Quyển 8 - Chương 332: Khủng phố đích thi thể(hạ)
Khát Trí
06/04/2013
Làm sao mới làm người ta cảm thấy sợ lên sợ xuống?
Con người thường sợ những sự vật không biết, giống như cổ nhân sợ sấm chớp trên bầu trời, bởi vì họ không biết đây là hiện tượng tự nhiên, còn tưởng rằng sấm chớp trên bầu trời là do lôi công tức giận. Lại như người hiện đại thì sợ những sự vật lạ lùng, rất nhiều việc mà khoa học không thể giải thích, hoặc là nói là bây giờ khoa kĩ còn chưa thể giải thích. Nếu có một ngày nào đó, khoa học phát triển để khi nói đến quỷ thần vẫn có được một giải thích hợp lý, tin rằng mọi người khi đó sẽ không còn phải e ngại đêm tối và quỷ thần. Nhưng bây giờ khoa kĩ vẫn chưa thể làm được điều này, do đó mọi người vẫn còn sợ hãi quỷ thần tồn tại.
Vì không biết, cho nên mới sinh ra sợ hãi.
Nhưng nói đến quỷ quái thì dù sao cũng hư vô mờ mịt, nhìn không thấy sờ không được, rốt cuộc trên đời này có quỷ hay không cũng khó nói. Nhưng khi thấy hoặc sờ một thứ gì đó thì sao?
Ví dụ, thi thể.
Rất nhiều người sợ thi thể, tại sao phải sợ? Là sợ họ đột nhiên đứng lên? Cũng sợ họ đột nhiên mở mắt? Ai cũng đều biết đây là việc không có khả năng xảy ra, nhưng khi để một người một mình đối diện với một cái xác, sự sợ hãi cũng là một điều tự nhiên.
Mặc dù trên đời này còn có rất nhiều người không sợ đối mặt với thi thể, nhưng những người đó chỉ tiểu bộ phận trong biển người mênh mang. Ví như Mười Một, hắn tiếp xúc rất nhiều thi thể, chỉ sợ so với tiếp xúc với người sống còn nhiều hơn. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã từng nhìn những người sống bên người hắn lần lượt chết đi, chưa nói trong số đó bộ phận còn là do hắn tự tay giết chết. Có thể nói hắn từ nhỏ đã lấy tử thi làm bạn cùng nhau lớn lên, còn hắn tự mình cũng đã vô số lần từ cõi chết người trở lại.
Hắn giết người nhiều lắm, những cảm tình trong tim đã chết từ lâu, bây giờ xuất một người so với giết một con gián cũng chẳng có gì khác nhau nhiều lắm. Hắn thấy rất nhiều thi thể, nhiều tới mức cho tới bây giờ chẳng còn cảm giác gì với thi thể nữa. Có lẽ sự khác nhau giữa thi thể và người sống đối với hắn chỉ là có thở và không thở
Mặc dù Mười Một sớm đã quen với thi thể, cũng mặc dù hắn từng gặp rất nhiều cái chết khác nhau. Chặt tay chặt chân, bẻ nát tay chân, thậm chí còn có rất nhiều cái chết thảm không thể nói được, mặc dù thấy hình thức chết như thế nào đi nữa thì hắn cũng không hề có cảm giác. Bất luận kẻ nào nếu nếu từ nhỏ tới lớn kể cả khi ăn cơm, lúc ngủ cũng sống chung với thi thể một thời gian rất lâu, cũng sẽ quen với xác chết.
Nhưng vừa mới đây, ở trong khi lật tấm bạt ra, thấy cỗ thi thể đó thì trên mặt Mười Một lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thi thể này cũng không có gì đáng sợ, tử trạng cũng không kinh khủng, nhưng tin chắc một người bình thường nếu thấy cảnh này chắc chắn không chịu được. Bởi vì trước mặt hắn không phải là một thi thể, mà toàn bộ đều là con dòi nhung nhúc. Nếu không phải biết nơi này có một thi thể đang nằm, nhìn qua còn có thể cho là đây là do vô số những con dòi ghê tởm tạo thành một hình người. Đầu do những con dòi tạo thành. Thân thể cũng do những con dòi tạo thành, tay chân tất cả đều là dòi, dùng đèn pin chiếu từ đầu đến chân chỉ thấy không chỗ nào không bị dòi bao trùm.
Thi thể sinh ra dòi vốn là hiện tượng tự nhiên, nhưng bây giờ là trong phòng lạnh, nhiệt độ nơi này là hai mươi ba mươi độ dưới 0. Trong hoàn cảnh đó, thi thể làm sao có thể sinh ra dòi được chứ?
Dòi còn có tên là dòi ruồi, cũng là con ruồi sinh ra trứng mà thành, rất thích ăn thịt thối. Rất nhiều người cho rằng dòi là do thi thể thối rữa sinh ra. Do vi khuẩn sinh ra dòi. Kỳ thật loại suy nghĩ này rất sai lầm. Giới sinh vật học đã chứng minh, dòi là trứng của ruồi mà thành, không có ruồi thì sẽ không sinh ra dòi. Vào năm 1668, một người Italia tên là Darley từng làm thí nghiệm, ông đem thịt cắt thành những khối khác nhau, một vài khối dùng bao bố bao lại, một vài khối không bao. Tất cả thịt đều được đặt ở ngoài không khí để thối rữa tự nhiên, sau một thời gian tất cả thịt đều thối rữa cả, thịt không có bao thì sinh ra dòi, còn thịt có bao thì không phát hiện dòi. Do đó mọi người biết rằng dòi không phải do thịt thối sinh ra mà là do ruồi đẻ trứng.
Mặc kệ dòi làm sao mà sinh ra, nhưng ở đây tại đây trong hoàn cảnh âm hơn hai mươi độ mà lại sinh ra dòi thì là một việc căn bản không có khả năng. Không nói tới việc dòi có thể tồn tại trong điều kiện nhiệt độ thấp hay không, nhưng làm sao có thể nở trứng ra cũng là một vấn đề. Hơn nữa ruồi cũng không đẻ trứng nhiều như vậy. Trừ phi ruồi trên toàn Indonesia đều bay tới đây để đẻ trứng mới có nhiều như vậy được.
Mười Một tiện tay bốc lên một con dòi nhìn một chút, phát hiện con dòi này đã chết. Cơ thể con dòi rất cứng, hẳn là bị đông cứng mà chết. Hắn khẽ nhíu mày, đây này một hiện tượng rất kỳ quái. Trong hoàn cảnh âm hai mươi độ, rất nhiều dòi như vậy thì phải đống kết thành một khối mới đúng, tại sao chúng đều không bị đống kết, ngược lại ngoại trừ cơ thể cứng lại thì không hề có một tầng băng bao chung quanh? Hắn lại dùng Thiên Trảm nhè nhẹ gạt tầng dòi phía ngoài thi thể, không ngờ (lại có có hơn mười con dòi bị dao gạt ra mép giường. Số dòi bị gạt ra một tầng, bên trong còn lại thêm một dòi nữa, đều đã bị đông cứng. Mười Một cứ thế tiếp tục, phát hiện số lượng dòi nhiều tới mức hằng hà sa số, hơn nữa đã xâm nhập vào trong nội tạng trong cơ thể.
Trong khi gạt sâu vào tới mức lòi ra những cái xương bên trong, Mười Một phát hiện bên trong xương sườn đều toàn là dòi, nhưng cái mà hắn giật mình là, những con dòi bên trong vẫn còn chuyển động. Trời ạ! Con dòi này vẫn còn sống.
Có thể là bên ngoài có vô số tầng tầng lớp lớp thi thể dòi nên tạo thành lớp cách hàn khí, cũng có thể là một nguyên nhân gì đó, những còn dòi ở sâu nhất trong thi thể vẫn còn sống. Nhưng Mười Một vừa gạt những con dòi trên mặt thi thể ra thì mấy con còn sống bên trong bị đông cứng rất nhanh, có thể là trực tiếp lộ mình ra trong không khí lạnh đã làm chúng đông cứng mà chết
Mười Một lại nhè nhẹ gạt một tầng mấy con dòi vừa mới đông cứng này thì phát hiện phía dưới vẫn còn còn có dòi, mặc dù lập tức bị đông chết, nhưng dù sao trước đó một khắc vẫn còn sống cả. Hiện tượng này tuyệt đối là rất phản tự nhiên, cho dù số lượng dòi có lớn, nhưng không thể có một con nào có thể sống được trong hoàn cảnh âm vài chục độ như ở đây. Nhưng Mười Một vừa rồi lại chính mắt nhìn thấy, trong điều kiện âm hai mươi độ, sâu trong thi thể không thể ngờ lại còn có vài con dòi còn sống.
Kỳ quái nhất là Mười Một gạt hơn phân nửa dòi ra, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy xương: nhưng không phát hiện thịt hoặc là các cơ quan nội tạng trong cơ thể. Dòi chỉ ăn thịt thối, đối với những tổ chức thân thể chúng tuyệt đối không ăn vào. Nhưng tại sao thi thể này chỉ còn lại có một bộ xương thôi? Nội tạng trong cơ thể hắn đã đi đâu mất rồi? Thân thể hắn tại sao lại có một số lượng dòi nhiều như thế?
Cái làm khó hiểu nhất là những con dòi này làm sao tới được đây? Làm sao ở một điều kiện nhiệt độ cực thấp trong phòng lạnh lại vẫn sống?
Vô số vấn đề, nhưng không có một đáp án nào cả.
Hắn lấy một cái camera chuyên dụng có độ nét cao, rồi chụp lia lịa những khối dòi dày đặc cả giường lẫn thi thể làm người khác sợ phát run. Bộ camera này là dụng cụ thường được giới đặc công sử dụng, vì nó có công năng rất cường đại chuyên chụp ảnh về đêm, trong đêm vẫn có thể chụp ảnh được mà căn bản không cần đèn flash mà chất lượng khá rõ nét. Thích hợp nhất dùng để chụp ảnh ban đêm. Do đó giới đặc công và mấy người thích theo dõi chụp trộm rất thích.
Chụp xong vài kiểu ảnh, Mười Một lại đi đến một cái giường khác, dùng tay nhấc bạt phủ lên thì đồng dạng thấy vô số dòi tạo thành hình người. Dùng Thiên Trảm nhè nhẹ gạt ra một tầng dòi, trong chỗ sâu nhất của thi thể một lần nữa hắn phát hiện những con dòi còn sống. Hơn nữa thi thể này cũng giống y như cái trước, chỉ còn lại bộ xương, các bộ phận khác của thân thể tất cả đều không cánh mà bay.
Nơi này tổng cộng có bảy cái giường, mỗi giường đều đặt một thi thể, nói xác thực phải là bảy bộ xương và bảy cái giường toàn dòi.
Mười Một dùng camera chụp ảnh các thi thể trên giường, hơn nữa lần chụp liên tiếp vài kiểu. Cũng may hắn dự phòng đem theo bộ camera đặc biệt đến đây, nếu không tại đây trong hoàn cảnh tối đen như mực, điện thoại di động khẳng định không thể chụp được ảnh.
Sau khi Mười Một chụp đến thi thể thứ sáu, đột nhiên phía sau hắn truyền đến một âm thanh rất nhẹ, hình như là cái vật gì đó ma sát vọng lại.
Mười Một lập tức xoay người, giơ lên cao đèn pin nhắm phía trước. Mặc dù này cái đèn pin này được đặc chế nên không phải lóe mắt như đèn thường, nhưng trong hoàn cảnh tối đen này vẫn sáng rực lên. Bốn phía vẫn hắc ám vô tận như trước, mọi vật tối đen làm cho lòng người phải phát hoảng lên. Vốn tia sáng có thể rọi thẳng đến phía trước cả trăm thước mà trong hoàn cảnh này chỉ có thể thấy được có vài thước thôi. Bị cột sáng chiếu tới chỉ thấy tất cả đều là trắng đục như sữa.
Vừa rồi kia tiếng "Dát" vang lên một lần rồi rốt cuộc không có động tĩnh gì nữa, nếu lúc này đổi lại là một người gan bé, thân mình đứng giữa bảy cỗ thi thể quỷ dị kinh khủng, hơn nữa thanh âm này lại rất kỳ quái, chỉ sợ đã bị dọa đến chạy vắt chân lên cổ rồi.
Đáng tiếc lá gan của Mười Một cũng không nhỏ, hắn tin chắc cái mình vừa nghe không phải là ảo giác. Ngoại trừ hắn ở đây còn có một người khác sao? Nhưng đây là phòng lạnh mà, ai mà canh ba nửa đêm lại mò vào phòng lanh chứ? Với lại Tiểu Bạch còn đứng gác bên ngoài, cho dù Mười Một tự mình cũng không tuyệt đối nắm chắc có thể vượt qua nó, thì ai còn có thể có được bổn sự lớn như vậy? Nhưng nếu không có ai thì thanh âm vừa rồi là từ đâu mà có?
Chẳng lẽ là băng? Một khối băng đột nhiên gặp nhiệt sẽ bị nứt, lúc đó quả thật sẽ phát sinh một thanh âm cùng loại. Nhưng nguồn nhịêt duy nhất ở chỗ này chỉ có thân nhiệt của Mười Một thôi, nhiệt độ con người không cao, tối đa cũng chỉ có thể làm cho khối băng từ từ tan ra thôi, nhưng sẽ không làm băng đột nhiên tan chảy phát sinh ra vết nứt.
Hai mắt Mười Một vẫn một mực quét ra bốn phía tìm tòi, đáng tiếc hắn vẫn thất vọng. Thủy chung không hề phát hiện một cái gì khác thường. Hắn từ từ thu lại đèn pin, một lần nữa lấy ra camera tiếp tục chụp ảnh.
Lúc này thì, đột nhiên tiếng "Dát" rất nhẹ lại từ phía sau truyền đến.
Mười Một xoay người rất nhanh, đèn pin về phía sau, rọi ra một cột sáng xuyên vào sương trắng như trước. Bất quá lúc này hắn đã nghe rõ hơn, thanh âm này là từ khoảng cách chừng năm thước phía sau truyền tới.
Mười Một nhìn chằm chằm vào phương hướng đó, đột nhiên hắn nhắm lại mắt trái lại rồi lại mở ra... đồng tử mắt trái của hắn mở rộng ra rất nhanh. Nếu lúc này có người nào thấy cảnh này thì khẳng định bị dọa đến vãi đái, vì bộ dáng Mười Một bây giờ quả thực so với bảy cổ thi thể kia lại càng thêm kinh khủng hơn. Mắt trái của hắn không còn thấy lòng trắng nữa, cả mắt đều trở thành màu đen, giữa đồng tử lại không ngừng xoay tròn, tiến hành tự động điều chỉnh tiêu cự.
Con mắt này là do Tiến Sĩ Điên chế tạo riêng cho hắn, Tiến Sĩ Điên lúc trước nối nó vào hệ thần kinh, khi Mười Một thí nghiệm vài lần xong cũng không để ý, chỉ dùng mắt trái sử dụng như mắt bình thường. Nguyên nhân rất đơn giản, mỗi lần sử dụng đều phải tốn rất nhiều tinh lực, phải đến nửa ngày mới có thể đem tất cả lực chú ý tập trung vào kích hoạt con mắt này, Mười Một không thèm lãng phí nhiều tinh thần như vậy. Huống hồ trong chiến đấu cũng không có ai rỗi hơi mà đem tất cả lực chú ý tập trung vào một điểm. Trừ việc này còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, đó là mỗi lần sử dụng mắt trái thì nó trông quá kinh khủng, cả tròng mắt đều sẽ bị một tầng hắc sắc bao trùm, nhìn qua dường như ánh mắt biến thành đen thui. Nếu sử dụng con mắt này nhìn người khác, chỉ sợ lại bị người khác quan sát lại.
Do hai nguyên nhân này, Mười Một tổng cộng mới sử dụng mắt trái có bốn lần, hơn nữa bốn lần này đều là thí nghiệm để kích hoạt sử dụng mắt trái thôi. Bất quá tình huống hiện tại lại trở thành rất thích hợp, mắt trái có kính phóng đại có công năng tự động nhìn xuyên qua chướng ngại, nói đơn giản là trong sương mù cũng có thể nhìn giống như lúc trời trong xanh.
Mắt trái có công năng tự động xuyên qua chướng ngại, trước mắt vốn cả một khối bàng bạc sương mù bỗng từ từ nhạt dần. Sau lại mở ra công năng nhìn trong đêm tối cùng công năng phóng đại, lúc này trong mắt trái của Mười Một hoàn toàn bao phủ với màu xanh lục, hơn nữa nhờ có công năng phóng đại, những nơi xa hơn đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn rốt cục thấy rõ, nguyên lai ở năm thước phía trước có một bức tường, trên vách tường bao trùm một lớp băng. Đã là tường, tại sao lại truyền ra thanh âm kỳ quái như vậy?
Trong lúc này, đột nhiên lại vang lên một tiếng “dát” nho nhỏ. Cùng lúc đó, trên mặt Mười Một lộ ra vẻ quái lạ. Lực chú ý của hắn thấy được cái gì đó dao động, mắt trái đột nhiên lại khôi phục thành ánh mắt bình thường, tất cả những công năng dị dạng lập tức tự động chấm dứt, cảnh vật trước mắt khôi phục thành nguyên dạng, không gian chung quanh biến thành một khoảng trắng đục như trước.
Mười Một cau mày suy tư một lát, sau đó một lần nữa nhắm mắt trái lại rồi lại mở ra... Hắn mở ra công năng của mắt trái. Lúc này hắn kích hoạt năng lực từ từ tăng lên, đồng tử mắt trái theo một quy tắc bắt đầu tiến hành khoanh vùng, cảnh vật trong mắt dần dần phóng đại từng chút một. Trong mắt xuất hiện lại bức tường như trước, vách tường trong tầm mắt từ từ lớn lên, còn chỗ Mười Một quan sát cũng càng ngày càng rõ ràng. Sau đó hắn lại mở ra công năng cảm nhận nhiệt độ, chỉ cần xung quanh có một nguồn nhiệt nào đó là không thoát khỏi con mắt này.
Rốt cục, Mười Một một lần nữa đóng công năng mắt trái lại, từ từ thở phào một hơi, nhẹ giọng nói: " Nguyên lai là như vậy."
Con người thường sợ những sự vật không biết, giống như cổ nhân sợ sấm chớp trên bầu trời, bởi vì họ không biết đây là hiện tượng tự nhiên, còn tưởng rằng sấm chớp trên bầu trời là do lôi công tức giận. Lại như người hiện đại thì sợ những sự vật lạ lùng, rất nhiều việc mà khoa học không thể giải thích, hoặc là nói là bây giờ khoa kĩ còn chưa thể giải thích. Nếu có một ngày nào đó, khoa học phát triển để khi nói đến quỷ thần vẫn có được một giải thích hợp lý, tin rằng mọi người khi đó sẽ không còn phải e ngại đêm tối và quỷ thần. Nhưng bây giờ khoa kĩ vẫn chưa thể làm được điều này, do đó mọi người vẫn còn sợ hãi quỷ thần tồn tại.
Vì không biết, cho nên mới sinh ra sợ hãi.
Nhưng nói đến quỷ quái thì dù sao cũng hư vô mờ mịt, nhìn không thấy sờ không được, rốt cuộc trên đời này có quỷ hay không cũng khó nói. Nhưng khi thấy hoặc sờ một thứ gì đó thì sao?
Ví dụ, thi thể.
Rất nhiều người sợ thi thể, tại sao phải sợ? Là sợ họ đột nhiên đứng lên? Cũng sợ họ đột nhiên mở mắt? Ai cũng đều biết đây là việc không có khả năng xảy ra, nhưng khi để một người một mình đối diện với một cái xác, sự sợ hãi cũng là một điều tự nhiên.
Mặc dù trên đời này còn có rất nhiều người không sợ đối mặt với thi thể, nhưng những người đó chỉ tiểu bộ phận trong biển người mênh mang. Ví như Mười Một, hắn tiếp xúc rất nhiều thi thể, chỉ sợ so với tiếp xúc với người sống còn nhiều hơn. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã từng nhìn những người sống bên người hắn lần lượt chết đi, chưa nói trong số đó bộ phận còn là do hắn tự tay giết chết. Có thể nói hắn từ nhỏ đã lấy tử thi làm bạn cùng nhau lớn lên, còn hắn tự mình cũng đã vô số lần từ cõi chết người trở lại.
Hắn giết người nhiều lắm, những cảm tình trong tim đã chết từ lâu, bây giờ xuất một người so với giết một con gián cũng chẳng có gì khác nhau nhiều lắm. Hắn thấy rất nhiều thi thể, nhiều tới mức cho tới bây giờ chẳng còn cảm giác gì với thi thể nữa. Có lẽ sự khác nhau giữa thi thể và người sống đối với hắn chỉ là có thở và không thở
Mặc dù Mười Một sớm đã quen với thi thể, cũng mặc dù hắn từng gặp rất nhiều cái chết khác nhau. Chặt tay chặt chân, bẻ nát tay chân, thậm chí còn có rất nhiều cái chết thảm không thể nói được, mặc dù thấy hình thức chết như thế nào đi nữa thì hắn cũng không hề có cảm giác. Bất luận kẻ nào nếu nếu từ nhỏ tới lớn kể cả khi ăn cơm, lúc ngủ cũng sống chung với thi thể một thời gian rất lâu, cũng sẽ quen với xác chết.
Nhưng vừa mới đây, ở trong khi lật tấm bạt ra, thấy cỗ thi thể đó thì trên mặt Mười Một lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thi thể này cũng không có gì đáng sợ, tử trạng cũng không kinh khủng, nhưng tin chắc một người bình thường nếu thấy cảnh này chắc chắn không chịu được. Bởi vì trước mặt hắn không phải là một thi thể, mà toàn bộ đều là con dòi nhung nhúc. Nếu không phải biết nơi này có một thi thể đang nằm, nhìn qua còn có thể cho là đây là do vô số những con dòi ghê tởm tạo thành một hình người. Đầu do những con dòi tạo thành. Thân thể cũng do những con dòi tạo thành, tay chân tất cả đều là dòi, dùng đèn pin chiếu từ đầu đến chân chỉ thấy không chỗ nào không bị dòi bao trùm.
Thi thể sinh ra dòi vốn là hiện tượng tự nhiên, nhưng bây giờ là trong phòng lạnh, nhiệt độ nơi này là hai mươi ba mươi độ dưới 0. Trong hoàn cảnh đó, thi thể làm sao có thể sinh ra dòi được chứ?
Dòi còn có tên là dòi ruồi, cũng là con ruồi sinh ra trứng mà thành, rất thích ăn thịt thối. Rất nhiều người cho rằng dòi là do thi thể thối rữa sinh ra. Do vi khuẩn sinh ra dòi. Kỳ thật loại suy nghĩ này rất sai lầm. Giới sinh vật học đã chứng minh, dòi là trứng của ruồi mà thành, không có ruồi thì sẽ không sinh ra dòi. Vào năm 1668, một người Italia tên là Darley từng làm thí nghiệm, ông đem thịt cắt thành những khối khác nhau, một vài khối dùng bao bố bao lại, một vài khối không bao. Tất cả thịt đều được đặt ở ngoài không khí để thối rữa tự nhiên, sau một thời gian tất cả thịt đều thối rữa cả, thịt không có bao thì sinh ra dòi, còn thịt có bao thì không phát hiện dòi. Do đó mọi người biết rằng dòi không phải do thịt thối sinh ra mà là do ruồi đẻ trứng.
Mặc kệ dòi làm sao mà sinh ra, nhưng ở đây tại đây trong hoàn cảnh âm hơn hai mươi độ mà lại sinh ra dòi thì là một việc căn bản không có khả năng. Không nói tới việc dòi có thể tồn tại trong điều kiện nhiệt độ thấp hay không, nhưng làm sao có thể nở trứng ra cũng là một vấn đề. Hơn nữa ruồi cũng không đẻ trứng nhiều như vậy. Trừ phi ruồi trên toàn Indonesia đều bay tới đây để đẻ trứng mới có nhiều như vậy được.
Mười Một tiện tay bốc lên một con dòi nhìn một chút, phát hiện con dòi này đã chết. Cơ thể con dòi rất cứng, hẳn là bị đông cứng mà chết. Hắn khẽ nhíu mày, đây này một hiện tượng rất kỳ quái. Trong hoàn cảnh âm hai mươi độ, rất nhiều dòi như vậy thì phải đống kết thành một khối mới đúng, tại sao chúng đều không bị đống kết, ngược lại ngoại trừ cơ thể cứng lại thì không hề có một tầng băng bao chung quanh? Hắn lại dùng Thiên Trảm nhè nhẹ gạt tầng dòi phía ngoài thi thể, không ngờ (lại có có hơn mười con dòi bị dao gạt ra mép giường. Số dòi bị gạt ra một tầng, bên trong còn lại thêm một dòi nữa, đều đã bị đông cứng. Mười Một cứ thế tiếp tục, phát hiện số lượng dòi nhiều tới mức hằng hà sa số, hơn nữa đã xâm nhập vào trong nội tạng trong cơ thể.
Trong khi gạt sâu vào tới mức lòi ra những cái xương bên trong, Mười Một phát hiện bên trong xương sườn đều toàn là dòi, nhưng cái mà hắn giật mình là, những con dòi bên trong vẫn còn chuyển động. Trời ạ! Con dòi này vẫn còn sống.
Có thể là bên ngoài có vô số tầng tầng lớp lớp thi thể dòi nên tạo thành lớp cách hàn khí, cũng có thể là một nguyên nhân gì đó, những còn dòi ở sâu nhất trong thi thể vẫn còn sống. Nhưng Mười Một vừa gạt những con dòi trên mặt thi thể ra thì mấy con còn sống bên trong bị đông cứng rất nhanh, có thể là trực tiếp lộ mình ra trong không khí lạnh đã làm chúng đông cứng mà chết
Mười Một lại nhè nhẹ gạt một tầng mấy con dòi vừa mới đông cứng này thì phát hiện phía dưới vẫn còn còn có dòi, mặc dù lập tức bị đông chết, nhưng dù sao trước đó một khắc vẫn còn sống cả. Hiện tượng này tuyệt đối là rất phản tự nhiên, cho dù số lượng dòi có lớn, nhưng không thể có một con nào có thể sống được trong hoàn cảnh âm vài chục độ như ở đây. Nhưng Mười Một vừa rồi lại chính mắt nhìn thấy, trong điều kiện âm hai mươi độ, sâu trong thi thể không thể ngờ lại còn có vài con dòi còn sống.
Kỳ quái nhất là Mười Một gạt hơn phân nửa dòi ra, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy xương: nhưng không phát hiện thịt hoặc là các cơ quan nội tạng trong cơ thể. Dòi chỉ ăn thịt thối, đối với những tổ chức thân thể chúng tuyệt đối không ăn vào. Nhưng tại sao thi thể này chỉ còn lại có một bộ xương thôi? Nội tạng trong cơ thể hắn đã đi đâu mất rồi? Thân thể hắn tại sao lại có một số lượng dòi nhiều như thế?
Cái làm khó hiểu nhất là những con dòi này làm sao tới được đây? Làm sao ở một điều kiện nhiệt độ cực thấp trong phòng lạnh lại vẫn sống?
Vô số vấn đề, nhưng không có một đáp án nào cả.
Hắn lấy một cái camera chuyên dụng có độ nét cao, rồi chụp lia lịa những khối dòi dày đặc cả giường lẫn thi thể làm người khác sợ phát run. Bộ camera này là dụng cụ thường được giới đặc công sử dụng, vì nó có công năng rất cường đại chuyên chụp ảnh về đêm, trong đêm vẫn có thể chụp ảnh được mà căn bản không cần đèn flash mà chất lượng khá rõ nét. Thích hợp nhất dùng để chụp ảnh ban đêm. Do đó giới đặc công và mấy người thích theo dõi chụp trộm rất thích.
Chụp xong vài kiểu ảnh, Mười Một lại đi đến một cái giường khác, dùng tay nhấc bạt phủ lên thì đồng dạng thấy vô số dòi tạo thành hình người. Dùng Thiên Trảm nhè nhẹ gạt ra một tầng dòi, trong chỗ sâu nhất của thi thể một lần nữa hắn phát hiện những con dòi còn sống. Hơn nữa thi thể này cũng giống y như cái trước, chỉ còn lại bộ xương, các bộ phận khác của thân thể tất cả đều không cánh mà bay.
Nơi này tổng cộng có bảy cái giường, mỗi giường đều đặt một thi thể, nói xác thực phải là bảy bộ xương và bảy cái giường toàn dòi.
Mười Một dùng camera chụp ảnh các thi thể trên giường, hơn nữa lần chụp liên tiếp vài kiểu. Cũng may hắn dự phòng đem theo bộ camera đặc biệt đến đây, nếu không tại đây trong hoàn cảnh tối đen như mực, điện thoại di động khẳng định không thể chụp được ảnh.
Sau khi Mười Một chụp đến thi thể thứ sáu, đột nhiên phía sau hắn truyền đến một âm thanh rất nhẹ, hình như là cái vật gì đó ma sát vọng lại.
Mười Một lập tức xoay người, giơ lên cao đèn pin nhắm phía trước. Mặc dù này cái đèn pin này được đặc chế nên không phải lóe mắt như đèn thường, nhưng trong hoàn cảnh tối đen này vẫn sáng rực lên. Bốn phía vẫn hắc ám vô tận như trước, mọi vật tối đen làm cho lòng người phải phát hoảng lên. Vốn tia sáng có thể rọi thẳng đến phía trước cả trăm thước mà trong hoàn cảnh này chỉ có thể thấy được có vài thước thôi. Bị cột sáng chiếu tới chỉ thấy tất cả đều là trắng đục như sữa.
Vừa rồi kia tiếng "Dát" vang lên một lần rồi rốt cuộc không có động tĩnh gì nữa, nếu lúc này đổi lại là một người gan bé, thân mình đứng giữa bảy cỗ thi thể quỷ dị kinh khủng, hơn nữa thanh âm này lại rất kỳ quái, chỉ sợ đã bị dọa đến chạy vắt chân lên cổ rồi.
Đáng tiếc lá gan của Mười Một cũng không nhỏ, hắn tin chắc cái mình vừa nghe không phải là ảo giác. Ngoại trừ hắn ở đây còn có một người khác sao? Nhưng đây là phòng lạnh mà, ai mà canh ba nửa đêm lại mò vào phòng lanh chứ? Với lại Tiểu Bạch còn đứng gác bên ngoài, cho dù Mười Một tự mình cũng không tuyệt đối nắm chắc có thể vượt qua nó, thì ai còn có thể có được bổn sự lớn như vậy? Nhưng nếu không có ai thì thanh âm vừa rồi là từ đâu mà có?
Chẳng lẽ là băng? Một khối băng đột nhiên gặp nhiệt sẽ bị nứt, lúc đó quả thật sẽ phát sinh một thanh âm cùng loại. Nhưng nguồn nhịêt duy nhất ở chỗ này chỉ có thân nhiệt của Mười Một thôi, nhiệt độ con người không cao, tối đa cũng chỉ có thể làm cho khối băng từ từ tan ra thôi, nhưng sẽ không làm băng đột nhiên tan chảy phát sinh ra vết nứt.
Hai mắt Mười Một vẫn một mực quét ra bốn phía tìm tòi, đáng tiếc hắn vẫn thất vọng. Thủy chung không hề phát hiện một cái gì khác thường. Hắn từ từ thu lại đèn pin, một lần nữa lấy ra camera tiếp tục chụp ảnh.
Lúc này thì, đột nhiên tiếng "Dát" rất nhẹ lại từ phía sau truyền đến.
Mười Một xoay người rất nhanh, đèn pin về phía sau, rọi ra một cột sáng xuyên vào sương trắng như trước. Bất quá lúc này hắn đã nghe rõ hơn, thanh âm này là từ khoảng cách chừng năm thước phía sau truyền tới.
Mười Một nhìn chằm chằm vào phương hướng đó, đột nhiên hắn nhắm lại mắt trái lại rồi lại mở ra... đồng tử mắt trái của hắn mở rộng ra rất nhanh. Nếu lúc này có người nào thấy cảnh này thì khẳng định bị dọa đến vãi đái, vì bộ dáng Mười Một bây giờ quả thực so với bảy cổ thi thể kia lại càng thêm kinh khủng hơn. Mắt trái của hắn không còn thấy lòng trắng nữa, cả mắt đều trở thành màu đen, giữa đồng tử lại không ngừng xoay tròn, tiến hành tự động điều chỉnh tiêu cự.
Con mắt này là do Tiến Sĩ Điên chế tạo riêng cho hắn, Tiến Sĩ Điên lúc trước nối nó vào hệ thần kinh, khi Mười Một thí nghiệm vài lần xong cũng không để ý, chỉ dùng mắt trái sử dụng như mắt bình thường. Nguyên nhân rất đơn giản, mỗi lần sử dụng đều phải tốn rất nhiều tinh lực, phải đến nửa ngày mới có thể đem tất cả lực chú ý tập trung vào kích hoạt con mắt này, Mười Một không thèm lãng phí nhiều tinh thần như vậy. Huống hồ trong chiến đấu cũng không có ai rỗi hơi mà đem tất cả lực chú ý tập trung vào một điểm. Trừ việc này còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, đó là mỗi lần sử dụng mắt trái thì nó trông quá kinh khủng, cả tròng mắt đều sẽ bị một tầng hắc sắc bao trùm, nhìn qua dường như ánh mắt biến thành đen thui. Nếu sử dụng con mắt này nhìn người khác, chỉ sợ lại bị người khác quan sát lại.
Do hai nguyên nhân này, Mười Một tổng cộng mới sử dụng mắt trái có bốn lần, hơn nữa bốn lần này đều là thí nghiệm để kích hoạt sử dụng mắt trái thôi. Bất quá tình huống hiện tại lại trở thành rất thích hợp, mắt trái có kính phóng đại có công năng tự động nhìn xuyên qua chướng ngại, nói đơn giản là trong sương mù cũng có thể nhìn giống như lúc trời trong xanh.
Mắt trái có công năng tự động xuyên qua chướng ngại, trước mắt vốn cả một khối bàng bạc sương mù bỗng từ từ nhạt dần. Sau lại mở ra công năng nhìn trong đêm tối cùng công năng phóng đại, lúc này trong mắt trái của Mười Một hoàn toàn bao phủ với màu xanh lục, hơn nữa nhờ có công năng phóng đại, những nơi xa hơn đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn rốt cục thấy rõ, nguyên lai ở năm thước phía trước có một bức tường, trên vách tường bao trùm một lớp băng. Đã là tường, tại sao lại truyền ra thanh âm kỳ quái như vậy?
Trong lúc này, đột nhiên lại vang lên một tiếng “dát” nho nhỏ. Cùng lúc đó, trên mặt Mười Một lộ ra vẻ quái lạ. Lực chú ý của hắn thấy được cái gì đó dao động, mắt trái đột nhiên lại khôi phục thành ánh mắt bình thường, tất cả những công năng dị dạng lập tức tự động chấm dứt, cảnh vật trước mắt khôi phục thành nguyên dạng, không gian chung quanh biến thành một khoảng trắng đục như trước.
Mười Một cau mày suy tư một lát, sau đó một lần nữa nhắm mắt trái lại rồi lại mở ra... Hắn mở ra công năng của mắt trái. Lúc này hắn kích hoạt năng lực từ từ tăng lên, đồng tử mắt trái theo một quy tắc bắt đầu tiến hành khoanh vùng, cảnh vật trong mắt dần dần phóng đại từng chút một. Trong mắt xuất hiện lại bức tường như trước, vách tường trong tầm mắt từ từ lớn lên, còn chỗ Mười Một quan sát cũng càng ngày càng rõ ràng. Sau đó hắn lại mở ra công năng cảm nhận nhiệt độ, chỉ cần xung quanh có một nguồn nhiệt nào đó là không thoát khỏi con mắt này.
Rốt cục, Mười Một một lần nữa đóng công năng mắt trái lại, từ từ thở phào một hơi, nhẹ giọng nói: " Nguyên lai là như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.