Nhân Gian Băng Khí

Quyển 9 - Chương 379: Kiếm tông truyền nhân (trung)

Khát Trí

06/04/2013

Khi Mười Một nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một thân ảnh màu nâu xám lóe lên và tiến vào. Đó là một tiểu lão đầu tuổi hơn năm chục, tóc trên đầu gần như đã rụng hết rồi, chỉ còn lại một nhúm tóc trắng phớ bám chặt theo cái da đầu. Thân thể lão không vao, cũng chỉ chừng hơn mét sáu, thân hình gày nhỏ, nhìn có vẻ rất giống một chiếc sào trúc vừa ngắn vừa lùn cắm ở đó.

Lúc này lão đầu nọ đang đứng bên cửa, sắc mặt cuồng nhiệt nhìn Mười Một. Không sai, nhãn thần đó sáng rực hệt như sắc lang khi nhìn thấy mĩ nữ ở trần vậy. Loại nhãn thần có vẻ như chỉ hận không thể một miếng nuốt ngay Mười Một vào bụng kia khiến hắn cảm thấy một dự cảm rất không hay.

Quả nhiên, tiểu lão đầu này đột nhiên vui mừng kêu lên một tiếng rồi lao vào, hai bàn tay khô cứng lần mò trên ngực Mười Một, đặc biệt là hai mắt tựa như một đôi đèn lồng lớn đang nhìn chăm chăm vào, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: “Không thể tin nổi, không thể tin nổi…”

Mười Một đáng thương thực sự là một chút khí lực cũng không dùng ra được, nếu không sẽ không để cho tiểu lão đầu này “khinh nhờn” thân thể mình như vậy. Hiện giờ cũng chỉ có thể lạnh lùng mà nhìn lão, nhưng chẳng thể ngăn cản những động tác “khinh bạc” của lão.

“Lão cửu!” Lục Huyền đã đi rồi không biết lại xuất hiện trong phòng từ lúc nào, nghiêm mặt nhìn tiểu lão đầu quát nạt: “Ngươi đang làm gì thế?”

Bên cạnh Lục Huyền còn có một nam tử tuổi có vẻ cũng xấp xỉ hai người đang đứng, nam tử này tuy đầu tóc vẫn đen nhưng hai bên tóc mai cũng đã bạc trắng, hiển nhiên tuổi tác cũng đã không nhỏ rôif. Không giống với vả thân thiện của Lục Huyền hay dị dạng của Lão Cửu, nam tử này hai tay chắp sau lưng, người đứng thẳng tắp, so với hai người kia càng có một loại khí chất của cao thủ hơn. Lúc này nam tử đó đang nhìn Mười Một, chỉ là mi mày nhíu chặt tựa như đang lo lắng chuyện gì đó.

s

Lão Cửu lại lần mò trên người Mười Một một hồi nữa rồi mới quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Lão đại, là thực. Nhưng, tại sao lại như vậy?”

Lục Huyền ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi, đừng giống một tiểu hài, để khách nhân nhìn mà cười chê.”

Dứt lời Lục Huyền lại nhìn sang Mười Một, cười khổ nói: “Xin lỗi, hắn là cửu sư đệ của ta, Lục Quán. Người sư đệ này của ta tính tình khá là nôn nóng, trước nay làm việc gì cũng đều không có lớn có nhỏ.”

Mười Một khẽ gật đầu một cái, không nói gì nữa.

Lục Huyền lại nhìn sang người bên cạnh giới thiệu: “Đây là lục sư đệ của ta, Lục Hao Hà.”

Lục Hao Hà hướng về phía Mười Một gật đầu, chỉ là Mười Một không có phản ứng, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái rồi rời mục quang đến trên người Lục Quán. Trong thần tình thản nhiên đó còn mang theo chút đề phòng.

Lục Quán thì không nghĩ nhiều như thế, đột nhiên nắm lấy cánh tay Mười Một hỏi: “Tiểu tử, ngươi không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại sống vậy? Còn nữa, vết thương của ngươi là thế nào? Mới có hai ngày a, không chỉ người sống lại, đến cả vết thương cũng hoàn toàn khỏi rồi. Tiểu tử, có phải ngươi đã luyện môn công phu gì đó? Quy Tức công? Nhập Mộng thần công? Thốn Thể Hóa Nguyên công? Ảo Ảnh quyết……”

Lục Quán một mạch đưa ra một loạt tên của các công phu, cuối cùng hắn vẫn tự lắc đầu phủ quyết: “Không đúng, những công phu này đều có thể khiến người ta tiến nhập vào trạng thái giả chết nhưng tuyệt không thể khiến vết thương hoàn toàn khỏi hẳn. Này, tiểu tử, đừng trêu chọc ta nữa, ngươi rốt cuộc là có môn công phu gì vậy? Dạy cho ta đi, ta đem tất cả công phu của ta dạy hết cho ngươi được không? Hoặc là……”

“Lão cửu!” Lục Huyền trách mắng: “Đừng nhộn nữa!”

Lục Quán vẻ như rất ủy khuất nói: “Lão đại, lẽ nào huynh không muốn nhìn thấy môn công phu thần kì này sao? Tâm phế (tâm: tim, phế: phổi) của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, lại kéo dài lâu như thế, chiếu lí mà nói thì đã phải chết chắc rồi. Nhưng huynh nhìn đó, mới có hai ngày, đến cả một vết thương nhỏ xíu cũng không có. Ta vừa kiểm tra qua, vết thương nơi tâm phế của hắn đã hòan toàn khỏi rồi, hơn nữa trên thân thể không ngờ chẳng còn một vết thương nào nữa. Đây là thần công a, trời ạ, Lục Quán ta đã sống cả nửa đời người, trước nay chưa từng nhìn thấy môn công phu nào thần kì đến vậy.”

Mười Một nghe mà sững sờ không thôi, nhưng cuối cùng cũng đã hiểu ra, lão cửu này nhìn thấy hắn chết rồi sống lại, hơn nữa các vết thương trên thân thể lại hoàn toàn khỏi hẳn, còn là không thuốc mà khỏi, vì vậy cho rằng hắn đã luyện một môn công phu thần kì nào đó.

“Khụ!” Lục Hao Hà ho khan một tiếng rồi nói: “Chắc là không phải công phu.”

Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều rời đến bên người, Lục Hao Hà mới đi đến bên cạnh Mười Một, đưa tay ra khẽ ấn hai cái lên ngực Mười Một, trầm ngâm nói: “Không phải công phu, tuy có chút công phu có thể khiến người ta tạm thời giả chết, nhưng theo ta được biết, còn chưa có môn công phủ nào có thể khiến cho thân thể của người thụ thương triệt để khôi phục lại.”

Lục Quán ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào Lục Hao Hà cao hơn lão hơn một cái đầu, mắt tròn xoe, miệng thổi râu phù phù kêu lên: “Không phải công phu? Vậy huynh nói xem vết thương của hắn tại sao lại khỏi rồi? Dùng thuốc ư? Ai đắp thuốc cho hắn? Ta chính là tổ tông trong việc dùng thuốc, nhưng đến ta cũng chẳng biết phải dùng thuốc gì mới có thể khiến cho một người bị thương nặng như vậy khôi phục lại như ban đầu trong vỏn vẹn hai ngày!”

Lục Hao Hao nhìn sang Mười Một nói: “Muốn biết tại sao, cứ hỏi hắn là được rồi.”



Lục Quán tức giận nói: “Ta thế này chẳng phải là đang hỏi hắn sao, huynh chạy đến quấy rối rồi lại còn trách ta!” Dứt lời lại quay sang hỏi Mười Một: “Này, tiểu tử, đây rốt cuộc là công phu gì thế?”

Mười Một lạnh nhạt nhìn sang Lục Hao Hà, lại nhìn về phía Lục Quán, cuối cùng dừng lại trên người Lục Huyền, đột nhiên hỏi: “Khí huyết đoạn dương, hành vu âm, chỉ nhu vi kiếm, thiên cương vi thể. Câu phía sau là gì?”

Lục Huyền và Lục Hao Hà đều sững sờ một chút, sau đó đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Lục Quán thì lại chẳng hề có chút tâm cơ nào mà reo lên: “Ai nói với ngươi ‘khí huyết đoạn dương’? Là ‘khí hành vu âm chỉ vu dương, chỉ nhu vi kiếm, thiên cương vi thể. Dương là thiếu dương, âm là thiếu âm’, nếu ngươi dám làm đoạn thiếu dương mạch, ta cam đoan cả cánh tay ngươi sẽ tàn phế.” Đột nhiên tựa như nghĩ đến cái gì, Lục Quán lại nói: “Ài, không đúng. Đây là khẩu quyết Ngự Kiếm quyết của Kiếm tông chúng ta, sao ngươi lại biết? Lẽ nào ngươi thực sự là truyền nhân của sư tổ? Cũng không đúng a, nếu ngươi là truyền nhân của sư tổ, người không thể dạy ngươi một khẩu quyết bừa bãi như vậy được.”

Sắc mặt Lục Quán lập tức lại trầm xuống, nghiêm mặt nói: “Tiểu tử, khẩu quyết này là ai dạy cho ngươi?”

Mười Một không nói gì, chỉ là trong lòng thầm thở dài một hơi. Lục Dương nói đều là sự rhực, lão khi vừa bắt đầu đã không dạy Mười Một võ học chân chính của Kiếm tông, tất cả những công phu có liên quan tới Kiếm tông đều đã bị lão sửa đổi, nếu lúc đó Mười Một thực sự có tham niệm, không để ý tới sự phân phó của Lục Dương mà thầm tự tu luyện, sợ rằng lúc này sớm đã thân tàn thể phế, sống không bằng chết rồi. Hơn nữa cho dù bản thân Mười Một không luyện, chạy đi dạy cho Mardy thì sợ rằng Mardy cũng sớm đã xong rồi.

Lão sư, tâm cơ sâu thực là sâu.

Thấy Mười Một không nói gì, Lục Quán còn muốn truy vấn nữa. Nhưng lúc này Lục Huyền đã xen vào: “Được rồi, lão cửu, tốt xấu gì tiểu huynh đệ này cũng là do sư tổ nhờ chúng ta chiếu cố. Có lời gì thì sau này hãy nói đi, tiểu huynh đệ bệnh nặng mới khỏi, hãy để hắn nghỉ ngơi nhiều chút đi!”

Lục Quán vốn còn muốnhỏi thêm chút nữa, chỉ là nhìn thấy Lục Huyền đang trừng mắt nhìn mình, chỉ đành hậm hực bỏ qua.

Đợi sau khi Lục Quán và Lục Hao Hà đều rơi đi, Lục Huyền mới nói: “Ngươi hãy nghỉ ngươi cho tốt đi! Mấy ngày này ta sẽ không cho người tới làm phiền đâu, có chuyện gì thì cứ phân phó cho nha đầu Dao Dao kia đi làm.”

Mười Một lạnh nhạt liếc nhìn lão, khẽ gật đầu một cái, sau đó nhắm mắt lại tựa như đang ngủ. Lục Huyền thở dài một hơi, sau dó cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp xoay người rời đi.

Nhưng ngay sau khi Lục Huyền rời đi, Mười Một lại mở to hai mắt ra, liếc nhìn về phía cửa phòng. Hiện giờ hắn đã khẳng định mình đã ở trong tay truyền nhân của Kiếm tông. Chỉ là theo hắn được biết thì Kiếm tôgn hiện giờ phân làm hai mạch, mạch thứ nhất ở tại nơi cũ của Kiếm tông, sau khi Lục Dương rời đi và gia nhập vào Long Hồn, mạch này đã bế môn tự phát triển, không hỏi tới chuyện đời nữa, có thể nói mạch này vẫn luôn giữ vững thái độ trung lập. Mạch kia thì là do đệ đệ của Lục Dương, Lục Thanh sau khi rời đi thu đồ truyền nghệ mở ra. Chỉ là không biết mình bây giờ là đang nằm ở mạch thượng của Kiếm tông hay là đang ở trong tay Lục Thanh.

Mười Một càng không biết, trong mười mấy ngày sau khi hắn hôn mê đi , các thế lực ở ngoại giới đã vì tìm kiếm hắn mà gần như đã lật tung cả trời đất lên. Hơn nữa Long Quốc đã coi Lãnh Dạ và ba người Hầu Tử là phần tử nguy hiểm phạm tội giết người đang chạy trốn và tiến hành phát lệnh truy nã trên toàn quốc.

Nhưng lúc này, Lãnh Dạ giống như Mười Một đang là tội phạm bị truy nã trên toàn quốc lại đang ở nơi cực bắc của Long Quốc mà nhàn nhã tắm suối nước nóng.

Sauk hi phân tán với bọn Mười Một và Hầu Tử, Lãnh Dạ việc đầu tiên là liên hệ với Vu Quang Hải. Vu Quang hải cũng có thể coi là có tín nghĩa, bí mật an bài Lãnh Dạ và Walter tới một biệt thự tư nhân nơi cực bắc của Long Quốc để tránh gió. Bởi vì cả ngọn núi này đều là tài sản tư nhân của Vu Quang Hải, hắn đã xây hàng loạt những biệt thự hào hoa to lớn trên núi, coi như là một nơi để nghỉ ngơi của mình. Đồng thời, Vu Quang Hải còn an bài Hỏa Điều, Tuyết Linh Nhi, Băng Mộng, một nam hai nữ tới bảo vệ Lãnh Dạ và Walter.

“Hỏa Điều là hỏa lực đột kích thủ, Tuyết Linh Nhi là phòng ngự thủ, Băng Mộng là cận chiến thủ. Ba người này đều rất lợi hại, đặc biệt là Hỏa Điều đó, đáng sợ tới mức có thể liều với Hầu Tử.” Đây là lời bình luận đầu tiên Lãnh Dạ ngầm nói với Walter sau khi nhìn thấy ba người đó. Với nhãn quang đã từng lăn lộn trong chiến đấu của Lãnh Dạ, tự nhiên là vừa nhìn cái đã có thể nhận ra thân thủ đối phương thế nào, đồng thời cũng thầm nghĩ Thanh Bang quả nhiên không hổ là một đại bang hội đã thành danh mấy trăm năm, thủ hạ dưới tay đều vô cùng mạnh mẽ. Tùy tiện phái ra ba vệ sĩ, không ngờ cũng đều là những tinh anh đã từng lăn lộn trong chiến hỏa. Vì vậy, Lãnh Dạ không thể không đánh giá lại Thanh Bang bằng một con mắt khác.

Vốn ý của Vu Quang Hải là, đợi sau khi liên lạc được với cả bọn Mười Một và Hầu Tử thì sẽ an bài bọn họ ở nơi này, sau đó sẽ lại liên hệ với Đại Quyển. Nhưng Lãnh Dạ và Walter đợi ở nơi này gần chục ngày, đừng nói là Mười Một, đến cả Hầu Tử cũng chẳng hề liên lạc với Vu Quang Hải. Hơn nữa hiện giờ bên ngoài đã phát lệnh truy nã toàn quốc với ba người họ, cho nên Lãnh Dạ dù có lo lắng hơn nữa cũng chẳng thể ra mặt, chỉ đành ngày ngày ở đây tiếp tục chờ đợi mà thôi.

Bởi vì ngọn nói này cách thành thị gần nhất cũng rất xa, nơi có người cư trú gần nhất cũng là một tiểu thôn nhỏ có mấy chục hộ gia đình cách đây mười mấy cây số. Lãnh Dạ và Walter ở đây chẳng có việc gì làm, mỗi ngày trừ huấn luyện Walter ra, tiết mục thú vị duy nhất có thể giết thời gian chính là tắm suối nước nóng.

Đúng vào lúc này…

“Khục khục…hắc hắc…”

Walter kêu lên: “Huynh…”

Lãnh Dạ: “Khục khục…hắc hắc hắc…”



“Ai da.” Lãnh Dạ thân thể xích lõa, nắm lấy vai Walter nói: “Chẳng có ai nhìn thấy đâu, đệ còn lo cái gì chứ?”

Walter đỏ mặt lên: “……”

Lãnh Dạ nháy nháy mắt nhỏ giọng nói: “Walter, đệ biết đó, ta thực sự là đã nén nhịn rất lâu rất lâu rồi.”

Walter vẫn đỏ mặt như cũ.

“Hiếm khi có cơ hội chỉ còn lại đệ và ta, đệ không nói ta không nói thì chẳng ai biết đâu, sẽ chẳng có vấn đề gì đâu mà.”

Walter chỉ chỉ về phía một nam tử đầu tóc đỏ rực, tuổi chừng hai tám hai chín, thân thể cũng đang xích lõa nằm ngửa trên mặt hồ tựa như đang ngủ ở cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Còn có…Hỏa Điểu.”

“Đi, ở trong cái suối nước nóng này đều là những nam nhân say khướt, có cái gì mà phải lo lắng chứ, hắn chẳng biết gì đâu.”

Walter: “……”

Lãnh Dạ lại dùng sức dán chặt vào người Walter, ghé sát tới bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Sao rồi? Đệ thuận theo ta đi, được không, Walter đệ đệ?”

Walter: “Không…Không tốt lắm đâu!”

Lãnh Dạ vẫn không chịu từ bỏ ý định: “Đã đến lúc này rồi còn phải xấu hổ cái gì nữa? Đến đây đến đây, chỉ cần đệ gật đầu một cái là được rồi, một chút xíu sẽ kết thúc thôi. Ồ không, không thể chỉ là một chút xíu, loại chuyện hiếm có thế này, ta sao có thể chỉ hưởng thụ một chút xíu được chứ?”

Walter: “……”

“Được rồi, đáp ứng ta đi!”

“Lãnh Dạ đại ca… Huynh, là nghiêm túc sao?”

Lãnh Dạ chỉ tay vào mặt mình nói: “Ta vốn là rất nghiêm túc, hơn nữa còn là vô cùng vô cùng nghiêm túc. Đệ đáp ứng ta rồi đó nhé, Walter ca ca.”

Walter lau mồ hôi lạnh, Lãnh Dạ này thực là vì mục đích mà chẳng cần mặt mũi, từ đệ đệ mà loáng cái đã đổi sang gọi ca ca rồi.

Thấy Walter đã có chút dao động, Lãnh Dạ lại càng dùng thêm những câu “chan chứa cảm tình” nói: “Đệ hiểu ta mà, ta quyết không làm xong chuyện lại không chịu trách nhiệm đâu. Đáp ứng đi, đáp ứng đi mà. Đệ thuận theo ta rồi đó nhé.”

“Được…” Walter mặt mũi đỏ bừng, khó khăn lắm mới tuôn ra được hai chữ: “Được rồi.”

“Rồi!” Lãnh Dạ hung hăng khua khua nắm đấm, vội vã thúc giục: “Mau mặc quần áo đi, chúng ta tới hồ tắm nữ…nhìn trộm.”

Và như vậy, Walter ý chí không kiên định đã bị đại sắc lang Lãnh Dạ dụ dỗ đi, từng bước từng bước phát triển theo phương hướng trở thành một sắc lang rất có tiền đồ.

Khi hai sắc lang một lớn một nhỏ này khoác áo, đi giày và vô cùng cẩn thận lén lút rời đi, trong hồ tắm nam, Hỏa Điểu đột nhiên rùng mình một cái, tựa như lẩm bẩm một mình: “Mẹ kiếp, lời cũng không chịu nói rõ ràng, ta còn tưởng rằng hai thằng đó pd, khiến ta phải giả vờ hôn mê đi. Có điều…chủ ý này không tồi.”

Vì vậy, lại có thêm một tên sắc lang lén lút gia nhập vào đội ngũ đi rình trộm hồ tắm nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook