Nhân Gian Băng Khí

Quyển 9 - Chương 440: Cô gái nổi loạn

Khát Trí

06/04/2013

Một tràng tiếng nhạc chuông vui tai vang lên trong túi Trương Linh Linh, cô nàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên trên mặt điện thoại thì sắc mặt hơi thay đổi, ngần ngừ một hồi rồi mới có chút không tình nguyện nhận cuộc gọi, giọng điệu rất lãnh đạm nói: “Gì cơ?”

Mười Một ngồi bên giường nhìn nàng, Trảm Nguyệt dấu trong ống tay áo, chỉ chờ cuộc gọi kết thúc là tiễn nàng lên đường.

Trương Linh Linh liếc nhìn Mười Một một cái, sau đó xoay người đi vào phòng khách nói chuyện. Từ giọng điệu của nàng Mười Một đoán rằng cuộc gọi này là do cha mẹ nàng gọi tới. Có lẽ vị tiểu cô nương này đang trở mặt với người nhà, một mình chạy đến đây.

Bọn trẻ bây giờ đều nổi loạn như vậy hay sao?

Thời gian Trương Linh Linh cùng cha mẹ nàng nói chuyện rất ngắn, chưa nói được vài câu đã làm ầm ĩ lên rồi cúp máy.

Sau một lát, phòng khách lại truyền đến giọng nói của Trương Linh Linh: “Này, bé ngoan đang làm gì vậy? Tìm trai á? Coi chừng vừa mất phu nhân lại thiệt binh nhe, hê hê. Buổi tối đến nhà tao, tao giới thiệu cho một gã đẹp trai chân chính cho… Tất nhiên là đẹp trai rồi, không đẹp tao giữ lại làm quái gì. Đúng vậy, đã cùng ở với nhau rồi, mày bảo có phải sống chung không đây….. ”

Trong phòng ngủ, 11 lặng lẽ thu Trảm Nguyệt về, nghiêm mặt lại ngồi trên giường kiểm tra tình trạng thân thể. Rất kỳ quái là thân thể không có vẻ lạ thường nào nhưng hết lần này đến lần khác đều không thể tụ khí lực lại nổi. Chỉ cùng dùng một ít lực, sẽ truyền đến cảm giác toàn thân vô lực.

Thân thể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mười Một ra khỏi giường để hít đất, hai tay chống đỡ thân thể, lúc vừa ép xuống thì từ hai cánh tay đồng thời truyền đến cảm giác thoát lực bủn rủn, tiếp theo không chống đỡ nổi thân thể nữa, cả người ngã sấp xuống mặt đất.

Hắn từ trên mặt đất ngồi dậy, nhíu mày nhìn xuống hai tay của mình. Loại hiện tượng thoát lực này hắn trước kia cũng thường xuyên trải qua, lúc tại huấn luyện doanh, mỗi ngày đều phải luyện tập đến cực hạn mà thân thể có thể chịu đựng được, chỉ đến khi cơ thể mệt mỏi không còn nửa phần khí lực thì giáo quan mới chấm dứt giáo trình của một ngày. Tình huống bây giờ giống với tình huống khi ở huấn luyện doanh, cơ thể vẫn có lực nhưng không thể sử dụng lực được, tựa như rõ ràng trong tay có một khẩu súng hặng nặng có thể bắn giết thống khoái nhưng hết lần này đến lần khác đạn cứ bị kẹt, bắn không ra, khiến cho người ta thật sự bực bội.

Một Tây phương đệ nhất sát thủ cao cao tại thượng, giờ lại rơi xuống tình trạng đến người thường cũng không bằng, tựa như một siêu cấp phú ông với ức vạn gia tài, chỉ sau một đêm đột nhiên mất hết không còn gì một cách thần bí, thậm chí lưu lạc đến mức đi ăn xin đầu đường, đây là hiện thực mà bất cứ người nào đều không thể tiếp nhận cũng không thể đối mặt.

Lắc lắc đầu, Mười Một một lần nữa lại cố hít đất, kết quả vẫn như cũ. Trước kia, chỉ một hơi là hắn có thể thực hiện vài trăm cái hít đất với tư thế tiêu chuẩn mà không đỏ mặt, hơi thở không đổi, nhưng bây giờ thì một cái cũng không làm nổi. Nhưng Mười Một không bởi vậy mà nổi giận, mỗi lần ngã sấp xuống, hắn lại một lần đứng lên. Mãi đến khi Trương Linh Linh quay lại phòng ngủ, hắn mới dừng lại.

Trương Linh Linh đến trước mặt Mười Một xòe tay ra hỏi: “Ê, ngươi có tiền không? Ta cần đi mua ít rượu và hoa quả, buổi tối có hẹn với mấy vị bằng hữu đến chơi với ngươi đó.”

Mười Một liếc mắt nhìn nàng, nói: “Không phải là cha mẹ ngươi muốn cho ngươi tiền nhưng ngươi không cần sao?”

Trương Linh Linh biến sắc, trừng mắt kêu lên: “Ngươi nghe lén ta nói chuyện sao?”

“Ngươi nói lớn vậy đến cả người điếc cũng nghe thấy.”

Trương Linh Linh hừ một tiếng, nói: “Ta không muốn nhận đồng tiền hôi thối của họ, ta muốn ra khỏi nhà để chứng minh rằng không có họ ta cũng có thể tự nuôi sống mình.”

Mười Một móc ra một sấp tiền 100 đô, cả sấp này cũng phải hơn 2000 đô, đây cũng là tất cả tài sản trên người Mười Một.

Trương Linh Linh hai mắt sáng lên nói: “Oa. Nhìn không ra ngươi có nhiều tiền như vậy. Ngươi làm nghề gì thế?”

11 đi đến mở TV. Không để ý đến nàng.

Trương Linh Linh bĩu môi nói: “Không nói ta cũng biết, thần thần bí bí, chắc chắn ngươi không phải là người tốt. Ê, ngươi tên gì?”

Mười Một liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Đi mua hoa quả nhanh lên, không đi thì trả tiền lại cho ta.”

Trương Linh Linh vội vàng bỏ tiền vào trong túi, sau đó dương dương tự đắc nhìn Mười Một hàm ý là tiền đã trong tay ta rồi, người đừng nghĩ đến chuyện nó trở về.



Mười Một không lý đến nàng, chỉ tìm kênh mình thích trên TV. Trương Linh Linh cũng không cảm thấy thú vị gì nữa, bỏ lại một câu: “Tốt, vậy coi nhà nhe.” - rồi đi ra.

Sau khi nàng bước ra ngoài, ánh mắt Mười Một rời khỏi TV, bắt đầu kiểm tra đồ vật trong phòng. Kỳ thật, trong không không có vật gì để kiểm tra. Hành động của Mười Một chẳng qua là do lâu dài thành thói quen, mọi việc đều có đề phòng, nhìn xa hơn một chút có lẽ thời thời khắc nào đó có thể cứu ngươi một mạng.

Trong phòng không có một món đồ dùng gia đình nào, vòng vo trong ngoài phòng một hồi cũng không phát hiện chỗ nào khả nghi. Cuối cùng Mười Một từ dưới gầm giường kéo ra một chiếc rương quần áo, bới ra bên trong toàn là quần áo của con gái. Xem ra sinh hoạt của Trương Linh Linh cũng rất khó khăn, ngay cả tủ áo cũng không có, tất cả quần áo đều bỏ vào trong rương, hơn nữa số lượng quần áo cũng không nhiều lắm.

Sau khi đem rương đồ trả về chỗ cũ, Mười Một lại rút túi sách ra kiểm tra. Trong đây đều là sách giáo khoa lớp chín, nhưng còn rất mới, chưa từng được giở ra lần nào. Ngoại trừ phát hiện tên Trương Linh Linh ghi trên đó ra, không hề tìm thấy điều gì về thân phận cô nàng.

Sau khi nhét túi sách xuống dưới giường, Mười Một liền rời khỏi căn nhà đó, đi ra ngoài. Bởi vì buổi tối Trương Linh Linh sẽ gặp bạn bè, nên hắn không có cơ hội để động thủ, nhưng hắn cũng không có hứng thú lưu lại gặp đám bằng hữu chó mèo kia của nàng, trong thời gian này càng ít tiếp xúc với người khác càng an toàn.

Dọc đường Mười Một trên đường cố gắng tránh chỗ đông người, quay lại công trường cũ nát kia, tìm một góc khuất ngồi xuống đợi trời tối. Một lát sau không biết từ đâu có một con cho hoang chạy đến bới tung bãi rác tìm kiếm đồ ăn.

Mười Một nhớ lại mình lúc đang hôn mê, hình như có một con chó liếm mặt mình, lúc đấy trong tiềm thức nghĩ là Tiểu Bạch, hiện giờ suy nghĩ rất có thể là con chó này, bởi vì Tiểu Bách còn ở xa tận kinh thành, không có khả năng gặp lại nó ở nơi này. Nghĩ đến Tiểu Bạch, Mười Một không khỏi thở dài cảm thán, nếu giờ này có tiểu tử đó bên cạnh, bản thân mình dù có cơ thể mất đi khí lực cũng sẽ không lâm vào tình thế bị động như vậy. Nếu Tiểu Bạch mà điên lên, ngay cả Mười Một cũng cảm thấy kinh khủng, cho dù là một cao thủ cả về cận chiến lẫn viễn chiến như Lãnh Dạ, nếu bị Tiểu Bạch đến sát người thì không nghi ngờ gì vẫn hẳn là phải chết.

Đáng tiếc là lúc đầu khi chạy trốn, vì tránh cho Long Hồn phát hiện thân phận cửu vĩ hồ ly của Tiểu Bạch, nên trên đường đi Mười Một đã bắt nó xuống xe rồi. Hắn cũng không lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bạch, nếu không gặp phải cao thủ Long Hồn, hẳn là không ai có thể tạo thành uy hiếp gì với nó được. Hơn nữa Tiểu Bạch rất thông minh cũng rất có linh tính, nhất định nó sẽ tự mình trở lại Thiên Độ Trấn chờ Mười Một. Chỉ là không biết nửa năm nay, Tiểu Bạch có còn đi khắp nơi móc tim để ăn nữa hay không?

Nghĩ đến Tiểu Bạch, Mười Một lại không khỏi nghĩ đến địa phương thần bí Thiên Độ trấn. Cuồng Triều từng tìm được thông tin rằng Thiên Độ trấn trước kia tên gọi là Tru Tiên trấn, dường như tại địa phương này trong nhiều triều đại đã từng phát sinh những việc lớn khiến cả nước khiếp sợ. Hơn nữa, hình như mỗi việc đều có liên quan tới cửu vĩ hồ.

Tiến sĩ điên từng nói qua, cửu vĩ hồ cũng là sản phẩm cải tạo gien. Chẳng lẻ trước thời viễn cổ đã thật sự có kỹ thuật cải tạo gien? Bọn họ là người như thế nào? Còn cửu vĩ hồ là chủng tộc như thế nào? Tại sao không ngại xa xôi ngàn dặm trèo đèo vượt suối để tới Thiên Độ trấn của Long Quốc? Hay là Thiên Độ trấn thật sự vẫn còn cất giấu một bí mật lớn?

Tới đây thì Mười Một nhận thấy có người đang chạy đến. Hắn căn bản không cần ngẩng đầu lên nhìn, từ âm thanh của bước chạy cùng với tiếng hô hấp dồn dập, có thể nghe ra là Trương Linh Linh. Dù sao cái Mười Một mất đi chỉ là sức lực, còn những năng lực khác như nhĩ lực, nhãn lực, kinh nghiệm vẫn còn nguyên.

Trương Linh Linh chạy đến trước mặt hắn, chống nạnh thở hổn hển nói: “Ta biết là ngươi sẽ ở đây.”

“Tìm ta?” Mười Một lạnh lùng hỏi.

Trương Linh Linh hỏi ngược lại với vẻ mặt bất mãn: “Tại sao ngươi không nói một tiếng nào mà đã bỏ đi?”

“Ta không muốn gặp bạn của ngươi.”

“Ngươi cũng chẳng phải là loại xấu trai gì, sao lại sợ gặp người khác? Ồ, ta biết rồi, ngươi không phải là tội phạm đang bị truy nã đó chứ?”

Sắc mặc Mười Một trầm xuống, sát khí hiện lên đặc hơn trong mắt. May là hắn cúi đầu, nếu không ánh mắt này có thể dọa cô bé gái kia một trận. Mười Một phát hiện Trương Linh Linh rất thông minh, từ một chuyện có thể suy ra ba chuyện, đáng tiếc là những người thông minh nếu không biết cách ẩn dấu thì thọ mệnh sẽ không dài.

“Được rồi.” Trương Linh Linh phủi phủi bụi trên quần, tìm một chỗ sạch sẽ bên cạnh Mười Một ngồi xuống, nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu ngươi nhất định không muốn gặp bằng hữu của ta thì cứ trực tiếp nói với ta là được mà, không cần phải chạy ra khỏi nhà, cùng lắm thì sau này ta không gọi bọn họ tới nhà là được.“

Mười Một quay đầu qua nhìn nàng hỏi: “Biết ta là tội phạm bị truy nã, ngươi còn dám lưu ta lại à?”

Trương Linh Linh cười khanh khách, trả lời: “Vậy thì sao? Người xấu ta đã thấy nhiều. Bạn trai lúc trước của ta là tử tù bị truy nã, bây giờ cũng không biết là đã chạy trốn tới đâu rồi. Phòng ta ở chính là của hắn, chứ không ngươi nghĩ rằng ta moi đâu ra tiền mà thuê phòng.”

Dứt lời, nàng lại đánh nhẹ Mười Một, nhỏ giọng hỏi: “Ê, ngươi đã làm chuyện xấu gì?”

Mười Một không đáp mà hỏi lại:”Cha mẹ ngươi cũng mặc kệ ngươi sao?”

Trương Linh Linh sắc mặt trầm xuống, quay đầu sang một bên không nói gì.

Hai người đều mang tâm sự trong lòng, lẳng lặng ngồi một hồi, đột nhiên điện thoại di động của Trương Linh Linh reo lên. Nàng tiếp điện thoại nói: “A, chúng mày đến rồi hả? Oái, tao…” Nàng nhìn lén Mười Một một chút. Suy nghĩ một chút rồi nói: “Bụng tao vừa rồi bị đau, đi khám rồi. Tên đẹp trai hả? Hắn đang ở bên cạnh chiếu cố cho tao đây. Ừ, chúng mày tự đi chơi đi, hôm nay tao không đi. Ok …”



Ngắt điện thoại, Trương Linh Linh thở dài nói: “Ngươi xem, vì ngươi hôm nay ta lại không có cách nào ra ngoài kiếm tiền rồi.”

Mười Một nhìn nàng hỏi: “Ngươi bình thường kiếm tiền bằng cách nào?”

“Đương nhiên là tự kiếm lấy rồi.” Trương Linh Linh ngước đầu lên cười nói: “Chúng ta bình thường đều đến quán bar, gặp gỡ mấy tên ngu ngốc ăn chơi hoang phí, rất dễ dàng là có thể lừa được tiền. Á, không phải lừa, mà là kiếm được. Ha ha, loại việc này, mọi người đều là đôi bên tình nguyện mà.”

“Ngươi không đọc sách đi học sao?”

Trương Linh Linh lắc đầu, giọng ương ngạnh nói: “Không, đọc sách thì có gì tốt.”

Tựa hồ như không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, nàng đứng lên kéo cánh tay Mười Một nói: ”Đi thôi, bằng hữu của ta sẽ không tới, chúng ta trở về đi. Tối nay là là thế giới của hai người chúng ta.” Nàng kéo hắn về nhà, mở cửa phòng, Trương Linh Linh chỉ vào một túi đồ ăn và vài chai rượu trên bàn nói: “Nếu ngươi đói bụng thì ăn trước đi, ta phải đi tắm rửa trước. Vừa rồi, vì tìm ngươi, ta đã ra mồ hôi đầy người, dính dớp khó chịu muốn chết.”

Bỏ lại Mười Một phía sau, Trương Linh Linh trở lại phòng ngủ để thay một bộ đồ ngủ, cầm bộ đồ vừa thay đi vào nhà tắm, trước khi đóng cửa, nàng còn hướng về phía Mười Một nháy mắt cười nói: “Không được nhìn trộm đó nha!”

Mười Một đi đến trước bàn, kiểm tra túi thức ăn, hắn không cần thiết bị chuyên dụng, dựa vào mũi ngửi hay đầu lưỡi để nếm là có thể biết đồ ăn có bị người ta bỏ thuốc hay không. Mười Một không thể không cẩn thận, thói quen trong nhiều năm khiến hắn không tin tưởng bất cứ người nào, nhất là một người nhiệt tình quá mức như Trương Linh Linh.

Một cô gái sống một mình, nàng sao có thể tùy tiện mời một nam nhân xa la đến ở cùng trong nhà? Nhất là biết nam nhân này rất có thể là tội phạm bị truy nã, hơn nữa còn mang thương tích. Cho dù là một người ngây thơ đến đơn thuần không có tâm cơ, tuyệt cũng không thể làm như vậy. Vì hậu quả của việc dẫn sói vào nhà là rất nghiêm trọng, nhất là rất có thể lại là một con sói ăn người không nhả xương.

Trương Linh Linh rõ ràng không phải là kẻ ngu xuẩn, ngược lại nàng rất thông minh. Nhưng tại sao nàng lại nhất định mời Mười Một ở lại nhà? Lại dám cùng hắn ở cùng một chỗ? Điểm này Mười Một thật sự không nghĩ ra.

Đi vào phòng ngủ, áo và quần Trương Linh Linh cởi ra đều cùng để trên giường, Mười Một tìm một chút, ngoại trừ tiền hắn đưa cho nàng ra, cũng chỉ có một chiến điện thoại cầm tay.

Mười Một cầm điện thoại đến cạnh cửa sổ, nhấn một loạt số, sau khi vang lên một âm dài, điện thoại xuất hiện tiếng của Diệp Kiếm: “Alo”.

“Sở Nguyên?” Diệp Kiếm thấp giọng xuống nói: “Chờ một chút.”

Trong điện thoại vang lên một loạt tiếng chân bước vội vã, có thể là Diệp Kiếm tìm lấy một nơi an toàn để có thể nói chuyện với hắn.

Sau khi mất một hồi lâu, Diệp Kiếm mới nói: “Ngươi ở đâu?”

Mười Một báo ra địa chỉ của chỗ này.

“Ngươi còn đang ở Ôn Thành?” Diệp Kiếm có chút lo lắng nói: “Vậy ngươi cũng nên cẩn thận, bốn ngày trước sau khi các ngươi gây náo loạn, cảnh sát địa phương đã quét sạch các bang hội. Hai ngày nay, mặc dù không còn náo nhiệt như vậy, nhưng trên đường còn rất nhiều cảnh sát tuần tra, tốt nhất ngươi không nên ra ngoài. Ta mấy ngày nay bị cảnh sát địa phương nhìn chằm chằm, tạm thời không có cách nào để tới. Đợi hai ngày nữa, ta sẽ tìm đến ngươi.”

“Bốn ngày trước?” Mười Một nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi không biết sao?” Diệp Kiếm lộ ra thái độ kinh ngạc, việc lớn như vậy, chấn động cả nước, Mười Một này lại thản nhiên không biết? Bất quá, Diệp Kiếm vẫn còn rất kiên nhẫn, đem chuyện vừa qua kể lại hết một lần.

Sau khi hiểu rõ tình huống, Mười Một gật đầu nói: “Tốt, ta tạm thời ở đây. Ngươi giúp ta điều tra một chút thân phận của cô gái này.”

“Việc này không thành vấn đề, làm sao ta liên lạc với ngươi? Gọi vào số điện thoại này à?”

“Không, ta sẽ tìm ngươi.”

Sau khi hai người bàn luận tỉ mỉ, Mười Một ngắt điện thoại, sau đó xóa số điện thoại vừa gọi, trả máy điện thoại về túi áo của Trương Linh Linh, quay về phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook