Nhân Gian Băng Khí

Quyển 10 - Chương 815: Gặp lại Lãnh Dạ (thượng)

Khát Trí

06/04/2013

Đó là ngày tối tăm nhất trong lịch sử Băng Cốc. Ngày hôm đó, cả cảnh sát và người vô tội có hơn ba trăm người thiệt mạng trong vụ đuổi bắt đó, làm cho biết bao gia đình cửa nát nhà tan, trong ngày này khắp nơi ở Băng Cốc tràn ngập tiếng kêu than oán thán. Chuyện lớn như vậy tất nhiên là không thể giấu kín, tin tức nhanh chóng lan ra, làm chấn động toàn thế giới. Chính phủ các nước đồng thời gửi điện báo thăm hỏi về sự việc này, phía Thái Lan đương nhiên không thể nói tất cả chuyện này chỉ là bởi vì đuổi bắt ba người, hơn nữa đến bât giờ vẫn chưa bắt được. Nếu như bọn họ nói vậy nhất định sẽ trở thành trò cười cho toàn thế giới. Vì mặt mũi Thái Lan đành phải bịa ra một nhóm khủng bố hung ác có vũ khí hạng nặng sau đó đổ hết trách nhiệm lên đầu họ. Thế nhưng ngay cả chính phủ Thái Lan cũng không ngờ sau khi Nhật Bản nghe được việc này liền gửi mấy tấm hình, hỏi xem vụ việc có phải do Hắc Ám Thập Tự gây ra không. Thực ra Nhật Bản cũng không có ý tốt, nhưng khi phía Thái Lan để những người chứng kiến vụ việc xem hình thì bọn họ nhận ra Mười Một ngay. Chính phủ Thái Lan lập tức thuận thế đổ hết chuyện này lên đầu Hắc Áp Thập Tự đồng thời tuyên bố Thái Lan cấm mọi thành viên Hắc Ám Thập Tự nhập cảnh, quyết tâm đuổi bắt tên tội phạm vẫn còn ở Thái Lan đến cùng.

Sau khi Thái Lan tuyên bố tin tức này, chính phủ các nước, các thế lực lớn đều vô cùng kinh ngạc. Hắc Ám Thập Tự, nhóm lính đánh thuê vốn đã im hơi lặng tiếng sau khi gậy ra vụ bạo động Nhật Bản lại trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ các chính phủ, các thế lực lớn trên thế giới. Nhật Bản vốn có thù với Hắc Ám Thập Tự liền lên tiếng ủng hộ Thái Lan đồng thời tuyên bố muốn hợp tác với Thái Lan để đối phó với Hắc Ám Thập Tự. Thái Lan đương nhiên là rất vui mừng khi Nhật Bản muốn hợp tác, nhưng đáng nói là chính phủ Indonesia cũng nhanh chóng yêu cầu gia nhập liên minh này, biểu thị thái độ gay gắt với những phần tử khủng bố.

Ba nước liên minh? Cụm từ mẫn cảm này lập tức làm cho các nước lớn chú ý, Mỹ và Đức nhanh chóng lên tiếng phản đối. Chỉ đuổi bắt mấy phần tử khủng bố thôi mà cần ba nước liên minh sao? Các ngươi hợp tác bắt khủng bố là giả, muốn tạo phản là thật chứ gì? Nếu như để cho các ngươi thành công liên minh lại với nhau thì sau này những nước lớn chúng ta làm sao không chế được các ngươi? Xuất phát từ nguyên nhân chính trị, ngày càng có nhiều nước lên tiếng phản đối việc ba nước liên minh, nhưng cũng có nhiều quốc gia chỉ im lặng theo dõi. Có thể đoán trước nếu để cho ba nước Thái Lan, Nhật Bản và Indonesia thành công liên minh với nhau thì chỉ trong thời giân ngắn sẽ có rất nhiều nước nhỏ tham gia vào liên minh này, những tuyệt lớn tuyệt đối sẽ không chấp nhận điều này. Vì thế ba nước càng kiên trì bọn họ lại càng phản đối kịch liệt, sự việc dần trở nên căng thẳng. Có điều ba nước Thái Lan, Nhật Bản và Indonesia tỏ ra rất oan ức, tuyên bố ba nước tạm thời liên minh chỉ để đối phó với đám khủng bố Hắc Ám Thâp Tự mà thôi, cũng chỉ là vì an toàn quốc tế. Thế nhưng kẻ ngu cũng không tin điều đó, an toàn quốc tế đã có các nước lớn chúng ta lo, những nước nhỏ các ngươi cứ yên phận đi. Hành động của các quốc gia này đã làm vấn đề phần tử khủng bố chuyển sang một vấn đề quốc tế nghiêm trọng, hơn nữa tình hình càng lúc càng căng thẳng.

Ngay cả bọn Mười Một cũng không ngờ rằng vì ân oán cá nhân giữa Mười Một và một trùm buôn ma túy mà gây ra tranh cãi tầm quốc tế, làm cho quan hệ quốc tế trở nên căng thẳng. Mười Một không hề ngờ tới việc này, thậm chí ngay cả Lục Đạo sao khi biết điều nầy cũng phải trợn mắt há mồm hồi lâu.

Hắc Ám Thập Tự, tổ chức lính đánh thuê đã im hơi lặng tiếng sau vụ bạo động vài năm trước ở Nhật Bản lại một lần nữa danh chấn thế giới.

Là vàng thì sẽ tỏa sáng, người phi thường đi tới đâu cũng là người phi thường. Mười Một chính là một khối vàng sáng chói, dù đi đến đâu cũng sẽ khiến cho mọi người chú ý.

Hung danh của Hắc Ám Thập Tự lập tức nổi lên sau ngày nay.

Có điều bọn Mười Một cũng mặc kệ mọi người phong thanh hạc lệ*, thảo mộc giai binh**, hiện giờ Băng Cốc hỗn loạn thế nào, ba nhân vật chính là Mười Một, Thiên Táng và Walker đã rời Băng Cốc từ lâu, họ đang đi về phía Chiang Rai bằng một chiếc xe Jeep ăn trộm.

Chiang Rai cách Băng Cốc hơn 700 km, cho dù đi bằng đường cao tốc cũng mất sáu, bảy tiếng. Huống hồ không có đường cao tốc từ Băng Cốc đến Chiang Rai, vì thế lại càng mất nhiều thời gian. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ngoài ô tô ra thì đám Mười Một cũng không thể sử dụng phương tiện nào khác, bởi vì chỉ cần bọn họ vừa lộ mặt thì sẽ bị cảnh sát truy bắt, thậm chí quân đội cũng sẽ tham gia. Hiện giờ chính phủ Thái Lan đang rất thống hận ba người, hận không thể lột da róc xương họ, nếu đám Mười Một rơi vào tay chính phủ Thái Lan thì chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt lành.

May là vì có bọn Cuồng Triều phá hoại nên phải mất khá nhiều thời gian mới có thể khắc phục sự cố hệ thống của sân bay ở Phuket , đám Mười Một cần đến Chiang Rai trước khi máy bay hạ cánh để đón lõng. Có điều mọi việc đều có hai mặt của nó, phá hoại hệ thống sân bay có thể làm chuyến bay của Trương Chấn bị chậm nhưng cũng làm cho Đại Quyển cảnh giác. Không cần đoán cũng biếy để bảo đảm cho sự an toàn của khách hàng, Đại Quyển sẽ phái một đội tinh nhuệ đến Chiêng Rai để tiếp ứng. Vì thế Mười Một muốn giết Trương Chấn cũng không dễ, mà đoạn đường từ Chiang Rai đến Tam Giác Vàng cũng sẽ không dễ dàng.

Khi đám Mười Một đang đi về phía Chiang Rai thì phía Tháo Lan vẫn chưa biết ba người đã sớm rời khỏi Băng Cốc. Giờ phút này Băng Cốc bị cảnh sát phong tỏa hoàn toàn, cảnh sát khống chế mọi con đường ra khỏi thành phố, thậm chí chính phủ còn phái cả quân đội ra những mãi vẫn không tìm được những tội phạm kia. Phía Băng Cốc tin chắc rằng đám Mười Một vẫn còn ở trong thành phố vì họ dám chắc với tầng tầng thiên la địa võng thế này ngay cả con ruồi cũng bay không lọt. Nhưng bọn hạ đánh giá quá thấp năng lực của Mười Một, năm đó Nhật Bản dùng quân đội vây hắn trong thành phố, để chạy thoát hắn đã gây ra một vụ bạo động lớn. Chính phủ Thái Lan đánh giá mình quá cao, đánh giá thấp Mười Một, bọn họ không điều quân đội đến phong tỏa quá muộn còn cảnh sát đã sớm bị Mười Một làm cho sợ hãi, tấm lưới yếu ớt thế này chẳng là gì trong mắt Mười Một, vì vậy hắn dễ dàng rời khỏi đó cùng với Thiên Táng và Walker trước khi quân đội đến mà không làm cho kẻ nào phát hiện ra. Có điều chính phủ Thái Lan cũng nên vui là Mười Một đã sớm rời đi nếu không Băng Cốc rất có thể giống như vụ bạo động ở Nhật Bản năm đó, đến lúc ấy thì có muốn khóc cũng đã muộn.

Mấy tiếng sau, Chiang Rai.

Chiang Rai là nơi non xanh nước biếc, bãi sông liên miên, có nhiều trấn nhỏ. Kiến trúc ở Chiang Rai không vàng chói rực rỡ như Băng Cốc, màu sắc chủ đạo của kiến trúc nơi đây là trắng bạc. Nếu như nói chùa chiền ở Băng Cốc đúc từ vàng đúc vậy thì những kiến trúc của Chiang Rai được làm từ bạc. Miếu thờ, tượng thần đều màu bạc, lộ ra một vẻ thanh thuần chất phác.

Trong một trấn nhỏ ở Chiang Rai có một quán bar nhỏ tên là "Dogbar", cái tên này rất thú vị. Thế nhưng với chủ quán thì việc đặt tên quán như thế này là rất bình thường vì ông chủ vốn là người châu Âu. Ở phương tây, mọi người đều rất thích chó mèo, thậm chí có không ít người để lại gia sản cho chó mèo của mình sau khi mất. Vì thế việc đặt tên là Dogbar là việc rất bình thường với họ.

Lúc này đã hơn tám giờ tối, quán bar đã bắt đầu mở cửa, có điều có rất ít khách hàng, chỉ có mấy người ngồi uống bia ở trong góc. Ngoài ra còn có mấy cô gái tây trẻ ngồi trước quầy bar tán gẫu với ông chủ.

Lúc này người đàn ông Trung Quốc gần ba mươi tuổi có khuôn mặt cương nghị đi về phía quầy bar, nói với ông chủ bằng tiếng Anh: "Chủ quán, cho một ly vang đỏ."

Ông chủ người là người châu Âu, khoảng bốn mươi tuổi, ông ta ngẩn ra, nói: "Không có vang đỏ."

"Vậy thì một ly Laffey đi."



Ông chủ lau mồ hôi lạnh: "Cũng không có."

"Bordeaux?"

Sắc mặt của ông chủ lại càng khó coi: "Không có."

Người đàn ông Trung Quốc thở dài: "Ôi, rượu gì cũng không có, vậy ông có rượu gì"

Sắc mặt ông chủ lại khó coi hơn nữa: "Chỗ chúng ta không bán vang."

Người đàn ông Trung Quốc gật đầu: "Được rồi, vậy thì một ly nhị oa đầu***."

"Ha ha" ông chủ cười ngất.

Ba cô gái châu Âu Châu ngồi trước quầy ba cũng cười vang, vô cùng vui vẻ.

Người đàn ông Trung Quốc nở một nụ cười mà theo hắn là rất mị lực, hắn vẫy tay chào ba cô gái xinh đẹp: "Này, mỹ nữ."

Đến lúc này, cả ông chủ lẫn ba cô gái đều hiểu được tên khốn này đang lấy cớ để tiếp cận với mỹ nữ đây. Mà người bị ông chủ cho là tên khốn chính là Lãnh Dạ đang ở đây đợi Mười Một.

Ba cô gái tây xinh đẹp cũng không bị Lãnh Dạ làm cho xao động, cả ba đều mỉm cười, nhìn hắn với vẻ hứng thú.

Lãnh Dạ vuốt tóc, lại gần nói: "Chơi một trò chơi không?"

Một cô gái trong số đó hứng thú hỏi: "Chơi gì?"

Lãnh Dạ nói: "Tôi muốn đánh cuộc với các cô rằng tôi không cần động tới thân thể cô mà vẫn có thể hôn lên mặt cô."

Ba cô gái nghe vậy đều tỏ ra không tin, cô gái vừa nói chuyện lại hỏi: "Ngay cả mặt của tôi cũng không động vào sao?"

"Đương nhiên."

Cô gái mím môi cười nói: "Không tin."



"Vậy chúng ta thử xem." Lãnh Dạ nói xong liền đưa mặt tới gần, hôn phớt lên má cô gái kia.

Cô gái trợn mắt nói: "Anh động vào mặt của tôi."

Lãnh Dạ giơ hai tay lên, nói: "À, vì thế cô thắng rồi."

Ba cô gái và ông chủ đều sửng sốt hồi lâu sau đó bỗng nhiên tỉnh ra, ông chủ cười khổ còn ba cô gái đều cười vang.

Cô gái bị Lãnh Dạ hôn lên má vui vẻ cười nói: "Thật đáng tiếc, quên không định trước tiền đặt cược với anh."

Lãnh Dạ cũng cười lớn, nói: "Không sao, tôi có thể trả nở bằng thân thể."

"Ha ha ha ha, anh thật dễ thương."

Lãnh Dạ sờ sờ mũi: "Tôi cũng thường cảm thấy như vậy."

"Ha ha ha ha. . ." Ba cô gái ôm bụng cười to.

Khi Lãnh Dạ chuẩn bị tiến triển thêm một bước với các mỹ nữ thì A Tra đi ra từ phía sau quán bar, liếc nhìn hắn sau đó lại quay người đi vào.

Lãnh Dạ nhìn A Tra sau đó nói với cô gái kia: "Mỹ nữ, cho tôi số điện thoại của cô được không? Sau này chúng ta có thể bàn luận với nhau về triết lý nhân sinh."

"Về 'con người' chứ?'' Cô gái mỉm cười, viết số điện thoại sau đó đưa cho Lãnh Dạ, nói: "Nhớ tìm tôi đấy."

"Sao tôi có thể quên một cô gái xinh đẹp như cô chứ." Lãnh Dạ đắc ý nhận lấy tờ giấy sau đó nhìn qua, sắc mặt lập tức trở nên ủ rũ. Hắn quơ quơ tờ giấy trước mặt cô gái, dở khóc dở cười nói: "911 là số điện thoại nhà cô sao?"

"Ha ha ha ha ha. . ." Ba cô gái lại ôm bụng cười.

Lãnh Dạ cười khổ, liên tục lắc đầu, cất tờ giấy kia đi coi như là phần thưởng an ủi, gửi một nụ hôn gió đến ba vị mỹ nữ sau đó đi về phía gian phòng sau quán bar.

*Thần hồn nát thần tính; sợ bóng sợ gió (Do tích: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi).

**Trông gà hoá cuốc; thần hồn nát thần tính; cỏ cây đều là binh lính (Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc).

*** Một loại rượu của Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook