Nhân Gian Băng Khí

Quyển 9 - Chương 417: Năng lực của Walter (hạ)

Khát Trí

06/04/2013

Khống chế tâm linh và thôi miên khác nhau về bản chất, nếu nói thôi miên là chính sách vỗ về lung lạc, thuộc loại từ từ, từng bước từng bước dẫn dắt thì khống chế tâm linh chính là "Bá Vương ngạnh giương cung", dùng sức mạnh khống chế. Thôi miên không thể khống chế được một người tỉnh táo hoặc người có nghị lực kiên cường, nhưng khống chế tâm linh thì lại có thể, tiền đề là người khống chế phải có năng lực tâm linh rất mạnh.

Khống chế tâm linh là trực tiếp khống chế hành vi và tư tưởng của một người, khiến bạn phải đi làm theo suy nghĩ của kẻ đó. Cái này cũng giống như điều khiển con rối vậy, người ta muốn nó động đậy chỗ nào thì nó động đậy chỗ đó.

Thử nghĩ chút xem, khi quân đội hai bên giao tranh, chủ soái một bên đột nhiên bị người ta khống chế, hạ mệnh lệnh sai lầm thậm chí còn có thể dẫn đến hậu quả toàn quân bị tiêu diệt. Thôi miên thì không làm được như thế, bởi lẽ chẳng thể nào thôi miên người đang được bảo vệ kỹ càng, thôi miên cần có thời gian. Nhưng khống chế tâm linh thì không cần thế, người có khả năng khống chế tâm linh có thể ở một nơi rất xa khống chế một người, mà người bị khống chế sẽ chẳng khác chi phân thân của hắn.

Hoặc có lẽ trong chiến đấu, người bạn sau lưng đột nhiên giơ súng bắn vào những chiến hữu đang xung phong phía trước, tình cảnh sẽ như thế nào đây? Nhưng thôi miên cũng chẳng thể nào làm được như thế, ai dám ở trên chiến trường mà từ từ thôi miên người ta? Hơn nữa có thể khống chế được người ta hay không còn chư biết được. Nhưng người khống chế tâm linh lại vẫn có thể làm được, bọn họ chỉ cần một quãng thời gian rất ngắn là có thể đột phá và khống chế tư duy và tâm linh của một người, thậm chí là vài người, sau đó bắt những người đó làm theo suy nghĩ của hắn.

Cho nên mới nói một người có khả năng khống chế tâm linh mạnh mẽ là cỗ máy đáng sợ nhất trong chiến tranh, cũng là nhân tài hàng đầu mà mỗi một quốc gia đều muốn tranh thủ. Đáng tiếc những người có dị năng trên thế giới này ít đến mức đáng thương, đặc biệt là loại dị năng cực phẩm kia, hai loại khống chế tâm linh và khống chế ý niệm thì càng là loại hiếm hoi đến mức toàn thế giới cả trăm ngàn năm mới lòi ra được một người. Hơn nữa còn chưa chắc rằng đã có thể kích hoạt tiềm lực ấy, có thể cái tay thiên tài cả trăm ngàn năm mới có một kia từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi cũng vẫn được coi như người bình thường.

Walter hiện nay còn chưa mạnh mẽ đến mức có thể khống chế tư duy người ta, nhưng thay đổi một chút suy nghĩ của đối phương, để bọn họ thay đổi một vài suy nghĩ cố chấp, điểm này thì vẫn thuộc loại có thể làm được.

Walter đi đến bên cạnh gã tóc vàng mặt đầy vẻ cảnh giác, vẫn hỏi như cũ: “Các ngươi là ai?”

Toàn thân gã tóc vàng run lên, đôi mắt đang nhìn Walter không rời ra được, thành thực nói: “Ta là người của Lỗ hội ở Ôn Thành.”

Diệp Kiếp và Cừu Tử Liệt lại chẳng có cảm giác gì, nhưng Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi lại ngạc nhiên nhìn nhau. Bởi lẽ bọn Diệp Kiếm không hiểu nhưng Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi thì lại có tai để nghe.

Cái kiểu hỏi trực tiếp như Walter mà đối phương cũng lại trực tiếp trả lời, đó là thôi miên sao? Tất cả đều biết thôi miên cần phải có quá trình, đầu tiên là nói chuyện tâm tình với ngươi, khiến người dần bỏ sự cảnh giác đi, hoặc là phải tìm kiếm chỗ yếu hại và khiến tâm linh ngươi sinh ra sơ hở, khi ấy mới có thể từ từ mà thôi miên, ít nhất thì cũng vần dùng thuốc mới được. Hơn nữa người bị thôi miên đều thần tình hoảng hốt, hai mắt vô thần, rơi vào trạng thái vô ý thức. Nhưng tình trạng của gã tóc vàng lúc này lại chẳng có cái vẻ như đang bị thôi miên.

“Lỗ hội?” Diệp Kiếm nhíu mày lại nói: “Cái bang phái nhỏ xíu chỉ có gần hai mươi tên đó cũng dám ra gây chuyện?”

Lãnh Dạ hỏi: “Lỗ hội rất nhỏ sao?”

Diệp Kiếm đáp: “Ừ, bọn chúng chẳng có tổ chức gì. Ban đầu chỉ là một đám bạn bè cảm thấy xã hội đen rất oai phong, tự tổ chức lấy một đám để đánh nhau gây rối, sau này thu thêm mấy gã tiểu đệ, từ đó đã dám tự xưng là một bang phái rồi.”

Diệp Kiếm bĩu môi khinh thường nói: “Loại bang hội này bình thường chúng ta chẳng để vào trong mắt, muốn tiêu diệt bọn chúng so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn.”

Lãnh Dạ lại nhìn tên tóc vàng hỏi: “Các ngươi đều là người của Lỗ Hội?”

Tên tóc vàng không trả lời hắn, ánh mắt cảnh giác nhìn lại. Sau khi Walter lặp lại lời của Lãnh Dạ tên tóc vàng mới lắc đầu nói: “Không phải, tôi và a Tài, a Kinh, tiểu Liêu là người của Lỗ Hội.” Hắn chỉ chỉ về mấy tên dở sống dở chết bên ngoài, sau đó lại chỉ về một kẻ trọng thương khác nói: “Hắn đến cùng Khôn Ca.”

Không đợi Lãnh Dạ ra lệnh, Walter lại hỏi: “Bọn chúng là người thế nào?”

“Bọn Khôn Ca đều là lính đánh thuê.”

“Sao các ngươi lại ở cùng nhau?”

“Ông chủ Trương đưa cho bọn tôi một khoản tiền, bảo chúng tôi và Khôn Ca cùng đi bắt cóc Âu Dương Nguyệt Nhi.”

“Ông chủ Trương là ai?”

Gã tóc vàng lắc đầu đáp: “Tôi không quen, chỉ có lão đại của bọn tôi quen ông ta.”

Diệp Kiếm hỏi: “Các ngươi có bao nhiêu người đi?”

Gã tóc vàng không để ý đến Diệp Kiếm. Khi Walter lặp lại hắn mới chịu trả lời: “Một nửa số người của Lỗ hội bọn tôi, còn có người của bọn Khôn Ca nữa.” Suy nghĩ một chút hắn mới nói ra một con số: “Có mười bảy người.”

Walter lại hỏi: “Ngươi có biết tại sao ông chủ Trương lại muốn các ngươi đi bắt cóc Âu Dương Nguyệt Nhi không?”

Gã tóc vàng nói: “Lão đại nói, ông chủ Trương rất thích nàng ta, muốn nhốt nàng ta lại để hưởng thụ.”

Nghe xong câu cuối cùng Lãnh Dạ mới thở phào một hơi, xem ra sự thanh bạch của Âu Dương Nguyệt Nhi tạm thời được bảo đảm rồi. Chẳng có ai dám hạ thủ đối với người chủ thuê cần, thêm nữa còn có lính đánh thuê ở bên cạnh trông chừng. Chắc nàng ta sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Lãnh Dạ có chút sợ hãi lén nhìn sang Mười Một, đáng tiếc là Mười Một vẫn chẳng lộ ra vẻ gì, cũng không biết là đang mừng hay đang giận. Lãnh Dạ không khỏi buồn thay cho Lỗ hội và ông chủ Trương kia. Chọc đến cái thằng hung thần này, so với chuyện trái đất đâm vào sao hỏa đúng là còn nghiêm trọng hơn.

“Bây giờ Âu Dương Nguyệt Nhi đang ở đâu?” Walter vòng một vòng, cuối cùng cũng trở lại vấn đề chính.

“Đưa đi rồi.” Gã tóc vàng thực thà trả lời.



“Đi đâu rồi?”

“Đưa đến Ôn Thành, giao cho ông chủ Trương rồi.”

Walter hai mắt sáng lên: “Đi lúc nào? Có bao nhiêu người canh giữ nàng ta?”

“Sau khi chúng ta bắt cóc được người liền lập tức giao cho những huynh đệ chưa lộ mắt đưa đi, có sáu người. Lỗ hội bọn ta có ba, còn lại là người của Khôn Ca.”

“Ra mặt bắt cóc đều là người của Lỗ hội các ngươi?”

“Vâng.” Gã tóc vàng gật đầu.

Mọi người cùng xì xào một hồi, khiến cho Diệp Kiếm và Cừu Tử Liệt chẳng hiểu ra sao. Trừ hai người Diệp Kiếm ra, những người khác đều biết bọn Lỗ hội ngỏm củ tỏi là cái chắc rồi. Thảo nào bọn chúng lại để lại người ở đây, một là do những người này đã từng lộ mặt nên tạm thời không tiện xuất hiện, tránh khỏi bị người đã từng mục kích hiện trường nhận ra. Hai là vì Khôn Ca và ông chủ Trương dự tính giết người diệt khẩu, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt, cái loại tổ chức nhỏ xíu không vào luồng như Lỗ hội không nghi ngờ gì chính là lựa chọn ngon nhất. Người ít thì dễ dàng nuốt gọn, hơn nữa sau chuyện ấy cũng chẳng có ai để ý đến. Vốn dĩ, cái loại tổ chức nhỏ không nhập luồng như Lỗ hội mỗi ngày không biết phải sinh ra đến bao nhiêu cái, cũng không biết có bao nhiêu cái diệt vong, có ai mà thèm đi để tâm đến sự diệt vong của nó chứ? Trừ phi bang hội này một ngày nào đó có thể phát triển đến một mức độ nhất định, khi ấy người ta mới bắt đầu chú ý. Có đoàn thể bang hội lớn nào mà không bắt đầu từ nhỏ đến lớn? Đến như Hồng môn ban đầu cũng chỉ do mấy người tổ chức thành một cách tự phát, phát triển mấy trăm năm mới có được quy mô như ngày nay.

Walter thở ra một hơi hỏi: “Các ngươi để lại mấy người?”

“Bọn tôi có tám người đã lộ mặt, còn có hai người Khôn Ca và Chiếm Ca nữa.”

“Nơi này sao chỉ có sáu người các ngươi? Còn bốn người khác đâu?”

“Khôn ca nói chia nhóm đưa chúng tôi đi, sáng sớm hôm qua đã đưa bọn họ đi rồi. Sáng sớm ngày mai chúng tôi cũng được đưa đi.” Lúc này còn chưa đến giữa đêm, gã tóc vàng nói là sáng sớm ngày mai, chắc là sau vài giờ nữa thôi.

Còn về bốn gã đa đi kia, khỏi cần nghĩ nữa, chắc chắn là sớm đã ngỏm rồi. Bọn Khôn Ca chỉ có hai người, một miếng chắc chắn không nuốt hết được tám người xuống, do đó mới chia nhóm ra mà giải quyết từng phần một. Còn về chuyện tại sao lại giết hai đám người vào buổi tối? Lý do là trên đường khi ấy không có người, ban ngày thì ngay cả góc tường cũng sẽ có người ngang qua, hơn nữa buổi tối thì dễ chôn giấu thi thể, điều này cũng có thể dễ dàng nhìn ra, đám lính đánh thuê như Khôn Ca rất biết nhẫn nhịn. Còn ba người của Lỗ hội đi cùng kia, chẳng cần nghĩ nữa, chắc chắn là chẳng sống được đến Ôn Thành.

Lính đánh thuê và lưu manh hoàn toàn khác nhau, bỏ tiền ra thuê lưu manh làm việc vĩnh viễn chẳng thể yên tâm được như khi thuê lính đánh thuê. Hơn nữa lính đánh thuê còn rất có nguyên tắc, ông chủ Trương chắc là có thể yên tâm. Còn về đám lưu manh của Lỗ hội, chỉ có chết thì mới khiến người ta yên tâm nổi.

“Hỏi hắn, giao hàng ở đâu?” Mười Một nói với Walter.

Walter gật gật đầu, lên tiếng hỏi: “Các ngươi giao hàng ở đâu?”

Gã tóc vàng trả lời: “Tôi không biết, tôi chỉ biết là về Ôn thành. Địa điểm cụ thể lão đại chưa từng nhắc đến. Là lão đại đích thân đi giao hàng, trừ lão đại ra thì chẳng có ai biết cả.”

Diệp Kiếm thở dài một hơi: “Xem ra manh mối lại đứt quãng rồi.”

Lãnh Dạ nhếch mép nhìn về phía Khôn Ca trên giường cười nói: “Ai nói đứt? Không phải còn có người sao?”

“Nhưng…” Diệp Kiếm gãi gãi đầu nói: “Không phải Walter đã nói hắn thần kinh vững chắc, không thể thôi miên sao?”

“Ta thử lần nữa xem.” Walter đứng dậy và trở lại bên cạnh Khôn Ca.

Khi Walter rời đi, vẻ mặt của gã tóc vàng đầu tiên là nghi hoặc, sau đó trở nên vô cùng sợ hãi. Hắn biết vừa rồi mình đã nói những gì, nhưng hắn không biết tại sao mình lại có thế nói ra như thế. Đây chính là sự đáng sợ của khống chế tâm linh, người bị khống chế đều luôn giữ được trạng thái tỉnh táo. Nếu là thôi miên, bạn hỏi hắn một số chuyện có thể hắn sẽ không trả lời được, nhưng trong trạng thái tỉnh táo thì hắn lại biết. Một khi bị khống chế tâm linh, cho dù là ai cũng chẳng thể phản kháng, cho dù bảo hắn đi giết chính cha mẹ mình hắn cũng sẽ không hề do dự mà xuống tay, sau chuyện đó cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy, sẽ chỉ cho rằng mình đã phát điên, căn bản chẳng nghĩ rằng là mình bị khống chế.

Walter đi đến bên cạnh Khôn Ca hỏi: “Ông chủ Trương là ai?”

Khôn Ca vẫn cắn chặt răng không nói gì. Walter lại hỏi thêm mấy lần nhưng hắn vẫn cứ như vậy.

Walter quay lại nhìn Mười Một và Lãnh Dạ lắc đầu cười khổ.

“Đợi đã.” Mười Một xoay người đi ra ngoài. Chẳng bao lâu sau đã cầm một cành cây trở lại. Nhìn vết gãy ở cành cây thì chắc là vừa bị hắn bẻ xuống.

Mười Một lấy Trảm Nguyệt ra, lưỡi đao sắc nhọn lướt qua trên cành cây. Rất nhanh đã vót cành cây gồ ghề đó thành một cái que gỗ thẳng tắp. Sau đó hắn lại vô cùng cẩn thận vót ra vài chiếc châm gỗ vừa nhỏ vừa dài, cầm mấy chiếc châm đó đặt trong tay ngắm phải ngắm trái một hồi rồi mới đi đến bên cạnh Khôn Ca, cắm xuống chỗ đầu và cổ gã.

Lãnh Dạ nhíu chặt mày lại, hắn biết vì sao Mười Một làm thế, cũng biết Mười Một đang làm gì. Ma Quỷ không thể nào biết được thuật châm cứu tinh thâm nhất của Long Quốc, nhưng Mười Một lại học được ngón này từ lúc nào vậy nhỉ? Lãnh Dạ luôn cảm thấy chuyện này và việc Mười Một mất tích nửa năm có quan hệ với nhau.

Chuyện Mười Một học nghệ ở Kiếm tông nửa năm hắn chưa từng tiết lộ ra ngoài, mỗi lần có người hỏi hắn nửa năm nay trốn ở đâu, hắc hoặc là trả lời qua qua một cách hàm hồ không rõ ràng, hoặc là trực tiếp không trả lời, người khác cũng chẳng có cách nào với hắn.

Mười Một kéo lệch đầu Khôn Ca sang một bên, từ từ cắm cây châm sau cùng vào chỗ xương cổ sau gáy hắn, chậm rãi xoay xoay. Bỗng dưng, Khôn Ca đột nhiên có vẻ như đau đớn mà rên lên một tiếng. Sao đó mở rộng miệng mà thở phì phò, nhưng sắc mặt rõ ràng đã dễ coi hơn vừa rồi, cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Mười Một làm xong thì không rút châm ra mà lùi sang một bên, hướng về phía Walter gật đầu.



Walter lại thử hỏi: “Ông chủ Trương là ai?”

Khôn Ca vẫn không nói gì như cũ.

Walter lại hỏi lại mấy lần, Khôn Ca mới thở phì phò, giọng nói so với rất nhỏ, so với tiếng khóc còn khó nghe hơn: “Chủ thuê của bọn ta, ta không biết hắn, mỗi lần hắn đều trực tiếp liên hệ với thủ lĩnh của bọn ta.”

Thử bao nhiêu lâu, cuối cũng đã thành công, Walter sắc mặt có chút vui mừng hỏi thêm: “Thủ lĩnh của các ngươi ở đâu?”

“Đã quay về để giao hàng.”

“Các ngươi lưu lại đây làm gì?”

Khôn Ca chẳng có chút sợ hãi nào nói: “Thủ lĩnh ra lệnh, phải xử lý sạch mấy tên của Lỗ hội để diệt khẩu.”

Gã tóc vàng vừa nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, xem ra hắn cũng biết năm huynh đệ hôm qua của mình đã xảy ra chuyện rồi.

Walter lại hỏi: “Các ngươi là tổ chức lính đánh thuê nào?”

“Rắn Đuôi Chuông Đen.”

Băng Mộng sớm đã trở lại lúc Mười Một ra ngoài tìm cành cây, nghe vậy thì bĩu môi nói: “Ta còn đang chẳng hiểu sao lại có cao thủ thế, thì ra là Rắn Đuôi Chuông Đen đỉnh đỉnh đại danh.” Vừa nói Băng Mộng vừa liếc nhìn Mười Một đầy thâm ý.

Rắn Đuôi Chuông Đen là một tổ chức lính đánh thuê, nhưng ở nơi này, đã nghe qua tên của nó cũng chỉ có ba người bọn Hỏa Điểu cùng Mười Một và Lãnh Dạ, tổng cộng năm người, những người khác còn chưa cả từng nghe nói qua. Rắn Đuôi Chuông Đen tại giới lính đánh thuê Long Quốc cũng có chút danh tiếng, tuy tổ chức không lớn, thuộc cỡ nhỏ như kiểu Hắc Ám Thập Tự, nhưng tổ chức nhỏ như vậy mà có thể nổi tiếng thì càng nói lên bọn chúng có bản lĩnh. Sở dĩ Hắc Ám Thập Tự có thể nổi tiếng chính là vì bên trong không có một ai là vô dụng, bất luận là lính bắn tỉa Lãnh Dạ, lính đột kính Hầu Tử, Hoàng Hậu yểm hộ kiêm phòng ngự, hacker siêu cấp Cuồng Triều, còn có chiến sĩ toàn hệ Mười Một, tất cả đều là tinh anh trong tinh anh, một tổ chức toàn do các tinh anh tổ hợp nên sao mà có thể kém được cơ chứ? Cho dù là Vịt Bầu không có sức chiến đấu, kĩ thuật lái xe liều mạng của hắn cũng thuộc vào hàng nhất lưu, khi dùng để chạy trốn thì kẻ khác có muốn ở sau mà hít rắm cũng khó lắm thay. Còn có Walter không thuộc hệ chiến đấu vừa gia nhập, tuy hắn cũng không có sức chiến đấu nhưng hắn lại có một năng lực mà tất cả các tổ chức đều đố kị đến phát cuồng, dị năng khống chế tâm linh. Chỉ cần sau này năng lực này của Walter có tiến triển, vị trí của hắn so với Mười Một thậm chí còn quan trọng hơn.

Mười Một ra lệnh một câu, Walter y theo lời Mười Một mà hỏi: “Làm thế nào mới có thể tìm được người của các ngươi?”

Khôn Ca rõ ràng đã giãy dụa một hồi, dưới ánh mắt chằm chằm của Walter, hắn vẫn nói ra một địa chỉ. Còn về chuyện địa chỉ đó là thật hay là giả thì chẳng cần lo lắng, bởi lẽ dưới năng lực khống chế của Walter, không ai có thể nói dối được.

“Rắn Đuôi Chuông Đen các ngươi còn có mấy người? Lực chiến đấu thế nào?” Câu nói của Mười Một lại được Walter lặp lại.

Khôn Ca trả lời: “Tổng cộng còn lại năm người, trừ ta và a Chiếm ra, ba người bọn thủ lĩnh đều về Ôn Thành trước để đợi tin tức rồi.” Khôn Ca hung hăng trừng mắt nhìn Mười Một: “Thủ lĩnh sẽ giết ngươi, giúp bọn ta báo thù.”

Sở dĩ hắn nói còn lại năm người là vì vốn Rắn Đuôi Chuông Đen không chỉ có năm người tổ hợp thành, sau này trong khi chấp hành nhiệm vụ đã chết mất mấy tên.

Nếu Mười Một bị người ta uy hiếp thì hắn đã chẳng phải là Mười Một nữa rồi. Đối với câu nói hung hăng của Khôn Ca, hắn căn bản chẳng để trong lòng. Đừng nói là Mười Một, đến Lãnh Dạ, Walter, Diệp Kiếm và mấy người bọn Hỏa Điểu cũng đểu cảm thấy trên thế gian này người có thể giết Mười Một hình như còn chưa sinh ra hay sao ấy.

Trong thời gian đó Lãnh Dạ nghĩ đến một vấn đề khiến người ta phải lo lắng, không phải là sức chiến đấu của Rắn Đuôi Chuông Đen mà là sự an toàn của Âu Dương Nguyệt Nhi. Theo như lời gã tóc vàng nói, Âu Dương Nguyệt Nhi sau khi bị bắt cóc liền lập tức được đưa đi, từ Hàng Thành đến Ôn Thành chỉ cần đi xe độ vài giờ, nói cách khác cùng lắm là hôm kia thì nàng đã đến Ôn Thành rồi. Lỗ hội và lính đánh thuê không dám chạm vào nàng, nang ai biết cái thằng cha được gọi là ông chủ Trương kia có phải là sắc quỷ hay không? Sắc đẹp của Âu Dương Nguyệt Nhi nổi danh thiên hạ, một siêu cấp đại mĩ nữ như thế đứng sờ sờ trước mặt có ai mà không động tâm cơ chứ? Lãnh Dạ rất lo lắng nếu Âu Dương Nguyệt Nhi thực sự bị tổn thương, liệu Mười Một có phát điên lên không đây nhỉ?

Trước đây khi Nguyễn Thanh Ngữ bị người ta bắt cóc lúc ở thành phố Hải Diêm, Mười Một đã từng nổi điên một lần. Cũng may mà lần đó gã nam nhân kia chẳng làm gì được, nếu không Mười Một không khuấy cho thành phố Hải Diêm đó long trời lở đất thì thể nào cũng không ngơi tay. Nếu Mười Một thực sự nổi điên lên, chẳng nghi ngờ gì điều đó đồng nghĩa với một quả bom nguyên tử. Người khác không biết nhưng Lãnh Dạ thì hiểu rất rõ Mười Một cũng là một kẻ có dị năng về băng, uy lực mà một người có dị năng bộc phát ra không phải là điều mà người thường tưởng tượng nổi.

Tình à, mày rốt cuộc là cái gì đây? Lãnh Dạ không nén nổi lắc đầu cảm thán, căn bản đã quên mất bản thân hắn rõ ràng chính là một cao thủ tình trường.

Cuối cùng, Walter lại hỏi rõ ràng hai người còn lại kia, cũng có được những tin tức cần thiết về chúng.

Tất cả đều là ông chủ Trương ra mắt, bỏ tiền ra kêu Lỗ hội bán mạng cho hắn, đồng thời lại thuê thêm Rắn Đuôi Chuông Đen đến giúp đỡ. Sau đó lại ngầm sai Rắn Đuôi Chuông Đen giết sạch người của Lỗ hội để diệt khẩu, sau khi bọn chúng đem Âu Dương Nguyệt Nhi đến giao coi như là gọn ghẽ hai bề.

Ông chủ Trương này khẳng định là người của Huyết Mân Côi, đáng tiếc là còn chưa thể tra được thân phận của hắn, những kẻ có tiền mang họ Trương ở Ôn Thành nhiều chẳng kém lông trâu.

Có điều thu hoạch lớn nhất là biết được nơi ẩn thân của Rắn Đuôi Chuông Đen, chỉ cần bắt được thủ lĩnh của bọn chúng thì sẽ chẳng khó để tìm được tung tích của ông chủ Trương kia và Âu Dương Nguyệt Nhi.

“Lập tức tới Ôn Thành, Diệp Kiếm, ngươi thống báo cho phía bên Tiểu Lục chuẩn bị một chút, có chuyện cần dùng đến bọn chúng.” Mười Một ra lệnh xong liền lập tức ra ngoài.

Diệp Kiếm vội vã chỉ về phía mấy người bọn Khôn Ca và gã tóc vàng hỏi: “Bọn chúng thì sao?”

Mười Một chẳng cả ngoảnh đầu lại đã nói luôn: “Giết.”

Một câu nói đã quyết định sự sống chết của kẻ khác. Người là Hỏa Điểu ra tay giết chết, Lãnh Dạ thì khinh thường không thèm làm, Walter thì không nguyện ý, Tuyết Linh Nhi và Băng Mộng là con gái, do có lòng thương hoa tiếc ngọc nên Hỏa Điểu chỉ đành nhảy ra gánh vác lấy cái vai đao phủ này, chuyện xử lí thi thể sau đó đương nhiên là để lại cho bọn Cừu Tử Liệt rồi.

Không lâu sau, một chiếc xe sang trọng chín chỗ đi với tốc độ cao, lao thẳng về hướng Ôn Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook