Quyển 7 - Chương 285: Mười Một, hồi quy (trung)
Khát Trí
06/04/2013
Cô gái chậm rãi ngước lên, há mồm tựa hồ muốn nói cái gì. Nhưng không thể phát ra một chữ nào. Đột nhiên, thân thể nàng mềm nhũn lảo đảo, Mười Một nhanh chóng đưa tay ra ôm nàng vào lòng
Bên trái cổ của cô gái không ngừng xuất huyết, máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo nàng. Nàng nằm trong lòng Mười Một, hít thở đứt quãng, đôi mắt nhắm chặt, môi nàng khẽ nhúc nhích, nhưng không nghe thấy thanh âm.
Sở Nguyên đột nhiên che ngực, tâm tính thiện lương của hắn khó chịu, đau quá, cô gái này là ai?
Sở Nguyên còn chưa phản ứng gì, cảnh tượng trước mắt một lần nữa biến đổi, lúc này hắn đang ngồi bên trong xe. Cô gái tựa đầu trên đùi Mười Một, Mười Một giữ đầu nàng rất thấp, từ vị trí của Sở Nguyên không thấy được vẻ mặt của hắn.
Cô gái nhúc nhích đôi môi. Thanh âm rất nhẹ thấp giọng nói: “Sở Nguyên ca …… em …… không thích …… anh như vậy ……”
Mười Một không lên tiếng.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Tại sao gọi hắn là Sở Nguyên ca? Cảm giác rất quen thuộc, vị đạo rất quen thuộc. Nhưng bọn họ có quan hệ gì đây? Sở Nguyên cố chịu đựng nỗi khó chịu trong lòng, kiềm chế cố tiếp tục nghe
“Không nên …… như vậy …… cười cười …… mới tốt…… không ……”
“Sở Nguyên ca …… em kể cho anh …… chuyện vui ……”
“Đừng nói nữa.” Mười Một đạm thanh nói: “ Em cho ta nghỉ ngơi.”
Cô gái nhè nhẹ lắc lắc đầu, tiếp tục nói: “ Rất …… buồn cười …… …… hồ nước …… sắc thủy …… phiêu phiêu …… heo con…… ôm …… Sở Nguyên ……”
Nói đến đây thì cô gái đột nhiên hít vài tiếng dồn dập.
Toàn thân Sở Nguyên chấn động kịch liệt, hắn rốt cục biết cô gái này là ai rồi. Ca dao này hắn quá quen thuộc. Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, một mạch khắc sâu câu ca dao này, cùng với cái tên khắc tận xương tủy: Hân Hân.
Trương Hân Hân dồn dập thở vài nhịp, thời gian nàng hít thở càng ngày càng dài, còn tiếng hít thở cũng càng ngày càng yếu. Nàng ngước lên cố hết sức đưa tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt Mười Một. Nhưng cuối cùng, nàng không thể hoàn thành tâm nguyện này, đôi mắt nàng từ từ khép lại. Cánh tay đó cũng rơi xuống ghế xe.
“Không!!!” Hai tay Sở Nguyên ôm lấy đầu, hướng lên trời kêu to một tiếng.
Tâm tính thiện lương đau, như có ngàn vạn cây kim châm vào tim hắn.
Không biết qua bao lâu, Sở Nguyên chậm rãi buông tay, trên mặt hắn dàn dụa nước mắt. Hắn si ngốc nhìn cô gái nằm trên ghế xe, hoàn toàn bất động, người đầy máu - Trương Hân Hân. Trên mặt nàng còn mang theo nụ cười, trước khi chết nàng còn an ủi Mười Một, không cần vì nàng mà khổ sở.
Nhưng việc này khó quá!
Tâm tính thiện lương đau, Sở Nguyên như bị một cái búa đập vào ngực, muốn móc cả trái tim ra xem, xem tim của mình có phải cũng là máu huyết không.
Oán khí vô hạn trong cơ thể lan ra xung quanh, toàn thân khó chịu. Tựa hồ khí tức trong thân thể đều ngưng tụ lại rồi sau đó đột nhiên bộc phát. Phải phá nát cả thân thể ra.
“Oanh!” Tiếng lựu đạn vang lên
Chẳng biết lựu đạn ở đâu?
Hay là tiếng gầm từ nội tâm của hắn?
“A!!” Sở Nguyên ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, trên người của hắn bộc phát ra một cỗ kình khí trước đó chưa từng có. Tựa như sóng thần, lấy hắn làm trung tâm, tầng tầng khuếch tán ra nhanh chóng. Phàm chỗ nào bị lan đến, tất cả đếu hóa thành băng.
Trương Hân Hân, Mười Một, xe hơi, địch nhân, tiếng súng, thậm chí cả trời đất đều bị đóng băng, sau đó khối băng vỡ vụn, hóa thành nhiều điểm sáng tiêu tán trong thiên địa
Cả thế giới chỉ còn lại có Sở Nguyên cô độc một người, cùng với hắc ám vô tận.
Hắn quỵ trong bóng đêm, hai tay cào vào ngực, một bọt nước trong suốt từ mặt chảy xuống …… rồi biến mất ……
Bỗng dưng, thanh âm trầm thấp lúc ban đầu một lần nữa vang lên: “Tại sao phải giãy dụa? Tại sao phải phản kháng? Tại sao phải tiếp tục chiến đấu?…… vốn việc này không phải là trách nhiệm của ngươi, tại sao không bỏ đi …..”
Áp lực Sở Nguyên rất lâu rốt cục không thể kiềm chế được, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời hận ý đến muốn lật nhào cả thiên địa, bài sơn đảo hải. Đột nhiên mở mắt ra. Khóe miệng xuất huyết, hắn đem hết tất cả khí lực còn sót lại, ngửa mặt lên trời giận dữ hét: “Cổn ……!!”
Cả không gian đột nhiên vặn vẹo, tựa như đột nhiên xuất hiện một hắc động, đem tất cả thời gian, không gian đều hút vào. Tất cả mọi thứ đều biến thành mơ hồ không rõ, chỉ có thể cảm nhận được tử vọng khí tức từ khoảng không chung quanh đè nặng lên mình, làm hắn muốn thở mà không thở được. Lại giống như rút cả linh hồn của hắn ra ngoài cơ thể.
Kết thúc rồi sao? Có lẽ đây là kết cục tốt nhất. Không còn thống khổ, không còn chiến tranh. Sở Nguyên nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra một vẻ mặt giải thoát.
Cùng lúc đó, ngoài biển ý thức.
Cửu Vĩ Hồ nhảy ra khỏi Sở Nguyên, rơi trên mặt đất rồi nhưng chưa vội công kích. Nó cẩn thận đề phòng nhìn Sở Nguyên. Lúc này Sở Nguyên hoàn toàn bất động, như một pho tượng. Giống như là đã chết, giống như vẫn còn sống. Chỉ là vẻ mặt của hắn trở nên rất an tường, như là đang ngủ, đang chìm vào mộng đẹp
Cửu Vĩ Hồ cũng không tiến công. Mà là đi vòng quanh Sở Nguyên cẩn thận hết vòng này đến vòng khác, hai mắt xanh lè nhìn chằm chằm vào vẻ mặt an tường của Sở Nguyên, phòng ngừa hắn đột nhiên tỉnh lại. Đi vòng vo mười vòng xong, nó mới xác định được cái rắm của mình đã có tác dụng. Nó vươn đầu lưỡi đỏ lòm, liếm liếm lỗ mũi đỏ như máu, gầm nhẹ một tiếng, rồi nhảy lên, trong chớp mắt bay đến trước ngực Sở Nguyên. Một trảo cào xuống. Nhất thời “Tê” một tiếng, quần áo trước ngực Sở Nguyên cộng với da thịt đều bị móng vuốt Cửu Vĩ Hồ xé rách, một tia máu phun ra, bắn thẳng vào người nó.
Cửu Vĩ Hồ không tiếp tục công kích, rơi xuống đất xong nhanh chóng né ra, rồi đứng xa xa quan sát Sở Nguyên. Vừa rồi một trảo chỉ là thử công kích thôi, nhưng Sở Nguyên lúc này trước ngực mảng huyết, thân thể nhưng, lại vẫn không nhúc nhích, thậm chí kinh hoảng cũng chưa từng thoảng qua một chút.
Cửu Vĩ Hồ rất một lần nữa liếm liếm lỗ mũi một cách hài lòng, máu của Sở Nguyên vừa rồi phun vào người nó, cũng không biết khi nào thì theo bộ lông của nó trôi vào lớp da đỏ như máu hoàn toàn hấp thu. Lúc này nó vẫn một thân bạch mao. Trên người thậm chí cả trên mặt đất cũng không hề có vết máu.
Cửu Vĩ Hồ một lần nữa gầm nhẹ một tiếng. Toàn lực nhảy lên, với tốc độ nhanh nhất một lần nữa lao vào Sở Nguyên. Lúc này đây, nó quyết định móc trái tim của Sở Nguyên ra, hưởng thụ mĩ vị từ trái tim của cường giả.
Cửu Vĩ Hồ đã nhắm thẳng vào Sở Nguyên, nó hưng phấn cực độ nhìn thân ảnh cao lớn càng lúc càng lớn trong tầm mắt mình.
Thân thể nó ma sát với không khí phát sinh ra những tiếng rít, nhưng trong tai Cửu Vĩ Hồ biến thành âm nhạc du dương nhất trên đời. Con mồi càng ngày càng gần, nó thậm chí đã thấy mĩ vị của trái tim đang nhảy “ Bình bịch. Bình bịch “. Giống như đang hoan hô nó.
Cửu Vĩ Hồ nhếch miệng hưng phấn phát ra tiếng kêu “Y nha nha”.
Tất cả đều không thể đảo ngược. Tựa hồ không có cái gì của vãn hồi cục diện huyết tinh kế tiếp. Ánh trăng trên bầu trời cũng dường như không đành lòng nhìn thấy tràng huyết tinh đó, đã ẩn dấu sau đám mây rồi, không hề lộ ra đến một chút ánh sáng nào
Đầu ngón tay Cửu Vĩ Hồ đã chạm vào lớp da của Sở Nguyên, nó hưng phấn cực độ nhịn không được phát ra tiếng kêu “Y ……”
Rốt cục, huyết vũ đỏ tươi vung vãi vào không trung, giống như một quả tim vọt ra, lại giống như quả tim lớn vỡ vụn thành vô số quả tim nhỏ.
Gió ngừng thôi, mây ngừng trôi. Cả thời gian tựa hồ cũng đều dừng lại.
Im lặng, sự an tĩnh khó tin. An tĩnh đến mức chỉ có tiếng của trái tim đập “Bình bịch! Bình bịch”.
Quá yên lặng.
Ánh trăng không nhịn được tò mò, lại lần nữa từ đám mây lộ ra nữa cái đầu muốn xem, nhất thời ánh trăng màu bạc một lần nữa chiếu xuống mặt đất.
Dưới ánh trăng, Cửu Vĩ Hồ cũng không nhào trên người Sở Nguyên như tưởng tượng để hưởng thụ mĩ vị của trái tim, mà đứng xa xa trên mặt đất, trừng mắt ánh mắt xanh lè nhìn lại. Trong ánh mắt tràn ngập sự không tin đang nhìn Sở Nguyên. Lỗ mũi của nó và khóe miệng đầy máu, nhưng máu khi chảy tới bộ lông thì lập tức bị lớp da dấu dưới lớp bạch mao hấp thu sạch sẽ. Sau đó trong miệng và mũi tiếp tục chảy ra máu, rồi tiếp tục bị hấp thu ……
Cửu Vĩ Hồ khó tin Sở Nguyên, một khắc cuối cùng, con mồi lẳng lặng sắp bị nó hưởng thụ không ngờ động đậy. Một quyền đánh nó bay ra xa. Hắn không phải ngửi phải rắm của mình sao? Tại sao còn có thể tỉnh lại? Tại sao lại tiếp tục trầm miên, để cho nó hưởng thụ mĩ vị của trái tim xong, thì vĩnh viễn trầm miên?
Cửu Vĩ Hồ chậm rãi ngồi xổm xuống, mười cái móng vuốt cắm rất sâu trên mặt đất. Trong miệng phát ra tiếng gầm gừ không cam lòng.
Sở Nguyên không tỉnh. Hắn vẫn nhắm mắt lại. Có lẽ đã tỉnh, nhưng không muốn mở mắt ra. Trong khóe mắt của hắn mơ hồ có những giọt nước lăn ra.
Đột nhiên sự ba động từ trên người Sở Nguyên hướng ra phía ngoài. Ba động yếu ớt này mặc dù rất nhỏ, nhưng Cửu Vĩ Hồ đã cảm nhận được. Giống như một hòn đá ném vào hồ yên lặng, tạo nên vô số vòng tròn rung động.
Ấm áp, nóng nảy, oán phẫn, cuồng nộ, bất an …… đây là tâm tình phức tạp, cảm giác nói không nên lời. Nhưng Cửu Vĩ Hồ quả thật cảm nhận được, tâm tình vừa phức tạp vừa mãnh liệt.
Ba động càng lúc càng lớn, tim của Cửu Vĩ Hồ cũng theo sự ba động đó mà nhảy lên. Nhưng ngoại trừ nhảy lên, nó còn mang theo sự bất an mãnh liệt. Dựa vào linh giác của động vật trời sinh, trực giác Cửu Vĩ Hồ cảm thấy sẽ có sự tình bất hảo sắp phát sinh trên người nó.
Rốt cục, Cửu Vĩ Hồ khó có thể nhẫn nại với áp lực này, nhe răng ra, lộ ra hai hàm răng nhọn hoắt, phát ra tiếng kêu “Y …… y ……”.
Tại đây thì một cỗ khí tức tuyệt đối chấn nhiếp lòng người phô thiên cái địa từ trên người Sở Nguyên nhanh chóng khuếch tán ra. Cửu Vĩ Hồ nhất thời như con ve gặp phải gió lạnh, không dám phát ra âm thanh gì nữa. Bởi vì một sự sợ hãi thật sâu từ nội tâm của nó tràn ra, cổ khí tức chấn nhiếp lòng người giống như tiến vào tận đáy lòng của nó, còn sự sợ hãi đó giống như được chôn từ đáy lòng, mãi đến hôm này mới phá thổ chui ra. Nó sợ run, sợ hãi tột cùng nhìn Sở Nguyên.
Lúc này Sở Nguyên cũng cảm thụ rất sâu sắc. Hắn cảm giác thấy mỗi một tế bào của mình đều bị kích hoạt, tiềm năng trên thân thể đều được phóng thích. Một cỗ khí tức thoáng chốc nảy lên trong lòng, tạo cho hắn có một ý muốn hủy thiên diệt địa.
Tóc Sở Nguyên không gió tự tung bay, chân khí mênh mông mãnh liệt của hắn khiến cho những chiếc lá chung quanh đã rụng đầy trên mặt đất bỗng bay lên giữa không trung, vần vũ vòng quanh hắn
Khí thế vô cùng cường đại khiến người có một xúc động muốn đỉnh lễ cúng bái, trong ánh mắt Cửu Vĩ Hồ, Sở Nguyên rốt cục đã động rồi. Song chưởng của hắn chậm rãi giơ lên, những khớp xương bị bóp chặt phát ra tiếng “Lách cách”.
Bỗng dưng, song chưởng của Sở Nguyên hướng ra phía ngoài rung lên, trên người một lần nữa bộc phát ra một kình khí cường đại. Phàm là chỗ nào bị kình khí lướt qua, mặt đất, lá rụng tất cả đều kết xuất tầng tầng băng sương.
“Oanh ……!” Tiếng nổ mạnh như long khiếu cửu thiên, như thần ma viễn cổ chi âm, ong ong mãi trong đầu trống rỗng của Cửu Vĩ Hồ, một lúc lâu mới khôi phục thần trí.
Sở Nguyên vẫn như trước đứng bất động, tóc không gió tự bay
Từ từ, Sở Nguyên mở mắt ra. Thoáng chốc, trong bóng đêm hiện lên một ánh hàn mang. Sau đó tất cả đã trở lại bình tĩnh. Không có gió, không có khí lưu, chỉ có đầy đất một tầng băng sương cho thấy tất cả những việc vừa rồi đều là thật cả.
Hắn tỉnh lại, giống như đã ngủ qua hàng trải qua thế kỷ, hắn rốt cục tỉnh rồi.
Ánh mắt của hắn vẫn trong suốt như trước, trong ánh mắt không có tình cảm gì. Đôi mắt hắn rất sáng, giống như sao trong trời đêm, lóe ra nhiều tia tinh mang. Cái lạ duy nhất là hắn chỉ có ánh sáng từ mắt phải lóe ra, còn mắt trái lại vẫn như trước bình thản vô kì.
Hai mắt trong veo của Sở Nguyên nhìn nhìn hai tay của mình, lại cúi đầu nhìn xuống vết thương kinh tâm trên ngực. Hừ nhẹ một tiếng, sau đó trong ánh mắt cực độ kinh ngạc của Cửu Vĩ Hồ, vết thương trước ngực của hắn cơ bắp bắt đầu chuyển động. Tựa như vô số những con côn trùng nhỏ đang chuyển động, một dây thần kinh, chút cơ bắp giao kết lẫn nhau, sau đó tổ hợp thành một lớp da thịt bao trùm lấy vết thương. Đến khi tất cả tổ chức bên dưới lớp da đã khép lại, cuối cùng là lớp da. Nhưng lớp da cũng không giống sinh trưởng như thần kinh và cơ bắp, mà là cơ bắp vốn đỏ như máu lúc nãy càng ngày càng nhạt dần, cuối cùng biến thành một tầng huyết mô bàng bạc bao trùm trên mặt
Sở Nguyên vươn tay khẽ xé tầng huyết mô này, phía dưới lộ ra một lớp da mới, đến cả miệng vết thương cũng không nhìn thấy. Nếu không phải trên người hắn nơi nơi đều là vết máu, căn bản là không nhìn ra hắn đã thụ trọng thương.
Xử lý vết thương xong, Sở Nguyên cũng không có quan tâm đến Cửu Vĩ Hồ toàn thân đang run lên, mà nhìn hai tay mình trước, rồi ngước đầu nhìn lên bầu trời, khóe môi nhếch lên vẻ bất lực.
Trong trời đêm vang lên một tiếng thở dài sâu kín: “Ta... trở lại!”
Bên trái cổ của cô gái không ngừng xuất huyết, máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo nàng. Nàng nằm trong lòng Mười Một, hít thở đứt quãng, đôi mắt nhắm chặt, môi nàng khẽ nhúc nhích, nhưng không nghe thấy thanh âm.
Sở Nguyên đột nhiên che ngực, tâm tính thiện lương của hắn khó chịu, đau quá, cô gái này là ai?
Sở Nguyên còn chưa phản ứng gì, cảnh tượng trước mắt một lần nữa biến đổi, lúc này hắn đang ngồi bên trong xe. Cô gái tựa đầu trên đùi Mười Một, Mười Một giữ đầu nàng rất thấp, từ vị trí của Sở Nguyên không thấy được vẻ mặt của hắn.
Cô gái nhúc nhích đôi môi. Thanh âm rất nhẹ thấp giọng nói: “Sở Nguyên ca …… em …… không thích …… anh như vậy ……”
Mười Một không lên tiếng.
Cô gái này rốt cuộc là ai? Tại sao gọi hắn là Sở Nguyên ca? Cảm giác rất quen thuộc, vị đạo rất quen thuộc. Nhưng bọn họ có quan hệ gì đây? Sở Nguyên cố chịu đựng nỗi khó chịu trong lòng, kiềm chế cố tiếp tục nghe
“Không nên …… như vậy …… cười cười …… mới tốt…… không ……”
“Sở Nguyên ca …… em kể cho anh …… chuyện vui ……”
“Đừng nói nữa.” Mười Một đạm thanh nói: “ Em cho ta nghỉ ngơi.”
Cô gái nhè nhẹ lắc lắc đầu, tiếp tục nói: “ Rất …… buồn cười …… …… hồ nước …… sắc thủy …… phiêu phiêu …… heo con…… ôm …… Sở Nguyên ……”
Nói đến đây thì cô gái đột nhiên hít vài tiếng dồn dập.
Toàn thân Sở Nguyên chấn động kịch liệt, hắn rốt cục biết cô gái này là ai rồi. Ca dao này hắn quá quen thuộc. Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, một mạch khắc sâu câu ca dao này, cùng với cái tên khắc tận xương tủy: Hân Hân.
Trương Hân Hân dồn dập thở vài nhịp, thời gian nàng hít thở càng ngày càng dài, còn tiếng hít thở cũng càng ngày càng yếu. Nàng ngước lên cố hết sức đưa tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt Mười Một. Nhưng cuối cùng, nàng không thể hoàn thành tâm nguyện này, đôi mắt nàng từ từ khép lại. Cánh tay đó cũng rơi xuống ghế xe.
“Không!!!” Hai tay Sở Nguyên ôm lấy đầu, hướng lên trời kêu to một tiếng.
Tâm tính thiện lương đau, như có ngàn vạn cây kim châm vào tim hắn.
Không biết qua bao lâu, Sở Nguyên chậm rãi buông tay, trên mặt hắn dàn dụa nước mắt. Hắn si ngốc nhìn cô gái nằm trên ghế xe, hoàn toàn bất động, người đầy máu - Trương Hân Hân. Trên mặt nàng còn mang theo nụ cười, trước khi chết nàng còn an ủi Mười Một, không cần vì nàng mà khổ sở.
Nhưng việc này khó quá!
Tâm tính thiện lương đau, Sở Nguyên như bị một cái búa đập vào ngực, muốn móc cả trái tim ra xem, xem tim của mình có phải cũng là máu huyết không.
Oán khí vô hạn trong cơ thể lan ra xung quanh, toàn thân khó chịu. Tựa hồ khí tức trong thân thể đều ngưng tụ lại rồi sau đó đột nhiên bộc phát. Phải phá nát cả thân thể ra.
“Oanh!” Tiếng lựu đạn vang lên
Chẳng biết lựu đạn ở đâu?
Hay là tiếng gầm từ nội tâm của hắn?
“A!!” Sở Nguyên ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, trên người của hắn bộc phát ra một cỗ kình khí trước đó chưa từng có. Tựa như sóng thần, lấy hắn làm trung tâm, tầng tầng khuếch tán ra nhanh chóng. Phàm chỗ nào bị lan đến, tất cả đếu hóa thành băng.
Trương Hân Hân, Mười Một, xe hơi, địch nhân, tiếng súng, thậm chí cả trời đất đều bị đóng băng, sau đó khối băng vỡ vụn, hóa thành nhiều điểm sáng tiêu tán trong thiên địa
Cả thế giới chỉ còn lại có Sở Nguyên cô độc một người, cùng với hắc ám vô tận.
Hắn quỵ trong bóng đêm, hai tay cào vào ngực, một bọt nước trong suốt từ mặt chảy xuống …… rồi biến mất ……
Bỗng dưng, thanh âm trầm thấp lúc ban đầu một lần nữa vang lên: “Tại sao phải giãy dụa? Tại sao phải phản kháng? Tại sao phải tiếp tục chiến đấu?…… vốn việc này không phải là trách nhiệm của ngươi, tại sao không bỏ đi …..”
Áp lực Sở Nguyên rất lâu rốt cục không thể kiềm chế được, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời hận ý đến muốn lật nhào cả thiên địa, bài sơn đảo hải. Đột nhiên mở mắt ra. Khóe miệng xuất huyết, hắn đem hết tất cả khí lực còn sót lại, ngửa mặt lên trời giận dữ hét: “Cổn ……!!”
Cả không gian đột nhiên vặn vẹo, tựa như đột nhiên xuất hiện một hắc động, đem tất cả thời gian, không gian đều hút vào. Tất cả mọi thứ đều biến thành mơ hồ không rõ, chỉ có thể cảm nhận được tử vọng khí tức từ khoảng không chung quanh đè nặng lên mình, làm hắn muốn thở mà không thở được. Lại giống như rút cả linh hồn của hắn ra ngoài cơ thể.
Kết thúc rồi sao? Có lẽ đây là kết cục tốt nhất. Không còn thống khổ, không còn chiến tranh. Sở Nguyên nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra một vẻ mặt giải thoát.
Cùng lúc đó, ngoài biển ý thức.
Cửu Vĩ Hồ nhảy ra khỏi Sở Nguyên, rơi trên mặt đất rồi nhưng chưa vội công kích. Nó cẩn thận đề phòng nhìn Sở Nguyên. Lúc này Sở Nguyên hoàn toàn bất động, như một pho tượng. Giống như là đã chết, giống như vẫn còn sống. Chỉ là vẻ mặt của hắn trở nên rất an tường, như là đang ngủ, đang chìm vào mộng đẹp
Cửu Vĩ Hồ cũng không tiến công. Mà là đi vòng quanh Sở Nguyên cẩn thận hết vòng này đến vòng khác, hai mắt xanh lè nhìn chằm chằm vào vẻ mặt an tường của Sở Nguyên, phòng ngừa hắn đột nhiên tỉnh lại. Đi vòng vo mười vòng xong, nó mới xác định được cái rắm của mình đã có tác dụng. Nó vươn đầu lưỡi đỏ lòm, liếm liếm lỗ mũi đỏ như máu, gầm nhẹ một tiếng, rồi nhảy lên, trong chớp mắt bay đến trước ngực Sở Nguyên. Một trảo cào xuống. Nhất thời “Tê” một tiếng, quần áo trước ngực Sở Nguyên cộng với da thịt đều bị móng vuốt Cửu Vĩ Hồ xé rách, một tia máu phun ra, bắn thẳng vào người nó.
Cửu Vĩ Hồ không tiếp tục công kích, rơi xuống đất xong nhanh chóng né ra, rồi đứng xa xa quan sát Sở Nguyên. Vừa rồi một trảo chỉ là thử công kích thôi, nhưng Sở Nguyên lúc này trước ngực mảng huyết, thân thể nhưng, lại vẫn không nhúc nhích, thậm chí kinh hoảng cũng chưa từng thoảng qua một chút.
Cửu Vĩ Hồ rất một lần nữa liếm liếm lỗ mũi một cách hài lòng, máu của Sở Nguyên vừa rồi phun vào người nó, cũng không biết khi nào thì theo bộ lông của nó trôi vào lớp da đỏ như máu hoàn toàn hấp thu. Lúc này nó vẫn một thân bạch mao. Trên người thậm chí cả trên mặt đất cũng không hề có vết máu.
Cửu Vĩ Hồ một lần nữa gầm nhẹ một tiếng. Toàn lực nhảy lên, với tốc độ nhanh nhất một lần nữa lao vào Sở Nguyên. Lúc này đây, nó quyết định móc trái tim của Sở Nguyên ra, hưởng thụ mĩ vị từ trái tim của cường giả.
Cửu Vĩ Hồ đã nhắm thẳng vào Sở Nguyên, nó hưng phấn cực độ nhìn thân ảnh cao lớn càng lúc càng lớn trong tầm mắt mình.
Thân thể nó ma sát với không khí phát sinh ra những tiếng rít, nhưng trong tai Cửu Vĩ Hồ biến thành âm nhạc du dương nhất trên đời. Con mồi càng ngày càng gần, nó thậm chí đã thấy mĩ vị của trái tim đang nhảy “ Bình bịch. Bình bịch “. Giống như đang hoan hô nó.
Cửu Vĩ Hồ nhếch miệng hưng phấn phát ra tiếng kêu “Y nha nha”.
Tất cả đều không thể đảo ngược. Tựa hồ không có cái gì của vãn hồi cục diện huyết tinh kế tiếp. Ánh trăng trên bầu trời cũng dường như không đành lòng nhìn thấy tràng huyết tinh đó, đã ẩn dấu sau đám mây rồi, không hề lộ ra đến một chút ánh sáng nào
Đầu ngón tay Cửu Vĩ Hồ đã chạm vào lớp da của Sở Nguyên, nó hưng phấn cực độ nhịn không được phát ra tiếng kêu “Y ……”
Rốt cục, huyết vũ đỏ tươi vung vãi vào không trung, giống như một quả tim vọt ra, lại giống như quả tim lớn vỡ vụn thành vô số quả tim nhỏ.
Gió ngừng thôi, mây ngừng trôi. Cả thời gian tựa hồ cũng đều dừng lại.
Im lặng, sự an tĩnh khó tin. An tĩnh đến mức chỉ có tiếng của trái tim đập “Bình bịch! Bình bịch”.
Quá yên lặng.
Ánh trăng không nhịn được tò mò, lại lần nữa từ đám mây lộ ra nữa cái đầu muốn xem, nhất thời ánh trăng màu bạc một lần nữa chiếu xuống mặt đất.
Dưới ánh trăng, Cửu Vĩ Hồ cũng không nhào trên người Sở Nguyên như tưởng tượng để hưởng thụ mĩ vị của trái tim, mà đứng xa xa trên mặt đất, trừng mắt ánh mắt xanh lè nhìn lại. Trong ánh mắt tràn ngập sự không tin đang nhìn Sở Nguyên. Lỗ mũi của nó và khóe miệng đầy máu, nhưng máu khi chảy tới bộ lông thì lập tức bị lớp da dấu dưới lớp bạch mao hấp thu sạch sẽ. Sau đó trong miệng và mũi tiếp tục chảy ra máu, rồi tiếp tục bị hấp thu ……
Cửu Vĩ Hồ khó tin Sở Nguyên, một khắc cuối cùng, con mồi lẳng lặng sắp bị nó hưởng thụ không ngờ động đậy. Một quyền đánh nó bay ra xa. Hắn không phải ngửi phải rắm của mình sao? Tại sao còn có thể tỉnh lại? Tại sao lại tiếp tục trầm miên, để cho nó hưởng thụ mĩ vị của trái tim xong, thì vĩnh viễn trầm miên?
Cửu Vĩ Hồ chậm rãi ngồi xổm xuống, mười cái móng vuốt cắm rất sâu trên mặt đất. Trong miệng phát ra tiếng gầm gừ không cam lòng.
Sở Nguyên không tỉnh. Hắn vẫn nhắm mắt lại. Có lẽ đã tỉnh, nhưng không muốn mở mắt ra. Trong khóe mắt của hắn mơ hồ có những giọt nước lăn ra.
Đột nhiên sự ba động từ trên người Sở Nguyên hướng ra phía ngoài. Ba động yếu ớt này mặc dù rất nhỏ, nhưng Cửu Vĩ Hồ đã cảm nhận được. Giống như một hòn đá ném vào hồ yên lặng, tạo nên vô số vòng tròn rung động.
Ấm áp, nóng nảy, oán phẫn, cuồng nộ, bất an …… đây là tâm tình phức tạp, cảm giác nói không nên lời. Nhưng Cửu Vĩ Hồ quả thật cảm nhận được, tâm tình vừa phức tạp vừa mãnh liệt.
Ba động càng lúc càng lớn, tim của Cửu Vĩ Hồ cũng theo sự ba động đó mà nhảy lên. Nhưng ngoại trừ nhảy lên, nó còn mang theo sự bất an mãnh liệt. Dựa vào linh giác của động vật trời sinh, trực giác Cửu Vĩ Hồ cảm thấy sẽ có sự tình bất hảo sắp phát sinh trên người nó.
Rốt cục, Cửu Vĩ Hồ khó có thể nhẫn nại với áp lực này, nhe răng ra, lộ ra hai hàm răng nhọn hoắt, phát ra tiếng kêu “Y …… y ……”.
Tại đây thì một cỗ khí tức tuyệt đối chấn nhiếp lòng người phô thiên cái địa từ trên người Sở Nguyên nhanh chóng khuếch tán ra. Cửu Vĩ Hồ nhất thời như con ve gặp phải gió lạnh, không dám phát ra âm thanh gì nữa. Bởi vì một sự sợ hãi thật sâu từ nội tâm của nó tràn ra, cổ khí tức chấn nhiếp lòng người giống như tiến vào tận đáy lòng của nó, còn sự sợ hãi đó giống như được chôn từ đáy lòng, mãi đến hôm này mới phá thổ chui ra. Nó sợ run, sợ hãi tột cùng nhìn Sở Nguyên.
Lúc này Sở Nguyên cũng cảm thụ rất sâu sắc. Hắn cảm giác thấy mỗi một tế bào của mình đều bị kích hoạt, tiềm năng trên thân thể đều được phóng thích. Một cỗ khí tức thoáng chốc nảy lên trong lòng, tạo cho hắn có một ý muốn hủy thiên diệt địa.
Tóc Sở Nguyên không gió tự tung bay, chân khí mênh mông mãnh liệt của hắn khiến cho những chiếc lá chung quanh đã rụng đầy trên mặt đất bỗng bay lên giữa không trung, vần vũ vòng quanh hắn
Khí thế vô cùng cường đại khiến người có một xúc động muốn đỉnh lễ cúng bái, trong ánh mắt Cửu Vĩ Hồ, Sở Nguyên rốt cục đã động rồi. Song chưởng của hắn chậm rãi giơ lên, những khớp xương bị bóp chặt phát ra tiếng “Lách cách”.
Bỗng dưng, song chưởng của Sở Nguyên hướng ra phía ngoài rung lên, trên người một lần nữa bộc phát ra một kình khí cường đại. Phàm là chỗ nào bị kình khí lướt qua, mặt đất, lá rụng tất cả đều kết xuất tầng tầng băng sương.
“Oanh ……!” Tiếng nổ mạnh như long khiếu cửu thiên, như thần ma viễn cổ chi âm, ong ong mãi trong đầu trống rỗng của Cửu Vĩ Hồ, một lúc lâu mới khôi phục thần trí.
Sở Nguyên vẫn như trước đứng bất động, tóc không gió tự bay
Từ từ, Sở Nguyên mở mắt ra. Thoáng chốc, trong bóng đêm hiện lên một ánh hàn mang. Sau đó tất cả đã trở lại bình tĩnh. Không có gió, không có khí lưu, chỉ có đầy đất một tầng băng sương cho thấy tất cả những việc vừa rồi đều là thật cả.
Hắn tỉnh lại, giống như đã ngủ qua hàng trải qua thế kỷ, hắn rốt cục tỉnh rồi.
Ánh mắt của hắn vẫn trong suốt như trước, trong ánh mắt không có tình cảm gì. Đôi mắt hắn rất sáng, giống như sao trong trời đêm, lóe ra nhiều tia tinh mang. Cái lạ duy nhất là hắn chỉ có ánh sáng từ mắt phải lóe ra, còn mắt trái lại vẫn như trước bình thản vô kì.
Hai mắt trong veo của Sở Nguyên nhìn nhìn hai tay của mình, lại cúi đầu nhìn xuống vết thương kinh tâm trên ngực. Hừ nhẹ một tiếng, sau đó trong ánh mắt cực độ kinh ngạc của Cửu Vĩ Hồ, vết thương trước ngực của hắn cơ bắp bắt đầu chuyển động. Tựa như vô số những con côn trùng nhỏ đang chuyển động, một dây thần kinh, chút cơ bắp giao kết lẫn nhau, sau đó tổ hợp thành một lớp da thịt bao trùm lấy vết thương. Đến khi tất cả tổ chức bên dưới lớp da đã khép lại, cuối cùng là lớp da. Nhưng lớp da cũng không giống sinh trưởng như thần kinh và cơ bắp, mà là cơ bắp vốn đỏ như máu lúc nãy càng ngày càng nhạt dần, cuối cùng biến thành một tầng huyết mô bàng bạc bao trùm trên mặt
Sở Nguyên vươn tay khẽ xé tầng huyết mô này, phía dưới lộ ra một lớp da mới, đến cả miệng vết thương cũng không nhìn thấy. Nếu không phải trên người hắn nơi nơi đều là vết máu, căn bản là không nhìn ra hắn đã thụ trọng thương.
Xử lý vết thương xong, Sở Nguyên cũng không có quan tâm đến Cửu Vĩ Hồ toàn thân đang run lên, mà nhìn hai tay mình trước, rồi ngước đầu nhìn lên bầu trời, khóe môi nhếch lên vẻ bất lực.
Trong trời đêm vang lên một tiếng thở dài sâu kín: “Ta... trở lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.