Nhân Gian Băng Khí

Quyển 6 - Chương 175: Hắc ám, quyết liệt (hạ)

Khát Trí

05/04/2013

Mười Một không đùa, hai người Hầu Tử và Lãnh Dạ đều có thể cảm giác được rõ ràng sát khí trên người Mười Một đang tản mát ra. Một sát thủ kinh nghiệm trải qua vô số trường sinh tử chiến đấu đều có khả năng che dấu sát khí của mình, Mười Một đương nhiên cũng không ngoại lệ, ngoại trừ Hầu Tử kể cả Lãnh Dạ cũng có thể làm được việc này. Khi một sát thủ tản mát ra sát khí như vậy thì chỉ có thể nói là hắn thật đang muốn giết người.

Hầu Tử giật mình, bảo trì động tác đang lao vào người Mười Một, trừng mắt khó có thể tin nhìn Mười Một. Lãnh Dạ cũng giật mình nốt, hắn nhìn nhìn Mười Một, lại nhìn nhìn Hầu Tử, không rõ Mười Một tại sao lộ ra sát khí với Hầu Tử.

Hầu Tử nuốt nước bọt khan nói: “Lão Đại, đùa kiểu này không hay đâu."

“Ta không giỡn." Mười Một bình thản dùng ngữ khí băng giá nói.

Hầu Tử cơ miệng giật giật, hỏi: “Ngươi muốn giết ta? Tại sao?"

“Ừm?" Lúc này thanh âm Cuồng Triều vang lên bên tai Mười Một: “Chuyện gì?" Bởi vì trong ba người chỉ có Mười Một còn đeo tai nghe mini, do đó Lãnh Dạ và Hầu Tử không nghe Cuồng Triều nói.

Mười Một không trả lời Cuồng Triều, mà là hướng Hầu Tử nói: “Tại sao 'Ma Quỷ' biết chúng ta sẽ đi Tiểu Trùng Quốc?"

Lãnh Dạ đột nhiên cả kinh, ánh mắt từ trên người Mười Một hướng Hầu Tử nhìn nhìn.

Hầu Tử vẻ mặt dở khóc dở cười nói: “Ta làm sao biết được."

“Là ngươi tiết lộ tin tức?"

Hầu Tử vội la lên: “Lão Đại, ngươi nói oan cho ta."

“Tốt lắm." Mười Một lại hỏi : "Ở Anh quốc, lúc ngươi lựa chọn theo ta phản bội, tại sao 'Ma Quỷ' không khởi động đồng hồ trên tay ngươi?"

“Lúc ấy không phải ngươi nói, bọn họ muốn dựa vào đồng hồ để truy tung phán đoán vị trí của chúng ta sao?"

“Lúc đó ta nghĩ như vậy. Nhưng bọn chúng cũng đâu có đuổi theo được. Đúng không?"

“Từ từ, từ từ." Lãnh Dạ xen vào nói: “Các ngươi có ý gì đây? Sở Nguyên, ngươi nghĩ Hầu Tử là nội gian?"

Hai mắt Mười Một vẫn nhìn chằm chằm vào Hầu Tử, nói: “Ngay từ đầu, 'Ma Quỷ' đã phái ngươi nằm vùng bên người ta, do đó ngươi mới có thể 'Tấu Xảo' được phái đến tìm tòi xung quanh ta, sau đó theo ta chạy trốn tới nơi này."

“Không đúng!" Hầu Tử gào lên: “Đây là ngươi đoán thôi."

Mười Một tiếp tục nói: “Ta lúc ở Tiểu Trùng Quốc gặp phải Nguyệt Ảnh, hắn nói với ta rất nhiều, ta mới biết được trước khi chúng ta đi Tiểu Trùng Quốc thì 'Ma Quỷ' đã thu được tin tức rồi. Điều này nói rằng giữa ba chúng ta có nội gian, đó là ngươi. Cũng chỉ có ngươi."

Hầu Tử mặt đỏ bừng lên lớn tiếng gào lên: “Không phải như thế, ta không có."

“Từ từ, Sở Nguyên." Lãnh Dạ nói: “Ngươi đều là suy đoán thôi, không có chứng cớ mà."

Mười Một không để ý tới Lãnh Dạ. Lại hỏi : "Hầu Tử, ngươi tại sao phản bội 'Ma Quỷ'?"

Hầu Tử cắn răng nói: “Lão Đại, ngươi từ trước đã không tin ta?"

Mười Một mặt không chút thay đổi nói: “Nói cho ta biết."

Hầu Tử hít sâu một hơi nói: “Hầu Tử ta mặc dù không phải người tốt, nhưng đã nói nhất định phải làm được. Ta thiếu ngươi một mạng. Trả lại ngươi một cái mạng, đơn giản như vậy."

Nòng súng của Mười Một vẫn chỉ vào trán Hầu Tử, súng của hắn đã mất ở hải diêm, đây là súng trên người Vịt Bầu, hắn lạnh lùng nói: “Vậy ngươi trả đi."

Hầu Tử lắc lắc đầu.

Mắt thấy không khí càng ngày càng ngưng trọng, Lãnh Dạ xen vào nói : "Sở Nguyên, ngươi buông súng xuống trước đi, có chuyện gì từ từ nói được không? Tất cả mọi người là người của mình mà, không cần phải làm thành như vậy đâu."

Cuồng Triều cũng xen vào nói : "Sở Nguyên, có thể ngươi hiểu lầm Hầu Tử đó."

Mười Một không để ý tới hai người kia, mà là từ từ kéo chốt bảo hiểm súng. Chỉ cần đầu ngón tay nhích động, viên đạn sẽ lập tức bắn vào đầu Hầu Tử.

"Sở Nguyên!" Lãnh Dạ kêu một tiếng. Vội nói: "Hầu Tử, ngươi nói chuyện đi."

Hầu Tử khóc nói: “Ta nói cái gì đây? Lão Đại, ta thật không phản bội ngươi đâu. Ngươi nghĩ lại đi, ta muốn phản bội ngươi, 'Ma Quỷ' sớm đã giết Katty rồi, mà nàng vẫn còn sống đến bây giờ mà."

Hầu Tử thật là nội gian sao? Mười Một quả thật không có chứng cớ gì có thể chứng minh. Khách hàng chỉ trực tiếp liên lạc với Cuồng Triều online tiến hành giao dịch, ngoại trừ Cuồng Triều và đối phương, không ai biết nội dung cuộc nói chuyện, cho dù là 'Ma Quỷ' cũng không có khả năng tiến vàowork của Cuồng Triều. Dù sao firewall mà Cuồng Triều tự chế không phải ai cũng phá được.



Đã không phải là Cuồng Triều tiết lộ ra ngoài, nếu cũng không phải Hầu Tử nói ra bên ngoài vậy thì chỉ có người còn lại là có thể. Mười Một mặc dù sớm đã đoán ra người có khả năng nhất, còn Hầu Tử là nội gian thì chưa chắc, nhưng hắn chỉ muốn đem Hầu Tử ra khai đao, bởi vì hắn làm như vậy là có mục đích khác.

Mười Một từ từ rút súng trở về, Hầu Tử và Lãnh Dạ đã thở phào nhẹ nhõm, Hầu Tử lau trán nói: “Lão Đại, ngươi rốt cục cũng tin ta rồi."

Lúc này, Mười Một đột nhiên giơ súng lên, nhắm ngay vào Lãnh Dạ bên cạnh.

"Ách ……?" Hai người một lần nữa giật mình.

"Uy, uy, uy." Lãnh Dạ giơ tay lên nói: “Đừng đùa."

"Cách cách."

Mười Một lại một lần nữa kéo chốt bảo hiểm cây súng

“Từ từ, không phải ta." Lãnh Dạ vội vàng kêu lên: “Ta làm sao có thể là nội gian."

“Ngươi đích thật là nội gian." Mười Một nói lạnh lùng : "Là người của Long Quốc."

“Nói linh tinh, Cuồng Triều cũng là người Long Quốc, ngươi làm sao không nói hắn cũng là nội gian?"

“Ngươi làm việc cho chính phủ Long Quốc."

Cuồng Triều nói : "Sở Nguyên, ngươi hôm nay có phải là ăn hỏa dược không? Liên tục đem bọn họ ra khai đao, có phải là xảy ra chuyện gì?"

Lãnh Dạ không nghe thấy Cuồng Triều nói gì, vội la lên: “Chúng ta là đồng bọn mà."

"Lãnh Dạ." Mười Một nói: “Ngay từ đầu, ngươi đã đem chúng ta cùng hợp tác hợp tác với chính phủ rồi."

Lãnh Dạ giải thích nói: “Ta cũng vì muốn tốt cho tổ chức thôi mà. Ngươi nghĩ lại coi, địch nhân của chúng ta là 'Ma Quỷ'……"

“Ngươi ngay từ đầu đã biết ta là người của 'Ma Quỷ', còn lôi kéo ta, nói rằng ngươi cũng không sợ 'Ma Quỷ'."

Lãnh Dạ khẩn cấp lắc đầu: “Ta bây giờ cũng không sợ bọn họ mà."

"Ẩn hình dược thì sao?"

Lãnh Dạ thở dài nói: “Ta giao cho cấp trên rồi. Ngươi cũng muốn tranh thủ giúp bọn hacker mới làm như vậy. Với lại chúng ta cầm thứ đồ đó cũng không hữu dụng, còn không bằng đưa cho cấp trên lấy lòng."

"Có mấy tư liệu kia là đủ rồi."

“Tư liệu chỉ dùng để đàm phán điều kiện không bị khống chế thôi."

“Cho dù không có ẩn hình dược, không có tư liệu, đám hacker cũng sẽ được giao cho ngươi thôi, đúng không?" Không đợi Lãnh Dạ giải thích, Mười Một tiếp tục nói : "Chính phủ muốn nắm chắc chúng ta trong tay. Do đó khẳng định sẽ dùng cả ân lẫn uy, ngươi đúng là người trung gian, có tác dụng như tấm đệm. " Dừng một chút, hắn nói: "Long Quốc luôn luôn thể hiện là nước sạch sẽ. Sẽ không dễ dàng mất tiếng. Đám hacker đã lộ mặt rồi, bọn họ muốn làm gì cũng vô dụng, còn có thể bị mất tiếng tăm, không bằng giao cho chúng ta. Chỉ cần có ngươi, bọn họ cũng tùy thời có thể bắt được đám hacker này, đúng không?"

Cuồng Triều không có nói nữa, Hầu Tử cũng không nói gì, hai người lẳng lặng nghe.

Lãnh Dạ thở dài, đang định nói gì.

Mười Một lại tiếp tục nói: “Không cần giải thích, Văn Cường chính là người chuyển người đi, còn không phải đương trường giao cho các ngươi sao, điều này đã nói rõ rồi."

Lãnh Dạ gãi gãi đầu nói: “Ta thật không ngờ như vậy."

"Lãnh Dạ, ngươi là người của bộ đội đặc chủng dã chiến Long Quốc phải không?"

Lãnh Dạ giật mình nói: “Tại sao hỏi như vậy? Cuồng Triều bên kia không phải đều có tư liệu của ta."

Mười Một nói toẹt ra: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin vào tư liệu đó sao? Chính phủ muốn sửa tư liệu một người chỉ là chuyện rất dễ dàng. Huống hồ, trên người ngươi còn giữ lại một chút thói quen đặc hữu của bộ đội."

“Ta đúng là có đi bộ đội, bất quá là đi nghĩa vụ thôi." Lãnh Dạ nói: “Giải ngũ xong ta gia nhập một tổ chức đánh thuê, sau đó tách ra làm ăn riêng, cho đến khi gặp ngươi."

Tư liệu này trong lý lịch của Lãnh Dạ đều có ghi lại, Lãnh Dạ từ nhỏ thành tích vĩ đại, là một học sinh đứng đầu. Đặc biệt rất giỏi trong lĩnh vực học tập tiếng nước ngoài, là một thiên phú. Đến khi cha mẹ li dị thì hắn đi theo cha, từ đó thành tích sa sút ngàn trượng, còn thường xuyên bị cha chửi mắng, cha hắn chết vì tai nạn, hắn không trở về với mẫu thân, mà là đi báo danh vào quân đội. Hắn ở quân đội bốn năm theo nghĩa vụ rồi giải ngũ, hắn lại gia nhập một tổ chức dong binh, mãi đến mấy năm trước mới thoát ly tổ chức này, một mình làm ăn.

Đây là toàn bộ lý lịch của Lãnh Dạ. Không có gì đặc biệt, nhưng Mười Một biết, tư liệu này đều là ngụy tạo cả. Không nói hắn làm sao có quan hệ mật thiết với Văn Cường, sau khi thành lập Hắc Ám Thập Tự, Lãnh Dạ mỗi khi làm một sự kiện đều là đầu mối để tổ chức tìm cách hợp tác với chính phủ, lúc đó Mười Một đã bắt đầu hoài nghi. Sau biểu hiện của Lãnh Dạ càng làm cho hắn nghi ngờ hơn, năng lực bắn tỉa của hắn, không có trải qua hàng ngàn vạn lần tập luyện thì căn bản không có khả năng đạt đến mức độ chuẩn như bây giờ, một người chỉ tham gia vào bộ đội bình thường không có cơ hội như vậy được. Sau đó hắn thỉnh thoảng vô ý biểu hiện vài động tác nho nhỏ, đó là do thói quen của quân nhân mới có được, mặc dù Lãnh Dạ đã cố ý che dấu, nhưng Mười Một cũng nhìn ra được. Hơn nữa chiêu thức cận chiến của Lãnh Dạ cũng làm lộ liễu thân phận của hắn, chiêu thức cận chiến của hắn là của bộ đội đặc chủng mới có thể huấn luyện

Do đó Mười Một tin rằng, Lãnh Dạ là quân nhân trọng điểm bồi dưỡng của Long Quốc điều tới, đồng thời cũng được cài vào Hắc Ám Thập Tự làm nội gian. Bằng không chính phủ Long Quốc mắc gì nể mặt Mười Một, dung dưỡng Hắc Ám Thập Tự như vậy? Mười Một không có quan hệ với họ, cho dù có Lục Dương có quan hệ thì cũng chỉ giúp đỡ chút đỉnh thôi. Cách giải thích duy nhất là, bọn họ dung dưỡng hắn là có mục đích cả, bọn họ muốn thông qua Lãnh Dạ, nắm trong tay Hắc Ám Thập Tự. Như vậy Hắc Ám Thập Tự cuối cùng sẽ bị đưa tới quĩ đạo của bọn họ, sau này sẽ trở thành một tổ chức trực thuộc chính phủ.



Bao nhiêu bố trí kinh người, đây là chính trị. Chính trị không có sai hay đúng, chỉ có thành công hoặc là thất bại. Rất hiển nhiên, bọn họ thất bại rồi, bởi vì bọn họ coi thường Mười Một.

Mười Một lạnh lùng hỏi: “Có thật chỉ là lính thường không?"

“Muốn ta làm như thế nào ngươi mới tin? Ta thề được không?"

“Thứ đó hả, ta không tin."

Lãnh Dạ dở khóc dở cười nói: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào? Hơn nữa ta đã tranh thủ để tổ chức thoát ly khống chế của chính phủ mà, lần này nhiệm vụ khảo cổ chấm dứt xong……"

Mười Một nói tiếp: “Nhiệm vụ Khảo cổ chấm dứt xong, cấp trên sẽ lập tức tiếp tục một nhiệm vụ khác, điều kiện cũng là tất cả thành viên phải tham gia. Sau đó lại một nhiệm vụ kế tiếp, điều kiện cũng giống nhau thôi, như vậy một mạch kéo dài cho tới khi chúng ta hoàn toàn chịu sự khống chế của bọn họ, đúng không?"

Trong tai nghe, Cuồng Triều thở dài.

Lãnh Dạ không nói gì, Hầu Tử cũng không nói chuyện.

Mười Một chậm rãi hạ súng ngắn xuống, nhìn nhìn Lãnh Dạ, lại nhìn nhìn Hầu Tử, ngữ khí bình thản nhưng kiên quyết nói: “Ta thoái xuất đây."

“Lão Đại."

"Sở Nguyên."

Cuồng Triều cũng nói : "Sở Nguyên, ngươi cần phải rõ ràng …."

Ba người đều biết, Mười Một mới là linh hồn của Hắc Ám Thập Tự, mặc dù không ai đưa ra, nhưng tất cả mọi người đều cho là như vậy. Một thân thể không có linh hồn chỉ là một cái xác, nó không dùng làm gì nữa cả? Sau khi Mười Một làm tung lên, khoảng cách giữa mọi người với nhau đã mất đi sự tín nhiệm, duy nhất ở đây chỉ có Mười Một mới có thể gắn kết mọi người lại bây giờ lại tuyên bố thoái xuất Hắc Ám Thập Tự, mất đi Mười Một thì Hắc Ám Thập Tự nếu xét về bản chất coi như đã bị giải tán.

Kỳ thật tất cả những việc này đều là do Mười Một sớm đã có kế hoạch, trước tạo thành việc mất tín nhiệm giữa các thành viên với nhau, sau đó hắn một mình thoái xuất. Dưới tình huống không thể tin lẫn nhau, Hắc Ám Thập Tự cũng sẽ giải tán, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể thoát ly hoàn toàn khỏi sự khống chế của chính phủ.

Do đó, Hắc Ám Thập Tự, phải giải tán.

Mười Một không để ý tới hai người, tự nhiên đi lên lầu hai phòng của mình thu thập đồ đạc. Trong đại sảnh chỉ còn lại có Hầu Tử và Lãnh Dạ hai mặt nhìn nhau, ngắn ngủn vài phút mà sự việc phát sinh quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn họ nhất thời không sai có phản ứng. Đến khi Mười Một xách theo hai túi du lịch xuống dưới, Lãnh Dạ mới nói: “Ngươi có cần phải đi thật không?"

"Có." Mười Một nói bình thản: “Ta không thể tín nhiệm ai, không bằng cứ như vậy giải tán."

“Lão Đại." Hầu Tử tiến lên một bước nói: “Ta đi với ngươi."

Mười Một liếc nhìn hắn, nói: “Ta không tin ngươi." Rồi đi vào giữa hai người ra ngoài, bỏ đi một mạch không quay đầu lại.

Hầu Tử cắn răng, vọt tới cạnh cửa hét lớn: “Lão Đại! Mặc kệ thế nào, ngươi vĩnh viễn là lão Đại của ta!"

Mười Một bò lên trên một chiếc xe jeep, lái xe rời đi.

Lãnh Dạ thở dài nói: “Hắn đã đi rồi."

Hầu Tử quay đầu nhìn hắn, hỏi : "Lãnh Dạ, lão Đại nói thật hả?"

Lãnh Dạ cười khổ nói: “Việc này quan trọng không?" Dừng một chút, lại hỏi : "Hầu Tử, ngươi thì sao? Ngươi định làm như thế nào?"

Hầu Tử cúi đầu, thanh âm trầm trầm nói: “Ta cũng không biết."

Lãnh Dạ đi lên đi vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ít nhất, chúng ta phải làm hoàn thành nhiệm vụ khảo cổ lần này rồi nói tiếp."

Hầu Tử ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt, rồi một lần nữa cúi đầu. Vẻ mặt hắn lộ vẻ bất lực và mờ mịt.

"Sở Nguyên." Cuồng Triều nói: “Ngươi có dự mưu."

Mười Một lạnh lùng " Ừm " Một tiếng. Vì hắn chưa tắt tai nghe, do đó hắn vẫn còn có thể nói chuyện với Cuồng Triều.

Cuồng Triều thở dài nói: “Ta cũng biết. Bất quá cũng chỉ có như vậy, Hắc Ám Thập Tự mới có thể thoát ly khống chế. Nhưng, dùng cánh làm quyết liệt như vậy có tốt không?"

Mười Một cười cười lạnh lùng, không nói gì. Tiếp tục lái xe trên xa lội, một xe, một người, hai túi du lịch nặng nề, chỉ thế mà thôi.

Thân ảnh cô độc, ly khai biệt thự càng lúc càng xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook