Quyển 8 - Chương 329: Đạo thi chi chiến(hạ)
Khát Trí
06/04/2013
Tay hắn đang nắm một cục gì đó. Đây là loại bùn có tính chất như keo, dinh dính, chuyên môn dùng để dính vào thuốc nổ để tiến hành các vụ nổ, có tính chất dính rất mạnh, có thể đem tạc dược cùng ngòi nổi gắn chắc lại với nhau. Ngoài ra còn có vài loại keo lỏng khác, keo dính mentyl chẳng hạn, nhưng thế giới hắc ám thường chỉ phổ biến sử dụng loại keo đặc.
Mười Một lại móc ra một cái bình nhỏ bằng cái ngón tay, lấy từ bên trong ra một ít keo cao su, sau đó dùng ngón tay dùng sức xoa xoa cao su. Loại keo này tên là VC2, do thế giới phương tây sản xuất, sản lượng không nhiều lắm. VC2 bản thân là một loại kịch độc, chỉ cần một hai giọt là có thể độc chết hơn mười người. Mặc dù trên thế giới còn có rất nhiều độc dược có dược tính lợi hại hơn VC2, nhưng VC2 lại có một đặc tính mà độc dược khác không có, đó là người bị độc chết thì có trạng thái như là tim bị ngưng đập ngoài ý muốn, nếu không kiểm nghiệm chi tiết thì rất khó tra ra nguyên nhân gây tử vong. Bởi vì dược tính rất bí mật, hơn nữa sản lượng không nhiều lắm, do đó một bình VC2 nhỏ bằng tay được rao giá mười vạn đô la Mỹ ở thị trường chợ đen, nhưng chỉ có giới hạn rất thấp. Nhưng nhiều người không biết, VC2 có một loại đặc điểm rất lạ, đó là nó có thể phản ứng hóa học với thuốc nổ dẻo CR33K, làm cho tính chất dính của CR33K bị giảm đi.
Mười Một biết VC2 có thể cùng CR33K sinh ra phản ứng hóa học, do đó sớm đã yêu cầu trong bản danh sách vật tư, do Vu Quang Hải bỏ nhiều tiền mới có được. Sự thật là Mười Một vốn chỉ muốn lấy thuốc nổ dẻo, nhưng lại lo về việc đem theo VC2 có thể tích nhỏ, do đó lựa chọn VC2 và CR33K đồng thời cấu trí. Không ngờ dưới tình huống này, VC2 thật là trở thành vật mấu chốt.
Trộn VC2 và CR33K thì tính chất dính của nó đã giảm thấp nhiều. Chỉ khá hơn bùn một chút thôi, nhưng bù lại bằng tính chất dẻo dai và đàn hồi, nếu không còn không bằng đơn giản chỉ cần lấy miếng chewing gum là được, hà tất phung phí tiền mua mấy thứ đó.
Mười Một đi cái bao tay vào, vì VC2 lẫn CR33K đều có kịch độc, loại độc này sinh ra do phản ứng hóa học, trực tiếp cầm vào tay thì nó sẽ xuyên qua lỗ chân lông, nếu nhiều có thể tiến vào trong cơ thể. Mười Một rút từ bên hông ra một dây cương ti nhỏ đến mắt thường không thấy được, một đầu gắn chặt vào miếng keo. Sau đó đứng phía sau góc tối cong tay nhắm ngay một cái camera đối diện, búng ra, miếng cao su nhỏ chuẩn xác dính vào trên kính của camera, rồi dính vào ống kính. Lúc này, mấy người ngồi trong gian điều khiển bên trong khẳng định phát hiện một màn hình LCD đột nhiên đen thui, nhưng từ góc camera đó thì nhìn không tới bên này có việc gì
Mười Một biết thời gian của mình không nhiều lắm. Lập tức nhanh như một con mèo nhẹ nhàng chạy phía dưới camera. Vì có nhiều camera cố định chỉ vĩnh viễn hướng về phía trước, do đó nơi nó chiếu vào coi như đã biến thành góc chết. Vốn vì đối diện cũng có một camera giám thị bên này, do đó không tồn tại vấn đề góc chết, nhưng nếu một những cái camera đó bị phá hủy, thì cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, đây là khuyết điểm lớn nhất của camera cố định.
Mười Một lẻn đến cạnh cửa, chọn sẵn trong tay một chùm chìa khóa đa năng định cắm vào cửa. Nhưng khi cái chìa khóa đa năng đó sắp đụng đến cửa thì hắn dừng lại. Hắn bỗng dưng cả kinh, lập tức ngừng tay rồi đồng thời dùng sức rút tay lại, cái chìa khóa vạn năng cách đúng một ly là đã tiếp xúc với đóng cửa. Nhưng đúng là chỉ cách có một li thôi cũng đủ cứu Mười Một một bàn, hắn đột nhiên có linh cảm, loại trực giác này từng cứu hắn vô số lần, do đó hắn không hề nghĩ ngợi gì nữa lập tức đình chỉ hành động.
Hắn bứt một cọng tóc chọc vào đóng cửa, tóc đó nhảy nhảy vài cái, dường như có một lực vô hình ngăn cọng tóc này không cho đến gần cánh cửa cửa
Mười Một thu hồi sợi tóc, thở dài một hơi, xoay người nhanh chóng theo đường cũ phản hồi. Tiên tay dùng sức kéo một cái, miếng cao su CC33K đang dính vào camera lập tức bóc ra, rồi được cương ty trên người Mười Một thu hồi. Sau khi Mười Một bỏ đi không bao lâu. Hai nam tử mặc phục sức công nhân mang theo dụng cụ vội vàng chạy tới, hai người chạy đến kiểm tra camera một chút. Lại lấy máy bộ đàm xì xồ nói một tràng, rồi lại quay sang nói chuyện với nhau.
Mười Một đã đến nơi hắn vừa vào lúc nãy, trèo tường nhảy ra, hai chân còn chưa rơi xuống mặt đất, tai đã nghe thanh âm khẩn cấp của Cuồng Triều đợi sẵn: "Sở Nguyên, ngươi cuối cùng ra rồi."
“Ừm!" Mười Một lên tiếng, hỏi: "Có việc gì không?"
“Xưởng đó có trang bị thiết bị gây nhiễu, chúng ta vừa rồi bị mất liên lạc với ngươi."
“Ta biết!" Mười Một giật mình, đứng thủ thế.
Một bóng trắng từ rừng thoát ra, chạy nhanh hướng về Mười Một. Đợi bóng trắng chạy tới gần mới nhìn rõ là con chó nhỏ lông trắng, chính là Tiểu Bạch lúc nãy trước khi Mười Một tiến vào đã bắt nó ẩn vào trong rừng.
Lãnh Dạ chõ miệng trào phúng nói: "Uy, ta nói ngươi không biết cách làm việc, cứ như một con khỉ nhảy tới nhảy lui ở trong đó để làm gì?"
Bởi vì vị trí bắn tỉa của Lãnh Dạ cao hơn nhà máy, hơn nữa súng bắn tỉa lại có ống nhòm rất mạnh, do đó có khả năng thấy mọi tình huống trong nhà máy. Tất cả cử động của Mười Một vừa rồi đều lọt vào mắt hắn, chỉ là không thể nói chuyện với nhau thôi.
Mười Một đạm thanh nói: " Bên trong phân bố camera cố định giao thoa nhau, trên cửa lại trang bị điện cao áp. Biện pháp là từ cửa sổ lẻn vào."
Lãnh Dạ le lưỡi nói: " Đây là nơi nào? Thiết bị bảo vệ còn vượt qua cả Nhà Trắng nữa. Trên cửa có điện cao áp, bọn họ ngăn người khác vào, chẳng lẽ cũng tự mình không cần xuất nhập hả?"
Cuồng Triều hỏi: " Bây giờ làm sao bây giờ? Có phương pháp lẻn vào không?"
Mười Một hỏi: " Bây giờ là mấy giờ?"
"Sắp tới ba giờ."
“Công nhân mấy giờ sẽ quay lại?"
“Khoảng chừng sáu giờ tới sáu rưỡi."
Mười Một nói: " Không còn thời gian nữa, dùng biện pháp trực tiếp nhất."
Cuồng Triều giật mình nói: " Biện pháp gì cơ?"
"Ngu!" Lãnh Dạ xen vào nói: " Hắn nói biện pháp trực tiếp nhất đương nhiên là cứ xông thẳng vào."
"Xông thẳng? Nhưng ……"
"E hèm!" Lãnh Dạ nói: " Lo cho hắn làm chi? Người nầy không nắm chắc thì sẽ không làm đâu, hắn xông vào thì khẳng định có biện pháp không bị bại lộ thân phận.
Cuồng Triều vẫn còn hơi cố kỵ hỏi: " Ngày mai trở lại không được sao? Hoặc là đợi ban ngày, giả làm khách hàng cũng được."
Lãnh Dạ châm biếm nói: " Ngươi biết nói tiếng Indo không?"
“Sao không nhờ Vu Quang Hải phái một dân bản xứ tới?"
“Ngươi tưởng rằng mọi người đều ngu hết sao? Từ sự phòng bị này có thể thấy được nơi này không phải một nơi bình thường, loại cơ cấu bí mật này sao dễ dàng để người tiến vào như vậy? Phái vài đứa đi tới cuối cùng cũng trở thành thịt bằm để gia công thôi."
"Linh tinh."
Mười Một nói: "Lãnh Dạ nói đúng. Các biện pháp lẻn vào đều không thể thực hiện được, ban ngày nơi này canh phòng rất nghiêm."
Mười Một ngẩng đầu nhìn vào nóc của nhà máy, nói: " Ta hoài nghi bọn họ có điện cao áp đó."
“Vậy làm sao bây giờ? Ngoại trừ xông vào thật có không có biện pháp khác sao?" Cuồng Triều vẫn còn lo về phương diện này. Hắn và Nhược Từ một mạch không tìm thấy địa chỉ IP của nơi này, một nơi bí ẩn như vậy thì không thể không có ngay cả một mạng tin học, do đó hắn càng khănggr định nơi đây không phải là một chỗ bí mật bình thường. Đã không bình thường, vậy thì nguy hiểm đương nhiên cũng lớn hơn nữa. Mất đi cái " Thiên lí nhãn", mà lại còn bị gây nhiễu sóng điện thoại nên cũng tiêu luôn cái "Thuận phong nhĩ", Mười Một lúc này xông vào chỉ sợ không chỉ sử dụng hai chữ nguy hiểm mà có thể hình dung được. Nếu đến lúc đó viện quân của đối phương từ bốn phương tám hướng bao phủ, Mười Một lại không được bọn họ kịp thời thông báo, cho dù có bổn sự thông thiên cũng chắp tay chịu trói
"Có!" Mười Một nói trực tiếp: " Nhưng không có thời gian."
Cuồng Triều suy nghĩ một lát, đành phải đồng ý nói: " Vậy cũng được, ngươi tự mình cẩn thận một chút. Đừng làm cho cái camera đó chụp được hình dáng của ngươi. Còn nữa, trở vào đó thì trước tiên tìm cách phá cái máy gây nhiễu đi."
“Ừm!" Mười Một lên tiếng nói: "Vịt Bầu, đem thuốc nổ tới đây cho ta."
Vịt Bầu đáp: " Lão Đại, đang đi lên đây."
Lãnh Dạ đế thêm vào một câu: "Uy! Vịt, đừng dùng xe, đi bộ thôi."
Đợi Vịt Bầu mang thuốc nổ tới, Mười Một lại phân phó nói: "Cuồng Triều, ngươi lập tức liên lạc với Vu Quang Hải, nhờ hắn lập tức an bài cho chúng ta một người biết tiếng Indo và Trung Quốc, hoặc tiếng Anh ……"
Hơn mười phút sau, Vịt Bầu dẫn theo một túi du lịch màu đen hấp tấp từ xa xa chạy tới, giao túi du lịch cho Mười Một.
Mười Một kiểm tra một chút, rồi phân phó: "Cuồng Triều, giám thị khu vực này, đừng để tin tức ở đây phát ra ngoài. Lãnh Dạ, chuẩn bị yểm hộ ta. Vịt Bầu, ngươi cũng chuẩn bị tùy thời rút lui."
Vịt Bầu gật đầu đáp: "Biết rồi, lão Đại!"
Mười Một phân phó xong rồi ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thoải mái tựa đầu vào hắn, tựa hồ như đang rất hưởng thụ. Mười Một đột nhiên ném Tiểu Bạch bay vèo đi. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tiểu Bạch "Ô" một tiếng, hai mắt trợn tròn. Rồi cúi đầu xuống nhìn nhìn. Sau một lúc ngẩn người ra, đột nhiên nó mở miệng gào lên một tiếng, bốn chân múa loạn trong không trung như muốn tìm một điểm đặt chân, sau đó bằng một tư thế rất đẹp rơi xuống đất lướt qua đầu tường bay vèo vào trong viện.
"Phịch!" một tiếng động từ sau tường truyền ra. Mười Một cầm cái túi chứa thuốc nổ bước đến gần nhà máy, rút Thiên Trảm ra, rồi y như lúc nãy nhảy vào bên trong.
Vừa rơi xuống đất, hắn thấy Tiểu Bạch đang đứng ở một bên, đang dùng một ánh mắt bất mãn cực độ nhìn hắn. Mười Một biết Tiểu Bạch đang trách hắn không nói trước một tiếng đã ném nó rồi, cách làm này đã tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của "Chó".
Mười Một nhìn nhìn Tiểu Bạch, xoay người vớ lấy cái túi du lịch rồi tiến thẳng vào phòng bảo vệ. Tiểu Bạch rất buồn bực kêu lên một tiếng "Ô", cuối cùng vẫn đi theo phía sau Mười Một.
Phòng bảo vệ có mấy đèn pha, bốn bảo vệ hẳn là đang ở bên trong. Hai con chó bẹc giê đang đứng bên ngoài, không hề bị xích ngăn cản, đang trong trạng thái tự do hoạt động. Cho dù Mười Một tiếp cận rất nhẹ, nhưng hai con chó cũng rất cơ cảnh đồng thời hướng Mười Một nhìn qua, vừa định sủa lên thì phát hiện ra cái gì đó, hai con chó bẹc giê đồng thời lui lại mấy bước rồi lộ ra thần sắc đề phòng.
Tiểu Bạch đứng bên chân Mười Một, nhìn chằm chằm hai con chó phía trước, lắc đầu vẻ rất khinh thường.
Mười Một lấy ra rút ra dây cương ti, gắn vào miếng keo cao su VC2 và CR33K, ném về phía hai con chó. Hắn tính lực rất chuẩn, hai miếng cao su hình tròn bay vèo đi rồi rơi xuống trước mặt hai con chó. Hai con beggie cúi đầu ngửi giửi, tựa hồ xem ra không cảm thấy hứng thú với vật này, ngước đầu lên tiếp tục nhìn chằm chằm vào một người một chó trước mặt.
Mười Một và Tiểu Bạch bất động, bọn họ và hai con chó kia hình thành cục diện giằng co. Hai con chó đó mặc dù hung hãn, nhưng linh giác của chó cảm giác được một người một cẩu đối diện cũng chẳng phải dễ trêu vào, do đó không dám mở miệng sủa một tiếng nào. Mà chỉ yên lặng xem có gì xảy ra.
Qua khoảng hai phút, đột nhiên hai con chó kia không hẹn mà cùng nghiêng nghiêng rồi lăn đùng ra đất, cái bụng lúc đầu không ngừng hít thở không ngừng, nhưng nhịp thở của chúng chậm lại rất nhanh, vẻn vẹn không đến năm giây thì bụng chúng đã không cử động nữa.
Mười Một lấy lại miếng cao su, nhìn về camera phía trước, góc độ đó không chĩa về phía thi thể hai con chó. Hắn lặng lẽ ước lượng góc chết của camera, sau đó cẩn thận di chuyển hướng về phía phòng bảo vệ.
Tiểu Bạch đột nhiên kéo ống quần Mười Một giật giật, Mười Một cúi đầu nhìn nhìn nó rồi nói: "Tùy ngươi."
"Ô!" Tiểu Bạch kêu một tiếng hoan hỉ, lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phía phòng bảo vệ. Phòng bảo vệ có Tiểu Bạch giải quyết rồi, Mười Một đương nhiên cũng có việc khác. Đó là xử lý hai cái xác chó, nếu không cứ để sờ sờ như vậy thì ngoài khác có thể phát hiện được.
Khi hắn kéo hai thi thể con chó vào phòng bảo vệ thì quả nhiên cảnh tượng bên trong giống y như hắn tưởng tượng, trên mặt đất chỉ còn lại bốn cổ thi thể, ba bị lợi trảo cắt đứt yết hầu. Tên cuối cùng không có trái tim. Lúc này bên trong phòng bảo vệ ngập trong biển máu, từ trên xuống dưới toàn là vết máu, Tiểu Bạch đang ngồi trên một cổ thi thể nhai nhai trái tim.
Bên trong phòng bảo vệ ngoại trừ máu me đầy đất ra thì coi như rất gọn gàng. Có thể thấy Tiểu Bạch ra tay vừa nhanh lại vừa độc, bốn người này chưa kịp có phản ứng đã bị độc thủ rồi.
Mười Một vứt cái xác chó vào phòng bảo vệ xong đi đến chỗ máy điện thoại. Máy bộ đàm này ngoại trừ gọi nội bộ để nhắn tin cho nhau trực tiếp thì không có công hiệu gì nữa.
Lấy ra một cái dây điện thoại gắn vào trong máy bộ đàm, sau đó kéo dây từ bên trong phòng bảo vệ ra đến ngoài cửa sắt, rồi cùng một cái remotecontrol để khống chế thuốc nổ nối với điện thoại di động rồi kéo qua khe hở của cửa sắt đi ra ngoài. Làm như vậy điện thoại di động có thể thu được tín hiệu bên ngoài, còn Cuồng Triều cũng có thể thông qua điện thoại di động xâm nhập vào các thiết bị truyền thông trong phòng bảo vệ.
Mười Một gắn khá nhiều thuốc nổ trong phòng bảo vệ xong mới đi đến gian điều khiển. Nói đúng ra là đây là nơi giám thị tất cả camera được gắn ở khắp nơi trong nhà máy. Nơi này có hơn hai mươi màn hình LCD giám thị, nguyên lai là ngoại trừ mười ba camera gắn ở bên ngoài. Trong nội bộ nhà máy cũng bí mật gắn không ít camera.
Lúc này, có bảy người đang ngồi ở phòng điều khiển, nhìn không chớp mắt vào một loạt các màn hình LCD.
Đột nhiên, một người chỉ vào một màn hình LCD lớn tiếng kêu vài câu, vài người khác cũng lập tức đi tới. Nguyên lai trên màn hình LCD bỗng xuất hiện một chỉ con chó nhỏ màu trắng. Đang nhàn nhã dạo chơi trước camera.
Bảy người xí xô xí xáo loạn cả lên, đại khái đang thảo luận xem con chó này làm sao lại mò được tới đây. Sau đó một người trong đó đi đến trước bàn, cầm lấy máy bộ đàm dùng tiếng Indo gọi vài tiếng. Rất nhanh, trong máy truyền ra một thanh âm, cũng là tiếng Indo, nhưng thanh âm hơi hàm hồ không rõ lắm. Tên Indo này không để ý lắm, gác điện thọai rồi hướng về phía đồng bạn gật gật đầu, người Indo kia đứng lên cùng cầm đèn pin rồi mở cửa đi ra ngoài.
Từ phòng điều khiển tới nhà máy có một hành lang nội bộ, cuối hành lang có một cái cửa, còn ra khỏi cánh cửa này mới là đại viện. Hai tên Indo đi đến cạnh cửa, một người trong đó bấm nút, mở chốt cánh cửa, lúc này điện thế cao áp trên cánh cửa phòng nhất thời được ngắt.
Lúc này, trong máy bộ đàm đột nhiên truyền ra tiếng kêu. Người Indo kia giơ máy bộ đàm lên nói vài câu, sau đó cùng đồng bạn chỉ chỉ vào cánh cửa. Nguyên lai vừa rồi mấy người trong gian điều khiển thấy con chó trắng đi lững thững về phía bọn họ, hơn nữa camera ở cánh cửa đối diện bỗng nhiên biến thành đen thui, để đảm bảo an toàn nên nhắc nhở hai người kia một chút.
Mặc dù bên ngoài chỉ là một con chó lạ lùng, nhưng hai người Indo cũng không dám quá sơ ý, rút súng lục ra rồi chậm rãi mở khóa cửa. "Lách cách!" cửa phòng mở ra, hai người Indo sửng sốt một chút, bởi vì bọn họ thấy con chó nhỏ vừa rồi thấy trên màn hình LCD đang ngồi chồm hỗm ở ngoài cửa, nghiêng đầu nhìn bọn họ nháy mắt.
Hai người cười cười đi ra ngoài, từ trong phòng điều khiển thông qua cái camera đối diện chỉ có thể thấy hình bóng bọn họ đi ra khỏi cửa phòng, thân ảnh hai người vừa biến mất rồi không thấy hiện ra nữa.
Không lâu sau mọi người trong gian điều khiển lại thấy con chó trắng chạy vào, cùng lúc đó cánh cửa làm như bị một cơn gió thổi qua đóng sập lại. Một người trong phòng điều khiển chạy đến bên cạnh bàn cầm lấy máy bộ đàm nói vài câu, trong máy bộ đàm truyền ra hồi âm của đồng bạn, cũng không biết bọn họ nói cái gì đó, chỉ nhìn thấy mấy người Indo trong phòng đều phá lên cười.
Một người Indo đứng lên mở cửa đi ra ngoài, nhưng khi cửa phòng vừa mở thì ngoài cửa lại ngồi chồm hỗm con chó lông trắng…
Mười Một cố dùng hết biện pháp để che camera, đợi cho hai người Indo vừa ra ngoài đã giải quyết hai người đó rất sạch sẽ. Sau đó để Tiểu Bạch đi vào, hắn ở bên ngoài đóng cửa phòng lại. Mười Một không hề vội vã đi vào, cứ đứng trước cửa kiên nhẫn chờ. May mắn là camera đều là cố định, nếu nó là loại xoay ba trăm sáu mươi độ thì lúc này hắn và hai cổ thi thể bên chân đã bị phát hiện rồi.
Qua một thời gian ngắn, từ phía sau cửa truyền ra tiếng ô ê của Tiểu Bạch. Mười Một lúc này mới móc ra chùm chìa khóa vạn năng đút vào ổ khóa, ngoáy ngoáy một hồi rồi dễ dàng mở cửa phòng ra. Qua cửa này, hắn đi dọc theo hành lang tối đen, cuối hành lang xuất hiện giao lộ chữ T. Mười Một đi theo Tiểu Bạch rẽ phải, thẳng một đường đi đến một gian phòng cửa mở toang. Gian phòng này hiển thị đầy những màn hình LCD, trên mặt đất nằm ngổn ngang năm cổ thi thể. Năm người này tất cả đều mở mắt trừng trừng, giống như đến chết cũng không dám tin mình bị chết vì một con chó.
Mười Một chẳng thèm liếc mắt nhìn mấy cỗ thi thể trên mặt đất, trực tiếp đi đến cái máy bộ đàm bên cạnh bàn gõ hai cái.
Từ trong bộ đàm truyền ra tiếng Cuồng Triều: "Là ta! Yên tâm, ta đã chuyển tần số tín hiệu của bộ đàm rồi, tần số này chỉ có ngươi và ta chuyên dùng thôi, người khác nghe không được."
“Mọi việc thế nào?"
“Thuận lợi hơn so với tưởng tượng." Cuồng Triều cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: " Ta lợi dụng tín hiệu truyền ra từ điện thoại di động của ngươi xâm nhập vào hệ thống truyền thông của bọn họ, sau đó dùng người Vu Quang Hải đưa tới giúp chúng ta an bài. Quả nhiên y như sở liệu của ngươi, bọn họ vừa nhìn thấy trên TV con chó của ngươi lập tức liên lạc với phòng bảo vệ, ta dùng người của Vu Quang Hải nói vài lời với họ là mấy người bảo vệ sẽ lập tức đi ra ngoài xem xét, kêu họ cũng ra ngoài kiểm tra trong nội viện một chút. Sau lại có hai người ra ngoài liền bị ngươi giết chết, ngươi lại đứng trước cửa, mấy người bên trong hỏi chuyện gì thế, ta cũng không hiểu ngươi đang làm gì. May mà người của chúng ta bên này rất lanh trí, nói mình bị giam ở ngoài cửa rồi, bảo bọn họ ra hỗ trợ mở cửa."
“Ồ!" Mười Một cũng không hỏi Cuồng Triều làm sao biết rõ ràng như vậy, việc có hai người đi ra, còn cả việc hắn đóng cửa lại cũng biết luôn. Vì có Lãnh Dạ ẩn ở một điểm cao coi như là một cái " Mắt ", hắn tùy thời đem tất cả tình huống hối báo lại cho Cuồng Triều. Do đó Mười Một sau khi đóng cửa thì biết Cuồng Triều nhất định có biện pháp lừa mấy tên Indo bên trong. Nhưng lúc này Mười Một cũng không chú ý tới, cách làm của của mình mặc dù là phương pháp đơn giản nhất, nhưng cũng rất hồi hộp, không phù hợp với phong cách hắn làm việc trước nay. Đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ không làm việc mạo hiểm như vậy, bởi vì hắn ngoại trừ bản thân mình thì không tin bất luận kẻ nào, kể cả đồng bọn. Nhưng cũng không hiểu vì sao, hắn tự mình cũng không biết hắn từ từ thay đổi. Hắn biến thành người tin đồng đội. Ví như vừa rồi, hắn tin Lãnh Dạ sẽ đem tình huống của hắn kịp thời hồi báo cho Cuồng Triều, cũng tin Cuồng Triều sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề. Nếu Mười Một biết được sự thay đổi này, khẳng định sẽ rất chấn động, chỉ là không biết loại thay đổi này đối với hắn mà nói rốt cuộc tốt hay xấu nữa.
Mười Một lại móc ra một cái bình nhỏ bằng cái ngón tay, lấy từ bên trong ra một ít keo cao su, sau đó dùng ngón tay dùng sức xoa xoa cao su. Loại keo này tên là VC2, do thế giới phương tây sản xuất, sản lượng không nhiều lắm. VC2 bản thân là một loại kịch độc, chỉ cần một hai giọt là có thể độc chết hơn mười người. Mặc dù trên thế giới còn có rất nhiều độc dược có dược tính lợi hại hơn VC2, nhưng VC2 lại có một đặc tính mà độc dược khác không có, đó là người bị độc chết thì có trạng thái như là tim bị ngưng đập ngoài ý muốn, nếu không kiểm nghiệm chi tiết thì rất khó tra ra nguyên nhân gây tử vong. Bởi vì dược tính rất bí mật, hơn nữa sản lượng không nhiều lắm, do đó một bình VC2 nhỏ bằng tay được rao giá mười vạn đô la Mỹ ở thị trường chợ đen, nhưng chỉ có giới hạn rất thấp. Nhưng nhiều người không biết, VC2 có một loại đặc điểm rất lạ, đó là nó có thể phản ứng hóa học với thuốc nổ dẻo CR33K, làm cho tính chất dính của CR33K bị giảm đi.
Mười Một biết VC2 có thể cùng CR33K sinh ra phản ứng hóa học, do đó sớm đã yêu cầu trong bản danh sách vật tư, do Vu Quang Hải bỏ nhiều tiền mới có được. Sự thật là Mười Một vốn chỉ muốn lấy thuốc nổ dẻo, nhưng lại lo về việc đem theo VC2 có thể tích nhỏ, do đó lựa chọn VC2 và CR33K đồng thời cấu trí. Không ngờ dưới tình huống này, VC2 thật là trở thành vật mấu chốt.
Trộn VC2 và CR33K thì tính chất dính của nó đã giảm thấp nhiều. Chỉ khá hơn bùn một chút thôi, nhưng bù lại bằng tính chất dẻo dai và đàn hồi, nếu không còn không bằng đơn giản chỉ cần lấy miếng chewing gum là được, hà tất phung phí tiền mua mấy thứ đó.
Mười Một đi cái bao tay vào, vì VC2 lẫn CR33K đều có kịch độc, loại độc này sinh ra do phản ứng hóa học, trực tiếp cầm vào tay thì nó sẽ xuyên qua lỗ chân lông, nếu nhiều có thể tiến vào trong cơ thể. Mười Một rút từ bên hông ra một dây cương ti nhỏ đến mắt thường không thấy được, một đầu gắn chặt vào miếng keo. Sau đó đứng phía sau góc tối cong tay nhắm ngay một cái camera đối diện, búng ra, miếng cao su nhỏ chuẩn xác dính vào trên kính của camera, rồi dính vào ống kính. Lúc này, mấy người ngồi trong gian điều khiển bên trong khẳng định phát hiện một màn hình LCD đột nhiên đen thui, nhưng từ góc camera đó thì nhìn không tới bên này có việc gì
Mười Một biết thời gian của mình không nhiều lắm. Lập tức nhanh như một con mèo nhẹ nhàng chạy phía dưới camera. Vì có nhiều camera cố định chỉ vĩnh viễn hướng về phía trước, do đó nơi nó chiếu vào coi như đã biến thành góc chết. Vốn vì đối diện cũng có một camera giám thị bên này, do đó không tồn tại vấn đề góc chết, nhưng nếu một những cái camera đó bị phá hủy, thì cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, đây là khuyết điểm lớn nhất của camera cố định.
Mười Một lẻn đến cạnh cửa, chọn sẵn trong tay một chùm chìa khóa đa năng định cắm vào cửa. Nhưng khi cái chìa khóa đa năng đó sắp đụng đến cửa thì hắn dừng lại. Hắn bỗng dưng cả kinh, lập tức ngừng tay rồi đồng thời dùng sức rút tay lại, cái chìa khóa vạn năng cách đúng một ly là đã tiếp xúc với đóng cửa. Nhưng đúng là chỉ cách có một li thôi cũng đủ cứu Mười Một một bàn, hắn đột nhiên có linh cảm, loại trực giác này từng cứu hắn vô số lần, do đó hắn không hề nghĩ ngợi gì nữa lập tức đình chỉ hành động.
Hắn bứt một cọng tóc chọc vào đóng cửa, tóc đó nhảy nhảy vài cái, dường như có một lực vô hình ngăn cọng tóc này không cho đến gần cánh cửa cửa
Mười Một thu hồi sợi tóc, thở dài một hơi, xoay người nhanh chóng theo đường cũ phản hồi. Tiên tay dùng sức kéo một cái, miếng cao su CC33K đang dính vào camera lập tức bóc ra, rồi được cương ty trên người Mười Một thu hồi. Sau khi Mười Một bỏ đi không bao lâu. Hai nam tử mặc phục sức công nhân mang theo dụng cụ vội vàng chạy tới, hai người chạy đến kiểm tra camera một chút. Lại lấy máy bộ đàm xì xồ nói một tràng, rồi lại quay sang nói chuyện với nhau.
Mười Một đã đến nơi hắn vừa vào lúc nãy, trèo tường nhảy ra, hai chân còn chưa rơi xuống mặt đất, tai đã nghe thanh âm khẩn cấp của Cuồng Triều đợi sẵn: "Sở Nguyên, ngươi cuối cùng ra rồi."
“Ừm!" Mười Một lên tiếng, hỏi: "Có việc gì không?"
“Xưởng đó có trang bị thiết bị gây nhiễu, chúng ta vừa rồi bị mất liên lạc với ngươi."
“Ta biết!" Mười Một giật mình, đứng thủ thế.
Một bóng trắng từ rừng thoát ra, chạy nhanh hướng về Mười Một. Đợi bóng trắng chạy tới gần mới nhìn rõ là con chó nhỏ lông trắng, chính là Tiểu Bạch lúc nãy trước khi Mười Một tiến vào đã bắt nó ẩn vào trong rừng.
Lãnh Dạ chõ miệng trào phúng nói: "Uy, ta nói ngươi không biết cách làm việc, cứ như một con khỉ nhảy tới nhảy lui ở trong đó để làm gì?"
Bởi vì vị trí bắn tỉa của Lãnh Dạ cao hơn nhà máy, hơn nữa súng bắn tỉa lại có ống nhòm rất mạnh, do đó có khả năng thấy mọi tình huống trong nhà máy. Tất cả cử động của Mười Một vừa rồi đều lọt vào mắt hắn, chỉ là không thể nói chuyện với nhau thôi.
Mười Một đạm thanh nói: " Bên trong phân bố camera cố định giao thoa nhau, trên cửa lại trang bị điện cao áp. Biện pháp là từ cửa sổ lẻn vào."
Lãnh Dạ le lưỡi nói: " Đây là nơi nào? Thiết bị bảo vệ còn vượt qua cả Nhà Trắng nữa. Trên cửa có điện cao áp, bọn họ ngăn người khác vào, chẳng lẽ cũng tự mình không cần xuất nhập hả?"
Cuồng Triều hỏi: " Bây giờ làm sao bây giờ? Có phương pháp lẻn vào không?"
Mười Một hỏi: " Bây giờ là mấy giờ?"
"Sắp tới ba giờ."
“Công nhân mấy giờ sẽ quay lại?"
“Khoảng chừng sáu giờ tới sáu rưỡi."
Mười Một nói: " Không còn thời gian nữa, dùng biện pháp trực tiếp nhất."
Cuồng Triều giật mình nói: " Biện pháp gì cơ?"
"Ngu!" Lãnh Dạ xen vào nói: " Hắn nói biện pháp trực tiếp nhất đương nhiên là cứ xông thẳng vào."
"Xông thẳng? Nhưng ……"
"E hèm!" Lãnh Dạ nói: " Lo cho hắn làm chi? Người nầy không nắm chắc thì sẽ không làm đâu, hắn xông vào thì khẳng định có biện pháp không bị bại lộ thân phận.
Cuồng Triều vẫn còn hơi cố kỵ hỏi: " Ngày mai trở lại không được sao? Hoặc là đợi ban ngày, giả làm khách hàng cũng được."
Lãnh Dạ châm biếm nói: " Ngươi biết nói tiếng Indo không?"
“Sao không nhờ Vu Quang Hải phái một dân bản xứ tới?"
“Ngươi tưởng rằng mọi người đều ngu hết sao? Từ sự phòng bị này có thể thấy được nơi này không phải một nơi bình thường, loại cơ cấu bí mật này sao dễ dàng để người tiến vào như vậy? Phái vài đứa đi tới cuối cùng cũng trở thành thịt bằm để gia công thôi."
"Linh tinh."
Mười Một nói: "Lãnh Dạ nói đúng. Các biện pháp lẻn vào đều không thể thực hiện được, ban ngày nơi này canh phòng rất nghiêm."
Mười Một ngẩng đầu nhìn vào nóc của nhà máy, nói: " Ta hoài nghi bọn họ có điện cao áp đó."
“Vậy làm sao bây giờ? Ngoại trừ xông vào thật có không có biện pháp khác sao?" Cuồng Triều vẫn còn lo về phương diện này. Hắn và Nhược Từ một mạch không tìm thấy địa chỉ IP của nơi này, một nơi bí ẩn như vậy thì không thể không có ngay cả một mạng tin học, do đó hắn càng khănggr định nơi đây không phải là một chỗ bí mật bình thường. Đã không bình thường, vậy thì nguy hiểm đương nhiên cũng lớn hơn nữa. Mất đi cái " Thiên lí nhãn", mà lại còn bị gây nhiễu sóng điện thoại nên cũng tiêu luôn cái "Thuận phong nhĩ", Mười Một lúc này xông vào chỉ sợ không chỉ sử dụng hai chữ nguy hiểm mà có thể hình dung được. Nếu đến lúc đó viện quân của đối phương từ bốn phương tám hướng bao phủ, Mười Một lại không được bọn họ kịp thời thông báo, cho dù có bổn sự thông thiên cũng chắp tay chịu trói
"Có!" Mười Một nói trực tiếp: " Nhưng không có thời gian."
Cuồng Triều suy nghĩ một lát, đành phải đồng ý nói: " Vậy cũng được, ngươi tự mình cẩn thận một chút. Đừng làm cho cái camera đó chụp được hình dáng của ngươi. Còn nữa, trở vào đó thì trước tiên tìm cách phá cái máy gây nhiễu đi."
“Ừm!" Mười Một lên tiếng nói: "Vịt Bầu, đem thuốc nổ tới đây cho ta."
Vịt Bầu đáp: " Lão Đại, đang đi lên đây."
Lãnh Dạ đế thêm vào một câu: "Uy! Vịt, đừng dùng xe, đi bộ thôi."
Đợi Vịt Bầu mang thuốc nổ tới, Mười Một lại phân phó nói: "Cuồng Triều, ngươi lập tức liên lạc với Vu Quang Hải, nhờ hắn lập tức an bài cho chúng ta một người biết tiếng Indo và Trung Quốc, hoặc tiếng Anh ……"
Hơn mười phút sau, Vịt Bầu dẫn theo một túi du lịch màu đen hấp tấp từ xa xa chạy tới, giao túi du lịch cho Mười Một.
Mười Một kiểm tra một chút, rồi phân phó: "Cuồng Triều, giám thị khu vực này, đừng để tin tức ở đây phát ra ngoài. Lãnh Dạ, chuẩn bị yểm hộ ta. Vịt Bầu, ngươi cũng chuẩn bị tùy thời rút lui."
Vịt Bầu gật đầu đáp: "Biết rồi, lão Đại!"
Mười Một phân phó xong rồi ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thoải mái tựa đầu vào hắn, tựa hồ như đang rất hưởng thụ. Mười Một đột nhiên ném Tiểu Bạch bay vèo đi. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tiểu Bạch "Ô" một tiếng, hai mắt trợn tròn. Rồi cúi đầu xuống nhìn nhìn. Sau một lúc ngẩn người ra, đột nhiên nó mở miệng gào lên một tiếng, bốn chân múa loạn trong không trung như muốn tìm một điểm đặt chân, sau đó bằng một tư thế rất đẹp rơi xuống đất lướt qua đầu tường bay vèo vào trong viện.
"Phịch!" một tiếng động từ sau tường truyền ra. Mười Một cầm cái túi chứa thuốc nổ bước đến gần nhà máy, rút Thiên Trảm ra, rồi y như lúc nãy nhảy vào bên trong.
Vừa rơi xuống đất, hắn thấy Tiểu Bạch đang đứng ở một bên, đang dùng một ánh mắt bất mãn cực độ nhìn hắn. Mười Một biết Tiểu Bạch đang trách hắn không nói trước một tiếng đã ném nó rồi, cách làm này đã tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của "Chó".
Mười Một nhìn nhìn Tiểu Bạch, xoay người vớ lấy cái túi du lịch rồi tiến thẳng vào phòng bảo vệ. Tiểu Bạch rất buồn bực kêu lên một tiếng "Ô", cuối cùng vẫn đi theo phía sau Mười Một.
Phòng bảo vệ có mấy đèn pha, bốn bảo vệ hẳn là đang ở bên trong. Hai con chó bẹc giê đang đứng bên ngoài, không hề bị xích ngăn cản, đang trong trạng thái tự do hoạt động. Cho dù Mười Một tiếp cận rất nhẹ, nhưng hai con chó cũng rất cơ cảnh đồng thời hướng Mười Một nhìn qua, vừa định sủa lên thì phát hiện ra cái gì đó, hai con chó bẹc giê đồng thời lui lại mấy bước rồi lộ ra thần sắc đề phòng.
Tiểu Bạch đứng bên chân Mười Một, nhìn chằm chằm hai con chó phía trước, lắc đầu vẻ rất khinh thường.
Mười Một lấy ra rút ra dây cương ti, gắn vào miếng keo cao su VC2 và CR33K, ném về phía hai con chó. Hắn tính lực rất chuẩn, hai miếng cao su hình tròn bay vèo đi rồi rơi xuống trước mặt hai con chó. Hai con beggie cúi đầu ngửi giửi, tựa hồ xem ra không cảm thấy hứng thú với vật này, ngước đầu lên tiếp tục nhìn chằm chằm vào một người một chó trước mặt.
Mười Một và Tiểu Bạch bất động, bọn họ và hai con chó kia hình thành cục diện giằng co. Hai con chó đó mặc dù hung hãn, nhưng linh giác của chó cảm giác được một người một cẩu đối diện cũng chẳng phải dễ trêu vào, do đó không dám mở miệng sủa một tiếng nào. Mà chỉ yên lặng xem có gì xảy ra.
Qua khoảng hai phút, đột nhiên hai con chó kia không hẹn mà cùng nghiêng nghiêng rồi lăn đùng ra đất, cái bụng lúc đầu không ngừng hít thở không ngừng, nhưng nhịp thở của chúng chậm lại rất nhanh, vẻn vẹn không đến năm giây thì bụng chúng đã không cử động nữa.
Mười Một lấy lại miếng cao su, nhìn về camera phía trước, góc độ đó không chĩa về phía thi thể hai con chó. Hắn lặng lẽ ước lượng góc chết của camera, sau đó cẩn thận di chuyển hướng về phía phòng bảo vệ.
Tiểu Bạch đột nhiên kéo ống quần Mười Một giật giật, Mười Một cúi đầu nhìn nhìn nó rồi nói: "Tùy ngươi."
"Ô!" Tiểu Bạch kêu một tiếng hoan hỉ, lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phía phòng bảo vệ. Phòng bảo vệ có Tiểu Bạch giải quyết rồi, Mười Một đương nhiên cũng có việc khác. Đó là xử lý hai cái xác chó, nếu không cứ để sờ sờ như vậy thì ngoài khác có thể phát hiện được.
Khi hắn kéo hai thi thể con chó vào phòng bảo vệ thì quả nhiên cảnh tượng bên trong giống y như hắn tưởng tượng, trên mặt đất chỉ còn lại bốn cổ thi thể, ba bị lợi trảo cắt đứt yết hầu. Tên cuối cùng không có trái tim. Lúc này bên trong phòng bảo vệ ngập trong biển máu, từ trên xuống dưới toàn là vết máu, Tiểu Bạch đang ngồi trên một cổ thi thể nhai nhai trái tim.
Bên trong phòng bảo vệ ngoại trừ máu me đầy đất ra thì coi như rất gọn gàng. Có thể thấy Tiểu Bạch ra tay vừa nhanh lại vừa độc, bốn người này chưa kịp có phản ứng đã bị độc thủ rồi.
Mười Một vứt cái xác chó vào phòng bảo vệ xong đi đến chỗ máy điện thoại. Máy bộ đàm này ngoại trừ gọi nội bộ để nhắn tin cho nhau trực tiếp thì không có công hiệu gì nữa.
Lấy ra một cái dây điện thoại gắn vào trong máy bộ đàm, sau đó kéo dây từ bên trong phòng bảo vệ ra đến ngoài cửa sắt, rồi cùng một cái remotecontrol để khống chế thuốc nổ nối với điện thoại di động rồi kéo qua khe hở của cửa sắt đi ra ngoài. Làm như vậy điện thoại di động có thể thu được tín hiệu bên ngoài, còn Cuồng Triều cũng có thể thông qua điện thoại di động xâm nhập vào các thiết bị truyền thông trong phòng bảo vệ.
Mười Một gắn khá nhiều thuốc nổ trong phòng bảo vệ xong mới đi đến gian điều khiển. Nói đúng ra là đây là nơi giám thị tất cả camera được gắn ở khắp nơi trong nhà máy. Nơi này có hơn hai mươi màn hình LCD giám thị, nguyên lai là ngoại trừ mười ba camera gắn ở bên ngoài. Trong nội bộ nhà máy cũng bí mật gắn không ít camera.
Lúc này, có bảy người đang ngồi ở phòng điều khiển, nhìn không chớp mắt vào một loạt các màn hình LCD.
Đột nhiên, một người chỉ vào một màn hình LCD lớn tiếng kêu vài câu, vài người khác cũng lập tức đi tới. Nguyên lai trên màn hình LCD bỗng xuất hiện một chỉ con chó nhỏ màu trắng. Đang nhàn nhã dạo chơi trước camera.
Bảy người xí xô xí xáo loạn cả lên, đại khái đang thảo luận xem con chó này làm sao lại mò được tới đây. Sau đó một người trong đó đi đến trước bàn, cầm lấy máy bộ đàm dùng tiếng Indo gọi vài tiếng. Rất nhanh, trong máy truyền ra một thanh âm, cũng là tiếng Indo, nhưng thanh âm hơi hàm hồ không rõ lắm. Tên Indo này không để ý lắm, gác điện thọai rồi hướng về phía đồng bạn gật gật đầu, người Indo kia đứng lên cùng cầm đèn pin rồi mở cửa đi ra ngoài.
Từ phòng điều khiển tới nhà máy có một hành lang nội bộ, cuối hành lang có một cái cửa, còn ra khỏi cánh cửa này mới là đại viện. Hai tên Indo đi đến cạnh cửa, một người trong đó bấm nút, mở chốt cánh cửa, lúc này điện thế cao áp trên cánh cửa phòng nhất thời được ngắt.
Lúc này, trong máy bộ đàm đột nhiên truyền ra tiếng kêu. Người Indo kia giơ máy bộ đàm lên nói vài câu, sau đó cùng đồng bạn chỉ chỉ vào cánh cửa. Nguyên lai vừa rồi mấy người trong gian điều khiển thấy con chó trắng đi lững thững về phía bọn họ, hơn nữa camera ở cánh cửa đối diện bỗng nhiên biến thành đen thui, để đảm bảo an toàn nên nhắc nhở hai người kia một chút.
Mặc dù bên ngoài chỉ là một con chó lạ lùng, nhưng hai người Indo cũng không dám quá sơ ý, rút súng lục ra rồi chậm rãi mở khóa cửa. "Lách cách!" cửa phòng mở ra, hai người Indo sửng sốt một chút, bởi vì bọn họ thấy con chó nhỏ vừa rồi thấy trên màn hình LCD đang ngồi chồm hỗm ở ngoài cửa, nghiêng đầu nhìn bọn họ nháy mắt.
Hai người cười cười đi ra ngoài, từ trong phòng điều khiển thông qua cái camera đối diện chỉ có thể thấy hình bóng bọn họ đi ra khỏi cửa phòng, thân ảnh hai người vừa biến mất rồi không thấy hiện ra nữa.
Không lâu sau mọi người trong gian điều khiển lại thấy con chó trắng chạy vào, cùng lúc đó cánh cửa làm như bị một cơn gió thổi qua đóng sập lại. Một người trong phòng điều khiển chạy đến bên cạnh bàn cầm lấy máy bộ đàm nói vài câu, trong máy bộ đàm truyền ra hồi âm của đồng bạn, cũng không biết bọn họ nói cái gì đó, chỉ nhìn thấy mấy người Indo trong phòng đều phá lên cười.
Một người Indo đứng lên mở cửa đi ra ngoài, nhưng khi cửa phòng vừa mở thì ngoài cửa lại ngồi chồm hỗm con chó lông trắng…
Mười Một cố dùng hết biện pháp để che camera, đợi cho hai người Indo vừa ra ngoài đã giải quyết hai người đó rất sạch sẽ. Sau đó để Tiểu Bạch đi vào, hắn ở bên ngoài đóng cửa phòng lại. Mười Một không hề vội vã đi vào, cứ đứng trước cửa kiên nhẫn chờ. May mắn là camera đều là cố định, nếu nó là loại xoay ba trăm sáu mươi độ thì lúc này hắn và hai cổ thi thể bên chân đã bị phát hiện rồi.
Qua một thời gian ngắn, từ phía sau cửa truyền ra tiếng ô ê của Tiểu Bạch. Mười Một lúc này mới móc ra chùm chìa khóa vạn năng đút vào ổ khóa, ngoáy ngoáy một hồi rồi dễ dàng mở cửa phòng ra. Qua cửa này, hắn đi dọc theo hành lang tối đen, cuối hành lang xuất hiện giao lộ chữ T. Mười Một đi theo Tiểu Bạch rẽ phải, thẳng một đường đi đến một gian phòng cửa mở toang. Gian phòng này hiển thị đầy những màn hình LCD, trên mặt đất nằm ngổn ngang năm cổ thi thể. Năm người này tất cả đều mở mắt trừng trừng, giống như đến chết cũng không dám tin mình bị chết vì một con chó.
Mười Một chẳng thèm liếc mắt nhìn mấy cỗ thi thể trên mặt đất, trực tiếp đi đến cái máy bộ đàm bên cạnh bàn gõ hai cái.
Từ trong bộ đàm truyền ra tiếng Cuồng Triều: "Là ta! Yên tâm, ta đã chuyển tần số tín hiệu của bộ đàm rồi, tần số này chỉ có ngươi và ta chuyên dùng thôi, người khác nghe không được."
“Mọi việc thế nào?"
“Thuận lợi hơn so với tưởng tượng." Cuồng Triều cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: " Ta lợi dụng tín hiệu truyền ra từ điện thoại di động của ngươi xâm nhập vào hệ thống truyền thông của bọn họ, sau đó dùng người Vu Quang Hải đưa tới giúp chúng ta an bài. Quả nhiên y như sở liệu của ngươi, bọn họ vừa nhìn thấy trên TV con chó của ngươi lập tức liên lạc với phòng bảo vệ, ta dùng người của Vu Quang Hải nói vài lời với họ là mấy người bảo vệ sẽ lập tức đi ra ngoài xem xét, kêu họ cũng ra ngoài kiểm tra trong nội viện một chút. Sau lại có hai người ra ngoài liền bị ngươi giết chết, ngươi lại đứng trước cửa, mấy người bên trong hỏi chuyện gì thế, ta cũng không hiểu ngươi đang làm gì. May mà người của chúng ta bên này rất lanh trí, nói mình bị giam ở ngoài cửa rồi, bảo bọn họ ra hỗ trợ mở cửa."
“Ồ!" Mười Một cũng không hỏi Cuồng Triều làm sao biết rõ ràng như vậy, việc có hai người đi ra, còn cả việc hắn đóng cửa lại cũng biết luôn. Vì có Lãnh Dạ ẩn ở một điểm cao coi như là một cái " Mắt ", hắn tùy thời đem tất cả tình huống hối báo lại cho Cuồng Triều. Do đó Mười Một sau khi đóng cửa thì biết Cuồng Triều nhất định có biện pháp lừa mấy tên Indo bên trong. Nhưng lúc này Mười Một cũng không chú ý tới, cách làm của của mình mặc dù là phương pháp đơn giản nhất, nhưng cũng rất hồi hộp, không phù hợp với phong cách hắn làm việc trước nay. Đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ không làm việc mạo hiểm như vậy, bởi vì hắn ngoại trừ bản thân mình thì không tin bất luận kẻ nào, kể cả đồng bọn. Nhưng cũng không hiểu vì sao, hắn tự mình cũng không biết hắn từ từ thay đổi. Hắn biến thành người tin đồng đội. Ví như vừa rồi, hắn tin Lãnh Dạ sẽ đem tình huống của hắn kịp thời hồi báo cho Cuồng Triều, cũng tin Cuồng Triều sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề. Nếu Mười Một biết được sự thay đổi này, khẳng định sẽ rất chấn động, chỉ là không biết loại thay đổi này đối với hắn mà nói rốt cuộc tốt hay xấu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.