Nhân Gian Băng Khí

Quyển 9 - Chương 430: Đại náo Ôn Thành (Hạ)

Khát Trí

06/04/2013

Khi chiếc limousine và hai chiếc xe cảnh sát cách nhau hơn hai trăm mét, Lãnh Dạ bất ngờ theo cửa sổ lao ra, cây súng bắn tỉa nhắm thẳng vào một chiếc xe cảnh sát phía trước. Cùng lúc tiếng súng vang lên, chiếc xe cảnh sát “bùm” một tiếng nổ banh xác. Ảnh hưởng của vụ nổ khiến mấy gã cảnh sát nấp phía sau xe đều văng ra xa, cả người đầy máu nằm la liệt trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Chớp mắt khoảng cách đã thu lại còn hai trăm mét, Mười Một lái xe đâm thẳng vào hai chiếc xe cảnh sát cản đường, bánh xe chà lên người hai tên cảnh sát đang nằm trên mặt đất, không một tiếng kêu la, chỉ có tiếng xương cốt gãy nát.

Cùng lúc tiếng nổ vang lên, chiếc xe của Văn Ngôn lập tức lùi về phía sau, còn chưa kịp quay đầu, xe của Mười Một đã va mạnh vào. Hai đầu xe đụng nhau, một chiếc bay nhanh về phía sau, một chiếc liều mạng lao như điên tới phía trước.

Từ trong xe của Văn Ngôn chui ra ba người, có hai người phương Tây, một người phương Đông, nhưng nhìn không ra là người của nước nào. Ba cây súng lục đều hướng thẳng về chỗ Mười Một ngồi mà bắn. Mười Một cúi người xuống tránh được viên đạn, kính chắn gió xuất hiện vô số vết đạn, lúc mức độ lỗ thủng lên đến tối đa, kính chắn gió rốt cuộc cũng không chịu nổi viên đạn cuối cùng, “xoảng” một tiếng nát vụn.

Lãnh Dạ nấp trên ghế phụ thình lình ngẩng đầu lên, cầm khẩu AK nhắm chiếc xe phía trước xả một loạt đạn. Hai chiếc xe đều không phải là xe chống đạn, lực xuyên thấu của AK ở khoảng cách gần rất mạnh, viên đạn xuyên qua lớp vỏ sắt, thủy tinh, lập tức khiến hai người ngồi trong xe biến thành tổ ong.

Đây là ưu thế của vũ khí, uy lực của súng lục ở khoảng cách xa không cách gì so lại được với súng trường tấn công, cũng giống như súng trường tấn công không thể so sánh với đại liên vậy. Đám người Văn Ngôn vì muốn theo cảnh sát ra ngoài, không thể mang theo người những vũ khí hạng nặng, chỉ bốn vệ sĩ có giấy phép sử dụng súng mới được mang theo mỗi người một cây súng lục, cho nên gặp phải mấy người Mười Một với hỏa lực mạnh, lập tức bị đánh tan tác.

Điều này cũng do sự tự phụ của Văn Ngôn, hắn ngàn tính vạn toán, cũng không tính được Mười Một có thể phá tan vòng vây trùng trùng của cảnh sát, cuối cùng chặn ngay trước mặt bọn hắn.

Chiếc xe mất điều khiển bị Mười Một lao thẳng vào thanh chắn bên đường, hai chiếc xe cơ hồ đồng thời bốc cháy. Mười Một và Lãnh Dạ từ trong xe nhảy ra. Hỏa Điểu thay vị trí của Lãnh Dạ, tiếp tục xả đạn vào trong xe của Văn Ngôn, để Mười Một và Lãnh Dạ cùng dùng hỏa lực yểm hộ.

Mười Một vừa đến bên cửa xe, đột nhiên cửa xe bị người bên trong một cước đạp tung ra, một thân ảnh với tốc độ cực nhanh lao ra tấn công Mười Một.

Mười Một nhíu mắt nhìn qua. Khí tức trên người đối phương hắn rất quen thuộc, là máu, lạ sự tàn nhẫn, là áp lực. Đây là mùi vị đặc trưng trên người thành viên Ma Quỷ huấn luyện ra. Ánh mắt chạm phải chiếc đồng hồ trên cổ tay của người nọ, Mười Một đã khẳng định được suy nghĩ của mình, Ma Quỷ. Vệ sĩ bên người Văn Ngôn cũng là do Ma Quỷ phái đến, xem ra Ma Quỷ đối với phương Đông quả thật còn chưa từ bỏ, tìm kiếm một phương pháp khác âm thầm xâm nhập.

Vệ sĩ tay giơ ra còn chưa kịp bắn, liền cảm thấy chỗ cổ tay cầm súng một luồng hơi lạnh ngắt tiến thẳng vào sâu trong xương tủy. Tức thì, một cơn đau dữ dội truyền thẳng lên đại não. Động tác của Mười Một rất nhanh, tên vệ sĩ thậm chí không thể biết được Mười Một ra tay như thế nào, Trảm Nguyệt sắc bén đã chặt đứt cả xương thịt cổ tay, ngay sau đó, nó lại nhanh như chớp cắt đứt yết hầu của hắn. Ánh mắt gã đó trợn trừng, hắn đến chết mà cũng không thể tin nổi, cùng là tinh anh từ Ma Quỷ mà ra, vì sao khi ở trước mặt Mười Một, hắn một chút khí lực để hoàn thủ cũng không có?

Phía bên kia, Lãnh Dạ đã mở cửa xe lôi Văn Ngôn xuống xe. Tên vệ sĩ còn lại trong xe đã được Hỏa Điểu chiếu cố chu đáo, toàn thân trên dưới không còn chỗ nào lành lặn. Bụng Văn Ngôn cũng dính một phát súng, miệng vết thương mở toang hoác, còn có nửa đoạn ruột đổ ra bên ngoài, hắn ôm lấy vết thương trên bụng, hai mắt hung hăng trừng trừng nhìn Lãnh Dạ.Văn Ngôn lúc này cũng đã sớm thành một người máu, toàn thân trên dưới đều dính đầy máu tươi, tuy nhiên đại bộ phận đều là của vệ sĩ bên cạnh bắn lên người hắn.

Mười Một bước đến, kéo tay trái của Văn Ngôn lên nhìn. Trên cổ tay của hắn cũng mang một chiếc đồng hồ của Ma Quỷ.

“Làm gì bây giờ?” Lãnh Dạ nhìn bốn phía hỏi. Hai chiếc xe đều đã hoàn toàn bị phá hủy. Mà bọn họ trên đường phụ cận không gặp một chiếc xe nào đi qua, hiện tại phương tiện di chuyển để đào tẩu trở thành một vấn đề rất lớn.

Mười Một không nói gì. Chỉ đưa một bàn tay đặt lên đồng hồ trên tay trái của Văn Ngôn, bỗng nhiên, cả người Văn Ngôn rung lên, cả cánh tay trái của hắn bị một màn băng sương bàng bạc bao trùm, khi Mười Một buông tay ra, toàn bộ chiếc đồng hồ đã ngưng kết thành một khối băng.

Vẻ mặt Văn Ngôn nhìn vào cánh tay trái của mình như không thể tin được, hắn bắt đầu cảm thấy một luồng hơi lạnh lẽo đến tận xương, chỉ có điều trong tích tắc cánh tay này đã hoàn toàn mất cảm giác, dường như nó không còn thuộc về hắn nữa. Đến lúc Mười Một một đao chém xuống, cánh tay lúc này giống như một đoạn băng côn bị chém vứt đi, một tiếng “rắc” vang lên theo nhát chém, không có máu phun ra, máu trên cả cánh tay đều đã đông cứng lại, còn có thể nhìn rõ ràng những mạch máu chỗ vết chém, tổ chức cơ thể bị chặt đứt đóng băng và lộ ra ngoài một cái xương trắng. Lúc này, trong lòng Văn Ngôn bỗng nhiên nổi lên một cơn sợ hãi khó hiểu, có lẽ có người không sợ chết, nhưng tận mắt nhìn thân thể của chính mình bị cắt lìa , điều này không phải người thường có thể làm được. Văn Ngôn chỉ là người thường, không trải qua huấn luyện của Ma Quỷ, hắn bất quá chỉ là một thái tử gia của một băng nhóm xã hội đen. Lúc du học ở Môi Quốc, bị Ma Quỷ chú ý tới thân phận của hắn, dưới sự uy hiếp cũng như dụ dỗ gia nhập Ma Quỷ, là một người bình thường chịu sự khống chế của bọn chúng mà thôi. Nếu không có Ma Quỷ ngầm giúp đỡ, bằng vào Văn Ngôn, một thái tử gia không quyền không thế, chẳng bao giờ có khả năng thuận lợi tiếp quản một bang phái trong tay cha mình, lại trong một thời gian ngắn ngủi dập tắt mọi ý kiến phản đối trong bang.

“A!” Văn Ngôn quỳ trên mặt đất, ôm lấy chỗ gãy trên cánh tay tru lên một hồi vô cùng thảm thiết.

Mười Một cũng chẳng nhân từ gì, trực tiếp đánh cho hắn hôn mê, đem cánh tay đóng băng đã bị chặt ném vào trong xe rồi dẫn theo Văn Ngôn rời đi.

Lãnh Dạ đã bảo Hỏa Điểu cùng bế Tuyết Linh Nhi và Walter xuống xe, mỗi người cõng một người, nhanh chóng đi theo sau Mười Một triệt thoái. Sau đó vài phút, xe hơi của Văn Ngôn đột nhiên nổ tan tành, cả chiếc xe nhất thời chìm trong biển lửa. Khi cảnh sát cầu viện đuổi đến, chỉ tìm thấy thi thể cảnh sát la liệt trên đất, còn có cả bốn người thoi thóp, cùng với mấy chiếc xe đã rơi vào biển lửa.

Mười Một, Lãnh Dạ và Hoa Điểu mỗi người chiếu cố một người bị thương, chạy thẳng đến trốn trong khu dân cư gần nhất, sau khi trộm được một chiếc xe dừng ở ven đường, mấy người rốt cuộc mới có phương tiện đi nhanh hơn. Nhưng Mười Một không hề khởi động xe, mà tiếp tục ngồi tại chỗ, sáu người chen chúc trong xe. Bên cạnh vô tình có một chiếc xe cảnh sát chạy qua. Không ai chú ý đến trong cái chiếc xe tầm thường ở nơi nào cũng có thể thấy này lại có sáu người đang chen chúc.

“Làm sao bây giờ?” Lại có một chiếc xe cảnh sát lướt qua, Lãnh Dạ âm thầm ngước đầu lên, vừa xem xét tình hình bên ngoài vừa hỏi.

Mười Một không đáp mà hỏi lại: “Lãnh Dạ, ngươi và Hỏa Điểu có cách nào mang Tuyết Linh Nhi và Walter rút đi an toàn không?”

Lãnh Dạ lập tức hiểu ngay Mười Một muốn làm gì, hoảng hốt: “Ngươi muốn hành động một mình?”



“Thân phận chúng ta đã bại lộ, tối đa là vài giờ, người của Long Hồn sẽ đuổi đến. Chúng ta chỉ có cố gắng thu nhỏ mục tiêu lại mới có thể an toàn hơn.”

Lãnh Dạ gật gật đầu. Quả thật, ba người còn mang theo hai người khác nữa không linh hoạt chút nào, đụng độ cảnh sát bình thường còn được, gặp phải người của Long Hồn thì thật là trốn không thoát.

“Nhưng ngươi thì sao?” Lãnh Dạ lo lắng hỏi.

“Ta tự có biện pháp. Ngươi có thể mang bọn họ an toàn ly khai không?”

“Bọn ta có thể cõng bọn họ vừa đi vừa nấp, ta nghĩ dựa vào ta và Hỏa Điểu, mấy tên cảnh sát đó không thể phát hiện được đâu. Chỉ cần có thể chạy đến bờ sông, bọn ta có thể trộm lấy một chiếc thuyền nhỏ theo đường thủy rời đi.”

“Tốt.” Mười Một gật đầu nói: “Ta ở đây náo động, giúp các ngươi thu hút sự chú ý của bọn chúng.”

“Nhưng ngươi đi đâu?”

“Ta đi tìm Nguyệt Nhi.”

“Nàng ở đâu còn không biết, cho dù ngươi có cứu ra được, ngươi mang theo một người không có khả năng chiến đấu thì làm sao chạy cho nổi chứ?”

Mười Một thản nhiên nói: “Chỉ cần giao Nguyệt Nhi an toàn vào tay Long Hồn là xong. Một mình ta thì chạy dễ dàng.”

Lãnh Dạ suy nghĩ, cũng không tranh luận thêm nữa. Long Hồn tất nhiên sẽ không làm tổn thương đến Âu Dương Nguyệt Nhi, chỉ cần Long Hồn tìm được nàng, sẽ lập tức giao cho Âu Dương Bác. Mà Mười Một chỉ có một mình, không bị Walter và Tuyết Linh Nhi, hai người không thể tiếp tục chiến đấu làm vướng chân vướng tay, cơ hội thoát thân sẽ càng lớn hơn một chút. Hơn nữa, thương thế của Tuyết Linh Nhi cũng không thể kéo dài thêm nữa, kéo dài một khắc thì lại thêm một phần nguy hiểm.

“Được rồi, ngươi phải cẩn thận đó.” Lãnh Dạ là một người quyết đoán, quyết định rồi thì lập tức làm ngay. Bảo Hỏa Điểu cùng vác Walter và Tuyết Linh Nhi lên lưng, hai người nương theo bóng đêm, cứ chọn đường vắng ngõ tắt lặng lẽ nhằm thẳng về hướng bờ sông mà chạy. Bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể chạy bộ, nếu đi xe mục tiêu lại càng rõ ràng.

Sau khi nhìn bóng lưng của Lãnh Dạ và Hỏa Điểu lần lượt biến mất ở một góc tối, Mười Một bò ra ghế sau đánh thức Văn Ngôn. Vừa tỉnh lại, Văn Ngôn theo bản năng muốn kêu to, lại bị Mười Một nhanh như chớp giơ tay ra che miệng trước, chỉ có thể phát ra tiếng “ô ô” trong cổ họng.

“Âu Dương Nguyệt Nhi ở đâu?” Mười Một thấp giọng hỏi.

Thớ thịt nơi khóe mắt của Văn Ngôn giật giật, nhưng vẫn không nói gì. Văn Ngôn rất thông minh, hắn biết bản thân một khi nói ra thì chắc chắn chỉ có chết, ngược lại không nói thì còn an toàn một chút. Chỉ cần hắn chờ một thời gian cảnh sát tìm thấy mình, khi đó cho dù chết cũng có thể lôi theo Mười Một bồi táng với mình.

Tâm tư của Văn Ngôn, Mười Một làm sao không biết? Hắn bỗng nhiên nắm lấy một ngón tay trên bàn tay phải Văn Ngôn dùng lực bẻ một phát, chỉ nghe “rắc” một tiếng, ngón tay này đã bị Mười Một dùng lực vặn gãy.

“A…!!!” Văn Ngôn gào lớn, nhưng lại bị Mười Một bịt chặt miệng, không làm sao phát ra được tiếng nào. Chỉ có thể dồn hết sức lực giật nẩy lên, đồng thời hai giọt lệ trào ra trên khóe mắt biểu hiện nỗi đau đớn của mình.

Mười Một chỉ chỉ vào một đoạn ruột nhỏ ở bên ngoài bụng Văn Ngôn, nói: “Ta còn có thể lôi ruột của ngươi ra nữa đó.”

Văn Ngôn bỗng dưng toàn thân cứng đờ, nỗi sợ hãi đối với những lời Mười Một nói thậm chí khiến hắn quên đi ngón tay đau. Lôi ruột từ trong bụng người sống ra kiểu này Văn Ngôn cũng từng làm, nhìn thấy bộ dạng không muốn sống của những người bị hắn kéo ruột ra hắn cảm thấy thật kích thích. Nhưng nếu chuyện này xảy ra trên chính người hắn thì chẳng phải chuyện thú vị gì.

“Nói cho ta biết, Nguyệt Nhi ở đâu, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Trong mắt Văn Ngôn lộ ra một tia do dự, Mười Một từ từ thả bàn tay che miệng hắn ra, hắn cũng không lo lắng Văn Ngôn sẽ hét lên nữa, bởi vì Văn Ngôn không ngu xuẩn như vậy, lúc này còn dám kêu cứu mạng. Văn Ngôn thật sự cũng rất biết phối hợp, chỉ thở phì phò từng hơi dài, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy trên khuôn mặt tái mét.

Khá lâu sau, Văn Ngôn mới lắc đầu, cất giọng khàn khàn nói: “Cho dù ngươi bằng lòng buông tha ta, Ma Quỷ cũng sẽ không buông tha.”



Mười Một chỉ chỉ vào cánh tay trống rỗng của hắn: “Đồng hồ trên tay của ngươi đã bị ta cắt đi rồi.”

Văn Ngôn cười thảm não, đích thực là Mười Một đã cắt bỏ cái thứ đồ khiến hắn bị uy hiếp ăn ngủ không yên, nhưng cái giá hắn ta phải trả cũng rất lớn.

“Nếu ngươi lo lắng bọn chúng có thể lại phái sát thủ đến, ta có thể giúp ngươi liên hệ với Đại Quyển, kêu một nhóm lính đánh thuê đến bảo vệ ngươi.”

Văn Ngôn có chút do dự, hắn đương nhiên biết ở thế giới phương Đông, Ma Quỷ không dám chính diện đối đầu với Đại Quyển.

Suy nghĩ một lát, Văn Ngôn hỏi: “Có phải là sau khi ta nói cho ngươi, ngươi sẽ thả ta đi chứ?”

“Không.” Mười Một lắc đầu nói: “Ta sẽ đánh ngươi bất tỉnh, đem ngươi giấu trong xe này, đợi sau khi trời sáng thì ngươi sẽ an toàn.”

Văn Ngôn cuối cùng đã tin rằng Mười Một sẽ buông tha hắn, nếu vừa rồi Mười Một gật đầu, vậy hắn đánh chết cũng sẽ không nói ra chỗ giấu Âu Dương Nguyệt Nhi. Một khi để hắn rời đi, hắn sẽ lập tức thông báo cho cảnh sát, ngay cả Mười Một cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên lời nói này của Mười Một ngược lại đã trừ bỏ mối nghi ngờ của hắn.

“Lúc nào ngươi giúp ta thuê Đại Quyển?” Văn Ngôn lại lo lắng hỏi.

“Lúc nào cũng được, ngày mai sau khi ngươi tỉnh lại thì hãy gọi đến số này.” Sau khi đọc ra một dãy số điện thoại, Mười Một nói: “Đó là số điện thoại của trưởng lão Thanh bang Vu Quang Hải, người của Đại Quyển bây giờ đang làm khách ở chỗ lão, chỉ cần tìm được lão, ngươi có thể tìm được Đại Quyển.”

Văn Ngôn im lặng ghi nhớ số điện thoại không biết thật giả này, hắn không có lựa chọn, nói cho cùng hắn cũng là người sợ chết. Hiện tại, trước tiên chỉ có thể cầu qua được cửa của Mười Một rồi nói sau, với chuyện báo thù của Ma Quỷ, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Dù sao nơi này là Long Quốc, không phải phương Tây, thế lực Ma Quỷ có cường thịnh trở lại cũng không thể chạm đến thế giới phương Đông.

“Âu Dương Nguyệt Nhi ở đâu?” Mười Một lại hỏi lần nữa.

“Trong nhà ta.” Văn Ngôn thở dài thật thà nói: “Giấu trong phòng dưới đất của nhà ta.”

“Làm sao để vào?”

“Qua tủ quần áo trong phòng ta, vách ngăn phía sau là cửa ngầm.”

“Có ai canh giữ trong đó không?”

Văn Ngôn lắc lắc đầu.

Mười Một nhíu mắt nhìn Văn Ngôn một hồi lâu, biểu hiện của Văn Ngôn rất suy sụp, cũng có vẻ như chẳng còn cách nào, nhưng trong ánh mắt ấy lại không có chỗ nào không thỏa đáng.

“Có phải là Ma Quỷ cùng hợp tác với Huyết Mân Côi không?” Mười Một thình lình hỏi.

Văn Ngôn hơi sửng sốt, gật gật đầu.

Mười Một đột nhiên vung tay phải ra, lưỡi Trảm Nguyệt lạnh ngắt vô tình nhanh chóng lướt qua yết hầu Văn Ngôn. Văn Ngôn há to miệng, trừng mắt sửng sốt nhìn Mười Một, nhưng hai mắt hắn đã trở nên vô thần.

“Lời hứa tính là gì? Lời hứa chỉ như bát nước lọc, lời hứa không có lợi với mình thì không nhất thiết phải tuân thủ. Các ngươi nhớ lấy, không được tin tưởng bất cứ người nào hứa hẹn với mình, bởi vì những thứ đó đều là những thứ bỏ đi. Các ngươi hứa với người khác cũng không cần phải tuân thủ, ở thế giới này muốn sống sót được lâu thì phải là thực lực, không phải là lời hứa.” Đây là những thứ Mười Một đã được dạy, hắn nhớ rất rõ ràng, cũng vĩnh viễn không quên được.

Khóa cửa xe, Mười Một lách người, cẩn thận tiến vào trong một ngõ nhỏ gần đó, sau đó nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Trong xe, chỉ còn lại một thi thể chết không nhắm mắt, đang dần dần lạnh như băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook