Nhân Gian Băng Khí

Quyển 9 - Chương 402: Cường giả vân tập (trung)

Khát Trí

06/04/2013

Trên đỉnh núi cách quân khu hơn cây số, một bóng đen nửa người ngồi xổm, trong tay vẫn còn nâng cao khẩu súng bắn tỉa nghi ngút khói. Nhát súng vừa giết Âu Dương Lâm chính là do hắn bắn ra. Quan sát qua kính ngắm lần nữa, sau khi chắc rằng Âu Dương Lâm đã chết, hắn vội vàng ném cây súng qua bên cạnh, xoay người bỏ chạy. Đây là vùng phụ cận quân khu, bên trong đều là những quân nhân ngày đêm cố gắng luyện tập, thậm chí còn có bộ đội đặc chủng lưu trú, khi chạy trốn nếu không biết quyết đoán, chần chừ giây lát cũng có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Ngay lúc hắn vừa xoay người, đột nhiên, “bùm” một tiếng súng ở phía xa vang lên, viên đạn đã xuyên thấu bên chân hắn định bước, máu chảy thịt rơi, té sấp về phía trước. Hắn cố nhịn đau, cúi đầu nhìn xuống bắp đùi, hắn hiểu rằng bên chân này đã tàn phế.

Người này thật là kiên cường! Khi biết bản thân dù sao cũng chạy không thoát, cắn chặt môi, hắn nhanh chóng rút ra khầu súng lục dấu sẵn trong ngực, hướng về phía đỉnh đầu, một tiếng súng khô khốc vang lên trong đêm…. Trường chiến đấu ngầm kinh tâm động phách này đã tạm thời ngừng lại.

Phía xa, Lãnh Dạ thu hồi súng ngắm, hỏi: “Thế được chưa?”

“Ừm.” Quay đầu, liếc nhìn Hỏa Điểu, Băng Mộng và Tuyết Linh Nhi, Mười Một lạnh nhạt nói: “Rút lui mau, bọn họ sẽ sớm tìm đến…”

Lãnh Dạ không nhiều lời, một tay nhấc bên chân chiếc vali xách tay vốn chứa các bộ phận súng ngắm, tay kia vẫn cầm cây súng chưa kịp tháo gỡ, hối thúc Walter và Hỏa Điểu theo Mười Một gấp gáp rút lui.

Như kế hoạch của Mười Một và Tửu Quỷ sau khi rời đi, Lãnh Dạ sau khi thu được tin tức đã vội vã đi tới dùng phương pháp liên lạc bí mật liên lạc với Mười Một ở gần đó. Bọn Hỏa Điểu cũng không hiểu hắn liên lạc thế nào, chỉ biết rằng Lãnh Dạ giống như chó tìm chỗ đái chạy hơn nửa vòng quanh đỉnh núi, thỉnh thoảng lại dừng quan sát, cuối cùng tìm đúng nơi Mười Một ẩn nấp. Khi gặp mặt, Mười Một cũng không nói nhiều, lại càng không để ý đến nhóm ba người Hỏa Điểu, xem họ giống như chưa từng xuất hiện, lập tức phân phó Lãnh Dạ tìm vị trí bắn tỉa tốt nhất, chỉ chờ kẻ ẩn nấp trong chỗ tối sau khi nổ súng và chạy ra, phát đầu tiên bắn trúng chân hắn là được. Những việc xảy ra sau đó cũng giống như Mười Một đã đoán trước, sáu người ẩn nấp không lâu, liền nghe tiếng súng ngắm vang lên, và Lãnh Dạ cũng đã phát hiện ra mục tiêu. Theo lời Mười Một nói, hắn chỉ bắn gãy chân kẻ kia.

Sáu người chạy được một quãng rất xa, cho đến khi đã cảm thấy tạm thời an toàn, Lãnh Dạ bắt đầu tháo gỡ súng ngắm, quay về phía Mười Một hỏi: “Tại sao phân phó ta bắn nát chân tên bắn tỉa kia?”

Mười Một nói: “Chỉ như vậy, bọn chúng mới không nghi ngờ ngươi.”

“Ai?”

Mười Một không quan tâm Lãnh Dạ có hiểu hay không, nhìn sang nhóm Hỏa Điểu, chủ động bắt chuyện: “Các ngươi là ai?”

Vốn đã bất mãn, với vẻ mặt không bằng lòng, Băng Mộng hỏi ngược lại: “Ngươi nói trước!” Mười Một tiến lên một bước, ánh mắt lạnh băng nhìn ba người: “Cơ hội cuối cùng, các ngươi là ai?”

Băng Mộng đưa tay ngăn gã Hỏa Điểu đang muốn nói tiếp lại, hừ lạnh một tiếng: “Ta không nói, ngươi làm gì được ta?”

Mười Một không phải là người thích nói suông, hắn muốn hành động. Tất cả chỉ thấy hoa mắt, trong nháy mắt, Mười Một tiến sát Băng Mộng, cánh tay phải với tốc độ không thể quan sát lướt qua động mạch cổ của nàng . Không một ai có thể thấy được tự lúc nào trên tay phải của Mười Một đã xuất hiện một thanh chủy thủ đen sì không hề phát quang.

Thật ra kinh nghiệm cận chiến của Băng Mộng không phải là ít ỏi, nhưng ngay lúc này nàng cũng đổ mồ hôi lạnh trước thân pháp quỷ mị và tốc độ kinh hoàng của Mười Một, không kịp suy nghĩ, bằng bản năng nghiêng sang một bên, khó khăn lắm mới né được lưỡi dao găm sắc nhọn. Mặc dù dựa vào kinh nghiệm mà giữ được một mạng, nhưng trên cổ nàng cũng xuất hiện một lớp máu, cạnh đó có vài sợi tóc bị chém đứt.

Cùng lúc đó, Linh Nhi, người luôn cùng Băng Mộng tâm ý tương thông, cũng không suy nghĩ nhiều, cổ tay rung lên, bàn tay đã xuất hiện khẩu súng lục. Nhưng còn kịp ngắm bắn Mười Một, bên tai chỉ nghe tiếng gió thoảng, lập tức trên cổ nàng đã xuất hiện một khối thép lạnh như băng.



“Đừng!”

“Dừng tay!” Lãnh Dạ và Hỏa Điểu cơ hồ đã phục hồi tinh thần đồng thanh hét lên.

Mười Một để thanh Trảm Nguyệt trên cổ Linh Nhi, lãnh đạm nhìn Băng Mộng và Hỏa Điểu đang khiếp sợ. Tuyết Linh Nhi không dám vọng động, nàng cảm nhận được thanh Trảm Nguyệt đang tỏa sát ý lạnh lẽo. Nàng biết, nếu bản thân hoặc Băng Mộng, Hỏa Điểu có nửa hành động lỗ mãng, cái chuôi dao găm này lập tức cắt đứt yết hầu của mình. Mặc dù không sợ chết, những quả thực cũng không muốn chết một cách vô nghĩa, nhưng nàng không thể ngờ có một ngày mình sẽ chết chỉ vì tính hờn dỗi của Băng Mộng.

Lãnh Dạ sợ rằng Mười Một sẽ gây ra hành động khó có thể vãn hồi, gấp gáp nói: “Sở Nguyên, đừng động thủ! Bọn họ không phải kẻ thù!” Dừng một chút, nói tiếp: “Chí ít là lúc này không phải.”

Ánh mắt Mười Một vẫn hướng về phía Băng Mộng và Hỏa Điểu, không nói câu nào và cũng không thay đổi động tác. Có thể nói, hắn đã trở thành một bức tượng băng băng giá khiến người khác không cảm thấy được sự tức giận của hắn, cũng không cảm thấy được hắn đang tồn tại, mà chỉ thấy hàn ý đang tỏa ra mãnh liệt... Giờ phút này, ngoài sự lạnh lẽo thì nàng không còn cảm thấy gì khác, tuy Mười Một đứng sát đằng sau nhưng nàng cũng không còn nhận ra hơi thở của hắn, dường như hắn chưa từng có ở đó. Tràn ngập trong tâm khảm nàng lúc này chính là thanh Trảm Nguyệt với sát ý nồng đậm bao trùm.

Tuy Mười Một không gia lực thêm nhưng Trảm Nguyệt vốn vô cùng sắc bén sớm đã cắt đứt làn da Tuyết Linh Nhi, máu dù khẽ chảy những cũng đã bắt đầu thấm đẫm cổ áo. Băng Mộng và Hỏa Điểu hiểu rằng nếu chọc giận Mười Một, chắc chắn Tuyết Linh Nhi sẽ phải ra đi oan uổng, cho nên càng không dám vọng động. Thấy vậy, Lãnh Dạ vội lo lắng nói: “Các ngươi nên trả lời thật những gì hắn hỏi!” Nơi này cũng chỉ có Lãnh Dạ là hiểu rõ Mười Một, hắn biết Mười Một nói là làm, chẳng cần quan tâm đối phương là ai, cũng chẳng quan tâm đối phương nhiều hay ít, hắn sợ rằng vạn nhất Mười Một không giữ được bình tĩnh, sẽ không ngần ngại ra tay giết người.

Hỏa Điểu với ánh mắt chất chứa lo lắng, liếc nhìn vẻ mặt không cam tâm của Băng Mộng, thở dài, bắt đầu cởi y phục trước mặt mọi người.

Lãnh Dạ trừng mắt thét lớn: “Ta bảo ngươi trả lời, không bảo ngươi cởi quần áo! Hơn nữa, hắn đối với nam nhân không chút hứng thú, dù ngươi cởi hết cũng vô dụng.”

Mặc kệ, Hỏa Điểu vẫn lần lượt thay ra từng tấm y phục... Phần trên lõa thể, hắn chậm rãi giơ cao tay trái, quay nách về phía Mười Một.

Trừ Tuyết Linh Nhi và Băng Mộng, không ai có thể hiểu tại sao hắn làm thế, ngay cả Mười Một cũng bắt đầu biến sắc… Chầm chậm, chầm chậm, nách Hỏa Điểu lộ ra ký hiệu… một hình xăm, không phải là loại hình xăm thường thấy, mà là một bàn tay nam nhân to lớn hơi mở ra, hình như muốn bắt vật gì đó…

“Mệnh vận chi thủ (bàn tay vận mệnh)?” Mười Một nhíu mày, quay sang liếc Băng Mộng.

Băng Mộng ngập ngừng, có chút không cam lòng, nhưng cũng nói: “Nơi đây không thích hợp để ngươi thấy hình xăm của ta. Nhưng ta cam đoan, hình dạng cũng không khác của hắn.” Vừa nói, nàng vừa chỉ về phía Hỏa Điều.

“Ồ!” Lãnh Dạ cơ hồ đã quên tình thế lúc này, hai con ngươi mở lớn hết cỡ, há miệng kêu lên: “Không vấn đề, không vấn đề, cứ cởi ra một chút để mọi người cùng biết!”

Sự thật thì Lãnh Dạ cũng không biết ba người Hỏa Điểu thân thể có ẩn dấu bí mật. Có thể Hỏa Điểu cùng hắn, Walter vẫn ở chung một nơi, thậm chí là cùng tắm chung hồ, thân thể Hỏa Điểu hắn còn lạ gì nữa. Thế nhưng, chưa bao giờ hắn nghĩ rằng nơi nách Hỏa Điểu lại có chứa điều bí mật. Còn về Băng Mộng và Tuyết Linh Nhi thì khỏi nói, thân thể các nàng hầu như đã bị hắn với thủ đoạn hèn hạ vô sỉ nhìn lén từng chi tiết, nhưng vị trí bí mật kia hắn chưa bao giờ thấy. Chỉ duy nhất điều đó cũng khiến tâm can hắn cảm thấy phấn khích. Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn hai nàng có cùng một kiểu hình xăm giống Hỏa Điểu, hơn nữa ở một chỗ... bí mật.

Băng Mộng hung hăng trừng mắt liếc Lãnh Dạ, sau đó có chút thiết tha hướng về Mười Một.

Mười Một cũng đang nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Cởi!”



Băng Mộng tức tối nói: “Ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Mười Một nắm chặt thanh dao găm: “Cởi, hoặc chết!!!”

Lãnh Dạ ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, phụ họa theo: “Cởi đi Tiểu Mộng Nhi, không làm theo, hắn có thể hạ sát Tiểu Tuyết Nhi. Cởi mau nào…”

Băng Mộng hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Dạ, cắn răng nói: “Được, nhưng các ngươi phải xéo ngay.”

“Ách?” Lãnh Dạ có chút sửng sốt, xoa mũi nói: “Không đi có được không?”

“Xéo!”

Cuối cùng, dù ánh mắt vẫn còn rất lưu luyến, Lãnh Dạ vẫn bị Walter và Hỏa Điểu lôi đi, tuy mỗi bước đi vẫn cố ngoái lại đôi ba lần. Nói cho cùng, nhìn bộ dạng ra sức nghiến răng nghiến lợi như đang muốn ăn thịt người của Băng Mộng, quả đúng là đã tức giận rồi. Cọp cái phát uy quả là không dễ chọc, không cẩn thận bị táp một miếng là đi đời, ba tên háo sắc đành phải nén nhịn dục vọng đang dâng trào mà tránh đi, nhưng bọn hắn có âm thầm hiệp nghị lén quay lại không thì lúc này, Băng Mộng với tâm trạng rối bời và tức giận của mình cũng không thể lo chu toàn được.

Ba người vừa đi, Băng Mộng ai oán nhìn chằm chằm vào Mười Một, khuôn mặt phẫn nộ, ánh mắt có chút hung quang, bắt đầu cở chiếc đai lưng thắt quần. Băng Mộng và Tuyết Linh Nhi vóc người vốn rất tuyệt, hơn nữa mặc quần Jeans bó sát người, lại càng vẽ nên những đường cong tha thướt, chỉ cần là nam nhân có dục vọng bình thường là sẽ không thể tự khống chế bản thân mà nhìn trộm. Nhưng khi chiếc quần rơi xuống, không ai có thể tưởng tượng được, trên hai bắp đùi của Băng Mộng khắp nơi đều rằn rì những vết sẹo. Rồi chiếc nội khố cuối cùng rơi xuống, nàng mở rộng hai chân… Mười Một đã thấy, phía trong bắp đùi trái, quả nhiên cũng có những hoa văn giống như Hỏa Điểu, nhưng của nàng thì nhỏ và bí ẩn hơn.

Mười Một dời ánh mắt qua Tuyết Linh Nhi, khuôn mặt Băng Mộng vốn cau có lại càng trở nên giận dữ, vừa mặc lại quần, nàng vừa hung hăng nhìn chằm chằm vào Mười Một.

Tuyết Linh Nhi biết hắn nghĩ gì, buông chiếc súng lục trong tay, dù vẫn bị thanh Trảm Nguyệt uy hiếp, nàng từ từ đẩy rơi chiếc quần. Khi hạ thân lõa lồ, quả nhiên tại cùng vị trí của Băng Mộng cũng có những hoa văn biểu hiện totem “mệnh vận bộ đội”.

Mệnh vận chi thủ! Vài chục năm trước, tại thế giới ngầm Tây Phương, totem “mệnh vận bộ đội” đã danh chấn một thời, đã có bao câu truyện truyền kỳ huyền ảo về một đội lính đánh thuê tuyệt tích hơn mười năm nay, không giờ lúc này lại xuất hiện trên ba người Đông Phương trẻ tuổI này.

Mệnh vận... muốn tái xuất sao?

Đợi Tuyết Linh Nhi mặc quần xong, Băng Mộng nghiến răng, căm hận hỏi: “Ngươi có thể buông cô ấy chưa?”

Mười Một rút lại thanh dao găm, lùi hai bước. Ngay khi gót chân hắn còn chưa đứng vững, Băng Mộng dường như đã chuẩn bị sẵn bất ngờ xông đến. Đã sớm dự liệu, thân thể Mười Một rung lên một cái, giống như cá chạch trơn nhẵn không thể chạm, dính sát bên chéo áo Băng Mộng dễ dàng né tránh. Một đòn thất bại, nhưng với kinh nghiệm cận chiến phong phú, không kinh hoảng mà vẫn bình tĩnh, nàng nhấn mạnh một gót giầy, vọt lên cao, sau đó toàn thân hướng về phía sau đá mạnh. Mười Một còn nhanh hơn, năm ngón tay phút chốc nắm chặt bàn chân trần của nàng, xoay người, trụ vững, ném Băng Mộng văng sang một bên.

Quá nhanh, tốc độ dòng điện cũng chỉ như thế! Từ lúc Băng Mộng bất ngờ ra tay đến khi bị bắt lại, cơ hồ chỉ khoảng hai, ba giây. Lúc này, Tuyết Nhi với tay nhặt khẩu súng lục, định quay sang Mười Một, bắn. Nàng vừa động người, bỗng một bóng đen nơi đâu bay đến..., tiếng thét vang lên, hai cô gái va mạnh vào nhau, nằm im một chỗ.

Mười Một tiến hai bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai cô gái sõng soài trên mặt đất, lãnh đạm hỏi: “Mệnh vận, tìm ta làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook