Quyển 7 - Chương 246: Lão đầu điên (thượng)
Khát Trí
06/04/2013
"Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!...."
Trên lôi đài hai người đang tiến hành chuẩn bị chiến đấu. Ở dưới lôi đài từng đòan người đang vây lấy lôi đài, cả đám đang mặt đỏ tới tận mang tai trạng thái đều đang rất điên cuồng kêu lên điếc tai.
Những người này đều mặc những bộ quần áo của những hãng nổi tiếng. Những người này phần lớn đều là gia thế hiển hách, xuất thân giàu có, còn trẻ mà đã nhiều tiền, huyết khí đang phương cương càng dễ xúc động, cho nên mỗi lần xuất hiện lôi đài thì càng kích động. Cách lôi đài không xa có hơn mười người đang ngồi đồng dạng đều là những người nổi tiếng trung niên hoặc là lão nhân, những người này tương đối trầm ổn tỉnh táo, một bên ngồi uống rượu một bên thưởng thức sự sinh tử trên lôi đài.
Trên lôi đài đang có hai người trong đó một người dáng vóc khôi ngô toàn thân nổi lên từng khối từng khối cơ, thoạt nhìn đã biết không phải là nhân vật tốt (???). Hắn chính là Lam Phương quyền thủ, cao cấp quyền sư ngoại hiệu “Phong Hỏa Luân”, ở bản ghi chép thì hắn thắng 119, thua 3.
Đối thủ của “Phong Hỏa Luân” chính là một người tuổi trẻ, trên mặt đeo kính đen vĩnh viễn lộ ra bộ dáng lãnh khốc chính là “Gió lốc” Sở Nguyên. Sở Nguyên lập nên kỷ lục đó là 49 thắng, 0 bại.
Đây là sự tranh phong giữa cáo thủ, hai người tới từng bước từng bước, khó trách hội trường như thế náo nhiệt.
Xa xa Quyền Ca đang cùng với một trung niên nam tử nói chuyện, mà Quyền Ca đang cau mày, chính là đối với trình độ của Sở Nguyên hôm nay rất không hài lòng. Từ khi chính thức trận đấu diễn ra hắn đã phát hiện Sở Nguyên hôm nay dường như trạng thái không tốt, ra tay không giống như trước đã ra tay là bá đạo lấy luôn mạng của người.
Sự thật là Sở Nguyên hôm nay trạng thái quả thật không tốt, nửa đường đánh nhau với lão đầu say, hắn cùng với lão đầu say đánh một hồi dùng ngay cả hơn hai mươi đòn nghiêm trọng (trọng kích), mặc dù hắn còn có thể ra đòn nghiêm trọng nữa, nhưng cơ thể hắn cũng đã tới cực hạn. Hắn công lực đã dùng hết lập tức tham gia vào trận đấu, hắn trạng thái tuyệt đối đạt không được tốt nhất, thậm chí ngay cả bình thường cũng không bằng.
Sở Nguyên bây giờ tình huống chỉ có thể đánh cầm chừng, chính là sau đó tìm kiếm cho đối thủ một kích trí mạng.
“Phong Hỏa Luân” quả thật là một cao thủ. Người ta nói cao cấp quyền sư không có người yếu, từ sơ cấp lên đến cao cấp đèu là người không đơn giản. Nếu còn bảo trì được trạng thái tốt nhất thì Sở Nguyên đã sớm cho hắn một kích trí mạng, chính là bây giờ hắn không có nắm chắc mà sự việc không nắm chắc thì hắn sẽ không làm.
Từ khi bắt đầu trận đấu đến bây giờ hai người đã đánh hơn hai mươi phút. Đột nhiên “Phong hỏa luân” một cái cùi tay quét về mặt của Sở Nguyên, Sở Nguyên đang rơi xuống dùng mũi chân lập tức nhảy lên đồng thời đá ra một cước vào trán của “Phong hỏa luân”. ”Phong hỏa luân” mạnh mẽ muốn tránh đi một cước, mặc dù bị trúng một cước nhưng lực sát thương cũng không có lớn. ”phong hỏa luân” lùi ra sau từng bước nhỏ để ổn định thân hình, sau đó một quyền hướng vào chân của Sở Nguyên. Sở Nguyên rất nhanh thu lại chân ra quyền, hai người nắm tay chạm nhau đồng thời lung lay một chút.
Sở Nguyên đứng vững trước một bước, thừa dịp này nhằm hướng “Phong hoa luân” tới. ”Phong hỏa luân” đánh ra một quyền muốn ngăn cản Sở Nguyên tới gần, ngay khi nắm tay sắp gần sát thì Sở Nguyên đột nhiên dừng lại cước, thân thể tại chỗ quay tròn một vòng quay ra đằng sau lưng của “Phong hỏa luân”. ”Phong hỏa luân” chấn động muốn xoay người lại, chính là lúc này Sở Nguyên cánh tay đã gắt gao đặt ở trên cổ.
Cùng lúc đó phía dưới khán giả lập tức oanh động đứng lên, mỗi người đều hét lên: "'Gió lốc'! vặn gãy cổ của hắn."
"Đánh nát đầu của hắn!"
“Phong hỏa luân” nhanh đánh nát trứng hắn.
Thậm chỉ có mấy người kích động muốn xông lên lôi đài, hoàn hảo là bao vây ở dưới lôi đài chính là bảo an ngăn lại, không chỉ có người tuổi trẻ huyết khí phương cương mà ngay cả những lão bản đang ngồi ở đằng kia cũng đều lộ ra sự hưng phấn. Thậm chí có người hưng phấn nắm chặt tay, cầm trong tay chén rượu bị phá nát để cho thủy tinh cắt vào bàn tay nhất thời máu chảy từng dòng.
Bởi vì Sở Nguyên từ đằng sau lưng giữ lấy cổ của “Phong hỏa luân”, ”phong hỏa luân” vùng ra không được, hắn hung hăng lấy tay nắm vào hông của Sở Nguyên. Sở Nguyên bị thế nhưng vẫn cầm chắc cổ, tay kia cầm lấy phía bên kia đầu dùng sức lắc qua một cái. ”Ca sát!” một tiếng. ”Phong hỏa luân” xương cổ đã bị hắn vặn gãy. Sở Nguyên buông tay ra, hắn cũng ngã ở trên lôi đài không hề nhúc nhích.
Dưới lôi đài nhất thời vang lên tiếng kêu. Chính là những người đánh thắng được tiền kích đồng vạn phần, mà những người thua thì cũng không uể oải mà kích động không thôi. Những người này không quan tâm tới tiền, bọn họ quan tâm chính là kích thích, bỏ nhiều tiền cũng chỉ là để xem hai người trên lôi đài liều mạng đánh nhau, nhìn được máu ở trên lôi đài.
Ở đằng xa Quyền Ca và trung niên nam tử đang ghé đầu vào nhau nói chuyện, mà Quyền Ca cũng đang cúi đầu nghe. Sau đó trung niên nam tử xoay người đi ra ngoài, cử động của hắn không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
Sở Nguyên xuống lôi đài trực tiếp đi vào phòng thay đồ, tiếp lấy cái khăn mà phục vụ đưa lau máu với mồ hôi. Lúc này Quyền Ca đi đến, đầu tiền là cười cười đến gần hỏi: "Hôm nay làm sao vây? Dường như trạng thái thật không tốt?"
"Ân" Sở Nguyên chỉ nói một tiếng rồi không nói nữa.
Quyền Ca bên người hắn ngồi xuống nói: "Tiền của ngươi ta đã đưa vào tài khỏan của ngươi rồi."
Khi Sở Nguyên đánh ở lôi đài, Quyền Ca đã giúp hắn tạo ra thân phận. Là một thế lực ở đây thì tạo một thân phận có gì mà không được? Mà tại ngân hàng hắn đã mở tài khoản cho Sở Nguyên. Sau mỗi trận đấu tiền được đều trực tiếp gửi vào tài khoản của hắn.
Quyền Ca tự mình lấy một ly nước uống một ngụm nói: "Vũ Ca hôm nay vừa đến xem trận đấu của ngươi."
Sở Nguyên không có đáp lại hắn. Từ khi hắn lên cao cấp quyền thì Đại lão bản mỗi trận đấu đến xem. Sự thật Sở Nguyên với các lão bản cũng không có nói chuyện nhiều, mỗi lần Sở Nguyên lên đài Liên Vũ mới tìm đến, khi trận đấu kết thúc thì đã rời đi, bất quá nếu có nói với Sở Nguyên thì hắn cũng không có nói vài câu.
Quyền Ca thấy Sở Nguyên không có nói lời nào thì tiếp tục nói: "Vũ Ca để cho ta nói với ngươi một tiếng, đối thủ của ngươi ngày mai là quyền sư từ Thái Quốc tới, trận đấu đối với chúng ta rất trọng yếu, cho nên ngươi phải thua.""
"Thua?" Sở Nguyên rốt cục cũng có phản ứng, buông khăn đưa mắt nhìn hắn.
Quyền Ca cười cười nói: "Ta biết sẽ làm cho ngươi hơi khó khăn, nhưng đây chính là mệnh lệnh của Vũ Ca ta cũng không có biện pháp."
Sở Nguyên giọng vô cảm nói: "Ta không đánh giả quyền."
Quyền Ca than vãn: "Cái này ta cũng không có biện pháp, người ngày mai cùng với Vũ Ca quan hệ, chính là kẻ dưới tay của Thái quốc Ngõa khả tướng quân. Do đó hắn ra mặt phái ngươi ra đánh quyền hữu nghị."
"Ngõa Khả?"
Quyền Ca ngạc nhiên hỏi: "Như thế nào?ngươi biết hắn à?"
Sở Nguyên suy tư một lúc rồi lắc đầu nói: "Không nhận ra, nhưng dường như đã nghe qua."
Quyền Ca cười nói: "Ngõa Khả tướng quân của Thái quốc chính là thổ hoàng đế của tam giác vàng, nghe nói qua hắn cũng không có kỳ quái.
Dừng một chút hắn lại nói: "Sự việc lần này tốn của chúng ta rất nhiều tiền, cho nên trận đấu ngày mai rất trọng yếu, ngươi chỉ có thể thua không thể thắng, biết không?"
Sở Nguyên không nói gì mặc lại quần áo rồi rời khỏi.
Quyền Ca nhíu mày trầm giọng nói : "Sở Nguyên!"
Sở Nguyên cũng không quay đầu lại nói: "Tìn người khác đi."
Quyền Ca mắt híp lại nhìn hắn rời đi trong mắt hiện lên tia tinh quang.
Sở Nguyên từ quán rượu đi bộ về nhà ,đi được một quãng thì thấy một người đang ở trên đường dựa lưng vào đèn đường ngủ, mà người đang ngủ đúng là người lúc nãy đánh với hắn Lão đầu say rượu.
Sở Nguyên cau mày lại nhìn thấy ông già thực sự đang ngủ, nhìn thấy mồm ông ta nhép nhép rơi ra nước miếng.
Sở Nguyên đứng bên một lúc rồi tiếp tục bước đi ,lúc này lão đầu đột nhiên tại sau hắn lẩm bẩm nói: "Sẽ chết người..." Sau đó lại lẩm bẩm vài tiếng.
Sở Nguyên dừng lại bước chân xoay người hỏi: "Đừng đóng kịch nữa (biệt trang liễu)"
Lão đầu cũng không đáp lại cứ tiếp tục lẩm bẩm.
Sở Nguyên lại nhìn hắn vài lần rồi tiếp tục rời đi ,chính là lúc hắn vừa xoay người thì sau lưng đột nhiên phát ra "phanh" tiếng đánh. Chính là lão đầu kia dường như không chịu được nữa từ cột đèn đứng lên.
"Ngô..." Lão đầu miễn cưỡng mở mắt mí mắt, nhưng lại nhuyễn đảo ngã trở lại mặt đất: "Thật lãng phí". Sau đó tiếp tục nằm ở trên đường mà ngủ.
Sở Nguyên trở lại bên hắn, đạm thanh hỏi: "Ngươi tới cùng muốn làm gì?"
Lão đầu mở mắt liếc hắn một cái rồi tiếp tục ngủ.
Sở Nguyên yên lặng đứng bên người rồi đột nhiên giơ nắm tay hướng trên người lão đầu đánh xuống, mà lão đầu lúc đó xoay người tránh khỏi. Sở Nguyên quyền đánh ra thất bại đánh vào khối đất bên cạnh làm nó vỡ nát.
Sở Nguyên hừ nhẹ một tiếng rồi cước nhằm đầu lão đầu đánh tới, có thể là lão đầu tự hồ có chút lạnh, thân thể co lại, dùng sức hai chân bật lên, vào vừa lúc tránh được một cước của Sở Nguyên. Sở Nguyên lập tức xoay người lại lảo đảo hai bước mới ổn định được thân thể.
Sở Nguyên nghiêm mặt nhìn lão đầu. Lạnh giọng hỏi: "Ngươi tới cùng muốn làm gì?"
Lão đầu quay mắt nhìn Sở Nguyên nói: "Cái gì là cái gì? Không thấy lão nhân gia đang ngủ hay sao?"
Không thể phủ nhận lão đầu này thực sự tỏ ra mệt nhọc. Người không biết lại tưởng Sở Nguyên phá hoại giấc ngủ của hắn.
Đối với lão đầu thì Sở Nguyên thực sự vô lực. Đánh thì không đánh lại mà cũng không thể nói lại. Sở Nguyên yên lặng nhìn hắn một lát rồi xoay người rời đi. Chính là lão đầu đột nhiên đứng lên nhìn Sở Nguyên nói: "Dã tiểu tử, quấy rầy giấc ngủ của ta rồi cứ thế bỏ đi ư?"
Sở Nguyên mắt nhìn ngang hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
Lão đầu tử nói : "Còn có thế nào, lão nhân gia ta vừa mới mộng thấy một bàn rượu thịt ngon, lại bị ngươi đánh thức, bây giờ cái gì cũng không còn, ngươi phải bồi thường cho ta."
"Ngươi rất nhàm chán". Sở Nguyên bỏ lại một câu rồi tiếp tục nhằm phái trước đi.
"Ai!"Lão đầu lại ngăn hắn lại, reo lên: "Đừng hẹp hòi như vậy mà, chỉ mua một bình rượu thôi mà."
"Không có tiền."
Lão đầu tử xoa xoa tay nói: "Ngươi trên người quần áo chính là mấy trăm đồng tiền, thế mà nói không có tiền nếu vậy thì cởi quần áo ra đưa cho ta."
Sở Nguyên mặt lạnh nhìn hắn nói: "Cút ngay!"
Lão đầu tựa một người dai nhách: "Muốn ta cút ngay cũng được, cho ngươi hai lựa chọn, một là mua rượu cho ta, hai là cho ta biết công phu ngươi học được ở đâu?"
Sở Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Liên quan gì tới ngươi"
"Ta tò mò a" Lão đầu ngửa cổ nói: "Ta rất muốn biết xem được ai dạy ngươi thành bộ dáng này, ngươi hãy nhìn lại chính mình xem, thượng bàn không ổn hạ bàn không vững, công phu cơ bản quá kém loại thân thủ này cũng dám ra đây. Sư phụ của ngươi có phải cố ý với ngươi hay không?"
Trên lôi đài hai người đang tiến hành chuẩn bị chiến đấu. Ở dưới lôi đài từng đòan người đang vây lấy lôi đài, cả đám đang mặt đỏ tới tận mang tai trạng thái đều đang rất điên cuồng kêu lên điếc tai.
Những người này đều mặc những bộ quần áo của những hãng nổi tiếng. Những người này phần lớn đều là gia thế hiển hách, xuất thân giàu có, còn trẻ mà đã nhiều tiền, huyết khí đang phương cương càng dễ xúc động, cho nên mỗi lần xuất hiện lôi đài thì càng kích động. Cách lôi đài không xa có hơn mười người đang ngồi đồng dạng đều là những người nổi tiếng trung niên hoặc là lão nhân, những người này tương đối trầm ổn tỉnh táo, một bên ngồi uống rượu một bên thưởng thức sự sinh tử trên lôi đài.
Trên lôi đài đang có hai người trong đó một người dáng vóc khôi ngô toàn thân nổi lên từng khối từng khối cơ, thoạt nhìn đã biết không phải là nhân vật tốt (???). Hắn chính là Lam Phương quyền thủ, cao cấp quyền sư ngoại hiệu “Phong Hỏa Luân”, ở bản ghi chép thì hắn thắng 119, thua 3.
Đối thủ của “Phong Hỏa Luân” chính là một người tuổi trẻ, trên mặt đeo kính đen vĩnh viễn lộ ra bộ dáng lãnh khốc chính là “Gió lốc” Sở Nguyên. Sở Nguyên lập nên kỷ lục đó là 49 thắng, 0 bại.
Đây là sự tranh phong giữa cáo thủ, hai người tới từng bước từng bước, khó trách hội trường như thế náo nhiệt.
Xa xa Quyền Ca đang cùng với một trung niên nam tử nói chuyện, mà Quyền Ca đang cau mày, chính là đối với trình độ của Sở Nguyên hôm nay rất không hài lòng. Từ khi chính thức trận đấu diễn ra hắn đã phát hiện Sở Nguyên hôm nay dường như trạng thái không tốt, ra tay không giống như trước đã ra tay là bá đạo lấy luôn mạng của người.
Sự thật là Sở Nguyên hôm nay trạng thái quả thật không tốt, nửa đường đánh nhau với lão đầu say, hắn cùng với lão đầu say đánh một hồi dùng ngay cả hơn hai mươi đòn nghiêm trọng (trọng kích), mặc dù hắn còn có thể ra đòn nghiêm trọng nữa, nhưng cơ thể hắn cũng đã tới cực hạn. Hắn công lực đã dùng hết lập tức tham gia vào trận đấu, hắn trạng thái tuyệt đối đạt không được tốt nhất, thậm chí ngay cả bình thường cũng không bằng.
Sở Nguyên bây giờ tình huống chỉ có thể đánh cầm chừng, chính là sau đó tìm kiếm cho đối thủ một kích trí mạng.
“Phong Hỏa Luân” quả thật là một cao thủ. Người ta nói cao cấp quyền sư không có người yếu, từ sơ cấp lên đến cao cấp đèu là người không đơn giản. Nếu còn bảo trì được trạng thái tốt nhất thì Sở Nguyên đã sớm cho hắn một kích trí mạng, chính là bây giờ hắn không có nắm chắc mà sự việc không nắm chắc thì hắn sẽ không làm.
Từ khi bắt đầu trận đấu đến bây giờ hai người đã đánh hơn hai mươi phút. Đột nhiên “Phong hỏa luân” một cái cùi tay quét về mặt của Sở Nguyên, Sở Nguyên đang rơi xuống dùng mũi chân lập tức nhảy lên đồng thời đá ra một cước vào trán của “Phong hỏa luân”. ”Phong hỏa luân” mạnh mẽ muốn tránh đi một cước, mặc dù bị trúng một cước nhưng lực sát thương cũng không có lớn. ”phong hỏa luân” lùi ra sau từng bước nhỏ để ổn định thân hình, sau đó một quyền hướng vào chân của Sở Nguyên. Sở Nguyên rất nhanh thu lại chân ra quyền, hai người nắm tay chạm nhau đồng thời lung lay một chút.
Sở Nguyên đứng vững trước một bước, thừa dịp này nhằm hướng “Phong hoa luân” tới. ”Phong hỏa luân” đánh ra một quyền muốn ngăn cản Sở Nguyên tới gần, ngay khi nắm tay sắp gần sát thì Sở Nguyên đột nhiên dừng lại cước, thân thể tại chỗ quay tròn một vòng quay ra đằng sau lưng của “Phong hỏa luân”. ”Phong hỏa luân” chấn động muốn xoay người lại, chính là lúc này Sở Nguyên cánh tay đã gắt gao đặt ở trên cổ.
Cùng lúc đó phía dưới khán giả lập tức oanh động đứng lên, mỗi người đều hét lên: "'Gió lốc'! vặn gãy cổ của hắn."
"Đánh nát đầu của hắn!"
“Phong hỏa luân” nhanh đánh nát trứng hắn.
Thậm chỉ có mấy người kích động muốn xông lên lôi đài, hoàn hảo là bao vây ở dưới lôi đài chính là bảo an ngăn lại, không chỉ có người tuổi trẻ huyết khí phương cương mà ngay cả những lão bản đang ngồi ở đằng kia cũng đều lộ ra sự hưng phấn. Thậm chí có người hưng phấn nắm chặt tay, cầm trong tay chén rượu bị phá nát để cho thủy tinh cắt vào bàn tay nhất thời máu chảy từng dòng.
Bởi vì Sở Nguyên từ đằng sau lưng giữ lấy cổ của “Phong hỏa luân”, ”phong hỏa luân” vùng ra không được, hắn hung hăng lấy tay nắm vào hông của Sở Nguyên. Sở Nguyên bị thế nhưng vẫn cầm chắc cổ, tay kia cầm lấy phía bên kia đầu dùng sức lắc qua một cái. ”Ca sát!” một tiếng. ”Phong hỏa luân” xương cổ đã bị hắn vặn gãy. Sở Nguyên buông tay ra, hắn cũng ngã ở trên lôi đài không hề nhúc nhích.
Dưới lôi đài nhất thời vang lên tiếng kêu. Chính là những người đánh thắng được tiền kích đồng vạn phần, mà những người thua thì cũng không uể oải mà kích động không thôi. Những người này không quan tâm tới tiền, bọn họ quan tâm chính là kích thích, bỏ nhiều tiền cũng chỉ là để xem hai người trên lôi đài liều mạng đánh nhau, nhìn được máu ở trên lôi đài.
Ở đằng xa Quyền Ca và trung niên nam tử đang ghé đầu vào nhau nói chuyện, mà Quyền Ca cũng đang cúi đầu nghe. Sau đó trung niên nam tử xoay người đi ra ngoài, cử động của hắn không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
Sở Nguyên xuống lôi đài trực tiếp đi vào phòng thay đồ, tiếp lấy cái khăn mà phục vụ đưa lau máu với mồ hôi. Lúc này Quyền Ca đi đến, đầu tiền là cười cười đến gần hỏi: "Hôm nay làm sao vây? Dường như trạng thái thật không tốt?"
"Ân" Sở Nguyên chỉ nói một tiếng rồi không nói nữa.
Quyền Ca bên người hắn ngồi xuống nói: "Tiền của ngươi ta đã đưa vào tài khỏan của ngươi rồi."
Khi Sở Nguyên đánh ở lôi đài, Quyền Ca đã giúp hắn tạo ra thân phận. Là một thế lực ở đây thì tạo một thân phận có gì mà không được? Mà tại ngân hàng hắn đã mở tài khoản cho Sở Nguyên. Sau mỗi trận đấu tiền được đều trực tiếp gửi vào tài khoản của hắn.
Quyền Ca tự mình lấy một ly nước uống một ngụm nói: "Vũ Ca hôm nay vừa đến xem trận đấu của ngươi."
Sở Nguyên không có đáp lại hắn. Từ khi hắn lên cao cấp quyền thì Đại lão bản mỗi trận đấu đến xem. Sự thật Sở Nguyên với các lão bản cũng không có nói chuyện nhiều, mỗi lần Sở Nguyên lên đài Liên Vũ mới tìm đến, khi trận đấu kết thúc thì đã rời đi, bất quá nếu có nói với Sở Nguyên thì hắn cũng không có nói vài câu.
Quyền Ca thấy Sở Nguyên không có nói lời nào thì tiếp tục nói: "Vũ Ca để cho ta nói với ngươi một tiếng, đối thủ của ngươi ngày mai là quyền sư từ Thái Quốc tới, trận đấu đối với chúng ta rất trọng yếu, cho nên ngươi phải thua.""
"Thua?" Sở Nguyên rốt cục cũng có phản ứng, buông khăn đưa mắt nhìn hắn.
Quyền Ca cười cười nói: "Ta biết sẽ làm cho ngươi hơi khó khăn, nhưng đây chính là mệnh lệnh của Vũ Ca ta cũng không có biện pháp."
Sở Nguyên giọng vô cảm nói: "Ta không đánh giả quyền."
Quyền Ca than vãn: "Cái này ta cũng không có biện pháp, người ngày mai cùng với Vũ Ca quan hệ, chính là kẻ dưới tay của Thái quốc Ngõa khả tướng quân. Do đó hắn ra mặt phái ngươi ra đánh quyền hữu nghị."
"Ngõa Khả?"
Quyền Ca ngạc nhiên hỏi: "Như thế nào?ngươi biết hắn à?"
Sở Nguyên suy tư một lúc rồi lắc đầu nói: "Không nhận ra, nhưng dường như đã nghe qua."
Quyền Ca cười nói: "Ngõa Khả tướng quân của Thái quốc chính là thổ hoàng đế của tam giác vàng, nghe nói qua hắn cũng không có kỳ quái.
Dừng một chút hắn lại nói: "Sự việc lần này tốn của chúng ta rất nhiều tiền, cho nên trận đấu ngày mai rất trọng yếu, ngươi chỉ có thể thua không thể thắng, biết không?"
Sở Nguyên không nói gì mặc lại quần áo rồi rời khỏi.
Quyền Ca nhíu mày trầm giọng nói : "Sở Nguyên!"
Sở Nguyên cũng không quay đầu lại nói: "Tìn người khác đi."
Quyền Ca mắt híp lại nhìn hắn rời đi trong mắt hiện lên tia tinh quang.
Sở Nguyên từ quán rượu đi bộ về nhà ,đi được một quãng thì thấy một người đang ở trên đường dựa lưng vào đèn đường ngủ, mà người đang ngủ đúng là người lúc nãy đánh với hắn Lão đầu say rượu.
Sở Nguyên cau mày lại nhìn thấy ông già thực sự đang ngủ, nhìn thấy mồm ông ta nhép nhép rơi ra nước miếng.
Sở Nguyên đứng bên một lúc rồi tiếp tục bước đi ,lúc này lão đầu đột nhiên tại sau hắn lẩm bẩm nói: "Sẽ chết người..." Sau đó lại lẩm bẩm vài tiếng.
Sở Nguyên dừng lại bước chân xoay người hỏi: "Đừng đóng kịch nữa (biệt trang liễu)"
Lão đầu cũng không đáp lại cứ tiếp tục lẩm bẩm.
Sở Nguyên lại nhìn hắn vài lần rồi tiếp tục rời đi ,chính là lúc hắn vừa xoay người thì sau lưng đột nhiên phát ra "phanh" tiếng đánh. Chính là lão đầu kia dường như không chịu được nữa từ cột đèn đứng lên.
"Ngô..." Lão đầu miễn cưỡng mở mắt mí mắt, nhưng lại nhuyễn đảo ngã trở lại mặt đất: "Thật lãng phí". Sau đó tiếp tục nằm ở trên đường mà ngủ.
Sở Nguyên trở lại bên hắn, đạm thanh hỏi: "Ngươi tới cùng muốn làm gì?"
Lão đầu mở mắt liếc hắn một cái rồi tiếp tục ngủ.
Sở Nguyên yên lặng đứng bên người rồi đột nhiên giơ nắm tay hướng trên người lão đầu đánh xuống, mà lão đầu lúc đó xoay người tránh khỏi. Sở Nguyên quyền đánh ra thất bại đánh vào khối đất bên cạnh làm nó vỡ nát.
Sở Nguyên hừ nhẹ một tiếng rồi cước nhằm đầu lão đầu đánh tới, có thể là lão đầu tự hồ có chút lạnh, thân thể co lại, dùng sức hai chân bật lên, vào vừa lúc tránh được một cước của Sở Nguyên. Sở Nguyên lập tức xoay người lại lảo đảo hai bước mới ổn định được thân thể.
Sở Nguyên nghiêm mặt nhìn lão đầu. Lạnh giọng hỏi: "Ngươi tới cùng muốn làm gì?"
Lão đầu quay mắt nhìn Sở Nguyên nói: "Cái gì là cái gì? Không thấy lão nhân gia đang ngủ hay sao?"
Không thể phủ nhận lão đầu này thực sự tỏ ra mệt nhọc. Người không biết lại tưởng Sở Nguyên phá hoại giấc ngủ của hắn.
Đối với lão đầu thì Sở Nguyên thực sự vô lực. Đánh thì không đánh lại mà cũng không thể nói lại. Sở Nguyên yên lặng nhìn hắn một lát rồi xoay người rời đi. Chính là lão đầu đột nhiên đứng lên nhìn Sở Nguyên nói: "Dã tiểu tử, quấy rầy giấc ngủ của ta rồi cứ thế bỏ đi ư?"
Sở Nguyên mắt nhìn ngang hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
Lão đầu tử nói : "Còn có thế nào, lão nhân gia ta vừa mới mộng thấy một bàn rượu thịt ngon, lại bị ngươi đánh thức, bây giờ cái gì cũng không còn, ngươi phải bồi thường cho ta."
"Ngươi rất nhàm chán". Sở Nguyên bỏ lại một câu rồi tiếp tục nhằm phái trước đi.
"Ai!"Lão đầu lại ngăn hắn lại, reo lên: "Đừng hẹp hòi như vậy mà, chỉ mua một bình rượu thôi mà."
"Không có tiền."
Lão đầu tử xoa xoa tay nói: "Ngươi trên người quần áo chính là mấy trăm đồng tiền, thế mà nói không có tiền nếu vậy thì cởi quần áo ra đưa cho ta."
Sở Nguyên mặt lạnh nhìn hắn nói: "Cút ngay!"
Lão đầu tựa một người dai nhách: "Muốn ta cút ngay cũng được, cho ngươi hai lựa chọn, một là mua rượu cho ta, hai là cho ta biết công phu ngươi học được ở đâu?"
Sở Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Liên quan gì tới ngươi"
"Ta tò mò a" Lão đầu ngửa cổ nói: "Ta rất muốn biết xem được ai dạy ngươi thành bộ dáng này, ngươi hãy nhìn lại chính mình xem, thượng bàn không ổn hạ bàn không vững, công phu cơ bản quá kém loại thân thủ này cũng dám ra đây. Sư phụ của ngươi có phải cố ý với ngươi hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.