Quyển 6 - Chương 177: Cuộc sống xưa nay(trung)
Khát Trí
05/04/2013
“Lão bản,tủ quần áo này có cái lỗ nè?”
“Tiểu thư ……" Lão chủ cửa hàng gia cụ đổ mồ hôi lạnh nói: "Có một cái lỗ là rất bình thường?"
“Đương nhiên là không bình thường rồi." Nguyễn Thanh Ngữ phản bác nói: “Một lổ nhỏ sẽ làm ảnh hưởng đến chỉnh thể thẩm mĩ, tựa như trên mặt một người đàn bà vô cớ có một vết sẹo, như vậy nàng làm sao ra đường gặp người ta."
"Đây chỉ là đồ trưng bày, chúng ta giao hàng sẽ giao hàng mới."
“Vậy cũng không được, ta làm sao biết được hàng mới có thể có lỗ hay không? Đến lúc đó tiền thì đã trả cho ông rồi, lúc đó có tìm ngươi lý luận ngươi cũng không thèm quan tâm."
Ngoại trừ Mười Một đứng tựa ở một bên rất hứng thú nhìn Nguyễn Thanh Ngữ mặc cả, còn lão chủ lẫn Vịt Bầu đều không ngừng đổ mồ hôi trán, bọn họ hôm nay cuối cùng đã biết thế nào mới gọi là phụ nữ “Tân thời”. Một quả trừng mà rơi vào tay Nguyễn Thanh Ngữ thì phải móc ra xương, một tảng đá cũng nhất định phải vắt ra nước mới cam tâm.
Lão bản bất lực nói: “Vậy ngươi có muốn mua không?"
"Mua, đương nhiên muốn mua. Bất quá đồ của lão chất lượng không đảm bảo, do đó giá phải chiết khấu cho ta."
Lão bản dở khóc dở cười nói: “Giá của nó đã rất thấp rồi, hơn nữa chất lượng tuyệt đối không có vấn đề."
“Làm sao mà không có vấn đề? Ngươi xem, nơi này có một cái lỗ, không nói nữa, chỗ này, vết bào không đều, một bên cao một bên thấp. Còn nữa cái tủ này ……"
Tới phía sau tủ quần áo Nguyễn Thanh Ngữ lại tiếp tục phê bình vô tội vạ, đến lão bản cũng thiếu chút nữa tin rằng tủ quần áo của mình đúng là rất có chuyện
Lão bản gần phát khóc lên, xem ra tủ quần áo của hắn lúc trước tổng cộng đặt hàng hai tủ, mặc dù kiểu hơi cổ, nhưng giá tiền như vậy tuyệt đối vừa phải không thể bắt bẻ. Nhưng lão làm sao nghĩ được, hai tủ quần áo này đã để ở đây hơn một năm rồi, đến bây giờ vẫn không có ai hỏi mua. Thật vất vả hôm nay mới có khách, mà cái cô gái xinh đẹp dong dong cao đó mới liếc mắt đã thấy tủ quần áo này, hơn nữa vừa mở miệng muốn mua ngay hai tủ, lão bản đương nhiên cười không khép miệng lại được. Ai ngờ cô gái này thoạt nhìn thì lẳng lặng nhẹ nhàng. Lại là một cao thủ trả giá, không, không phải cao thủ, là thần thủ. Thực ra không ai giống như nàng ép giá người ta như vậy. Nếu không phải bọn họ bước ra từ chiếc xe jeep, lão bản này cơ hồ đã cho rằng vì bọn họ chỉ là đám cùng quỉ (nghèo mạt rệp) mà thôi.
Lão bản cuối cùng đầu hàng, bất lực hỏi: “Vậy ngươi tự mình đưa ra giá đi."
Nguyễn Thanh Ngữ nói như đinh đóng cột: “Tám mươi."
“Tám mươi? Ngươi ăn cướp hả?" Đích thật là ăn cướp, hơn ba trăm mới mua được tủ quần áo này mà trả giá tám mươi. Thật sự là chưa từng thấy mà.
“Vậy thôi. Sở Nguyên, chúng ta đi cửa hàng khác?" Nguyễn Thanh Ngữ nói thầm: “Vốn chỉ có giường và cái bàn này là mua được ở đây thôi."
“Ta xui quá." Lão bản đầu hàng nói: “Một trăm ba, không thể thấp hơn đâu."
“Tám mươi lăm, cao hơn nữa ta không cần mua."
“Tính ra, ta chảy hết máu rồi, một trăm hai, ngươi cho ta chút cháo để húp với "
“Không được, tám mươi lăm." Trải qua một phen trả giá kịch liệt, hai tủ quần áo cuối cùng định ở giá chín mươi lăm, là một giá thấp đến ói máu. Sau đó Nguyễn Thanh Ngữ lại lôi Mười Một đi xem giường, sau khi liên tục xem qua mấy cái giường, lão bản rốt cục biết ý nghĩ của mình lúc trước là hoàn toàn sai lầm.
Hắn nguyên trước nhìn vào trang phục của Nguyễn Thanh Ngữ và Mười Một, cộng thêm với cái xe jeep đậu ngoài cửa, tưởng rằng hai người kia phải là rất có tiền, bất quá vì khẩu vị thích gia cụ phục cổ thôi. Bất quá bây giờ hắn rốt cục mới biết, Nguyễn Thanh Ngữ căn bản mặc kệ phục hay không phục cổ, cũng mặc kệ cũ hay không cũ, nàng chỉ nhìn vào giá. Nhưng lại là chuyên môn mua đồ gia cụ. Mười Một đối với khoản này cũng không quan tâm, hắn xem chỉ cần có thể xử dụng được là OK hết, do đó cũng để mặc cho Nguyễn Thanh Ngữ từ từ mặc cả. Chỉ có Vịt Bầu thì cứ đứng một bên đổ mồ hôi lạnh, bởi vì Nguyễn Thanh Ngữ đều chọn lựa những thứ đã quá lạc hậu, mặc dù giá rất rẻ, nhưng coi không hợp nhãn những người trẻ tuổi như hắn.
Sau khi trải qua hai giờ kịch chiến khô cả cổ, hai bộ gia cụ cuối cùng cũng miễn cưỡng được chấp thuận. Mười Một trả tiền rất nhanh, sau đó ba người để lại lão bản với sắc mặt đau khổ rời cửa hàng gia cụ. Người khác mua một cái giường thì phải trên một ngàn. Bọn họ mua nhiều đồ như vậy, tổng cộng lại cũng chỉ đắt hơn một cái giường thôi. Đây là cái đạo lý gì? Lão bản rốt cục hiểu được cái gì gọi là " Cùng có tiền lại càng keo kiệt. "
Đến khi hai chiếc xe cao cấp rời khỏi cửa hàng gia cụ, lão bản mới " Phì" Một tiếng nói: “Cùng quỷ."
Ba người Mười Một đương nhiên không biết lúc này lão bản đang chửi họ sau lưng, bất quá cho dù có biết, Mười Một cũng không quan tâm, ai mắng hắn hắn cũng không mất mát gì.
Sau khi mua gia cụ, ba người lại chạy qua cửa hàng điện gia dụng, giá hạ. Lão bản cửa hàng điện gia dụng hôm nay cũng gặp tai ương.
Sau một giờ rưỡi, Mười Một mặt không chút thay đổi, Vịt Bầu với vẻ mặt buồn bực và Nguyễn Thanh Ngữ với vẻ mặt tươi cười pha chút đắc ý từ cửa hàng điện gia dụng đi ra, lão bản bên trong cửa hàng đang tức ói máu. Đồ tiện nghi nhất, chất lượng tốt nhất, thái độ phục vụ mềm mỏng nhất …… nếu không phải Nguyễn Thanh Ngữ mặc cả quá đáng, khẳng định sớm bị lão bản này chửi ầm lên rồi.
"Vịt Bầu," Trên xe, Mười Một đưa hai xâu chìa khóa ra.
Vịt Bầu luống cuống tay chân tiếp nhận xâu chìa khóa, giật mình nói: “Lão Đại ……"
“Ngươi về trước, đợi giao hàng tới."
“Dạ được."
Vịt Bầu đang muốn mở cửa xe, Mười Một khựng lại: “Tìm kiếm hai lao công, lau chùi hai phòng cho sạch sẽ một chút."
Nguyễn Thanh Ngữ nói: “Không cần đâu, ta tự lau chùi được rồi, cái đó đơn giản mà."
Mười Một không để ý đến nàng, mở cửa xe nói : "Lên xe."
Đợi Nguyễn Thanh Ngữ leo vào ghế sau, Vịt Bầu hỏi: “Lão Đại, còn gọi lao công không?"
"Còn phải hỏi." Mười Một ngồi trên xe, nhấn ga vọt đi.
"Sở Nguyên." Bên trong xe, Nguyễn Thanh Ngữ nói: “Chúng ta bây giờ không đi mua đồ nữa hả?"
Mười Một lái xe, hỏi: “Cô còn muốn cái gì nữa?"
“Không, ta không cần gì nữa. Ta muốn về bệnh viện gặp mẹ, được không?"
“Ờ." Mười Một vốn đúng là đang về bệnh viện, trừ phi còn muốn muốn gì nữa, còn việc trang trí thì căn bản không cần mua, cũng chỉ cần thông qua Cuồng Triều là đủ rồi.
Xe hơi chạy đến Đệ Nhất Bệnh Viện rồi dừng xe, Nguyễn Thanh Ngữ xuống xe hỏi: “Ngươi không vào sao?"
“Không, tối nay trở lại đón cô."
Nguyễn Thanh Ngữ mỉm cười nói: “Tốt lắm, tối nay gặp lại. Ngươi đi đường cẩn thận."
Đóng cửa xe, Mười Một đưa mắt nhìn Nguyễn Thanh Ngữ đi vào bệnh viện xong mới lấy headset, nói : "Cuồng Triều, ngươi ngủ hả?"
Tai nghe trong tai truyền ra tiếng Cuồng Triều: “Đã ngủ hơn hai giờ. Vừa lên. Chuyện gì?"
“Giúp ta mua hai máy vi tính, kêu họ buổi chiều này đưa tới." Đối với các linh kiên phần cứng và kỹ thuật khác về máy vi tính, mặc dù Mười Một cũng rất khá, nhưng không chuyên nghiệp bằng Cuồng Triều, do đó về phương diện này cũng trực tiếp giao cho hắn luôn.
Cuồng Triều lên tiếng nói: “Còn có gì khác không?"
"Có. Giúp ta mua một chút mấy cái camera cố đinh hình kim, máy giám thị hồng ngoại, máy cảnh báo tiếp xúc. Mỗi thứ năm bộ. Dụng cụ luyện bắp thịt G3, dụng cụ luyện tay B2 …… " Mười Một nói một thôi một hồi danh sách các vật phẩm. Cuồng Triều nhất nhất ghi lại rồi hỏi: “Về vũ khí không cần sao?"
“Không cần." Mười Một khi rời khỏi biệt thự đã mang đi mấy khẩu súng và vô số đạn dược, huống chi còn có một kho vũ khí ở chỗ Tiến Sĩ Điên
“Biết rồi, có tin tức ta sẽ thông báo cho ngươi."
"Tốt." Mười Một khởi động xe hơi rồi lái xe về Nguyệt Quang Nhai. Khi hắn trở lại Vân Lâu building thì gia cụ đã được vận đến rồi, đang tiến hành lắp ráp, còn đồ điện gia dụng vẫn chưa đưa đến.
“Lão Đại." Vịt Bầu thấy Mười Một tiến vào, gọi lớn.
Mười Một nhìn hắn liếc mắt, đạm thanh nói: “Theo ta."
Hắn mang theo Vịt Bầu đi vào kia phòng mình, đi vào một căn phòng hắn nói: “Tìm người che kín cửa sổ phòng này lại. Không để cho ánh sáng nào lọt vào. Bên trong sẽ có bố trí tốc độ đạn lực cầu." Tốc độ cầu là những quá bóng có sức đàn hồi rất mạnh, bị bắn ra xong rất nhanh nảy trở về. Một vài vận động viên quyền anh thường dùng tốc độ cầu để luyện tập tốc độ mình ra quyền, cũng có người sửa lại bằng cách lắp ngược nhiều tốc độ cầu dùng để luyện lực phản ứng, lực quan sát và năng lực né tránh. Theo như lời Mười Một thì tốc độ đạn lực cầu là cái sau.
Hắn mang theo Vịt Bầu tới một gian phòng khác, nói: “Gian phòng này lát gỗ, trên phủ một tấm nệm." Rồi quay sang phòng khách, nói : "Phòng khách chừa ra một chút, bố trí vài dụng cụ huấn luyện "
“Ờ, còn có gì nữa?"
“Tìm người thay cửa, dùng loại cửa bảo vệ cao cấp. Cửa mua xong đừng vội lắp vào. Ta muốn cải tạo một chút."
“Biết rồi."
Mười Một móc ra thẻ rút tiên đưa cho hắn, nói: “Cầm trước đi, mật mã là 60."
Vịt Bầu tiếp nhận thẻ ATM rất sảng khoái, nói: “Ta đây bây giờ đi trước nhé."
“Ừm, buổi chiều ngày mai phải làm xong."
"Được." Vịt Bầu phẩy phẩy tay rồi vội vàng chạy ra thang máy đi xuống lầu. Mười Một thay vị trí của hắn, tiếp tục ở đây đợi cửa hàng điện giao hàng
Nửa giờ sau, điện gia dụng mới được đưa đến, cũng may các gian phòng đều được đi dây điện đây đủ, do đó đồ điện gia dụng chỉ cần đặt vào vị trí, thử một chút rồi có thể lập tức họat động luôn. Đám thợ lắp đặt vừa đi, hai máy vi tính đã được đưa tới, tiếp theo Cuồng Triều đưa tới một mớ những đồ lỉnh kỉnh đủ loại. Trong đó có camera kim và các thiết bị giám sát, còn có đại lượng tốc độ đạn lực cầu và dụng cụ huấn luyện chuyên nghiệp
Khi những người giao hàng đã đi, Mười Một bắt đầu lắp các camera kim và máy theo dõi, lúc này Vịt Bầu cũng mang theo hai cánh cửa bảo vệ về.
Vịt Bầu trước kêu hai người khuân vác đặt cánh cửa sang một bên, gọi lớn: “Lão Đại, cửa đến rồi. Bọn thợ xây buổi sáng ngày mai mới tới, bọn họ hỏi có muốn quét thêm một tầng xi măng nữa hay không? Nếu muốn trát thêm xi măng thì cần phải thêm vài ngày."
“Không cần."
“Ờ. Đồ đã được mua xong, đều là buổi sáng ngày mai đưa đến."
“Biết rồi." Mười Một nói: “Lưu lại cánh cửa, bảo bọn họ ngày mai tới lắp cửa." Đợi cho hai người khuân vác đi khuất, Mười Một nói : "Vịt Bầu, gỡ hai cánh cửa ra." Nói xong hắn lại tiếp tục đi gắn các camera kim.
Vịt Bầu rất nhanh gỡ hai cánh cửa bảo vệ ra, Mười Một dừng tay đi tới, bên trong phân biệt gắn một thiết bị gì đó, lại dùng dây thép nhỏ xíu gắn trang bị này lên chốt cửa, sau đó mới dò Vịt Bầu một lần nữa đem cánh cửa trở về. Trang bị này kỳ thật là một máy cảnh báo mẫn cảm, chỉ cần có người nạy cửa, hoặc là một khi khóa cửa bị hư hỏng, thì máy cảnh báo sẽ lập tức phát ra thanh âm cảnh báo.
Đợi cho Mười Một gắn hết các camera kim và máy theo dõi xong, lúc đó đã là mười giờ đêm rồi.
Mười Một nhìn thời gian, nói : "Vịt Bầu, ngươi về trước đi."
Vịt Bầu nhìn kia thiết bị huấn luyện, nuốt khan nói: “Lão Đại. Buổi tối ta có thể ở lại không?"
Mười Một nhìn hắn liếc mắt, lạnh nhạt nói: “Tùy ngươi."
Vịt Bầu lại chỉ chỉ vào thiết bị huấn luyện hỏi: “Lão Đại, ta có thể dùng hay không?" Theo hắn, Mười Một lắp đặt mớ khí tài này khẳng định đều là đồ chuyên nghiệp nhất, chỉ cần mình rèn luyện nhiều hơn khẳng định sẽ có lợi. Sự thật cũng quả thật như thế, Mười Một chỉ định toàn là những sản phẩm có hiệu quả tuyệt đối không thua một ai.
“Có thể." Mười Một nói: “Khí tài này để rèn luyện bắp thịt, lực tay, lực nhảy và lực kéo, cùng với phần eo, ngươi tự mình đi huấn luyện đi."
“Cám ơn lão." Vịt Bầu hoan hô một tiếng, nhảy xổ vào sờ đông sờ tây. Vừa rồi Mười Một một mực làm việc, hắn lại không giúp được gì, đành phải đợi một bên xem Mười Một có gì phải hỗ trợ không. Bất quá hắn đã sớm nhìn chằm chằm vào mấy khí tài huấn luyện này rồi, bây giờ được Mười Một cho phép, tội gì không lập tức xài thử.
Vịt Bầu vừa bò lên dụng cụ huấn luyện, Mười Một nói với ra : "Mỗi thứ phải huấn luyện kiên trì một giờ không thể ngưng lại. Một giờ xong nghỉ ngơi năm phút, sau đó lập tức tiếp tục huấn luyện."
Vịt Bầu hứa ngay, bất quá hắn rất nhanh đã biết một giờ đối với hắn quả thực là lâu khủng khiiếp. Mới không tới vài phút đã mệt thở không ra hơi, đến một đầu ngón tay cũng không cử động nổi, huống chi phải tập thêm một giờ nữa. Mười Một đã điều chỉnh khí tài này theo yêu cầu thích ứng với cường độ lớn nhất của hắn, Vịt Bầu với thân thể như vậy làm sao so sánh được với Mười Một?
Mười Một không quan tâm tới Vịt Bầu, mở cửa xuống lầu lái xe trở lại bệnh viện. Bởi vì giường chật, nên người thân của bệnh nhân không thể lưu lại.
Đợi khi Mười Một lái xe đến bệnh viện thì đã là mười một giờ rồi. Đã qua thời gian thăm bệnh, khu phòng bệnh đã sớm không còn ai. Nguyễn Thanh Ngữ đứng ở cửa bệnh viện, nàng đang đợi một người, nàng biết hắn nhất định sẽ đến, do đó rất kiên nhẫn đứng chờ.
Đột nhiên một giọng nam vang lên bên tai nàng: “Đang đợi bằng hữu kia hả?"
Nguyễn Thanh Ngữ xoay người, thấy Trương Viễn, khẽ cười cười nói: “Đúng vậy. Bác sĩ Trương, anh hết ca rồi hả?"
“Ừm." Trương viễn gật đầu nói: “Hôm nay giao ban chậm." Rồi nhìn nhìn ngã tư đường bên ngoài bệnh viện, nói: “Bằng hữu của cô còn chưa tới?"
“Có thể là hắn có việc bận một chút."
Trương viễn móc điện thoại nói: “Đợi như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, cô có số điện thoại của hắn không?"
Nguyễn Thanh Ngữ cười cười, lắc lắc đầu. Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới cần gọi điện thoại cho Mười Một, bởi vì nàng biết Mười Một đang làm gì, nàng sợ sẽ quấy rầy hắn.
Có lẽ chờ đợi, cũng là một loại hạnh phúc.
Trương viễn không còn kiên trì nữa, thu hồi điện thoại di động nói: “Buổi tối nơi này trị an không tốt lắm đâu, cô là một nữ hài tử đứng một mình ở đây rất nguy hiểm." Dừng một chút lại nói thêm một câu: “Đặc biệt là bên ngoài bệnh viện, rất nhiều người hỗn tạp, đủ mọi loại người "
“Cám ơn." Nguyễn Thanh Ngữ cười nói: “Ta sẽ chú ý."
Trương Viễn nhìn nhìn đồng hồ, hỏi: “Hắn sẽ đến chứ?"
"Chắc chắn." Nguyễn Thanh Ngữ nói: “Hắn nhất định sẽ đến."
“Vậy được rồi, ta cùng cô đợi ở đây."
Nguyễn Thanh Ngữ vội nói: “Như vậy không được, bác sĩ Trương ……"
Trương viễn cười nói: “Sợ nam bằng hữu hiểu lầm à?"?
“Hắn, hắn không phải nam bằng hữu của ta."
“Ồ." Trương viễn cười cười nói: “Ta không quan tâm đâu. Chủ yếu nhất là một nữ hài tử đứng ở bên ngoài thì thật rất không an toàn." Cũng không đợi Nguyễn Thanh Ngữ nói chuyện, Trương Viễn lại tiếp tục nói: “Được rồi, cô cũng là học sinh phải không?"
“Ừm." Nguyễn Thanh Ngữ khẽ gật đầu.
“Cô học trường nào?"
“Ta …… ta vừa mới chuyển trường, còn chưa xác định được trường học." Mười Một xa xa đã thấy Nguyễn Thanh Ngữ, rồi thấy còn có một nam tử tuổi còn trẻ bên người nàng, chính là Trương Viễn bác sĩ. Hắn đậu xe hơi cạnh Nguyễn Thanh Ngữ, Nguyễn Thanh Ngữ thấy hắn thì cười rất tươi, sau đó rất lễ phép chào Trương Viễn, rồi lên xe.
“Ngươi tới trễ." Nguyễn Thanh Ngữ không nhịn được nói.
"À, có chút việc." Mười Một nhìn Trương Viễn quay lưng tiến vào một chiếc xe màu xanh lam.
Nguyễn Thanh Ngữ nói : "Bác sĩ Trương là người tốt, hắn nói bên ngoài bệnh viện buổi tối không an toàn, lo lắng một nữ hài tử sẽ bị nguy hiểm, do đó cùng ta chờ anh."
“Ồ." Mười Một quay đầu xe hơi, quay về phía Nguyệt Quang Nhai, nói: “Buổi sáng ngày mai đi lấy thư thông báo nhập học."
Nguyễn Thanh Ngữ nhìn hắn liếc mắt, nhẹ giọng nói: “Biết rồi."
Hai người trở lại chỗ ở, đầu tiên vào phòng Nguyễn Thanh Ngữ. Khi Nguyễn Thanh Ngữ thấy đồ bên trong, trong lúc nhất thời có vẻ hơi kích động. Cả gian phòng đều được lau chùi, rất sạch sẽ. Mười Một chỉ đạo lao công lau chùi hai gian phòng, phòng của hắn tự mình làm không cho người sờ vào.
Khi Nguyễn Thanh Ngữ đi vào thư phòng cả người đều lặng đi, nàng thấy ở góc thư phòng có một bộ máy vi tính mới tinh. Lần cuối cùng nàng có máy vi tính là khi nào? Nàng đã quên, dường như rất lâu. Từ khi cha nàng ra đi, nàng duy nhất chỉ giữ lại có cây đàn guitar, ngoài ra nàng không còn cái gì cả. Máy vi tính, đó là xa xỉ phẩm trong cuộc sống của nàng. Huống chi nàng lại học văn học, khi mọi người dùng máy vi tính để gõ, nàng chỉ có thể dưới ánh sáng yếu ớt của cây đèn dùng tay viết từng chữ một lên mặt giấy.
Từ khi cỗ máy vi tính của mình bị bán cho cửa hàng đánh máy, nàng không được sờ vào bàn phím máy vi tính nữa, nàng cũng không có được cái thú xa xỉ lên inte tìm kiếm thông tin. Do đó đột nhiên phát hiện mình của một lần nữa có một cái máy vi tính, từ đáy lòng Nguyễn Thanh Ngữ nảy sinh một sự ngạc nhiên vui mừng khó có thể dùng ngôn ngữ diễn tả được.
Bất quá tiểu cô nương này thật rất kiên cường, cho dù có chuyện vui vẻ, nàng cũng không hề chảy nước mắt, chỉ là cúi đầu nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi."
Mười Một vuốt tóc nàng, nói: “Ngủ sớm một chút đi." Sau đó liền xoay người bỏ đi.
Khi cửa phòng đóng lại thì hai má nàng chảy ra hai dòng nước mắt nóng bỏng. Đó có phải là nước mắt hạnh phúc?
“Tiểu thư ……" Lão chủ cửa hàng gia cụ đổ mồ hôi lạnh nói: "Có một cái lỗ là rất bình thường?"
“Đương nhiên là không bình thường rồi." Nguyễn Thanh Ngữ phản bác nói: “Một lổ nhỏ sẽ làm ảnh hưởng đến chỉnh thể thẩm mĩ, tựa như trên mặt một người đàn bà vô cớ có một vết sẹo, như vậy nàng làm sao ra đường gặp người ta."
"Đây chỉ là đồ trưng bày, chúng ta giao hàng sẽ giao hàng mới."
“Vậy cũng không được, ta làm sao biết được hàng mới có thể có lỗ hay không? Đến lúc đó tiền thì đã trả cho ông rồi, lúc đó có tìm ngươi lý luận ngươi cũng không thèm quan tâm."
Ngoại trừ Mười Một đứng tựa ở một bên rất hứng thú nhìn Nguyễn Thanh Ngữ mặc cả, còn lão chủ lẫn Vịt Bầu đều không ngừng đổ mồ hôi trán, bọn họ hôm nay cuối cùng đã biết thế nào mới gọi là phụ nữ “Tân thời”. Một quả trừng mà rơi vào tay Nguyễn Thanh Ngữ thì phải móc ra xương, một tảng đá cũng nhất định phải vắt ra nước mới cam tâm.
Lão bản bất lực nói: “Vậy ngươi có muốn mua không?"
"Mua, đương nhiên muốn mua. Bất quá đồ của lão chất lượng không đảm bảo, do đó giá phải chiết khấu cho ta."
Lão bản dở khóc dở cười nói: “Giá của nó đã rất thấp rồi, hơn nữa chất lượng tuyệt đối không có vấn đề."
“Làm sao mà không có vấn đề? Ngươi xem, nơi này có một cái lỗ, không nói nữa, chỗ này, vết bào không đều, một bên cao một bên thấp. Còn nữa cái tủ này ……"
Tới phía sau tủ quần áo Nguyễn Thanh Ngữ lại tiếp tục phê bình vô tội vạ, đến lão bản cũng thiếu chút nữa tin rằng tủ quần áo của mình đúng là rất có chuyện
Lão bản gần phát khóc lên, xem ra tủ quần áo của hắn lúc trước tổng cộng đặt hàng hai tủ, mặc dù kiểu hơi cổ, nhưng giá tiền như vậy tuyệt đối vừa phải không thể bắt bẻ. Nhưng lão làm sao nghĩ được, hai tủ quần áo này đã để ở đây hơn một năm rồi, đến bây giờ vẫn không có ai hỏi mua. Thật vất vả hôm nay mới có khách, mà cái cô gái xinh đẹp dong dong cao đó mới liếc mắt đã thấy tủ quần áo này, hơn nữa vừa mở miệng muốn mua ngay hai tủ, lão bản đương nhiên cười không khép miệng lại được. Ai ngờ cô gái này thoạt nhìn thì lẳng lặng nhẹ nhàng. Lại là một cao thủ trả giá, không, không phải cao thủ, là thần thủ. Thực ra không ai giống như nàng ép giá người ta như vậy. Nếu không phải bọn họ bước ra từ chiếc xe jeep, lão bản này cơ hồ đã cho rằng vì bọn họ chỉ là đám cùng quỉ (nghèo mạt rệp) mà thôi.
Lão bản cuối cùng đầu hàng, bất lực hỏi: “Vậy ngươi tự mình đưa ra giá đi."
Nguyễn Thanh Ngữ nói như đinh đóng cột: “Tám mươi."
“Tám mươi? Ngươi ăn cướp hả?" Đích thật là ăn cướp, hơn ba trăm mới mua được tủ quần áo này mà trả giá tám mươi. Thật sự là chưa từng thấy mà.
“Vậy thôi. Sở Nguyên, chúng ta đi cửa hàng khác?" Nguyễn Thanh Ngữ nói thầm: “Vốn chỉ có giường và cái bàn này là mua được ở đây thôi."
“Ta xui quá." Lão bản đầu hàng nói: “Một trăm ba, không thể thấp hơn đâu."
“Tám mươi lăm, cao hơn nữa ta không cần mua."
“Tính ra, ta chảy hết máu rồi, một trăm hai, ngươi cho ta chút cháo để húp với "
“Không được, tám mươi lăm." Trải qua một phen trả giá kịch liệt, hai tủ quần áo cuối cùng định ở giá chín mươi lăm, là một giá thấp đến ói máu. Sau đó Nguyễn Thanh Ngữ lại lôi Mười Một đi xem giường, sau khi liên tục xem qua mấy cái giường, lão bản rốt cục biết ý nghĩ của mình lúc trước là hoàn toàn sai lầm.
Hắn nguyên trước nhìn vào trang phục của Nguyễn Thanh Ngữ và Mười Một, cộng thêm với cái xe jeep đậu ngoài cửa, tưởng rằng hai người kia phải là rất có tiền, bất quá vì khẩu vị thích gia cụ phục cổ thôi. Bất quá bây giờ hắn rốt cục mới biết, Nguyễn Thanh Ngữ căn bản mặc kệ phục hay không phục cổ, cũng mặc kệ cũ hay không cũ, nàng chỉ nhìn vào giá. Nhưng lại là chuyên môn mua đồ gia cụ. Mười Một đối với khoản này cũng không quan tâm, hắn xem chỉ cần có thể xử dụng được là OK hết, do đó cũng để mặc cho Nguyễn Thanh Ngữ từ từ mặc cả. Chỉ có Vịt Bầu thì cứ đứng một bên đổ mồ hôi lạnh, bởi vì Nguyễn Thanh Ngữ đều chọn lựa những thứ đã quá lạc hậu, mặc dù giá rất rẻ, nhưng coi không hợp nhãn những người trẻ tuổi như hắn.
Sau khi trải qua hai giờ kịch chiến khô cả cổ, hai bộ gia cụ cuối cùng cũng miễn cưỡng được chấp thuận. Mười Một trả tiền rất nhanh, sau đó ba người để lại lão bản với sắc mặt đau khổ rời cửa hàng gia cụ. Người khác mua một cái giường thì phải trên một ngàn. Bọn họ mua nhiều đồ như vậy, tổng cộng lại cũng chỉ đắt hơn một cái giường thôi. Đây là cái đạo lý gì? Lão bản rốt cục hiểu được cái gì gọi là " Cùng có tiền lại càng keo kiệt. "
Đến khi hai chiếc xe cao cấp rời khỏi cửa hàng gia cụ, lão bản mới " Phì" Một tiếng nói: “Cùng quỷ."
Ba người Mười Một đương nhiên không biết lúc này lão bản đang chửi họ sau lưng, bất quá cho dù có biết, Mười Một cũng không quan tâm, ai mắng hắn hắn cũng không mất mát gì.
Sau khi mua gia cụ, ba người lại chạy qua cửa hàng điện gia dụng, giá hạ. Lão bản cửa hàng điện gia dụng hôm nay cũng gặp tai ương.
Sau một giờ rưỡi, Mười Một mặt không chút thay đổi, Vịt Bầu với vẻ mặt buồn bực và Nguyễn Thanh Ngữ với vẻ mặt tươi cười pha chút đắc ý từ cửa hàng điện gia dụng đi ra, lão bản bên trong cửa hàng đang tức ói máu. Đồ tiện nghi nhất, chất lượng tốt nhất, thái độ phục vụ mềm mỏng nhất …… nếu không phải Nguyễn Thanh Ngữ mặc cả quá đáng, khẳng định sớm bị lão bản này chửi ầm lên rồi.
"Vịt Bầu," Trên xe, Mười Một đưa hai xâu chìa khóa ra.
Vịt Bầu luống cuống tay chân tiếp nhận xâu chìa khóa, giật mình nói: “Lão Đại ……"
“Ngươi về trước, đợi giao hàng tới."
“Dạ được."
Vịt Bầu đang muốn mở cửa xe, Mười Một khựng lại: “Tìm kiếm hai lao công, lau chùi hai phòng cho sạch sẽ một chút."
Nguyễn Thanh Ngữ nói: “Không cần đâu, ta tự lau chùi được rồi, cái đó đơn giản mà."
Mười Một không để ý đến nàng, mở cửa xe nói : "Lên xe."
Đợi Nguyễn Thanh Ngữ leo vào ghế sau, Vịt Bầu hỏi: “Lão Đại, còn gọi lao công không?"
"Còn phải hỏi." Mười Một ngồi trên xe, nhấn ga vọt đi.
"Sở Nguyên." Bên trong xe, Nguyễn Thanh Ngữ nói: “Chúng ta bây giờ không đi mua đồ nữa hả?"
Mười Một lái xe, hỏi: “Cô còn muốn cái gì nữa?"
“Không, ta không cần gì nữa. Ta muốn về bệnh viện gặp mẹ, được không?"
“Ờ." Mười Một vốn đúng là đang về bệnh viện, trừ phi còn muốn muốn gì nữa, còn việc trang trí thì căn bản không cần mua, cũng chỉ cần thông qua Cuồng Triều là đủ rồi.
Xe hơi chạy đến Đệ Nhất Bệnh Viện rồi dừng xe, Nguyễn Thanh Ngữ xuống xe hỏi: “Ngươi không vào sao?"
“Không, tối nay trở lại đón cô."
Nguyễn Thanh Ngữ mỉm cười nói: “Tốt lắm, tối nay gặp lại. Ngươi đi đường cẩn thận."
Đóng cửa xe, Mười Một đưa mắt nhìn Nguyễn Thanh Ngữ đi vào bệnh viện xong mới lấy headset, nói : "Cuồng Triều, ngươi ngủ hả?"
Tai nghe trong tai truyền ra tiếng Cuồng Triều: “Đã ngủ hơn hai giờ. Vừa lên. Chuyện gì?"
“Giúp ta mua hai máy vi tính, kêu họ buổi chiều này đưa tới." Đối với các linh kiên phần cứng và kỹ thuật khác về máy vi tính, mặc dù Mười Một cũng rất khá, nhưng không chuyên nghiệp bằng Cuồng Triều, do đó về phương diện này cũng trực tiếp giao cho hắn luôn.
Cuồng Triều lên tiếng nói: “Còn có gì khác không?"
"Có. Giúp ta mua một chút mấy cái camera cố đinh hình kim, máy giám thị hồng ngoại, máy cảnh báo tiếp xúc. Mỗi thứ năm bộ. Dụng cụ luyện bắp thịt G3, dụng cụ luyện tay B2 …… " Mười Một nói một thôi một hồi danh sách các vật phẩm. Cuồng Triều nhất nhất ghi lại rồi hỏi: “Về vũ khí không cần sao?"
“Không cần." Mười Một khi rời khỏi biệt thự đã mang đi mấy khẩu súng và vô số đạn dược, huống chi còn có một kho vũ khí ở chỗ Tiến Sĩ Điên
“Biết rồi, có tin tức ta sẽ thông báo cho ngươi."
"Tốt." Mười Một khởi động xe hơi rồi lái xe về Nguyệt Quang Nhai. Khi hắn trở lại Vân Lâu building thì gia cụ đã được vận đến rồi, đang tiến hành lắp ráp, còn đồ điện gia dụng vẫn chưa đưa đến.
“Lão Đại." Vịt Bầu thấy Mười Một tiến vào, gọi lớn.
Mười Một nhìn hắn liếc mắt, đạm thanh nói: “Theo ta."
Hắn mang theo Vịt Bầu đi vào kia phòng mình, đi vào một căn phòng hắn nói: “Tìm người che kín cửa sổ phòng này lại. Không để cho ánh sáng nào lọt vào. Bên trong sẽ có bố trí tốc độ đạn lực cầu." Tốc độ cầu là những quá bóng có sức đàn hồi rất mạnh, bị bắn ra xong rất nhanh nảy trở về. Một vài vận động viên quyền anh thường dùng tốc độ cầu để luyện tập tốc độ mình ra quyền, cũng có người sửa lại bằng cách lắp ngược nhiều tốc độ cầu dùng để luyện lực phản ứng, lực quan sát và năng lực né tránh. Theo như lời Mười Một thì tốc độ đạn lực cầu là cái sau.
Hắn mang theo Vịt Bầu tới một gian phòng khác, nói: “Gian phòng này lát gỗ, trên phủ một tấm nệm." Rồi quay sang phòng khách, nói : "Phòng khách chừa ra một chút, bố trí vài dụng cụ huấn luyện "
“Ờ, còn có gì nữa?"
“Tìm người thay cửa, dùng loại cửa bảo vệ cao cấp. Cửa mua xong đừng vội lắp vào. Ta muốn cải tạo một chút."
“Biết rồi."
Mười Một móc ra thẻ rút tiên đưa cho hắn, nói: “Cầm trước đi, mật mã là 60."
Vịt Bầu tiếp nhận thẻ ATM rất sảng khoái, nói: “Ta đây bây giờ đi trước nhé."
“Ừm, buổi chiều ngày mai phải làm xong."
"Được." Vịt Bầu phẩy phẩy tay rồi vội vàng chạy ra thang máy đi xuống lầu. Mười Một thay vị trí của hắn, tiếp tục ở đây đợi cửa hàng điện giao hàng
Nửa giờ sau, điện gia dụng mới được đưa đến, cũng may các gian phòng đều được đi dây điện đây đủ, do đó đồ điện gia dụng chỉ cần đặt vào vị trí, thử một chút rồi có thể lập tức họat động luôn. Đám thợ lắp đặt vừa đi, hai máy vi tính đã được đưa tới, tiếp theo Cuồng Triều đưa tới một mớ những đồ lỉnh kỉnh đủ loại. Trong đó có camera kim và các thiết bị giám sát, còn có đại lượng tốc độ đạn lực cầu và dụng cụ huấn luyện chuyên nghiệp
Khi những người giao hàng đã đi, Mười Một bắt đầu lắp các camera kim và máy theo dõi, lúc này Vịt Bầu cũng mang theo hai cánh cửa bảo vệ về.
Vịt Bầu trước kêu hai người khuân vác đặt cánh cửa sang một bên, gọi lớn: “Lão Đại, cửa đến rồi. Bọn thợ xây buổi sáng ngày mai mới tới, bọn họ hỏi có muốn quét thêm một tầng xi măng nữa hay không? Nếu muốn trát thêm xi măng thì cần phải thêm vài ngày."
“Không cần."
“Ờ. Đồ đã được mua xong, đều là buổi sáng ngày mai đưa đến."
“Biết rồi." Mười Một nói: “Lưu lại cánh cửa, bảo bọn họ ngày mai tới lắp cửa." Đợi cho hai người khuân vác đi khuất, Mười Một nói : "Vịt Bầu, gỡ hai cánh cửa ra." Nói xong hắn lại tiếp tục đi gắn các camera kim.
Vịt Bầu rất nhanh gỡ hai cánh cửa bảo vệ ra, Mười Một dừng tay đi tới, bên trong phân biệt gắn một thiết bị gì đó, lại dùng dây thép nhỏ xíu gắn trang bị này lên chốt cửa, sau đó mới dò Vịt Bầu một lần nữa đem cánh cửa trở về. Trang bị này kỳ thật là một máy cảnh báo mẫn cảm, chỉ cần có người nạy cửa, hoặc là một khi khóa cửa bị hư hỏng, thì máy cảnh báo sẽ lập tức phát ra thanh âm cảnh báo.
Đợi cho Mười Một gắn hết các camera kim và máy theo dõi xong, lúc đó đã là mười giờ đêm rồi.
Mười Một nhìn thời gian, nói : "Vịt Bầu, ngươi về trước đi."
Vịt Bầu nhìn kia thiết bị huấn luyện, nuốt khan nói: “Lão Đại. Buổi tối ta có thể ở lại không?"
Mười Một nhìn hắn liếc mắt, lạnh nhạt nói: “Tùy ngươi."
Vịt Bầu lại chỉ chỉ vào thiết bị huấn luyện hỏi: “Lão Đại, ta có thể dùng hay không?" Theo hắn, Mười Một lắp đặt mớ khí tài này khẳng định đều là đồ chuyên nghiệp nhất, chỉ cần mình rèn luyện nhiều hơn khẳng định sẽ có lợi. Sự thật cũng quả thật như thế, Mười Một chỉ định toàn là những sản phẩm có hiệu quả tuyệt đối không thua một ai.
“Có thể." Mười Một nói: “Khí tài này để rèn luyện bắp thịt, lực tay, lực nhảy và lực kéo, cùng với phần eo, ngươi tự mình đi huấn luyện đi."
“Cám ơn lão." Vịt Bầu hoan hô một tiếng, nhảy xổ vào sờ đông sờ tây. Vừa rồi Mười Một một mực làm việc, hắn lại không giúp được gì, đành phải đợi một bên xem Mười Một có gì phải hỗ trợ không. Bất quá hắn đã sớm nhìn chằm chằm vào mấy khí tài huấn luyện này rồi, bây giờ được Mười Một cho phép, tội gì không lập tức xài thử.
Vịt Bầu vừa bò lên dụng cụ huấn luyện, Mười Một nói với ra : "Mỗi thứ phải huấn luyện kiên trì một giờ không thể ngưng lại. Một giờ xong nghỉ ngơi năm phút, sau đó lập tức tiếp tục huấn luyện."
Vịt Bầu hứa ngay, bất quá hắn rất nhanh đã biết một giờ đối với hắn quả thực là lâu khủng khiiếp. Mới không tới vài phút đã mệt thở không ra hơi, đến một đầu ngón tay cũng không cử động nổi, huống chi phải tập thêm một giờ nữa. Mười Một đã điều chỉnh khí tài này theo yêu cầu thích ứng với cường độ lớn nhất của hắn, Vịt Bầu với thân thể như vậy làm sao so sánh được với Mười Một?
Mười Một không quan tâm tới Vịt Bầu, mở cửa xuống lầu lái xe trở lại bệnh viện. Bởi vì giường chật, nên người thân của bệnh nhân không thể lưu lại.
Đợi khi Mười Một lái xe đến bệnh viện thì đã là mười một giờ rồi. Đã qua thời gian thăm bệnh, khu phòng bệnh đã sớm không còn ai. Nguyễn Thanh Ngữ đứng ở cửa bệnh viện, nàng đang đợi một người, nàng biết hắn nhất định sẽ đến, do đó rất kiên nhẫn đứng chờ.
Đột nhiên một giọng nam vang lên bên tai nàng: “Đang đợi bằng hữu kia hả?"
Nguyễn Thanh Ngữ xoay người, thấy Trương Viễn, khẽ cười cười nói: “Đúng vậy. Bác sĩ Trương, anh hết ca rồi hả?"
“Ừm." Trương viễn gật đầu nói: “Hôm nay giao ban chậm." Rồi nhìn nhìn ngã tư đường bên ngoài bệnh viện, nói: “Bằng hữu của cô còn chưa tới?"
“Có thể là hắn có việc bận một chút."
Trương viễn móc điện thoại nói: “Đợi như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, cô có số điện thoại của hắn không?"
Nguyễn Thanh Ngữ cười cười, lắc lắc đầu. Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới cần gọi điện thoại cho Mười Một, bởi vì nàng biết Mười Một đang làm gì, nàng sợ sẽ quấy rầy hắn.
Có lẽ chờ đợi, cũng là một loại hạnh phúc.
Trương viễn không còn kiên trì nữa, thu hồi điện thoại di động nói: “Buổi tối nơi này trị an không tốt lắm đâu, cô là một nữ hài tử đứng một mình ở đây rất nguy hiểm." Dừng một chút lại nói thêm một câu: “Đặc biệt là bên ngoài bệnh viện, rất nhiều người hỗn tạp, đủ mọi loại người "
“Cám ơn." Nguyễn Thanh Ngữ cười nói: “Ta sẽ chú ý."
Trương Viễn nhìn nhìn đồng hồ, hỏi: “Hắn sẽ đến chứ?"
"Chắc chắn." Nguyễn Thanh Ngữ nói: “Hắn nhất định sẽ đến."
“Vậy được rồi, ta cùng cô đợi ở đây."
Nguyễn Thanh Ngữ vội nói: “Như vậy không được, bác sĩ Trương ……"
Trương viễn cười nói: “Sợ nam bằng hữu hiểu lầm à?"?
“Hắn, hắn không phải nam bằng hữu của ta."
“Ồ." Trương viễn cười cười nói: “Ta không quan tâm đâu. Chủ yếu nhất là một nữ hài tử đứng ở bên ngoài thì thật rất không an toàn." Cũng không đợi Nguyễn Thanh Ngữ nói chuyện, Trương Viễn lại tiếp tục nói: “Được rồi, cô cũng là học sinh phải không?"
“Ừm." Nguyễn Thanh Ngữ khẽ gật đầu.
“Cô học trường nào?"
“Ta …… ta vừa mới chuyển trường, còn chưa xác định được trường học." Mười Một xa xa đã thấy Nguyễn Thanh Ngữ, rồi thấy còn có một nam tử tuổi còn trẻ bên người nàng, chính là Trương Viễn bác sĩ. Hắn đậu xe hơi cạnh Nguyễn Thanh Ngữ, Nguyễn Thanh Ngữ thấy hắn thì cười rất tươi, sau đó rất lễ phép chào Trương Viễn, rồi lên xe.
“Ngươi tới trễ." Nguyễn Thanh Ngữ không nhịn được nói.
"À, có chút việc." Mười Một nhìn Trương Viễn quay lưng tiến vào một chiếc xe màu xanh lam.
Nguyễn Thanh Ngữ nói : "Bác sĩ Trương là người tốt, hắn nói bên ngoài bệnh viện buổi tối không an toàn, lo lắng một nữ hài tử sẽ bị nguy hiểm, do đó cùng ta chờ anh."
“Ồ." Mười Một quay đầu xe hơi, quay về phía Nguyệt Quang Nhai, nói: “Buổi sáng ngày mai đi lấy thư thông báo nhập học."
Nguyễn Thanh Ngữ nhìn hắn liếc mắt, nhẹ giọng nói: “Biết rồi."
Hai người trở lại chỗ ở, đầu tiên vào phòng Nguyễn Thanh Ngữ. Khi Nguyễn Thanh Ngữ thấy đồ bên trong, trong lúc nhất thời có vẻ hơi kích động. Cả gian phòng đều được lau chùi, rất sạch sẽ. Mười Một chỉ đạo lao công lau chùi hai gian phòng, phòng của hắn tự mình làm không cho người sờ vào.
Khi Nguyễn Thanh Ngữ đi vào thư phòng cả người đều lặng đi, nàng thấy ở góc thư phòng có một bộ máy vi tính mới tinh. Lần cuối cùng nàng có máy vi tính là khi nào? Nàng đã quên, dường như rất lâu. Từ khi cha nàng ra đi, nàng duy nhất chỉ giữ lại có cây đàn guitar, ngoài ra nàng không còn cái gì cả. Máy vi tính, đó là xa xỉ phẩm trong cuộc sống của nàng. Huống chi nàng lại học văn học, khi mọi người dùng máy vi tính để gõ, nàng chỉ có thể dưới ánh sáng yếu ớt của cây đèn dùng tay viết từng chữ một lên mặt giấy.
Từ khi cỗ máy vi tính của mình bị bán cho cửa hàng đánh máy, nàng không được sờ vào bàn phím máy vi tính nữa, nàng cũng không có được cái thú xa xỉ lên inte tìm kiếm thông tin. Do đó đột nhiên phát hiện mình của một lần nữa có một cái máy vi tính, từ đáy lòng Nguyễn Thanh Ngữ nảy sinh một sự ngạc nhiên vui mừng khó có thể dùng ngôn ngữ diễn tả được.
Bất quá tiểu cô nương này thật rất kiên cường, cho dù có chuyện vui vẻ, nàng cũng không hề chảy nước mắt, chỉ là cúi đầu nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi."
Mười Một vuốt tóc nàng, nói: “Ngủ sớm một chút đi." Sau đó liền xoay người bỏ đi.
Khi cửa phòng đóng lại thì hai má nàng chảy ra hai dòng nước mắt nóng bỏng. Đó có phải là nước mắt hạnh phúc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.