Quyển 10 - Chương 782: Đêm điên cuồng(bốn)
Khát Trí
06/04/2013
Bữa tiệc trong đại sảnh vẫn rất náo nhiệt, Âu Dương Nguyệt Nhi hiếm hoi lắm mới được rảnh rỗi trò chuyện với mấy người chị em, tiện thể giải rượu luôn. Nhưng chuyện gì cũng không thể hoàn hảo được, luôn có những người không biết điều đến quấy rầy trong lúc ngươi đang vui vẻ.
Dù Âu Dương Nguyệt Nhi đã trốn trong xó xỉnh kín đáo nhất nhưng vẫn không có ít gã trẻ tuổi lại đây mời rượu, ngay cả Văn Vi và Dương Tư Vũ cũng phải uống vài ly. Trong bốn cô gái chỉ có Thanh Ngữ vốn đã say ngà ngà là thoát nạn, những người khác thấy nàng đã hơi say rồi nên để giữ chút phong độ ít ỏi trước Nguyệt Nhi, họ không bắt nàng uống rượu.
Đương nhiên, cũng có vài kẻ không biết điều chẳng hạn như có một công từ nhà giàu mời Nguyễn Thanh Ngữ một ly, Nguyễn Thanh Ngữ cũng đành phải nhấp một ngụm, kết quả còn chưa uống hết một ngụm nàng đã phải vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Dưới ánh nhìn bất mãn của Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi và Dương Tư Vũ, gã này cũng biết vừa rồi mình hơi quá quắt, vội vàng cười cười sau đó chạy mất dép.
Khi Nguyễn Thanh Ngữ trở lại thì mặt nàng đỏ ửng, ánh mắt lờ đờ, Văn Vi xoa xoa lưng cho nàng, hỏi quan tâm: "Thanh Ngữ, cô không sao chứ?"
Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu, cười khổ nói: "Giờ tôi chẳng thể uống thêm được nữa."
Văn Vi gật đầu nói: "Tôi biết, cô đừng uống nữa."
Dương Tư Vũ bất mãn nói: "Những người kia thật quá quắt, chẳng lịch sự chút nào."
Những người đang lởn vởn bên cạnh để mời rượu lập tức đỏ mặt lặn mất. Lởn vởn ở đây nữa bị mỹ nữ căm ghét thì khổ.
Thấy một câu nói vô tình của Dương Tư Vũ giúp mình tránh được "kiếp nạn", Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn nàng với vẻ biết ơn, nói với Nguyễn Thanh Ngữ: "Thanh Ngữ, có muốn ra ngoài hít thở chút không khí không?"
Nguyễn Thanh Ngữ do dự, liếc nhìn những người trong đại sảnh sau đó lại liếc nhìn Văn Vi.
Văn Vi vỗ vai nàng, nói: "Không sao đâu, chuyện ở đây cứ để tôi lo. Cô và Hải Đào cứ ra ngoài hít thở không khí đi. Nếu cứ ở đây không chừng lát nữa lại có người đến mời rượu cô nữa đấy."
Nghe đến việc lại phải uống rượu, Nguyễn Thanh Ngữ giật bắn cả mình, gật đầu nói: "Được, tôi ra ngoài đi dạo một chút."
"Này, mặc áo khoác vào, bên ngoài gió lớn nên khá lạnh đấy." Văn Vi dặn dò sau đó nói với Vịt bầu: "Chăm sóc cho cô ấy."
Vịt Bầu gật đầu cười, dìu Nguyễn Thanh Ngữ ra ngoài.
Vịt Bầu và Nguyễn Thanh Ngữ vừa ra khỏi cửa thì Âu Dương Nguyệt Nhi nói: "Văn Vi, tôi cũng đi ra ngoài một chút."
"Cô không được đi." Văn Vi tức giận trừng mắt với nàng: "Hôm nay cô là nhân vật chính, ai đi thì đi chứ cô thì không được đi."
"Một lát, một lát thôi." Âu Dương Nguyệt Nhi đặt ngón tay lên môi, chu miệng cầu khẩn.
"Không được." Văn Vi lắc đầu quyết đoán, nói: "Hôm nay những người kia đến đây đều là vì cô, nếu cô đi rồi thì bữa tiệc sẽ ra sao đây."
Âu Dương Nguyệt Nhi kéo kéo cánh tay của nàng, cầu khẩn: "Văn Vi."
Âu Dương Nguyệt Nhi không hề biết rằng điệu bộ làm nũng của nàng khiến những người bên cạnh nhìn đến há hốc mồm. Nếu không phải những người này còn có chút tỉnh táo thì có lẽ lúc này tiếng cốc rơi đã vang lên liên tục rồi.
"Không được, không được." Văn Vi lắc đầu liên tục, cười mắng: "Đừng cho là tôi không biết ý đồ của cô, cô đừng mong trốn đi bỏ lại một mình tôi."
Dương Tư Vũ ở bên cạnh cảm thấy rất buồn cười, lần đầu tiên biết được thì ra nữ thần cao quý Âu Dương Nguyệt Nhi cũng biết làm nũng như một cô bé. Dương Tư Vũ suy nghĩ một chút sau đó xen vào: "Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lúc, Nguyệt Nhi có đi cùng không?"
"Sao?" Âu Dương Nguyệt Nhi hơi ngẩn ra, thấy Dương Tư Vũ chỉ gọi nàng mà không gọi Văn Vi liền biết cô ta có gì đó muốn nói với mình, bèn gật đầu.
Âu Dương Nguyệt Nhi có thể nhận ra, Văn Vi đương nhiên cũng có thể, nàng liếc mắt nhìn Dương Tư Vũ, uy hiếp: "Không được để cho cô ấy đi đâu."
Dương Tư Vũ mím môi cười nói: "Biết rồi, bà chị."
Văn Vi nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, dặn dò: "Cô quay về nhanh một chút, một mình tôi cũng không chống đỡ được bao lâu đâu."
Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng gật đầu nói: "Biết rồi." Dứt lời nàng kéo tay Dương Tư Vũ, đi về phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa cười nói. Trương Chấn vội đứng lên, mỉm cười, gật đầu với Văn Vi sau đó đi theo hai người kia.
Nhìn bóng lưng của ba người, Văn Vi thầm thở dài, cảm thấy rất đau đầu. Nàng biết Âu Dương Nguyệt Nhi vào nhà vệ sinh thì phải hơn mười phút sau mới quay lại.
Âu Dương Nguyệt Nhi vỗ vỗ khuôn mặt đã ửng đỏ, hỏi: "Mặt tôi đỏ sao?"
Dương Tư Vũ nhìn kĩ, gật đầu nói: "Hơi đỏ, nhưng cũng không sao."
Âu Dương Nguyệt Nhi mỉm cười, nhìn về phía nhà vệ sinh: "Cô vào đi."
Dương Tư Vũ lắc đầu nói: "Tôi không đi."
"Sao?"
Dương Tư Vũ vỗ vỗ bụng, cười nói: "Tạm thời tôi không cần đi." Sau đó nàng lại nháy mắt, nhỏ giọng hỏi: "Không ra ngoài sao?"
"Nhưng..." Âu Dương Nguyệt Nhi do dự nhìn về phía đại sảnh.
Dương Tư Vũ cười nói: "Nếu Văn Vi trách cứ gì thì cứ bảo là tôi lôi cô ra ngoài."
Âu Dương Nguyệt Nhi cười híp cả mắt, vui vẻ nói với Dương Tư Vũ: "Tư Vũ, cô tốt với tôi quá."
Dương Tư Vũ bật cười, nói thêm: "Có điều sau khi ra ngoài thì lánh ở góc nào kín kín ấy, nếu không bị những người bám lấy thì cũng chẳng khác gì không trốn ra ngoài."
Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng gật đầu đồng ý.
Hai cô gái đi ra ngoài, vừa đi vừa trò chuyện, Trương Chấn chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi phía sau, ba người ra khỏi biệt thự, đi đến chỗ ít người.
Ba người đi đến hậu viện, thấy nơi này đã có không ít người, Dương Tư Vũ nhíu mày, kéo Âu Dương Nguyệt Nhi đi chỗ khác ngay, nếu để cho người khác phát hiện Âu Dương Nguyệt Nhi đang chỗ này có lẽ muốn đi cũng không được. May là những người những người này đều đi thành đôi nam nữ với nhau, mọi người đều đang bàn luận sau khi bữa tiệc diễn ra thì nên đi đâu để tiếp tục những trò ''người lớn'', trước khi bọn họ nhận ra điều gì thì Dương Tư Vũ đã kéo Âu Dương Nguyệt Nhi đi xa.
Dương Tư Vũ đưa Âu Dương Nguyệt Nhi đi vòng đến cửa trước, trên đường mòn có không ít cây có nhưng không có nhiều người lắm, đi được một đoạn thì xung quanh đã vắng tanh.
Âu Dương Nguyệt Nhi dừng lại, vươn hai tay lên, hít thở không khí trong lành, nói với vẻ hưởng thụ: "Ở bên ngoài thật là thoải mái."
Lúc này Dương Tư Vũ đánh mắt với Trương Chấn đang đi ở phía sau, Trương Chấn hiểu ý, gật đầu, hơi lùi lại phía sau, lấy từ trong túi ra vài thứ.
Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không biết những gì Trương Chấn đang làm ở phía sau, vẫn nhắm mắt hưởng thụ bầu không khí trong lành.
Dương Tư Vũ đột nhiên hỏi: "Nguyệt Nhi, cô có biết một người tên là Sở Nguyên không?"
"Ồ?" Âu Dương Nguyệt Nhi hơi ngẩn ra: "Cô cũng biết anh ấy sao?"
Dương Tư Vũ cười nói: "Đương nhiên là biết, tôi và anh ấy là bạn bè đấy."
"Thật sao??" Âu Dương Nguyệt Nhi vui vẻ nói: "Trùng hợp thật, sao hai người lại quen nhau vậy?"
Dương Tư Vũ nhún vai nói: "Nói thì dài lắm, cô nói cho tôi biết cô quen anh ấy thế nào trước đi?"
Âu Dương Nguyệt Nhi nhớ lại, thì thào nói: "Chuyện này đã xảy ra mấy năm rồi, khi đó tôi đến biểu diễn ở Mỹ, mời anh ấy làm vệ sỹ, lúc đó anh ấy đã cứu mạng tôi." Âu Dương Nguyệt Nhi nhớ lại chuyện cũ, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp.
Dương Tư Vũ cũng mỉm cười nhưng nụ cười lại rất quái dị, có điều Nguyệt Nhi không chú ý đến điều đó.
"Ừm, Nguyệt Nhi."
"Sao?"
Dương Tư Vũ cười xán lạn, nói: "Tôi nói cho cô một bí mật."
Âu Dương Nguyệt Nhi tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Dương Tư Vũ ghé miệng vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Thực ra..."
Âu Dương Nguyệt Nhi dỏng tai lắng nghe, đột nhiên một tấm vải chụp lên mặt nàng từ phía sau, Âu Dương Nguyệt Nhi bị bất ngờ, hít vào không ít thuốc gây mê, chỉ giãy giụa một chút rồi gục vào người Trương Chấn.
Thấy Âu Dương Nguyệt Nhi đã hôn mê, nằm gọn trong lòng Trương Chấn, Dương Tư Vũ nở nụ cười, hơi cúi người, ghé môi vào tai nàng, nhỏ giọng nói nốt: "Thực ra buổi tối hôm nay cô không may rồi."
Đáng tiếc là lúc này Âu Dương Nguyệt Nhi đã chẳng nghe được gì nữa.
Dương Tư Vũ chậm rãi đứng lên, trên mặt đã không còn chút ý cười mà tràn ngập sự lạnh lùng. Nàng nhìn chằm chằm gương mặt động lòng người của Âu Dương Nguyệt Nhi, lộ ra vẻ oán hận khắc cốt ghi tâm.
Trương Chấn ôm Âu Dương Nguyệt Nhi, cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Nhanh đi thôi, nếu như bị kẻ khác phát hiện thì phiền to."
Dương Tư vũ liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu, lạnh lùng quay người đi đến ga ra. Nàng và Trương Chấn đã chuẩn bị kế hoạch ngày hôm nay rất kỹ càng, đến sớn hơn những người khác để đỗ xe tại ga ra mà ít người lui đến, nếu như đến trễ thì xe sẽ phải đỗ ở bên ngoài. Nơi này lắm đầy camera giám sát nhưng Trương Chấn đã sớm dùng vài triệuro mua chuộc hai người trong phòng giám sát, hai người kia đã động tay động chân vào những chiếc camera này, chúng sẽ không quay chụp được bất kỳ hình ảnh nào về họ. Hơn nữa để đề phòng trường hợp rủi ro, Trương Chấn đã sớm đặt vé máy bay đi châu Âu vào lúc 11h30.
Dù Âu Dương Nguyệt Nhi đã trốn trong xó xỉnh kín đáo nhất nhưng vẫn không có ít gã trẻ tuổi lại đây mời rượu, ngay cả Văn Vi và Dương Tư Vũ cũng phải uống vài ly. Trong bốn cô gái chỉ có Thanh Ngữ vốn đã say ngà ngà là thoát nạn, những người khác thấy nàng đã hơi say rồi nên để giữ chút phong độ ít ỏi trước Nguyệt Nhi, họ không bắt nàng uống rượu.
Đương nhiên, cũng có vài kẻ không biết điều chẳng hạn như có một công từ nhà giàu mời Nguyễn Thanh Ngữ một ly, Nguyễn Thanh Ngữ cũng đành phải nhấp một ngụm, kết quả còn chưa uống hết một ngụm nàng đã phải vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Dưới ánh nhìn bất mãn của Âu Dương Nguyệt Nhi, Văn Vi và Dương Tư Vũ, gã này cũng biết vừa rồi mình hơi quá quắt, vội vàng cười cười sau đó chạy mất dép.
Khi Nguyễn Thanh Ngữ trở lại thì mặt nàng đỏ ửng, ánh mắt lờ đờ, Văn Vi xoa xoa lưng cho nàng, hỏi quan tâm: "Thanh Ngữ, cô không sao chứ?"
Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu, cười khổ nói: "Giờ tôi chẳng thể uống thêm được nữa."
Văn Vi gật đầu nói: "Tôi biết, cô đừng uống nữa."
Dương Tư Vũ bất mãn nói: "Những người kia thật quá quắt, chẳng lịch sự chút nào."
Những người đang lởn vởn bên cạnh để mời rượu lập tức đỏ mặt lặn mất. Lởn vởn ở đây nữa bị mỹ nữ căm ghét thì khổ.
Thấy một câu nói vô tình của Dương Tư Vũ giúp mình tránh được "kiếp nạn", Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn nàng với vẻ biết ơn, nói với Nguyễn Thanh Ngữ: "Thanh Ngữ, có muốn ra ngoài hít thở chút không khí không?"
Nguyễn Thanh Ngữ do dự, liếc nhìn những người trong đại sảnh sau đó lại liếc nhìn Văn Vi.
Văn Vi vỗ vai nàng, nói: "Không sao đâu, chuyện ở đây cứ để tôi lo. Cô và Hải Đào cứ ra ngoài hít thở không khí đi. Nếu cứ ở đây không chừng lát nữa lại có người đến mời rượu cô nữa đấy."
Nghe đến việc lại phải uống rượu, Nguyễn Thanh Ngữ giật bắn cả mình, gật đầu nói: "Được, tôi ra ngoài đi dạo một chút."
"Này, mặc áo khoác vào, bên ngoài gió lớn nên khá lạnh đấy." Văn Vi dặn dò sau đó nói với Vịt bầu: "Chăm sóc cho cô ấy."
Vịt Bầu gật đầu cười, dìu Nguyễn Thanh Ngữ ra ngoài.
Vịt Bầu và Nguyễn Thanh Ngữ vừa ra khỏi cửa thì Âu Dương Nguyệt Nhi nói: "Văn Vi, tôi cũng đi ra ngoài một chút."
"Cô không được đi." Văn Vi tức giận trừng mắt với nàng: "Hôm nay cô là nhân vật chính, ai đi thì đi chứ cô thì không được đi."
"Một lát, một lát thôi." Âu Dương Nguyệt Nhi đặt ngón tay lên môi, chu miệng cầu khẩn.
"Không được." Văn Vi lắc đầu quyết đoán, nói: "Hôm nay những người kia đến đây đều là vì cô, nếu cô đi rồi thì bữa tiệc sẽ ra sao đây."
Âu Dương Nguyệt Nhi kéo kéo cánh tay của nàng, cầu khẩn: "Văn Vi."
Âu Dương Nguyệt Nhi không hề biết rằng điệu bộ làm nũng của nàng khiến những người bên cạnh nhìn đến há hốc mồm. Nếu không phải những người này còn có chút tỉnh táo thì có lẽ lúc này tiếng cốc rơi đã vang lên liên tục rồi.
"Không được, không được." Văn Vi lắc đầu liên tục, cười mắng: "Đừng cho là tôi không biết ý đồ của cô, cô đừng mong trốn đi bỏ lại một mình tôi."
Dương Tư Vũ ở bên cạnh cảm thấy rất buồn cười, lần đầu tiên biết được thì ra nữ thần cao quý Âu Dương Nguyệt Nhi cũng biết làm nũng như một cô bé. Dương Tư Vũ suy nghĩ một chút sau đó xen vào: "Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lúc, Nguyệt Nhi có đi cùng không?"
"Sao?" Âu Dương Nguyệt Nhi hơi ngẩn ra, thấy Dương Tư Vũ chỉ gọi nàng mà không gọi Văn Vi liền biết cô ta có gì đó muốn nói với mình, bèn gật đầu.
Âu Dương Nguyệt Nhi có thể nhận ra, Văn Vi đương nhiên cũng có thể, nàng liếc mắt nhìn Dương Tư Vũ, uy hiếp: "Không được để cho cô ấy đi đâu."
Dương Tư Vũ mím môi cười nói: "Biết rồi, bà chị."
Văn Vi nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, dặn dò: "Cô quay về nhanh một chút, một mình tôi cũng không chống đỡ được bao lâu đâu."
Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng gật đầu nói: "Biết rồi." Dứt lời nàng kéo tay Dương Tư Vũ, đi về phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa cười nói. Trương Chấn vội đứng lên, mỉm cười, gật đầu với Văn Vi sau đó đi theo hai người kia.
Nhìn bóng lưng của ba người, Văn Vi thầm thở dài, cảm thấy rất đau đầu. Nàng biết Âu Dương Nguyệt Nhi vào nhà vệ sinh thì phải hơn mười phút sau mới quay lại.
Âu Dương Nguyệt Nhi vỗ vỗ khuôn mặt đã ửng đỏ, hỏi: "Mặt tôi đỏ sao?"
Dương Tư Vũ nhìn kĩ, gật đầu nói: "Hơi đỏ, nhưng cũng không sao."
Âu Dương Nguyệt Nhi mỉm cười, nhìn về phía nhà vệ sinh: "Cô vào đi."
Dương Tư Vũ lắc đầu nói: "Tôi không đi."
"Sao?"
Dương Tư Vũ vỗ vỗ bụng, cười nói: "Tạm thời tôi không cần đi." Sau đó nàng lại nháy mắt, nhỏ giọng hỏi: "Không ra ngoài sao?"
"Nhưng..." Âu Dương Nguyệt Nhi do dự nhìn về phía đại sảnh.
Dương Tư Vũ cười nói: "Nếu Văn Vi trách cứ gì thì cứ bảo là tôi lôi cô ra ngoài."
Âu Dương Nguyệt Nhi cười híp cả mắt, vui vẻ nói với Dương Tư Vũ: "Tư Vũ, cô tốt với tôi quá."
Dương Tư Vũ bật cười, nói thêm: "Có điều sau khi ra ngoài thì lánh ở góc nào kín kín ấy, nếu không bị những người bám lấy thì cũng chẳng khác gì không trốn ra ngoài."
Âu Dương Nguyệt Nhi vội vàng gật đầu đồng ý.
Hai cô gái đi ra ngoài, vừa đi vừa trò chuyện, Trương Chấn chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi phía sau, ba người ra khỏi biệt thự, đi đến chỗ ít người.
Ba người đi đến hậu viện, thấy nơi này đã có không ít người, Dương Tư Vũ nhíu mày, kéo Âu Dương Nguyệt Nhi đi chỗ khác ngay, nếu để cho người khác phát hiện Âu Dương Nguyệt Nhi đang chỗ này có lẽ muốn đi cũng không được. May là những người những người này đều đi thành đôi nam nữ với nhau, mọi người đều đang bàn luận sau khi bữa tiệc diễn ra thì nên đi đâu để tiếp tục những trò ''người lớn'', trước khi bọn họ nhận ra điều gì thì Dương Tư Vũ đã kéo Âu Dương Nguyệt Nhi đi xa.
Dương Tư Vũ đưa Âu Dương Nguyệt Nhi đi vòng đến cửa trước, trên đường mòn có không ít cây có nhưng không có nhiều người lắm, đi được một đoạn thì xung quanh đã vắng tanh.
Âu Dương Nguyệt Nhi dừng lại, vươn hai tay lên, hít thở không khí trong lành, nói với vẻ hưởng thụ: "Ở bên ngoài thật là thoải mái."
Lúc này Dương Tư Vũ đánh mắt với Trương Chấn đang đi ở phía sau, Trương Chấn hiểu ý, gật đầu, hơi lùi lại phía sau, lấy từ trong túi ra vài thứ.
Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không biết những gì Trương Chấn đang làm ở phía sau, vẫn nhắm mắt hưởng thụ bầu không khí trong lành.
Dương Tư Vũ đột nhiên hỏi: "Nguyệt Nhi, cô có biết một người tên là Sở Nguyên không?"
"Ồ?" Âu Dương Nguyệt Nhi hơi ngẩn ra: "Cô cũng biết anh ấy sao?"
Dương Tư Vũ cười nói: "Đương nhiên là biết, tôi và anh ấy là bạn bè đấy."
"Thật sao??" Âu Dương Nguyệt Nhi vui vẻ nói: "Trùng hợp thật, sao hai người lại quen nhau vậy?"
Dương Tư Vũ nhún vai nói: "Nói thì dài lắm, cô nói cho tôi biết cô quen anh ấy thế nào trước đi?"
Âu Dương Nguyệt Nhi nhớ lại, thì thào nói: "Chuyện này đã xảy ra mấy năm rồi, khi đó tôi đến biểu diễn ở Mỹ, mời anh ấy làm vệ sỹ, lúc đó anh ấy đã cứu mạng tôi." Âu Dương Nguyệt Nhi nhớ lại chuyện cũ, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp.
Dương Tư Vũ cũng mỉm cười nhưng nụ cười lại rất quái dị, có điều Nguyệt Nhi không chú ý đến điều đó.
"Ừm, Nguyệt Nhi."
"Sao?"
Dương Tư Vũ cười xán lạn, nói: "Tôi nói cho cô một bí mật."
Âu Dương Nguyệt Nhi tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Dương Tư Vũ ghé miệng vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Thực ra..."
Âu Dương Nguyệt Nhi dỏng tai lắng nghe, đột nhiên một tấm vải chụp lên mặt nàng từ phía sau, Âu Dương Nguyệt Nhi bị bất ngờ, hít vào không ít thuốc gây mê, chỉ giãy giụa một chút rồi gục vào người Trương Chấn.
Thấy Âu Dương Nguyệt Nhi đã hôn mê, nằm gọn trong lòng Trương Chấn, Dương Tư Vũ nở nụ cười, hơi cúi người, ghé môi vào tai nàng, nhỏ giọng nói nốt: "Thực ra buổi tối hôm nay cô không may rồi."
Đáng tiếc là lúc này Âu Dương Nguyệt Nhi đã chẳng nghe được gì nữa.
Dương Tư Vũ chậm rãi đứng lên, trên mặt đã không còn chút ý cười mà tràn ngập sự lạnh lùng. Nàng nhìn chằm chằm gương mặt động lòng người của Âu Dương Nguyệt Nhi, lộ ra vẻ oán hận khắc cốt ghi tâm.
Trương Chấn ôm Âu Dương Nguyệt Nhi, cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Nhanh đi thôi, nếu như bị kẻ khác phát hiện thì phiền to."
Dương Tư vũ liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu, lạnh lùng quay người đi đến ga ra. Nàng và Trương Chấn đã chuẩn bị kế hoạch ngày hôm nay rất kỹ càng, đến sớn hơn những người khác để đỗ xe tại ga ra mà ít người lui đến, nếu như đến trễ thì xe sẽ phải đỗ ở bên ngoài. Nơi này lắm đầy camera giám sát nhưng Trương Chấn đã sớm dùng vài triệuro mua chuộc hai người trong phòng giám sát, hai người kia đã động tay động chân vào những chiếc camera này, chúng sẽ không quay chụp được bất kỳ hình ảnh nào về họ. Hơn nữa để đề phòng trường hợp rủi ro, Trương Chấn đã sớm đặt vé máy bay đi châu Âu vào lúc 11h30.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.