Quyển 9 - Chương 565: Dục Huyết Thao Thiên (5)
Khát Trí
06/04/2013
Năm gã chiến sĩ dùng hỏa lực áp chế, người nhà Dương gia liên tục ngã xuống từng nhóm từng nhóm một, bọn họ không thể chống trả tùy ý cho bọn đánh thuê bắn giết.
Đán đao đang ở bên ngoài cuộc chiến, toàn thân lão đều là máu, giống như mới tắm trong hồ máu ra vậy. Mặc dù cơ thể lão đang thở hổn hển vì kiệt sức nhưng dáng đi không chút biểu hiện vẻ mệt mỏi.
Vị tộc trưởng đang ẩn nấp ở phía xa vẫn đang hướng nhìn về phía lão/
Năm tên chiến sĩ sau khi càn quét đã tiêu diệt hầu như toàn bộ người nhà Dương gia, hiện giờ bên cạnh Đán đao không còn một bóng người, tiếng súng của một số người nhà họ Dương phát ra từ mọi phía bên ngoài vòng chiến, nhưng năm người bọn họ đều là những kẻ gan dạ, không sợ chết, bao vây ở phía ngoài cho đến cùng.
Lúc này, bọn đệ tử xuất hiện muộn của Dương gia đã lấy được vũ khí, cuộc chiến từ kiểu đánh giáp lá cà đã chuyển thành cuộc đọ súng.
Ngay từ đầu, với đao kiếm trong tay, hai bên không ngại cùng xông lên mà chiến đấu, nhưng hiện nay, bọn họ mỗi một bên đều có trong tay thứ vũ khí nóng nên đôi bên đều giữ khoảng cách an toàn với đối phương, ẩn nấp phía sau vật chắn.
Năm gã chiến sĩ bảo vệ Phùng Đán Toàn ẩn phía sau dãy cột đá của biệt thự. Bốn trong năm người bọn họ cố gắng ép thân mình ẩn phía sau những cột đá, gã còn lại hướng về phía sau mình – nơi Đán đao đang ẩn nấp, hỏi:
“Ông chủ, ông không sao chứ?” Mặc dù trong lời nói tỏ ý quan tâm nhưng giọng điệu phát ra lại lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm gì trong đó.
Phùng Đán Toàn thở hổn hển vài tiếng, lắc đầu.
Khắp người Phùng Đán Toàn chỗ nào cũng có vết thương, nhưng tất cả đều là vết thương bên ngoài, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tánh mạng. Chỉ có điều phải mất một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục lành lặn được.
Bản thân tuổi đã lớn, không thể giống như bọn thanh niên trẻ tuổi, chỉ cần sục sôi nhiệt huyết là có thể đi liều mạng.
Hơi thở chưa ổn định lại nhưng Phùng Đán Toàn đã vội hỏi: “Bọn họ đâu?”
Gã này xoay lưng lại, hướng mắt về phía mấy gã đồng đội của hắn, trả lời: “Ông cứ yên tâm, bọn họ cũng đã ẩn nấp cả rồi, rất nhanh thôi sẽ cùng chúng ta họp mặt.”
Phùng Đán Toàn ừ một tiếng, hướng mắt về phía khu dân cư. Mặc dù lão biết rõ hành động lần này là do đích thân Mệnh Vận 13 thực hiện, năng lực chiến đấu của bọn họ thì không có gì phải nghi ngờ.
Nhưng lần này lão đã dùng chính tánh mạng của mình để đánh cược, cho nên nếu nói không lo lắng thì đó là lời nói giả tạo. Nếu lỡ bọn người Dương gia vì quá phản ứng mà bất chấp tất cả ngăn cản, ảnh hưởng đến Dương Tư Vũ thì bản thân lão cho dù có mười cái mạng cũng không đủ bù vào
Cơ hội, chỉ có một lần duy nhất!
Trên chiến trường, khắp nơi đều là tiếng súng, tia lửa do những viên đạn va phải vào tường mà tạo thành. Chỉ trong thời gian ngắn mà mặt ngoài bức tường của ngôi biệt thự xinh đẹp đã bị những viên đạn biến thành lồi lõm.
Vị trí của Phùng Đán Toàn cũng đã bị bọn người họ Dương phát hiện.
Dương gia không hổ danh là một đại gia tộc, không biết bọn họ dùng cách gì mà đã từ thế bị động đã chuyển sang thế áp đảo, phản công lại. Chỉ là bọn họ đối với việc chiến đấu bằng súng ống, kinh nghiệm gần như là số không,
Cho nên chỉ sau khoảng thời gian ngắn, bên Dương gia đã có mấy người bị thương, trong khi năm gã kia thì một vết thương cũng không có.
Điều buồn cười hơn nữa chính là, người nhà Dương gia hướng về phía bọn người Phùng Đán Toàn mà liên tục nổ súng, trong tay có bao nhiêu đạn dược cũng không cần quan tâm, cũng không nghĩ đến chuyện ngắm bắn.
Bọn họ chỉ cần nhắm ngay hướng mấy gã kia mà cứ liên tục xả đạn.
Bên đây bọn người Phùng Đán Toàn thì cách đánh có thứ tự, khoa học hơn. Thỉnh thoảng bọn họ mới hướng về phía người nhà họ Dương mà nổ vài phát súng, sau đó lại rút đầu vào.
Vừa hạ súng cũng vừa kiểm tra xem còn bao nhiêu viên đạn, xem ra bọn họ có ý định kéo dài cuộc chiến.
Lúc này, tại cuộc chiến, một bên tấn công thì bên còn lại ẩn nấp, không ai tấn công ai được. Nhưng bên người nhà họ Dương thì lại cực kì hỗn loạn, nhóm phụ nữ và bọn trẻ con xô đẩy nhau mà bỏ chạy, khắp nơi đều là tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng kêu tìm cha mẹ của mấy đứa bé.
Cũng may, bọn lính đánh thuê này đều rất có nguyên tắc, bọn họ không bao giờ tấn công những đứa bé này, cùng với những người phụ nữ tay không tấc sắc. Nếu không thì bên Dương gia đã chết không biết bao nhiêu mà kể.
Những đứa trẻ cũng có thể xem là những người kế thừa Dương gia, nếu chẳng may động đến chúng thì người nhà Dương gia không liều mạng với bọn họ mới là lạ.
Bên ngoài cuộc chiến, tộc trưởng và các vị trưởng lão được phần lớn đệ tử bảo vệ cũng đang hướng về nơi xảy ra cuộc đấu súng.
Lúc này, sắc mặt của tộc trưởng vô cùng khó coi, không biết phải chăng vận khí hay không mà sắc mặt đều chuyển sang tím. Nghiến chặt răng, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía Đán Đao…… Các vị trưởng lão bên cạnh tộc trưởng cũng đều đang lo lắng, bất an, cùng nhau bàn luận kế hoạch để làm sao có thể đẩy lùi bọn người kia. Làm sao để không ảnh hưởng đến vấn đề danh dự của nhà họ Dương.
“Đủ rồi!” Tộc trưởng tức giận quát to, mọi vật xung quanh đều trở nên im lặng, tất cả mọi người đều hướng về phía tộc trưởng.
Tộc trưởng cắn răng, hạ giọng hỏi: “Cả nhà Tử Nghiệp đâu?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều im lặng không nói gì. Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, bọn họ cũng quên hẳn chuyện của Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ.
Tộc trưởng nôn nóng, quát: “Sau không mau mang bọn họ tới?”
“Ồ, đúng đúng!” Một vị trưởng lão vỗ vỗ trán, sau đó liền kêu bọn đệ tử lập tức mang người đến.
Mắt trợn trừng, trắng dã. Đó chính là hình dáng của mấy vị trưởng lão lúc đang bày mưu tính kế, nhưng một kế sách hay thì vẫn chưa nghĩ ra được. Điều này cũng là lẽ tất nhiên đối với một gia tộc lấy võ học làm đầu, để có được địa vị trưởng lão hay tộc trưởng thì bọn họ đã phải bỏ ra biết bao công sức thời gian khổ luyện, ngoài ra nếu bản thân có những cống hiến vô cùng to lớn, quan trọng đối với gia tộc thì cũng đạt tới những vị trí này, nhưng rất hiếm có người may mắn như vậy.
Qua đó chúng ta có thể thấy được những người lãnh đạo trong Dương gia hầu như đều là bọn hữu dũng vô mưu. Ngay thời khắc quyết định mà chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, không biết nghĩ cách giải quyết theo hướng khác.
Cũng may là ngày thường bọn họ đều âm thầm tranh đấu với nhau để giành quyền đoạt lợi, có thể coi như gián tiếp bồi dưỡng cho bọn họ về mặt trí tuệ, nếu không chỉ với một bọn vũ phu đúng nghĩa thì Dương gia sớm đã bị tiêu diệt gọn sạch rồi.
Nghĩ đến đây, lão tộc trưởng không khỏi thở dài một tiếng, mọi người trong tộc chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Lúc này, hắn không thể không khâm phục tầm mắt của vị tộc trưởng hiện tại của Long gia, nghe nói lão tộc trưởng đó với tiềm lực mạnh mẽ đã sắp xếp Long Hải Du – con của một thương gia họ Long – vào vị trí nòng cốt trong gia tộc. Lão tộc trưởng họ Dương cũng đã từng nghe qua chuyện này, nghe nói hắn cũng là một kỳ tài trong thương trường, rất có tầm mắt, lại có mưu trí.
Nếu Dương gia cũng có một người như vậy thì sự việc hiện nay có lẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nói cho cùng, đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của các gia tộc chú trọng võ học, không biết nhìn xa trông rộng, đào tạo những người mưu trí. Nghĩ đến đây, lão tộc trưởng cũng đang liên tưởng đến Long Hải Du và không khỏi khâm phục một người như vậy.
Nếu hiện tại, người đứng ra nghĩ cách đối phó với bọn người Phùng Đán Toàn không phải là lão tộc trưởng mà đổi lại là Long Hải Du thì chắc rằng sự tình sẽ không tới nổi này.
Càng nghĩ lại càng rối, vị tộc trưởng thở dài.
Phía sau nơi đang diễn ra cuộc đấu, một nhóm đệ tử Dương gia từ vị trí phía sau khu dân cư mà chạy tới. Mọi người lúc này cảm thấy nhẹ nhõm một ít, thở phào, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần dùng Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ thì Đán đao nhất định không dám động thủ, cũng không cả gan liều mình nửa.
Bọn đệ tử này vừa chạy ra ngoài chưa được bao lâu thì phía sau đột nhiên lại phát ra tiếng “bùm”.
Khắp nơi đều là tiếng súng, bọn họ tất cả đều chú ý về nơi vừa xảy ra vụ nổ.
“Không đúng!” một vị trưởng lão giống như vừa nghĩ ra được gì đó, chỉ về nơi xảy ra vụ nổ, kêu lên: “Ở đó cũng có người!”
Những người khác lúc này đây mới hiểu rõ, tiếng nổ lần này cũng từ vị trí xảy ra vụ nổ đầu tiên mà truyền tới, chỉ vì bọn vận mệnh xuất hiện đột ngột nên bọn họ đã vô tình không nhớ tới nó. Bây giờ nghĩ ra, khẳng định rằng bọn lính đánh thuê đã cho người ẩn nấp ở phía sau khu dân cư đó ngay từ đầu, mà vị trí đó cũng chính là nơi Dương Tư Vũ và Dương Tử Nghiệp đang trú ngụ.
Lão tộc trưởng tròng mắt đột nhiên cử động, định thần lại, vội hét lớn: “Nhanh đi bắt chúng nó, đừng để bọn chúng thoát!”
Bọn đệ tử Dương gia, người này nhìn sang người kia, ta nhìn ngươi rồi ngươi nhìn ta, không biết là nên ở lại tiếp tục bảo vệ mấy gã trưởng lão hay là nghe theo lời của tộc trưởng.
Tộc trưởng nhìn thấy bọn người đó đứng yên bất động nhìn nhau, trong lòng không khỏi tức giận, vung tay quát lớn: “Sao còn không đi?”
Lão tộc trưởng liên tục thúc giục bọn đệ tử, rốt cuộc cũng có một gã chạy tới, mang theo một nhóm cùng đi với gã.
Nhưng khi nhóm người đó rời khỏi thì số người còn lại bảo vệ mấy vị trưởng lão kia cũng theo đó mà giảm, mấy vị này liền cùng tụ về một chỗ thương lượng với nhau xem có nên tìm một chổ an toàn mà ẩn nấp không?
Mấy gã trưởng lão không tham dự cuộc thương lượng chốc chốc lại hướng về phía cửa chính khu dân cư bên kia với ánh mắt lo lắng, bọn người nhà họ Dương đã gọi chi viện nhưng viện binh thì chẳng thấy đâu, càng làm cho người khác cảm thấy lo lắng.
Đột nhiên phía sau nhà Dương gia xảy ra một trận hỗn loạn, khiến vị tộc trưởng và mấy gã trưởng lão đều phải hướng mắt về đó. Chỉ thấy được hình ảnh đầy đủ của bốn tên lính đánh thuê đang bảo vệ Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ, hai người bọn họ vẻ mặt vẫn đang sợ hãi.
Bốn gã đánh thuê hướng khẩu súng lên bầu trời mà khai hỏa, với mục đích hù dọa, liền ngay sau đó, từ phía sau đám đông đột nhiên xuất hiện một gã sát thủ. Nơi đây bình thường là nơi tập trung của bọn trẻ con và phụ nữ. Đột nhiên có người từ phía sau mình lao ra, chỉ điều đó thôi đã khiến cho bọn người tay không thất sắc như họ phải gào thét, vẻ mặt kinh sợ, hét lớn kêu gọi mọi người chạy đi.
Bọn đệ tử Dương gia đúng thật là vô cùng vất vả, mang những người không có sức chiến đấu cùng nhau dồn về một chỗ để bảo vệ, nhưng đột ngột lại xuất hiện hai tên lính làm cho bọn gười đó phải chạy tán loạn.
Chỉ may là bọn lính đánh thuê đều chỉ khai hỏa hù dọa, nếu không sẽ có một lượng lớn người vô tội phải chết.
Bọn người nhà Dương gia cũng muốn tiến vào ngăn bọn lính đánh thuê kia, nhưng lại bị chính những đứa trẻ và bọn người phụ nữ chạy tán loạn, khiến bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn gã đánh thuê mang người nhà Dương Từ Vũ chạy thoát mà không thể làm gì.
Trong cuộc chiến, mọi thứ đều hỗn loạn, nhưng bốn tên lính giống như mũi đao nhọn xuyên qua mớ hỗn độn đó, bọn người trong cuộc chiến cũng không dám áp sát, tấn công bốn gã đó, mà chỉ lo tránh, nếu tránh không kịp thì coi như cũng rồi đời, không ngờ bọn họ lại dễ dàng di chuyển về phía bên kia như vậy.
Đán đao đang ở bên ngoài cuộc chiến, toàn thân lão đều là máu, giống như mới tắm trong hồ máu ra vậy. Mặc dù cơ thể lão đang thở hổn hển vì kiệt sức nhưng dáng đi không chút biểu hiện vẻ mệt mỏi.
Vị tộc trưởng đang ẩn nấp ở phía xa vẫn đang hướng nhìn về phía lão/
Năm tên chiến sĩ sau khi càn quét đã tiêu diệt hầu như toàn bộ người nhà Dương gia, hiện giờ bên cạnh Đán đao không còn một bóng người, tiếng súng của một số người nhà họ Dương phát ra từ mọi phía bên ngoài vòng chiến, nhưng năm người bọn họ đều là những kẻ gan dạ, không sợ chết, bao vây ở phía ngoài cho đến cùng.
Lúc này, bọn đệ tử xuất hiện muộn của Dương gia đã lấy được vũ khí, cuộc chiến từ kiểu đánh giáp lá cà đã chuyển thành cuộc đọ súng.
Ngay từ đầu, với đao kiếm trong tay, hai bên không ngại cùng xông lên mà chiến đấu, nhưng hiện nay, bọn họ mỗi một bên đều có trong tay thứ vũ khí nóng nên đôi bên đều giữ khoảng cách an toàn với đối phương, ẩn nấp phía sau vật chắn.
Năm gã chiến sĩ bảo vệ Phùng Đán Toàn ẩn phía sau dãy cột đá của biệt thự. Bốn trong năm người bọn họ cố gắng ép thân mình ẩn phía sau những cột đá, gã còn lại hướng về phía sau mình – nơi Đán đao đang ẩn nấp, hỏi:
“Ông chủ, ông không sao chứ?” Mặc dù trong lời nói tỏ ý quan tâm nhưng giọng điệu phát ra lại lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm gì trong đó.
Phùng Đán Toàn thở hổn hển vài tiếng, lắc đầu.
Khắp người Phùng Đán Toàn chỗ nào cũng có vết thương, nhưng tất cả đều là vết thương bên ngoài, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tánh mạng. Chỉ có điều phải mất một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục lành lặn được.
Bản thân tuổi đã lớn, không thể giống như bọn thanh niên trẻ tuổi, chỉ cần sục sôi nhiệt huyết là có thể đi liều mạng.
Hơi thở chưa ổn định lại nhưng Phùng Đán Toàn đã vội hỏi: “Bọn họ đâu?”
Gã này xoay lưng lại, hướng mắt về phía mấy gã đồng đội của hắn, trả lời: “Ông cứ yên tâm, bọn họ cũng đã ẩn nấp cả rồi, rất nhanh thôi sẽ cùng chúng ta họp mặt.”
Phùng Đán Toàn ừ một tiếng, hướng mắt về phía khu dân cư. Mặc dù lão biết rõ hành động lần này là do đích thân Mệnh Vận 13 thực hiện, năng lực chiến đấu của bọn họ thì không có gì phải nghi ngờ.
Nhưng lần này lão đã dùng chính tánh mạng của mình để đánh cược, cho nên nếu nói không lo lắng thì đó là lời nói giả tạo. Nếu lỡ bọn người Dương gia vì quá phản ứng mà bất chấp tất cả ngăn cản, ảnh hưởng đến Dương Tư Vũ thì bản thân lão cho dù có mười cái mạng cũng không đủ bù vào
Cơ hội, chỉ có một lần duy nhất!
Trên chiến trường, khắp nơi đều là tiếng súng, tia lửa do những viên đạn va phải vào tường mà tạo thành. Chỉ trong thời gian ngắn mà mặt ngoài bức tường của ngôi biệt thự xinh đẹp đã bị những viên đạn biến thành lồi lõm.
Vị trí của Phùng Đán Toàn cũng đã bị bọn người họ Dương phát hiện.
Dương gia không hổ danh là một đại gia tộc, không biết bọn họ dùng cách gì mà đã từ thế bị động đã chuyển sang thế áp đảo, phản công lại. Chỉ là bọn họ đối với việc chiến đấu bằng súng ống, kinh nghiệm gần như là số không,
Cho nên chỉ sau khoảng thời gian ngắn, bên Dương gia đã có mấy người bị thương, trong khi năm gã kia thì một vết thương cũng không có.
Điều buồn cười hơn nữa chính là, người nhà Dương gia hướng về phía bọn người Phùng Đán Toàn mà liên tục nổ súng, trong tay có bao nhiêu đạn dược cũng không cần quan tâm, cũng không nghĩ đến chuyện ngắm bắn.
Bọn họ chỉ cần nhắm ngay hướng mấy gã kia mà cứ liên tục xả đạn.
Bên đây bọn người Phùng Đán Toàn thì cách đánh có thứ tự, khoa học hơn. Thỉnh thoảng bọn họ mới hướng về phía người nhà họ Dương mà nổ vài phát súng, sau đó lại rút đầu vào.
Vừa hạ súng cũng vừa kiểm tra xem còn bao nhiêu viên đạn, xem ra bọn họ có ý định kéo dài cuộc chiến.
Lúc này, tại cuộc chiến, một bên tấn công thì bên còn lại ẩn nấp, không ai tấn công ai được. Nhưng bên người nhà họ Dương thì lại cực kì hỗn loạn, nhóm phụ nữ và bọn trẻ con xô đẩy nhau mà bỏ chạy, khắp nơi đều là tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng kêu tìm cha mẹ của mấy đứa bé.
Cũng may, bọn lính đánh thuê này đều rất có nguyên tắc, bọn họ không bao giờ tấn công những đứa bé này, cùng với những người phụ nữ tay không tấc sắc. Nếu không thì bên Dương gia đã chết không biết bao nhiêu mà kể.
Những đứa trẻ cũng có thể xem là những người kế thừa Dương gia, nếu chẳng may động đến chúng thì người nhà Dương gia không liều mạng với bọn họ mới là lạ.
Bên ngoài cuộc chiến, tộc trưởng và các vị trưởng lão được phần lớn đệ tử bảo vệ cũng đang hướng về nơi xảy ra cuộc đấu súng.
Lúc này, sắc mặt của tộc trưởng vô cùng khó coi, không biết phải chăng vận khí hay không mà sắc mặt đều chuyển sang tím. Nghiến chặt răng, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía Đán Đao…… Các vị trưởng lão bên cạnh tộc trưởng cũng đều đang lo lắng, bất an, cùng nhau bàn luận kế hoạch để làm sao có thể đẩy lùi bọn người kia. Làm sao để không ảnh hưởng đến vấn đề danh dự của nhà họ Dương.
“Đủ rồi!” Tộc trưởng tức giận quát to, mọi vật xung quanh đều trở nên im lặng, tất cả mọi người đều hướng về phía tộc trưởng.
Tộc trưởng cắn răng, hạ giọng hỏi: “Cả nhà Tử Nghiệp đâu?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều im lặng không nói gì. Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, bọn họ cũng quên hẳn chuyện của Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ.
Tộc trưởng nôn nóng, quát: “Sau không mau mang bọn họ tới?”
“Ồ, đúng đúng!” Một vị trưởng lão vỗ vỗ trán, sau đó liền kêu bọn đệ tử lập tức mang người đến.
Mắt trợn trừng, trắng dã. Đó chính là hình dáng của mấy vị trưởng lão lúc đang bày mưu tính kế, nhưng một kế sách hay thì vẫn chưa nghĩ ra được. Điều này cũng là lẽ tất nhiên đối với một gia tộc lấy võ học làm đầu, để có được địa vị trưởng lão hay tộc trưởng thì bọn họ đã phải bỏ ra biết bao công sức thời gian khổ luyện, ngoài ra nếu bản thân có những cống hiến vô cùng to lớn, quan trọng đối với gia tộc thì cũng đạt tới những vị trí này, nhưng rất hiếm có người may mắn như vậy.
Qua đó chúng ta có thể thấy được những người lãnh đạo trong Dương gia hầu như đều là bọn hữu dũng vô mưu. Ngay thời khắc quyết định mà chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, không biết nghĩ cách giải quyết theo hướng khác.
Cũng may là ngày thường bọn họ đều âm thầm tranh đấu với nhau để giành quyền đoạt lợi, có thể coi như gián tiếp bồi dưỡng cho bọn họ về mặt trí tuệ, nếu không chỉ với một bọn vũ phu đúng nghĩa thì Dương gia sớm đã bị tiêu diệt gọn sạch rồi.
Nghĩ đến đây, lão tộc trưởng không khỏi thở dài một tiếng, mọi người trong tộc chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Lúc này, hắn không thể không khâm phục tầm mắt của vị tộc trưởng hiện tại của Long gia, nghe nói lão tộc trưởng đó với tiềm lực mạnh mẽ đã sắp xếp Long Hải Du – con của một thương gia họ Long – vào vị trí nòng cốt trong gia tộc. Lão tộc trưởng họ Dương cũng đã từng nghe qua chuyện này, nghe nói hắn cũng là một kỳ tài trong thương trường, rất có tầm mắt, lại có mưu trí.
Nếu Dương gia cũng có một người như vậy thì sự việc hiện nay có lẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nói cho cùng, đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của các gia tộc chú trọng võ học, không biết nhìn xa trông rộng, đào tạo những người mưu trí. Nghĩ đến đây, lão tộc trưởng cũng đang liên tưởng đến Long Hải Du và không khỏi khâm phục một người như vậy.
Nếu hiện tại, người đứng ra nghĩ cách đối phó với bọn người Phùng Đán Toàn không phải là lão tộc trưởng mà đổi lại là Long Hải Du thì chắc rằng sự tình sẽ không tới nổi này.
Càng nghĩ lại càng rối, vị tộc trưởng thở dài.
Phía sau nơi đang diễn ra cuộc đấu, một nhóm đệ tử Dương gia từ vị trí phía sau khu dân cư mà chạy tới. Mọi người lúc này cảm thấy nhẹ nhõm một ít, thở phào, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần dùng Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ thì Đán đao nhất định không dám động thủ, cũng không cả gan liều mình nửa.
Bọn đệ tử này vừa chạy ra ngoài chưa được bao lâu thì phía sau đột nhiên lại phát ra tiếng “bùm”.
Khắp nơi đều là tiếng súng, bọn họ tất cả đều chú ý về nơi vừa xảy ra vụ nổ.
“Không đúng!” một vị trưởng lão giống như vừa nghĩ ra được gì đó, chỉ về nơi xảy ra vụ nổ, kêu lên: “Ở đó cũng có người!”
Những người khác lúc này đây mới hiểu rõ, tiếng nổ lần này cũng từ vị trí xảy ra vụ nổ đầu tiên mà truyền tới, chỉ vì bọn vận mệnh xuất hiện đột ngột nên bọn họ đã vô tình không nhớ tới nó. Bây giờ nghĩ ra, khẳng định rằng bọn lính đánh thuê đã cho người ẩn nấp ở phía sau khu dân cư đó ngay từ đầu, mà vị trí đó cũng chính là nơi Dương Tư Vũ và Dương Tử Nghiệp đang trú ngụ.
Lão tộc trưởng tròng mắt đột nhiên cử động, định thần lại, vội hét lớn: “Nhanh đi bắt chúng nó, đừng để bọn chúng thoát!”
Bọn đệ tử Dương gia, người này nhìn sang người kia, ta nhìn ngươi rồi ngươi nhìn ta, không biết là nên ở lại tiếp tục bảo vệ mấy gã trưởng lão hay là nghe theo lời của tộc trưởng.
Tộc trưởng nhìn thấy bọn người đó đứng yên bất động nhìn nhau, trong lòng không khỏi tức giận, vung tay quát lớn: “Sao còn không đi?”
Lão tộc trưởng liên tục thúc giục bọn đệ tử, rốt cuộc cũng có một gã chạy tới, mang theo một nhóm cùng đi với gã.
Nhưng khi nhóm người đó rời khỏi thì số người còn lại bảo vệ mấy vị trưởng lão kia cũng theo đó mà giảm, mấy vị này liền cùng tụ về một chỗ thương lượng với nhau xem có nên tìm một chổ an toàn mà ẩn nấp không?
Mấy gã trưởng lão không tham dự cuộc thương lượng chốc chốc lại hướng về phía cửa chính khu dân cư bên kia với ánh mắt lo lắng, bọn người nhà họ Dương đã gọi chi viện nhưng viện binh thì chẳng thấy đâu, càng làm cho người khác cảm thấy lo lắng.
Đột nhiên phía sau nhà Dương gia xảy ra một trận hỗn loạn, khiến vị tộc trưởng và mấy gã trưởng lão đều phải hướng mắt về đó. Chỉ thấy được hình ảnh đầy đủ của bốn tên lính đánh thuê đang bảo vệ Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ, hai người bọn họ vẻ mặt vẫn đang sợ hãi.
Bốn gã đánh thuê hướng khẩu súng lên bầu trời mà khai hỏa, với mục đích hù dọa, liền ngay sau đó, từ phía sau đám đông đột nhiên xuất hiện một gã sát thủ. Nơi đây bình thường là nơi tập trung của bọn trẻ con và phụ nữ. Đột nhiên có người từ phía sau mình lao ra, chỉ điều đó thôi đã khiến cho bọn người tay không thất sắc như họ phải gào thét, vẻ mặt kinh sợ, hét lớn kêu gọi mọi người chạy đi.
Bọn đệ tử Dương gia đúng thật là vô cùng vất vả, mang những người không có sức chiến đấu cùng nhau dồn về một chỗ để bảo vệ, nhưng đột ngột lại xuất hiện hai tên lính làm cho bọn gười đó phải chạy tán loạn.
Chỉ may là bọn lính đánh thuê đều chỉ khai hỏa hù dọa, nếu không sẽ có một lượng lớn người vô tội phải chết.
Bọn người nhà Dương gia cũng muốn tiến vào ngăn bọn lính đánh thuê kia, nhưng lại bị chính những đứa trẻ và bọn người phụ nữ chạy tán loạn, khiến bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn gã đánh thuê mang người nhà Dương Từ Vũ chạy thoát mà không thể làm gì.
Trong cuộc chiến, mọi thứ đều hỗn loạn, nhưng bốn tên lính giống như mũi đao nhọn xuyên qua mớ hỗn độn đó, bọn người trong cuộc chiến cũng không dám áp sát, tấn công bốn gã đó, mà chỉ lo tránh, nếu tránh không kịp thì coi như cũng rồi đời, không ngờ bọn họ lại dễ dàng di chuyển về phía bên kia như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.