Nhân Gian Băng Khí

Quyển 7 - Chương 239: Công việc của Diệp Kiếm (Phần 1)

Khát Trí

06/04/2013

“Đáng chết thật, sớm biết thế này thì đã không mang theo hắn về, tên gia hỏa Sở Nguyên này hại chết người ta mất!” Tại sân bay Ôn Thành ở phương nam, Diệp Kiếm vừa đau lòng rút ví tiền ra vừa lầm bầm.

Dưới sự kiên trì năn nỉ của Diệp Huệ, hơn nữa Diệp Kiếm sau khi suy nghĩ cùng tính toán một hồi, cuối cùng quyết định mang theo cái tên Sở Nguyên này về trước đã rồi tính.

Hai người Diệp Kiếm Diệp Huệ đều có vé khứ hồi miễn phí, nhưng Sở Nguyên thì không có, cho nên hắn không thể đi cùng bọn họ về Ôn Thành, hơn nữa trên người Sở Nguyên cũng không có tiền, cũng không có chứng minh thư hay các loại giấy tờ gì khác. Hắn không thể mua vé máy bay hay tầu hỏa. Cuối cùng Diệp Kiếm chỉ có thể đau lòng móc ví ra mua một tấm vé xe khách đường dài từ từ kinh thành tới Ôn Thành, kinh thành cách Ôn Thành tới hai ba nghìn ki lô mét a, mua tấm vé xe mà lòng Diệp Kiếm vô cùng xót ruột.

Diệp Huệ ở bên cạnh hỏi: ”Ca, Sở Nguyên ca ca lúc nào sẽ tới nơi?”

Diệp Kiếm tức giận nói: “Lâu nhất là hai ba ngày nữa!” Tiếp đó hắn dùng lực vỗ vỗ trán nói: “Đáng chết a, sao ta lại hồ đồ, để cho tên đại sát tinh kia đi theo vậy? Rốt cục ta đã làm sai truyện gì mà ông trời lại phạt ta như vậy a?”

“Ca!”

Diệp Kiếm liếc mắt nhìn muội muội một cái, vẻ mặt đau khổ nói: “Được rồi, phát tiết buồn bực một chút mà thôi, mua vé rồi, hắn cũng đã trên đường đi rồi, ta còn biết làm gì được nữa chứ?”

Diệp Huệ kéo tay Diệp Kiếm mà cười nói: “Muội biết ca ca là tốt nhất mà!”

“Phì!” Diệp Kiếm nhỏ giọng nói thầm: “Năm nay, không được làm người tốt nữa, muốn làm người tốt cũng phải tiêu tiền đó!” Hắn một tay cầm theo túi du lịch, một tay dắt Diệp Huệ, hai người theo đoàn người rời sân bay.

Về đến nhà, chưa cả nghỉ ngơi Diệp Huệ đã đi thu dọn phòng, Diệp Kiếm vẻ mặt buồn bực nhìn nàng.

Chuyện để Sở Nguyên đi theo, đến bây giờ Diệp Kiếm đến vẫn còn buồn bực không thôi. Hiện nay Ôn Thành là thành thị trọng điểm kinh tế, tất đất tấc vàng, đặc biệt là đã qua mười năm, lượng dân đổ vào cũng cực kì nhiều, kinh tế Ôn Thành phát triển như bay. Hiện nay đã có rất nhiều người sau khi kết hôn mà chẳng thể mua nổi nhà, mà giá phòng thì chỉ tăng chứ không giảm.Tại Ôn Thành là có rất nhiều khu ngoại ô, nhưng giá ở đó cũng phải tám chín ngàn đồng một mét vuông, trong thành thì càng không cần phải nói, hơn một vạn một mét là chuyện bình thường. Tại các điểm náo nhiệt thì có thể lên tới hai vạn hơn. Tại Ôn Thành có câu nói: Người có nhà đều là bách vạn phú ông.

Ở cái địa phương tấc đất một tấc vàng này, Diệp Kiếm cũng không có năng lực, cũng không tuyệt đối nguyện ý cho Sở Nguyên mượn phòng. Sở Nguyên trên người không có tiền, lại nhất thời ngu ngơ thế nào mà đáp ứng cho Sở Nguyên ở lại, cuối cùng cũng chỉ có thể thu xếp một gian cho Sở Nguyên ở tạm, dù sao gian phòng này bình thường cũng chỉ dùng để lên mạng chứ cũng chẳng có gì khác, không bằng cấp cho Sở Nguyên rồi lấy chút tiền thuê. Không có tiền trả? Chẳng việc gì, hắn có chân có tay, lại còn trẻ như vậy, chắc chắn sẽ tìm được công việc, huống chi đáp ứng cho Sở Nguyên cùng trở về, Diệp Kiếm còn có ý đồ khác nữa.

Đang miên man suy nghĩ, túi của Diệp Kiếm đột nhiên rung lên một trận, tiếp đó là tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên: “Vương bát đản, nghe điện thoại, vương bát đản, nghe điện thoại, không nghe lão tử chém chết tên hỗn đản ngươi!”

Diệp Huệ từ thư phòng thò đầu vào, bất lực nói: “Ca…”

“Biết rồi, biết rồi, sẽ tắt tiếng ngay đây!” Diệp Kiếm vừa thuận miệng ứng phó vừa lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, Diệp Kiếm không thích nghe tiếng chuông, ngược lại thích tự mình ghi âm những câu ngộ nghĩnh, sau đó lấy làm nhạc chuông. Điều này làm cho Diệp Huệ buồn bực, đã khuyên hắn rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào nàng cũng phải nhăn cái mũi lại vì câu “anh đẹp trai, đến đây, tiếp điện thoại của người ta”, hay “ lão đại, khoái tiếp điện thoại, nếu không ta chém cho một trăm nhát biến thành một trăm….” Hoặc là một vài câu mắng chửi.

Diệp Kiếm nhìn qua cái tên trong điện thoại gọi đến, hiện lên hai chữ “Quyền Ca”. Quyền Ca chính là cấp trên của hắn, mặc dù trên Quyền Ca còn có đại lão bản, nhưng Diệp Kiếm phục Quyền Ca, trong mắt hắn, hắn chỉ là thủ hạ của Quyền Ca mà thôi. Cái này cũng là do Quyền Ca có thể mua lòng người, tiệp tay cho Diệp Kiếm hai tấm vé du lịch hào hoa, dùng hai tấm vé để đổi lấy sự trung thành của Diệp Kiếm.

Diệp Kiếm nhìn qua thư phòng một chút rồi nhấc điện thoại nói: ”Quyền Ca!”

“Hừ hừ!” Điện thoại truyền ra một âm thanh tức giận: “Tiểu tử ngươi, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại của ta?”

Diệp Kiếm biết Quyền Ca là người hay nói giỡn, Quyền Ca là người rất thân thiện, đối với thủ hạ cũng hay đùa giỡn. Kể cả kẻ dưới cũng tôn trọng, Diệp Kiếm cảm thấy mình vận khí rất tốt nên mới được đi theo lão đại này.

Diệp Kiếm cười cười nói: “Vừa về nhà, phải thu thập đồ đạc nên không nghe thấy điện thoại!”

“Ngươi thì sướng rồi, chỉ khổ mấy huynh đệ trong bang thôi!”

Diệp Kiếm cười ha ha nói: “Quyền Ca xem trọng tôi nên mới cho tôi nghỉ phép ba ngày như vậy a.”

Quyền Ca lơ đễnh cười nói: “Tối nay hãy tới K3, có chuyện cần tìm ngươi!”

K3 là tửu điếm mà Quyền Ca quản lý, tên đầy đủ là K3 kim chúc phong bạo, Diệp Kiếm trước cũng làm nhiệm vụ bán bột trắng ở K3, bất quá hiện giờ không còn giống trước kia, trước kia hắn phải đi khắp nơi chào bán bột trắng, bán được nhiều thì hưởng nhiều, bây giờ thì là hắn ngồi bên trong xem kịch, bả bột trắng phát cho kẻ dưới, để bọn chúng đi rao bán, còn hắn thì rất thoải mái nhẹ nhàng. Bây giờ hắn cũng có thể tính là một nửa chủ nhân của cái quán bar này rồi.



"Hảo." Diệp Kiếm đáp lời, đặt điện thoại rồi trở về phòng.

Vừa ngồi xuống ghế sofa, Diệp Huệ ở trong thư phòng kêu lên: "Ca, tới giúp ta một chút."

"Để làm chi?"

"Giúp ta mang cái máy tính này ra ngoài. Sau này, gian phòng này cấp cho Sở Nguyên ca ca, ta không thể lúc nào cũng vào trong phòng hắn."

"Kháo, thật phiền toái." Diệp Kiếm mắng khẽ một tiếng, nhưng vẫn đứng dậy đi vào thư phòng hỗ trợ. Bất quá, ngay lập tức khiến cho hắn thấy hối hận chính là, di chuyển xong máy tính, rồi lại đến cái bàn, sau đó nối tiếp nhau, sau đó lại lấy cái nệm đặt dưới đất thay giường. Làm bẩy, tám việc, đợi đến khi làm xong thì trời cũng đã tối.

Ăn chút cơm chiều do Diệp huệ nấu xong, Diệp Kiếm tiện tay cầm lấy một cái áo ngoài kêu lên: "Ta ra ngoài...."

Đang rửa chén đũa, Diệp Huệ quay đầu nói: "Ngươi hôm nay vừa mới trở về mà."

"Ân, lão bản gọi điện thoại tới, để cho ta buổi tối tới làm việc." Diệp Kiếm mở phòng nói: "Ta đi, ngươi chính mình phải trông nhà cho tốt nhé."

"Biết rồi." Diệp Huệ sau khi phất tay thì xoay người tiếp tục rửa chén đũa.

Diệp Kiếm rời đi gia, một đường nhàn bước đi tới K3. Dù sao K3 buôn bán thời gian là hơn chín giờ mới bắt đầu, này còn thừa thời gian cho hắn. Hơn nữa, Ôn Thành là Thị khu cũng được coi là một địa phương lớn, thời gian hắn đi tới K3 cũng không dài, nếu đi bộ mà nói thì đại khái tầm một giờ là có thể đi tới. Ngồi xe cũng mất hơn mười phút.

Diệp Kiếm rất may mắn vì mình tìm được một công việc tốt như vậy, nếu không chỉ là mỗi ngày ngồi xe đi thì cũng là không biết mất bao nhiêu tiền. Mua xe? Hắn ngay cả cái bánh xe đều mua không được. Đi xe đạp? Kháo, ý niệm này trong đầu, ai còn đi xe đạp a? Ngay cả Diệp Huệ đi học cũng ngồi xe công cộng. Bây giờ, trên đường Ôn Thành đã rất khó gặp được cái bóng xe đạp. Cho dù có cũng có thì cũng là đôi tình nữ đi xe đạp đôi.

Buổi tối, khoảng tám giờ bốn mươi, Diệp Kiếm đạp bước vào tửu ba K3, lúc này tửu ba còn chưa bắt đầu buôn bán, nhưng nhân viên bên trong đã bắt đầu chuẩn bị rồi.

"Kiếm ca." Cô gái đứng ở cửa hướng hắn mỉm cười gật đầu, Diệp Kiếm cũng gật đầu đáp lại.

Đi thêm vài bước, gặp nhân viên quầy bar, cũng đồng dạng một tiếng: "Kiếm ca."

Diệp Kiếm mặc dù trên mặt vẫn bảo trì mỉm cười, nhưng trong lòng đã sớm chửi loạn lên. Gọi "Diệp ca" không được sao? Phi phải gọi "Tiện ca"?

Xa xa đích, thấy Quyền ca và chủ quán bar đang nói chuyện, bên cạnh còn đứng mấy nữ phục vụ.

Quyền ca thấy Diệp Kiếm tiến đến, hướng hắn huy phất tay kêu lên: "Tiểu Kiếm, khoái tới."

"Quyền ca."

Quyền ca vỗ vỗ vai hắn, cười hỏi: "Đi chơi thế nào?"

Diệp Kiếm gật đầu đạo: "Cũng không tệ lắm."

Quyền ca gọi một người, cái phục vụ tới, nói với hắn liễu hai câu, phục vụ này rất nhanh để lại mười chai bia.

Quyền ca đưa cho Diệp Kiếm một cốc. Chính mình cũng cầm lấy một cốc uống mấy ngụm, nói: "Đợi chút rồi theo ta đi ra ngoài."

"Ân?" Diệp Kiếm lăng đạo: "Vậy sinh ý nơi này……"

"Ta để cho tiểu Cường an bài rồi, giờ ngươi không cần phải xen vào nữa."

Tiểu Cường chính là cái kia tửu ba chủ quản, sau khi Diệp Kiếm tới, hắn cùng Diệp Kiếm chào hỏi rồi rời đi.



"Nga." Diệp Kiếm ngưỡng cổ uống mấy ngụm bia, nhưng con mắt vẫn phiêu hướng về phía đùi nữ phục vụ.

Quyền ca cười mắng: "Tiểu tử ngươi, mấy ngày nay còn không có chơi đủ ư ?"

Diệp Kiếm xấu hổ đích cười cười nói: "Ta theo ta muội muội cùng đi."

Quyền ca sửng sốt một chút, lập tức lắc lắc đầu, miệng ẩn ẩn nụ cười, tiếp tục uống bia, nói: "Muội muội lúc nào đều có thể bồi. Nam nhân mà, thời gian sắc phải có."

Diệp Kiếm cười nói: "Đàn bà tùy thời có thể đổi. Nhưng muội muội chỉ có một."

Quyền ca thất cười một tiếng, lắc đầu không nói nữa. Diệp Kiếm là nổi tiếng yêu muội muội, thậm chí tiểu Cường từng hay nói giỡn là để cho Diệp Kiếm tương lai cưới muội muội hắn. Mặc dù Diệp Kiếm làm người tương đối sắc, tửu ba này có mấy người đàn bà cùng hắn lên giường, nhưng cũng chưa thấy qua hắn thật tình đối đãi quá người đàn bà nào, chứ đừng nói mang tiền tiêu trên người đàn bà.

Quyền ca nhìn một chút thời gian, vỗ vỗ bả vai Diệp Kiếm đích nói: "Đến giờ rồi, đi thôi."

"Ngô." Diệp Kiếm buông cốc bia xuống theo sau Quyền ca ra ngoài.

Quyền ca lại cùng tiểu Cường phân phó vài tiếng sau đó mang theo Diệp Kiếm tới bên ngoài chỗ đỗ xe, móc ra cái chìa khóa bấm cái nút phía trên, một cái xe màu trắng chớp lên vài cái.

Quyền ca hỏi: "Có thể lái xe không?"

Diệp Kiếm gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười.

Quyền ca cũng lơ đễnh, mở cửa tiến vào ngồi lên phía trên, quay đầu nhìn thấy Diệp Kiếm vẫn đứng ở bên ngoài, hạ kính xe xuống nói: "Lo lắng để làm chi, lên xe đi."

"Vâng." Diệp Kiếm cẩn thận cúi đầu tiến vào bên trong xe.

Quyền ca cười nói: "Ngươi hôm nay làm sao vậy?"

"Không phải, để cho Lão đại lái xe, có chút rất..."

Quyền ca bật cười nói: "Tiểu tử ngươi cũng thật là không có biện pháp, ai không cho ngươi lái xe."

"Ta cũng muốn học lái xe chứ." Diệp Kiếm sờ sờ túi tiền nói: "Nhưng học lái xe cần hơn năm ngàn, không nỡ."

Quyền ca lắc lắc đầu, khởi động xe rồi cùng Diệp Kiếm rời đi K3, đi nhanh trên đường.

Đêm ở Ôn Thành rất náo nhiệt, nơi nơi đều là người, nhất là khu đông dân cư, quả thực là xô xô, đẩy đẩy. Hơn nữa xe nhiều, đường hẹp, mỗi khi tới giờ cao điểm, một số địa phương có lưu lượng xe lớn thì đừng nghĩ đi. Bất quá không thể không nói, Ôn thành quả thật là một địa phương rất tốt, người Ôn thành tương đối có tiền, cho nên giống như tửu ba cái loại cuộc sống về đêm này nơi nơi đều mở, hơn nữa cơ bản mỗi một nhà đều có tiền.

Điều kiện tiên quyết là nơi đó phải lớn, nơi nhỏ nhỏ thì không cần phải mở, bởi vì không có nhiều người tới, trừ phi có địa phương hấp dẫn. Giống như mỗ gia tiểu tửu ba, hay là chuyên môn làm cho người ta chơi "Thiên hắc thỉnh bế nhãn", cái loại địa phương này cũng tương đối hot. Tại Ôn thành, kiếm tiền là rất dễ dàng, nhưng tiền lớn dễ dàng kiếm, tiền nhỏ thì lại không. Đầu tư mấy trăm vạn, đảo mắt là có thể có hơn một ngàn vạn hồi báo. Cho nên Ôn thành cũng hấp dẫn đại lượng đầu tư thương tới đầu tư, trong đó, nhất dễ dàng kiếm chính là hạng mục giải trí về đêm

Nhưng tại Ôn thành kinh tế phát triển đồng thời cũng làm cho tỷ lệ tội phạm tăng cao, đi ở trên đường nơi nơi đều có thể nhìn thấy ăn cắp vặt, thậm chí công nhiên cướp túi đồ cũng không ít. Tại gần thời gian này, nhất lưu hành chính là đảng xe moto, hai người ngồi trên một chiếc xe đã phá biển số, chạy nhanh bên người phụ nữ, người ngồi sau đoạt túi xách trên tay người phụ nữ, sau đó thoát đi hiện trường, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp. Trừ những thứ như vậy, hiện tượng lạp bang kết phái cũng rất nghiêm trọng, thường xuyên có thể thấy hai cái bang phái vì tranh một khối địa bàn nhỏ mà xảy ra đánh nhau. Tóm lại tại Ôn thành, sau mười hai giờ đêm, trên đường cũng rất ít thấy phụ nữ đi một mình, bởi vì không an toàn a.

Xe đi được hơn nửa giờ, đi tới tân thành khu.

Quyền ca đỗ xe ở ngoài một phòng tắm hơi, xuống xe nói: "Theo ta tới."

Đánh máy thật mệt!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook