Quyển 8 - Chương 364: Một lũ điên
Khát Trí
06/04/2013
Chuyện Mười Một liều mạng cố nhiên là có liên quan đến phong cách công kích của hắn, đồng thời hắn cũng có một cách nghĩ riêng biệt.
Khi bốn bao thủ của Long Hồn xuất hiện, hắn liền nghĩ tới vấn đề thoát thân, không chỉ là bản thân an toàn rời đi, còn phải mang theo cả Walter, còn về tiểu nữ hài kia Mười Một chẳng thèm quản đến nó sống chết ra sao. Cho đến khi Băng Nham đứng dậy và cùng hắn đơn đả độc đấu, càng đúng với ý nghĩ của hắn. Với một mình hắn khi một mình đánh với bốn tuyệt đỉnh cao thủ, đó là chuyện không tưởng, nơi đây tùy tiện xuất ra hai người cũng đều có thể dễ dàng tiêu diệt hắn, nhưng một đánh một thì lại khác.
Tuy khi lần đầu giao đấu cũng Tửu Quỷ, đã từng bị Tửu Quỷ đánh cho chẳng thể xuất nổi chiêu, nhưng sau khi Mười Một gia nhập Long Hồn đã liều mạng liện tập các kĩ xảo ở đủ mọi phương diện, sau những lần không ngừng luyện tập đã có sức để liều được với Tửu Quỷ. Điểm này đến cả Tửu Quỷ cũng không thể không thừa nhận sự tiến bộ của hắn là cực nhanh, nhưng kì thực phần lớn là do thân thể khác với người thường của Mười Một, nên biết không cần biết là khả năng ứng biến hay sức bạo phát của hắn đều là hấp thụ năng lượng từ ngoại giới, các loại cơ năng ở mọi nơi trên thân thể đều đạt tới cực hạn của nhân loại. Lại thêm kinh nghiệm thực chiến cực kì phong phú, những tiến bộ của hắn có thể dễ dàng tưởng tượng ra.
Cho nên ngay từ đầu Mười Một đã quyết định chủ ý, nhanh chóng chế trụ Băng Nham, lấy tính mệnh Băng Nham uy hiếp ba cao thủ còn lại. Mặc dù ý nghĩ này rất hay, nhưng hành động thực tế thì lại không dễ dàng như vậy. Băng Nham mặc dù thuộc dị năng tổ, mà dị năng tổ cõng không phải dùng võ thuật khi chiến đấu, nhưng dù sao thực lực cao thủ đời thứ ba cũng không yếu. Mặc dù Băng Nham tại phương diện vũ kỹ so ra kém Tửu quỷ, thậm chí là Liệt Hỏa, nhưng dù sao cũng không yếu. Mười Một mặc dù tiến bộ cực nhanh, nhưng ngắn ngủi mấy tháng lại muốn có thể phát triển phi tốc, thậm chí một bước lên trời, dù sao cũng không quá có khả năng, cho nên tổng thể mà nói Mười Một vẫn không phải là đối thủ của Băng Nham
Cho nên Mười Một không thể không liều mạng, mặc kệ kỷ xảo của Băng Nham cao thâm mạt trắc như thế nào, cũng mặc kệ hắn ra đòn hoa lệ bức nhân như thế nào, Mười Một đều là ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái. Ánh mắt của hắn cùng với tay thành một đường thẳng tắp, bỏ qua hết tất cả kỷ xảo, lấy tính mạng của chính mình để đổi với tính mạng của đối phương.
Không thể không nói sách lược của Mười Một rất thành công, hắn đã đoán chắc Băng Nham sẽ không hạ sát thủ, mặc dù ngẫu nhiên thân thể sẽ phải hứng chịu vài đòn trọng kích. Nhưng dựa vào thân thể cường hãn, cùng với năng lực khôi phục như một siêu nhân, những điều đó cho phép hắn có thể ngạnh tiếp. Nhưng mà Băng Nham lại là không có được thân thể biến thái như Mười Một, ngay cả một đòn trọng kích của Mười Một hắn cũng không dám toàn lực ngạnh tiếp, chỉ có thể dùng kỷ xảo để mượn lực.
Phải biết rằng mỗi lần Mười Một công kích đều trực tiếp nhằm vào chổ yếu hại của đối phương, nếu trúng phải một quyền, hơn nữa với lực độ trọng kích như vậy, cho dù hắn không mất mạng tại chỗ cũng khẳng định cũng bị trọng thương phải dưỡng thương ít nhất là nữa năm, điều này đối với Băng Nham mà nói là đắc bất thường thất (cái được không bù nổi cái mất)
Cho nên, một người thì như kẻ điên liều mạng công kích, một người lại sợ này sợ nọ, cuối cùng thế chủ động tấn công lúc đầu chuyển thành toàn lực phòng ngự, kết quả vẫn là hình thành một cục diện tương đương nhau.
Hai cao thủ của Võ học tổ quay mặt nhìn nhau, không nghĩ sẽ gặp một kẻ hậu sinh lại cường hãn như vậy, tin rằng cho dù thay bọn họ vào đó chỉ sợ cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Điều này không phải là do hai cao thủ này tự ti, nhưng sự thật cho dù là bọn họ thì kết cục cũng không tốt hơn được. Mặc dù về phương diện võ thuật, bọn họ so với Băng Nham cao hơn rất nhiều.
Nhưng Băng Nham dù sao cũng là dị năng cao thủ, bởi vì hắn có dị năng nên Mười Một mới không dám dùng đến dị năng. Nếu thay là bọn họ, Mười Một khẳng định sẽ không cố kỵ, đến lúc đó, chỉ cần thân thể bọn họ chạm vào Mười Một đều sẽ bị kết băng. Loại tư vị này bọn họ không thích chút nào. Hơn nữa bọn họ không thể lấy đi tính mạng của Mười Một, khẳng định là không dám quá tay quá chân, sợ đầu sợ đuôi, tính ra thì cũng sẽ không có bao nhiêu tác dụng .
Bốn cao thủ âm thầm kinh ngạc, cũng càng kiên định phải nghĩ cách bắt bằng được Mười Một trở về. Thử nghĩ, nếu để cho hắn thêm một đoạn thời gian phát triển nữa, đến lúc đó lại đi ra ngoài gây hại, chỉ sợ cả Long Hồn cũng không có mấy người có khả năng chế trụ hắn.
Băng Nham càng là đánh lâu chưa dừng lại càng nóng vội. Bỗng dưng, hắn hừ nhẹ một tiếng, khi thủ chưởng ngăn lại công kích của Mười Một đồng thời hạ thân nhanh chóng đá ra một cước. Một cước sét đánh này không phải hướng về phía Mười Một mà là đá về hướng khoảng không. Khi cước còn chưa tung ra hết thì từ tư thế quái dị nhanh chóng co trở về, đầu gối từ một góc độ khó tin đánh về phía sau đầu gối của Mười Một.
Tại thời điểm Băng Nham tung chân ra, Mười Một cũng đã nhận biết, nhưng hắn hoàn toàn đã bỏ qua thủ thế, còn để cho tay trái tự do hành động liều mạng công kích vào chỗ yếu hại của Băng Nham. Khi đầu gối Băng Nham còn cách khoảng một đốt ngón tay thì đầu gối hắn vòng một chút, vừa hay hạ xuống.
Trong lúc này, cảm giác như có một cỗ băng lãnh thấu xương theo đầu gối hướng về phía cái chân lan tràn ra.
Sắc mặt Mười Một bỗng dưng biến đổi. Hắn không ngờ tới Băng Nham cư nhiên đã bắt đầu ngầm dở trò, nhưng lúc này phản kháng đã là không còn kịp rồi. Băng Nham dù sao so với Mười Một có hơn mười năm thời gian rèn luyện trên phương diện nghiên cứu và tu luyện dị năng, dị năng của Mười Một so sánh cùng với hắn là không đáng nói đến, chỉ riêng là phương diện dị năng khống chế cũng cách xa không bằng Băng Nham. Chẳng hạn như, lúc Mười Một dùng dị năng công kích thì Băng Nham có thể lập tức nhận thấy được mà phản kích. Nhưng ngược lại lúc Băng Nham dùng dị năng công kích thì Mười Một lại phát hiện không được, cũng đã chịu thiệt đối với phương diện khống chế này.
Mười Một trong mắt lóe lên một tia sát khí, không để ý đến thương thế trên đùi, tả chưởng hung hăng đánh ra, đồng thời dùng trán đập mạnh vào mặt Băng Nham. Băng Nham dù sao cũng là cao thủ, lập tức có phản ứng, tay phải hơi cong lại, dùng khuỷu tay cản lại chưởng lực của Mười Một, đồng thời hữu chưởng chuyển thành đao bổ tới yết hầu Mười Một.
Nhưng mà sự tình đã xảy ra đúng là làm cho người ta giật mình, chỉ thấy cằm Mười Một hạ xuống, bỗng nhiên miệng mãnh liệt mở ra hung hăng cắn bàn tay của Băng Nham. Thế tới mạnh mẽ của một chưởng đao này lại bị ngăn trở lại, nhưng là công kích cao cường như vậy sao có thể dễ dàng đỡ được? Mười Một mặc dù sử dụng hàm răng để ngăn cản, nhưng mà lực công kích đồng dạng chấn động cả mồm tê dại, bên mép khóe miệng nhất thời chảy ra nhiều máu tươi, đó là máu từ hàm răng chảy ra.
Băng Nham bị đau kêu to một tiếng "Oa" , dùng sức muốn giằng tay của hắn ra, nhưng Mười Một lại giống như chó điên mặc kệ sống chết cũng cố cắn, không dám buông lỏng chút nào. Còn lại ba gã cao thủ đang theo dõi đều trợn mắt há hốc mồm, đánh nhau bọn họ đã gặp nhiều lần, nhưng vô lại như thế lại đánh nhau không cần mặt mũi bọn họ còn thật sự không có gặp qua. Bình thường người luyện võ đều tự giữ thân phận, nhất là cao thủ càng như thế, ngươi gặp qua có cao thủ nào đánh không lại người ta lại giở trò cắn chưa?
Bất quá cũng không thể trách bọn họ, sự huấn luyện của "Ma Quỷ" luôn luôn đều là dùng hết thảy vũ khí có thể sử dụng để thương tổn đối thủ, chỉ xem kết quả không xem thủ đoạn, Mười Một càng đem điểm này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Trong mắt Mười Một mà nói không có cái gì đáng xấu hổ cả, thể diện cũng không trọng yếu bằng mạng sống, mạng sắp mất còn muốn thể diện để làm chi?
Có lẽ trong con mắt những cao thủ, thủ đoạn dối trá, chẳng hạn như ném cát bụi, hạ độc, phóng ám khí, thậm chí là cắn người, mấy cái này đều là hành vi đáng xấu hổ , nhưng mấy cái này với Mười Một là người từ nhỏ lớn lên ở trong "Ma Quỷ" mà nói lại rất bình thường. Bọn họ sẽ không hỏi thủ đoạn có hèn hạ hay không, chỉ cần cuối cùng có thể giết ngươi, đó chính là đã thắng rồi, đối với bọn họ mà nói kết quả chỉ có thắng và thua. Chết hoặc sống, không có khả bất khả sỉ hoặc ti bất ti bỉ, cũng chỉ đơn giản như vậy.
(khả bất khả sỉ, ti bất ti bỉ: xấu cũng không xấu hổ, hèn cũng không hèn hạ)
Giữa sân hình thành trạng thái dính chặt, hai người có một tay không thể dùng, Mười Một cắn tay kia của Băng Nham, Băng Nham có thể xử dụng chỉ có hai cái chân, mặc dù Mười Một còn có một chân cũng không thể động, nhưng hắn còn có tay. Kết quả lại biến thành một loại cực kì buồn cười, tình huống dính liền lại làm cho người ta thực sự bất đắc dĩ.
Hai người dính cùng một chỗ, người tuổi trẻ cắn tay người trung niên. Người trung niên bị đau "oa oa" kêu to nhưng lại không biết làm sao, đầu gối không ngừng đánh về nửa thân dưới của người tuổi trẻ. Nhưng mỗi lần tay người tuổi trẻ đánh ra đều đỡ được mu đầu gối bên kia của đối phương.
Tên cao thủ dị năng tổ còn lại thở dài, lắc đầu nhằm giữa sân đi đến. Nếu như hắn vẫn không ra ngăn cản, tình cảnh đã có thể biến đổi càng thêm không thể khống chế được. Huống hồ còn có hai người Võ học tổ đang ở chỗ này, Dị năng tổ bọn họ cũng không thể để cho võ học tổ chê cười.
Ở thời điểm người này vừa mới đi về phía trước được hai bước, Walter đột nhiên xoay người quay mặt về phía hắn. Người cao thủ này sửng sốt một chút. Trực giác cảm thấy hai mắt Walter có loại cảm giác đau đớn, hắn muốn dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Walter, nhưng lại kinh ngạc phát hiện mắt mình lại không dời đi được.
Lúc này Walter đã thực sự cố hết sức, hắn dù sao không có trải qua huấn luyện dị năng chính thống, tại sau khi dị năng bắt đầu có, tất cả đều là bản thân hắn một đường tìm tòi tự luyện, cho nên phương diện dị năng so ra kém xa long hồn cao thủ. Nhưng hắn thắng tại lúc người ta đối với hắn không thiết phòng bị, nói thật thì, ngay từ đầu sự chú ý của mọi người đều tập trung tại trên người Mười Một, ai còn có thể nghĩ đến một người thiếu niên mới chỉ rèn luyện thân thể quá vài năm.
Walter đột nhiên ra tay khiến cho gã dị năng cao thủ nhất thời chịu sự khống chế. Nhưng người ta dù sao là mưa dầm thấm lâu trong đó hơn mười năm, về điểm này năng lực đáng thương đến bạc nhược như Walter như thế nào có thể so sánh kịp? Cho nên rất nhanh, gã cao thủ này đã bắt đầu từ trong sự khống chế tâm linh của Walter dần dần hồi tỉnh.
Walter cắn chặt răng, không để ý mọi thứ thi triển ra dị năng, điều duy nhất bây giờ hắn có thể làm chính là đảm bảo ngăn chặn người này. Cho Mười Một tranh thủ một chút thời gian. Đáng tiếc cho dù hắn liều mạng cũng vô dụng. Đối phương rất nhanh đã thoát được.
Lắc rung cái đầu, người cao thủ dị năng tổ này cười nói:
-"Năng lực cũng không tồi. A, ta nhớ rõ Dị năng tổ chúng ta trước kia cũng có một gã Tâm linh dị năng giả, bất quá so với ngươi hắn mạnh hơn nhiều lắm."
Walter vẻ mặt trắng bệch, đây là hiện tượng hao tổn quá độ, cái trán của hắn tràn đầy mồ hôi, đang thở phì phò nhìn chằm chằm cao thủ này. Vào lúc này, hai gã cao thủ Võ học tổ còn không có hành động gì đều không hẹn mà cùng xoay người nhìn phía sau. Ngay cả gã cao thủ Dị năng tổ và Walter cũng chú ý tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn phía phương hướng đó.
"Két!" một thanh âm chói tai của lốp xe ma sát mặt đất tạo nên từ xa xa truyền đến, Ngay sau đó "Oanh" một tiếng, thanh âm nhấn ga mãnh liệt tăng tốc độ rú lên.
Theo thanh âm càng ngày càng gần, rất nhanh, tất cả mọi người nhìn thấy một bóng đen từ xa xa trên đường, hai luồng đèn pha chói mắt chiếu đến. Một chiếc xe việt dã màu đen giống như con bò tót phát điên, một mặt gầm rú một mặt xông tới.
Hai cao thủ Võ học tổ liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người nhằm phương hướng xe hơi đi tới vài bước .
Cùng lúc đó, chiếc xe hơi đang gầm rú kia đã lướt nhanh mà tới.
"tạch tạch tạch……" tử đạn không ngừng từ trong nòng súng tự động phả ra, kèm theo thương tiếng súng vang lên còn có tiếng hô to gào thét mà Mười Một phi thường quen thuộc. Trong cả đội ngũ của Hắc Ám thập tự, có thể loại giống như Trương Phi "Aaaaaa...." kêu loạn, cũng chỉ có Hầu Tử tên gia hoả này mới có thể làm như vậy.
Đồng thời tại lúc tiếng súng vang lên, gã cao thủ Võ học tổ tiến lên vài bước đang định ngăn chiếc xe lại lập tức nhận thấy được nguy hiểm nhảy sang bên cạnh. Mà lúc này, Lãnh Dạ bưng theo một khẩu súng tự động từ cửa sổ khác thò ra nửa thân người, họng súng nhắm ngay gã cao thủ Võ học tổ kia, lại một lần nữa phát ra tiếng rống giận dử của khẩu tiểu liên.
Hai người kia mặc dù đều là cao thủ, nhưng không thể có khả năng có được cảnh giới đao thương bất nhập, muốn bọn họ dùng chính thân thể mình để đỡ tử đạn đó là vạn vạn lần không thể, cho nên không có gì ngăn cách cản trở, hai người cao thủ võ học tổ này đều nhảy sang bên cạnh tránh tử đạn, mà xe hơi cũng không hề bị ngăn cản cách trở xông vào giữa sân.
Cũng ngay thời điểm hai gã cao thủ võ học tổ nhảy ra, gã cao thủ dị năng tổ còn lại rốt cuộc cũng chuẩn bị xông về phía Mười Một, hắn cần phải bắt được Mười Một trứơc khi xe hơi dừng lại ở bên cạnh gã.
Lúc này Băng Nham cũng đã bất chấp tất cả cố kỵ vẫn có từ đầu, bây giờ hắn cũng có cùng ý nghĩ, thà rằng trọng thương Mười Một cũng tuyệt nhiên không thể để cho hắn chạy thoát. Cho nên Băng Nham lập tức quyết định thà rằng buông bỏ không cần cánh tay này, cũng không có thể để cho hắn chạy trốn. Băng Nham đã tập trung dị năng trong cơ thể dồn vào cánh tay ào xuất ra, hắn định đem cánh tay mình cùng miệng Mười Một toàn bộ đông kết, như vậy là có thể cho đồng bạn tranh thủ một ít thời gian.
Ngay lúc này, Mười Một đột nhiên mở miệng khiến Băng nham sửng sốt một chút, chỉ thấy bàn tay của mình mơ hồ huyết nhục, nhất thời ngược lại khó mà thích ứng, mà ngay lúc thất thần này, cánh tay trái của Mười Một đã chộp vào yết hầu của hắn.
-“Dừng tay!” Mười Một quát lớn.
Đang chuẩn bị xông tới thì cao thủ tổ di năng chợt sửng sốt, hắn thấy Băng Nham đã bị Mười Một chế trụ, từ trong ánh mắt của Mười Một, hắn trông thấy sát ý mãnh liệt, đồng thời bằng trực giác cảm nhận được chỉ cần mình khẽ động một chút thì tên phản đồ này không hề do dự giết chết đồng bạn của mình, vì vậy gã cao thủ này đành phải dừng lại, nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan
"Két!" Vịt bầu khống chế phương hướng quay xe một cách hoàn hảo, đỗ sát bên người Mười Một. Làm thế không phải vì hắn còn tâm trạng để đùa mà vì động năng của xe quá lớn, căn bản không thể phanh xe chính xác nên hắn làm thế để tăng ma sát.
Lãnh Dạ gầm to:
-"Lên xe!"
Bên kia, Hầu Tử một người hai súng điên cuồng xả đạn liều mạng ngăn cản hai cao thủ ở tổ võ học tiến đến, mặt khác Mười Một đã khống chế Băng Nham tạo thành thế giằng co với một cao thủ dị năng tổ khác.
Không phải Băng Nham không nghĩ đến việc phản kháng mà mọi việc xảy ra quá nhanh, hắn vừa bị Mười Một chế trụ xe hơi cũng đã dừng lại, hắn chưa kịp làm gì thì một họng súng đã chĩa vào đầu hắn, mà người cầm khẩu súng này là Lãnh Dạ.
Walter không cần người khác nhắc nhở, cũng không hề do dự lập tức kéo Tiểu Diệp đang bị dọa đến choáng váng vào trong xe.
Mười Một khống chế Băng Nham từng bước từng bước lùi vào trong xe, lúc thân thể hắn đã lùi vào trong xe, mà thân thể Băng Nham thì vẫn che trước cửa xe, sau gáy là một khẩu súng.
Sau khi mọi người an toàn tiến vào xe, Vịt Bầu không đợi mọi người ra lệnh lập tức khởi động xe rời đi. Họng súng của Lãnh Dạ vẫn chĩa vào Băng Nham, vừa rồi truớc lúc Mười Một buông tay đã dùng băng dị năng khống chế nửa dưới của Băng Nham không để cho gã cử động, mà Băng Nham cũng thật thà hợp tác không phản kháng.
Hai gã cao thủ của tổ Võ học mắt thấy xe hơi rời đi không để ý đến vết thuơng do đạn bắn, muốn truy đuổi theo. Nhưng lúc này, bổng nhiên từ bên trong cửa kính xe có một vật văng ra rơi xuống trên mặt đường.
“Đinh!”
Vật này màu xanh biếc, lăn vài cái rồi dừng lại trên đường truy đuổi của hai gã cao thủ.
-“Lựu đạn!”
Hai gã cao thủ tổ Võ học biến sắc, nhanh chóng phóng ra hai phía. Mà cao thủ còn lại của Dị năng tổ trong nháy mắt vọt tới ôm lấy Băng Nham lăn nhanh qua một bên.
Bốn người này nằm sấp trên mặt đất đợi thật lâu, nhưng đều không nghe được tiếng nổ mạnh như họ tưởng tượng. Hai gã cao thủ Võ học tổ nhìn nhau, một gã can đảm đứng lên đi tới bên cạnh trái “lựu đạn” sau đó nhặt nó lên nhìn nhìn, rồi hướng tới đồng bọn, cười khổ nói:
-“Bị lừa rồi, bọn họ không giật chốt bảo hiểm.”
Lúc này, những người còn lại mới đứng lên, gã cao thủ kia của Võ học tổ cắn răng nghiến lợi hặm hực nói:
-“Một lũ điên.”
Khi bốn bao thủ của Long Hồn xuất hiện, hắn liền nghĩ tới vấn đề thoát thân, không chỉ là bản thân an toàn rời đi, còn phải mang theo cả Walter, còn về tiểu nữ hài kia Mười Một chẳng thèm quản đến nó sống chết ra sao. Cho đến khi Băng Nham đứng dậy và cùng hắn đơn đả độc đấu, càng đúng với ý nghĩ của hắn. Với một mình hắn khi một mình đánh với bốn tuyệt đỉnh cao thủ, đó là chuyện không tưởng, nơi đây tùy tiện xuất ra hai người cũng đều có thể dễ dàng tiêu diệt hắn, nhưng một đánh một thì lại khác.
Tuy khi lần đầu giao đấu cũng Tửu Quỷ, đã từng bị Tửu Quỷ đánh cho chẳng thể xuất nổi chiêu, nhưng sau khi Mười Một gia nhập Long Hồn đã liều mạng liện tập các kĩ xảo ở đủ mọi phương diện, sau những lần không ngừng luyện tập đã có sức để liều được với Tửu Quỷ. Điểm này đến cả Tửu Quỷ cũng không thể không thừa nhận sự tiến bộ của hắn là cực nhanh, nhưng kì thực phần lớn là do thân thể khác với người thường của Mười Một, nên biết không cần biết là khả năng ứng biến hay sức bạo phát của hắn đều là hấp thụ năng lượng từ ngoại giới, các loại cơ năng ở mọi nơi trên thân thể đều đạt tới cực hạn của nhân loại. Lại thêm kinh nghiệm thực chiến cực kì phong phú, những tiến bộ của hắn có thể dễ dàng tưởng tượng ra.
Cho nên ngay từ đầu Mười Một đã quyết định chủ ý, nhanh chóng chế trụ Băng Nham, lấy tính mệnh Băng Nham uy hiếp ba cao thủ còn lại. Mặc dù ý nghĩ này rất hay, nhưng hành động thực tế thì lại không dễ dàng như vậy. Băng Nham mặc dù thuộc dị năng tổ, mà dị năng tổ cõng không phải dùng võ thuật khi chiến đấu, nhưng dù sao thực lực cao thủ đời thứ ba cũng không yếu. Mặc dù Băng Nham tại phương diện vũ kỹ so ra kém Tửu quỷ, thậm chí là Liệt Hỏa, nhưng dù sao cũng không yếu. Mười Một mặc dù tiến bộ cực nhanh, nhưng ngắn ngủi mấy tháng lại muốn có thể phát triển phi tốc, thậm chí một bước lên trời, dù sao cũng không quá có khả năng, cho nên tổng thể mà nói Mười Một vẫn không phải là đối thủ của Băng Nham
Cho nên Mười Một không thể không liều mạng, mặc kệ kỷ xảo của Băng Nham cao thâm mạt trắc như thế nào, cũng mặc kệ hắn ra đòn hoa lệ bức nhân như thế nào, Mười Một đều là ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái. Ánh mắt của hắn cùng với tay thành một đường thẳng tắp, bỏ qua hết tất cả kỷ xảo, lấy tính mạng của chính mình để đổi với tính mạng của đối phương.
Không thể không nói sách lược của Mười Một rất thành công, hắn đã đoán chắc Băng Nham sẽ không hạ sát thủ, mặc dù ngẫu nhiên thân thể sẽ phải hứng chịu vài đòn trọng kích. Nhưng dựa vào thân thể cường hãn, cùng với năng lực khôi phục như một siêu nhân, những điều đó cho phép hắn có thể ngạnh tiếp. Nhưng mà Băng Nham lại là không có được thân thể biến thái như Mười Một, ngay cả một đòn trọng kích của Mười Một hắn cũng không dám toàn lực ngạnh tiếp, chỉ có thể dùng kỷ xảo để mượn lực.
Phải biết rằng mỗi lần Mười Một công kích đều trực tiếp nhằm vào chổ yếu hại của đối phương, nếu trúng phải một quyền, hơn nữa với lực độ trọng kích như vậy, cho dù hắn không mất mạng tại chỗ cũng khẳng định cũng bị trọng thương phải dưỡng thương ít nhất là nữa năm, điều này đối với Băng Nham mà nói là đắc bất thường thất (cái được không bù nổi cái mất)
Cho nên, một người thì như kẻ điên liều mạng công kích, một người lại sợ này sợ nọ, cuối cùng thế chủ động tấn công lúc đầu chuyển thành toàn lực phòng ngự, kết quả vẫn là hình thành một cục diện tương đương nhau.
Hai cao thủ của Võ học tổ quay mặt nhìn nhau, không nghĩ sẽ gặp một kẻ hậu sinh lại cường hãn như vậy, tin rằng cho dù thay bọn họ vào đó chỉ sợ cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Điều này không phải là do hai cao thủ này tự ti, nhưng sự thật cho dù là bọn họ thì kết cục cũng không tốt hơn được. Mặc dù về phương diện võ thuật, bọn họ so với Băng Nham cao hơn rất nhiều.
Nhưng Băng Nham dù sao cũng là dị năng cao thủ, bởi vì hắn có dị năng nên Mười Một mới không dám dùng đến dị năng. Nếu thay là bọn họ, Mười Một khẳng định sẽ không cố kỵ, đến lúc đó, chỉ cần thân thể bọn họ chạm vào Mười Một đều sẽ bị kết băng. Loại tư vị này bọn họ không thích chút nào. Hơn nữa bọn họ không thể lấy đi tính mạng của Mười Một, khẳng định là không dám quá tay quá chân, sợ đầu sợ đuôi, tính ra thì cũng sẽ không có bao nhiêu tác dụng .
Bốn cao thủ âm thầm kinh ngạc, cũng càng kiên định phải nghĩ cách bắt bằng được Mười Một trở về. Thử nghĩ, nếu để cho hắn thêm một đoạn thời gian phát triển nữa, đến lúc đó lại đi ra ngoài gây hại, chỉ sợ cả Long Hồn cũng không có mấy người có khả năng chế trụ hắn.
Băng Nham càng là đánh lâu chưa dừng lại càng nóng vội. Bỗng dưng, hắn hừ nhẹ một tiếng, khi thủ chưởng ngăn lại công kích của Mười Một đồng thời hạ thân nhanh chóng đá ra một cước. Một cước sét đánh này không phải hướng về phía Mười Một mà là đá về hướng khoảng không. Khi cước còn chưa tung ra hết thì từ tư thế quái dị nhanh chóng co trở về, đầu gối từ một góc độ khó tin đánh về phía sau đầu gối của Mười Một.
Tại thời điểm Băng Nham tung chân ra, Mười Một cũng đã nhận biết, nhưng hắn hoàn toàn đã bỏ qua thủ thế, còn để cho tay trái tự do hành động liều mạng công kích vào chỗ yếu hại của Băng Nham. Khi đầu gối Băng Nham còn cách khoảng một đốt ngón tay thì đầu gối hắn vòng một chút, vừa hay hạ xuống.
Trong lúc này, cảm giác như có một cỗ băng lãnh thấu xương theo đầu gối hướng về phía cái chân lan tràn ra.
Sắc mặt Mười Một bỗng dưng biến đổi. Hắn không ngờ tới Băng Nham cư nhiên đã bắt đầu ngầm dở trò, nhưng lúc này phản kháng đã là không còn kịp rồi. Băng Nham dù sao so với Mười Một có hơn mười năm thời gian rèn luyện trên phương diện nghiên cứu và tu luyện dị năng, dị năng của Mười Một so sánh cùng với hắn là không đáng nói đến, chỉ riêng là phương diện dị năng khống chế cũng cách xa không bằng Băng Nham. Chẳng hạn như, lúc Mười Một dùng dị năng công kích thì Băng Nham có thể lập tức nhận thấy được mà phản kích. Nhưng ngược lại lúc Băng Nham dùng dị năng công kích thì Mười Một lại phát hiện không được, cũng đã chịu thiệt đối với phương diện khống chế này.
Mười Một trong mắt lóe lên một tia sát khí, không để ý đến thương thế trên đùi, tả chưởng hung hăng đánh ra, đồng thời dùng trán đập mạnh vào mặt Băng Nham. Băng Nham dù sao cũng là cao thủ, lập tức có phản ứng, tay phải hơi cong lại, dùng khuỷu tay cản lại chưởng lực của Mười Một, đồng thời hữu chưởng chuyển thành đao bổ tới yết hầu Mười Một.
Nhưng mà sự tình đã xảy ra đúng là làm cho người ta giật mình, chỉ thấy cằm Mười Một hạ xuống, bỗng nhiên miệng mãnh liệt mở ra hung hăng cắn bàn tay của Băng Nham. Thế tới mạnh mẽ của một chưởng đao này lại bị ngăn trở lại, nhưng là công kích cao cường như vậy sao có thể dễ dàng đỡ được? Mười Một mặc dù sử dụng hàm răng để ngăn cản, nhưng mà lực công kích đồng dạng chấn động cả mồm tê dại, bên mép khóe miệng nhất thời chảy ra nhiều máu tươi, đó là máu từ hàm răng chảy ra.
Băng Nham bị đau kêu to một tiếng "Oa" , dùng sức muốn giằng tay của hắn ra, nhưng Mười Một lại giống như chó điên mặc kệ sống chết cũng cố cắn, không dám buông lỏng chút nào. Còn lại ba gã cao thủ đang theo dõi đều trợn mắt há hốc mồm, đánh nhau bọn họ đã gặp nhiều lần, nhưng vô lại như thế lại đánh nhau không cần mặt mũi bọn họ còn thật sự không có gặp qua. Bình thường người luyện võ đều tự giữ thân phận, nhất là cao thủ càng như thế, ngươi gặp qua có cao thủ nào đánh không lại người ta lại giở trò cắn chưa?
Bất quá cũng không thể trách bọn họ, sự huấn luyện của "Ma Quỷ" luôn luôn đều là dùng hết thảy vũ khí có thể sử dụng để thương tổn đối thủ, chỉ xem kết quả không xem thủ đoạn, Mười Một càng đem điểm này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Trong mắt Mười Một mà nói không có cái gì đáng xấu hổ cả, thể diện cũng không trọng yếu bằng mạng sống, mạng sắp mất còn muốn thể diện để làm chi?
Có lẽ trong con mắt những cao thủ, thủ đoạn dối trá, chẳng hạn như ném cát bụi, hạ độc, phóng ám khí, thậm chí là cắn người, mấy cái này đều là hành vi đáng xấu hổ , nhưng mấy cái này với Mười Một là người từ nhỏ lớn lên ở trong "Ma Quỷ" mà nói lại rất bình thường. Bọn họ sẽ không hỏi thủ đoạn có hèn hạ hay không, chỉ cần cuối cùng có thể giết ngươi, đó chính là đã thắng rồi, đối với bọn họ mà nói kết quả chỉ có thắng và thua. Chết hoặc sống, không có khả bất khả sỉ hoặc ti bất ti bỉ, cũng chỉ đơn giản như vậy.
(khả bất khả sỉ, ti bất ti bỉ: xấu cũng không xấu hổ, hèn cũng không hèn hạ)
Giữa sân hình thành trạng thái dính chặt, hai người có một tay không thể dùng, Mười Một cắn tay kia của Băng Nham, Băng Nham có thể xử dụng chỉ có hai cái chân, mặc dù Mười Một còn có một chân cũng không thể động, nhưng hắn còn có tay. Kết quả lại biến thành một loại cực kì buồn cười, tình huống dính liền lại làm cho người ta thực sự bất đắc dĩ.
Hai người dính cùng một chỗ, người tuổi trẻ cắn tay người trung niên. Người trung niên bị đau "oa oa" kêu to nhưng lại không biết làm sao, đầu gối không ngừng đánh về nửa thân dưới của người tuổi trẻ. Nhưng mỗi lần tay người tuổi trẻ đánh ra đều đỡ được mu đầu gối bên kia của đối phương.
Tên cao thủ dị năng tổ còn lại thở dài, lắc đầu nhằm giữa sân đi đến. Nếu như hắn vẫn không ra ngăn cản, tình cảnh đã có thể biến đổi càng thêm không thể khống chế được. Huống hồ còn có hai người Võ học tổ đang ở chỗ này, Dị năng tổ bọn họ cũng không thể để cho võ học tổ chê cười.
Ở thời điểm người này vừa mới đi về phía trước được hai bước, Walter đột nhiên xoay người quay mặt về phía hắn. Người cao thủ này sửng sốt một chút. Trực giác cảm thấy hai mắt Walter có loại cảm giác đau đớn, hắn muốn dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Walter, nhưng lại kinh ngạc phát hiện mắt mình lại không dời đi được.
Lúc này Walter đã thực sự cố hết sức, hắn dù sao không có trải qua huấn luyện dị năng chính thống, tại sau khi dị năng bắt đầu có, tất cả đều là bản thân hắn một đường tìm tòi tự luyện, cho nên phương diện dị năng so ra kém xa long hồn cao thủ. Nhưng hắn thắng tại lúc người ta đối với hắn không thiết phòng bị, nói thật thì, ngay từ đầu sự chú ý của mọi người đều tập trung tại trên người Mười Một, ai còn có thể nghĩ đến một người thiếu niên mới chỉ rèn luyện thân thể quá vài năm.
Walter đột nhiên ra tay khiến cho gã dị năng cao thủ nhất thời chịu sự khống chế. Nhưng người ta dù sao là mưa dầm thấm lâu trong đó hơn mười năm, về điểm này năng lực đáng thương đến bạc nhược như Walter như thế nào có thể so sánh kịp? Cho nên rất nhanh, gã cao thủ này đã bắt đầu từ trong sự khống chế tâm linh của Walter dần dần hồi tỉnh.
Walter cắn chặt răng, không để ý mọi thứ thi triển ra dị năng, điều duy nhất bây giờ hắn có thể làm chính là đảm bảo ngăn chặn người này. Cho Mười Một tranh thủ một chút thời gian. Đáng tiếc cho dù hắn liều mạng cũng vô dụng. Đối phương rất nhanh đã thoát được.
Lắc rung cái đầu, người cao thủ dị năng tổ này cười nói:
-"Năng lực cũng không tồi. A, ta nhớ rõ Dị năng tổ chúng ta trước kia cũng có một gã Tâm linh dị năng giả, bất quá so với ngươi hắn mạnh hơn nhiều lắm."
Walter vẻ mặt trắng bệch, đây là hiện tượng hao tổn quá độ, cái trán của hắn tràn đầy mồ hôi, đang thở phì phò nhìn chằm chằm cao thủ này. Vào lúc này, hai gã cao thủ Võ học tổ còn không có hành động gì đều không hẹn mà cùng xoay người nhìn phía sau. Ngay cả gã cao thủ Dị năng tổ và Walter cũng chú ý tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn phía phương hướng đó.
"Két!" một thanh âm chói tai của lốp xe ma sát mặt đất tạo nên từ xa xa truyền đến, Ngay sau đó "Oanh" một tiếng, thanh âm nhấn ga mãnh liệt tăng tốc độ rú lên.
Theo thanh âm càng ngày càng gần, rất nhanh, tất cả mọi người nhìn thấy một bóng đen từ xa xa trên đường, hai luồng đèn pha chói mắt chiếu đến. Một chiếc xe việt dã màu đen giống như con bò tót phát điên, một mặt gầm rú một mặt xông tới.
Hai cao thủ Võ học tổ liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người nhằm phương hướng xe hơi đi tới vài bước .
Cùng lúc đó, chiếc xe hơi đang gầm rú kia đã lướt nhanh mà tới.
"tạch tạch tạch……" tử đạn không ngừng từ trong nòng súng tự động phả ra, kèm theo thương tiếng súng vang lên còn có tiếng hô to gào thét mà Mười Một phi thường quen thuộc. Trong cả đội ngũ của Hắc Ám thập tự, có thể loại giống như Trương Phi "Aaaaaa...." kêu loạn, cũng chỉ có Hầu Tử tên gia hoả này mới có thể làm như vậy.
Đồng thời tại lúc tiếng súng vang lên, gã cao thủ Võ học tổ tiến lên vài bước đang định ngăn chiếc xe lại lập tức nhận thấy được nguy hiểm nhảy sang bên cạnh. Mà lúc này, Lãnh Dạ bưng theo một khẩu súng tự động từ cửa sổ khác thò ra nửa thân người, họng súng nhắm ngay gã cao thủ Võ học tổ kia, lại một lần nữa phát ra tiếng rống giận dử của khẩu tiểu liên.
Hai người kia mặc dù đều là cao thủ, nhưng không thể có khả năng có được cảnh giới đao thương bất nhập, muốn bọn họ dùng chính thân thể mình để đỡ tử đạn đó là vạn vạn lần không thể, cho nên không có gì ngăn cách cản trở, hai người cao thủ võ học tổ này đều nhảy sang bên cạnh tránh tử đạn, mà xe hơi cũng không hề bị ngăn cản cách trở xông vào giữa sân.
Cũng ngay thời điểm hai gã cao thủ võ học tổ nhảy ra, gã cao thủ dị năng tổ còn lại rốt cuộc cũng chuẩn bị xông về phía Mười Một, hắn cần phải bắt được Mười Một trứơc khi xe hơi dừng lại ở bên cạnh gã.
Lúc này Băng Nham cũng đã bất chấp tất cả cố kỵ vẫn có từ đầu, bây giờ hắn cũng có cùng ý nghĩ, thà rằng trọng thương Mười Một cũng tuyệt nhiên không thể để cho hắn chạy thoát. Cho nên Băng Nham lập tức quyết định thà rằng buông bỏ không cần cánh tay này, cũng không có thể để cho hắn chạy trốn. Băng Nham đã tập trung dị năng trong cơ thể dồn vào cánh tay ào xuất ra, hắn định đem cánh tay mình cùng miệng Mười Một toàn bộ đông kết, như vậy là có thể cho đồng bạn tranh thủ một ít thời gian.
Ngay lúc này, Mười Một đột nhiên mở miệng khiến Băng nham sửng sốt một chút, chỉ thấy bàn tay của mình mơ hồ huyết nhục, nhất thời ngược lại khó mà thích ứng, mà ngay lúc thất thần này, cánh tay trái của Mười Một đã chộp vào yết hầu của hắn.
-“Dừng tay!” Mười Một quát lớn.
Đang chuẩn bị xông tới thì cao thủ tổ di năng chợt sửng sốt, hắn thấy Băng Nham đã bị Mười Một chế trụ, từ trong ánh mắt của Mười Một, hắn trông thấy sát ý mãnh liệt, đồng thời bằng trực giác cảm nhận được chỉ cần mình khẽ động một chút thì tên phản đồ này không hề do dự giết chết đồng bạn của mình, vì vậy gã cao thủ này đành phải dừng lại, nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan
"Két!" Vịt bầu khống chế phương hướng quay xe một cách hoàn hảo, đỗ sát bên người Mười Một. Làm thế không phải vì hắn còn tâm trạng để đùa mà vì động năng của xe quá lớn, căn bản không thể phanh xe chính xác nên hắn làm thế để tăng ma sát.
Lãnh Dạ gầm to:
-"Lên xe!"
Bên kia, Hầu Tử một người hai súng điên cuồng xả đạn liều mạng ngăn cản hai cao thủ ở tổ võ học tiến đến, mặt khác Mười Một đã khống chế Băng Nham tạo thành thế giằng co với một cao thủ dị năng tổ khác.
Không phải Băng Nham không nghĩ đến việc phản kháng mà mọi việc xảy ra quá nhanh, hắn vừa bị Mười Một chế trụ xe hơi cũng đã dừng lại, hắn chưa kịp làm gì thì một họng súng đã chĩa vào đầu hắn, mà người cầm khẩu súng này là Lãnh Dạ.
Walter không cần người khác nhắc nhở, cũng không hề do dự lập tức kéo Tiểu Diệp đang bị dọa đến choáng váng vào trong xe.
Mười Một khống chế Băng Nham từng bước từng bước lùi vào trong xe, lúc thân thể hắn đã lùi vào trong xe, mà thân thể Băng Nham thì vẫn che trước cửa xe, sau gáy là một khẩu súng.
Sau khi mọi người an toàn tiến vào xe, Vịt Bầu không đợi mọi người ra lệnh lập tức khởi động xe rời đi. Họng súng của Lãnh Dạ vẫn chĩa vào Băng Nham, vừa rồi truớc lúc Mười Một buông tay đã dùng băng dị năng khống chế nửa dưới của Băng Nham không để cho gã cử động, mà Băng Nham cũng thật thà hợp tác không phản kháng.
Hai gã cao thủ của tổ Võ học mắt thấy xe hơi rời đi không để ý đến vết thuơng do đạn bắn, muốn truy đuổi theo. Nhưng lúc này, bổng nhiên từ bên trong cửa kính xe có một vật văng ra rơi xuống trên mặt đường.
“Đinh!”
Vật này màu xanh biếc, lăn vài cái rồi dừng lại trên đường truy đuổi của hai gã cao thủ.
-“Lựu đạn!”
Hai gã cao thủ tổ Võ học biến sắc, nhanh chóng phóng ra hai phía. Mà cao thủ còn lại của Dị năng tổ trong nháy mắt vọt tới ôm lấy Băng Nham lăn nhanh qua một bên.
Bốn người này nằm sấp trên mặt đất đợi thật lâu, nhưng đều không nghe được tiếng nổ mạnh như họ tưởng tượng. Hai gã cao thủ Võ học tổ nhìn nhau, một gã can đảm đứng lên đi tới bên cạnh trái “lựu đạn” sau đó nhặt nó lên nhìn nhìn, rồi hướng tới đồng bọn, cười khổ nói:
-“Bị lừa rồi, bọn họ không giật chốt bảo hiểm.”
Lúc này, những người còn lại mới đứng lên, gã cao thủ kia của Võ học tổ cắn răng nghiến lợi hặm hực nói:
-“Một lũ điên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.