Nhân Gian Băng Khí

Quyển 10 - Chương 681: Gia Cát Toán Hoàng

Khát Trí

06/04/2013

Sau vụ "Quỷ móc tim'' xảy ra hơn một năm trước, tất cả người dân trấn Thiên Độ đều trở nên hoang mang sợ hãi, người nào có khả năng liền nhanh chóng chuyển khỏi trấn Thiên Độ, còn lại đều là những người không muốn rời xa quê quán, hoặc do không đủ tiền mua nhà ở kinh thành. Những người ở lại khá đông, chiếm khoảng tám mươi phần trăm dân số trấn Thiên Độ hồi trước. Dù sao thì trong thời buổi này, tại nơi mà tấc đất tấc vàng như kinh thành, giá mua một căn hộ thật sự quá đắt. Những gia đình bình thường tất nhiên không đủ khả năng. Với lại vụ án ở trấn Thiên Độ đã sớm xôn xao khắp kinh thành, cho dù muốn bán nhà ở đây để đi nơi khác mua cũng không được, bởi đâu ai dám mua.

Sau khi nhiều người dọn đi, cả trấn Thiên Độ liền lộ ra vẻ cô quạnh, đương nhiên tình hình trị an cũng tốt hơn rất nhiều.

Trong một căn nhà ba tầng bình thường tại Thiên Độ trấn, phòng ở tuy rộng rãi nhưng lại bài trí rất đơn điệu, đồ dùng trong nhà đều đã cũ kỹ, không có cảm giác hiện đại, thoải mái hay ấm cúng dễ chịu, trong phòng cũng chẳng hề có vật dụng đắt tiền nào.

Các căn phòng đều vô cùng đơn sơ, những bức tường vốn sơn trắng giờ đây đã đầy vết vàng ố loang lổ, thậm chí nhiều chỗ vôi vữa bục ra rơi xuống. Rất nhiều căn phòng đều trống trơn, ngay cả bàn ghế cũng không có, chỉ thấy được vài món vật dụng trong nhà tại phòng ngủ. Phòng ngủ to như vậy mà chỉ có một chiếc giường lớn, một chiếc tủ quần áo, nhìn rất trống trải. Trong cả căn nhà, có lẽ cũng chỉ có căn phòng vừa nhìn đã biết là của con gái kia còn có chút ấm cúng. Đó là phòng của con gái chủ nhà, căn nhà này chỉ có hai cha con sống nương tựa vào nhau.

Lúc này, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu tóc rối bù, nhìn rất lôi thôi lếch thếch đang quỳ trong gian phòng của mình, lục lọi gì đó nơi chiếc rương gỗ cũ kỹ. Trong rương xếp rất nhiều quần áo cũ, hắn lục đến tận đáy rương mới tìm thấy một hộp gỗ lớn, vừa mỏng vừa rộng. Hộp gỗ này nhìn rất cổ xưa, trên hộp không trang trí bất kỳ hoa văn gì, thế nhưng người đàn ông này lại nâng niu nó như bảo bối, vừa tìm thấy liền yên tâm thở phào, sau đó ôm chặt chiếc hộp vào trong ngực.

Người đàn ông này chính là người coi bói đã gặp Mười Ba, tên hắn là Gia Cát Hoàng. Tuy mang họ Gia Cát nhưng không hề liên hệ máu mủ dây mơ rễ má gì với Gia Cát Lượng lừng lẫy thời Tam Quốc, chẳng qua là cùng họ Gia Cát. Căn nhà này là cha mẹ của hắn để lại cho hắn khi qua đời, cũng là tài sản duy nhất của Gia Cát Hoàng hiện nay. Tuy phòng ở rất cũ kỹ, nhưng cũng coi như có một chỗ che mưa che nắng.

Gia Cát Hoàng năm nay mới bốn bảy tuổi. Nhưng bởi cuộc sống khốn khó suốt thời gian dài, cùng với việc hắn luôn tự trách bản thân suốt hai mươi năm qua, khiến cho vẻ ngoài của hắn già hơn tới mười tuổi so với tuổi thật. Lưng hắn rất cong, phảng phất như đang gánh một gánh nặng ngàn cân trên người, thực tế thì trên trọng trách của hắn thật sự cũng rất nặng nề, đè nén hắn suốt hai mươi năm nay.

Hơn hai mươi năm trước, hắn là "Gia Cát Toán Hoàng" danh tiếng lẫy lững. Bây giờ, hơn hai mươi năm sau, hắn chẳng qua là một lão già khốn khổ. Tuy chỉ có bốn bảy tuổi nhưng lòng hắn đã héo úa rồi, nếu không phải vì nuôi nấng con gái, có lẽ hơn hai mươi năm trước hắn đã chết rồi. Bàn tay già nua của Gia Cát Hoàng nhẹ nhàng vưốt ve hộp gỗ trong ngực, lẩm bẩm: "Sư phụ."

Sư phụ của Gia Cát Hoàng là một vị tông sư về đạo thuật nhưng lại không hề có danh tiếng. Cả đời ông chỉ thu hai người đệ tử, một người là Gia Cát Hoàng, còn đại đệ tử chính là Vấn Thiên của Long Hồn.

Không sai, sư phụ của Gia Cát Hoàng chính là Dương Nam, đại đệ tử của Khổng bán tiên. Dương Nam cả đời si mê trận pháp cùng quẻ thuật. Mấy chục năm trước, sư phụ của Đán Đao, Phong Đao Hồ Nhất Hiếu tình cờ phát hiện một trận pháp huyền bí cực lớn trong trấn Thiên Độ. Sau đó, Hồ Nhất Hiếu tìm Dương Nam vốn đã ẩn cư, mời hắn cùng nghiên cứu trận pháp này, Dương Nam theo lời kể của Hồ Nhất Hiếu, suy đoán trận pháp mà y phát hiện rất có thể chính là Càn Khôn Tám Mươi Mốt Quẻ Thiên Địa Đại Trận trong truyền thuyết. Nghe nói Nhân Hoàng Phục Hy đã sáng tạo ra trận pháp này. Khi Phục Hy sắp qua đời đã bày ra Càn Khôn Tám Mươi Mốt Quẻ Thiên Địa Đại Trận để bảo vệ lăng mộ của chính mình. Truyền thuyết kể rằng, khi đại trận hoàn thành, trời đất biến sắc, gió nổi mây bay, mà lăng mộ của Phục Hy từ đó cũng biến mất khỏi con mắt của mọi người, đến nay, hơn vạn năm sau cũng chưa ai có thể tìm được. Ngày nay, hơn mười nơi được nghi ngờ là lăng mộ của Phục Hy, kỳ thực không có chỗ nào là thật. Lăng mộ của Phục Hy giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi nhân thế, không chút dấu vết.

Người điên cuồng si mê trận pháp thượng cổ như Dương Nam, khi biết Càn Khôn Tám Mươi Mốt Quẻ Thiên Địa Đại Trận rất có thể được chôn dấu trong trấn Thiên Độ thì vô cùng vui sướng, nhanh chóng đến trấn Thiên Độ, sau đó sống ở đấy suốt mấy năm. Trong mấy năm đó, hắn ở nhờ nhà Gia Cát Hoàng. Nhưng lúc đó Gia Cát Hoàng vẫn chưa ra đời, ngay cả cha hắn vẫn còn là một đứa trẻ.

Càn Khôn Tám Mươi Mốt Quẻ Thiên Địa Đại Trận vô cùng phức tạp, sự huyền ảo trong đó ngay cả Dương Nam cũng không cách nào khám phá được ngay. Suốt mấy năm, hắn nghiên cứu không biết ngày đêm, không ngủ không nghỉ mà chỉ có được một chút thành tựu. Trong mấy năm này, hắn đã hao tổn rất nhiều tinh lực và tâm huyết. Sau đó, Dương Nam sắp xếp lại thành quả nghiên cứu suốt mấy năm, rồi tạm thời rời khỏi trấn Thiên Độ. Tại nơi ẩn cư lúc trước, trong thời gian đó hắn đã nhận Vấn Thiên làm đệ tử thân truyền, dốc lòng truyền thụ sở học cả đời cho hắn. Vấn Thiên ở cùng Dương Nam hơn mười năm, sau đó Phó Tọa của Long Hồn tìm đến, mời hắn gia nhập Long Hồn rồi dẫn hắn đi. Dương Nam không còn vướng bận gì nữa liền quay lại Thiên Độ trấn, vẫn ở nhờ nhà của Gia Cát Hoàng. Lúc này cha của Gia Cát Hoàng đã trưởng thành, lập gia đình, Gia Cát Hoàng cũng đã ra đời.

Dương Nam ở trong Thiên Độ trấn suốt quãng đời còn lại, tất cả tinh lực đều dồn vào việc nghiên cứu Càn Khôn Tám Mươi Mốt Quẻ Thiên Địa Đại Trận. Gia Cát Hoàng từ nhỏ đã thể hiện thiên phú kinh người, dù là xem bói hay trận pháp đều học một hiểu mười. Dương Nam mừng rỡ thu Gia Cát Hoàng làm đệ tử, cẩn thận dạy dỗ, tiếc rằng lúc đó Dương Nam đã già, sống không được mấy năm nữa nên lại dành càng nhiều thời gian và tinh lực nghiên cứu, phá giải Càn Khôn Tám Mươi Mốt Quẻ Thiên Địa Đại Trận. Gia Cát Hoàng làm đệ tử của Dương Nam không đến tám năm, Dương Nam do tổn hao quá nhiều tinh lực để nghiên cứu nên đột ngột qua đời. Có điều lúc hắn lâm chung đã giao những thành tựu có được khi nghiên cứu Càn Khôn Tám Mươi Mốt Quẻ Thiên Địa Đại Trận cho Gia Cát Hoàng. Thế nhưng không ai ngờ được, những lời nói lúc lâm chung của Dương Nam lại gây ra một vụ thảm án khủng khiếp hai mươi năm trước. Tất cả những người tham dự vào việc này đều mất tích, ngay cả vợ của Gia Cát Hoàng cùng hai đứa con sinh đôi vừa mới ra đời mất tích.



Khi đó, Long Trường Sinh phải liều mạng mới cứu được con gái Gia Cát Hoàng, mang về giao cho hắn.

Hơn hai mươi năm qua, hắn luôn cho rằng con trai mình đã chết. Không ngờ hôm nay Long Trường Sinh vốn đã biến mất hơn hai mươi năm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, hơn nữa còn nói cho hắn biết, con trai hắn còn sống!

Tâm trạng của Gia Cát Hoàng rất phức tạp, khẩn trương, mong đợi, sợ hãi, do dự ... đủ loại cảm xúc.

Gia Cát Hoàng vuốt nhẹ hộp gỗ, mắt đã rơm rớm nước mắt, lẩm bẩm: "Hai mươi năm rồi, Minh ơi, thì ra con trai chúng ta vẫn còn sống. Ta nên làm thế nào? Ta nên làm thế nào?"

Một giọt nước mắt nhỏ xuống hộp gỗ, Gia Cát Hoàng nhắm mắt lại, nét mặt vô cùng đau khổ. Cuối cùng hắn đã nhớ ra đứa con mà hắn đã gặp theo lời của Mười Ba. Nửa tháng trước, có một thanh niên trẻ đến đây lúc chạng vạng tối, đúng lúc hắn đang thu quán, hơn nữa còn nhờ hắn coi số mạng, sau đó cho hắn một trăm đồng.

Ấn tượng đầu tiên của Gia Cát Hoàng với người thanh niên kia chính là người đầy sát khí, đúng, là sát khí! Sát khí mà phải trải qua nhiều lần chiến đấu sinh tử mới có được. Tướng mạo của hắn rất kỳ lạ, cả đời Gia Cát Hoàng coi bói cho vô số người, nhưng đó cũng là lần đầu tiên hắn thấy tướng mạo kỳ lạ như vậy, loại tướng mạo này được xưng là: Thiên Sát Cô Tinh!

Cả đời cô độc, không nơi nương tựa, giãy dụa trong bể khổ, không thể quay đầu, chính là Cô Tinh. Vì chiến mà sinh, vì chiến mà chết, máu tươi chảy cạn, một đời anh hùng, một đời bi tráng, chính là Thiên Sát!

Thiên Sát Cô Tinh, tướng mạo này ngay cả sư phụ Dương Nam của Gia Cát Hoàng cũng mới chỉ nghe qua chứ chưa từng gặp, thế nhưng là Gia Cát Hoàng lại gặp được một người như vậy. Cũng bởi tướng mạo kỳ lạ của hắn mới khiến cho hắn ngạc nhiên và chú ý. Sau đó hắn lại đến xem bói, Gia Cát Hoàng ngầm tính toán một phen, kết quả của quẻ bói làm cho hắn vô cùng ngạc nhiên, người này là ông trời nuôi dưỡng, không cha không mẹ? Sao có thể? Chỉ cần là con người thì đều có cha mẹ, không có cha mẹ vậy từ đâu mọc ra một người sống sờ sờ như vậy? Không lẽ chui ra từ đá như Tôn Ngộ Không? Gia Cát Hoàng tưởng rằng mình vô ý tính toán sai, đương nhiên cũng không nói những thứ này với Mười Một, chỉ nói đến vận mệnh sau này của hắn: làm quan thì có thể leo cao, buôn bán thì có thể giàu có.

Lúc ấy hắn chỉ bịa chuyện, nhưng thực tế là lại nói rất đúng, tuy thành viên Long Hồn không có quan tước gì, nhưng mỗi lần làm việc với người ngoài đều trên danh nghĩa quan chức. Như Mười Một từng là ''người'' của Quốc Vụ Viện, giờ lại là ''người'' của Quốc An Cục, chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể có quan tước. Về mặt buôn bán, hắn được Văn Vi và Âu Dương Nguyệt Nhi giúp đỡ, muốn kiếm ít tỷ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Mặt khác, nếu như hắn dùng danh tiếng Băng sát thủ để kiếm tiền, trong một năm kiếm được vài trăm triệu cũng không khó.

Khi Mười Một đi rồi, Gia Cát Hoàng mới nhận ra diện mạo của Mười Một có chút giống với con gái Gia Cát Tuệ của mình. Có điều lúc đó hắn không nghĩ đó là con trai mình, bởi hắn sớm nhận định con trai hắn đã chết từ thảm án hai mươi năm trước rồi. Thế nhưng hôm nay Mười Ba đến nói cho Gia Cát Hoàng biết, con trai của hắn vẫn còn sống! Gia Cát Hoàng cũng không rõ cảm xúc của mình khi ấy là thế nào, đương nhiên hắn không hề hoài nghi độ chân thật của chuyện này , bởi hắn biết, Long Trường sinh chắc chắn sẽ không lừa mình, hắn nói con trai của mình còn sống, vậy thì nhất định nó còn sống.

Gia Cát Hoàng nghĩ đến thanh niên có tướng mạo Thiên Sát Cô Tinh, người đầy sát khí kia, hơn nữa số mệnh không cha không mẹ của hắn, lại nghĩ đến việc mình tính ra con trai đã chết, hắn lại càng thêm tin tưởng. Hắn đoán rằng con mình đã gặp chuyện gì đó nên chết đi, sau đó sống lại một cách kỳ diệu, thế nên mới có số mệnh kỳ lạ như vậy.

Gia Cát Hoàng nhớ đến sát khí mãnh liệt trên người con trai mình, hắn biết suốt hai mươi năm nay, nó chắc chắn đã phải trải qua nhiều thử thách sinh tử, nghĩ thế, trong lòng hắn đau như cắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook