Nhân Gian Băng Khí

Quyển 7 - Chương 249: Đêm đẫm máu(thượng)

Khát Trí

06/04/2013

Đêm nay quyền hội lôi đài chật ních người, chút nữa len cũng không len lên được. Những người này tất cả đều đến xem quyền ma giết người ”Gió lốc” cùng với Thái quốc cao thủ chiến đấu.

Ngắn ngủi hơn một tháng, ”Gió lốc” đã vang danh địa hạ quyền hội, bởi vì hắn ra tàn nhẫn chính vì thế mà có danh là quyền mà giết người. Mặc dù có người nói “gió lốc” quá mức kiêu ngạo, phải giáo huấn hắn một chút. Nhưng rất đông số người còn lại lớn tiếng ủng hộ “Gió lốc”, bởi vì bọn họ bỏ tiền ra là để xem đổ máu, muốn xem chết chóc mang đến kích thích, chỉ là đánh nhau phân bại thì bọn họ bỏ tiền ra để làm chi.

Nghe nói đêm nay cùng với “Gió lốc” đánh nhau chính là từ Thái quốc tới Thái quyền cáo thủ, bọn họ không phải là chưa thấy qua thái quyền, nhưng chính thức người thái đánh thái quyền thì cũng hiếm thấy. Dù sao đây cũng là hắc thị quyền, từ một quốc gia mà đi đến quốc gia khác đánh hắc quyền thì rất là hạn chế, đó chính là quy tắc của quyền thế giới ngầm, cho nên vừa nghe có thái quốc cao thủ thì hôm nay hội trường đã bị chật ních.

May mắn nơi này không có chính thức bán vé, muốn nhìn thấy thì chính mình đi vào, tại chỗ cửa đưa tiền thay vé là có thể trực tiếp đi vào. Nếu không mà bán vé thì tin tưởng vé sẽ bị đưa lên trên cao ngất trời.

Bởi vì hôm nay người nhiều lắm, quản lý hội trường là bảo an cũng không thể quản lý xuể. Hội trường cơ hồ mỗi người đều hét to: "Gió lốc....Gió lốc....Thái cách.....Thái cách...." Cả nơi này náo nhiệt phi thường.

Mỗi người đều cũng rất chờ mong trận đấu này, chính là tại phòng thay quần áo Liêu Vũ cùng với Quyền Ca đang có khuôn mặt âm trầm.

"Hắn không nhận điện thoại?"

Quyền Ca gật gật đầu có chút lo lắng nói: "Vũ ca, người nói hắn có thể hay không....."

Liêu Vũ hừ lên một tiếng nói: "Hừ, tại Ôn thành không có ai dám qua mặt ta, tiếp tục gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn tiếp nhận ý ta."

Quyền Ca gật gật đầu xoay người đi ra. Mới vừa đi ra tới của thấy Sở Nguyên đeo kính đen bộ dáng nhàn nhã đi chới chậm rãi bước tới.

Quyền Ca thở phào nhẹ nhõm nói: "Tiểu Sở, ngươi vừa mới đi đâu? Gọi điện thoại cho ngươi mà cũng không nhận."

Sở Nguyên liếc mắt của hắn nói: "Không muốn nói."

Quyền Ca cười khổ nói: "Thật không biết ngươi là lão Đại hay ta là lão Đại, nhanh lên một chút đi thay quần áo, trận đấu sẽ lập tức bắt đầu."

Quyền Ca nói xong lập tức xoay người mở cửa phòng thay quần áo hướng vào bên trong nói: "Vũ ca, Sở Nguyên tới."

Liêu Vũ đứng lên hướng tới Sở Nguyên mỉm cười gật đầu, không thể nào nhìn ra được thần sắc lúc nãy, mỉm cười nói: "Sở Nguyên, ngươi đã tới, ha ha ngươi làm cho ta thật sự lo lắng."

Sở Nguyên không nói gì trực tiếp đi vào bên trong thay đổi quần áo.

Liêu Vũ hướng Quyền Ca liếc mắt, Quyền Ca gật đầu ý bảo mình đã hiểu được, sau đó bảo tất cả người ở trong phòng thay đồ đi ra bên ngoài.

Liêu Vũ đi tới bên Sở Nguyên nhỏ giọng nói: "Sở Nguyên buổi tối hôm nay ngươi cần phải giúp ta."

Sở Nguyên thay quần áo lạnh nhạt nói: "Ta không đánh giả quyền."

Liêu Vũ trên mặt không lộ vẻ tức giận, vẫn mỉm cười nói: "Ta biết đối với ngươi như vậy là rất khó, ngươi nhìn các ngươi lần trước đã đem bọn Lục đầu bóng giết sạch, bây giờ không ai dám tùy tiện làm ăn cùng với chúng ta, chúng ta bây giờ không có nguồn hàng. Thật vất vả mới có thể thông được với Thái quốc, ngươi ngàn vạn lần đừng có làm hỏng nhé."

Sở Nguyên cũng không quau đầu nói: "Đó là việc của ngươi."

Liêu Vũ cơ thể co vài cái, kìm hãm tức giận trầm giọng nói: "Họa là do ngươi đem đến, ngươi phải giải quyết cho ta."

Sở Nguyên quay đầu nhìn hắn một chút, Liêu Vũ trong mắt ẩn chứa nhè nhẹ tinh mang, hai người nhìn nhau thì Liêu Vũ đột nhiên cười nói: "Tốt lắm là ta không đúng, chuyện này ngoại trừ ngươi thực sụ không ai có thể giúp ta. Sở Nguyên coi như ta nợ ngươi một ân tình, thế nào?"

"Đi tìm người khác làm đi."

Liêu Vũ cố thở dài nói: "Nếu được ta cũng không làm khó cho ngươi. Lần này chính là đối phương tự mình đòi quyền thủ lợi hại nhất của Tinh Hội. Bây giờ mọi người đều biết quyền thủ cao nhất là ngươi hơn nữa ngươi bộc lộ hiệu suất rất cao, muốn tìm người thay thế ngươi cũng không được cho nên không thể làm giả được."

Sở Nguyên mặc quần ngắn ngồi ở ghế dài đi giầy vào, ngoài miệng hỏi: "Tại sao phải thua?"

Liêu Vũ cười khổ nói: "Người ta từ Thái quốc đến đây chính là hữu nghị hay sao? bọn họ chính là muốn lập uy, nếu ở bình thường thì ta cũng không nói làm gì, chính là trận đấu này thực sự đối với chúng ta rất trọng yếu. Nếu ngươi làm cho người Thái quốc tổn thương thì mua bán đã không nói, song phương còn muốn kết oán."

Nhìn Sở Nguyên không nói lời nào, Liêu Vũ lại hỏi: "Thế nào? coi như giúp ta được không? Lúc này đây, chỉ cần ngươi thua, ta sẽ cho ngươi một số tiền lớn, để cho ngươi tự do, muốn đi đâu thì đi. OK?"

Sở Nguyên vẫn không nói gì, đi giầy xong liền dậm dậm mấy cái xuống đất rồi đi ra bên ngoài.

Liêu Vũ lại lần nữa nhắc nhở nói: "Sở Nguyên, nhất định phải nhớ kỹ, chỉ có thể thua không thể thắng."

Sở Nguyên giựt của phòng ra ngoài lưu lại Liêu Vũ với vẻ mặt âm trầm ở trong.

Quyền Ca từ bên ngoài đi vào nhỏ giọng hỏi: "Vũ Ca thế nào? tiểu tử kia có đáp ứng không?"

Liêu Vũ hừ một tiếng nói: "Hắn không đáp ứng cũng phải đáp ứng cho ta". Dừng một chút hắn thấp giọng nói: "Quyền, ngươi lập tức làm cho ta hai việc."

Quyền ca cúi người nói: "Chuyện gì?"



Liêu Vũ híp mắt nói: "Rất trọng yếu." Sau đó thấp giọng thì thầm với Quyền Ca.

Quyền Ca nghe xong mới hỏi: "Vũ Ca thực sự phải làm vậy sao?"

Liêu Vũ cười lạnh nói: "Ta không nắm chắc được tiểu tử này, chúng ta không làm gì khác hơn là phải chuẩn bị."

"Nhưng."

Liêu Vũ con mắt đảo một vòng hỏi: "Thế nào? Muốn làm thế nào?"

Quyền Ca cắn răng nói: "Không phải, ta lập tức đi phân phó người đi làm."

"Đúng thế, phải nhanh lên một chút."

Đợi Quyền Ca rời khỏi, Liêu Vũ mới âm trầm nghiêm mặt cười nói: "Sở Nguyên ngươi thực sự không làm việc cho ta, đừng có trách ta."

"Gió lốc!!!gió lốc!!!"

"Thái cách!!!thái cách!!!"

Sở Nguyên vừa đi vào lôi đài thì nghe được nhiệt liệt tiếng hô, bỗng dưng có người hét lớn: "Gió lốc đã đến". Sau đó cả hội trường đều náo nhiệt đứng lên, một ít cuồng nhiệt sùng bái liều mạng tiến tới bên người hắn thì bị bảo an gắt gao giữ lai. Bảo An tạo ra một đường đi thì Sở Nguyên vẻ mặt lãnh đạm mang cặp kính đen tiến tới lôi đài.

Sở Nguyên vừa mới đi được một nửa thì phía đối diện Thái Cách cũng vừa mới ra khỏi cửa càng làm cho náo nhiệt, những người này làm cho bảo an nhất thời không khống chế được, tất cả đều như phát rồ, nhưng vẫn còn số ít người bảo trì được sự bình tĩnh biết người đứng sau tổ chức lôi đài là người có thế lực nên không có làm ra hành động quá khích. Nhưng như thế cũng không làm cho bảo an dễ thở hơn.

Thái Cách chỉ là tầm 30 tuổi, da ngăm đen, cơ thể cường tráng, mới ra hội trường thì đôi mắt tam giác nhìn chăm chắm vào Sở Nguyên khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, hướng hắn nắm tay khiêu khích.

Sở Nguyên tuy cặp kính đã che đi ánh mắt của hắn, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm tiếp tục tiến tới lôi đài. Chính lúc này đây thì Quyền Ca từ mặt sau đuổi theo Sở Nguyên, sau đó tại bên tai hắn nói thầm vài câu. Quyền Ca nói xong thì Sở Nguyên sắc mặt có chút thay đổi nghiêng đầu nhìn hắn chăm chăm.

Quyền Ca vỗ vỗ bả vai của Sở Nguyên mỉm cười nói: "Cố gắng nhé." Sau đó liền xoay người trở về.

Đứng ở gần đấy có mấy người lộ ra vẻ mặt tò mò, họ biết bình thường Sở Nguyên không cho bất luận kẻ nào đến gần chứ đừng nói vỗ vai hắn, ngay cả Quyền Ca cũng không ngoại lệ. Không biết Quyền Ca vừa rồi nói gì, Sở Nguyên ngay cả thái độ né tránh cũng không có. Bất quá sự việc đó không liên quan đến bọn họ, bọn họ chỉ có trách nhiệm duy trì trật tự hiện trường.

Sở Nguyên trầm ngâm một lát xoay người tiến tới lôi đài, cùng với Thái Cách phân biệt ngồi đối diện lôi đài nghỉ ngơi. Thái Cách bên người có hai người đang giúp hắn xoa bóp cơ thể, mà Sở Nguyên chính là quái nhân cho tới bây giờ không cho bất luận kẻ nào đụng chạm vào thân thể của hắn chứ đừng nói xoa bóp.

Âm nhạc điếc tai như trước lại vọng ra, đám người như sôi trào, bởi vì người nhiều lắm cho nên giờ tiếng hô của họ mơ hồ giữa hai ngọai hiệu “Gió lốc” "Thái Cách”

Trọng tài tiến lên lôi đài phân biệt hướng tới hai người phất tay. Sở Nguyên cùng với Thái Cách rất ăn ý đi tới trung gian, hai người nhìn kỹ đối phương, bởi vì rất ồn nên không nghe rõ trọng tài nói gì, chỉ có thể nhìn miệng hắn để đoán.

Thái Cách ánh mắt có chút khinh miệt nhìn Sở Nguyên. Mà Sở Nguyên quay đầu nhìn về phía bên kia. Bên đó chính là Liêu Vũ cùng với một người da ngăm đen đang cùng uống rượu nói chuyện. Bọn họ bên cạnh có một người con gái thỉnh thoảng ghé tai vào nói với hai người chắc là phiên dịch. Quyền Ca đứng ở bên cạnh. Lưu Vũ nhìn thấy ánh mắt của Sở Nguyên, thì Liêu Vũ hướng tới hắn giơ chén rượu lên một chút sau đó mỉm cười uống hết.

Lúc này trọng tài cũng nói xong hết rồi, tay thành hình đao, bổ vào khoảng không gian giữa, rất nhanh lùi ra đằng sau để lộ chỗ trống, rồi xuống đài.

Khi trọng tài báo trận đấu chính thự bắt đầu. Chính là Thái Cách cùng với Sở Nguyên đều không vội vã ra tay, Thái Cách hai chân nhảy liên tục, thân nghiêng bên này lúc nghiên bên kia, hai tay nắm chặt, đây chính là hình thức mở đầu của Thái Quyền.

Lôi đài phía dưới càng thêm điên cuồng, âm thanh không ngừng vang lên: "Đánh chết hắn, đánh chết hắn!"

Sở Nguyên cũng lùi thân thể bày ra biện pháp thủ thế, đồng dạng không có ra tay trước.

Hai người dưới tiếng thúc giục của người xem, thì Thái Cách ra tay trước. Hắn đầu tiên là đá lên một cước nhằm Sở Nguyên, bị Sở Nguyên đưa tay đỡ liền liên tục đánh ra bốn năm quyền. Sở Nguyên thân thể có chút lắc hai bên tránh được. Thái Cách cũng không nổi giận mà chân liên tục ra đòn liên hòan.

Thái Quyền được công nhận là một lọai quyền pháp giết người, nó giết người bởi vì trong khỏang cách ngắn có thể lợi dụng mọi bộ phận của tay chân để tiến hành công kích đó chính là một loại võ thuật phi thường tàn nhẫn. Hơn nữa Thái quyền cơ hồ mới chiêu đều là sát chiêu, nói nhanh nhất đó là trong thời gian ngắn lợi dụng mọi phương pháp để đánh chết đối phương. Cho nên đối mặt với Thái Quyền, Sở Nguyên không đỡ đòn mà lựa chọn tạm tránh.

Thái Cách đột nhiên nhảy dựng lên, cánh tay phải giơ cao sau đó khủy tay phải hung hăng đánh vào mặt Sở Nguyên. Chiêu này ở Thái Quyền chính là một kích tối ưu, nếu mặt bị đánh trúng mà hơn nữa người đánh là học tập Thái Quyền thì nhất định xương sẽ bị vỡ nát.

Tại Thái Cách đánh ra, Sở Nguyên lại lần nữa nhìn về phía Liêu Vũ. Liêu Vũ lộ ra vẻ mặt mỉm cười nhìn Sở Nguyên, một tay bưng chén rượu, tay kia dùng một ngón tay nhẹ nhang gõ vào chén. Sở Nguyên biết Liêu Vũ là đang nói với hắn. Chén rượu màu hồng chính là sắc mặt của hắn.

Sở Nguyên mặt lạnh thu hồi lại ánh mắt, lúc này khóe mắt hắn dư quang thấy quen thuộc một thân ảnh, phải nói là có chút thân ảnh.

Tửu Quỷ kia cũng ở chỗ này, đồng dạng giơ lên lôi đài hô uống, chứng kiến Sở Nguyên phát hiện chính mình, tửu quỷ một tay làm dấu chiến thắng khóe miệng lộ ra tia mỉm cười.

Mà lúc này Thái Cách lại bắt đầu công kích.

Chương 250: Đêm đẫm máu (Trung)

Dịch: froge123

Thái Cách nắm chặt tay, quyền Thái chính là dĩ cương chế cương, hơn nữa chiêu thức hiểm độc khiến cho đối phương khó lòng phòng bị. Tay phải Thái Cách vung lên, tung một cú đấm móc phải vào mặt Sở Nguyên. Sở Nguyên hơi ngả đầu về sau về phía sau tránh khỏi quyền này, nhưng vẫn bị quyền phong quét qua mặt làm cho da mặt cảm thấy đau nhức.



Thái Cách thu tay về, đồng thời lên gối, đánh vào bụng dưới của Sở Nguyên. Nếu là người khác, đầu ngã ra sau, mắt không nhìn thấy rõ đòn thế có lẽ sẽ trúng đòn. Nhưng một số cao thủ có khả năng từ động tác trên thân thể đối phương, thậm chí dựa vào tiếng gió mà phán đoán đòn thế tấn công của đối phương. Mà chân chính cao thủ đều có năng lực phản ứng rất cao, bởi vì muốn trở thành chân chính cao thủ thì phải trải qua vô số trận chiến sinh tử, những người như vậy có một loại phản ứng theo bản năng, giống như trên chiến trường họ có thể tự động né tránh đạn bắn tới… Bởi vì thần kinh của họ đã trải qua ma luyện, phản ứng tự nhiên của bản thân so với suy nghĩ còn nhanh hơn, thường họ tránh được nguy hiểm rồi mới nhận thức rõ hoàn toàn chuyện vừa xảy ra.

Thí dụ như một người đánh máy, trải qua thời gian dài làm việc với bàn phím, họ sẽ trở nên thuần thục hơn, nắm rõ cách đánh chữ, gõ dấu, trải qua vô số lần thao tác, những người này căn bản không cần nhìn bàn phím, chỉ cần nhìn thấy một chữ, trong đầu không có nghĩ đánh như thế nào mà tay cứ tự động gõ. Nếu thật sự để bọn họ trước hết nghĩ cách gõ rồi mới gõ thì cũng phải mất gấp rưỡi thời gian.

Cao thủ đối chiến cũng đồng dạng như vậy, bất đồng là họ không phải đối đầu với bàn phím, mà là đối đầu sinh tử. Hơn nữa các phản ứng bản năng đều là trải qua vô số chiến đấu sinh tử mà ma luyện mới hình thành được

Sở Nguyên cũng vậy, chính là một chân chính cao thủ. Không hề nhìn thấy hay phát hiện, một tay đã tự động đưa xuống, vừa kịp chặn ngang đầu gối của Thái Cách đang công kích lên.

Thái Cách hừ lạnh một tiếng, đồng thời hạ đầu gối xuống. Sở nguyên nhân cơ hội phản công, ngay khi Thái Cách vừa thu gối, một quyền đã đánh về phía mặt hắn. Thái Cách nhanh chóng ngồi xổm xuống, người tiếng nhanh về một bên Sở Nguyên, tung một cú đấm móc đánh vào hông Sở Nguyên. Chỉ quyền còn chưa đánh vào người Sở Nguyên thì hắn đã kêu lên một tiếng đâu đớn, sau đó lảo đảo tiếp tục tiến tới vài bước, sau đó liền nhanh chóng nhảy lên, khi đang ở trên không mới quay người lại đề phòng Sở Nguyên đánh từ phía sau. Một quyền vừa rồi của Sở Nguyên quá nhanh, nhanh đến mức khó có thể tin được. Lúc Thái Cách vừa mới xuất quyền, thì tay trái của Sở Nguyên đã đánh trúng vào lưng hắn rồi. Chỉ là Sở Nguyên không có ngờ chỉ một quyền đơn giản đã khiến cho Thái Cách chật vật, nên cũng không có thừa thế truy kích, nếu không thương thế của Thái Cách có lẽ không đơn giản như vậy.

Thái Cách tức giận nhìn Mười Một, tiếp đất bằng một chân, hai tay đưa lên trước thủ thế. Chân nâng cao, cơ bắp săn chắc căng cứng lại khiến cho người khác nhìn qua đều cho rằng một cước này mà đá trúng người, thì có thể khiến cho xương cốt gãy nát.

Sở Nguyên vẫn đứng tại chỗ, lãnh đạm quan sát, làm cho người ta không thể đoán ý nghĩ của hắn.

Dưới đài tiếng la hét vang dội, hiển nhiên vài chiêu trao đổi qua lại vừa rồi đã làm khán giả cảm thấy rất hưng phấn. Nhưng còn chưa đủ, bọn họ muốn thấy đổ máu, muốn có người chết, thấy một bên bị đánh gục. Họ thích nghe tiếng xương gãy vỡ, đối với họ âm thanh đó thật là tuyệt với, thật là kích thích. Những kẻ thừa tiền này bị cuốc chiến của Thái Cách và Sở Nguyên kích thích trở nên điên cuồng, tiếng gào thét càng trở nên kịch liệt hơn.

Sở Nguyên vẫn im nhìn về phía Thái Cách, mắt liếc nhanh nhìn về một góc xa là nơi Liêu Vũ đang đứng. Nhưng Liễu Vũ đã rời đi cùng một người thấp bé, da ngâm đen, không rõ là đi đâu. Bởi vì có chiếc kính đen nên không ai thấy mắt hắn nhìn về nơi nào, thậm chí đại đa số mọi người ở đây đều chưa từng thấy qua Sở Nguyên khi không mang kính. Thu hồi ánh mắt, Sở nguyên lại nhìn về phía Tửu Quỷ, lúc này Tửu Quỷ nhận ra ánh mắt Sở Nguyên, theo ánh mắt Sở Nguyên nhìn về phía Liễu Vũ. Tựa hồ cảm giác được điều gì hắn nhìn về phía Liễu Vũ rồi nhìn lại Sở Nguyên, tay chỉ về phía Liễu Vũ, lặng lẽ ra dấu “OK”.

Sở Nguyên không để ý Tửu Quỷ ra dấu như vậy là có ý gì, hắn biết lúc này hắn đang mang kính, lão Tửu Quỷ có nhìn thế nào cũng không thấy rõ được mắt hắn. Nhưng mà lúc này Lão Tửu Quỷ sau khi làm ra thủ thế liền điên cuồng lao ra khỏi đám đông.

Thái Cách thấy Sở Nguyên vẫn đứng im, không nhúc nhích, không nhịn được một lần nữa ra tay trước. Hắn “Nha” một tiếng, với tốc độ rât nhanh đá liên tục mấy cước, không thể không thừa nhận tốc độ xuất cước của hắn thật sự rất nhanh, nhanh đến nỗi chỉ thấy một tàn ảnh nhàn nhạt, thậm chí không thấy rõ được đâu mới là chân chánh sát chiêu.

Sở Nguyên hừ nhẹ một tiếng, liền đánh ra vô số chưởng, mỗi một chưởng đều chính xác đánh vào bàn chân của Thái Cách, nhất thời trên võ đài liên tục phát ra tiếng “Ba ba ba”.

Thái Cách thấy toàn bộ cước đá ra đều bị ngăn cản, tức giận, chân phải nhanh chónh bước lên ngang với chân trái, cả người xoay một nửa vòng tròn, dùng hông tăng thêm xoay, tay phải quét ngang tầm mắt, mạnh mẽ đánh về phía Sở Nguyên.

Sở Nguyên lui về sau tránh đòn thì một chân của Thái Cách cũng đồng thời quét ngang qua hạ bàn. Nếu trúng một cước này, Sở Nguyên chắc phải té ngã, mà Thái Cách cũng sẽ thừa thế truy kích.

“Phốc” Một tiếng trầm thấp vang lên, một thối của Thái Cách đã đánh trúng vào đầu gối của Sở nguyên, nhưng kết quả không như hắn tưởng, Sở Nguyên thậm chí không có chút di động nào. Thái Cách cảm thấy như đá vào một khối sắt, lực phản chấn thiếu chút nữa là làm xương hắn bị chấn nát.

Thái Cách thu chân về, mà Sở Nguyên cũng tiến lên. Cao thủ trong lúc giao tranh chỉ cần sơ hở một chút là thất bại, vừa rồi ngươi truy đuổi người ta, giờ lại bị người ta đuổi đánh lại.

Trên lôi đài tiếng “Hô hô” vang lên không dứt, Sở Nguyên cùng Thái Cách trao đổi mấy chục chiêu mà vẫn chưa làm gì được đối phương. Khán giả đã bị kích thích đến điên loạn, không ít thanh âm đã có phần khàn đi, nhưng mà họ vẫn không hề quan tâm đến yết hầu của mình, tiếp tục gào thét.

Không thể phủ nhận rằng Thái Cách quả thật là một cao thủ, mà còn là một cao thủ hàng đầu. Mỗi một quyền đánh ra đều thập phần lăng lệ, dưới đài có không ít người là quyền sư, bọ họ đều có thể thấy rõ, nếu đổi lại là mình lên đài, đã bị Thái Cách đánh bại lâu rồi, thậm chí không có chút sức phản kháng nào. Chỉ có một số ít là còn tỉnh táo phân tích trận đấu, mà cũng chỉ có những người này mới nhận ra Sở Nguyên chưa hề xuất ra toàn lực. Những người náy mới chân chính là cao thủ quyền sư trong quyền giới, hay chính là cao thủ võ học chân chính.

Sở Nguyên cùng Thái cách một đuổi đánh một chống đỡ, đánh lui tới gần năm phút, hai người vẫn chưa ai đả thương được đối phương. Tuy nhiên trên người Thái Cách nhiều chỗ da đã bị rách, mà Sở Nguyên vẫn không có chút thương tổn gì.

Thái cách một cước quét ngang bức Sở Nguyên phải dừng lại, một lần nữa bày khỏi thủ thế của quyền Thái, giơ ngón tay cái hướng về phía Sở Nguyên, sau đó lật lại chỉ xuống đất.

Khiến cho thanh âm gào thét càng trở nên vang dội, trong đó còn lẫn nhiều tiếng chửi mắng. Tư thế của Thái Cách không nghi ngờ gì chính là đang vũ nhục đối thủ, nhưng vấn đề không phải là vậy, vấn đề là Thái Cách là người của Thái Quốc, mà Sở Nguyên là người Long Quốc, mà người xem phía dưới đều làn người Long Quốc, thì việc mà hắn vừa làm lại là vấn đề rất lớn. Bởi vì người xem cho rằng hắn vũ nhục ngoại hiệu “Gió Lốc” của Sở Nguyên cũng chính là vũ nhục người Long Quốc. Cho nên dưới đài tiếng mắng chửi vang dội, một vài người quá khích còn đem mười tám đời tổ tong của Thái Cách ra mà chửi, chỉ tiếc là Thái Cách không có hiểu, nếu không có lẽ sẽ trực tiếp nhảy xuống lôi đài mà đánh nhau với đám người này.

Sở Nguyên vẫn không chút biểu tình đứng im một chỗ, phảng phất như một bức tượng bằng băng. Lạnh lùng, không hề quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.

Thái Cách nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngoan độc, thân thể đột nhiên hơi rung lên, ngay lập tức xông tới. Sở Nguyên cũng xông tới, hai người đồng thời lao vào nhau. Không hề tung ra hư chiêu, tất cả đều là công kích chính diện.

Thái Cách dường như đã quyết tâm, liều mạng chịu hai đòn của Sở Nguyên, song chương mở ra đánh thẳng vào đầu của Sở Nguyên. Sở Nguyên hai tay đang vung lên nửa chừng, mà Thái Cách lại toàn lực đánh một đòn thật mạnh vào trán hắn. Sở nguyên hơi nhíu mày một chút, hạ thấp đầu xuống dùng trán đón đỡ, hai người đều dùng cứng đối cứng. Kết quả Thái Cách bị chấn lui mấy bước, trên trán xuất hiện hai cục sưng đỏ, mà Sở Nguyên một chút hồng đều không thấy. Thái Cách cắn răn, sau đó nắm chặt tay, sau đó hai tay vung lên điên cuồng hướng Sở Nguyên công tới.

Sở Nguyên đối đỡ toàn bộ, Thái Cách vừa đánh vừa lên gối, lại bị Sở Nguyên dùng hai chân ngăn trở. Thái Cách lại dùng trán đánh vào mặt Sở Nguyên, Sở nguyên hừ nhẹ một tiếng, một quyền nhằm vào đầu Thái Cách đánh tới. Ngay lúc này hai tay của Thái Cách đột nhiên từ phía sau vung lên ôm lấy ót của Sở nguyên, Sở Nguyên sử lực muốn tránh nhưng không được, bị kéo đập mạnh vào đầu mình, đồng thời Thái Cách tung một đòn lên gối. Sở Nguyên vội đưa tay ra đỡ đòn lên gối, nhưng tiếp đó Thái Cách điên cuồng liên tục lên gối không ngừng. Mặc dù đều bị Sở nguyên chặn nhưng hắn chẳng hề quan tâm, tiếp tục đánh điên cuồng.

Sở nguyên vừa đỡ đòn của Thái Cách, lại nhìn về phía Liêu Vũ. Người da ngâm đen cười to vui vẻ, tựa hồ rất hưng phấn. Liêu Vũ cũng cười theo, sau đó lại nhỏ giọng nói gì đó. Nghe nữ thông dịch viên ở bên cạnh phiên dịch lại, người da ngâm đen vỗ vỗ vai nàng, có vẻ rất hưng phấn. Rồi lại nâng chén rượu bên cạnh lên uống cạn.

Dưới đài khán giả cũng điên cuồng, tạo thành một trường kinh loạn, không nghe rõ được họ la hét cái gì. Có một số liều mạng chạy lên lôi đào. Cuối cùng bị bảo an chặn lại bắt đi xuống.

Thái Cách vẫn tiếp tục lên gối, trong mắt Sở Nguyên nhíu mày, mắt ở sau kính đen lộ ra một tia lãnh mang. Đang điên cuồng công kích Thái Cách đột nhiên run lên, dường nhu không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi. Hắn cuối cùng ý thức được có chút gì đó không đúng. Leo được lên vị trí như bây giờ, có thể được mọi người xem là cao thủ, hắn tự nhiên rõ ràng đây là loại cảm giác gì.

Sát khí, nhưng quá mãnh liệt, dường như đã giết qua vô sô người, hơn nữa là giết người liên tục không ngừng nghỉ mới có thể có được loại sát khí này.

Thái Cách ý thức được vội vàng buông đối thủ ra, lui nhanh về sau, đầu gối đang đánh lên nửa chừng cũng vội vàng thu về. Ngay lúc này, Sở Nguyên đột nhiên động thân. Hắn một chưởng hướng về phía đầu gối Thái Cách đánh ra, “Ba” một tiếng, Đầu gối Thái Cách đã chấn nát, chân trở nên xiêu vẹo.

Thái Cách vẻ mặt kinh hãi, chân còn lại vội đạp xuống đất nhảy lui, mà lúc này cơn đau đớn truyền đến não, hắn cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng không chịu đựng được phải rên lên.

Thái quyền thủ đều dùng phương pháp huấn luyện đặc biệt, mười năm như một ngày, ma luyện mà thành. Từ lúc còn nhỏ, Thái quyền thủ sẽ tập một loại “Mộc dục công” để gia tăng khả năng chịu đựng công kích. Trước tác dụng của việc tẩy rửa toàn thân, sau đó để người khác đánh khắp toàn thân, rồi lại tắm rửa, lại chịu đòn. Trước là dùng quyền cước để đánh, sau này tăng lên dùng gậy gỗ, rồi đổi thành gậy sắt. Đến khi dùng gậy sắt đánh toàn thân mà vẫn như không có gì mới được xem là đại công cáo thành. Hơn nữa Thái quyền thủ còn phải luyện tập hàng ngày với bao cát, thậm chí mỗi ngày phải đánh gẫy ba cây chuối. Hơn nữa hàng ngày phải từ trên cây dừa cao nhảy xuống, dùng đầu gối để tiếp đất, mỗi ngày đều phải để mộc côn đánh mạnh vào đầu gối. Mặc dù phương phát huấn luyện của Thái quyền có phần tàn nhẫn, nhưng không thể phủ nhận, người được huấn luyện như thế nếu đạt thành thì sẽ rất kinh khủng. Cho nên Thái quyền còn được gọi là Sát nhân quyền, nhất là những đòn lên gối khiến cho mọi người đều kinh sợ.

Rèn luyện như vậy nên đầu gối Thái Cách so với người khác thì mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí dùng vật sắc nhọn đâm vào cũng rất khó làm hắn bị thương. Thế mà Sở Nguyên chỉ cần một chưởng, đơn giản một chưởng đánh vào đầu gối hắn, liền khiến cho đầu gối hắn gãy nát. Đây là chuyện không thể, hơn nữa Sở Nguyên vừa rồi hoàn toàn bị hắn lấn áp, chẳng lẽ là giả lợn ăn thịt hổ sao?

Thái Cách vẻ mặt kinh hãi nhìn Sở Nguyên, Sở Nguyên lại một lần nữa di động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook