Nhân Gian Băng Khí

Quyển 8 - Chương 310: Đấu trí (hạ)

Khát Trí

06/04/2013

Mười Một hơi chau mày lại, nhìn thoáng qua máy chủ đang bật và cổng dữ liệu vẫn đang sáng đèn, lập tức cúi người muốn rút cổng dữ liệu ra, bởi vì cổng dữ liệu một đầu là cắm vào cổng USB của máy, đầu còn lại là nối với cổng của máy chủ. Nhưng ngay khi hắn định rút cổng dữ liệu ra, đèn đỏ trên cổng dữ liệu nháy lên vài cái, sau đó đèn xanh sáng lên.

Cuồng Triều đáng chết, lại ở đúng lúc này nối thông cổng vào.

Mười Một âm thầm lắc lắc đầu, lần này phiền toái lớn rồi, sổ cư tiệt lưu khí khác với dây cáp giữ liệu mạng bình thường, nó một khi được nối với hệ thống mạng liền lập tức tìm ra chỗ hở của mạng máy tính. Mạng máy tính dù sao cũng chỉ là do dữ liệu tạo thành, phòng ngự dù có hoàn mỹ thì dám chắc cũng sẽ tồn tại chỗ sơ hở. Công việc của sổ cư tiệt lưu khí chính là tìm ra chỗ sơ hở che giấu này, sau đó lợi dụng nó mạng mẽ mở ra một lỗ hổng có thể xâm nhập, rồi thông qua lỗ hổng đó mà xâm nhập vào cả hệ thống mạng máy tính, nhưng nếu như trong khi nó đang xâm nhập vào hệ thống mà lại có một bên dụng biện pháp mạnh ngắt đường nối, sẽ tạo thành trạng thái dữ liệu của mạng máy tính truyền đi hỗn loạn, rất dễ bị người ta nhận ra. Nhân viên quản lý hệ thống mạng chỉ cần thông qua máy chủ tiến hành tìm kiếm, cũng sẽ rất dễ dàng phát hiện ra dữ liệu hỗn loạn xuất phát là từ máy của hắn.

Mà lúc này, tiếng bước chân đã tới trước cửa.

“Cục! Cục!” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó một thanh âm trầm ổn còn cách một cánh cửa không dày lắm truyền đến: “Sở Nguyên, có thể nói chuyện không?”

Mười Một sửng sốt một chút, không ngờ người này lại là sư phụ của hắn – Long Hồn Thần kiếm Lục Dương. Không đúng, ngoài trừ Lục Dương ra ở ngoài kia còn có một người nữa. Mười Một vừa rồi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người, nhưng vị trí mà bước chân này dừng lại không phải là vị trí mà Lục Dương nói chuyện. Vì vậy khẳng định là hai người. Nhưng người đi theo Lục Dương tới cũng tuyệt đối không phải là cao thủ của tổ võ học. Tổ Võ Học và tổ Dị Năng khác nhau, tổ dị năng thuộc loại cao thủ trời sinh, sở trường của bọn họ là không chế nguyên tố tự nhiên làm thủ đoạn công kích hoặc phòng thủ, đối với võ học không am hiểu lắm. Mà người của tổ võ học lại là từ nhỏ đã tu luyện cổ võ học của Long quốc, rồi sau đó tiến vào hàng ngũ cao thủ cấp cao nhất. Nếu không có thêm dị năng công kích, chỉ bằng võ kỹ bản thân mà đơn đả độc đấu, người trong tổ dị năng ngoài trừ Liệt Hỏa và Tửu Quỷ ra, những người khác sợ rằng ngay cả Lãnh Dạ cũng không đánh lại, chứ đừng nói là người của tổ võ học. Mà bất kể là Lục Dương, Kim Cương hay là Bàn Phật, thanh âm bọn họ đi đứng hoặc hô hấp phát ra đều nhẹ đến mức không thể nghe được, mà tổ dị năng ngoài hai vị chính phó tổ trưởng ra không ai có thể làm được điều đó. Bởi vậy Mười Một mới dám chắc, người còn lại tuyệt đối không phải là cao thủ của tổ võ học.

Mười Một ngoái lại nhìn thoáng quá máy chủ và cổng dữ liệu đang rất lộ liễu, cũng không đi tới mở cửa, nhàn nhạt nói: “Ai đó?”

Lục Dương ở bên ngoài khẽ cười nói: “Xú tiểu tử, ngươi không phải là ngay cả ta cũng quên mất đấy chứ?”

“Mặc kệ ngươi là ai, đừng làm phiền ta.”

Lục Dương than nhẹ một tiếng nói: “Chúng ta nói chuyện một chút.”

“Không cần thiết.”

Lục Dương đứng ở ngoài cửa nói: “Ngươi thật sự không nhớ ra ta sao? Ta chính là sư phụ của ngươi a.”

Mười Một thầm hít vào một hơi, không đáp lại.

Lục Dương đợi một lát, rồi tiếp tục nói: “Mấy năm trước, ta bị một tên phản đồ trong tông phái ta lừa gạt, bị bí mật bắt ra nước ngoài giam giữ ở một nơi bí mật một mình suốt mấy năm. Cho đến một ngày, có một tên tiểu tử ngốc xông vào, lại càng không ngại nguy hiểm mang ta cứu ra.”

Mười Một vẫn không nói gì, hắn vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa phòng, đề phòng người ở bên ngoài xông vào. Mặc dù Lục Dương là sư phụ của hắn, nhưng việc đang làm hiện giờ cũng tuyệt đối không thể cho Lục Dương biết. Lòng Lục Dương luôn là vì quốc gia mà suy nghĩ, mà việc Mười Một bây giờ đang làm không nghi ngờ gì chính là ăn trộm tư liệu tuyệt mật của quốc gia. Nếu để cho Lục Dương biết, sợ rằng hắn sẽ đại nghĩa diệt thân, hơn nữa người của Long Hồn càng sẽ biết là hắn đã khôi phục lại trí nhớ. Việc của Hầu tử cũng dám chắc là sẽ bại lộ. Bất kể là một điều gì trong đó, cũng là hắn đã phạm vào tử tội.

Lục Dương thở dài một tiếng nói: “Kỳ thật từ trước đến giờ ta chưa từng tin tưởng hắn, thậm chí đến ngay cả võ công dạy cho hắn cũng đều là giả.”

Mười Một run lên một chút, trong mắt lóe lên một tia lãnh mang. Từ trước tới nay hắn vẫn rất tin tưởng Lục Dương. Lão nhân đó là người đầu tiên mang lại cho hắn cảm giác thân thiết. Nhưng chính là bây giờ, người mà hắn tín nhiệm lại chính miệng nói ra rằng tất cả đều là giả, khiến cho Mười Một không khỏi động sát cơ.

Không chỉ có Mười Một, ngay cả người còn lại bên ngoài cũng “A?” lên một tiếng. Người này mở miệng ra thì Mười Một cũng đã nhận ra, người đến cùng với Lục Dương là Lãnh Dạ.

Lục Dương cảm thán: “Cũng không phải là tất cả đều là giả, ít nhất thì nội công tâm pháp của Long gia Thiên Long quyết là thật. Nhưng võ học tâm pháp của kiếm tông mà sau này mới dạy cho hắn đều là giả. Ta vẫn rất hoài nghi tên tiểu tử ngốc kia. Chỗ ta bị giam giữ là một địa phương rất bí ẩn, nhưng hắn lại vẫn có thể tìm đến chỗ đó, cho nên ta mới hoài nghi hắn là do người giam giữ ta cố ý phái đến để dẫn dụ ta nói ra bí mật của võ học kiếm tông chúng ta.”

Nắm tay đang nắm chặt của Mười Một khe khẽ buông lỏng ra. Thật sự cũng không thể trách được Lục Dương, nếu như đổi lại là hắn ở vào vị trí của Lục Dương, sợ rằng cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng một người có thể tìm được đến chỗ đó.

“Sau đó ta lại cố ý dạy cho hắn Thiên Long quyết thật và võ học kiếm tông giả, mục đích chính là thử hắn. Bộ Thiên Long quyết không hoàn chỉnh kia bọn chúng có lấy được cũng căn bản là không có tác dụng, cả đời cũng không luyện được tới cảnh giới đại thừa, nhiều nhất cũng chỉ là thân thể tốt hơn so với người bình thường thôi. Nhưng mà võ học của kiếm tông lại là đầy đủ, nếu tên tiểu tử ngốc kia thật sự là do người giam giữ ta phái tới nằm vùng, khẳng định sẽ mang võ học kiếm tông nói lại cho hắn. Nếu hắn là một kẻ lòng tham không đáy, cũng dám chắc sẽ tự mình tu luyện bộ võ công tâm pháp hoàn chỉnh này. Như vậy kết quả cuối cùng dám chắc rằng tu luyện đến cuối sẽ liệt nửa người, chỉ có thể nằm trên giường.”



Mười Một hít sâu một hơi, không ngờ tới Lục Dương tâm tư lại sâu xa như vậy. Theo như lời Lục Dương, nếu như hắn thật sự là một người lòng tham không đáy, sợ rằng sẽ thật sự bỏ đi Thiên Long quyết mà đi tu luyện võ học kiếm tông hoàn chỉnh. Như vậy sợ rằng trên thế giới này đã không còn Mười Một hắn nữa rồi. Khó trách Lục Dương lúc trước nhắc đi nhắc lại với hắn, đường hắn đi là cương lộ, không thích hợp với âm lộ của kiếm tông. Kỳ thật Lục Dương vẫn còn có điểm lương tâm, vẫn ám chỉ hắn không nên luyện bộ võ học kiếm tông này. Cũng may là Mười Một không có lòng tham, Thiên Long quyết không hoàn chỉnh đối với hắn mà nói đã là đủ rồi. Huống hồ là hắn lại tín nhiệm Lục Dương, Lục Dương nói hắn không thích hợp với võ học kiếm tông, hắn đến cả thử cũng chưa từng thử qua.

Lục Dương tự cười nhạo nói: “Ta có phải là rất hèn hạ hay không? Đến cả đệ tử của chính mình cũng lừa gạt. Ha ha, nhưng ta cũng chẳng còn biện pháp nào khác, nếu để cho võ học kiếm tông rơi vào tay loại người xấu xa, ta chết cũng không nhắm được mắt.” Dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục nói: “Cho đến khi ta lại gặp hắn lần thứ hai, ta thử dò xét nội công của hắn một chút, phát hiện ra hắn thật sự chỉ luyện Thiên Long quyết, không luyện đến võ học kiếm tông mà ta dạy cho hắn. Hơn nữa hắn rất cố gắng, Thiên Long quyết không hề bỏ bê, đến lúc đó ta mới thật sự nhận hắn làm đệ tử, quyết định dùng hết khả năng của ta để bồi dưỡng hắn cho tốt. Đáng tiếc, sau lần gặp mặt đó không lâu hắn lại mất tích, hơn nữa lần mất tích này một lần liền là hơn nửa năm trời.”

Mười Một nhìn một chút đèn xanh trên cổng dữ liệu, phỏng chừng Cuồng Triều phục chế dữ liệu phải mất thời gian khoảng nửa giờ, nguyên bản kế hoạch vốn là rất hoàn mĩ, đám người Long Hồn hội họp nhanh thế nào cũng phải mất ít nhất chừng đó thời gian, cho dù là Lục Dương trong khoảng thời gian đó cũng không dễ dàng rời đi được, cho nên hắn có đủ thời gian đợi Cuồng Triều phục chế tư liệu xong. Chính là ngàn tính vạn tính lại vẫn không nghĩ đến sự quan tâm của Lục Dương đối với hắn còn lớn hơn sự trọng thị với nhiệm vụ lần này.

Thấy Mười Một vẫn không nói gì, Lục Dương thở dài nói: “Kỳ thật ta nói điều này không phải là hy vọng nó tha thứ cho ta. Ta chỉ muốn nói với nó, nó là đứa đệ tử mà ta thương yêu nhất, ta cũng không muốn dấu diếm gì với nó.”

Mười Một nhàn nhạt nói: “Ngươi sẽ không nói với ta, ta chính là đứa đệ tử kia của ngươi chứ?”

“Ha ha, đệ tử của ta cũng không có tên, hắn chỉ có một danh hiệu gọi là Mười Một, sau đó nó tự đặt cho mình một cái tên Long quốc, gọi là Sở Nguyên.”

“Ồ!” Mười Một nhạt giọng nói: “Vậy ra là ta sao?”

Lục Dương gật đầu nói: “Đúng.”

“Nhưng đó là chuyện trước kia, có liên quan gì với ta bây giờ?”

“Bất kể là ngươi có nhớ được chuyện trước kia hay không, nhưng ngươi vẫn là Sở Nguyên, là đệ tử mà ta thương yêu nhất.”

“Ta không biết Sở Nguyên trước kia biết chuyện này thì sẽ nghĩ như thế nào. Nhưng ta đối với ngươi không có cảm giác gì cả.” Mười Một nói những lời này ý tứ rất rõ ràng: Lục Dương đối với Sở Nguyên đã mất đi trí nhớ chỉ là một người qua đường, mặc kệ là trước kia hắn đã từng lừa gạt Mười Một hay không, đối với hắn bây giờ căn bản chỉ là nghe chuyện xưa của người khác mà thôi.

Lục Dương lắc lắc đầu cười khổ nói: “Đợi đến khi chuyện này chấm dứt, nếu như ngươi có thời gian, theo ta về kiếm tông một chuyến.”

Mười Một lãnh đạm nói: “Không hứng thú.”

Lục Dương quay đầu nhìn về phía Lãnh Dạ, Lãnh Dạ gật gật đầu, quay về phía cửa phòng nói: “Sở Nguyên, không biết ngươi có còn nhớ ta không, ta là Lãnh Dạ.”

Từ phía trong phòng truyền ra thanh âm của Mười Một vẫn không nóng không lạnh như trước: “Ta không có hứng biết ngươi là ai.”

“Vậy Hắc Ám Thập Tự thì sao. Hầu tử, Cuồng Triều, ngươi với ta, bốn người chúng ta đã cùng nhau lập nên Hắc Ám Thập Tự.”

Mười Một hỏi: “Là ý tứ gì?”

“Có còn nhớ lần chúng ta xông vào cứ điểm số hai của Tiểu Trùng quốc phá hủy Siêu Não và cứu ra một đám nhà khoa học bị Tiểu Trùng quốc bí mật bắt cóc không? Lần đó sau khi quay về từ Tiểu Trùng quốc, bốn người chúng ta đã lập nên binh đoàn lính đánh thuê Hắc Ám Thập Tự.”

“Ngươi nói, ta đã từng là một thành viên của Hắc Ám Thập Tự?” Mười Một bây giờ vẫn giả là bị mất trí nhớ, cho nên không thể không diễn cho trọn.

“Đúng.” Lãnh Dạ gật đầu nói: “Cho nên lần này Hầu tử được cứu đi, người đầu tiên mà tổ trưởng Liệt Hỏa có thể nghĩ đến chính là ngươi. Trong Hắc Ám Thập Tự cũng chỉ có ngươi có bản lĩnh này.”



“Ngươi không phải cũng vậy sao?”

Lãnh Dạ cười khổ nói: “Ngươi xem ta có thể đứng ở chỗ này là biết, thân phận của ta là nằm vùng. Quốc gia vốn là để ta len lỏi ở giữa các thế lực ở thế giới ngầm, thẳng cho đến khi ngươi xuất hiện, cấp trên mới an bài ta ở bên cạnh các ngươi.”

Mười Một hỏi: “Cuồng Triều và Hầu tử là ai?”

Lãnh Dạ đáp: “Cuồng Triều là một siêu cấp hacker mà ta trước kia trong lúc bí mật chấp hành nhiệm vụ quen được, ta vẫn muốn tìm cách để hắn làm việc cho quốc gia, Hầu tử là lúc trước cùng ngươi phản bội lại tổ chức của các ngươi, chạy trốn tới Long quốc.”

“’Ma quỷ’ ở Ưng quốc.”

Lãnh Dạ ngẩn ra: “Ngươi biết rồi?”

Mười Một nhàn nhạt nói: “Ta đuổi theo Cửu Vĩ hồ thì gặp một nữ nhân tên là Văn Vi, nàng nói cho ta biết.”

Lãnh Dạ gật gật đầu, kỳ thật chuyện Văn Vi đã gặp Mười Một nàng sau khi trở về đã nói với Văn Cường. Sau đó Văn Cường lại nói cho Lãnh Dạ, Lãnh Dạ vừa rồi cố ý hỏi như vậy, kỳ thật chính là muốn thử Mười Một.

Mười Một đoán được Văn Vi dám chắc sẽ nói lại với Văn Cường, nếu Văn Cường biết thì Lãnh Dạ dám chắc cũng sẽ biết. Cho nên hắn đi trước một bước, tự mình nói ra để tránh bị Lãnh Dạ nghi ngờ.

Lục Dương ở bên cạnh cũng không biết nhiều chuyện như vậy, cho nên cũng không để ở trong lòng. Kỳ thật trong lúc đó Mười Một và Lãnh Dạ đã âm thầm tranh đấu với nhau. Hai người đấu trí, mỗi câu nói của Lãnh Dạ cũng đều là để thử Mười Một, dù sao thì hắn vẫn tin rằng người cứu đi Hầu tử chính là Mười Một, mà Mười Một thì lại tận lực tránh để cho Lãnh Dạ biết mình đã hồi phục lại trí nhớ. Cuối cùng chỉ có thể xem Mười Một ẩn tàng sâu, hay là Lãnh Dạ giảo hoạt hơn mà thôi.

Lãnh Dạ tiếp tục nói: “Chiều nay thành viên của Hắc Ám Thập Tự bị sở cảnh sát bắt chính là Hầu tử. Hắc Ám Thập Tự hiện tại, ta và ngươi đã rời khỏi rồi, cho nên thành viên chiến đấu còn lại chỉ còn Hầu Tử và một Hoàng Hậu mới gia nhập. Bản thân Hoàng Hậu không sở trường về chiến đấu tập kích. Cho nên Hầu tử được cứu đi, người đầu tiên cấp trên nghĩ đến chính là … “

”Chính là ta?”

“Đúng, trong Hắc Ám Thập Tự am hiểu cận chiến nhất chỉ có mình ngươi mà thôi.” Kỳ thật Lãnh Dạ ngoại trừ bắn tỉa ra cũng am hiểu cả cận chiến, mặc dù so với cận thân chiến của Mười Một thì kém hơn, nhưng mà hắn cố ý không nói ra. Nếu Mười Một thật sự nhớ ra hắn, sẽ biết chắc hắn cũng am hiểu cận chiến. Vạn nhất Mười Một lỡ miệng nói ra “ngươi cũng am hiểu cận chiến”, vậy thì chắc chắn là hắn đang giả điên

Đáng tiếc Mười Một cũng không giống Lãnh Dạ hy vọng nói ra những lời ngu xuẩn đó.

Mười Một trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: “Khó trách Liệt Hỏa một mực nhằm vào ta.”

Lãnh Dạ thầm thở dài, hắn bây giờ cũng không biết Mười Một thật sự là mất trí nhớ hay không.

Mười Một hỏi: “Các ngươi tìm ta chỉ là muốn nói với ta những lời này?”

Lãnh Dạ gật đầu nói: “Đúng, chúng ta cũng không hy vọng ngươi và tổ trưởng Liệt Hỏa căng thẳng, kỳ thật hắn đối với ngươi như vậy, cũng là vì nóng lòng phá án … “

Mười Một lạnh lùng ngắt lời nói: “Ta bây giờ đã biết rồi, các ngươi có thể đi.”

Lãnh Dạ mở miệng muốn tiếp tục nói. Nhưng Lục Dương lại nhẹ nhàng vỗ vai hắn, lắc lắc đầu.

Lãnh Dạ không thể làm gì khác là bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, đợi đến đêm xuất phát thì chúng ta trở lại gọi ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook