Quyển 6 - Chương 182: Gặp lại Lục Dương(trung)
Khát Trí
05/04/2013
"Tiểu Vi." Văn Cường làm bộ không phát hiện sự khác thường của Văn Vi, nói: “Hôm nay không phải nghỉ học sao? Làm gì mà dậy sớm thế ?"
“À." Văn Vi thu hồi ánh mắt tán loạn, đáp: “Con có hẹn với mấy bạn, sáng sớm này muốn đi picnic cho vui." Nói rồi nàng lại hướng ánh mắt nhìn về phía Mười Một, thấy hắn quay đầu lại mà không nhìn mình, mới thầm thở dài, rồi bước xuống thang lầu.
"Sở Nguyên." Mặc dù Mười Một không nhìn Văn Vi, nàng cũng vẫn rất lịch sự chào hỏi hắn.
Mười Một khẽ gật đầu chào nàng, lập tức lại quay đầu về.
Có thể muốn làm con gái đỡ khó xử, Văn Cường lên tiếng nói: "Tiểu vi, đi ăn sáng đi cho sớm."
“À." Văn Vi lại liếc mắt nhìn Mười Một, rồi mới đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, lặng lẽ ăn bữa sáng mà người phục vụ dọn lên
Mười Một ngồi trên sofa chứ lẳng lặng chờ đợi Văn Cường, vài phút sau, Văn Cường mới đứng lên nói: “Được rồi, Sở Nguyên, chúng ta đi thôi. Tiểu vi, nhớ về sớm một chút."
“Con biết rồi." Văn Vi lên tiếng, nhìn Mười Một đi theo Văn Cường ra ngoài, mẩu bánh sandwitch trong tay nàng thủy chung vẫn còn nguyên đó. Cuối cùng nàng bỏ lại miếng bánh sandwitch vào đĩa, nói với người phục vụ đứng một bên: “Ta không ăn đâu, bảo tài xế chờ ta ngoài cửa." Sau đó đứng lên, đi lên trên lầu.
Văn Cường bình thường ra vào đều có tài xế chuyên dụng và bảo vệ, nhưng hôm nay lại tự mình lái xe. Mười Một vừa ngồi vào xe, Văn Cường đã đưa tới một băng bịt mắt đặc chế màu đen, nói: “Đeo nó lên.".
Mười Một liếc mắt nhìn hắn, giơ tay tiếp nhận băng bịt mắt mặc vào. Văn Cường lại mở một cái gì đó ở phía sau băng mắt. Băng mắt này là loại đặc chế, chính mình có ký ức mô thức, nó luôn luôn ghi nhớ những đặc thù của hốc mắt người đeo, nếu không được giải trừ mà gỡ băng mắt xuống, thì ký ức mô thức sẽ phát hiện xương hốc mắt không phù hợp với tư liệu, trang bị này sẽ lập tức phát ra cảnh báo.
Mười Một biết tổ chức bí mật này có rất nhiều quy củ phiền toái, do đó cũng không có phản đối gì.
Văn Cường kiểm tra băng mắt một lần nữa, xác nhận không có chỗ nào hở ra mới khởi động xe hơi chạy ra khỏi biệt thự. Phía sau hắn còn có ba chiếc xe khác đi theo, bên trong ba chiếc xe toàn là những cận vệ của hắn.
“Thế nào ?" Văn Cường vừa lái xe vừa nói: “Muốn gặp sư phó hả, tâm tình vui không ?"
Mười Một không nói gì, không biết đang ngủ, hay là căn bản không muốn trả lời hắn.
Văn Cường cười cười lơ đễnh, tiếp tục lái xe.
Mười Một căn bản không biết xe hơi đã vòng vo bao nhiêu khúc quanh, bởi vì căn bản không thể biết được, "Long Hồn" Đối với việc này khẳng định đã có đề phòng. So với lãng phí mấy sợ nơ ron thần kinh cố mà nhớ lại, chẳng bằng tiết kiệm chút khí lực lo mà nghỉ ngơi cho thoải mái.
Xe hơi chạy được hơn hai giờ, Mười Một nghe thấy ba chiếc xe phía sau đều không đi lên, theo đường này chỉ có Văn Cường lái xe chạy về phía trước. Qua ước mười phút nữa, chiếc xe này cũng ngừng lại. Mười Một hỏi: “Tới ?"
Văn Cường cười nói: “Còn chưa tới. Đổi xe thôi."
"Đổi xe?"
Đang nói chuyện, cửa xe gần hắn đột nhiên bị người mở ra, Mười Một giật mình cả kinh, vô thức đưa tay vào hông. Có người tới bên cạnh cửa xe mà hắn không hay không biết, mãi đến khi đối phương mở cửa thì mới biết. Bởi vậy có thể thấy được, thực lực người này còn hơn Mười Một rất nhiều.
"Sở Nguyên."
Bên tai hắn truyền đến một thanh âm quen thuộc, Mười Một mới cố kìm lại động tác đâm chủy thủ ra ngoài, nói lạnh lùng: "Bàn Phật?"
Bàn Phật cười nói: “Là ta. Xuống xe nhanh lên, đừng có làm Văn lão bản đến công ty muộn, làm ảnh hưởng kinh doanh."
Mười Một không nghi vấn gì, xuống xe ngay. Văn Cường bên trong nói: “Vậy làm phiền Bàn Phật tiên sinh rồi."
Bàn Phật cười nói: “Không có vấn đề gì, ngươi bận thì đi đi."
Văn Cường nói: "Sở Nguyên, bên kia có quy củ của bên kia, không được làm loạn đó, biết không ?"
“Ờ."
Văn Cường chào tạm biệt Bàn Phật đạo, sau đó lái xe quay đầu trở về.
Văn Cường đi xa rồi, Mười Một mới hỏi: “Đi đâu đây ?"
“Theo ta." Bàn Phật nói xong không hề lên tiếng nữa.
Nếu lúc này đổi là người khác, khẳng định tưởng rằng Bàn Phật còn chưa động thân. Bởi vì không có nghe thấy tiếng bước chân của hắn. Mặc dù Mười Một cũng không nghe tiếng bước chân do Bàn Phật phát ra, nhưng hắn nhận thấy được tiếng hít thở của Bàn Phật, mặc dù rất nhẹ, lúc có lúc không.
Mười Một không nói gì, đi theo tiếng hít thở từ Bàn Phật truyền đến.
Bàn Phật đi vài bước, phát hiện Mười Một có thể đuổi kịp hắn, không khỏi lộ ra vẻ quái lạ, sau đó lại lộ ra thần sắc tán dương
Bàn Phật đi đến một chiếc xe rồi dừng lại, Mười Một cũng đứng phía sau lưng hắn cách không đến một thước
Bàn Phật mở cửa xe nói: "Lên xe."
Mười Một tựa như hoàn toàn không bị bịt mắt, rất tự nhiên đi đến cửa xe. Cúi người chui vào bên trong xe. Bàn Phật đóng cửa xe, trực tiếp ngồi ở ghế trên. Xe hơi khởi động xong, chạy thẳng về phía trước. Mười Một không hỏi lái xe là ai, được phái tới đón hắn khẳng định phải có quan hệ với cái tổ chức thần bí kia,...Nhất có thể là Kim Cương.
Xe hơi chạy rất ổn định, không hề dằn xóc, thậm chí cả những khúc quanh thì Mười Một cũng không nhận thấy được. Phải biết hắn có lực quan sát kinh người, ngồi ở phía sau mà chỉ có thể cảm giác xe hơi một mực chạy thẳng tắp về phía trước, đây là việc tuyệt đối không có khả năng, xe hơi không quanh quẹo thì mà cứ chạy thẳng tắp như thế, giải thích duy nhất chỉ là người lái xe có kỹ thuật nhất lưu.
Mười Một lắng nghe cẩn thận tiếng hít thở của Bàn Phật và người kia, tiếng hít thở của hai người đều rất nhẹ, cũng rất đều, nhưng lại lúc có lúc không. Có thể nói rằng hai người kia đều thuộc loại cao thủ bậc nhất. Có hai cao thủ này bảo vệ, Mười Một rốt cục có thể nghỉ ngơi yên tâm trong chốc lát. Vừa rồi hắn ngồi xen Văn Cường, mặc dù che băng mắt, nhưng tinh thần không hề buông lỏng cảnh giác. Vạn nhất trên đường gặp phải người Trần Gia hoặc "Ma Quỷ" Phục kích, hắn cũng có thể có phản ứng nhanh. Bây giờ có hai đại cao thủ tọa trấn, mấy việc như vậy đương nhiên không cần hắn phải quan tâm, ai dám ở múa may trước mặt "Long Hồn" Chứ ?
Xe hơi một đường tiếp tục chạy " Thẳng tắp ". Lại qua ước hai giờ sau, xe hơi đột nhiên đi xuống dốc. Mười Một khẽ cau mày, đường này có độ dốc rất lớn, hơn nữa rất sâu, xe hơi đi xuống hai phút rồi mà vẫn còn tiếp tục. Đợi một lát sau, xe hơi rốt cục cân bằng lại và cũng là lúc dừng xe. Cửa xe được mở ra, Bàn Phật bước ra ngoài. Sau một lúc lâu lại lần một nữa trở lại bên trong xe, chiếc xe hơi lại tiếp tục đi tiếp
Đại khái qua phút nữa, xe hơi mới ngừng lại hoàn toàn, Bàn Phật xuống xe, ở cửa xe bên cạnh Mười Một nói: “Tới."
“Ờ." Mười Một lạnh lùng lên tiếng. Từ bên trong xe bước ra ngoài. Vừa ra khỏi xe, hắn phát hiện chung quanh có một không khí rất ngưng trọng, cái loại cảm giác này tựa như tiến vào một căn cứ quân sự vậy. Nơi này dường như là một thông đạo bị phong bế, khi nói chuyện có thể nghe thấy tiếng ong ong vang vọng. Lúc này bên cạnh hắn ngoại trừ Bàn Phật và người bên trong xe có tiếng hít thở nhẹ như tơ, Mười Một còn nghe thấy rõ ràng hai tiếng hít thở khác nặng nề hơn. "Quân nhân!" Đây là ý niệm hiện lên trong đầu Mười Một, chỉ có những người bộ đội mới có tiếng hít thở như vậy, vả lại phải là loại bộ đội đặc chủng.
“Theo ta tới đây." Bàn Phật nói xong xoay người đi về phía trước, Mười Một cứ theo tiếng hít thở của hắn mà đi. Dọc theo đường đi cách một đoạn ngắn lại có thể nghe thấy hai tiếng hít thở rõ ràng hơn. Đều là tiếng thở thuộc loại quân nhân. Những quân nhân này ngoại trừ hít thở thì không hề phát ra thanh âm gì, nếu như lúc này không phải người đã luyện nghe khí tức đến mức lô hỏa thuần thanh như Mười Một, mà là một người khác, tin rằng rất khó nhận thấy mình đang ở giữa một đám quân nhân.
Bàn Phật mang theo Mười Một cua qua quẹo lại mấy khúc quanh, sau đó mới dừng lại. Mười Một đại khái ước lượng khoảng cách mình từ khi xuống xe đến nơi này, ước chừng đi được hơn bảy trăm thước.
Bàn Phật và Mười Một vừa dừng lại, lập tức lại có một tiếng bước chân đi tới. Mặc dù nghe có vẻ là một tiếng, nhưng Mười Một biết trên thực tế là hai tiếng, chỉ là động tác của hai người hoàn toàn nhất trí, do đó cảm giác tựa như thanh âm do một người phát ra vậy.
Bàn Phật không nói gì, Mười Một cũng không nhìn thấy hắn đang làm động tác gì, một trong hai quân nhân đó đi đến trước mặt Mười Một, giơ tay muốn khám xét trên người hắn. Mười Một lui về phía sau một bước tỏ vẻ cảnh giác, tùy thời chuẩn bị tư thế công kích..
"Sở Nguyên." Bàn Phật nói: “Đây là quy củ, ngươi không thể đem vũ khí gì tiến vào đây."
Mười Một nói lạnh lùng: “Mấy thứ của ta, không để cho người khác thấy được."
Bàn Phật nói: “Vậy ta giúp ngươi giữ nhé, ngươi tin ta được không ?"
Mười Một ngẫm nghĩ một lát. Lúc này mới một lần nữa đứng thẳng người lên, lấy ra hai khẩu súng và một thanh chủy thủ đưa tới. Khi hắn lấy ra chủy thủ, hắn nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Bàn Phật đột nhiên mạnh hơn, sau hai tiếng hít thở bất thường lại lập tức khôi phục bình tĩnh, như không hề phát sinh chuỵên gì cả, cứ thế tiếp nhận mớ vũ khí do hắn đưa tới. Nhưng Mười Một có thể cảm giác được Bàn Phật khi thanh chủy thủ kia thì lực độ trong tay không tự giác tăng thêm một chút.
Giao vũ khí ra xong, tên quân nhân vẫn kiểm tra trên người Mười Một từ đầu đến chân, sau đó lại dùng máy dò kim loại rà khắp người hắn, hết lần này tới lần khác rồi mới thối lui. Bọn họ sở dĩ phải làm như vậy, chính là muốn tránh cho một vài thứ vũ khí nhỏ có thể tránh được máy dò lần đầu.
Sau khi tên quân nhân thối lui, phía trước vang lên một tiếng "Kẹt" Nhỏ. Sau đó dường như có một cánh cửa được mở ra.
“Vào đây đi." Bàn Phật nói xong liền đi vào bên trong cánh cửa.
Mười Một đi theo hắn vào cửa, vừa vào xong là cánh cửa bị đóng lại ngay. Bàn Phật dừng lại, đi vòng ra phía sau Mười Một, giải trừ thiết bị cảnh báo băng mắt, nói: “Ngươi có thể gỡ băng mắt ra rồi."
Mười Một từ từ gỡ băng mắt xuống, trước chớp chớp mắtt vài cái, để mắt thích ứng với ánh sáng, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này hắn đang ở trong một gian phòng rất rộng, trong phòng chỉ có một cái giường, có một cái máy kiểm tra thân thể. Một người đang ngồi một người trên tấm ga trắng tinh, một lão nhân, vẻ mặt lão nhân này rất hòa ái đang mỉm cười với hắn.
Đột nhiên thấy lão nhân này, môi Mười Một khẽ giật giật vài cái, cuối cùng cũng lại vẫn nói với ngữ khí bình thản: “Sư phụ."
Lão nhân này chính là người đã truyền thụ cho hắn Long Gia tâm pháp, cao thủ của "Long Hồn", danh hiệu là " Thần Kiếm ", tên là Lục Dương.
Lục Dương mỉm cười khẽ gật đầu với hắn.
Vẻ mặt Bàn Phật cười tủm tỉm rồi tiến lên nói: “Lão quỷ chết bằm, ta đem người đến cho ngươi đó."
Lục Dương cười với lão: “Làm phiền ngươi quá."
Bàn Phật khoát khoát tay cười mắng: “Lão quỷ đáng chết, càng già càng lắm chuyện, toàn là huynh đệ còn khách khí cái gì."
Lục Dương cười cười không nói thêm gì nữa.
Bàn Phật lại vỗ vai Mười Một, trên mặt vẫn luôn bảo trì nụ cười tủm tỉm, nói: “Hai thầy trò các ngươi từ từ nói chuyện, ta ra ngoài trước...." Nói xong, Bàn Phật đi thẳng ra cửa, gõ gõ cánh cửa.
"Kẹt" Một tiếng, kia cánh cửa kim loại được mở ra, Bàn Phật sau khi rời khỏi đây thì cánh cửa lại lần nữa đóng lại. Mười Một lúc này mới phát hiện, cánh cửa đó, kể cả vách tường bốn phía đều làm bằng một loại hợp kim nào đó.
Lục Dương ngoắc Mười Một lại gần, nói: “Đi tới đây.".
Mười Một tiến tới vài bước, tới bên giường lão rồi dừng lại, lặng lẽ nhìn Lục Dương. Trong khoảng thời gian này Lục Dương mập lên rất nhiều, mặc dù thoạt nhìn vẫn gầy ốm tong teo, nhưng so với khi còn bị giam trong hầm nhà ở Anh quốc, lúc đó lão chỉ còn lại có lớp da bọc xương, thì hình dáng như thế này xem như đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa lúc này mặt mũi lão khá hồng nhuận, xem ra từ lúc được cứu ra tới giờ lão được chăm sóc khá tốt
“Mười Một …… à, không đúng." Lục Dương lắc lắc đầu, cười cười tự giễu, nói: “Ngươi bây giờ gọi là Sở Nguyên, phải không ?"
Mười Một khẽ gật đầu.
Lục Dương vươn một tay, cầm cánh tay phải của Mười Một. Bề ngoài thì chỉ là một cái nắm tay bình thường, nhưng khi hai tay tiếp xúc, trong tích tắc, Mười Một đã cảm giác được một cổ nhiệt khí từ các lỗ chân lông trên tay tiến vào trong, chạy thẳng vào trong cơ thể hắn. Mười Một biết Lục Dương đang thử hắn, do đó cũng không phản kháng, tùy ý để cho cỗ nhiệt khí này vòng một vòng trong cơ thể mình xong, lại theo cánh tay trở về.
Lục Dương thở nhẹ một hơi, buông tay phải hắn, cười nói: “Tốt, ngươi tập luyện không ngừng, điều này làm cho ta rất vui."
Mười Một lại vươn tay trái ra, Lục Dương sửng sốt một chút, lập tức hiểu được ý của Mười Một, mỉm cười vươn tay nắm lấy tay trái hắn. Nhưng trong giây lát, sắc mặt lão đã thay đổi, sau đó càng lúc càng ngưng trọng. Mà Mười Một vẫn giữ cái vẻ bình thản đó
Cuối cùng, Lục Dương buông tay, cau mày hỏi: “Chuyện gì thế ?"
Ở vừa rồi, lão đưa một luồng chân khí vào tay trái Mười Một, nhưng luồng chân khí này lập tức bị một lực lượng rất mạnh từ tay trái của Mười Một đánh dội trở về. Hắn không tin bèn gia tăng lực độ thử một lần nữa, kết quả vẫn giống nhau. Lúc đầu Lục Dương còn lo lắng sợ dùng quá cường sẽ làm cho Mười Một bị thương kinh mạch, nhưng về sau lại lão đã đến hơn phân nửa khí lực, mà vẫn bị đánh ngược trở về. Thử vài lần xong, Lục Dương chịu thua, bởi vì lão biết cho dù mình có đem hết toàn lực ra, kết quả cũng giống nhau thôi. Tay trái của Mười Một tựa như một bức tường, vô luận năng lượng mạnh đến đâu cũng không thể thẩm thấu vào. May mà lão chỉ thử, nếu chỉ dùng chân khí công kích thì bức tường vô hình này sẽ không phải chỉ như vậy, mà là trực tiếp bắn ngược trở về, dùng bao nhiêu khí lực, sẽ bị bắn ngược chừng đó, cuối cùng người bị thương lại chính là người công kích.
“Không biết." Mười Một nhìn nhìn tay trái mình, nói: "Bị cải tạo đó."
“À." Văn Vi thu hồi ánh mắt tán loạn, đáp: “Con có hẹn với mấy bạn, sáng sớm này muốn đi picnic cho vui." Nói rồi nàng lại hướng ánh mắt nhìn về phía Mười Một, thấy hắn quay đầu lại mà không nhìn mình, mới thầm thở dài, rồi bước xuống thang lầu.
"Sở Nguyên." Mặc dù Mười Một không nhìn Văn Vi, nàng cũng vẫn rất lịch sự chào hỏi hắn.
Mười Một khẽ gật đầu chào nàng, lập tức lại quay đầu về.
Có thể muốn làm con gái đỡ khó xử, Văn Cường lên tiếng nói: "Tiểu vi, đi ăn sáng đi cho sớm."
“À." Văn Vi lại liếc mắt nhìn Mười Một, rồi mới đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, lặng lẽ ăn bữa sáng mà người phục vụ dọn lên
Mười Một ngồi trên sofa chứ lẳng lặng chờ đợi Văn Cường, vài phút sau, Văn Cường mới đứng lên nói: “Được rồi, Sở Nguyên, chúng ta đi thôi. Tiểu vi, nhớ về sớm một chút."
“Con biết rồi." Văn Vi lên tiếng, nhìn Mười Một đi theo Văn Cường ra ngoài, mẩu bánh sandwitch trong tay nàng thủy chung vẫn còn nguyên đó. Cuối cùng nàng bỏ lại miếng bánh sandwitch vào đĩa, nói với người phục vụ đứng một bên: “Ta không ăn đâu, bảo tài xế chờ ta ngoài cửa." Sau đó đứng lên, đi lên trên lầu.
Văn Cường bình thường ra vào đều có tài xế chuyên dụng và bảo vệ, nhưng hôm nay lại tự mình lái xe. Mười Một vừa ngồi vào xe, Văn Cường đã đưa tới một băng bịt mắt đặc chế màu đen, nói: “Đeo nó lên.".
Mười Một liếc mắt nhìn hắn, giơ tay tiếp nhận băng bịt mắt mặc vào. Văn Cường lại mở một cái gì đó ở phía sau băng mắt. Băng mắt này là loại đặc chế, chính mình có ký ức mô thức, nó luôn luôn ghi nhớ những đặc thù của hốc mắt người đeo, nếu không được giải trừ mà gỡ băng mắt xuống, thì ký ức mô thức sẽ phát hiện xương hốc mắt không phù hợp với tư liệu, trang bị này sẽ lập tức phát ra cảnh báo.
Mười Một biết tổ chức bí mật này có rất nhiều quy củ phiền toái, do đó cũng không có phản đối gì.
Văn Cường kiểm tra băng mắt một lần nữa, xác nhận không có chỗ nào hở ra mới khởi động xe hơi chạy ra khỏi biệt thự. Phía sau hắn còn có ba chiếc xe khác đi theo, bên trong ba chiếc xe toàn là những cận vệ của hắn.
“Thế nào ?" Văn Cường vừa lái xe vừa nói: “Muốn gặp sư phó hả, tâm tình vui không ?"
Mười Một không nói gì, không biết đang ngủ, hay là căn bản không muốn trả lời hắn.
Văn Cường cười cười lơ đễnh, tiếp tục lái xe.
Mười Một căn bản không biết xe hơi đã vòng vo bao nhiêu khúc quanh, bởi vì căn bản không thể biết được, "Long Hồn" Đối với việc này khẳng định đã có đề phòng. So với lãng phí mấy sợ nơ ron thần kinh cố mà nhớ lại, chẳng bằng tiết kiệm chút khí lực lo mà nghỉ ngơi cho thoải mái.
Xe hơi chạy được hơn hai giờ, Mười Một nghe thấy ba chiếc xe phía sau đều không đi lên, theo đường này chỉ có Văn Cường lái xe chạy về phía trước. Qua ước mười phút nữa, chiếc xe này cũng ngừng lại. Mười Một hỏi: “Tới ?"
Văn Cường cười nói: “Còn chưa tới. Đổi xe thôi."
"Đổi xe?"
Đang nói chuyện, cửa xe gần hắn đột nhiên bị người mở ra, Mười Một giật mình cả kinh, vô thức đưa tay vào hông. Có người tới bên cạnh cửa xe mà hắn không hay không biết, mãi đến khi đối phương mở cửa thì mới biết. Bởi vậy có thể thấy được, thực lực người này còn hơn Mười Một rất nhiều.
"Sở Nguyên."
Bên tai hắn truyền đến một thanh âm quen thuộc, Mười Một mới cố kìm lại động tác đâm chủy thủ ra ngoài, nói lạnh lùng: "Bàn Phật?"
Bàn Phật cười nói: “Là ta. Xuống xe nhanh lên, đừng có làm Văn lão bản đến công ty muộn, làm ảnh hưởng kinh doanh."
Mười Một không nghi vấn gì, xuống xe ngay. Văn Cường bên trong nói: “Vậy làm phiền Bàn Phật tiên sinh rồi."
Bàn Phật cười nói: “Không có vấn đề gì, ngươi bận thì đi đi."
Văn Cường nói: "Sở Nguyên, bên kia có quy củ của bên kia, không được làm loạn đó, biết không ?"
“Ờ."
Văn Cường chào tạm biệt Bàn Phật đạo, sau đó lái xe quay đầu trở về.
Văn Cường đi xa rồi, Mười Một mới hỏi: “Đi đâu đây ?"
“Theo ta." Bàn Phật nói xong không hề lên tiếng nữa.
Nếu lúc này đổi là người khác, khẳng định tưởng rằng Bàn Phật còn chưa động thân. Bởi vì không có nghe thấy tiếng bước chân của hắn. Mặc dù Mười Một cũng không nghe tiếng bước chân do Bàn Phật phát ra, nhưng hắn nhận thấy được tiếng hít thở của Bàn Phật, mặc dù rất nhẹ, lúc có lúc không.
Mười Một không nói gì, đi theo tiếng hít thở từ Bàn Phật truyền đến.
Bàn Phật đi vài bước, phát hiện Mười Một có thể đuổi kịp hắn, không khỏi lộ ra vẻ quái lạ, sau đó lại lộ ra thần sắc tán dương
Bàn Phật đi đến một chiếc xe rồi dừng lại, Mười Một cũng đứng phía sau lưng hắn cách không đến một thước
Bàn Phật mở cửa xe nói: "Lên xe."
Mười Một tựa như hoàn toàn không bị bịt mắt, rất tự nhiên đi đến cửa xe. Cúi người chui vào bên trong xe. Bàn Phật đóng cửa xe, trực tiếp ngồi ở ghế trên. Xe hơi khởi động xong, chạy thẳng về phía trước. Mười Một không hỏi lái xe là ai, được phái tới đón hắn khẳng định phải có quan hệ với cái tổ chức thần bí kia,...Nhất có thể là Kim Cương.
Xe hơi chạy rất ổn định, không hề dằn xóc, thậm chí cả những khúc quanh thì Mười Một cũng không nhận thấy được. Phải biết hắn có lực quan sát kinh người, ngồi ở phía sau mà chỉ có thể cảm giác xe hơi một mực chạy thẳng tắp về phía trước, đây là việc tuyệt đối không có khả năng, xe hơi không quanh quẹo thì mà cứ chạy thẳng tắp như thế, giải thích duy nhất chỉ là người lái xe có kỹ thuật nhất lưu.
Mười Một lắng nghe cẩn thận tiếng hít thở của Bàn Phật và người kia, tiếng hít thở của hai người đều rất nhẹ, cũng rất đều, nhưng lại lúc có lúc không. Có thể nói rằng hai người kia đều thuộc loại cao thủ bậc nhất. Có hai cao thủ này bảo vệ, Mười Một rốt cục có thể nghỉ ngơi yên tâm trong chốc lát. Vừa rồi hắn ngồi xen Văn Cường, mặc dù che băng mắt, nhưng tinh thần không hề buông lỏng cảnh giác. Vạn nhất trên đường gặp phải người Trần Gia hoặc "Ma Quỷ" Phục kích, hắn cũng có thể có phản ứng nhanh. Bây giờ có hai đại cao thủ tọa trấn, mấy việc như vậy đương nhiên không cần hắn phải quan tâm, ai dám ở múa may trước mặt "Long Hồn" Chứ ?
Xe hơi một đường tiếp tục chạy " Thẳng tắp ". Lại qua ước hai giờ sau, xe hơi đột nhiên đi xuống dốc. Mười Một khẽ cau mày, đường này có độ dốc rất lớn, hơn nữa rất sâu, xe hơi đi xuống hai phút rồi mà vẫn còn tiếp tục. Đợi một lát sau, xe hơi rốt cục cân bằng lại và cũng là lúc dừng xe. Cửa xe được mở ra, Bàn Phật bước ra ngoài. Sau một lúc lâu lại lần một nữa trở lại bên trong xe, chiếc xe hơi lại tiếp tục đi tiếp
Đại khái qua phút nữa, xe hơi mới ngừng lại hoàn toàn, Bàn Phật xuống xe, ở cửa xe bên cạnh Mười Một nói: “Tới."
“Ờ." Mười Một lạnh lùng lên tiếng. Từ bên trong xe bước ra ngoài. Vừa ra khỏi xe, hắn phát hiện chung quanh có một không khí rất ngưng trọng, cái loại cảm giác này tựa như tiến vào một căn cứ quân sự vậy. Nơi này dường như là một thông đạo bị phong bế, khi nói chuyện có thể nghe thấy tiếng ong ong vang vọng. Lúc này bên cạnh hắn ngoại trừ Bàn Phật và người bên trong xe có tiếng hít thở nhẹ như tơ, Mười Một còn nghe thấy rõ ràng hai tiếng hít thở khác nặng nề hơn. "Quân nhân!" Đây là ý niệm hiện lên trong đầu Mười Một, chỉ có những người bộ đội mới có tiếng hít thở như vậy, vả lại phải là loại bộ đội đặc chủng.
“Theo ta tới đây." Bàn Phật nói xong xoay người đi về phía trước, Mười Một cứ theo tiếng hít thở của hắn mà đi. Dọc theo đường đi cách một đoạn ngắn lại có thể nghe thấy hai tiếng hít thở rõ ràng hơn. Đều là tiếng thở thuộc loại quân nhân. Những quân nhân này ngoại trừ hít thở thì không hề phát ra thanh âm gì, nếu như lúc này không phải người đã luyện nghe khí tức đến mức lô hỏa thuần thanh như Mười Một, mà là một người khác, tin rằng rất khó nhận thấy mình đang ở giữa một đám quân nhân.
Bàn Phật mang theo Mười Một cua qua quẹo lại mấy khúc quanh, sau đó mới dừng lại. Mười Một đại khái ước lượng khoảng cách mình từ khi xuống xe đến nơi này, ước chừng đi được hơn bảy trăm thước.
Bàn Phật và Mười Một vừa dừng lại, lập tức lại có một tiếng bước chân đi tới. Mặc dù nghe có vẻ là một tiếng, nhưng Mười Một biết trên thực tế là hai tiếng, chỉ là động tác của hai người hoàn toàn nhất trí, do đó cảm giác tựa như thanh âm do một người phát ra vậy.
Bàn Phật không nói gì, Mười Một cũng không nhìn thấy hắn đang làm động tác gì, một trong hai quân nhân đó đi đến trước mặt Mười Một, giơ tay muốn khám xét trên người hắn. Mười Một lui về phía sau một bước tỏ vẻ cảnh giác, tùy thời chuẩn bị tư thế công kích..
"Sở Nguyên." Bàn Phật nói: “Đây là quy củ, ngươi không thể đem vũ khí gì tiến vào đây."
Mười Một nói lạnh lùng: “Mấy thứ của ta, không để cho người khác thấy được."
Bàn Phật nói: “Vậy ta giúp ngươi giữ nhé, ngươi tin ta được không ?"
Mười Một ngẫm nghĩ một lát. Lúc này mới một lần nữa đứng thẳng người lên, lấy ra hai khẩu súng và một thanh chủy thủ đưa tới. Khi hắn lấy ra chủy thủ, hắn nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Bàn Phật đột nhiên mạnh hơn, sau hai tiếng hít thở bất thường lại lập tức khôi phục bình tĩnh, như không hề phát sinh chuỵên gì cả, cứ thế tiếp nhận mớ vũ khí do hắn đưa tới. Nhưng Mười Một có thể cảm giác được Bàn Phật khi thanh chủy thủ kia thì lực độ trong tay không tự giác tăng thêm một chút.
Giao vũ khí ra xong, tên quân nhân vẫn kiểm tra trên người Mười Một từ đầu đến chân, sau đó lại dùng máy dò kim loại rà khắp người hắn, hết lần này tới lần khác rồi mới thối lui. Bọn họ sở dĩ phải làm như vậy, chính là muốn tránh cho một vài thứ vũ khí nhỏ có thể tránh được máy dò lần đầu.
Sau khi tên quân nhân thối lui, phía trước vang lên một tiếng "Kẹt" Nhỏ. Sau đó dường như có một cánh cửa được mở ra.
“Vào đây đi." Bàn Phật nói xong liền đi vào bên trong cánh cửa.
Mười Một đi theo hắn vào cửa, vừa vào xong là cánh cửa bị đóng lại ngay. Bàn Phật dừng lại, đi vòng ra phía sau Mười Một, giải trừ thiết bị cảnh báo băng mắt, nói: “Ngươi có thể gỡ băng mắt ra rồi."
Mười Một từ từ gỡ băng mắt xuống, trước chớp chớp mắtt vài cái, để mắt thích ứng với ánh sáng, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này hắn đang ở trong một gian phòng rất rộng, trong phòng chỉ có một cái giường, có một cái máy kiểm tra thân thể. Một người đang ngồi một người trên tấm ga trắng tinh, một lão nhân, vẻ mặt lão nhân này rất hòa ái đang mỉm cười với hắn.
Đột nhiên thấy lão nhân này, môi Mười Một khẽ giật giật vài cái, cuối cùng cũng lại vẫn nói với ngữ khí bình thản: “Sư phụ."
Lão nhân này chính là người đã truyền thụ cho hắn Long Gia tâm pháp, cao thủ của "Long Hồn", danh hiệu là " Thần Kiếm ", tên là Lục Dương.
Lục Dương mỉm cười khẽ gật đầu với hắn.
Vẻ mặt Bàn Phật cười tủm tỉm rồi tiến lên nói: “Lão quỷ chết bằm, ta đem người đến cho ngươi đó."
Lục Dương cười với lão: “Làm phiền ngươi quá."
Bàn Phật khoát khoát tay cười mắng: “Lão quỷ đáng chết, càng già càng lắm chuyện, toàn là huynh đệ còn khách khí cái gì."
Lục Dương cười cười không nói thêm gì nữa.
Bàn Phật lại vỗ vai Mười Một, trên mặt vẫn luôn bảo trì nụ cười tủm tỉm, nói: “Hai thầy trò các ngươi từ từ nói chuyện, ta ra ngoài trước...." Nói xong, Bàn Phật đi thẳng ra cửa, gõ gõ cánh cửa.
"Kẹt" Một tiếng, kia cánh cửa kim loại được mở ra, Bàn Phật sau khi rời khỏi đây thì cánh cửa lại lần nữa đóng lại. Mười Một lúc này mới phát hiện, cánh cửa đó, kể cả vách tường bốn phía đều làm bằng một loại hợp kim nào đó.
Lục Dương ngoắc Mười Một lại gần, nói: “Đi tới đây.".
Mười Một tiến tới vài bước, tới bên giường lão rồi dừng lại, lặng lẽ nhìn Lục Dương. Trong khoảng thời gian này Lục Dương mập lên rất nhiều, mặc dù thoạt nhìn vẫn gầy ốm tong teo, nhưng so với khi còn bị giam trong hầm nhà ở Anh quốc, lúc đó lão chỉ còn lại có lớp da bọc xương, thì hình dáng như thế này xem như đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa lúc này mặt mũi lão khá hồng nhuận, xem ra từ lúc được cứu ra tới giờ lão được chăm sóc khá tốt
“Mười Một …… à, không đúng." Lục Dương lắc lắc đầu, cười cười tự giễu, nói: “Ngươi bây giờ gọi là Sở Nguyên, phải không ?"
Mười Một khẽ gật đầu.
Lục Dương vươn một tay, cầm cánh tay phải của Mười Một. Bề ngoài thì chỉ là một cái nắm tay bình thường, nhưng khi hai tay tiếp xúc, trong tích tắc, Mười Một đã cảm giác được một cổ nhiệt khí từ các lỗ chân lông trên tay tiến vào trong, chạy thẳng vào trong cơ thể hắn. Mười Một biết Lục Dương đang thử hắn, do đó cũng không phản kháng, tùy ý để cho cỗ nhiệt khí này vòng một vòng trong cơ thể mình xong, lại theo cánh tay trở về.
Lục Dương thở nhẹ một hơi, buông tay phải hắn, cười nói: “Tốt, ngươi tập luyện không ngừng, điều này làm cho ta rất vui."
Mười Một lại vươn tay trái ra, Lục Dương sửng sốt một chút, lập tức hiểu được ý của Mười Một, mỉm cười vươn tay nắm lấy tay trái hắn. Nhưng trong giây lát, sắc mặt lão đã thay đổi, sau đó càng lúc càng ngưng trọng. Mà Mười Một vẫn giữ cái vẻ bình thản đó
Cuối cùng, Lục Dương buông tay, cau mày hỏi: “Chuyện gì thế ?"
Ở vừa rồi, lão đưa một luồng chân khí vào tay trái Mười Một, nhưng luồng chân khí này lập tức bị một lực lượng rất mạnh từ tay trái của Mười Một đánh dội trở về. Hắn không tin bèn gia tăng lực độ thử một lần nữa, kết quả vẫn giống nhau. Lúc đầu Lục Dương còn lo lắng sợ dùng quá cường sẽ làm cho Mười Một bị thương kinh mạch, nhưng về sau lại lão đã đến hơn phân nửa khí lực, mà vẫn bị đánh ngược trở về. Thử vài lần xong, Lục Dương chịu thua, bởi vì lão biết cho dù mình có đem hết toàn lực ra, kết quả cũng giống nhau thôi. Tay trái của Mười Một tựa như một bức tường, vô luận năng lượng mạnh đến đâu cũng không thể thẩm thấu vào. May mà lão chỉ thử, nếu chỉ dùng chân khí công kích thì bức tường vô hình này sẽ không phải chỉ như vậy, mà là trực tiếp bắn ngược trở về, dùng bao nhiêu khí lực, sẽ bị bắn ngược chừng đó, cuối cùng người bị thương lại chính là người công kích.
“Không biết." Mười Một nhìn nhìn tay trái mình, nói: "Bị cải tạo đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.