Nhân Gian Băng Khí

Quyển 10 - Chương 831: Con người bí ẩn, Lâm Tiêu(thượng)

Khát Trí

11/04/2013

Sâu trong rừng, Mười Một lảo đảo chạy về phía trước, để lại phía sau một vết máu dài khiến cho người ta nhìn mà phải kinh hãi. Hắn đã bắt đầu lảo đảo, sắc mặt cũng càng lúc càng trắng bệch. May là nơi này vẫn chỉ là rìa của rừng rậm nguyên thủy, ít có khả năng xuất hiện mãnh thú nếu không thì mùi máu tanh trên người hắn có thể thu hút rất nhiều mãnh thú đến.

Gien đã bắt đầu tự chữa trị. Hắn có thể cảm giác được sức lực trong thân thể đang dần dần mất đi, chỉ trong thời gian ngắn thể lực của hắn sẽ nhanh chóng giảm đến mức đứng còn không vững.

Bỗng dưng bước chân Mười Một lảo đảo, thân thể đổ về phía trước, hai tay hắn chống xuống đất, cánh tay run rẩy không ngừng. Mồ hôi túa ra khắp trán, chảy xuống, hắn vẫn nghiến chặt răng, không rên một tiếng nào.

Trong những lỗ máu nhìn mà ghê người trên lưng hắn, cơ thịt đang nhanh chóng sinh trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, những viên đạm găm trong da thịt dần dần bị đẩy ra ngoài. Hắn trúng bảy phát đạn, nếu người khác bị thương như vậy thì đến động đậy còn không nổi chứ đừng nói đến việc kiên trì chạy đến tận đây giống hắn, chỉ riêng ý chí cầu sinh này cũng đủ làm cho người ta phải nể phục. May là Mười Một tránh được không để viên đạn nào trúng đầu hay tim, chỉ cần có một viên đạn trúng tim hắn thì e rằng hắn sẽ gục xuống tại chỗ. Còn những bộ phận khác trên thân thể thì Mười Một cũng không thể quan tâm hết được, chỉ cần hắn còn sống thì gien sẽ tiến hành tự động chữa trị, vết thương nghiêm trọng đến đâu cũng có thể khỏi hẳn chỉ trong thời gian ngắn.

Gien bất tử quả thật rất biến thái, thế nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn. Khí công và dị năng băng trong thân thể bị rút ra, giảm xuống với tốc độ chóng mặt. Việc tế bào tự tách ra sau đó nhân đôi cần rất nhiều năng lượng, năng lượng này được lấy từ nội công Long gia, Thái Cực công và dị năng băng mà Mười Một khổ luyện. Nói một cách chính xác thì đó chính là một quá trình tiến hành nhờ gia tăng tốc độ trao đổi chất, có điều Mười Một không thể khống chế được quá trình này.

May mà Mười Một đã sớm đoán trước, không dùng dị năng băng trong lúc chiến đấu với Đại Đầu, nếu không e rằng hắn chẳng còn đủ năng lượng để duy trì quá trình này. Dị năng dùng xong không thể khôi phục lại ngay, nếu nói thân thể là đập chứa nước thì dị năng chính là nước được trữ ở trong đập lúc bình thường, dùng đi bao nhiêu thì ít đi bấy nhiêu, cần khổ luyện để tích lũy lại, không còn cách nào khác. Có ai từng thấy đập chứa nước xả sạch nước sau đó có thể tích đầy ngay chưa? Làm dị năng giả cũng không dễ dàng gì, bọn họ cần phải khổ tu trong thời gian dài chỉ để mở rộng “đập chứa nước” của bản thân để chứa được càng nhiều “nước”. Sau khi dùng hết dị năng bọn họ lại phải cần thời gian tích lũy lại “nước”.

Trước đó để cứu Âu Dương Nguyệt Nhi Mười Một đã không chút do dự tiêu hao sạch năng lượng băng của mình, làm cho năng lượng trong cơ thể cạn kiện, không bị mất đi hoàn toàn dị năng băng đã là may mắn của hắn. Mới chỉ có mấy ngày trôi qua, dị năng băng đương nhiên vẫn chưa thể trở lại như cũ. Vì lẽ đó trong lúc chiến đấu với Đại Đầu hắn không muốn dùng đến dị năng băng, cũng không phải là không muốn mà là không thể. Năng lượng đã rất ít ỏi nên không thể tiêu hao thêm, nếu chẳng may bị thương mà không đủ năng lượng dị năng băng thì Mười Một cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra, việc tự động chữa trị sẽ không xảy ra, cũng có thể sẽ mất mạng vì năng lượng trong cơ thể mất cân bằng. Tuy Mười Một không sợ chết nhưng hắn không có ý định chết ở chỗ này, chết một cách vô nghĩa, vì lẽ đó hắn không dám mạo hiểm.

Bảy viên đạn bắn trúng Mười Một thì có ba viên găm không sâu, đầu đạn sắp bị cơ bắp ép ra ngoài. Nhưng bốn viên còn lại đều găm sâu vào thân thể, thậm chí có một viên xuyên qua phổi, suýt chút nữa đục xuyên thân thể, muốn đẩy bốn viên đạn này ra cũng không dễ dàng gì. Cũng may trong quá trình chữa trị thân thể của hắn dường như cũng bài xích những viên đạn, vừa tự động chữa trị vừa dần dần đẩy các viên đạn ra. Có điều quá trình này vô cùng đau đớn, nếu là người bình thường thì đã sớm ngất lịm vì đau đớn, nhưng Mười Một vẫn nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng, chưa thèm nhíu mày một lần nào.

Những đầu đạn dính máu dần dần lòi ra khỏi những lỗ máu trên lưng Mười Một, cuối cùng cũng bị bắp thịt ép hẳn ra ngoài. Trên thành lỗ máu mọc ra những sợi tơ thịt, những sợi tơ này ngọ nguậy, quấn chặt lấy nhau, dung hợp và phát triển với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ trong chốc lát trên người Mười Một đã không còn vết thương nào, ngay cả vết thương do bị lê ba cạnh đâm ở trên bụng cũng đã hoàn toàn khép lại. Có điều chỉ có sáu đầu đạn bị đẩy ra khỏi thân thể rơi xuống đất, viên đạn xuyên thủng phổi bị kẹt giữa xương sườn và cơ bắp nên không thể đẩy ra ngoài. Đó là vì phổi của hắn đã được chữa trị xong trước khi viên đạn bị đẩy ra nên viên đạn không có đường ra, cuối cùng kẹt lại trong cơ thể hắn. Viên đạn nằm ở đó cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần chờ Mười Một khôi phục thể lực thì hắn có thể tự dùng dao cắt ngực để moi viên đạn ra.

Những vết thương trên người rốt cuộc cũng được chữa trị hoàn toàn, nhưng toàn thân Mười Một đầm đìa mồ hôi, cảm thấy như chẳng còn đủ sức động đậy, dù chỉ một đầu ngón tay. Hắn vẫn chống hai tay trên mặt đất, thở hổn hển, mồ hôi nhỏ tong tỏng xuống từ đuôi tóc và mũi, chỉ trong chốc lát khoảnh đất trước mặt hắn đã thấm đấm mồ hôi.

Mặc dù giờ phút này thể lực đã vô cùng suy kiệt nhưng Mười Một vẫn cố gắng đứng lên, đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nên hắn không được phép nghỉ ngơi. Tứ chi hắn tê dại đến mức gần như không còn cảm nhận được sự tồn tại của chúng, nhưng Mười Một dùng nghị lực kiên cường ép chúng chống đỡ thân thể suy yếu này.

"Năng lực không tồi." Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói bình thản, bình thản đến mức không chứa chút tình cảm nào con người. Phảng phất như đó là tiếng nói của một người máy vậy.

Giọng nói phát ra ở vị trí chưa đến ba mét sau lưng Mười Một, lần đầu tiên trong đời hắn bị người khác tiếp cận gần đến vậy mà không phát hiện ra, trong lòng đột nhiên có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.



Con ngươi Mười Một đột nhiên co lại, trong khoảnh khắc này phản ứng của thân thể hắn thậm chí còn nhanh hơn phản ứng của ý thức, hắn chẳng suy nghĩ gì, chỉ nghiêng người theo bản năng, ném Thiên Trảm về phía sau. Người ta thường nói khi gặp phải nguy cơ thì có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn khó mà tưởng tượng, quả thực đúng là như vậy, Mười Một vốn đứng cũng không vững nhưng khi có cảm giác nguy hiểm lại có thể bộc phát ra sức mạnh không ngờ, Thiên Trảm hóa thành một vệt màu đen, xé rách không khí, bắn thẳng về phía người vừa lên tiếng ở phía sau.

Sau cú ném này dường như Mười Một đã cạn kiệt sức lực, lảo đảo lùi vài bước, cuối cùng phải dựa vào một thân cây mới không ngã gục xuống.

Thiên Trảm xé rách không khí, biến thành một bóng đen bắn thẳng về phía trái tim người ở phía sau Mười Một, nhưng dường như hắn chẳng hề có ý định tránh né, mặc cho Thiên Trảm càng lúc càng bay gần đến trái tim của mình, chỉ lạnh lùng bình thản nhìn Mười Một.

"Phập." Thiên Trảm rốt cục đã đâm trúng người kia, cắm sâu vào trái tim hắn, máu phụt ra từ lồng ngực. Nhưng hắn thậm chí chẳng thèm nhíu mày, không thèm quan tâm vết thương của mình, chỉ bình thản nhìn Mười Một, bình thản đến mức làm cho người ta phát sợ.

Giờ phút này, rốt cuộc Mười Một đã nhìn rõ người đó.

Đây là một thanh niên trẻ tuổi, có lẽ chỉ tầm hai mươi tuổi, gương mặt đặc trưng của người phương đông, mái tóc không dài không ngắn, gương mặt sáng sủa đẹp trai khiến người khác nhìn sẽ có ấn tượng tốt. Thế nhưng ánh mắt của hắn rất lạnh, trong sự lạnh lùng lại chứa đầy mệt mỏi tang thương. Vẻ tang thương chỉ có được khi người ta trải qua vô số tôi luyện, nhìn thấu sinh tử luân hồi, gần đất xa trời mới có thể có được lại không ngờ xuất hiện trong mắt một thanh niên trẻ tuổi.

Tuy rằng Mười Một cũng làm cho người ta có cảm giác hắn rất lạnh lùng nhưng sự lạnh lùng của hắn rất khác sự lạnh lùng của người thanh niên này. Mười Một lạnh lùng và vì hắn coi thường sinh mạng, không quan tâm đến sống chết của bất cứ ai, kể cả chính mình. Nhưng người thanh niên này lạnh lùng là do hắn đã quá mệt mỏi tang thương, phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại mình hắn.

Nếu như nói sự lạnh lùng của Mười Một có mùi vị máu tanh thì sự lạnh lùng của người này lại tràn ngập vẻ tĩnh mịch. Đúng, không chỉ có ánh mắt của hắn mà cả người hắn đều tỏa ra một thứ khí tức tĩnh mịch.

Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Mười Một phảng phất như hiểu được sự cô độc trong ánh mắt hắn, đó là một loại cô độc mà Mười Một không thể diễn tả thành lời. Trước đây Mười Một cho là mình là cô độc, nhưng giờ phút này hắn nhận ra sự cô độc của hắn chẳng là gì khi so với người này. Sự cô độc của người thanh niên này mới thực sự sâu sắc, làm cho người ta cảm thấy hắn như đã thoát khỏi trần tục.

Nếu như nói Mười Một là một con sói cô độc rời bỏ bầy sói, một mình kiếm ăn giữa trời đất tràn ngập băng tuyết thì người này chính là một con sói cô độc đã thoát ly khỏi thiên nhiên, gạt bỏ cả thế giới này.

Trong thế giới của hắn chỉ còn lại mình hắn.

Ý nghĩa này chỉ thoáng qua trong đầu Mười Một, ánh mắt Mười Một nhanh chóng chú ý đến Thiên Trảm đang cắm sâu vào ngực người này. Khi thấy máu phun ra từ vết thương thì con người Mười Một đột nhiên co lại, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn biết Thiên Trảm quả thực đã đâm trúng trái tim của người kia, nếu không thì máu không thể phun ra nhiều đến vậy. Nhưng sao hắn không chết? Sao sau khi trái tim bị đâm thủng hắn lại vẫn có thể đứng im không chút lay động, nét mặt không chút biến đổi?

Rốt cuộc hắn là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook