Quyển 9 - Chương 444: Khi pháo hoa rực rỡ
Khát Trí
06/04/2013
"Anh..." Trương Linh Linh trợn tròn mắt, nhìn chuyện vừa xảy ra xung quanh với vẻ mặt khó có thể tin nổi. Gần như chỉ trong chớp mắt, thế mà năm người ở bên cạnh đã biến thành năm cỗ thi thể. Nhất thời tiểu nha đầu chưa trải qua việc đời này liền ngẩn người đứng đó, đầu óc trống rỗng, không biết là sợ hãi hay quá mức kinh ngạc.
Mười Một nhẹ nhàng đẩy Trương Linh Linh ra, đi tới trước thi thể của tứ ca rồi ngồi xổm xuống, lục lọc trên người hắn rồi móc ra một cái bật lửa.
Trương Linh Linh không dám rời Mười Một nửa bước, gắt gao giữ chặt lấy áo của hắn, giọng run rẩy nói: “Anh, anh giết người rồi.”
"Ừ." Mười Một quay lại cái giường mà Trương Linh Linh vừa nằm, cầm một góc chăn lên rồi bật lửa đốt.
"Anh!" Trương Linh Linh lay lay cánh tay Mười Một, vẻ mặt hoảng sợ thân thể hơi run, lắp bắp nói: “Anh làm gì đó? Chúng ta mau chạy đi! Nếu lửa cháy lên, người ở đây sẽ đến cả đó, chúng ta không trốn thoát được đâu.”
"Đợi một lát." Mười Một đem chiếc chăn đang bị đốt ném lên trên giường rồi nói: "Trên chiếc giường này có tóc của em, tế bào da trên người em cũng bong ra, hơn nữa trên những sợi quần áo lại còn có dính nước mắt. Phải thiêu hủy nếu không cảnh sát sẽ có thể dựa vào manh mối đó mà tìm ra được."
Trương Linh Linh hơi sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mười Một. Lúc này nàng không giật mình vì tại sao Mười Một có thể biết nhiều như vậy, mà chỉ là rất cảm động, dù là chuyện giết người hay đốt giường, tất cả đều là vì nàng.
Trương Linh Linh rúc đầu vào nách của Mười Một, không nén nổi nghẹn ngào nói: "Anh, em xin lỗi."
Mười Một vỗ nhè nhẹ vào vai nàng, nhìn chiếc giường đã bắt đầu tỏa ra khói đen cuồn cuộn, trong mắt lóe qua một tia sáng lạnh ngắt, hỏi: "Có người nhìn thấy em đi vào trong căn phòng này hay không ?"
Trương Linh Linh lắc đầu.
"Đi thôi." Mười Một kéo tay Trương Linh Linh lách qua những vết máu trên mặt đất rồi đi tới cửa. Khi vừa mở cửa thì lại thấy một phụ nữ mặc bộ quần áo chuyên viên mát xa đi ngang qua. Ánh lửa ở trong phòng khiến cho cô chú ý, khi nàng vừa liếc mắt nhìn vào trong, Mười Một như một tia chớp giữ chặt lấy yết hầu cô gái, Trảm Nguyệt đâm vào ngực. Người phụ nữ này giữ chặt lấy tay của Mười Một, hai mắt trợn tròn nhìn hắn, dường như phải nhớ kỹ dung mạo kẻ đã giết mình. Chỉ là dù thế nào cô cũng không thể nhìn rõ được khuôn mặt gần trong gang tấc kia. Ấn tượng cuối cùng chỉ là một đôi mắt lạnh như băng không hề có vẻ gì khác. Cuối cùng ánh mắt cô dần dần rời rạc, sau khi thân thể co rút mấy giây, hai tay vô lực rũ xuống dưới.
Mười Một đem cỗ thi thể này ném vào trong phòng, sau khi đóng cửa kỹ càng lại rồi kéo Trương Linh Linh lúc này không biết có phải đã bị sợ hãi hay không mà sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng rời khỏi khu nhà mát xa.
Hai người không đi xe, chỉ chạy bộ một mạch về nhà, vừa mới đi đến cửa của khu nhà thì đột nhiên Mười Một dừng lại. Rồi hướng tới Trương Linh Linh nói: "Cha mẹ em đang chờ em ở nhà."
Trương Linh Linh như bị điện giật mà run lên bần bật, vẻ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên nhìn Mười Một, hai mắt lúc này đã lại ươn ướt.
Mười Một vỗ vỗ vai nàng, nói: "Căn phòng này không thể ở lại, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ dựa vào đầu mối của Nhâm Ngân Căn để tìm được đến đây. Bây giờ em trở về ở với bố mẹ, hai ngày sắp tới cảnh sát sẽ đến tìm em, em chỉ cần nói cái gì cũng không biết, những việc còn lại thì anh sẽ giải quyết giúp em."
Trương Linh Linh cắn môi, giọng run run nói: "Nhưng, anh thì sao?"
"Không cần xen vào việc của anh, vào buổi tối ngày kia, lúc 12h đêm thì anh ở quảng trường Thế Kỷ chờ em." Mười Một nói xong thì không hề dừng lại, nhanh chóng xoay người tiến vào trong bóng tối.
"Anh." Trương Linh Linh hét lên một tiếng, xoay người đuổi theo. Nhưng tốc độ của Mười Một thật sự quá nhanh, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng kia đang dần dần biến mất trong tầm mắt, bất giác hai mắt đã nhòe lệ.
Dưới ánh trăng, một bóng người nhỏ gầy đang đứng ngẩn ra, cho đến khi một tiếng “Linh Linh“ mới đưa nàng hồi tỉnh lại. Trương Linh Linh xoa xoa nước mắt trên mặt, quay đầu lại nhìn thấy hai người một nam một nữ tuổi tầm trung niên đang tất tả từ xa xa chạy tới .
Người phụ nữ trung niên vừa mới chạy tới gần đã ôm chặt Trương Linh Linh vào lòng, thất thanh khóc rống lên: "Linh Linh, con đã dọa chết mẹ rồi."
Người đàn ông trung niên đứng ngẩn ở bên cạnh, quay đầu lau nước mắt.
Trương Linh Linh rất muốn mở miệng kêu một tiếng “ba, mẹ”, thế nhưng tất cả những lời định nói ra đều bị nghẹn ở trong cổ họng, nói không nên lời.
Người đàn ông trung niên xoa xoa đầu Trương Linh Linh, quan tâm hỏi: "Tiểu Linh, con không sao chứ ?"
Trương Linh Linh mắt đỏ hồng lên, nhẹ nhàng lắc đầu.
Người đàn ông trung niên nghẹn ngào nói: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, chúng ta về nhà..."
Nhà? Một từ vừa quen thuộc lại vừa ấm áp bao nhiêu, Trương Linh Linh nhìn phương hướng Mười Một vừa rời đi, nước mắt lau như thế nào cũng không hết.
Anh, thì ra em còn có nhà, hiện tại em muốn nhất là có anh ở bên cạnh, nhưng anh, anh có còn trở về nhà nữa không? Cái nhà đã từng thuộc về chúng ta đó...
Lúc này ở trong chỗ công trường bỏ hoang mà Mười Một và Trương Linh Linh gặp nhau lần đầu, Mười Một đang gọi tới số của Diệp Kiếm .
Diệp Kiếm vừa nhận điện thoại liền cười nói: "Hê hê, tiểu tử thật tàn nhẫn, giết người thì không tính, lại còn đốt khu mát xa của Tiểu Đao đi nữa. Vừa rồi ta mới gọi điện thoại thì Tiểu Đao còn đang tức giận đùng đùng, còn chửi mắng đám thủ hạ, nhưng mới nghe ta nói là ngươi làm thì hắn lập tức nói không ra lời, ha ha...."
Mười Một thản nhiên hỏi: "Cảnh sát đến chưa thế?"
"Tới thì tới rồi, nhưng ta đã cho người bỏ vào đó mấy cây đuốc nướng cùng với mấy thi thể một chút, đem nó làm giống như hắc bang trả thù nhau. Chỉ cần cô bé kia của ngươi không nói gì, những người ở trong tiệm mát xa gặp qua nó đều được Tiểu Đao làm cho im miệng, cảnh sát địa phương không có chứng cớ rồi."
"Vẫn còn có chút vấn đề, mấy người bạn của nó chưa gặp qua ta nhưng đều biết ta ở cùng với nó.”
"Vấn đều đó thì không có gì cả, ta sẽ tìm ra bọn họ rồi uy hiếp và cho chút lợi ích, tin rằng bọn họ sẽ không nói lung tung , nếu thực sự mà không nghe lời thì ta cũng không ngại để cho bọn họ biến mất vĩnh viễn."
Mười Một không hề bị lời nói tàn nhẫn của Diệp Kiếm làm ảnh hưởng, hắn bình thản nói: "Còn nữa, Nhâm Ngân Căn vừa mới chết thì nó lại rời đi, đều đó sẽ làm cho người ta nghi ngờ."
Diệp Kiếm nhức đầu nói: "Vậy mà ngươi còn để cho cha mẹ cô bé tới đón người? Đáng lẽ để cho nó ở lại thêm vài ngày thì sẽ không có việc gì rồi?"
"Không được, con bé phải trở về, vừa mới gặp người chết mà phải ở một mình, áp lực tinh thần rất lớn, tinh thần hoảng hốt cũng rất dễ lòi đuôi."
"Được rồi, ta sẽ gọi điện lại báo cho gia đình cô bé, để cho cha mẹ nó bình tĩnh lại sau việc quá mong nhớ con gái. Buổi tối tới đón nó về nhà, không ngờ lại trùng hợp như vậy, ha ha ha... Ta vừa mới gọi điện thoại cho hai người đó, vừa mới nói là con gái của họ bị bắt cóc thì gã đàn ông nghe điện thoại đã lập tức sợ đến phát khóc, lại còn không ngừng hỏi ta muốn bao nhiêu tiền, ha ha..."
Mười Một lại hỏi: "Bên cảnh sát có người của ngươi hay không?"
Diệp Kiếm cười nói: "Bên đó thì người cứ thoải mái trăm phần trăm đi, ta cùng với Tiểu Đao sẽ vận dụng chút quan hệ, cam đoan là cuối cùng trở thành hắc bang trả thù nhau mà bỏ mặc không giải quyết, cô gái kia cũng sẽ không có chút quan hệ nào với ngươi cả."
Mười Một “ừ” một tiếng rồi nói: "Đừng để bọn họ điều tra ra ta."
"Biết rồi. À đúng, còn cái phòng kia mấy ngày tới ngươi không thể trở về, không thì ta an bài chỗ ở cho ngươi nhé?"
"Không cần, ta tự mình trốn được, ba ngày sau ngươi giúp ta chuẩn bị một ít đồ..."
Đúng như suy đoán của Mười Một, cảnh sát ngày thứ hai tìm tới Trương Linh Linh, Trương Linh Linh một mực khẳng định là buổi tối ngày hôm qua ở nhà. Sau đó cha mẹ đến đưa nàng trở về. Mà cha mẹ nàng cũng thề thốt chân thành nói đột nhiên nhớ con gái, nên chạy tới đón nàng trở về. Trong quán mát xa cũng đồng dạng không có chứng cớ gì , tất cả nhân viên đều nói chưa thấy qua Trương Linh Linh, về phần căn phòng 301 có những ai đi vào đó, vì sao lại bốc cháy, thì chẳng ai biết cả. Chạy đi chạy lại hai ngày thì cảnh sát đành căn cứ vào “đầu mối” lưu lại, cuối cùng tìm ra được hai gã “nghi phạm “. Mà hai gã nghi phạm này đều thừa nhận là bọn hắn giết người phóng hỏa, gọi tới mấy người "nhân chứng" ở quán mát xa cũng đều trăm miệng một lời nói buổi tối có thấy hai người đó đi vào trong quán mát xa. Cuối cùng vụ án giết người phóng hỏa này dưới sự tác động của "người có lòng" đã nhanh chóng kết thúc.
Ba ngày sau, tại quảng trường Thế Kỷ.
Một thiếu nữ mặc váy trắng, khuôn mặt trong sáng đáng yêu, đang ngồi ngây ngốc một mình trên mặt cỏ của quảng trường, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì đó. Những con muỗi đang bay quanh quẩn trên đầu nàng nhưng cũng không có một con nào bay xuống, dường như ngay cả loài muỗi chỉ biết hút máu để sống cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho cảm động, không muốn đi phá hoại khung cảnh đẹp đẽ này.
Hôm nay Trương Linh Linh không trang điểm, bởi vì hắn đã từng nói, nàng không trang điểm so với lúc trang điểm còn đẹp hơn. Chính vì thế, nàng quyết định cả đời này không trang điểm nữa.
Bóng đêm ngày càng tối, lúc này trên quảng trường người dần giảm bớt, cuối cùng chỉ còn lại có ba đôi tình nhân đang trốn ở góc mà ngọn đèn không chiếu tới được, đều có động tác mập mờ.
Trương Linh Linh nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, lúc này đã là đêm khuya, mười một giờ năm mươi phút. Nàng không nhớ rõ buổi tối hôm nay mình đã nhìn thời gian bao nhiều lần, sợ rằng so với số lần nhìn đồng hồ của cả năm ngoái còn nhiều hơn.
Nàng thật ra đã đến đây từ rất sớm, đợi bốn năm tiếng đồng hồ. Thế nhưng nàng không cảm thấy chờ đợi như thế này là khó chịu, cũng không hề thấy lo lắng, chỉ lẳng lặng chờ người kia mà thôi. Qua vài phút nữa thì sẽ đến sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, Trương Linh Linh đã mơ hồ đóan được tại sao Mười Một bảo nàng mười hai giờ hôm nay ở chỗ này chờ hắn. Không biết hắn sẽ tặng nàng món quà như thế nào? Kỳ thật nàng cũng không quan tâm đến quà tặng mà chỉ nghĩ gặp người anh mà đến nay nàng vẫn chưa biết tên kia.
"Đợi lâu không?" Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau nàng, giọng nói này vĩnh viễn đều lạnh như thế, không mang theo tình cảm nào như thế, nhưng giờ phút này Trương Linh Linh chỉ cảm thấy nó thậm chí so với tiếng ca ngọt ngào của Âu Dương Nguyệt Nhi, thứ được ca tụng là giọng ca động lòng người nhất trên thế giới, còn dễ nghe hơn rất nhiều.
"Anh." Trương Linh Linh nhảy dựng lên, vẻ mặt hạnh phúc nhào vào trong lòng ngực Mười Một.
Trương Linh Linh vui mừng thở phào nhẹ nhõm, hắn rốt cục đã tới. Nàng thật sự rất sợ buổi tối hôm nay hắn không xuất hiện, thất sự rất sợ hắn không nói lời nào mà đã đi. Mặc dù biết rõ ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến nhưng nàng không muốn nghĩ đến nó.
"Theo ta đi nào." Mười Một dẫn nàng đi vào sâu bên trong quảng trường Thế Kỷ, nơi này không hề có một bóng người, chỉ có một hàng pháo hoa chỉnh tề đang chờ bắn mà thôi.
Mặt đất ngập tràn pháo hoa, chiếm cứ gần năm mươi mét vuông, số lượng cực kỳ nhiều, sợ rằng cả đời này Trương Linh Linh cũng chưa thấy được nhiều pháo hoa như thế.
Trương Linh Linh miệng há hốc, hai tay che miệng, khóe mắt lại một lần nữa bắt đầu ngân ngấn lệ. Hình như nam nhân bên cạnh luôn gây cho nàng rất nhiều kinh hãi, vui mừng và cảm động.
"Anh..." Trương Linh Linh ngẩng đầu nhìn kỹ mặt Mười Một, vẫn là khuôn mặt đó, vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như thế, chỉ là nàng đã nhìn ra trong cái lạnh lùng nghiêm nghị ấy lại mang theo một chút vẻ dịu dàng.
Mười Một không nói gì, móc ra một chiếc bật lửa, đi vào trong đống pháo hoa, cúi người xuống châm lửa.
"Phụt!" Một tia sáng đỏ xuyên thủng tầng giấy dầu mỏng manh rồi phóng thẳng lên trời, sau đó tỏa ra thành một bông hoa rực rỡ trên không trung.
Trương Linh Linh nhìn đến ngây dại, pháo hoa, nàng chỉ nói qua với hắn: nàng hy vọng có thể cùng với người nhà bắn pháo hoa. Lúc này mặc dù không có cha mẹ ở bên cạnh, nhưng có hắn ở đây là đã đủ rồi.
Mười Một mất gần năm phút mới đốt hết được toàn bộ chỗ pháo hoa. Giờ phút này trên bầu trời của quảng trường Thế Kỷ rực rỡ sắc màu, lộng lẫy lóa mắt. Cả bầu trời đêm chìm trong những ánh pháo hoa rực rỡ. Mặc kệ là người ở gần đó hay là người đi ngang qua đều dừng lại nhìn cảnh ấy.
Pháo hoa rực rỡ cũng giống như đời người , tuy ngắn ngủi nhưng lại rực rỡ muôn màu.
Trương Linh Linh che miệng, nước mắt không cầm được trào ra, dù có lau như thế nào cũng không hết.
"Thích chứ?" Mười Một trở lại bên cạnh nàng rồi nhẹ nhàng hỏi.
"Ưm” Trương Linh Linh gật mạnh đầu, trên mặt tràn ngập một nụ cười chân thành và cảm động.
"Sinh nhật vui vẻ!"
"Anh!" Trương Linh Linh nhào vào lòng Mười Một, giọng nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh."
Mười Một vỗ nhẹ vào lưng nàng. Đưa cái bật lửa tới, chỉ vào một bông pháo hoa chưa châm phía trước rồi nói: "Còn một cái, em đốt đi."
Trương Linh Linh lau nước mắt, nhận cái bật lửa rồi nhìn Mười Một cười cười, chạy tới đốt cái pháo hoa cuối cùng. Nhưng khi nàng quay lại thì đã phải sững sờ, bởi vì Mười Một không còn ở đó nữa.
Nơi đây, không một bóng người.
Trương Linh Linh vội vàng tìm kiếm khắp nơi, dựa vào quầng sáng của pháo hoa đầy trời. Thế nhưng vẫn không thể tìm được hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
"Anh!" Trương Linh Linh xé giọng lớn tiếng kêu gào, nhưng âm thanh của nàng rất nhanh bị chìm lấp trong tiếng pháo hoa nổ.
"Không cần kêu nữa, hắn đã đi rồi."
Trương Linh Linh xoay người lại, nhìn thấy một nam tử tuổi rất trẻ mặc âu phục xa hoa đang đi tới.
Nàng lùi về sau hai bước, lo lắng tìm kiếm thân ảnh của Mười Một, đề phòng hỏi: "Ngươi là ai?"
Nam tử kia cười nói: "Không cần sợ, ta là bằng hữu của hắn, ta tên Diệp Kiếm."
Trương Linh Linh cắn chặt môi hỏi: "Anh trai ta đâu?"
Diệp Kiếm lắc đầu cười gượng nói: "Hắn đi rồi."
"Bùm!" Cây pháo hoa do chính tay Trương Linh Linh tự đốt bay lên bầu trời, hóa thành bông hoa ngũ sắc tản ra, chiếu sáng tới cả thân hình mảnh mai đang không ngừng run rẩy kia.
"Ta không tin!" Trương Linh Linh lớn tiếng kêu lên: "Anh trai ta sẽ không bỏ ta lại đâu."
Diệp Kiếm thở dài nói: "Hắn là người như thế, lúc em không cần nhất hắn sẽ rời đi. Em và hắn là hai thế giới khác nhau, tốt nhất là đem tất cả những điều này coi như hồi ức đẹp đẽ đi."
Trương Linh Linh yên lặng lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn quanh quảng trường tìm kiếm, hi vọng có thể tìm được bóng dáng kia.
Anh, tại sao phải đi? Tại sao không cáo biệt em? Em chỉ muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, em chỉ muốn nói với anh, làm em gái của anh thật sự là rất hạnh phúc.
Diệp Kiếm đi tới bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, khẽ nói: "Hắn nhờ ta nói với em một tiếng, về nhà đi."
Về nhà? Trương Linh Linh nở một nụ cười gượng, nụ cười này rất đắng, rất chát.
Mùi vị mằn mặn, đó chính là nước mắt sao?
Trương Linh Linh ngẩng đầu nhìn Diệp Kiếm, hỏi: "Ta còn có thể gặp lại anh trai không ?"
Diệp Kiếm lắc đầu nói: "Ta không biết." Hắn khẽ đánh cằm hướng lên trời, rồi nói tiếp: "Hắn đã chuẩn bị món quà này cho em, không thưởng thức một chút hay sao? Hãy lưu lại một kí ức hạnh phúc đi."
Trương Linh Linh lau lau nước mắt, đột nhiên nở nụ cười, đúng vậy, đây là món quà đẹp xiết bao.
Nàng biết, cả đời mình sẽ không quên được bóng dáng kia, sẽ không quên được cảnh pháo hoa rực rỡnày, càng không bao giờ quên vào lúc pháo hoa sáng nhất người đã ra đi.
Anh, nhất định anh phải sống hạnh phúc...
Mặc dù em không biết anh làm gì, cũng không biết tên của anh, nhưng anh hãy đồng ý với em, nhất định anh phải hạnh phúc hơn em...
Ở một nơi xa xa, một chiếc xe chạy về phía đường cao tốc, ở đó vẫn có thể nhìn thấy bên này bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ này.
Mười Một đang ngồi sau tay lái nhìn màn pháo hoa rực rỡ phía xa, khóe miệng bất giác được khẽ nhếch lên một chút.
Có lẽ, chờ chuyện này giải quyết xong, hắn nên trở về thăm Hân Hân một chút.
Nhớ tới cô bé kia cả ngày quấn quít lấy hắn, thích nhất là nửa đêm gọi điện thoại làm phiền hắn, thích nói nhất câu "Heo nhỏ ôm Sở Nguyên, Sở Nguyên vừa tung chân, heo nhỏ ngã lăn queo", trên mặt Mười Một cuối cùng đã nở ra một nét cười.
Hắn đã cười.
Cả đời này, đây là nụ cười đầu tiên của hắn.
Mười Một nhẹ nhàng đẩy Trương Linh Linh ra, đi tới trước thi thể của tứ ca rồi ngồi xổm xuống, lục lọc trên người hắn rồi móc ra một cái bật lửa.
Trương Linh Linh không dám rời Mười Một nửa bước, gắt gao giữ chặt lấy áo của hắn, giọng run rẩy nói: “Anh, anh giết người rồi.”
"Ừ." Mười Một quay lại cái giường mà Trương Linh Linh vừa nằm, cầm một góc chăn lên rồi bật lửa đốt.
"Anh!" Trương Linh Linh lay lay cánh tay Mười Một, vẻ mặt hoảng sợ thân thể hơi run, lắp bắp nói: “Anh làm gì đó? Chúng ta mau chạy đi! Nếu lửa cháy lên, người ở đây sẽ đến cả đó, chúng ta không trốn thoát được đâu.”
"Đợi một lát." Mười Một đem chiếc chăn đang bị đốt ném lên trên giường rồi nói: "Trên chiếc giường này có tóc của em, tế bào da trên người em cũng bong ra, hơn nữa trên những sợi quần áo lại còn có dính nước mắt. Phải thiêu hủy nếu không cảnh sát sẽ có thể dựa vào manh mối đó mà tìm ra được."
Trương Linh Linh hơi sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mười Một. Lúc này nàng không giật mình vì tại sao Mười Một có thể biết nhiều như vậy, mà chỉ là rất cảm động, dù là chuyện giết người hay đốt giường, tất cả đều là vì nàng.
Trương Linh Linh rúc đầu vào nách của Mười Một, không nén nổi nghẹn ngào nói: "Anh, em xin lỗi."
Mười Một vỗ nhè nhẹ vào vai nàng, nhìn chiếc giường đã bắt đầu tỏa ra khói đen cuồn cuộn, trong mắt lóe qua một tia sáng lạnh ngắt, hỏi: "Có người nhìn thấy em đi vào trong căn phòng này hay không ?"
Trương Linh Linh lắc đầu.
"Đi thôi." Mười Một kéo tay Trương Linh Linh lách qua những vết máu trên mặt đất rồi đi tới cửa. Khi vừa mở cửa thì lại thấy một phụ nữ mặc bộ quần áo chuyên viên mát xa đi ngang qua. Ánh lửa ở trong phòng khiến cho cô chú ý, khi nàng vừa liếc mắt nhìn vào trong, Mười Một như một tia chớp giữ chặt lấy yết hầu cô gái, Trảm Nguyệt đâm vào ngực. Người phụ nữ này giữ chặt lấy tay của Mười Một, hai mắt trợn tròn nhìn hắn, dường như phải nhớ kỹ dung mạo kẻ đã giết mình. Chỉ là dù thế nào cô cũng không thể nhìn rõ được khuôn mặt gần trong gang tấc kia. Ấn tượng cuối cùng chỉ là một đôi mắt lạnh như băng không hề có vẻ gì khác. Cuối cùng ánh mắt cô dần dần rời rạc, sau khi thân thể co rút mấy giây, hai tay vô lực rũ xuống dưới.
Mười Một đem cỗ thi thể này ném vào trong phòng, sau khi đóng cửa kỹ càng lại rồi kéo Trương Linh Linh lúc này không biết có phải đã bị sợ hãi hay không mà sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng rời khỏi khu nhà mát xa.
Hai người không đi xe, chỉ chạy bộ một mạch về nhà, vừa mới đi đến cửa của khu nhà thì đột nhiên Mười Một dừng lại. Rồi hướng tới Trương Linh Linh nói: "Cha mẹ em đang chờ em ở nhà."
Trương Linh Linh như bị điện giật mà run lên bần bật, vẻ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên nhìn Mười Một, hai mắt lúc này đã lại ươn ướt.
Mười Một vỗ vỗ vai nàng, nói: "Căn phòng này không thể ở lại, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ dựa vào đầu mối của Nhâm Ngân Căn để tìm được đến đây. Bây giờ em trở về ở với bố mẹ, hai ngày sắp tới cảnh sát sẽ đến tìm em, em chỉ cần nói cái gì cũng không biết, những việc còn lại thì anh sẽ giải quyết giúp em."
Trương Linh Linh cắn môi, giọng run run nói: "Nhưng, anh thì sao?"
"Không cần xen vào việc của anh, vào buổi tối ngày kia, lúc 12h đêm thì anh ở quảng trường Thế Kỷ chờ em." Mười Một nói xong thì không hề dừng lại, nhanh chóng xoay người tiến vào trong bóng tối.
"Anh." Trương Linh Linh hét lên một tiếng, xoay người đuổi theo. Nhưng tốc độ của Mười Một thật sự quá nhanh, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng kia đang dần dần biến mất trong tầm mắt, bất giác hai mắt đã nhòe lệ.
Dưới ánh trăng, một bóng người nhỏ gầy đang đứng ngẩn ra, cho đến khi một tiếng “Linh Linh“ mới đưa nàng hồi tỉnh lại. Trương Linh Linh xoa xoa nước mắt trên mặt, quay đầu lại nhìn thấy hai người một nam một nữ tuổi tầm trung niên đang tất tả từ xa xa chạy tới .
Người phụ nữ trung niên vừa mới chạy tới gần đã ôm chặt Trương Linh Linh vào lòng, thất thanh khóc rống lên: "Linh Linh, con đã dọa chết mẹ rồi."
Người đàn ông trung niên đứng ngẩn ở bên cạnh, quay đầu lau nước mắt.
Trương Linh Linh rất muốn mở miệng kêu một tiếng “ba, mẹ”, thế nhưng tất cả những lời định nói ra đều bị nghẹn ở trong cổ họng, nói không nên lời.
Người đàn ông trung niên xoa xoa đầu Trương Linh Linh, quan tâm hỏi: "Tiểu Linh, con không sao chứ ?"
Trương Linh Linh mắt đỏ hồng lên, nhẹ nhàng lắc đầu.
Người đàn ông trung niên nghẹn ngào nói: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, chúng ta về nhà..."
Nhà? Một từ vừa quen thuộc lại vừa ấm áp bao nhiêu, Trương Linh Linh nhìn phương hướng Mười Một vừa rời đi, nước mắt lau như thế nào cũng không hết.
Anh, thì ra em còn có nhà, hiện tại em muốn nhất là có anh ở bên cạnh, nhưng anh, anh có còn trở về nhà nữa không? Cái nhà đã từng thuộc về chúng ta đó...
Lúc này ở trong chỗ công trường bỏ hoang mà Mười Một và Trương Linh Linh gặp nhau lần đầu, Mười Một đang gọi tới số của Diệp Kiếm .
Diệp Kiếm vừa nhận điện thoại liền cười nói: "Hê hê, tiểu tử thật tàn nhẫn, giết người thì không tính, lại còn đốt khu mát xa của Tiểu Đao đi nữa. Vừa rồi ta mới gọi điện thoại thì Tiểu Đao còn đang tức giận đùng đùng, còn chửi mắng đám thủ hạ, nhưng mới nghe ta nói là ngươi làm thì hắn lập tức nói không ra lời, ha ha...."
Mười Một thản nhiên hỏi: "Cảnh sát đến chưa thế?"
"Tới thì tới rồi, nhưng ta đã cho người bỏ vào đó mấy cây đuốc nướng cùng với mấy thi thể một chút, đem nó làm giống như hắc bang trả thù nhau. Chỉ cần cô bé kia của ngươi không nói gì, những người ở trong tiệm mát xa gặp qua nó đều được Tiểu Đao làm cho im miệng, cảnh sát địa phương không có chứng cớ rồi."
"Vẫn còn có chút vấn đề, mấy người bạn của nó chưa gặp qua ta nhưng đều biết ta ở cùng với nó.”
"Vấn đều đó thì không có gì cả, ta sẽ tìm ra bọn họ rồi uy hiếp và cho chút lợi ích, tin rằng bọn họ sẽ không nói lung tung , nếu thực sự mà không nghe lời thì ta cũng không ngại để cho bọn họ biến mất vĩnh viễn."
Mười Một không hề bị lời nói tàn nhẫn của Diệp Kiếm làm ảnh hưởng, hắn bình thản nói: "Còn nữa, Nhâm Ngân Căn vừa mới chết thì nó lại rời đi, đều đó sẽ làm cho người ta nghi ngờ."
Diệp Kiếm nhức đầu nói: "Vậy mà ngươi còn để cho cha mẹ cô bé tới đón người? Đáng lẽ để cho nó ở lại thêm vài ngày thì sẽ không có việc gì rồi?"
"Không được, con bé phải trở về, vừa mới gặp người chết mà phải ở một mình, áp lực tinh thần rất lớn, tinh thần hoảng hốt cũng rất dễ lòi đuôi."
"Được rồi, ta sẽ gọi điện lại báo cho gia đình cô bé, để cho cha mẹ nó bình tĩnh lại sau việc quá mong nhớ con gái. Buổi tối tới đón nó về nhà, không ngờ lại trùng hợp như vậy, ha ha ha... Ta vừa mới gọi điện thoại cho hai người đó, vừa mới nói là con gái của họ bị bắt cóc thì gã đàn ông nghe điện thoại đã lập tức sợ đến phát khóc, lại còn không ngừng hỏi ta muốn bao nhiêu tiền, ha ha..."
Mười Một lại hỏi: "Bên cảnh sát có người của ngươi hay không?"
Diệp Kiếm cười nói: "Bên đó thì người cứ thoải mái trăm phần trăm đi, ta cùng với Tiểu Đao sẽ vận dụng chút quan hệ, cam đoan là cuối cùng trở thành hắc bang trả thù nhau mà bỏ mặc không giải quyết, cô gái kia cũng sẽ không có chút quan hệ nào với ngươi cả."
Mười Một “ừ” một tiếng rồi nói: "Đừng để bọn họ điều tra ra ta."
"Biết rồi. À đúng, còn cái phòng kia mấy ngày tới ngươi không thể trở về, không thì ta an bài chỗ ở cho ngươi nhé?"
"Không cần, ta tự mình trốn được, ba ngày sau ngươi giúp ta chuẩn bị một ít đồ..."
Đúng như suy đoán của Mười Một, cảnh sát ngày thứ hai tìm tới Trương Linh Linh, Trương Linh Linh một mực khẳng định là buổi tối ngày hôm qua ở nhà. Sau đó cha mẹ đến đưa nàng trở về. Mà cha mẹ nàng cũng thề thốt chân thành nói đột nhiên nhớ con gái, nên chạy tới đón nàng trở về. Trong quán mát xa cũng đồng dạng không có chứng cớ gì , tất cả nhân viên đều nói chưa thấy qua Trương Linh Linh, về phần căn phòng 301 có những ai đi vào đó, vì sao lại bốc cháy, thì chẳng ai biết cả. Chạy đi chạy lại hai ngày thì cảnh sát đành căn cứ vào “đầu mối” lưu lại, cuối cùng tìm ra được hai gã “nghi phạm “. Mà hai gã nghi phạm này đều thừa nhận là bọn hắn giết người phóng hỏa, gọi tới mấy người "nhân chứng" ở quán mát xa cũng đều trăm miệng một lời nói buổi tối có thấy hai người đó đi vào trong quán mát xa. Cuối cùng vụ án giết người phóng hỏa này dưới sự tác động của "người có lòng" đã nhanh chóng kết thúc.
Ba ngày sau, tại quảng trường Thế Kỷ.
Một thiếu nữ mặc váy trắng, khuôn mặt trong sáng đáng yêu, đang ngồi ngây ngốc một mình trên mặt cỏ của quảng trường, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì đó. Những con muỗi đang bay quanh quẩn trên đầu nàng nhưng cũng không có một con nào bay xuống, dường như ngay cả loài muỗi chỉ biết hút máu để sống cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho cảm động, không muốn đi phá hoại khung cảnh đẹp đẽ này.
Hôm nay Trương Linh Linh không trang điểm, bởi vì hắn đã từng nói, nàng không trang điểm so với lúc trang điểm còn đẹp hơn. Chính vì thế, nàng quyết định cả đời này không trang điểm nữa.
Bóng đêm ngày càng tối, lúc này trên quảng trường người dần giảm bớt, cuối cùng chỉ còn lại có ba đôi tình nhân đang trốn ở góc mà ngọn đèn không chiếu tới được, đều có động tác mập mờ.
Trương Linh Linh nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, lúc này đã là đêm khuya, mười một giờ năm mươi phút. Nàng không nhớ rõ buổi tối hôm nay mình đã nhìn thời gian bao nhiều lần, sợ rằng so với số lần nhìn đồng hồ của cả năm ngoái còn nhiều hơn.
Nàng thật ra đã đến đây từ rất sớm, đợi bốn năm tiếng đồng hồ. Thế nhưng nàng không cảm thấy chờ đợi như thế này là khó chịu, cũng không hề thấy lo lắng, chỉ lẳng lặng chờ người kia mà thôi. Qua vài phút nữa thì sẽ đến sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, Trương Linh Linh đã mơ hồ đóan được tại sao Mười Một bảo nàng mười hai giờ hôm nay ở chỗ này chờ hắn. Không biết hắn sẽ tặng nàng món quà như thế nào? Kỳ thật nàng cũng không quan tâm đến quà tặng mà chỉ nghĩ gặp người anh mà đến nay nàng vẫn chưa biết tên kia.
"Đợi lâu không?" Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau nàng, giọng nói này vĩnh viễn đều lạnh như thế, không mang theo tình cảm nào như thế, nhưng giờ phút này Trương Linh Linh chỉ cảm thấy nó thậm chí so với tiếng ca ngọt ngào của Âu Dương Nguyệt Nhi, thứ được ca tụng là giọng ca động lòng người nhất trên thế giới, còn dễ nghe hơn rất nhiều.
"Anh." Trương Linh Linh nhảy dựng lên, vẻ mặt hạnh phúc nhào vào trong lòng ngực Mười Một.
Trương Linh Linh vui mừng thở phào nhẹ nhõm, hắn rốt cục đã tới. Nàng thật sự rất sợ buổi tối hôm nay hắn không xuất hiện, thất sự rất sợ hắn không nói lời nào mà đã đi. Mặc dù biết rõ ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến nhưng nàng không muốn nghĩ đến nó.
"Theo ta đi nào." Mười Một dẫn nàng đi vào sâu bên trong quảng trường Thế Kỷ, nơi này không hề có một bóng người, chỉ có một hàng pháo hoa chỉnh tề đang chờ bắn mà thôi.
Mặt đất ngập tràn pháo hoa, chiếm cứ gần năm mươi mét vuông, số lượng cực kỳ nhiều, sợ rằng cả đời này Trương Linh Linh cũng chưa thấy được nhiều pháo hoa như thế.
Trương Linh Linh miệng há hốc, hai tay che miệng, khóe mắt lại một lần nữa bắt đầu ngân ngấn lệ. Hình như nam nhân bên cạnh luôn gây cho nàng rất nhiều kinh hãi, vui mừng và cảm động.
"Anh..." Trương Linh Linh ngẩng đầu nhìn kỹ mặt Mười Một, vẫn là khuôn mặt đó, vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như thế, chỉ là nàng đã nhìn ra trong cái lạnh lùng nghiêm nghị ấy lại mang theo một chút vẻ dịu dàng.
Mười Một không nói gì, móc ra một chiếc bật lửa, đi vào trong đống pháo hoa, cúi người xuống châm lửa.
"Phụt!" Một tia sáng đỏ xuyên thủng tầng giấy dầu mỏng manh rồi phóng thẳng lên trời, sau đó tỏa ra thành một bông hoa rực rỡ trên không trung.
Trương Linh Linh nhìn đến ngây dại, pháo hoa, nàng chỉ nói qua với hắn: nàng hy vọng có thể cùng với người nhà bắn pháo hoa. Lúc này mặc dù không có cha mẹ ở bên cạnh, nhưng có hắn ở đây là đã đủ rồi.
Mười Một mất gần năm phút mới đốt hết được toàn bộ chỗ pháo hoa. Giờ phút này trên bầu trời của quảng trường Thế Kỷ rực rỡ sắc màu, lộng lẫy lóa mắt. Cả bầu trời đêm chìm trong những ánh pháo hoa rực rỡ. Mặc kệ là người ở gần đó hay là người đi ngang qua đều dừng lại nhìn cảnh ấy.
Pháo hoa rực rỡ cũng giống như đời người , tuy ngắn ngủi nhưng lại rực rỡ muôn màu.
Trương Linh Linh che miệng, nước mắt không cầm được trào ra, dù có lau như thế nào cũng không hết.
"Thích chứ?" Mười Một trở lại bên cạnh nàng rồi nhẹ nhàng hỏi.
"Ưm” Trương Linh Linh gật mạnh đầu, trên mặt tràn ngập một nụ cười chân thành và cảm động.
"Sinh nhật vui vẻ!"
"Anh!" Trương Linh Linh nhào vào lòng Mười Một, giọng nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh."
Mười Một vỗ nhẹ vào lưng nàng. Đưa cái bật lửa tới, chỉ vào một bông pháo hoa chưa châm phía trước rồi nói: "Còn một cái, em đốt đi."
Trương Linh Linh lau nước mắt, nhận cái bật lửa rồi nhìn Mười Một cười cười, chạy tới đốt cái pháo hoa cuối cùng. Nhưng khi nàng quay lại thì đã phải sững sờ, bởi vì Mười Một không còn ở đó nữa.
Nơi đây, không một bóng người.
Trương Linh Linh vội vàng tìm kiếm khắp nơi, dựa vào quầng sáng của pháo hoa đầy trời. Thế nhưng vẫn không thể tìm được hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
"Anh!" Trương Linh Linh xé giọng lớn tiếng kêu gào, nhưng âm thanh của nàng rất nhanh bị chìm lấp trong tiếng pháo hoa nổ.
"Không cần kêu nữa, hắn đã đi rồi."
Trương Linh Linh xoay người lại, nhìn thấy một nam tử tuổi rất trẻ mặc âu phục xa hoa đang đi tới.
Nàng lùi về sau hai bước, lo lắng tìm kiếm thân ảnh của Mười Một, đề phòng hỏi: "Ngươi là ai?"
Nam tử kia cười nói: "Không cần sợ, ta là bằng hữu của hắn, ta tên Diệp Kiếm."
Trương Linh Linh cắn chặt môi hỏi: "Anh trai ta đâu?"
Diệp Kiếm lắc đầu cười gượng nói: "Hắn đi rồi."
"Bùm!" Cây pháo hoa do chính tay Trương Linh Linh tự đốt bay lên bầu trời, hóa thành bông hoa ngũ sắc tản ra, chiếu sáng tới cả thân hình mảnh mai đang không ngừng run rẩy kia.
"Ta không tin!" Trương Linh Linh lớn tiếng kêu lên: "Anh trai ta sẽ không bỏ ta lại đâu."
Diệp Kiếm thở dài nói: "Hắn là người như thế, lúc em không cần nhất hắn sẽ rời đi. Em và hắn là hai thế giới khác nhau, tốt nhất là đem tất cả những điều này coi như hồi ức đẹp đẽ đi."
Trương Linh Linh yên lặng lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn quanh quảng trường tìm kiếm, hi vọng có thể tìm được bóng dáng kia.
Anh, tại sao phải đi? Tại sao không cáo biệt em? Em chỉ muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, em chỉ muốn nói với anh, làm em gái của anh thật sự là rất hạnh phúc.
Diệp Kiếm đi tới bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, khẽ nói: "Hắn nhờ ta nói với em một tiếng, về nhà đi."
Về nhà? Trương Linh Linh nở một nụ cười gượng, nụ cười này rất đắng, rất chát.
Mùi vị mằn mặn, đó chính là nước mắt sao?
Trương Linh Linh ngẩng đầu nhìn Diệp Kiếm, hỏi: "Ta còn có thể gặp lại anh trai không ?"
Diệp Kiếm lắc đầu nói: "Ta không biết." Hắn khẽ đánh cằm hướng lên trời, rồi nói tiếp: "Hắn đã chuẩn bị món quà này cho em, không thưởng thức một chút hay sao? Hãy lưu lại một kí ức hạnh phúc đi."
Trương Linh Linh lau lau nước mắt, đột nhiên nở nụ cười, đúng vậy, đây là món quà đẹp xiết bao.
Nàng biết, cả đời mình sẽ không quên được bóng dáng kia, sẽ không quên được cảnh pháo hoa rực rỡnày, càng không bao giờ quên vào lúc pháo hoa sáng nhất người đã ra đi.
Anh, nhất định anh phải sống hạnh phúc...
Mặc dù em không biết anh làm gì, cũng không biết tên của anh, nhưng anh hãy đồng ý với em, nhất định anh phải hạnh phúc hơn em...
Ở một nơi xa xa, một chiếc xe chạy về phía đường cao tốc, ở đó vẫn có thể nhìn thấy bên này bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ này.
Mười Một đang ngồi sau tay lái nhìn màn pháo hoa rực rỡ phía xa, khóe miệng bất giác được khẽ nhếch lên một chút.
Có lẽ, chờ chuyện này giải quyết xong, hắn nên trở về thăm Hân Hân một chút.
Nhớ tới cô bé kia cả ngày quấn quít lấy hắn, thích nhất là nửa đêm gọi điện thoại làm phiền hắn, thích nói nhất câu "Heo nhỏ ôm Sở Nguyên, Sở Nguyên vừa tung chân, heo nhỏ ngã lăn queo", trên mặt Mười Một cuối cùng đã nở ra một nét cười.
Hắn đã cười.
Cả đời này, đây là nụ cười đầu tiên của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.