Quyển 3 - Chương 104: Máu nhuộm tàu hàng (hạ)
Khát Trí
05/04/2013
Động tác của Mười Một thực sự quá nhanh, quăng thanh chủy thủ ra, tăng tốc lao lên phía trước, tất cả các động tác đều một hơi hoàn thành, khi kẻ kia còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đến sát bên cạnh rồi.
Tên lính đánh thuê còn lại vô cùng sợ hãi, hắn không ngờ Mười Một vừa có thể nhảy qua một bên né đạn lại vừa có thể ném thanh chủy thủ trong tay ra, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác, một nhát lấy mạng. Khi hắn có phản ứng thì Mười Một đã lao đến trước mắt rồi, lúc hắn đang chuẩn bị nổ súng theo ý thức thì Mười Một đã nắm lấy cánh tay phải hắn, vặn mạnh một cái. “Rắc rắc” một tiếng vang lên, gã lính đánh thuê kêu thảm một tiếng, cánh tay phải của hắn đã bị Mười Một vặn gãy rồi. Mười Một vẫn nắm chặt lấy cánh tay phải của hắn, chân dụng lực đá thẳng vào sau lưng tên lính đánh thuê, dụng lực dứt rời luôn cánh tay hắn ra. Tên lính đánh thuê không ngừng lăn lộn trên mặt đất mà đau đớn kêu lên, Mười Một nhặt lấy khẩu súng trên mặt đấy, nhắm chuẩn vào đầu hắn rồi nổ súng, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này, trên sàn tàu chỗ nào cũng vang lên tiếng súng, vang lên tiếng người kêu thét, những cuộc hỗn chiến xảy ra khắp nơi. Không chỉ Mười Một và Hầu Tử, một số nam nhân dưới hầm vì mạng sống cũng nhặt lấy những khẩu súng từ xác những tên lính đánh thuê đã chết, giao tranh ác liệt với những tên còn lại. Bất quá, phần đông trong số họ vẫn lựa chọn cách tháo chạy, nhân lúc hỗn loạn mà nhảy thẳng xuống biển, không cần biết nơi đây cách bờ bao xa.
Cuộc đấu súng kéo dài mấy tiếng đồng hồ, chiếc thuyền đem lính đánh thuê đến kia không ngờ lại quay đầu rời đi. Sau một thoáng đã biến mất khỏi tầm mắt, trên mặt biển chỉ còn chiếc tàu thủy đơn lẻ đang trôi trên mặt biển, sàn tàu sớm đã bị máu nhộm đỏ rồi.
Khi Mười Một giết xong tên lính đánh thuê cuối cùng, Hầu Tử cả người đẫm máu chạy lại, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
“Lão đại, thật sảng khoái a!”Hầu Tử kích động kêu lên.
Mười Một lau vết máu dính trên mặt, lạnh nhạt nói: “Kết thúc chưa?”
Hầu Tử gật đầu, chần chừ một chút rồi lại tiếp: “Đáng tiếc là ít quá, thêm cả nhân công và thủy thủ cũng không đủ giết a!”
“Còn hành khác vượt biên nào sống không?”
Hầu Tử điểm đầu nói: “Vẫn còn, chừng hai ba chục gì đó!”
Mười Một thản nhiên nói: “Giết hết đi!”
Hầu Tử sững sờ hỏi: “Giết những người vượt biên?”
“Đúng, giết sạch!”
Hai mắt Hầu Tử lóe lên tinh quang, gật đầu lia lịa, chẳng thèm hỏi lý do mà vội vã lao đi luôn.
Mười Một nhặt một khẩu súng khác trên dàn, kiểm tra đạn rồi đi về phía có nhiều thi thể nhất.
Mười Một bảo Hầu tử giết hết những hành khách vượt biên chủ yếu là vì muốn “Ma Quỷ” không chú ý đến bọn họ. Đợi khi quân đội của chính phủ đến tra xét, phát hiện khắp thuyền đều là thi thể của những người vượt biên, những kẻ tổ chức vượt biên và lính đánh thuê thì sẽ liên tưởng đến cuộc chiến chỉ là giữa những người bị bán và lính đánh thuê, nguyên nhân là do sự phản kháng của những hành khách bị bán, cuối cùng dẫn đến một cuộc chiến quy mô lớn. Đại bộ phận đều chiến tử trên thuyền, chỉ có một phần nhỏ thoát được, còn về chuyện họ chạy thoát đến đâu thì chẳng ai biết.
Nếu như trên tàu có một lượng lớn xác lính đánh thuê, còn xác của khách vượt biên thì lại là số ít, người nào cũng có thể suy ra trong số hành khách có cao thủ, Ma Quỷ cũng vẫn có thể suy đoán ra đó là Mười Một và Hầu Tử. Vì thế Mười Một đành bảo Hầu Tử thủ tiêu nốt những người còn lại. Chỉ khi số lượng thi thể hai bên đạt đến một tỉ lệ nhất định, mới có thể làm làm những người điều tra mất phương hướng.
Mười Một chậm rãi bước tới đống thi thể, họng súng chĩa vào một xác chết nói: “Đứng lên!”
"Nữ thi" kia khẽ động đậy, khuôn mặt từ từ ngẩng lên, bên dưới còn có một thiếu niên. Thì ra đó chính là hai tỉ đệ kia.
Nhận ra Mười Một, người tỉ tỉ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn quanh một chút, thẫn thờ nói: “Chúng ta còn sống sao?”
Đệ đệ vẫn nằm dưới đất, tò mò nhìn Mười Một và nòng súng đang chĩa thẳng vào chị mình.
Nhưng tỉ tỉ lại như không hề để ý, vội kéo nó đứng dậy, lau vết máu trên mặt rồi mỉm cười: “Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi! Tôi tên Moira, đây là em tôi, Walter.”
Nòng súng trong tay Mười Một vẫn chĩa vào họ, vẻ mặt hết sức lạnh lùng. Walter sợ hãi nấp ra sau lưng chị, Moira vẫn thản nhiên, khẽ vỗ lên vai em, mỉm cười nhìn về phía Mười Một nói: “Em trai tôi không thích nói chuyện.”
Mười Một chậm rãi hạ khẩu súng xuống, lạnh nhạt nói: “Tự tìm thuyền đi đi!” Dứt lời liền quay người rời đi.
Vì sao? Vì sao không giết bọn họ?
Vừa đi, Mười Một vừa tự hỏi mình. Quả thực hắn vốn định giết cả hai chị em, nhưng sau khi nhìn thấy họ, hắn lại đột nhiên không muốn giết nữa. Vì sao lại như vậy? Mười Một nghĩ không thông, chỉ cảm thấy lờ mờ. Hình như sau khi nhìn thấy đôi mắt trong sáng của Walter, hắn chẳng còn sát ý nữa.
“Thôi vậy, dù sao cũng chẳng ai tin hai đứa nhỏ này lại cầm súng giết người!” Mười Một vừa tự tìm lý do vừa tiếp tục lục soát xem có người nào còn sống không.
Sauk hi Mười Một rời đi, Walter mới thở phào một hơi mà thấp giọng nói: “Chị, người này thật đáng sợ!”
Moira trìu mến vuốt ve mái tóc em trai, nói: “Không phải đâu, anh ta còn cứu chúng ta nữa mà.”
Walter lắc đầu: “Anh ta muốn giết chúng ta!”
Moira sững sờ một chút rồi hỏi: “Em lại dùng khả năng đó?”
Walter gật đầu, níu chặt lấy tay áo Moira, giống như một đứa bé vừa làm sai chuyện gì nói: “Em rất sợ nên mới dùng nó với anh ta.”
Moira thở dài: “Walter, đáp ứng với chị, sau này đừng dùng năng lực đó nữa được không? Nếu bị họ phát hiện, chúng ta…” Nói đến đây, Moira cắn chặt môi lại, giường như không dám nói tiếp.
Trên mặt Walter lộ rõ thần sắc buồn bã, gật đầu nói: “Em biết rồi, chị...” Nó lại đưa mắt nhìn những xác chết xung quanh, có chút sợ hãi mà dựa sát vào Moira hỏi: “Chị, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Moira tựa hồ cũng không muốn đứng mãi trong đống xác chết, nàng kéo tay Walter nói: “Người đó rất lợi hại, chúng ta đi hỏi anh ta xem, liệu có nguyện ý giúp chúng ta không?”
“Nhưng, chị…”
Moira nắm chặt tay lại, an ủi: “Không sao đâu, có chị đây rồi.”
Lúc này Mười Một đã kiểm tra hết một lượt những thi thể bên ngoài, trừ bảy người còn chưa chết hẳn đã được hắn tiễn đi, những người còn lại đều đã chết. Mười Một kéo xác đám lính đánh thuê vào một chỗ, tìm dây thừng và vật nặng buộc chúng lại với nhau.
Lúc này, Hầu Tử hưng phấn chạy lại và reo lên: “Lão đại, giải quyết xong rồi! Ý, anh định làm gì vậy?”
Mười Một đá mấy cái xác đã được buộc kèm vật nặng đó xuống biển, nhìn theo cho đến khi nó chìm hẳn xuống mới trả lời: “Làm bớt số thi thể lính đánh thuê!”
Hầu Tử sửng sốt hỏi: “Vì sao?”
Mười Một vừa tiếp tục kéo thêm xác mấy tên lính đánh thuê đến vừa giải thích cho Hầu Tử, Hầu Tử nghe xong liền giơ ngón tay cái lên nói: “Lão đại không hổ là lão đại, thật là giỏi a!”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Nếu số lượng xác những tên lính đánh thuê đã trải qua huấn luyện và xác của những người bình thường xấp xỉ bằng nhau, chắc chắn sẽ làm kẻ khác hoài nghi. Vứt bớt số xác lính đánh thuê đi, để tỉ lệ hai bên là 3 : 1 thì mới được.”
Tên lính đánh thuê còn lại vô cùng sợ hãi, hắn không ngờ Mười Một vừa có thể nhảy qua một bên né đạn lại vừa có thể ném thanh chủy thủ trong tay ra, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác, một nhát lấy mạng. Khi hắn có phản ứng thì Mười Một đã lao đến trước mắt rồi, lúc hắn đang chuẩn bị nổ súng theo ý thức thì Mười Một đã nắm lấy cánh tay phải hắn, vặn mạnh một cái. “Rắc rắc” một tiếng vang lên, gã lính đánh thuê kêu thảm một tiếng, cánh tay phải của hắn đã bị Mười Một vặn gãy rồi. Mười Một vẫn nắm chặt lấy cánh tay phải của hắn, chân dụng lực đá thẳng vào sau lưng tên lính đánh thuê, dụng lực dứt rời luôn cánh tay hắn ra. Tên lính đánh thuê không ngừng lăn lộn trên mặt đất mà đau đớn kêu lên, Mười Một nhặt lấy khẩu súng trên mặt đấy, nhắm chuẩn vào đầu hắn rồi nổ súng, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này, trên sàn tàu chỗ nào cũng vang lên tiếng súng, vang lên tiếng người kêu thét, những cuộc hỗn chiến xảy ra khắp nơi. Không chỉ Mười Một và Hầu Tử, một số nam nhân dưới hầm vì mạng sống cũng nhặt lấy những khẩu súng từ xác những tên lính đánh thuê đã chết, giao tranh ác liệt với những tên còn lại. Bất quá, phần đông trong số họ vẫn lựa chọn cách tháo chạy, nhân lúc hỗn loạn mà nhảy thẳng xuống biển, không cần biết nơi đây cách bờ bao xa.
Cuộc đấu súng kéo dài mấy tiếng đồng hồ, chiếc thuyền đem lính đánh thuê đến kia không ngờ lại quay đầu rời đi. Sau một thoáng đã biến mất khỏi tầm mắt, trên mặt biển chỉ còn chiếc tàu thủy đơn lẻ đang trôi trên mặt biển, sàn tàu sớm đã bị máu nhộm đỏ rồi.
Khi Mười Một giết xong tên lính đánh thuê cuối cùng, Hầu Tử cả người đẫm máu chạy lại, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
“Lão đại, thật sảng khoái a!”Hầu Tử kích động kêu lên.
Mười Một lau vết máu dính trên mặt, lạnh nhạt nói: “Kết thúc chưa?”
Hầu Tử gật đầu, chần chừ một chút rồi lại tiếp: “Đáng tiếc là ít quá, thêm cả nhân công và thủy thủ cũng không đủ giết a!”
“Còn hành khác vượt biên nào sống không?”
Hầu Tử điểm đầu nói: “Vẫn còn, chừng hai ba chục gì đó!”
Mười Một thản nhiên nói: “Giết hết đi!”
Hầu Tử sững sờ hỏi: “Giết những người vượt biên?”
“Đúng, giết sạch!”
Hai mắt Hầu Tử lóe lên tinh quang, gật đầu lia lịa, chẳng thèm hỏi lý do mà vội vã lao đi luôn.
Mười Một nhặt một khẩu súng khác trên dàn, kiểm tra đạn rồi đi về phía có nhiều thi thể nhất.
Mười Một bảo Hầu tử giết hết những hành khách vượt biên chủ yếu là vì muốn “Ma Quỷ” không chú ý đến bọn họ. Đợi khi quân đội của chính phủ đến tra xét, phát hiện khắp thuyền đều là thi thể của những người vượt biên, những kẻ tổ chức vượt biên và lính đánh thuê thì sẽ liên tưởng đến cuộc chiến chỉ là giữa những người bị bán và lính đánh thuê, nguyên nhân là do sự phản kháng của những hành khách bị bán, cuối cùng dẫn đến một cuộc chiến quy mô lớn. Đại bộ phận đều chiến tử trên thuyền, chỉ có một phần nhỏ thoát được, còn về chuyện họ chạy thoát đến đâu thì chẳng ai biết.
Nếu như trên tàu có một lượng lớn xác lính đánh thuê, còn xác của khách vượt biên thì lại là số ít, người nào cũng có thể suy ra trong số hành khách có cao thủ, Ma Quỷ cũng vẫn có thể suy đoán ra đó là Mười Một và Hầu Tử. Vì thế Mười Một đành bảo Hầu Tử thủ tiêu nốt những người còn lại. Chỉ khi số lượng thi thể hai bên đạt đến một tỉ lệ nhất định, mới có thể làm làm những người điều tra mất phương hướng.
Mười Một chậm rãi bước tới đống thi thể, họng súng chĩa vào một xác chết nói: “Đứng lên!”
"Nữ thi" kia khẽ động đậy, khuôn mặt từ từ ngẩng lên, bên dưới còn có một thiếu niên. Thì ra đó chính là hai tỉ đệ kia.
Nhận ra Mười Một, người tỉ tỉ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn quanh một chút, thẫn thờ nói: “Chúng ta còn sống sao?”
Đệ đệ vẫn nằm dưới đất, tò mò nhìn Mười Một và nòng súng đang chĩa thẳng vào chị mình.
Nhưng tỉ tỉ lại như không hề để ý, vội kéo nó đứng dậy, lau vết máu trên mặt rồi mỉm cười: “Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi! Tôi tên Moira, đây là em tôi, Walter.”
Nòng súng trong tay Mười Một vẫn chĩa vào họ, vẻ mặt hết sức lạnh lùng. Walter sợ hãi nấp ra sau lưng chị, Moira vẫn thản nhiên, khẽ vỗ lên vai em, mỉm cười nhìn về phía Mười Một nói: “Em trai tôi không thích nói chuyện.”
Mười Một chậm rãi hạ khẩu súng xuống, lạnh nhạt nói: “Tự tìm thuyền đi đi!” Dứt lời liền quay người rời đi.
Vì sao? Vì sao không giết bọn họ?
Vừa đi, Mười Một vừa tự hỏi mình. Quả thực hắn vốn định giết cả hai chị em, nhưng sau khi nhìn thấy họ, hắn lại đột nhiên không muốn giết nữa. Vì sao lại như vậy? Mười Một nghĩ không thông, chỉ cảm thấy lờ mờ. Hình như sau khi nhìn thấy đôi mắt trong sáng của Walter, hắn chẳng còn sát ý nữa.
“Thôi vậy, dù sao cũng chẳng ai tin hai đứa nhỏ này lại cầm súng giết người!” Mười Một vừa tự tìm lý do vừa tiếp tục lục soát xem có người nào còn sống không.
Sauk hi Mười Một rời đi, Walter mới thở phào một hơi mà thấp giọng nói: “Chị, người này thật đáng sợ!”
Moira trìu mến vuốt ve mái tóc em trai, nói: “Không phải đâu, anh ta còn cứu chúng ta nữa mà.”
Walter lắc đầu: “Anh ta muốn giết chúng ta!”
Moira sững sờ một chút rồi hỏi: “Em lại dùng khả năng đó?”
Walter gật đầu, níu chặt lấy tay áo Moira, giống như một đứa bé vừa làm sai chuyện gì nói: “Em rất sợ nên mới dùng nó với anh ta.”
Moira thở dài: “Walter, đáp ứng với chị, sau này đừng dùng năng lực đó nữa được không? Nếu bị họ phát hiện, chúng ta…” Nói đến đây, Moira cắn chặt môi lại, giường như không dám nói tiếp.
Trên mặt Walter lộ rõ thần sắc buồn bã, gật đầu nói: “Em biết rồi, chị...” Nó lại đưa mắt nhìn những xác chết xung quanh, có chút sợ hãi mà dựa sát vào Moira hỏi: “Chị, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Moira tựa hồ cũng không muốn đứng mãi trong đống xác chết, nàng kéo tay Walter nói: “Người đó rất lợi hại, chúng ta đi hỏi anh ta xem, liệu có nguyện ý giúp chúng ta không?”
“Nhưng, chị…”
Moira nắm chặt tay lại, an ủi: “Không sao đâu, có chị đây rồi.”
Lúc này Mười Một đã kiểm tra hết một lượt những thi thể bên ngoài, trừ bảy người còn chưa chết hẳn đã được hắn tiễn đi, những người còn lại đều đã chết. Mười Một kéo xác đám lính đánh thuê vào một chỗ, tìm dây thừng và vật nặng buộc chúng lại với nhau.
Lúc này, Hầu Tử hưng phấn chạy lại và reo lên: “Lão đại, giải quyết xong rồi! Ý, anh định làm gì vậy?”
Mười Một đá mấy cái xác đã được buộc kèm vật nặng đó xuống biển, nhìn theo cho đến khi nó chìm hẳn xuống mới trả lời: “Làm bớt số thi thể lính đánh thuê!”
Hầu Tử sửng sốt hỏi: “Vì sao?”
Mười Một vừa tiếp tục kéo thêm xác mấy tên lính đánh thuê đến vừa giải thích cho Hầu Tử, Hầu Tử nghe xong liền giơ ngón tay cái lên nói: “Lão đại không hổ là lão đại, thật là giỏi a!”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Nếu số lượng xác những tên lính đánh thuê đã trải qua huấn luyện và xác của những người bình thường xấp xỉ bằng nhau, chắc chắn sẽ làm kẻ khác hoài nghi. Vứt bớt số xác lính đánh thuê đi, để tỉ lệ hai bên là 3 : 1 thì mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.