Nhân Gian Băng Khí

Quyển 10 - Chương 677: Giao tranh tại kinh thành (6)

Khát Trí

06/04/2013

Bên trong căn nhà tan hoang, Từ Khiêm đang ngồi yên lặng, cúi đầu thật sâu, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, đầu vai thỉnh thoảng lại run rẩy. Nếu như lão ngẩng đầu lên, có thể thấy được cặp mắt đỏ bừng.

Biệt thự đã được tẩy rửa sạch, tất cả thi thể đều được chuyển đi, trong đó có cả con trai và con dâu của Từ Khiêm. Bên trong bên ngoài biệt thự hiện giờ có rất nhiều người. Những người đến đây chia buồn đều là quan lớn trong giới quân sự hoặc những nhân vật chính trị quan trọng. Nhưng khi họ chào hỏi Từ Khiêm, lão đều không có phản ứng, cứ như một cái xác vô hồn ngồi ở đó.

Từ Tử Dương ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng nức nở. Từng trận khóc làm cho ngọn lửa âm ỉ trong lòng Từ Khiêm bùng cháy, lão quay đầu nhìn cháu trai, quát: “Khóc cái gì!?”

Trong ngoài căn nhà bỗng chốc trở nên lặng thinh, tất cả mọi người đều nhìn Từ Khiêm. Từ Tử Dương nhẹ run một cái, cũng không dám lên tiếng nữa.

Lúc này, một người mặc quân phục, đeo lon trung tướng đi tới nhẹ giọng: “Lão Từ, hãy cố gắng nén đau thương lại.” Từ Khiêm hằn học cắn răng, rốt cuộc cũng không ngăn được dòng lệ tuôn chảy trên khuôn mặt già nua. Nén bi thương? Nén thế quái nào được, người chết chính là con trai duy nhất của lão mà. Nhớ những lúc chiến hữu của lão có người thân qua đời, lão cũng cố biểu lộ đau buồn nói: “Bớt đau xót đi.” nhưng thực tế trong lòng cũng chẳng xót xa gì lắm. Vậy mà giờ đến phiên lão, cảnh người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh này, lão mới cảm nhận được nỗi đau đến tê tâm liệt phế khi có người thân qua đời.

Con trai cùng con dâu chết rồi, lão biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ở lại quân khu thủ đô, chờ đợi tin tức?

Từ Khiêm cười khổ một tiếng, có vẻ rất chua chát. Cho dù lão quyền thế thông thiên, nhưng giờ tất cả đã không còn quan trọng nữa. Hiện tại lão chỉ là một người cha, một người cha đau khổ vì mất đi đứa con trai của mình.

Lão vuốt mặt lau đi nước mắt nước mũi. Lão không thể khóc, không thể biểu hiện vẻ mềm yếu trước mặt bao nhiêu người như vậy được, thế nhưng không hiểu vì sao nước mắt cứ mãi tuôn ra. Tim lão đau nhói, đau đến mức trong khoảnh khắc lão hoài nghi mình có thể bị đau tim mà chết không?

Vị trung tướng kia thở dài đứng qua một bên. Đúng lúc này, trong sảnh lại đột nhiên yên tĩnh lại.

Từ Khiêm vô ý thức ngẩng đầu nhìn ra, thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía lão.

Người đó dừng lại trước mặt lão, đứng tựa như cây súng hiên ngang thẳng tắp, giọng nói thâm trầm: “Lão Từ, bớt đau buồn đi.”

Từ Khiêm cười khổ, hít một hơi thật sâu, nói khàn khàn: “Âu Dương, nếu như ngươi còn coi ta là chiến hữu cũ, giúp ta một chuyện.”

Âu Dương Bác hơi cau mày, rồi gật đầu: “Được.”

“Đa tạ.”

Âu Dương Bác nhìn lão thật sâu rồi không nói gì nữa, bước qua bên chào hỏi vài vị tướng quân đứng xung quanh.

Ở một góc sảnh, tên cục trưởng quan sát Âu Dương Bác hồi lâu, rồi lại nhìn đến Từ Khiêm. Cuối cùng thở dài khe khẽ. Diệp Tiêu đứng sau lưng cục trưởng, chẳng qua sắc mặt cũng rất xấu. Có thể không xấu sao? Tại sao vụ án khó nhằn này lại đổ lên đầu hắn? Đáng chết, trong cục có tới vài đội hình sự, sao lại tuyển hắn cơ chứ?

Cả người lẫn xe hung thủ đều bị đốt thành tro rồi, điều tra? Điều tra như thế nào? Ngoại trừ manh mối duy nhất hung thủ là người da đen thì không còn gì khác. Đáng chết, rốt cuộc là ai có thù oán với Từ gia?

Từ gia? Trong đầu Diệp Tiêu xuất hiện một khuôn mặt trẻ tuổi, không chút cảm xúc. Ý nghĩ điên rồ này vừa xuất hiện, hắn liền lắc đầu hòng đánh bật nó văng ra ngoài, hơn nữa còn âm thầm cầu khẩn chuyện này đừng dính dáng gì tới người kia.

Từ Khiêm nói với Âu Dương Bác được hai câu rồi không nói gì thêm nữa, bất luận là kẻ nào lại gợi chuyện. Cả ngày lão ngồi yên không nhúc nhích, ngay cơm cũng không đụng tới. Trong biệt thự Từ gia người ra vào tấp nập, mỗi người đều tái diễn bài “ Bớt đau buồn”, còn Từ Khiêm thì vẫn ngồi im như tượng, không hề trả lời, dù lão tộc trưởng Vương gia tự mình tới cũng vậy.

Ngày hôm nay, cả thủ đô chìm trong bầu không khí nặng nề.



“Chúc mừng, chuyện ngươi lo lắng đã trở thành sự thật.” Thanh âm Lục Đạo từ trong bộ đàm vọng ra.

Hai ngày này bọn Mười Một ở trong xe không hề ra ngoài, tại đây đồ ăn thức uống dự trữ có thể đủ cho bọn họ sinh hoạt vài ngày. Tuy không ra ngoài, nhưng qua tường thuật từ "thiên lý nhãn" Cuồng Triều, bọn hắn vẫn nắm rõ tình hình trong thủ đô.

Mười Một hỏi: “Là ai làm?”

Hỏa Điểu ở bên cạnh nhàm chán ngáp một cái. Hai ngày nay làm cho kẻ hiếu động như hắn thật sự chán nản. Thế nhưng biết sao được? Mười Một và Lục Đạo đều thống nhất rằng không ai được phép đi ra ngoài, ngay cả Thiên Táng - địa vị ở Mệnh Vận so với hắn còn cao hơn - cũng phải ngoan ngoãn phục tùng.

Lần này Cuồng Triều nói: “Chỉ biết là một người da đen.”

“Da đen?” Hỏa Điểu giương mắt: “Lại là Trương Chấn sao?”

Cuồng Triều nói: “Tạm thời chưa rõ ràng lắm, người da đen kia giết vợ chồng Từ Thiên Bình xong, khi chuẩn bị bỏ chạy thì xe của hắn đột nhiên nổ tung, làm hắn tan thành từng mảnh. Hiện tại cảnh sát cũng đang bó tay, không thể tìm được manh mối gì từ hài cốt.”

Lục Đạo hỏi : “Vậy hai ngày này Trương Chấn có động tĩnh gì không?”

“Không có, rất yên ắng, hắn ở trong nhà không hề đi ra ngoài.”

Lục Đạo hỏi: “Có liên lạc với người nào không?”

“Có, nhưng chỉ là gọi về Hà Lan.”

“Trương Chấn rốt cuộc là muốn làm gì? Vẫn chưa từ bỏ ý đồ sao?”

Hỏa Điểu hỏi: “Vậy không tốt sao?”

Lục Đạo tức giận nói: “Tốt cái gì? Hiện tại Từ Khiêm hẳn đang nghĩ đây chính do Mười Một sai khiến, kế tiếp chắc chắn lão sẽ điên cuồng trả thù. Nếu như Từ Khiêm ra tay, tất nhiên Vương gia cũng hành động, đến lúc đó chúng ta liền lâm vào thế bị động.”

Thiên Táng nói: “Vậy chúng ta đi diệt tên Trương Chấn kia là được rồi. Đỡ vướng chân vướng tay.”

“Không được.” Lục Đạo nói: “Trương Chấn không được phép xảy ra chuyện gì, chúng ta nhất định phải giữ được hắn, bằng không sẽ chẳng còn cách nào giải oan cho các ngươi đâu.”

Hỏa Điểu lầm bầm: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, chỉ còn cách ngồi chờ tại chỗ.”

Tại một biệt thự ngoại ô, Lục Đạo ngồi thoái mái trên cái ghế thuộc da, trong tay mân mê ly rượu đỏ, nhâm nhi một ngụm, nói: “Chúng ta chỉ có thể chờ thôi. Một chiêu này thực lợi hại, đem toàn bộ cục diện thành thế bị động. Hắc, chắc chắn kinh thành mấy ngày này sẽ loạn lớn lắm đây.”

“Lớn cỡ nào?” Thiên Khí hỏi.



Khóe miệng Lục Đạo hiện lên một tia tiếu ý mờ ám: “Loạn đến tận trời.”

Giống như Mười Một cùng Lục Đạo nói hồi trước, Từ Khiêm là kẻ rất cố chấp, lão đã muốn làm gì thì có trời cản. Đêm đó, quân khu thủ đô nhận được điện thoại của Tổng Tư lệnh, một tiểu đội được vũ trang đầy đủ nhận được mệnh lệnh, liền xuất phát về phía kinh thành.

Cùng đêm hôm đó, bên trong khu nhà Dương gia.

Thời gian gần đây Dương gia đang gặp loạn, Đán Đao đại náo một trận làm gia tộc mất mặt, sau đó Cuồng bang bị diệt, đệ tử Dương gia liên tục bị giết hại làm cho lớn nhỏ trong Dương gia ai nấy đều bất an. Mấy ngày này đệ tử Dương gia từ khắp nơi đều đổ về đây, lực lượng bảo vệ trong tộc được tăng cường, dù vậy vẫn không ổn định được nhân tâm đang lo sợ.

Đồng hồ điểm hơn mười hai giờ, bên trong Dương gia vẫn còn mấy đội tuần tra xung quanh. Lúc này mọi người đã an giấc, hưởng thụ không gian yên tĩnh hiếm hoi, tuy nhiên đèn thư phòng Dương gia tộc trưởng vẫn còn sáng. Lúc này lão đang lo lắng nhìn đám công văn báo cáo trên bàn, sau vụ thảm án Từ gia lão liền cảm thấy sự việc không hề đơn giản, tựa hồ có một bàn tay đằng sau, cột cả Dương gia, Từ gia, Vương gia, thậm chí cả Âu Dương Bác về cùng một mối. Thế nhưng hầu hết các trưởng lão đều bị cừu hận phủ kín mắt, chỉ mỗi lão tộc trưởng còn chút tỉnh táo này cũng không làm được gì.

“Aizzz” Lão tộc trưởng thờ dài, nhíu chặt lông mày, ngón tay khô héo nhẹ lướt trên một tấm ảnh đặt trên bàn. Bên trong tấm hình là một thanh niên rất trẻ tuổi, Mười Một.

Nhìn đồng hồ trên tường đã quá nửa đêm, Dương tộc trưởng lắc đầu. Lão làm việc và nghỉ ngơi rất quy củ, nhưng thời gian gần đây ngủ được rất ít, trọng trách trên người mỗi ngày một nặng thêm.

Thở dài một tiếng, Dương tộc trưởng đẩy ghế ra định đứng lên, đúng lúc này ngoài cửa sổ hiện lên một ngọn lửa cao ngút trời, rồi một tiếng nổ mạnh vang tới. Theo tiếng nổ, toàn bộ khu nhà Dương gia như bị rung chuyển, tựa như một cơn địa chấn, cả giá sách cùng bàn ghế cũng kẽo kẹt lắc lư.

Sắc mặt Dương tộc trưởng đại biến, lập tức lại bên cửa sổ nhìn, thấy một tòa nhà nằm ở khu vực hẻo lánh của Dương gia đang chìm trong biển lửa, đệ tử Dương gia quanh đó tranh nhau chạy trốn, hô hoán gì đó. Nhất thời ầm ĩ, toàn bộ Dương gia đều bừng tỉnh, người tụ tập bên ngoài ngày càng nhiều, tình thế hỗn loạn không khống chế nổi.

Dương tộc trưởng quay người ra ngoài, vừa ra khỏi nhà đã có kẻ chạy đến báo cáo.

“Chuyện gì xảy ra?” Dương tộc trưởng phẫn nộ quát.

“Tộc trưởng.” Một đệ tử tuần tra trẻ tuổi kinh hoàng nói: “Ở khu Tây xảy ra cháy nổ, có ba dãy nhà bị nổ tung rồi.”

“Vậy người trong ba nhà đó đâu?”

Bọn người hầu hoang mang nhìn nhau.

Dương tộc trưởng cao giọng quát: “Người đâu?”

Tên đệ tử vừa báo cáo cúi đầu: “Không thoát ra được.”

Thân thể Dương tộc trưởng rúng động, sắc mặt trắng bệch. Trong tích tắc, lòng lão xuất hiện một cảm giác rất hoang đường, một mối nguy hiểm đang đến gần.

Trong khi Dương gia đang hỗn loạn, ở bên ngoài, một chiếc xe con màu trắng chậm rãi chạy đi, người trong xe chậm rãi hạ chiếc điều khiển từ xa trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Dương gia chìm trong biển lửa, nói: “Một nơi.”

Nửa giờ sau, Vương gia cũng gặp sự kiện tương tự như Dương gia.

Hai mươi phút đồng hồ sau, lại đến Long gia xảy ra một vụ nổ lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook