05/04/2013
Sau khi Mười Một đem thịt rắn và bò cạp nướng chín rồi ngồi bệt ngay ở một bên, bẻ lấy cái gọng kìm ở đuôi bò cạp cho vào trong miệng nhai rau ráu, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh “răng rắc, răng rắc”.
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn qua vừa lúc nhìn thấy Mười Một đem cả đầu con bò cạp cũng cho vào trong miệng, trong lúc nhất thời cảm thấy toàn thân một trận rùng mình.
Ăn hết cái đầu, Mười Một lại tách lưng nó ra để lộ ra bên trong là thịt mềm thơm phúc, rất nhanh sau đó Mười Một đã giải quyết xong hết hai con Bọ Cạp, rồi đem thịt rắn quấn trên khúc gỗ đưa ra hỏi:
- Cô không ăn sao ?
Âu Dương Nguyệt Nhi nghiêng đầu qua một bên nói :
- Ta không muốn ăn!
Mười Một không để ý đến nàng, chỉ chăm chăm ăn thịt rắn.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn hắn ăn, bộ dáng trông rất là thơm ngon, nhịn không được nuốt một miếng nước bọt, nhỏ giọng nói :
- Thật sự có thể ăn sao?
Mười Một liếc mắt nhìn nàng, đem hơn một nửa đoạn thịt rắn chưa ăn còn lại đưa qua nói :
- Không ăn cô sẽ chết!
Âu Dương Nguyệt Nhi yên lặng đưa tay ra đón lấy miếng thịt rắn, cúi đầu liếc mắt nhìn Mười Một vẻ mặt hình như có chút biểu tình khó xử, cuối cùng nhắm chặt mắt lại khẽ cắn một miếng nho nhỏ.
Âu Dương Nguyệt Nhi đứng dậy.
Mười Một nhìn về phía nàng vẻ mặt bình thản hỏi :
- Chuyện gì ?
- Cái đó….. có nước không ? ta rất khát.
- Ôi!
Mười Một khom lưng lấy thùng nước đem nước nhiễm đầy máu rắn bên trong đổ đi, cầm theo cái thùng không đi đến mật thất
Gian mật thất dưới đất vẫn tối tăm như trước, bốn bộ xương khô vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, hoặc ngửa hoặc nắm úp sấp trên mặt đất, Mười Một cũng không sợ mấy bộ xương khô này, người chết thì hắn đã thấy qua nhiều lắm cũng có phần thấy run run, chỉ là không biết tại sao mỗi lần hắn xuống đến gian mật thất dưới đất này lại cảm giác có chút khác thường, nhưng lại nói ra không rõ ràng đây là loại cảm giác gì.
Nhanh chóng múc một nửa thùng nước, vừa bò lên trên mặt đất chợt nghe thấy phía bên ngoài có tiếng động lớn, lại thấy Âu Dương Nguyệt Nhi hoảng sợ kêu lên, Mười Một lập tức vứt bỏ thùng nước liền xông ra ngoài mới phát hiện Âu Dương Nguyệt Nhi không ngừng nhảy nhảy ở tại chỗ, chung quanh không có bất cứ một kẻ nào.
Mười Một thở phào nhẹ nhõm hỏi :
- Cô làm gì thế ?
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn thấy Mười Một cũng thôi không nhảy nữa, mân mê miếng thịt rắn quấn quanh khúc gỗ trong tay cúi đầu nói :
- Hình như có cái gì đó cắn ta.
Mười Một đi lên phía trước nhìn quanh trên mặt đất, nhưng không có phát hiện ra cái gì, ngẩng đầu lên hỏi :
- Là cái gì?
Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu nói :
- Ta không biết.
- Cắn chỗ nào vậy ?
Âu Dương Nguyệt Nhi nghe hỏi vậy, lập tức trên mặt đỏ hồng lên ấp úng mãi không chịu nói.
Mười Một nhàn nhạt nói :
- Ở bên trong sa mạc, đại bộ phận những sinh vật đều có độc tố, nếu bị cắn mà không nhanh chóng khử độc sẽ chỉ có chết.
Mười Một vừa nói như vậy, Âu Dương Nguyệt Nhi cắn cắn môi dưới, mới đỏ mặt nhỏ giọng nói :
- Nó….bắp đùi.
Đi tới đây để ta xem qua nào
Âu Dương Nguyệt Nhi đưa hai tay che đồn bộ sau đó lui lại vài bước, vẻ mặt hiện lên vẻ kinh hoảng thất thố.
Mười Một liếc mắt hỏi :
- Không phải là cắn ở kiều đồn chứ?
Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ cắn môi dưới, yên lặng gật đầu.
- Nằm úp sấp trên mặt đất!
- Không được!
Âu Dương Nguyệt Nhi lui lại phía sau mấy bước
Căn bản là Mười Một không có lý gì tới nàng, trực tiếp giữ chặt tay nàng, đem cả thân thể Âu Dương Nguyệt Nhi ấn nằm trên mặt đất. Bất kể Âu Dương Nguyệt Nhi có hô to gọi nhỏ thế nào, vùng vẫy muốn đứng lên ra sao, thế nhưng Mười Một vẫn cưỡi trên người đè chặt nàng xuống, sau đó kéo đoản quần xuống, lại một lần nữa lột tiểu khố bên trong của nàng ra.
- Không được !
Âu Dương Nguyệt Nhi cật lực xoay xỏa dẫy dụa thân thể muốn hất Mười Một té xuống, nhưng thủy chung Mười Một vẫn ngồi rất vững chắc.
Mười Một nhìn qua vài lần hai bên kiều đồn trắng như tuyết kia, rất nhanh đã phát hiện một điểm đỏ nho nhỏ, điểm đỏ không lớn thậm chí có thể nói là không thấy, nhưng mà kiều đồn của Âu Dương Nguyệt Nhi cao vút trắng như tuyết nên nhìn qua rất dễ thấy.
Mười Một không để ý Âu Dương Nguyệt Nhi dưới thân mình còn đang cố hết sức vùng vẫy, sau khi nhìn kỹ điểm đỏ, cũng không thể xác định là có độc hay không cuối cùng chỉ có dùng ngón tay sờ qua một chút. Khi tay hắn đụng vào kiều đồn của Âu Dương Nguyệt Nhi thì cả cơ thể Âu Dương Nguyệt Nhi càng vùng vẫy khỏe hơn, không ngừng la hét chói tai, nàng là một ca sỹ có giọng nữ cao nên âm thanh phát ra rất uy lực khiến cho Mười Một thập phần căm tức.
Một nửa thân dưới của Âu Dương Nguyệt Nhi lộn xộn vô cùng, thỉnh thoảng đồn bộ lại rung lên hạ xuống không ngừng, Mười Một thiếu chút nữa cũng không giữ được nàng, cuối cùng lấy ra một thanh chủy thủy, rạch nhẹ một đao trên điểm đỏ đó, sau đó nhanh chóng cúi người đưa miệng dính vào kiều đồn dùng sức hút ra.
Đột nhiên toàn thân Âu Dương Nguyệt Nhi run rẩy kịch liệt, tất cả các động tác, tất cả các thanh âm cũng tại đây trong nháy mắt tan biến không thấy, chỉ có yên lặng nằm úp sấp dưới mặt đất, một cử động nhỏ cũng không có.
- Phì!
Mười Một ngẩng đầu lên phun ra một ngụm máu tươi, nhìn kỹ thấy máu chảy ra ngoài ở vết thường đều là màu đỏ lúc đó mới yên tâm, tay phải lau nhẹ qua lên vết thương, trong nháy mắt máu ở miệng vết thương cũng đã đọng lại.
Mười Một từ trên người nàng hạ xuống đi tới bên cạnh, cái váy ngắn bị kéo cao lên, tiểu khố bên trong cũng bị kéo xuống đến đầu gối, quần áo xốc xếch, hai tay nắm chặt lại, đôi mắt to tròn xinh đẹp không ngừng tuôn trào nước mắt, nàng nhẹ cắn môi cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh, thế nhưng thân thể co quắp không ngừng run lên bộ dạng đau đớn đáng thương nói không lên lời.
Mười Một ngồi ở một bên nhàn nhạt nói :
- Là ta cứu ngươi, cũng không phải cưỡng gian ngươi, không cần phải bày ra cái vẻ mặt này.
Âu Dương Nguyệt Nhi chậm rãi lồm cồm đứng dậy, rất nhanh mặc lại tiểu khố bên trong, sau đó ngồi trên mặt đất hai tay che mặt khóc rống lên.
Mười Một bị tiếng khóc của nàng làm cho có phần khó chịu, liền dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần không hề để ý tới nàng
Qua thật lâu sau, tiếng khóc của Âu Dương Nguyệt Nhi mới dần dần nhỏ đi, sau đó biến thành những tiếng nấc nhỏ, Mười Một vẫn nhắm mắt lại, không biết nàng đang làm gì cũng không có mở mắt nhìn nàng.
Chớp mắt đã đến buổi chiều, có lẽ Âu Dương Nguyệt Nhi đã bị cơn đói hành hạ nên bắt đầu không hề khóc, mà nhẹ nhàng ăn thịt rắn lại uống thêm mấy ngụm nước. Âu Dương Nguyệt Nhi ăn cái gì cũng rất chậm, gần giống với loài gặm nhấm cẩn thận và chậm chạp, cuối cùng sau khi nàng ăn hết liền im lặng ở một bên hai tay ôm gối ngồi trên mặt đất, con mắt vẫn nhìn Mười Một không nói gì, cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì.
Qua rất lâu sau, Âu Dương Nguyệt Nhi mới nhỏ giọng hỏi :
- Mười Một, nơi này có nước không? Ta… Ta muốn tắm.
Mười Một mở mắt ra chỉ gian phòng phía sau nói :
- Phía dưới mật thất có giếng nước, mang theo thùng múc nước xuống. Nói xong liền nhắm mắt lại.
Âu Dương Nguyệt Nhi cầm theo thùng múc nước, yên lặng đi tới phía sau, nhìn qua một chút cửa vào mật thất, lại đi vòng trở về đốt một cây nến đi xuống.
Khi tai nghe được âm thanh của thang gỗ phát ra “kẽo kẹt, kẽo kẹt”, đột nhiên Mười Một mở mắt ra hai tay bịt lên lỗ tai, quả nhiên không lâu sau đó, dưới đất truyền đến tiếng thét chói tai của Âu Dương Nguyệt Nhi, cơ hồ là ngay sau đó Âu Dương Nguyệt Nhi lăn lộn lồm cồm bò từ bên trong lập tức chạy đến bên cạnh Mười Một, chỉ vào bên trong sắc mặt tái nhợt.
Mười Một sắc mặt yên lặng hỏi :
- Đã nhìn thấy mấy bộ xương khô đó?
Âu Dương Nguyệt Nhi liên tục gật đầu.
- Mấy bộ xương khô đó có gì phải sợ chứ ?
Âu Dương Nguyệt Nhĩ gần sát nắm lấy y phục của Mười Một, ngập ngừng nói :
- Bọn họ…bọn họ…..dưới đó….
Mười Một nhàn nhạt nói :
- Ai mà không phải chết? Sau khi chúng ta chết cũng có hình dáng như vậy, cô lại sợ hãi với ngay cả chính thân thể của mình sao?
Ngữ khí của Mười Một mặc dù rất bình thản nhưng trong đó cũng mang theo một chút thương cảm.
- Điều đó không giống với … bọn họ …
- Được rồi!
Mười Một đứng lên nói:
- Ta đi chuyển bọn nó ra
- Không được!
Âu Dương Nguyệt Nhi cật lực rung đầu nói :
- Nơi này có người chết ta không dám tắm.
- Vậy làm sao bây giờ ?
- Chúng ta… .chúng ta đổi một gian phòng khác có được không?
Mười Một than nhẹ một hơi nói:
- Thật là phiền toái.
Mười Một phát hiện bản thân đã phán đoán sai, hắn dẫn theo Âu Dương Nguyệt Nhi chạy tìm mỗi gian phòng, bên trong mỗi gian phòng đều có một mật thất thậm chí còn có cả mấy bộ xương khô, những người này tử trạng khác nhau, nhưng không ngoại lệ trước khi chết cũng đã vùng vẫy ở đây. Mười Một vốn tưởng rằng thôn dân của nơi này đã rời đi khỏi thôn nhỏ hoang tàn này, nhưng bây giờ mới biết được nguyên là những người của nơi này cũng đều đã chết.
Sao bọn họ lại chết? Tại sao lại đều chết ở mật thất dưới nhà của mình?
Phiền toái hơn nhất chính là Âu Dương Nguyệt Nhi sau khi đã biết được nước mà mình uống cũng chính là được lấy từ bên trong giếng nước của mấy người chết này, tất cả những gì ăn được vào trong bụng liền nôn ra sạch sẽ.
- Còn muốn tắm nữa hay không?
Mười Một tựa ở vách tường nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi còn đang nôn không ngớt hỏi.
Âu Dương Nguyệt Nhi thở gấp mấy hơi mới chậm rãi đứng thẳng lên, quay đầu nhìn Mười Một lại nhìn qua quần áo của mình im lăng không lên tiếng.
- Hay là ta chuyển mấy bộ xương kia đi?
Âu Dương Nguyệt Nhi im lặng trong chốc lát, sắc mặt ửng đỏ nói:
- Ngươi… chắc chắn không được đi quá xa.
- Thế là sao ?
Âu Dương Nguyệt Nhi ấp úng nói :
- Ta nói là ngươi có thể đứng ở cầu thang hay không? không đi xa quá?
Mười Một gật đầu nói :
- Được!
Âu Dương Nguyệt Nhi sắc mặt đã đỏ không thể đỏ hơn, cắn môi dưới nói:
- Cái đó…không được đóng cửa ?
Mười Một lại gật đầu, hắn thì không sao cả, cho dù Âu Dương Nguyệt Nhi mời hắn trực tiếp đứng ở cạnh bên cũng không thành vấn đề, chỉ là không nghĩ tới Âu Dương Nguyệt Nhi rốt cuộc lại lớn mật như vậy sao?
Âu Dương Nguyệt Nhi trầm mặc một lát sau lại cắn răng nhỏ giọng nói :
- Không được nhìn lén.
- Biết rồi, thật là phiền toái.
Mười Một nhàn nhạt nói một câu rồi xoay người đi vào phòng trong
Sau khi Mười Một đi xuống dưới mật thất, Âu Dương Nguyệt Nhi mới phát hiện biểu tình trên khuôn mặt nàng vô lý quá chừng, liền đưa hai tay mềm mại xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên, lúc này, không biết từ đâu một cỗ gió lạnh thổi đến.
Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên run run một trận, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời đã chuyển đen, bốn phía càng ngày càng tối, không biết từ đâu một cỗ lãnh khí chạy dọc từ sống lưng đến sau gáy.
Nhìn quanh đề phòng mọi nơi, Âu Dương Nguyệt Nhi cắn răng, cuối cũng lúc này rất nhanh đi xuống dưới mật thất, nàng cảm giác được chỉ có đứng ở cạnh Mười Một mới là an toàn nhất.
Dưới mật thất bên trong, Mười Một giở quần áo ra, đem xương khô vào bên trong, nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Nhi hai ba bước bò xuống hỏi :
- Không sợ sao ?
Âu Dương Nguyệt Nhi đứng ở xa xa có phần sợ hãi lắc đầu.
Mười Một không có lý gì đến nàng, tiếp tục dọn dẹp mấy bộ xương khô.
Đột nhiên Âu Dương Nguyệt Nhi thét lên một tiếng chói tai, Mười Một nhìn qua nàng giữa lúc vẻ mặt sợ hãi đang nhìn chằm chằm bộ xương khô của tiểu hài tử.
Mười Một không rõ tại sao Âu Dương Nguyệt Nhi phải hét lên, hắn nương theo ánh mắt của nàng nhìn vào bộ xương, sắc mặt đại biến, đột nhiên từ mặt đất nhảy dựng lên.
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn qua vừa lúc nhìn thấy Mười Một đem cả đầu con bò cạp cũng cho vào trong miệng, trong lúc nhất thời cảm thấy toàn thân một trận rùng mình.
Ăn hết cái đầu, Mười Một lại tách lưng nó ra để lộ ra bên trong là thịt mềm thơm phúc, rất nhanh sau đó Mười Một đã giải quyết xong hết hai con Bọ Cạp, rồi đem thịt rắn quấn trên khúc gỗ đưa ra hỏi:
- Cô không ăn sao ?
Âu Dương Nguyệt Nhi nghiêng đầu qua một bên nói :
- Ta không muốn ăn!
Mười Một không để ý đến nàng, chỉ chăm chăm ăn thịt rắn.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn hắn ăn, bộ dáng trông rất là thơm ngon, nhịn không được nuốt một miếng nước bọt, nhỏ giọng nói :
- Thật sự có thể ăn sao?
Mười Một liếc mắt nhìn nàng, đem hơn một nửa đoạn thịt rắn chưa ăn còn lại đưa qua nói :
- Không ăn cô sẽ chết!
Âu Dương Nguyệt Nhi yên lặng đưa tay ra đón lấy miếng thịt rắn, cúi đầu liếc mắt nhìn Mười Một vẻ mặt hình như có chút biểu tình khó xử, cuối cùng nhắm chặt mắt lại khẽ cắn một miếng nho nhỏ.
Âu Dương Nguyệt Nhi đứng dậy.
Mười Một nhìn về phía nàng vẻ mặt bình thản hỏi :
- Chuyện gì ?
- Cái đó….. có nước không ? ta rất khát.
- Ôi!
Mười Một khom lưng lấy thùng nước đem nước nhiễm đầy máu rắn bên trong đổ đi, cầm theo cái thùng không đi đến mật thất
Gian mật thất dưới đất vẫn tối tăm như trước, bốn bộ xương khô vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, hoặc ngửa hoặc nắm úp sấp trên mặt đất, Mười Một cũng không sợ mấy bộ xương khô này, người chết thì hắn đã thấy qua nhiều lắm cũng có phần thấy run run, chỉ là không biết tại sao mỗi lần hắn xuống đến gian mật thất dưới đất này lại cảm giác có chút khác thường, nhưng lại nói ra không rõ ràng đây là loại cảm giác gì.
Nhanh chóng múc một nửa thùng nước, vừa bò lên trên mặt đất chợt nghe thấy phía bên ngoài có tiếng động lớn, lại thấy Âu Dương Nguyệt Nhi hoảng sợ kêu lên, Mười Một lập tức vứt bỏ thùng nước liền xông ra ngoài mới phát hiện Âu Dương Nguyệt Nhi không ngừng nhảy nhảy ở tại chỗ, chung quanh không có bất cứ một kẻ nào.
Mười Một thở phào nhẹ nhõm hỏi :
- Cô làm gì thế ?
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn thấy Mười Một cũng thôi không nhảy nữa, mân mê miếng thịt rắn quấn quanh khúc gỗ trong tay cúi đầu nói :
- Hình như có cái gì đó cắn ta.
Mười Một đi lên phía trước nhìn quanh trên mặt đất, nhưng không có phát hiện ra cái gì, ngẩng đầu lên hỏi :
- Là cái gì?
Âu Dương Nguyệt Nhi lắc đầu nói :
- Ta không biết.
- Cắn chỗ nào vậy ?
Âu Dương Nguyệt Nhi nghe hỏi vậy, lập tức trên mặt đỏ hồng lên ấp úng mãi không chịu nói.
Mười Một nhàn nhạt nói :
- Ở bên trong sa mạc, đại bộ phận những sinh vật đều có độc tố, nếu bị cắn mà không nhanh chóng khử độc sẽ chỉ có chết.
Mười Một vừa nói như vậy, Âu Dương Nguyệt Nhi cắn cắn môi dưới, mới đỏ mặt nhỏ giọng nói :
- Nó….bắp đùi.
Đi tới đây để ta xem qua nào
Âu Dương Nguyệt Nhi đưa hai tay che đồn bộ sau đó lui lại vài bước, vẻ mặt hiện lên vẻ kinh hoảng thất thố.
Mười Một liếc mắt hỏi :
- Không phải là cắn ở kiều đồn chứ?
Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ cắn môi dưới, yên lặng gật đầu.
- Nằm úp sấp trên mặt đất!
- Không được!
Âu Dương Nguyệt Nhi lui lại phía sau mấy bước
Căn bản là Mười Một không có lý gì tới nàng, trực tiếp giữ chặt tay nàng, đem cả thân thể Âu Dương Nguyệt Nhi ấn nằm trên mặt đất. Bất kể Âu Dương Nguyệt Nhi có hô to gọi nhỏ thế nào, vùng vẫy muốn đứng lên ra sao, thế nhưng Mười Một vẫn cưỡi trên người đè chặt nàng xuống, sau đó kéo đoản quần xuống, lại một lần nữa lột tiểu khố bên trong của nàng ra.
- Không được !
Âu Dương Nguyệt Nhi cật lực xoay xỏa dẫy dụa thân thể muốn hất Mười Một té xuống, nhưng thủy chung Mười Một vẫn ngồi rất vững chắc.
Mười Một nhìn qua vài lần hai bên kiều đồn trắng như tuyết kia, rất nhanh đã phát hiện một điểm đỏ nho nhỏ, điểm đỏ không lớn thậm chí có thể nói là không thấy, nhưng mà kiều đồn của Âu Dương Nguyệt Nhi cao vút trắng như tuyết nên nhìn qua rất dễ thấy.
Mười Một không để ý Âu Dương Nguyệt Nhi dưới thân mình còn đang cố hết sức vùng vẫy, sau khi nhìn kỹ điểm đỏ, cũng không thể xác định là có độc hay không cuối cùng chỉ có dùng ngón tay sờ qua một chút. Khi tay hắn đụng vào kiều đồn của Âu Dương Nguyệt Nhi thì cả cơ thể Âu Dương Nguyệt Nhi càng vùng vẫy khỏe hơn, không ngừng la hét chói tai, nàng là một ca sỹ có giọng nữ cao nên âm thanh phát ra rất uy lực khiến cho Mười Một thập phần căm tức.
Một nửa thân dưới của Âu Dương Nguyệt Nhi lộn xộn vô cùng, thỉnh thoảng đồn bộ lại rung lên hạ xuống không ngừng, Mười Một thiếu chút nữa cũng không giữ được nàng, cuối cùng lấy ra một thanh chủy thủy, rạch nhẹ một đao trên điểm đỏ đó, sau đó nhanh chóng cúi người đưa miệng dính vào kiều đồn dùng sức hút ra.
Đột nhiên toàn thân Âu Dương Nguyệt Nhi run rẩy kịch liệt, tất cả các động tác, tất cả các thanh âm cũng tại đây trong nháy mắt tan biến không thấy, chỉ có yên lặng nằm úp sấp dưới mặt đất, một cử động nhỏ cũng không có.
- Phì!
Mười Một ngẩng đầu lên phun ra một ngụm máu tươi, nhìn kỹ thấy máu chảy ra ngoài ở vết thường đều là màu đỏ lúc đó mới yên tâm, tay phải lau nhẹ qua lên vết thương, trong nháy mắt máu ở miệng vết thương cũng đã đọng lại.
Mười Một từ trên người nàng hạ xuống đi tới bên cạnh, cái váy ngắn bị kéo cao lên, tiểu khố bên trong cũng bị kéo xuống đến đầu gối, quần áo xốc xếch, hai tay nắm chặt lại, đôi mắt to tròn xinh đẹp không ngừng tuôn trào nước mắt, nàng nhẹ cắn môi cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh, thế nhưng thân thể co quắp không ngừng run lên bộ dạng đau đớn đáng thương nói không lên lời.
Mười Một ngồi ở một bên nhàn nhạt nói :
- Là ta cứu ngươi, cũng không phải cưỡng gian ngươi, không cần phải bày ra cái vẻ mặt này.
Âu Dương Nguyệt Nhi chậm rãi lồm cồm đứng dậy, rất nhanh mặc lại tiểu khố bên trong, sau đó ngồi trên mặt đất hai tay che mặt khóc rống lên.
Mười Một bị tiếng khóc của nàng làm cho có phần khó chịu, liền dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần không hề để ý tới nàng
Qua thật lâu sau, tiếng khóc của Âu Dương Nguyệt Nhi mới dần dần nhỏ đi, sau đó biến thành những tiếng nấc nhỏ, Mười Một vẫn nhắm mắt lại, không biết nàng đang làm gì cũng không có mở mắt nhìn nàng.
Chớp mắt đã đến buổi chiều, có lẽ Âu Dương Nguyệt Nhi đã bị cơn đói hành hạ nên bắt đầu không hề khóc, mà nhẹ nhàng ăn thịt rắn lại uống thêm mấy ngụm nước. Âu Dương Nguyệt Nhi ăn cái gì cũng rất chậm, gần giống với loài gặm nhấm cẩn thận và chậm chạp, cuối cùng sau khi nàng ăn hết liền im lặng ở một bên hai tay ôm gối ngồi trên mặt đất, con mắt vẫn nhìn Mười Một không nói gì, cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì.
Qua rất lâu sau, Âu Dương Nguyệt Nhi mới nhỏ giọng hỏi :
- Mười Một, nơi này có nước không? Ta… Ta muốn tắm.
Mười Một mở mắt ra chỉ gian phòng phía sau nói :
- Phía dưới mật thất có giếng nước, mang theo thùng múc nước xuống. Nói xong liền nhắm mắt lại.
Âu Dương Nguyệt Nhi cầm theo thùng múc nước, yên lặng đi tới phía sau, nhìn qua một chút cửa vào mật thất, lại đi vòng trở về đốt một cây nến đi xuống.
Khi tai nghe được âm thanh của thang gỗ phát ra “kẽo kẹt, kẽo kẹt”, đột nhiên Mười Một mở mắt ra hai tay bịt lên lỗ tai, quả nhiên không lâu sau đó, dưới đất truyền đến tiếng thét chói tai của Âu Dương Nguyệt Nhi, cơ hồ là ngay sau đó Âu Dương Nguyệt Nhi lăn lộn lồm cồm bò từ bên trong lập tức chạy đến bên cạnh Mười Một, chỉ vào bên trong sắc mặt tái nhợt.
Mười Một sắc mặt yên lặng hỏi :
- Đã nhìn thấy mấy bộ xương khô đó?
Âu Dương Nguyệt Nhi liên tục gật đầu.
- Mấy bộ xương khô đó có gì phải sợ chứ ?
Âu Dương Nguyệt Nhĩ gần sát nắm lấy y phục của Mười Một, ngập ngừng nói :
- Bọn họ…bọn họ…..dưới đó….
Mười Một nhàn nhạt nói :
- Ai mà không phải chết? Sau khi chúng ta chết cũng có hình dáng như vậy, cô lại sợ hãi với ngay cả chính thân thể của mình sao?
Ngữ khí của Mười Một mặc dù rất bình thản nhưng trong đó cũng mang theo một chút thương cảm.
- Điều đó không giống với … bọn họ …
- Được rồi!
Mười Một đứng lên nói:
- Ta đi chuyển bọn nó ra
- Không được!
Âu Dương Nguyệt Nhi cật lực rung đầu nói :
- Nơi này có người chết ta không dám tắm.
- Vậy làm sao bây giờ ?
- Chúng ta… .chúng ta đổi một gian phòng khác có được không?
Mười Một than nhẹ một hơi nói:
- Thật là phiền toái.
Mười Một phát hiện bản thân đã phán đoán sai, hắn dẫn theo Âu Dương Nguyệt Nhi chạy tìm mỗi gian phòng, bên trong mỗi gian phòng đều có một mật thất thậm chí còn có cả mấy bộ xương khô, những người này tử trạng khác nhau, nhưng không ngoại lệ trước khi chết cũng đã vùng vẫy ở đây. Mười Một vốn tưởng rằng thôn dân của nơi này đã rời đi khỏi thôn nhỏ hoang tàn này, nhưng bây giờ mới biết được nguyên là những người của nơi này cũng đều đã chết.
Sao bọn họ lại chết? Tại sao lại đều chết ở mật thất dưới nhà của mình?
Phiền toái hơn nhất chính là Âu Dương Nguyệt Nhi sau khi đã biết được nước mà mình uống cũng chính là được lấy từ bên trong giếng nước của mấy người chết này, tất cả những gì ăn được vào trong bụng liền nôn ra sạch sẽ.
- Còn muốn tắm nữa hay không?
Mười Một tựa ở vách tường nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi còn đang nôn không ngớt hỏi.
Âu Dương Nguyệt Nhi thở gấp mấy hơi mới chậm rãi đứng thẳng lên, quay đầu nhìn Mười Một lại nhìn qua quần áo của mình im lăng không lên tiếng.
- Hay là ta chuyển mấy bộ xương kia đi?
Âu Dương Nguyệt Nhi im lặng trong chốc lát, sắc mặt ửng đỏ nói:
- Ngươi… chắc chắn không được đi quá xa.
- Thế là sao ?
Âu Dương Nguyệt Nhi ấp úng nói :
- Ta nói là ngươi có thể đứng ở cầu thang hay không? không đi xa quá?
Mười Một gật đầu nói :
- Được!
Âu Dương Nguyệt Nhi sắc mặt đã đỏ không thể đỏ hơn, cắn môi dưới nói:
- Cái đó…không được đóng cửa ?
Mười Một lại gật đầu, hắn thì không sao cả, cho dù Âu Dương Nguyệt Nhi mời hắn trực tiếp đứng ở cạnh bên cũng không thành vấn đề, chỉ là không nghĩ tới Âu Dương Nguyệt Nhi rốt cuộc lại lớn mật như vậy sao?
Âu Dương Nguyệt Nhi trầm mặc một lát sau lại cắn răng nhỏ giọng nói :
- Không được nhìn lén.
- Biết rồi, thật là phiền toái.
Mười Một nhàn nhạt nói một câu rồi xoay người đi vào phòng trong
Sau khi Mười Một đi xuống dưới mật thất, Âu Dương Nguyệt Nhi mới phát hiện biểu tình trên khuôn mặt nàng vô lý quá chừng, liền đưa hai tay mềm mại xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên, lúc này, không biết từ đâu một cỗ gió lạnh thổi đến.
Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên run run một trận, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời đã chuyển đen, bốn phía càng ngày càng tối, không biết từ đâu một cỗ lãnh khí chạy dọc từ sống lưng đến sau gáy.
Nhìn quanh đề phòng mọi nơi, Âu Dương Nguyệt Nhi cắn răng, cuối cũng lúc này rất nhanh đi xuống dưới mật thất, nàng cảm giác được chỉ có đứng ở cạnh Mười Một mới là an toàn nhất.
Dưới mật thất bên trong, Mười Một giở quần áo ra, đem xương khô vào bên trong, nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Nhi hai ba bước bò xuống hỏi :
- Không sợ sao ?
Âu Dương Nguyệt Nhi đứng ở xa xa có phần sợ hãi lắc đầu.
Mười Một không có lý gì đến nàng, tiếp tục dọn dẹp mấy bộ xương khô.
Đột nhiên Âu Dương Nguyệt Nhi thét lên một tiếng chói tai, Mười Một nhìn qua nàng giữa lúc vẻ mặt sợ hãi đang nhìn chằm chằm bộ xương khô của tiểu hài tử.
Mười Một không rõ tại sao Âu Dương Nguyệt Nhi phải hét lên, hắn nương theo ánh mắt của nàng nhìn vào bộ xương, sắc mặt đại biến, đột nhiên từ mặt đất nhảy dựng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.