Nhân Gian Băng Khí

Quyển 8 - Chương 306: Giải cứu Hầu Tử

Khát Trí

06/04/2013

Mười Một thật sự rất thích Trương Hân Hân, cũng như mỗi người trong Sở gia, nàng đem lại cho hắn một cảm giác chưa từng có. Chính là tình cảm gia đình. Tất cả mọi chuyện hết thảy cũng bởi vì sự xuất hiện của hắn mà bị phá hủy. Nếu có thể, hắn thà là chính mình nằm ở đây, cũng không muốn “mụ mụ”, “tiểu di” và muội muội có một chút tổn hại nào. Mặc dù Sở Hải Lan, Sở Phàm và Trương Hân Hân không phải là người thân ruột thịt của Mười Một, nhưng đối với Mười Một, họ chính là người thân duy nhất.

“Em có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Khi ta đến nhà em, em lại nghĩ ta là người xấu, đuổi ta đi.” Mười Một khó nhọc nở một nụ cười, một nụ cười tràn đầy hồi ức nói tiếp: “Em gạt ta nói là ba ba đang ở nhà, kỳ thật ta biết là trong nhà chỉ có một mình em. Lúc đó chắc là em rất sợ ta có phải không? Thật là ngốc ngếch, em chính là em gái của ta mà. Ta làm sao có thể làm tổn thương đến em được? ”

Mười Một khẽ khép mắt lại, nhẹ nhàng nói: ”Ta làm tổn thương tới em, không bảo vệ tốt cho em, để em ngủ lâu như vậy. Em có trách ta không?”

Nhẹ nhàng vuốt ve mặt Trương Hân Hân, mặt dù da nàng không còn sáng bóng như trước, nhưng vẫn rất đẹp. Trong mắt của Mười Một, nàng như đang mỉm cười, nụ cười ngọt ngào.

“Em còn nhớ bài ca dao đầu tiên em hát cho ta nghe hay không? Ta chưa bao giờ quên. Ánh trăng phiêu phiêu trên hồ nước, heo con ôm eo Sở Nguyên, Sở Nguyên đá một cái, trúng cái eo heo con…. Câu ca dao này vẫn còn một đoạn phía sau, em vẫn chưa hát hết mà. Hân Hân, ta đợi em tỉnh lại, tiếp tục hát cho ta nghe có được không?”

Đúng lúc này Cuồng Triều đột nhiên cất tiếng: “Sở Nguyên, Sở Phàm đang tiến vào từ cổng chính bệnh viện.”

Mười Một đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán Trương Hân Hân. Cả đời này đây là lần đầu tiên hắn chủ động thân thiết với một người, và cũng là lần đầu hắn tràn ngập tình cảm và chờ mong.

Chỉ một nụ hôn phớt qua nhưng tình cảm lưu lại thật sâu đậm. Đó là thứ tình cảm đầy chờ mong của người anh với đứa em gái.

“Gặp lại sau muội muội.” Mười Một chậm rãi xoay người đi ra, khẽ đóng cửa lại. Ngay lúc cửa phòng đóng lại, tất cả tình cảm còn đọng lại trong mắt Mười Một chợt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng. Phảng phất như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra, như hắn là người trời sanh là một loại máy móc không có chút tình cảm nào, chỉ có huyết lãnh cùng chết chóc.

Cũng ngay lúc cánh cửa đóng lại, Mười Một không thấy được từ trên khóe mắt Trương Hân Hân đang nằm trên giường hai hàng lệ tuôn ra.

Mười Một rời khỏi phòng Trương Hân Hân thì lập tức lên phòng bệnh 616 ở lầu sáu, nhìn xuyên qua cửa kính quan sát bên trong. Phòng bệnh này giống với phòng của Trương Hân Hân như đúc, tiến vào là giường bệnh, xung quanh đầy những máy móc theo dõi bệnh nhân, cùng với một phòng vệ sinh ở bên trong. Ngay lúc đó, hai gã hộ sĩ đang giúp đỡ lau dọn phòng, chuẩn bị cho người bệnh vào. May là có Cuồng Triều, nếu đổi lại là người khác thì căn bản không cách nào tra được Hầu Tử sẽ được an bài ở gian phòng nào. Trừ phi chờ đến sau khi hắn được mang đến phòng bệnh mới biết được.

Mười Một quan sát địa hình hành lang một chút, cả hành lang thông với nhau, hai đầu đều có cầu thang. Địa hình này thích hợp khi có sự cố ngoài ý muốn sẽ dễ dàng sơ tán mọi người, nhưng tuyệt đối không thích hợp phòng thủ tác chiến. Mười Một quan sát một chút rồi quay về lại tầng năm. Đi vào phòng vệ sinh công cộng. Cho đến khi Hầu Tử được đưa đến, cảnh sát trước tiên sẽ kiểm tra an toàn các phòng, nếu hắn ở lại bất cứ phòng nào sẽ đả thảo kinh xà. Mặc dù xung quanh đó có nhiều phòng trống, nhưng chắc chắn cảnh sát sẽ kiểm tra chúng để đảm bảo an toàn. Mà trước khi Hầu Tử được đưa vào phòng bệnh, hắn phải hết sức tránh lộ diện, tiếp xúc. Nếu cứ loanh quanh ở ngoài, rất dễ làm cho người ta chú ý. Cho nên hắn chỉ có cách trốn vào phòng vệ sinh công cộng.

Mười Một đi vào một ô trong phòng vệ sinh rồi khóa cửa lại, lẳng lặng đứng im bên trong. Buồn chán chờ đợi thật lâu. Đối với nhiều người mà nói, chờ đợi là một cực hình. Nhưng với Mười Một, đó chỉ là một cách giết thời gian thôi. Trước kia, hắn vì giết một mục tiêu, đã ở một chổ không ăn không uống bất động đứng trong ba ngày. Điều này đối với người khác thật sự không tưởng tượng nổi, nhưng đối với Mười Một điều đó đã quá quen thuộc. Một sát thủ hợp cách, điều căn bản nhất là sự nhẫn nại.

Phòng vệ sinh công cộng rất hôi thối. Nhưng căn bản đối với Mười Một không là gì cả. Chờ đợi hết 2 tiếng đồng hồ, rốt cuộc Cuồng Triều cũng truyền đến tin tức: “Sở Nguyên, Hầu Tử đã được đưa vào phòng bệnh rồi.”



Mười Một mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài. Phòng 616 nằm ở bên trái hành lang, cách thang lầu không xa lắm. Lầu năm và lầu sáu mặc dù cũng là phòng bệnh nhân, nhưng lầu năm là cho người bệnh thông thường, còn lầu sáu là dành cho việc công. Những bệnh nhân nằm trong diện này hoặc là phạm nhân hoặc những người cần được bảo vệ. Những bệnh nhân thường được tách riêng ra như vậy để đề phòng đồng đảng của tù nhân hoặc sát thủ đến ám sát nhân vật được bảo vệ sẽ không liên lụy đến người vô tội. Cho nên cả tầng sáu đều là phòng trống, bình thường cũng rất ít người lai vãng lầu sáu. Nhưng khi bệnh viện đến những lúc cao điểm thì vẫn sử dụng những phòng này.

Đứng trước cửa phòng 616 là ba viên cảnh sát. Khi Mười Một từ thang lầu đi lên thì ba gã đồng thời quay đầu về phía hắn, nghi ngờ nhìn.

Mười Một cuối đầu giả như không biết gì tiếp tục đi về phía trước, mà tầm mắt của ba gã cảnh sát cũng di động theo thân hình Mười Một đang tới gần. Tay ba người đặt lên hông, chỉ cần Mười Một có dị động gì, bọn sẽ không do dự mà nổ súng. Bây giờ cũng không phải là lúc bệnh viện cao điểm, căn bản toàn lầu sáu đều không có người ở. Hơn nữa lúc này họ cần phải nghiêm mật giám thị người trong phòng bệnh. Cho nên khi đột nhiên có người đi về phía bên này, chỉ có hai khả năng, một là có mục đích, hai là người đi thăm bệnh, bởi vì nhàm chán nên tùy tiện đi lên, nhìn xem.

Mười Một ngày càng tiến lại gần, ba gã cảnh sát liếc mắt nhìn nhau hội ý rồi một người tiến lên nói: “Đứng lại!”

Mười Một quả nhiên đứng lại, ngước đầu lên nhìn.

Cảnh sát rút thẻ giơ lên trước mặt Mười Một nói: “cảnh sát.” Rồi đưa tay kia lên nói: “Chứng minh nhân dân.”

Mười Một lấy ra thẻ quốc vụ viện công tác bỏ vào tay hắn, viên cảnh sát sửng sốt lập tức kiểm tra cái thẻ coi là giả hay thật. Sau đó rất cung kính hai tay đưa tấm thẻ trả lại cho Mười Một nói: “Xin lỗi, chúng ta không biết cấp trên phái người xuống nhận vụ này.”

Mười Một cất thẻ công tác đi rồi hỏi: “Người bên trong sao rồi?”

-“Phẫu thuật vừa mới hoàn tất, hắn vẫn còn hôn mê.”

Mười Một đi tới cửa phòng nhìn vào bên trong xem xét. Bên trong còn hai gã cảnh sát, một bác sĩ và hai gã hộ sĩ. Trên giường là một người toàn thân cắm đầy ống, quấn chặt giống như một xác ướp, chỉ chừa ra khuôn mặt, đúng là Hầu Tử.

Mặc dù hai người cảnh sát bên trong không thấy thẻ công tác của Mười Một, nhưng từ thái độ của đồng bọn bên ngoài cũng đoán được người này là do cấp trên phái tới. Hơn nữa địa vị không nhỏ. Tuổi trẻ mà chức cao mặc dù không nhiều lắm, nhưng những người như thế căn bản đều là quyền quý đệ tử, dựa vào mối quan hệ trong gia đình mua quan bán chức cũng là chuyện thường thấy. Ngay cả khi bọn họ chỉ là cấp thấp, với bối cảnh gia đình đó cũng không thể coi thường. Do đó mới có những dạng đệ tử quyền quý như thế này.

Mười Một tới gần sát cửa sổ, bọn cảnh sát bên trong cũng đồng thời nhìn qua. Đến khi bọn chúng nhìn thấy tên đồng bọn đứng sau lưng Mười Một thì mới quay lại. Bọn cảnh sát bên ngoài để cho hắn tới gần như vậy, chứng tỏ hắn là người của mình. Bọn họ hai người nhiệm vụ là đảm bảo an toàn cho người nằm trên giường, chuyện bên ngoài là trách nhiệm của ba tên kia.

Mười Một đứng ở cửa nhìn về phía sau một vài giây rồi bước một bước sang trái để đảm bảo người trong phòng không nhìn thấy tình huống bên ngoài. Đột nhiên Mười Một đứng tại chỗ xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, trong tay một đạo hàn quang lóe lên rồi biến mất. Hai gã đứng bên cửa phòng bên trái căn bản còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cổ lạnh lên một chút, rồi máu nóng phụt ra ngoài, trước mắt tối sầm không còn biết gì hết. Động tác của Mười Một thật sự quá nhanh, sạch sẽ gọn gàng, chỉ đưa dao một cái đã cắt đứt yết hầu của hai người. Khống chế lực như vậy phải qua nhiều năm tháng huấn luyện mới có thể có được.

Tên cảnh sát ở bên phải còn chưa có phản ứng gì thì tay phải của Mười Một đã vung về phía hắn, con dao xếp của Mười Một ngập sâu vào bên trong yết hầu.



Cả quá trình diễn ra chưa tới một giây, Mười Một một hơi giải quyết sạch sẽ ba người mà không phát ra một chút thanh âm.

Mười Một từ trên cổ tên cảnh sát cuối cùng rút con dao xếp ra, ngay lúc con dao rời khỏi yết hầu của hắn, máu nóng không ngừng tuôn trào. Mười Một xoa con dao vào người tên cảnh sát đó, lau đi vết máu rồi mở cửa bước vào.

Một gã cảnh sát trong phòng tiến lại gần hỏi: “Anh là…?”

Tức thì Mười Một vòng qua bên cạnh hắn, tay trái vòng qua cổ hắn siết mạnh một cái. “C- rắc” tên cảnh sát ngã qua một bên chết. Cùng lúc Mười Một vặn gãy cổ gã này, tay phải phất lên phía trước, con dao xếp đã cắm chặt vào tim tên cảnh sát còn lại.

Vừa phóng dao ra, hai chân giống như ly huyền tiến bàn( cái này để hỏi ý mọi người rồi sửa sau ) rất nhanh phóng tới giữa hai viên hộ sĩ, đồng thời hai tay đấm thẳng vào ngực họ. “Crac crac” hai tiếng đánh lủng ngực hai người, ngã xuống mặt đất. Thân thể Mười Một đã qua nhiều lần cải tạo, lực lượng của hắn đã sớm vượt qua người thường. Huống chi với một kích toàn lực như vậy, hai quyền nọ không chỉ phá nát xương cốt trước ngực hai gã hộ sĩ, mà trong nháy mắt làm vỡ nát trái tim.

Cho tới lúc này viên bác sĩ còn chưa có phản ứng kịp với những gì vừa mới xảy ra, thì Mười Một đã phóng tới trước mặt ông ta, tay phải rút một cái ống trên người Hầu Tử đâm vào cổ. Bác sĩ hai mắt trợn trừng, há miệng muốn la lên mà không thể phát ra một âm thanh nào. Từ sâu bên trong cổ ông, máu theo ống dẫn chạy ra ngoài.

“Bịch bịch” hai tiếng, hai gã cảnh sát lúc này mới ngã sấp xuống trên mặt đất. Ngay sau đó thi thể của hai gã hộ sĩ cũng ngã xuống phát ra tiếng vang. Cuối cùng mới tới viên bác sĩ gối khụy xuống, cổ quặt qua, đầu dựa vào tường.

Từ lúc vào phòng cho đến lúc kết thúc, Mười Một chỉ dùng 3 giây mà giết tới năm người, có thể tưởng tượng được tốc độ kinh khủng của hắn. Đây là một cái đáng sợ của những chuyên gia cận chiến, mặc dù cận chiến thủ không thể xem như là hệ thống chiến đấu chính, nhưng một khi để cho cận chiến thủ áp sát, họ là vô địch. Không có một hệ thống chiến đấu nào có thể so sánh được với khả năng cận chiến. Huống chi thực lực của Mười Một đã sớm đạt tới trình độ siêu việt.

Mười Một thu hồi con dao trước ngực viên cảnh sát ra, đi tới bên giường, rất nhanh kiểm tra thương thế của Hầu Tử. Hầu Tử lúc này vẫn còn hôn mê, mặc dù không thích hợp để xuất viện, nhưng Mười Một căn bản không có thời gian chờ đợi. Thời gian càng lâu thì cảnh sát càng giám thị Hầu Tử nghiêm mật, chặt chẽ hơn. Huống hồ vạn nhất Long Hồn được phái tới để canh hắn, ngay cả Mười Một cũng không có biện pháp để cứu. Mười Một rút hết tất cả các dây trên người hắn, đưa hắn lên vai rồi rời khỏi phòng.

Bên trong cũng như ngoài phòng máu huyết văng tung tóe, hắn phải nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện.

“Cuồng Triều”. Mười Một khiêng Hầu Tử ra khỏi phòng nói: “Nhiệm vụ hoàn thành.”

“Ta đã thấy. Cuối hành lang là phòng chứa vật dụng, bên trong chắc là có xe hay giường đẩy.” Tại vì lầu sáu thuộc về lầu quan trọng, nên hai đầu đều có gắn camera, cũng là tạo điều kiện cho Cuồng Triều.

Mười Một án theo lời của Cuồng Triều tìm được phòng chứa đồ, bên trong quả nhiên có nhiều giường đẩy cũng như xe để lau dọn, còn có ra trắng và nệm. Mười Một bỏ Hầu Tử lên giường, phủ vải trắng lên trên, đẩy hắn tới thang máy. Cái thang máy này chuyên dùng để di chuyển giường cấp cứu cho nên từ trên đi xuống dưới không có sự tình gì phát sinh.

Sau khi thang máy dừng ớ tầng một, cửa thang máy mở ra, Mười Một đeo khẩu trang vào nhanh chóng đẩy xe rời khỏi bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook