Quyển 10 - Chương 777: Đêm đầu của Nguyệt Nhi(ba)
Khát Trí
06/04/2013
Sau khi lễ cắt băng khánh thành kết thúc là cuộc họp báo với các phóng viên. Văn Vi không dám xem nhẹ chuyện này bởi vì nàng hiểu rất rõ sức mạnh mà phóng viên nắm trong tay. Trong thời buổi này, có hai loại người không thể đắc tội, một loại là quan, một loại là phóng viên.
Cho dù quyền lực mà phóng viên nắm trong tay không bằng quan nhưng nếu vì vậy mà xem thường bọn họ thì đó chính là điều bất hạnh của ngươi. Bởi vì ngòi bút trong tay họ còn đáng sợ hơn quyền lực của quan. Bọn họ có thể làm cho ngươi được khen nức nở, cũng có thể đem làm cho ngươi bị căm ghét. Ít ra thì ở phương tây, ngay cả tổng thống cũng không dám đắc tội với phóng viên.
Vậy nên Văn Vi đã bỏ rất nhiều công sức vào cuộc họp báo này, tỉ mỉ sắp xếp vị trí của từng phóng viên, cố gắng làm cho bọn họ có cảm giác như đang ở nhà.
Bốn giờ chiều, cuộc họp báo chính thức bắt đầu. Mặc dù cuộc họp báo kéo dài không lâu nhưng có thể đoán trước, "chiến tranh" sẽ rất kịch liệt.
Khi Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi, Nguyễn Thanh Ngữ và chị Giang xuất hiện, các phóng viên sớm chen kín phòng họp báo. Mấy người vừa mới xuất hiện đèn flash đã lóe lên không ngừng. May là phóng viên cũng biết quy tắc, không lập tức nhào lên đặt câu hỏi mà đợi đám Nguyệt Nhi ngồi an vị trên bục.
Có sáu người ngồi ở trên bục, trong đó tất nhiên không thể thiếu Văn Vi, Âu Dương Nguyệt Nhi và Nguyễn Thanh Ngữ, chị Giang là người đại diện của Nguyệt Nhi nên nàng cũng có một vị trí. Hai người đàn ông còn lại là cán bộ quản lý cấp cao mà công ty thuê, tuy nhiên có thể thấy đây là lần đầu họ được ngồi với bà chủ nổi tiếng của mình, khuôn mặt vẫn còn đang đỏ ửng kích động.
Sau khi tất cả ngồi vào vị trí, Văn Vi thay mặt công ty phát biểu một bài ngắn gọn giới thiệu về công ty, nói xong nàng tuyên bố cuộc họp báo chính thức bắt đầu.
Văn Vi vẫn còn chưa buông micro, một phóng viên nữ đã đứng lên đặt câu hỏi: "Xin hỏi vì sao cô lại muốn bước vào lĩnh vực buôn bán? Có phải cô muốn rời khỏi giới giải trí hay không?"
Âu Dương Nguyệt Nhi cười khẽ, nói: "Không, từ nhỏ tôi đã yêu thích ca hát, không có lý do đặc biệt tôi sẽ không từ bỏ nó. Về việc mở công ty này cũng là do tôi có hứng thú, các vị không cảm thấy làm bà chủ rất oai sao?"
Phía dưới vang lên một trận cười thiện ý, vị nữ phóng viên kia lại hỏi: "Xin hỏi, lý do đặc biệt theo lời cô là chỉ cái gì?"
Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút, đáp lời: "Có rất nhiều, chẳng hạn như sức khỏe không cho phép rồi, hoặc là không có ai nghe tôi hát, khi đó tôi cũng đành buồn bã rời khỏi giới giải trí thôi."
Nữ phóng viên kia tiếp tục hỏi dồn: “Cô nói sức khỏe không cho phép, có phải muốn ám chỉ thân thể mình đang có bệnh, rất có thể không lâu sau sẽ rời khỏi giới giải trí?"
Chị Giang cướp lời: "Vấn đề này tôi có thể trả lời, tuần vừa rồi Nguyệt Nhi đã kiểm tra sức khỏe, kết quả cho thấy cô ấy rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, vậy nên không có gì phải lo lắng. Lý do đặc biệc theo lời Nguyệt Nhi cũng chỉ là một giả thuyết, không phải nói đến chuyện đang xảy ra."
Một nam phóng viên đứng lên hỏi: "Nghe nói không lâu trước cô Nguyệt Nhi đã bị bắt cóc, tính cả lần ở Hàng Châu và Đông Hải, một năm cô bị bắt cóc tới ba lần. Cô nghĩ sao về việc này? Liệu có phải kẻ nào đó có thù oán với cô không?"
Chị Giang đáp lời: "Đầu tiên tôi phải nói rõ một điểm, việc tại Đông Hải cũng không phải là một vụ bắt cóc , chỉ là một việc xảy ra ngoài ý muốn do công tác an toàn không tốt mà thôi. Mặt khác bây giờ là lễ khai trương của công ty chứ không phải cuộc họp báo riêng của Nguyệt Nhi, xin mọi người hỏi những vấn đề có liên quan tới sự phát triển của công ty."
Các phóng viên phía dưới cũng chẳng thèm bận tâm đến lời của chị Giang, họ vốn là phóng viên, phóng viên thì thế nào? Họ sẽ đào móc mọi chuyện. Ai lại đi quan tâm đến việc một công ty khai trương? Điểm đáng chú ý duy nhất có lẽ là ba vị lãnh đạo nữ rất đẹp, lễ khai trương ngày hôm nay rất long trọng, ngoài ra không còn gì khác. Thứ khiến mọi người để ý nhất chính là chuyện của Âu Dương Nguyệt Nhi, dù là việc mở công ty hay là vụ bắt cóc thì nàng đều là tiêu điểm.
Một nam phóng viên khác đứng lên hỏi: "Nguyệt Nhi, cô có thể kể lại chi tiết vụ bắt cóc và tâm tình của cô lúc đó được không? Cô có bị thương không?"
Chị Giang sầm mặt, mặc dù ngay từ đầu đã đoán trước mọi chuyện sẽ xảy ra thế này nhưng chị Giang rất không muốn đề cập đến vấn đề này, nhất là phóng viên này lại hỏi trực tiếp như vậy. Trong giới giải trí ai cũng biết, phóng viên vốn giỏi chuyện bé xé ra to, dưới ngòi bút của họ một chuyện vô nghĩa có thể trở thành một việc vô cùng quan trọng. Nam phóng viên này hỏi Nguyệt Nhi có bị thương hay không, những lời này nghe qua giống như đang quan tâm đến nàng nhưng thực ra trong đó có cạm bẫy. Nếu Nguyệt Nhi trả lời hắn mình đã bị thương, dù chỉ nói mình bị trầy da thôi thì sau khi trở về các phóng viên có thể căn cứ điểm ấy để viết loạn, viết ra suy đoán chủ quan của mình. Ví dụ như khi bắt cóc bị tra tấn, hãm hiếp,... Nếu nó được lan truyền, một đồn mười mười đồn trăm, từ không cũng sẽ trở thành có.
Vậy nên ngay cả Văn Vi cũng phải rất cẩn thận với đám phóng viên này.
Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn chưa nói gì thị chị Giang đã lại cướp lời: "Cảnh sát đang điều tra chuyện này, chúng ta cũng không tiện tiết lộ. Nếu như các vị thật sự muốn biết có thể đến sở cảnh sát hỏi, tin rằng cảnh sát sẽ sẵn lòng nói cho các vị."
Chị Giang vừa mở miệng đã đùn đẩy trách nhiệm cho cảnh sát, các phóng viên này làm gì có ai ngu đến mức đến sở cảnh sát hỏi? Ai chẳng biết cha của Âu Dương Nguyệt Nhi là Âu Dương Bác tự mình điều tra chuyện này, cảnh sát tham gia làm cái gì? Cho vui sao? Cảnh sát có vui hay không bọn họ không biết, nhưng chắc chắn cảnh sát cũng không nắm được nhiều manh mối. Từ lúc xảy ra vụ việc đến giờ Âu Dương Nguyệt Nhi còn chưa bước vào sở cảnh sát, cảnh sát sao có thể lập hồ sơ.
Có điều câu ''cảnh sát đang điều tra chuyện này'' của chị Giang cũng tạm thời bịt miệng được các phóng viên, nhưng lại có một nữ phóng viên đứng lên hỏi: "Nguyệt Nhi, đang có lời đồn khi cô bị bắt đã có một anh hùng liều mình cứu cô, đó có phải sự thực không?"
Sắc mặt chị Giang càng thêm khó coi, nàng biết tin tức này là Âu Dương Nguyệt Nhi và Văn Vi giấu mình truyền ra, sau đó khi chị Giang biết chuyện này thì rất tức giận, nhưng việc đã đến nước đó thì nàng cũng chẳng cách nào cứu vãn. Việc nàng không muốn nhất là có người nói đến vấn đề này, dù biết đó là không thể nào nhưng khi có người hỏi vấn đề này trong lòng chị Giang vẫn rất khó chịu.
Chị Giang hắng giọng, cướp lời Nguyệt Nhi: "Chuyện này chỉ là tin đồn, thật ra không có gì. . ."
"Có." Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên nói.
Phía dưới bắt đầu xôn xao cả lên, ánh mắt các phóng viên như đang tỏa sáng. Chị Giang giật mình một lúc sau đó ngạc nhiên nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, không hiểu tại sao nàng lại thừa nhận. Rõ ràng lúc trước nàng đã nói rõ với Nguyệt Nhi dù thế nào cũng không được thừa nhận chuyện này.
Lập tức có phóng viên đứng lên hỏi: "Nguyệt Nhi, cô quen người đã cứu mình không? Các vị có là quan hệ gì? Anh ta làm công việc gì?"
Tất cả mọi người đều rất muốn biết chuyện này cho nên nhất thời phía dưới trở nên im phăng phắc, mọi người im lặng chờ câu trả lời của Âu Dương Nguyệt Nhi.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn chị Giang với vẻ xin lỗi. Thấy ánh mắt của nàng, chị Giang liền hiểu rõ, cô gái đã chìm đắm trong tình yêu này đã từ một nữ thần cao quý trở thành một người phụ nữ bình thường. Nói cho cùng Âu Dương Nguyệt Nhi cũng chỉ là một người phụ nữ, giống như những phụ nữ khác, nàng cũng hy vọng mình có được một tình yêu hoàn mỹ, cũng muốn chia sẻ cảm giác của mình với người khác. Huống hồ nàng luôn là một cô gái can đảm. Giờ nàng đã thừa nhận rồi, thừa nhận sự tồn tại của Mười Một. Nàng không quan tâm danh tiếng mình liệu có bị ảnh hưởng vì chuyện này không, nàng chỉ muốn biết rốt cuộc Mười Một có hiểu được tình cảm của mình không.
Nàng muốn biết liệu Mười Một có đón nhận tình cảm của mình không .
Phụ nữ rất ngốc nghếch, dù biết rõ là sẽ không có kết quả nhưng vẫn kiên quyết chọn con đường này. Dù mệt mỏi đến đâu, dù kiệt sức đến đâu, dù thương tích đầy mình, dù là cuối cùng cũng chẳng đạt được gì nàng vẫn sẽ không hối hận. Bởi vì nàng là Âu Dương Nguyệt Nhi, bởi vì nàng là con gái của Âu Dương Bác.
Nếu đã yêu rồi thì hãy dũng cảm bước đi. Nếu đã tự mình lựa chọn con đường này vậy thì đừng bao giờ hối hận. Điều này là Âu Dương Bác dạy cho nàng, nàng vẫn luôn khắc ghi nó ở trong lòng.
Chị Giang thầm thở dài trong lòng, nàng biết tình hình hôm nay đã ra ngoài tầm kiểm soát rồi. Dù nàng không muốn thấy cảnh này nhưng nàng có thể hiểu được tâm tình của Âu Dương Nguyệt Nhi, chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ.
Lúc này, ánh mắt Văn Vi đang ngồi cạnh Nguyệt Nhi lộ ra vẻ chợt hiểu. Nàng biết nhiều hơn chị Giang một chút, nên nàng biết lúc này trong lòng Nguyệt Nhi đang nghĩ gì. Nguyệt Nhi đang dùng cách này để phản đối mẹ của mình, thể hiện sự bất mãn với việc mẹ sắp xếp hôn nhân của mình. Đây là sự phản nghịch của một cô gái trẻ tuổi. Có điều ở đây chỉ có Văn Vi mới hiểu được chuyện đó.
Âu Dương Nguyệt Nhi không nhìn chị Giang nữa, cười nói: "Đúng vậy, chúng tôi biết nhau, biết từ rất lâu rồi. Tôi không tiện tiết lộ công việc của hắn, nhưng hắn là một người rất có bản lĩnh."
Nữ phóng viên vừa hỏi lúc nãy lại đứng lên: '' Nguyệt Nhi, cô có vì việc này mà yêu hắn như lời đồn không? Cô sao biết được đây có phải làm màn khổ nhục kế hắn sắp đặt để lấy lòng cô?"
Câu hỏi này rất đặc sắc, nhất thời không khí im lặng như tờ.
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ cắn môi, nàng biết những lời tiếp theo rất quan trọng, nếu có chút sơ xuất sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn quyết định làm theo ý mình.
Yêu thì sẽ không hối hận.
Âu Dương Nguyệt Nhi hít nhẹ một hơi, nhẹ nhàng nói: "Tôi thích anh ấy."
"Xì xào" không khí trở nên sôi trào, nữ thần Âu Dương Nguyệt Nhi lần đầu tiên thừa nhận mình thích một người, các phóng viên rốt cục phát hiện ra tin tức lớn nhất ngày hôm nay, liên tiếp đặt câu hỏi.
Chị Giang lộ ra vẻ cười khổ, nàng biết nếu có người hỏi thì Âu Dương Nguyệt Nhi nhất định sẽ thừa nhận, bởi vì nàng là Âu Dương Nguyệt Nhi, nàng có sự ương ngạnh của cha nàng.
Văn Vi len lén nhìn Nguyễn Thanh Ngữ, thấy nàng vẫn ngồi đó, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có nhiều dao động mới thì dám thở phào nhẹ nhõm. Nguyễn Thanh Ngữ phát hiện ra Văn Vi đang nhìn mình bèn mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi với vẻ khâm phục.
Đúng vậy, nàng khâm phục dũng khí của Âu Dương Nguyệt Nhi. Nếu là nàng thì có lẽ nàng không dám dũng cảm thừa nhận giống Âu Dương Nguyệt Nhi. Việc này không liên quan đến việc nàng có yêu người kia hay không mà nàng không thể không lo lắng những chuyện xảy ra sau khi mình thừa nhận. Người nhà của mình, cuộc sống của mình và cả cuộc sống của người kia liệu có bị rối loạn vì một câu nói của nàng không. Đó là bởi Thanh Ngữ luôn là một người rất lý trí.
Nguyễn Thanh Ngữ biết mình thích Mười Một, đó là tình cảm sinh ra từ sự cảm kích, nhưng dù đó là tình cảm gì thì trong đó sự cảm kích vẫn chiếm phần lớn. Nếu nàng và Mười Một chỉ quen biết nhau một cách thoáng qua có lẽ kết quả sẽ khác. Nhưng sự thật chính là sự thật, một người bình thường như nàng gặp một thanh niên thần bí như Mười Một, dần dần từ cảm kích chuyển sang thích hắn. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Thanh Ngữ biết mình thích hắn rồi, thích thanh niên tên Mười Một kia. Nhưng Mười Một chưa từng yêu cầu nàng báo đáp, hắn chỉ lặng lặng bảo vệ nàng, mỗi lần nàng gặp chuyện hắn đều đến cứu nàng. Nguyễn Thanh Ngữ dần dần như từ cảm kích chuyển thành cảm động, tình cảm với hắn cũng ngày càng sâu sắc. Vậy nên lần trước khi Mười Một, Lãnh Dạ và Vịt Bầu đi Anh, Nguyễn Thanh Ngữ đưa cho Mười Một chiếc bùa bình an kia, nàng muốn nói cho hắn: em thích anh rồi. Có điều khúc gỗ ngu ngơ về tình cảm kia lại chẳng cảm nhận được gì.
Thấy Âu Dương Nguyệt Nhi bị phóng viên hỏi tới tấp, Nguyễn Thanh Ngữ không khỏi cười khẽ, có một người phụ nữ chịu hy sinh nhiều thứ như vậy, có lẽ hắn sẽ rất hạnh phúc. Nhưng liệu Nguyệt Nhi có được hạnh phúc không?
Mặc dù Thanh Ngữ coi như là tình địch của Âu Dương Nguyệt Nhi nhưng quan hệ của hai người không có chút căng thẳng nào, thậm chí rất hòa hợp. Bởi vì hai người vốn là hai loại người khác nhau, Nguyệt Nhi thiên về tình cảm, yêu rồi sẽ cố gắng tranh đấu, dù cuối cùng không có kết quả, nhưng ít ra nàng cũng đã thử nỗ lực. Mà Thanh Ngữ vốn là một người rất lý trí, từ đầu nàng đã biết mình và Mười Một sẽ không có kết quả, nàng không muốn mình trở thành gánh nặng của Mười Một, vậy nên đến giờ nàng vẫn im lặng giúp đỡ Mười Một mà không cần báo đáp. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, cả sau này cũng thế.
Hai người phụ nữ cùng yêu một người đàn ông không thể yêu, đã định trước sẽ không thể có kết quả.
Cho dù quyền lực mà phóng viên nắm trong tay không bằng quan nhưng nếu vì vậy mà xem thường bọn họ thì đó chính là điều bất hạnh của ngươi. Bởi vì ngòi bút trong tay họ còn đáng sợ hơn quyền lực của quan. Bọn họ có thể làm cho ngươi được khen nức nở, cũng có thể đem làm cho ngươi bị căm ghét. Ít ra thì ở phương tây, ngay cả tổng thống cũng không dám đắc tội với phóng viên.
Vậy nên Văn Vi đã bỏ rất nhiều công sức vào cuộc họp báo này, tỉ mỉ sắp xếp vị trí của từng phóng viên, cố gắng làm cho bọn họ có cảm giác như đang ở nhà.
Bốn giờ chiều, cuộc họp báo chính thức bắt đầu. Mặc dù cuộc họp báo kéo dài không lâu nhưng có thể đoán trước, "chiến tranh" sẽ rất kịch liệt.
Khi Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi, Nguyễn Thanh Ngữ và chị Giang xuất hiện, các phóng viên sớm chen kín phòng họp báo. Mấy người vừa mới xuất hiện đèn flash đã lóe lên không ngừng. May là phóng viên cũng biết quy tắc, không lập tức nhào lên đặt câu hỏi mà đợi đám Nguyệt Nhi ngồi an vị trên bục.
Có sáu người ngồi ở trên bục, trong đó tất nhiên không thể thiếu Văn Vi, Âu Dương Nguyệt Nhi và Nguyễn Thanh Ngữ, chị Giang là người đại diện của Nguyệt Nhi nên nàng cũng có một vị trí. Hai người đàn ông còn lại là cán bộ quản lý cấp cao mà công ty thuê, tuy nhiên có thể thấy đây là lần đầu họ được ngồi với bà chủ nổi tiếng của mình, khuôn mặt vẫn còn đang đỏ ửng kích động.
Sau khi tất cả ngồi vào vị trí, Văn Vi thay mặt công ty phát biểu một bài ngắn gọn giới thiệu về công ty, nói xong nàng tuyên bố cuộc họp báo chính thức bắt đầu.
Văn Vi vẫn còn chưa buông micro, một phóng viên nữ đã đứng lên đặt câu hỏi: "Xin hỏi vì sao cô lại muốn bước vào lĩnh vực buôn bán? Có phải cô muốn rời khỏi giới giải trí hay không?"
Âu Dương Nguyệt Nhi cười khẽ, nói: "Không, từ nhỏ tôi đã yêu thích ca hát, không có lý do đặc biệt tôi sẽ không từ bỏ nó. Về việc mở công ty này cũng là do tôi có hứng thú, các vị không cảm thấy làm bà chủ rất oai sao?"
Phía dưới vang lên một trận cười thiện ý, vị nữ phóng viên kia lại hỏi: "Xin hỏi, lý do đặc biệt theo lời cô là chỉ cái gì?"
Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút, đáp lời: "Có rất nhiều, chẳng hạn như sức khỏe không cho phép rồi, hoặc là không có ai nghe tôi hát, khi đó tôi cũng đành buồn bã rời khỏi giới giải trí thôi."
Nữ phóng viên kia tiếp tục hỏi dồn: “Cô nói sức khỏe không cho phép, có phải muốn ám chỉ thân thể mình đang có bệnh, rất có thể không lâu sau sẽ rời khỏi giới giải trí?"
Chị Giang cướp lời: "Vấn đề này tôi có thể trả lời, tuần vừa rồi Nguyệt Nhi đã kiểm tra sức khỏe, kết quả cho thấy cô ấy rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, vậy nên không có gì phải lo lắng. Lý do đặc biệc theo lời Nguyệt Nhi cũng chỉ là một giả thuyết, không phải nói đến chuyện đang xảy ra."
Một nam phóng viên đứng lên hỏi: "Nghe nói không lâu trước cô Nguyệt Nhi đã bị bắt cóc, tính cả lần ở Hàng Châu và Đông Hải, một năm cô bị bắt cóc tới ba lần. Cô nghĩ sao về việc này? Liệu có phải kẻ nào đó có thù oán với cô không?"
Chị Giang đáp lời: "Đầu tiên tôi phải nói rõ một điểm, việc tại Đông Hải cũng không phải là một vụ bắt cóc , chỉ là một việc xảy ra ngoài ý muốn do công tác an toàn không tốt mà thôi. Mặt khác bây giờ là lễ khai trương của công ty chứ không phải cuộc họp báo riêng của Nguyệt Nhi, xin mọi người hỏi những vấn đề có liên quan tới sự phát triển của công ty."
Các phóng viên phía dưới cũng chẳng thèm bận tâm đến lời của chị Giang, họ vốn là phóng viên, phóng viên thì thế nào? Họ sẽ đào móc mọi chuyện. Ai lại đi quan tâm đến việc một công ty khai trương? Điểm đáng chú ý duy nhất có lẽ là ba vị lãnh đạo nữ rất đẹp, lễ khai trương ngày hôm nay rất long trọng, ngoài ra không còn gì khác. Thứ khiến mọi người để ý nhất chính là chuyện của Âu Dương Nguyệt Nhi, dù là việc mở công ty hay là vụ bắt cóc thì nàng đều là tiêu điểm.
Một nam phóng viên khác đứng lên hỏi: "Nguyệt Nhi, cô có thể kể lại chi tiết vụ bắt cóc và tâm tình của cô lúc đó được không? Cô có bị thương không?"
Chị Giang sầm mặt, mặc dù ngay từ đầu đã đoán trước mọi chuyện sẽ xảy ra thế này nhưng chị Giang rất không muốn đề cập đến vấn đề này, nhất là phóng viên này lại hỏi trực tiếp như vậy. Trong giới giải trí ai cũng biết, phóng viên vốn giỏi chuyện bé xé ra to, dưới ngòi bút của họ một chuyện vô nghĩa có thể trở thành một việc vô cùng quan trọng. Nam phóng viên này hỏi Nguyệt Nhi có bị thương hay không, những lời này nghe qua giống như đang quan tâm đến nàng nhưng thực ra trong đó có cạm bẫy. Nếu Nguyệt Nhi trả lời hắn mình đã bị thương, dù chỉ nói mình bị trầy da thôi thì sau khi trở về các phóng viên có thể căn cứ điểm ấy để viết loạn, viết ra suy đoán chủ quan của mình. Ví dụ như khi bắt cóc bị tra tấn, hãm hiếp,... Nếu nó được lan truyền, một đồn mười mười đồn trăm, từ không cũng sẽ trở thành có.
Vậy nên ngay cả Văn Vi cũng phải rất cẩn thận với đám phóng viên này.
Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn chưa nói gì thị chị Giang đã lại cướp lời: "Cảnh sát đang điều tra chuyện này, chúng ta cũng không tiện tiết lộ. Nếu như các vị thật sự muốn biết có thể đến sở cảnh sát hỏi, tin rằng cảnh sát sẽ sẵn lòng nói cho các vị."
Chị Giang vừa mở miệng đã đùn đẩy trách nhiệm cho cảnh sát, các phóng viên này làm gì có ai ngu đến mức đến sở cảnh sát hỏi? Ai chẳng biết cha của Âu Dương Nguyệt Nhi là Âu Dương Bác tự mình điều tra chuyện này, cảnh sát tham gia làm cái gì? Cho vui sao? Cảnh sát có vui hay không bọn họ không biết, nhưng chắc chắn cảnh sát cũng không nắm được nhiều manh mối. Từ lúc xảy ra vụ việc đến giờ Âu Dương Nguyệt Nhi còn chưa bước vào sở cảnh sát, cảnh sát sao có thể lập hồ sơ.
Có điều câu ''cảnh sát đang điều tra chuyện này'' của chị Giang cũng tạm thời bịt miệng được các phóng viên, nhưng lại có một nữ phóng viên đứng lên hỏi: "Nguyệt Nhi, đang có lời đồn khi cô bị bắt đã có một anh hùng liều mình cứu cô, đó có phải sự thực không?"
Sắc mặt chị Giang càng thêm khó coi, nàng biết tin tức này là Âu Dương Nguyệt Nhi và Văn Vi giấu mình truyền ra, sau đó khi chị Giang biết chuyện này thì rất tức giận, nhưng việc đã đến nước đó thì nàng cũng chẳng cách nào cứu vãn. Việc nàng không muốn nhất là có người nói đến vấn đề này, dù biết đó là không thể nào nhưng khi có người hỏi vấn đề này trong lòng chị Giang vẫn rất khó chịu.
Chị Giang hắng giọng, cướp lời Nguyệt Nhi: "Chuyện này chỉ là tin đồn, thật ra không có gì. . ."
"Có." Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên nói.
Phía dưới bắt đầu xôn xao cả lên, ánh mắt các phóng viên như đang tỏa sáng. Chị Giang giật mình một lúc sau đó ngạc nhiên nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, không hiểu tại sao nàng lại thừa nhận. Rõ ràng lúc trước nàng đã nói rõ với Nguyệt Nhi dù thế nào cũng không được thừa nhận chuyện này.
Lập tức có phóng viên đứng lên hỏi: "Nguyệt Nhi, cô quen người đã cứu mình không? Các vị có là quan hệ gì? Anh ta làm công việc gì?"
Tất cả mọi người đều rất muốn biết chuyện này cho nên nhất thời phía dưới trở nên im phăng phắc, mọi người im lặng chờ câu trả lời của Âu Dương Nguyệt Nhi.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn chị Giang với vẻ xin lỗi. Thấy ánh mắt của nàng, chị Giang liền hiểu rõ, cô gái đã chìm đắm trong tình yêu này đã từ một nữ thần cao quý trở thành một người phụ nữ bình thường. Nói cho cùng Âu Dương Nguyệt Nhi cũng chỉ là một người phụ nữ, giống như những phụ nữ khác, nàng cũng hy vọng mình có được một tình yêu hoàn mỹ, cũng muốn chia sẻ cảm giác của mình với người khác. Huống hồ nàng luôn là một cô gái can đảm. Giờ nàng đã thừa nhận rồi, thừa nhận sự tồn tại của Mười Một. Nàng không quan tâm danh tiếng mình liệu có bị ảnh hưởng vì chuyện này không, nàng chỉ muốn biết rốt cuộc Mười Một có hiểu được tình cảm của mình không.
Nàng muốn biết liệu Mười Một có đón nhận tình cảm của mình không .
Phụ nữ rất ngốc nghếch, dù biết rõ là sẽ không có kết quả nhưng vẫn kiên quyết chọn con đường này. Dù mệt mỏi đến đâu, dù kiệt sức đến đâu, dù thương tích đầy mình, dù là cuối cùng cũng chẳng đạt được gì nàng vẫn sẽ không hối hận. Bởi vì nàng là Âu Dương Nguyệt Nhi, bởi vì nàng là con gái của Âu Dương Bác.
Nếu đã yêu rồi thì hãy dũng cảm bước đi. Nếu đã tự mình lựa chọn con đường này vậy thì đừng bao giờ hối hận. Điều này là Âu Dương Bác dạy cho nàng, nàng vẫn luôn khắc ghi nó ở trong lòng.
Chị Giang thầm thở dài trong lòng, nàng biết tình hình hôm nay đã ra ngoài tầm kiểm soát rồi. Dù nàng không muốn thấy cảnh này nhưng nàng có thể hiểu được tâm tình của Âu Dương Nguyệt Nhi, chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ.
Lúc này, ánh mắt Văn Vi đang ngồi cạnh Nguyệt Nhi lộ ra vẻ chợt hiểu. Nàng biết nhiều hơn chị Giang một chút, nên nàng biết lúc này trong lòng Nguyệt Nhi đang nghĩ gì. Nguyệt Nhi đang dùng cách này để phản đối mẹ của mình, thể hiện sự bất mãn với việc mẹ sắp xếp hôn nhân của mình. Đây là sự phản nghịch của một cô gái trẻ tuổi. Có điều ở đây chỉ có Văn Vi mới hiểu được chuyện đó.
Âu Dương Nguyệt Nhi không nhìn chị Giang nữa, cười nói: "Đúng vậy, chúng tôi biết nhau, biết từ rất lâu rồi. Tôi không tiện tiết lộ công việc của hắn, nhưng hắn là một người rất có bản lĩnh."
Nữ phóng viên vừa hỏi lúc nãy lại đứng lên: '' Nguyệt Nhi, cô có vì việc này mà yêu hắn như lời đồn không? Cô sao biết được đây có phải làm màn khổ nhục kế hắn sắp đặt để lấy lòng cô?"
Câu hỏi này rất đặc sắc, nhất thời không khí im lặng như tờ.
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ cắn môi, nàng biết những lời tiếp theo rất quan trọng, nếu có chút sơ xuất sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn quyết định làm theo ý mình.
Yêu thì sẽ không hối hận.
Âu Dương Nguyệt Nhi hít nhẹ một hơi, nhẹ nhàng nói: "Tôi thích anh ấy."
"Xì xào" không khí trở nên sôi trào, nữ thần Âu Dương Nguyệt Nhi lần đầu tiên thừa nhận mình thích một người, các phóng viên rốt cục phát hiện ra tin tức lớn nhất ngày hôm nay, liên tiếp đặt câu hỏi.
Chị Giang lộ ra vẻ cười khổ, nàng biết nếu có người hỏi thì Âu Dương Nguyệt Nhi nhất định sẽ thừa nhận, bởi vì nàng là Âu Dương Nguyệt Nhi, nàng có sự ương ngạnh của cha nàng.
Văn Vi len lén nhìn Nguyễn Thanh Ngữ, thấy nàng vẫn ngồi đó, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có nhiều dao động mới thì dám thở phào nhẹ nhõm. Nguyễn Thanh Ngữ phát hiện ra Văn Vi đang nhìn mình bèn mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi với vẻ khâm phục.
Đúng vậy, nàng khâm phục dũng khí của Âu Dương Nguyệt Nhi. Nếu là nàng thì có lẽ nàng không dám dũng cảm thừa nhận giống Âu Dương Nguyệt Nhi. Việc này không liên quan đến việc nàng có yêu người kia hay không mà nàng không thể không lo lắng những chuyện xảy ra sau khi mình thừa nhận. Người nhà của mình, cuộc sống của mình và cả cuộc sống của người kia liệu có bị rối loạn vì một câu nói của nàng không. Đó là bởi Thanh Ngữ luôn là một người rất lý trí.
Nguyễn Thanh Ngữ biết mình thích Mười Một, đó là tình cảm sinh ra từ sự cảm kích, nhưng dù đó là tình cảm gì thì trong đó sự cảm kích vẫn chiếm phần lớn. Nếu nàng và Mười Một chỉ quen biết nhau một cách thoáng qua có lẽ kết quả sẽ khác. Nhưng sự thật chính là sự thật, một người bình thường như nàng gặp một thanh niên thần bí như Mười Một, dần dần từ cảm kích chuyển sang thích hắn. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Thanh Ngữ biết mình thích hắn rồi, thích thanh niên tên Mười Một kia. Nhưng Mười Một chưa từng yêu cầu nàng báo đáp, hắn chỉ lặng lặng bảo vệ nàng, mỗi lần nàng gặp chuyện hắn đều đến cứu nàng. Nguyễn Thanh Ngữ dần dần như từ cảm kích chuyển thành cảm động, tình cảm với hắn cũng ngày càng sâu sắc. Vậy nên lần trước khi Mười Một, Lãnh Dạ và Vịt Bầu đi Anh, Nguyễn Thanh Ngữ đưa cho Mười Một chiếc bùa bình an kia, nàng muốn nói cho hắn: em thích anh rồi. Có điều khúc gỗ ngu ngơ về tình cảm kia lại chẳng cảm nhận được gì.
Thấy Âu Dương Nguyệt Nhi bị phóng viên hỏi tới tấp, Nguyễn Thanh Ngữ không khỏi cười khẽ, có một người phụ nữ chịu hy sinh nhiều thứ như vậy, có lẽ hắn sẽ rất hạnh phúc. Nhưng liệu Nguyệt Nhi có được hạnh phúc không?
Mặc dù Thanh Ngữ coi như là tình địch của Âu Dương Nguyệt Nhi nhưng quan hệ của hai người không có chút căng thẳng nào, thậm chí rất hòa hợp. Bởi vì hai người vốn là hai loại người khác nhau, Nguyệt Nhi thiên về tình cảm, yêu rồi sẽ cố gắng tranh đấu, dù cuối cùng không có kết quả, nhưng ít ra nàng cũng đã thử nỗ lực. Mà Thanh Ngữ vốn là một người rất lý trí, từ đầu nàng đã biết mình và Mười Một sẽ không có kết quả, nàng không muốn mình trở thành gánh nặng của Mười Một, vậy nên đến giờ nàng vẫn im lặng giúp đỡ Mười Một mà không cần báo đáp. Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, cả sau này cũng thế.
Hai người phụ nữ cùng yêu một người đàn ông không thể yêu, đã định trước sẽ không thể có kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.