Nhân Gian Băng Khí

Quyển 10 - Chương 773: Lễ khai trương(trung)

Khát Trí

06/04/2013

Âu Dương Nguyệt Nhi! Âu Dương Nguyệt Nhi!

“Âu Dương Nguyệt Nhi …”

Đám người chen nhau tiến tới, khí thế mãnh liệt như muốn nghiền nát những thứ ngăn cản trước mắt để có thể tiếp xúc với nữ thần trong lòng. Không chỉ những người hâm mộ, ngay cả những phóng viên kia sau khi nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Nhi xuất hiện cũng đều cầm máy ảnh, mic, máy quay điên cuồng chen lấn xô đẩy.

Mọi người “nhiệt tình” như vậy làm cho các nhân viên an ninh thiếu chút nữa không kịp trở tay, họ cố gắng nắm chặt tay nhau tạo thành một bức tường người, ngăn cản “đám đông” đang ào ào kéo tới.

Nhưng dù sao số nhân viên an ninh cũng không nhiều bằng số người hâm mộ, dưới sự nỗ lực của đám đông, rốt cục có một nhân viên an ninh không đứng vững nổi nữa, ngã bệt mông xuống mặt đất, tạo thành một khe hở trong bức tường người vốn chặt chẽ. Mọi người đang cố xông vào lập tức trở nên hưng phấn, điên cuồng thét lên, cố gắng mở rộng khe hở này, bổ đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi như một mũi dao nhọn.

Hơn mười vệ sỹ của Âu Dương Nguyệt Nhi đều biến sắc, vội vàng tạo thành một bức tường người ở trước mặt Nguyệt Nhi mới tránh cho nàng không bị những người hâm mộ điên cuồng này xâu xé. Nếu để cho những người này đến gần Nguyệt Nhi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có khi có kẻ thừa dịp hỗn loạn kéo quần áo trên người Nguyệt Nhi xuống cũng nên, trước đây cũng đã có không ít ngôi sao nữ gặp phải cảnh này.

Khác với người hâm mộ điên cuồng, khác với vệ sỹ và các nhân viên an ninh cố gắng ngăn chặn, nhân vật chính là Âu Dương Nguyệt Nhi không chút khẩn trương, nở nụ cười tươi tắn. Tuy rằng nàng cũng rất muốn nói gì đó để trấn an những người hâm mộ đã khổ công chờ đợi cả ngày, nhưng mọi người trên đường đều hô lớn “Âu Dương Nguyệt Nhi'', dù nàng có nói gì đi chăng nữa thì cũng sẽ bị át đi.

Tình hình bắt đầu có chút hỗn loạn, mọi người chen lấn xô đẩy đển có thể tiến thêm được một chút, nhân viên an ninh và vệ sỹ thì cố gắng ngăn cản không để cho ai đến gần Âu Dương Nguyệt Nhi.

Hành động của các nhân viên an ninh rõ ràng đã chọc giận một vài người hâm mộ, một vị người hâm mộ nam tát nhân viên an ninh một cái, nhân viên an ninh vừa bị đánh cũng không dám đánh trả. Nhanh chóng có nhiều người học theo, phát tiết lửa giận khi không thể đến gần nữ thần lên người những nhân viên an ninh đang ngăn cản họ, các nhân viên an ninh này cũng đành méo mặt nắm chặt tay nhau đứng im chịu trận.

Đến tận khi có người ở trong công ty chạy ra dẫn Âu Dương Nguyệt Nhi vào bên trong thì tình hình mới dần dần lắng xuống. Dù Âu Dương Nguyệt Nhi đã đi vào nhưng mọi người cũng không cam tâm rời đi như, tiếp tục vây quanh ở bên ngoài, giơ cao băng rôn và hình ảnh của Âu Dương Nguyệt Nhi, lớn tiếng gọi tên nàng.

Ở trong đại sảnh công ty, Văn Vi, Văn Cường cùng với thị trưởng và ba vị nhân vật lớn xem khung cảnh náo nhiệt bên ngoài qua lớp kính.

“Thật điên cuồng.” Nguyễn Thanh Ngữ sợ hãi vỗ vỗ ngực. Nếu nàng là Âu Dương Nguyệt Nhi, nàng sẽ không thể nào trấn định như cô ấy, nói không chừng đã sớm quay đầu bỏ chạy. Phải biết rằng, vừa rồi những người hâm mộ này liều mạng lao đến như bị điên, nếu để cho bọn họ đến gần Âu Dương Nguyệt Nhi thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Văn Vi mỉm cười nói:

”Vĩnh viễn không nên xem thường sức hấp dẫn và sự ảnh hưởng của các ngôi sao, hơn nữa với một ngôi sao như Nguyệt Nhi, một câu nói của cô ấy có thể thay đổi suy nghĩ của rất nhiều người.”

Văn Cường liếc Văn Vi, nở nụ cười. Hắn biết, Văn Vi nói những lời này cũng không phải để cho Nguyễn Thanh Ngữ nghe mà là để cho thị trưởng và ba vị ở bên cạnh nghe.

Nghe tiếng hét đinh tai nhức óc ở bên ngoài, Nguyễn Thanh Ngữ hỏi:

”Những người này đều là người hâm mộ của Nguyệt Nhi sao?”

“Ừm.” Văn Vi gật đầu.

“Sao lại nhiều người đến như vậy?”

“PR.” Văn Vi mỉm cười nói:

”Sau chuyện lần trước, Nguyệt Nhi đã nửa tháng rồi chưa xuất hiện, phóng viên và người hâm mộ của nàng đương nhiên muốn biết được tin tức về nàng, vậy nên chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này. Đương nhiên, có rất nhiều người thực sự quan tâm đến Nguyệt Nhi. Dù sao việc trước đó có kẻ muốn bắt cóc nàng cũng đã rất rùm beng, việc mọi người muốn biết tình hình gần đây của nàng và nàng có khỏe mạnh hay không cũng là chuyện dễ hiểu.”

Nguyễn Thanh Ngữ hỏi:

”Vậy nên cô tận dụng chuyện này để PR?”



Văn Vi gật đầu nói:

”PR thật ra là một môn tâm lý học, cô phải hiểu được cách nắm chắc điểm mấu chốt sau đó mở rộng nó, tiếp đó thì cũng không có gì khó khăn nữa. Danh tiếng của Nguyệt Nhi đã rất cao, sau khi xảy ra vụ bắt cóc kia thì cô ấy lại càng được lòng người hâm mộ hơn. Đương nhiên, thứ mọi người quan tâm không phải chỉ là kết quả vụ bắt cóc là họ còn muốn biết cả quá trình, như chủ mưu là ai, ai đã cứu cô ấy. Con người mà, luôn thích hóng hớt, màn anh hùng cứu mỹ nhân tuy cũ nhưng vẫn có thể xúc động lòng người. Nhưng sau đó Nguyệt Nhi lại tuyên bố dưỡng bệnh, tránh ở trong nhà không lộ diện nữa. Tôi đã khảo sát một chút, lúc nàng dưỡng bệnh danh tiếng không những không giảm mà còn tăng cao. Vậy nên tôi nghĩ lúc này nếu cô ấy tuyên bố muốn mở công ty thì sẽ đạt được hiệu quả không thể tưởng tượng. Cô xem, hiệu quả ngày hôm nay không phải rất bất ngờ sao?”

Nguyễn Thanh Ngữ nhỏ giọng nói:

”Sao bọn họ biết có người cứu Nguyệt Nhi?”

Văn Vi cười khẽ, trợn mắt mắt, tiến đến cạnh Nguyễn Thanh Ngữ, nhỏ giọng nói vào tai nàng:

”Là tôi tiết lộ.”

Nguyễn Thanh Ngữ kinh ngạc nhìn Văn Vi.

Văn Vi cười nói:

”Không cần nhìn tôi một cách kỳ quái như vậy, việc buôn bán cũng giống như đánh giặc, cần phải không từ thủ đoạn. Chuyện này tôi đã bàn bạc với Nguyệt Nhi, cô ấy cũng đồng ý. Vậy nên tôi đã cho người rải lời đồn, nói khi Nguyệt Nhi bị bắt cóc đã được một thanh niên thần bi cứu thoát. Sau đó tôi lại thêm mắm dặm muối nói cuối cùng mỹ nhân đã yêu anh hùng đã cứu nàng. Thế nào? Đủ mánh lới chứ?”

Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu cười khổ, nói:

”Tôi chỉ sợ hay quá hoá dở.”

“Không đâu, chỉ cần cẩn thận là được. Trong buổi chiêu đãi phóng viên chắc chắn sẽ có phóng viên nhắc đến chuyện chuyện này, đến lúc đó Nguyệt Nhi chỉ cần nói những chuyện này chỉ là lời đồn là được.”

“Nếu Nguyệt Nhi thừa nhận trước mặt mọi người thì sao?”

Văn Vi nhỏ giọng nói:

”Không đâu, chị Giang chắc chắn sẽ không để cho cô ấy làm như vậy. Mấy lời đồn lúc trước đã làm chị ấy rất bực mình, chị ấy chắc chắn không muốn có rắc rối gì thêm.”

Nguyễn Thanh Ngữ cười khổ, nói:

”Hy vọng thế.”

Lúc này, Âu Dương Nguyệt Nhi đang tiến vào trong công ty dưới sự bảo vệ của mọi người, nhưng nàng mới đi được một đoạn thì đã có một đám phóng viên lao đến, dù bị nhân viên an ninh ngăn lại họ vẫn cố gắng đưa mic đến hỏi. Lúc này chị Giang, người đại diện của Nguyệt Nhi đang đứng bên cạnh nàng đứng ra nói gì đó với các phóng viên, vừa nói vừa ra hiệu cho Nguyệt Nhi, ý bảo nàng đi vào.

Thấy màn này, Văn Vi cười nói:

”Thực ra ngôi sao có rất nhiều thứ phải phiền não.”

Nguyễn Thanh Ngữ gật đầu. Tất cả mọi người đều hâm mộ cuộc sống của ngôi sao, nhưng ít ai biết, ngôi sao cũng có những việc phải phiền não. Lúc nào cũng phải chú ý dáng vẻ của mình, bởi vì ngươi không thể biết lúc này gần mình có phóng viên nào không. Chẳng may khi đang ngoáy mũi mà bị chụp ảnh thì tấm ảnh đó sẽ trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ, sẽ là thứ để cho người ta soi mói. Ngươi cũng không thể nói chuyện yêu đương một cách đường đường chính chính, cho dù có yêu ai cũng phải vụng trộm. Không thể tự do mua sắm trên đường, bởi vì nếu bị người khác nhận ra ngươi sẽ bị người khác nhìn chằm chằm như nhìn khỉ trong sở thú. Ngôi sao cũng không có nhiều điều để nói, bởi vì thời gian riêng của bọn họ cũng không nhiều.

Tất cả mọi người đều chỉ thấy được vẻ sáng chói của những ngôi sao, nhưng có ai biết ngôi sao muốn thành công phải gian khổ đến mức nào, lại có ai biết thực ra ngôi sao rất khát vọng được sống như một người bình thường. Hai thế giới bất đồng này tựa như cách nhau một cánh cửa, người ngoài cửa muốn đi vào, người trong cửa muốn đi ra.

Nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi thong dong đi vào công ty, Nguyễn Thanh Ngữ không thể không bội phục, nếu là nàng thì chắc chắn là không được như vậy.

Âu Dương Nguyệt Nhi thật vất vả mới đi vào được đại sảnh, vẫn còn chưa kịp xả hơi thì Văn Cường và đám người thị trưởng đã chờ sẵn từ lâu đã tiến lên bắt tay chúc mừng nàng. Cũng may những nhân vật lớn này đều rất phong độ, sẽ không bám riết lấy người ta, nói chuyện phiếm vài câu với Nguyệt Nhi sau đó liền rời đi.



Âu Dương Nguyệt Nhi chào đám người thị trưởng, đi đến chỗ Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ, cười khẽ, le lưỡi với các nàng. Cử chỉ yêu kiều này của nàng làm cho Vịt Bầu đang đứng ở bên cạnh phải trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy đầu váng mắt hoa. Nguyệt Nhi thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ đáng yêu, sức hấp dẫn không những không giảm mà còn tăng. Cũng may lúc này trong đại sảnh công ty không có phóng viên, nếu có người mà chụp hình ảnh nàng le lưỡi đáng yêu như vậy thì không biết sẽ làm cho cánh đàn ông phải si cuồng đến mức nào đây.

Văn Vi đưa một ly rượu vang đỏ cho nàng:

”Thế nào? Bà chủ ngôi sao của chúng tôi.”

Âu Dương Nguyệt Nhi nhận lấy ly rượu, khẽ cụng ly với Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ, cười khổ:

”Khả năng PR của cô tốt thật, thật đáng tiếc khi cô không làm người đại diện. Vừa rồi khi tôi tiến vào nhìn thấy nhiều người như vậy cũng giật cả mình, thiếu chút nữa thì không dám xuống xe.”

“Hừm.” Văn Vi cười nói:

”Đến mức vậy sao?”

Âu Dương Nguyệt Nhi gật đầu nói:

”Tất nhiên rồi, không tin cô cứ hỏi Thanh Ngữ.”

Nguyễn Thanh Ngữ nhún vai, tỏ vẻ mình sẽ không tham gia vào ''chiến tranh'' giữa hai cô gái này.

Văn Vi cười nói:

” Vậy cô nên tăng lương cho tôi, nếu không có khi tôi sẽ bị công ty khác cướp mất đấy.”

Âu Dương Nguyệt Nhi nói đùa: “Tôi là bà chủ nghèo, cô là nhân viên giàu. Tôi không cho cô mua cổ phiếu đầu tư nên cô đòi tôi tăng lương sao?”

Văn Vi giả vờ quan sát Nguyệt Nhi trong chốc lát, sau đó gật đầu cười nói:

”Không ngờ bà chủ Nguyệt Nhi của chúng ta lại có tiềm chất làm gian thương. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì làm việc cho cô rồi đấy.”

Nguyệt Nhi cười khanh khách, nói:

”Cô đã lên thuyền cướp, giờ có muốn xuống cũng muộn rồi.”

Văn Vi trợn mắt nói:

”Có người nói công ty của mình như cô sao? So sánh công ty mình với thuyền cướp, từ xưa đến nay chắc cô là người đầu tiên.”

Âu Dương Nguyệt Nhi cười nói:

”Đúng rồi, ba nữ cướp, một cái ổ cướp.”

“Ha ha!” Thanh Ngữ vẫn im lặng nãy giờ nhịn không được bật cười. Nguyệt Nhi thật sự rất đáng yêu, thứ gì cũng có thể nói ra không chút e dè, có thể thấy được nàng là một người rất ngay thẳng, dám yêu dám hận.

Trong lúc ba cô gái đang chuyện trò đùa giỡn thì chiếc xe thứ sáu đã chậm rãi chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook