Nhân Gian Băng Khí

Quyển 9 - Chương 384: Kiếm Tông, tạo ra siêu cấp sát thủ (trung )

Khát Trí

06/04/2013

Mười Một cơ hồ hạ vai xuống theo phản xạ, đưa ngược tay lại túm lấy tay Lục Quán. Đây tịnh không phải là hắn có địch ý với Lục Quán mà là phản ứng bản năng của một người thân là cận chiến thủ. Cũng giống như khi người khác đánh một quyền tới mặt bạn vậy, bạn sẽ ngay lập tức nhắm chặt mắt lại theo phản xạ tự nhiên.

Lục Quán tựa như đoán được Mười Một sẽ làm như vậy, không ngờ đã mau chóng né qua cánh tay Mười Một, bàn tay đặt lên vai hắn, tiếp đó nắm chặt không buông, thấp giọng quát: “Mau đi theo ta!”

Cũng chẳng để ý người ta đồng ý hay phản đối, giống hệt như lão ưng cắp gà con Lục Quán mau chóng kéo Mười Một tới sau một góc tường, lưng dán sát vào sau bức tường, tay kéo cổ tay Mười Một, vô cùng cẩn thận từ sau bức tường thò nửa khuôn mặt ra ngoài. Mau chóng quét mắt nhìn qua nơi lò đúc kiếm, tựa hồ là muốn nhìn xem lão giả kia có bám theo hay không.

Bỗng dưng, Lục Quán đột nhiên phát giác một luồng sát khí lặng lẽ từ sau gáy bức tới. Lão cơ hồ như dùng phản ứng bản năng của mình lập tức đưa tay lên ngăn cản một trảo đang chụp tới yết hầu của Mười Một, đồng thời khẽ quát: “Tiểu tử, ngươi làm gì đó? Là ta a.”

“Ta biết.” Tay phải của Mười Một năm ngón hơi mở ra, giống như trong tay đang nắm một chiếc chén vô hình vậy. Trảo khẩu đối diện với bộ vị yết hầu Lục Quán, chỉ là tay trái của hắn vẫn bị tay phải của Lục Quán giữ lấy, tay phải lại bị tay trái của lão ngăn lại, tư thế của hai người rất là kì quái, đều chẳng thể động đậy. Mười Một vẫn giữ nguyên tư thế không chịu nhả ra, cỗ sát khí bức nhân kia cũng không hề giảm bớt.

Lục Quán lại càng không dám buông tay, cũng không dám lớn tiếng kêu, chỉ đành giữ vững tư thế phòng thủ nhỏ giọng nói: “Ngươi đánh ta làm gì?”

“Ngươi bắt ta làm gì?”

Lục Quán tức giận nói: “Ta bắt ngươi hồi nào? Lão tử là người cứu ngươi đó!”

“Cứu?” Mười Một sắc mặt bình thản nhìn lão: “Ta chẳng cần ngươi phải cứu.”

“Đánh rắm! Ngươi có biết người vừa rồi là ai không? Đó là thập tứ thúc của ta, ông ấy…ông ấy” Lục Quán tựa như muốn nói xấu lão giả đó, nhưng lại sợ vách tường có tai. Muốn nhìn xem lão có ở gần hay không thì lại bị Mười Một kiềm chế, nhất thời nôn nóng chẳng biết nói gì, con mắt cứ xoay tròn loạn lên, cái bộ dạng đó trông có vẻ hèn hạ đến chẳng thể dùng lời miêu tả. Sau một hồi lâu mới nói: “Ài, có nói ngươi cũng chẳng rõ, dù sao thập tứ thúc cũng rất đáng sợ. Trong đời chúng ta, trừ lão thất cả ngày trốn ở trong phòng chỉ nghĩ đến chuyện đập sắt ra, những người khác không ai là không sợ. Ta nói với ngươi nhé, nếu ngươi rơi vào tay ông ấy, đảm bảo sẽ muốn sống không được muốn chết chẳng xong.”

Lục Quán đẩy bàn tay đang hướng về phía yết hầu mình của Mười Một ra một chút, nói: “Dù sao ta cũng không hại ngươi đâu, nơi này chẳng phải chỗ nói chuyện, mau theo ta đi.”

Thấy Mười Một vẫn chẳng có vẻ gì như sẽ buông tay ra, Lục Quán vội la lên: “Này, còn không buông tay ra, nếu thập tứ thúc nổi máu lên ta và ngươi sẽ xong luôn đó. Mau lên đi!”

Mười Một chậm rãi thu tay lại, Lục Quán lúc này mới thủ phào một hơi, vốn muốn xem động tĩnh phía bên lò đúc kiếm, lại sợ Mười Một ở phía sau đánh lén, suy nghĩ một chút rồi quyết định bỏ qua, quay sang Mười Một vẫy tay nói: “Theo ta đi.”

Mười Một lẳng lặng nhìn theo Lục Quán, từ trên mặt hắn chẳng nhìn ra chút biểu tình gì, đến cả đôi mắt cũng lạnh lẽo vô thần. Sau khi nghỉ chân một lát, hắn cuối cùng cũng đi theo sau Lục Quán rời đi.

Lục Quán dẫn Mười Một tới một gian nhà ngói cách nhà Lục Huyền không xa, vừa mở cửa đã thấy một mùi hôi thối từ trong ào ra, cái mùi vị này hệt như mùi rác thải thối rữa ở bãi rác tỏa ra vậy.

Lục Quán tựa hồ đã quen với loại mùi vị này, hướng về phía Mười Một vẫy tay rồi đi thẳng vào trong phòng. Mười Một chỉ ngửi ngửi một chút, khuôn mặt không chút thay đổi bước vào trong phòng, có lẽ đối với người thường mà nói, mùi vị này thực sự là hôi thối khó ngửi, nhưng đối với một người đi ra từ huấn luyện doanh như Mười Một, loại khí vị này chưa tính là gì. Mùi vị có khó ngửi hơn nữa hắn cũng đã từng ngửi qua, đặc biệt là hồi nhỏ, giáo quan ra lệnh cho những học viên bọn hắn cùng một đống thi thể đã thối rữa mục nát ròi bò nhung nhúc nằm cùng nhau. So với hoàn cảnh đó, mùi vị nơi này có thể tính là thơm như nước hoa rồi.

Trong phòng tuy tràn ngập mùi vị khó ngửu khiến người ta buồn nôn, nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện trong phòng tịnh không hỗn loạn như trong tưởng tượng, ngược lại, căn phòng này rất là sạch sẽ, tựa hồ như có người thường xuyên quét dọn sửa sang vậy.

Đây là một gian nhà ba phòng rất bình thường. Từ cửa lớn bước vào là tới phòng khách, phòng khách không lớn, chỉ chừng hơn ba mươi mét vuông, liên thông với phòng khách chỉ có hai gian phòng. Một trong đó khóa chặt chẳng biết có gì bên trong, gian còn lại cửa đang mở, qua cánh cửa có thể nhìn thấy bên trong là một gian phòng ngủ, gian phòng rất nhỏ chỉ có một chiếc giường và một cái bô, chỉ hai thứ này đã chiếm quá nửa không gian gian phòng. Điều đáng nhắc đến nhà, cái bô ở đây tịnh không phải là loại bô xả nước nhà nhà đều có hiện nay, nó là loại dùng để ngồi đại tiện của mấy chục năm trước, buổi sáng mỗi ngày đều phải bưng ra cửa để người hót phân trong thôn đến lấy đi.



Trong gian phòng khách không lớn cũng bị những hàng tủ gỗ chen đầy, trên mỗi hàng tủ kệ đều đặt khá nhiều những chiếc bình lọ được xắp xếp chỉnh tề, thậm chí cả nơi góc tường cũng để đầy chặt những thứ đồ trông như hũ rượu vậy. Cảm giác duy nhất gian nhà này mang lại chính là chật, chật đến mức đến một chỗ để đặt mông ngồi cũng không có. Còn một cái nữa là mùi thối, cả gian phòng đều tràn ngập mùi thối, định lực hơi kém một chút là e rằng sẽ bị hun đến ngất luôn. Có lẽ mùi thối này là từ trong những chiếc bình xếp đầy trên kia truyền ra.

Lục Quán sau khi vào nhà, đầu tiên là nhìn vào sắc mặt không đổi của Mười Một, cực kì tán thưởng nói: “Tiểu tử, ta thích ngươi, bởi vì trừ nha đầu Dao Dao kia, ngươi là người đầu tiên không hiềm nơi này của ta thối.”

Mười Một liếc mắt nhìn lão, thản nhiên nói: “Ta không thích lời thừa.”

Lục Quán vốn muốn lấy lòng Mười Một trước, lại gặp phải một khuôn mặt lạnh, xấu hổ ho khan một tiếng rồi cười trừ nói: “Được rồi. Ta cũng thích người thẳng thắn. Vậy ngươi có biết ta tìm ngươi là có ý gì không?”

“Ngươi muốn có phương pháp để hồi phục thương thế của ta?”

Lục Quán lập tức liều mạng gật đầu. Trong mắt lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, hưng phấn nói: “Chỉ cần ngươi có thể dạy ta phương pháp đó, ta cũng tuyệt không để ngươi chịu thiệt. Ngươi muốn có cái gì? Chỉ cần ta có thể làm ra thì nhất định sẽ giúp ngươi làm ra. Hoặc giả ta có thể dạy ngươi thảo dược, châm cứu, y thuật… để trao đổi?”

Mười Một thần sắc lãnh đạm lắc lắc đầu nói: “Không có hứng thú.”

Lục Quán vội la lên: “Ngươi đùng có coi thường thảo dược y thuật. Đây là tinh túy mấy nghìn năm của Long Quốc chúng ta đó a.”

Nói đoạn, lão lấy một chiếc bình gốm cát từ trên kệ xuống. Đưa đến trước mặt Mười Một nói: “Giống như Chỉ Huyết Tán (bột cầm máu) này, nó chủ trị vết thương xuất huyện do đao búa gây ra. Dùng Long Cốt, Vô Danh Dị, Nhũ Hương, Một Dược, Ngũ Bối Tử, phèn chua mài lẫn vào nhau tạo ra, cầm máu có kì hiệu. Chỉ cần rắc lên miệng vết thương là lập tức có thể cầm máu. Loại Chỉ Huyết Tán này là thứ mà các binh sĩ thời cổ đại thường dùng trên chiến trường, còn nữa, giống như bình Sinh Cơ Cao (cao mọc da) này, công hiệu càng đặc biệt, chỉ cần bôi lên miệng vết thương là lập tức cầm máu, vết thương thành sẹo, ngươi không tin? Được, không tin ta lập tức thử cho ngươi xem.”

Lục Quán vội vã nhìn quanh bốn phía tìm dao để làm thực nghiệm chứng minh hiệu quả của loại thuốc này cho Mười Một. Nhưng trong gian phòng này trừ tủ kệ ra thì toàn là bình lọ, đến một con dao cũng không có. May mà nơi này là Kiếm Tông, mỗi một Kiếm Tông truyền nhân đều có thanh kiếm của mình. Thanh kiếm của Lục Quán được lão giấu dưới gầm giường trong phòng ngủ, chỉ thấy lão lôi từ dưới gầm giường ra một chiếc rương da, lại từ trong rương tìm trong đống quần áo ra một thanh kiếm không biết đã bao nhiêu năm chưa đem ra, đến cả Mười Một cũng phải sững sờ một chút vì thanh kiếm này.

Đó là kiếm sao?

Kiếm to, kiếm bé, kiếm dài, kiếm ngắn Mười Một đều đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy qua một thanh kiếm thế này. Nói nó là kiếm, chẳng bằng nói nó là một chiếc đòn gánh còn thích hợp hơn, nhưng cũng chẳng có chiếc đòn gánh nào ngắn như thế này, cả thanh kiếm chỉ dài chừng bốn mươi xen ti mét. Thân kiếm vừa dẹt vừa bằng, hệt như một khối sắt bị đập bẹp, đã thế thân kiếm lại còn đen thui, chẳng khác chi một cái que cời bếp chẳng thể phản xạ ánh sáng, trên mặt kiếm cũng chẳng có bất kì thứ trang sức gì, đến cả chuôi kiếm cũng chỉ là dùng miếng vải quấn lên chuôi sắt cực kì qua loa, có lẽ năm đó khi Lục Quán đúc thanh kiếm này đã làm thế để tiết kiệm sức lực, cố ý làm cho nhanh gọn nên mới làm ra một thanh kiếm chẳng giống kiếm như thế này.

Chiếu theo tình hình này mà xem, có lẽ Lục Quán không để thanh kiếm này trong lòng. Nhưng điều kì quái là, khi lão rút thanh kiếm này ra, vẻ bỉ ổi trên mặt lại lập tức biến thành chuyên chú, nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm. Đến cả vuốt ve cũng rất nhẹ, dường như sợ rằng chỉ hơi dụng lực một chút cũng làm thanh kiếm đau vậy, bộ dạng của lão lúc này hệt như một vị cha hiền đang cưng nựng đứa con của mình.

Lục Quán mang thanh kiếm từ phòng ngủ ra, thở dài một hơi nói: “Ta đã mấy chục năm chưa dùng qua ‘Đòn Gánh’ rồi.”

Té xỉu, thanh kiếm này thực sự tên là Đòn Gánh.

Lục Quán khua khua thanh kiếm nói: “Kiếm Tông chúng ta có một quy định bất thành văn, mỗi một môn hạ đệ tử trong đời nhất định vào tự vào núi đào khoáng. Đích thân đúc ra một thanh kiếm thuộc về mình, kì thực cái quy định này trừ việc muốn ngươi ‘ái kiếm như kỉ’ ra, còn có một tầng thâm ý khác. Chính là mỗi một người phải đúc một thanh kiếm thích hợp với võ công của mình.”

Mười Một cuối cùng cũng có chút biểu tình, hỏi: “Thanh kiếm thích hợp với võ công của mình?”

“Ừ, tuy các chiêu thức võ học của Kiếm Tông đều là như nhau, nhưng mỗi một người lại có những sở thích khác nhau. Kiếm chiêu thường dùng và vũ khí sử dụng cũng có khác biệt. Giống như lão đại, y thích dùng ‘xảo’, kiếm chiêu của y cũng lấy ‘đâm’ làm chủ, cho nên thanh kiếm mà y đúc khá là nhỏ hẹp. Các huynh đệ chúng ta khi tính toán cắt gọt không hề lấy kiếm chiêu làm chuẩn mực mà mỗi người đi theo một con đường riêng. Giống như lão thất… à, chắc ngươi cũng nhìn thấy qua lão thất trong lò đúc kiếm rồi chứ? Y giống hết như cái tên của mình vậy, trời sinh một sức khỏe như trâu, khi đánh nhau luôn thích lấy cứng chọi cứng. Cho nên kiếm của lão thất rất dày, rất nặng, kiếm chiêu cũng thích tới thẳng lui thẳng, một kiếm chém tới là chẳng thể nào đỡ gạt. Còn ta thì…”



Lục Quán nhìn Đòn Gánh trong tay, cười nói: “Ta thích cắt gọt. Cho nên năm đố khi đúc Đòn Gánh đã làm thành cái bộ dạng này.”

Mười Một hỏi: “Vì sao lại có quy định như vậy?”

Lục Quán giải thích: “Trong Kiếm Tông của chúng ta từng xuất hiện một vị võ học kì tài. Người tên là Lục Trường Minh, cũng là tằng thái công của lão đại. Vị tằng thái công này thời trẻ đã tự sáng tạo ra Thiên Lang thập tam kiếm, để phối hợp với một kì học này, người đã tự đúc ra một thanh Thiên Lang kiếm có tạo hình đặc biệt. Rất nhanh tằng thái công đã phát hiện, Thiên Lang kiếm khi phối hợp với Thiên Lang thập tam kiếm có thể phát huy được uy lực vượt xa sức tưởng tượng của người, nhưng khi người đổi sang một thanh kiếm khác thì lại không thể hoàn toàn phát huy được uy lực của kiếm chiêu đó. Không chỉ là Thiên Lang kiếm, đến cả Ngự Kiếm quyết mà sau này tằng thái công tự sáng tạo ra cũng như vậy, cần phải có một thanh kiếm đặc biệt mới có thể phát huy. Khi một kiếm chiêu phối hợp đúng với kiếm thì có thể phát huy ra được uy lực càng mạnh hơn, cho nên người đã định ra một quy củ, phàm là môn hạ đệ tử của Kiếm Tông thì trong đời đều phải đúc một thanh kiếm cho mình. Trừ việc để chúng ta có thể càng yêu quý thanh kiếm mà chính tay mình đúc ra, đồng thời cũng là vì để chúng ta có thể hiểu biết được sở trường của mình, tạo ra một thanh kiếm có thể phát huy được ưu thế trong kiếm chiêu của mình. Cho nên trong Kiếm Tông của chúng ta thanh kiếm trong hi kì cổ quái như thế nào cũng có, giống như Đòn Gánh này của ta vậy. Ngươi đừng có coi thường nó xấu, ta đã đối chiếu với kiếm chiêu của mình mà đúc ra nó đó.”

“Được rồi, không nói nhiều nữa.” Lục Quán xua xua tay nói: “Ngươi nhìn rõ đây!”

Lục Quán dùng Đòn Gánh hơn vạch lên cánh tay mình một cái. Thanh Đòn Gánh nhìn chẳng có vẻ gì đặc biệt không ngờ lại sắc bén đến vậy, trên cánh tay của Lục Quán lập tức bị cắt ra một vết thương sâu đến tận xương. Máu tươi cũng từ vết thương đó tuôn ra ào ào, Lục Quán lại chẳng thèm nhíu mày đến một cái, sau khi đặt Đòn Gánh xuống liền mở nắp bình Sinh Cơ cao kia ra, từ trong bình lập tức ào ra một mùi hôi thối khó ngửi.

Sinh Cơ cao cũng không phải là dược phấn giống như trong tưởng tượng mà là một thứ dinh dính đen xì giống như bùn nhão vậy. Lục Quán dùng móng tay vô cùng cẩn thận cho vào bình khều ra một ít dược cao bôi lên vết thương. Nói ra cũng kì quái, vết thương vốn còn đang chảy máu không ngừng, sau khi bôi Sinh Cơ cao này lên liền chẳng còn thấy máu từ bên trong thấm ra nữa. Lục Quán cũng chẳng để ý tới vết thương trên cánh tay, ngược lại còn trân trọng đậy nắp bình Sinh Cơ cao lại như cũ, sau đó mới dùng ống tay áo lau vết thương trên tay đi. Lớp vật chất màu đen xì trên miệng vết thương lập tức bị lau đi.

Điều khiến người ta kinh ngạc là, sau khi lau đi lớp màu đen dó, vết thương trước đó đã chẳng còn nhìn thấy đâu nữa, thay vào đó là một vết sẹo. Lục Quán vẻ mặt đắc ý nói: “Thế nào? Đã tin chưa? Sinh Cơ cao này chính là do ta phối chế ra đó, bên ngoài chẳng có đâu nha. Sau này ngươi mang nó trên người, chỉ cần không phải là vết thương chí mạng, bôi một chút lên vết thương, bảo đảm lập tức sẽ thấy hiệu quả. Chỉ cần ngươi chịu dạy ta môn công phu thần kì kia, ta có thể đem những phương pháp điều chế ta thu lượm được trong cả đời tặng cho ngươi.”

Mười Một sắc mặt bình tĩnh dời mắt đi. Công hiệu của Sinh Cơ cao quả thực là thần kì, nhưng bên ngoài tịnh không phải là không có loại dược phẩm giống như vậy, ít nhất hắn cũng từng thấy qua loại đồ như thế này ở chỗ tiến sĩ điên. Tuy dược hiệu không nhanh như vậy, đại khái cũng cần khoảng nửa canh giờ, nhưng thứ đó sau khi khỏi thì đến cả một vết sẹo cũng không có. Hơn nữa thân thể Mười Một lại có năng lực tự hồi phục, thứ đồ này căn bản chẳng cần dùng đến.

Thấy Mười Một tựa hồ không có hứng thú đối với Sinh Cơ cao, Lục Quán vội nói: “Không có gì, ta còn có thứ khác, ngươi nhìn xem. Đây là Kì Công hoàn, sau khi ăn một viên có thể kích phát toàn bộ chân khí trong cơ thể vận hành mạnh gấp vài lần trong một tuần hương, công hiệu gần giống như kim châm phong huyệt. Còn có Bách Độc tán này, không cần biết là trúng độc gì, ăn nó vào đều có thể giải độc, cho dù không thể giải được độc cũng có thể giữ được mạng cho ngươi. Còn có Thiên Vương Bảo Mệnh đan, Sinh Sinh Tạo Hóa đan, Sinh Cơ Ngọc Lộ hoàn…”

Lục Quán không ngừng lấy từ trên tủ xuống từng bình từng bình một. Những chiếc bình này đều không có dán nhãn hiệu, cũng không có kí hiệu. Không ngờ lão có thể nhớ rõ được trong chiếc bình nào có chứa loại thuốc nào.

Tuy những chỗ thuốc này đều rất không tồi, nhưng đối với người đã từng ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ điên như Mười Một mà nói, cũng chẳng có gì là kì quái. Những thứ mà tiến sĩ điên kia làm ra mới thực sự là thần kì.

Thấy Mười Một chẳng hề có hứng thú với những thứ thuốc này. Lục Quán lập tức rời mục tiêu: “Không có gì. Ta còn có thứ khác có thể dạy ngươi, ngươi muốn học cái gì? Châm cứu? Dịch dung? Âm dương ngũ hành? Phong thủ? Đạo thuật? Kiếm thuật…”

“Trận pháp.” Mười Một đột nhiên nói: “Nếu ngươi có thể dạy ta trận pháo, ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp đó.”

Lục Quán bỗng dưng ngừng lời, miệng há to nhìn Mười Một. Sau một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi thực sự muốn học thứ đó?”

“Có vấn đề sao?”

Lục Quán gãi gãi đầu nói: “Trận pháp quá huyền diệu. Muốn học trận thuật thì đầu tiên phải tinh thông số thuật, hơi kém một chút cũng không được. Ta đã học mấy chục năm, đến bây giờ cũng chỉ mới lờ mờ thôi.”

“Không sao. Chỉ cần đem những cái ngươi biết dạy lại cho ta là được.”

“Quyết định thế!” Lục Quán chỉ sợ Mười Một đổi ý, lập tức gật đầu đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook