Nhân Gian Băng Khí

Quyển 8 - Chương 337: Nghiệt dữ duyên(hạ)

Khát Trí

06/04/2013

Yêu là nghiệt? Vậy cái gì là duyên?

Có người nói nghiệt là nhân duyên của cuộc sống, vô duyên tại sao cũng là nghiệt. Cũng có người nói, có nghiệt mới có duyên, không có nghiệt thì có duyên được không?

Rốt cuộc là có nghiệt mới có duyên, hay là có duyên mới có thể sinh ra nghiệt, có mấy ai có thể nói rõ ràng được chứ. Tựa như Mười Một và những tao ngộ của hắn, rốt cuộc là nghiệt hay là duyên? Có lẽ bản thân Mười Một cũng không rõ ràng lắm.

Trong mắt Mười Một, hắn chỉ là một người đáng thương và bi ai. Có lẽ trong mắt hắn, hắn không phải là người?

Phía sau cửa gỗ giam giữ vài người, có lẽ không thể gọi họ là người, nhìn vào mấy người cả nam lẫn nữ bị giam bên trong thấy ai nấy đều trần truồng, da thịt trên người sớm đã thối rữa, vô số dòi nhung nhúc trên người họ liên tục cắn xé cơ thể. Có người nằm trên mặt đất rên rỉ vô lực, tựa như một người chết đang giãy dụa vô lực thốt lên những thanh âm cuối cùng tới thế giới này, có người ngơ ngẩn ngồi ở góc phòng giam ánh mắt trống rỗng, tựa như một người có trái tim đã chết, chỉ còn lại một cái xác biết thở. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật rất khó tưởng tượng được những người này đã phải chịu hành hạ như thế nào, ở chỗ này, người còn không quí bằng con chuột bạch thí nghiệm.

Mười Một đi thẳng đến trước một cánh cửa gỗ, hắn rốt cục ngừng lại. Không có gì khác, chỉ là người trong phòng giam này bất đồng với những người khác, hắn không hề rên rỉ, cũng không chờ tử thần, không thể ngờ hắn lại đang vẽ vẽ cái gì đó.

Hắn là một lão đầu, mặc dù trên đầu không tìm đâu ra nửa cọng tóc, thậm chí cả lông mi và râu mép cũng rụng sạch, nhưng từ những nếp nhăn cùng với lớp da đồi mồi trên người lão thì phỏng chừng tuổi của lão hẳn cũng phải trên sáu mươi tuổi. Lão nhân cũng trần truồng như những người khác, từ tiểu phúc đến ngực da thịt đã bắt đầu rữa ra, có thể thấy rõ rất nhiều dòi đang gặm nhắm da thịt lão. Nhưng không ngờ lão lại không hề đang trong trạng thái chờ chết hoặc là rên rỉ giống như những người khác trong phòng, sự khác biệt đó chính là hắn vẫn ngồi trên mặt đất, dùng một mẩu đá nhỏ vẽ một cái gì đó trên mặt đất.

Có thể nhận thấy sự tồn tại của Mười Một, lão đầu ngước lên nhìn về phía hắn. Ánh mắt lão mạnh mẽ hữu thần, thậm chí còn lóe ra những tia sáng rất trí tuệ. Rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung ánh mắt của hắn, giống như thần thái sáng láng. Lại dường như tràn ngập ánh sáng trí tuệ. Khi Mười Một thấy ánh mắt hắn thì suy nghĩ đầu tiên của hắn là: người này không phải một người bình thường.

Hai người nhìn nhau một lát, chỉ dùng mắt để trao đổi trong yên lặng. Đột nhiên, lão nhân dùng một thứ tiếng Anh rất chuẩn nói: " Ngươi không phải là bọn họ."

Mười Một đang chuẩn bị rời đi lập tức khựng lại, đánh giá lão nhân một lần nữa, ngưng một lát rồi dùng tiếng Anh trả lời: "Không phải!"

Lão nhân nhìn hắn rất hứng thú rồi hỏi: "Ngươi làm sao tới nơi này được?"

“Không quan hệ tới ngươi."

Nói chuyện đến đó là chấm dứt. Kế tiếp lại là một dùng ánh mắt nhìn nhau im lặng. Điểm bất đồng chính là một người thì hai mắt tỏa sáng, dường như sắc lang thấy mỹ nữ, tràn ngập vẻ hâm mộ cùng ánh mắt khát vọng. Một bên thì hai mắt lãnh đạm, giống như đối với chuyện gì cũng mặc kệ không quan tâm. Cho dù cả thế giới đến ngày tận thế cũng chẳng có quan hệ gì với hắn cả.

Thật lâu sau, lão nhân rốt cục cười cười, một lần nữa cúi đầu dùng hòn đá nhỏ vẽ vẽ gì đó trên mặt đất, miệng nói: "Có khả năng tới được nơi này, chứng minh ngươi không phải người thường."

Mười Một không trả lời hắn, có lẽ là khinh thường, cũng có lẽ là không muốn, hắn lại chuẩn bị bước tiếp.

Lão nhân đột nhiên nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ không đi vào đó đâu."

Mười Một dừng lại, hỏi: " Bên trong có cái gì?"

“Tử vong!" Lão nhân một lần nữa ngước lên nhìn hắn. Nói: "Đường đi tới chỗ chết đó."

“Tử vong, trước giờ luôn luôn ở rất gần ta."

"Cứ thử là biết." Lão nhân mỉm cười nói: " Sát khí của ngươi rất nặng, hơn nữa tử khí cũng rất nặng. Ngươi hẳn là một người của một tổ chức được bồi dưỡng từ nhỏ để trở thành chiến sĩ phải không? Từ sát khí trên người ngươi mà luận, ngươi đã từng giết rất nhiều người, ta đoán nếu ngươi không phải là sát thủ cũng là dong binh. Hơn nữa, trái tim ngươi rất lạnh."

Mười Một nheo mắt, không thể không nhìn thêm lão nhân này một cách kỳ quái. Khi một người giết người khác, sát khí trên người tự nhiên trở nên rất nặng, hơn nữa che dấu mà không tản mát ra ngoài. Đây là lý do tại sao đứng trước một sát thủ, hoặc là đứng trước một chiến sĩ vào sinh ra tử như thiết huyết chiến sĩ, sẽ cảm thấy ẩn hiện lãnh khí. Mặc dù một người khó có thể che dấu sát khí, nhưng chỉ dựa vào mắt thường mà có thể nhìn ra một người có sát khí hay không thì loại người đó phải thập phần đáng sợ, hoặc có thể nói, người như thế bản thân mình cũng là một chuyên gia trong nghệ thuật giết người.

Mười Một trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

“Ta?" Lão nhân cười nói: " Một lão đầu, một lão đầu chờ chết. Nếu ngươi không thích gọi ta là lão đầu, cũng có thể gọi ta là Bố Lộ."

"Bố Lộ…" Mười Một gật đầu nói: "Ta nhớ rồi."

“Cám ơn. Ngươi thì sao? Ta xưng hô với ngươi như thế nào?"



Mười Một trầm mặc một lát. Phun ra một cái tên mà lâu rồi hắn không dùng: "Mười Một."

Sở Nguyên là cái tên vừa nghe đã biết ngay là người Trung Quốc, hắn không biết lão già Bố Lộ này có thân phận là gì, nếu là địch nhân thì cái tên này rất có thể sẽ làm bại lộ rất nhiều dấu vết. Do đó Mười Một không nói cho lão biết tên của mình, mà là dùng cái tên khi còn ở "Ma Quỷ".

“Mười Một hả?" Bố Lộ gật đầu cười nói: "Thật rất giống, cả tên cũng giống như vậy."

“Cái gì?"

“À, xin lỗi. A, ngươi làm ta nhớ tới một lão bằng hữu, ngươi và hắn rất giống nhau, chỉ cái tên của các ngươi cũng tương tự rồi."

Mười Một nói vẻ lạnh lùng: "Ta không phải là hắn."

“Ta biết !" Bố Lộ cười cười nói: " Chỉ luận về tuổi, hắn đã có thể làm tổ phụ của ngươi rồi. Hơn nữa tướng mạo của các ngươi cũng không giống, nhưng ánh mắt và ngữ khí nói chuyện thì rất tương tự. Đặc biệt là ánh mắt đó…"

Mười Một không muốn lắm chuyện với lão già, chuyển sang vấn đề khác hỏi: "Nơi này là đâu?"

Bố Lộ đầu tiên hơi sửng sốt rồi sau đó lập tức bật cười nói: "Ngươi không biết đây là nơi nào, sao lại xông vào?"

“Có gì lạ đâu?"

Bố Lộ khoát tay cười nói: " Không phải là ta kỳ quái, chỉ là ta hơi ngạc nhiên mà thôi, ngươi không thể ngờ lại có lòng can đảm rất giống một lão bằng hữu của ta. Hắn trước kia cũng một mình đi vào căn cứ của chúng ta, sau đó bắt được ta, bức hỏi ta nơi này là nơi nào …… ha ha ha ……"

Có thể hắn đang nhớ tới những chuyện trước đây nên rất vui vẻ kể chuyện, Bố Lộ vừa cười, vừa dùng sức vỗ đầu gối, trông kinh khủng y như một cương thi biết di động.

Có thể là do hắn cười nhiều quá, làmm đông đến vết thương, Bố Lộ ho khan vài tiếng rồi mới từ từ thu hồi tràng cười đó, rồi hắn lắc đầu nói: " Nơi này là tổng bộ của Lưỡi Hái Tử Thần."

“Lưỡi Hái Tử Thần?" Mười Một suy tư một chút, trong trí nhớ của hắn không có cái tên này.

“Lúc ngươi vào, có thấy trên cửa có biểu tượng hay không?"

“Tử vong chi môn?"

"A !" Bố Lộ nở nụ cười nhẹ rồi nói: "’Tử vong chi môn’…… cái tên lâu lắm rồi ta không nghe thấy. Kỳ thật tử vong chi môn tên dó đám ngoại giới đặt cho, xưng hô chính thức thì tổ chức này tên gọi là 'Lưỡi Hái Tử Thần'."

“Tử vong chi môn cũng là Lưỡi Hái Tử Thần?"

“Ngươi có thể giải thích như vậy."

“Ý gì đây?"

“Kỳ thật tử vong chi môn chỉ là một tổ của Lưỡi Hái Tử Thần mà thôi."

"Tiểu tổ?" Mười Một khẽ cau mày. Lúc trước tử vong chi môn nhờ có ưu thế nhân số mới nổi tiếng trong giới đánh thuê, nhưng lão nhân này không thể ngờ lại nói nó chỉ là một tổ, vậy một đội quân hoàn chỉnh thì phải khổng lồ đến mức nào? Chỉ sợ sẽ lập tức trở thành lực lượng đánh thuê lớn nhất thế giới

Đoán được ý nghĩ trong lòng Mười Một, Bố Lộ cười nói: "Nếu ngươi đem Lưỡi Hái Tử thần áp dụng vào toàn bộ quân chính qui của chính phủ, ngươi sẽ không cảm thấy giật mình nữa."

“Ngươi nói là …… Lưỡi Hái Tử Thần là quân đội chính qui của Indonesia?"

“Lưỡi Hái Tử Thần kỳ thật cũng không thể nói là một tổ chức, chỉ là một kế hoạch. Kế hoạch đó là đem tất cả chiến sĩ Indonesia bồi dưỡng thành 'vô úy chiến sĩ'1."

Mười Một gật đầu lạnh nhạt nói: " Ta đã hiểu, cải tạo."



“Cải tạo? A, từ này nghe được đấy. Nhưng cũng không thể nói là cải tạo. Lưỡi Hái Tử Thần lúc đầu chỉ lợi dụng giáng thuật để bồi dưỡng cho các chiến sĩ tố chết không sợ đau, thậm chí không sợ chết. Đem họ chế tạo thành một quân đoàn vô địch. Năm đó ở bên ngoài bị các ngươi gọi thành chiến sĩ tử vong chi môn, kỳ thật đó là chúng ta những vật thí nghiệm do chúng ta tạo ra. Bởi vì không thể tùy tiện gây chiến với các nước khác, đó chúng ta chỉ có thể dùng danh nghĩa lính đánh thuê để nhận tất cả nhiệm vụ chiến đấu, đồng thời kiểm nghiệm thành quả của chúng ta."

“Giáng thuật có đạt được mục đích không?"

Bố Lộ thở dài một tiếng, nói: " Không thể, do đó chúng ta thất bại."

Dừng một chút, Bố Lộ hỏi: " Ngươi tin quỷ thần không?"

Mười Một khẽ lắc đầu.

“Ngươi cũng khẳng định không tin giáng thuật?"

Mười Một một lần nữa lắc đầu.

Bố Lộ nói: "Giáng thuật, ngươi càng tin vào uy lực của nó, thì nó càng có tác dụng lớn. Tại Indonesia là một nước có nhiều người rất sùng tín giáng thuật, do đó uy lực của nó được phát huy rất kinh người. Bất quá ngươi cũng có thể dùng ý chí của mình để thoát khỏi nó. Một vài nhà khoa học cảm thấy giáng thuật cũng là một loại mê tín lợi dụng lòng tin, khiến người mình muốn hại bị dọa mà chết. A, nhưng những người này chỉ nhìn rất phiếm diện, giáng thuật chính thức làm sao họ có thể tưởng tượng được, có nhiều việc khoa học không thể giải thích đâu."

Mười Một chuyển đề tài nói: " Ta không có hứng thú thảo luận với ngươi về giáng thuật, hơn nữa ta cũng không có thời gian"

“À xin lỗi, bệnh nghề nghiệp. A a! Đã lâu rồi không nói chuyện với người nào, vừa nói là không dứt được. Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi, năm đó chúng ta thất bại xong lập tức rút lui khỏi giới đánh thuê, một lần nữa nghiên cứu triển phát vô úy chiến sĩ theo một hướng khác, nhưng vẫn không có tiến triển gì. Mãi đến hơn một năm trước, Tiểu Trùng Quốc xảy ra khủng hoảng biến dị ……"

Mười Một vốn không để ý tới người này, tựa như hắn mình vừa rồi nói, thời gian của hắn rất ít. Nhưng hắn lại muốn tiếp tục đi vào bên trong kiểm tra, chuyện Bố Lộ lại nói lại hấp dẫn như nam châm hút cứng bàn chân hắn lại.

Bố Lộ nói: "Chuyện ở Tiểu Trùng Quốc làm chúng ta phát hiện ra một con đường mới, điều tra rất nhiều mới tìm ra nguồn gốc nguyên lai là kế hoạch nghiên cứu của Mỹ về cải tạo gen con người, bọn họ đem mớ kỹ thuật này tới Tiểu Trùng Quốc cùng nghiên cứu. Nhưng Tiểu Trùng Quốc thất bại lại còn dấn đến một cuộc loạn động kinh khủng. Mỹ đối với việc này thập phần bất mãn, sau lại chúng ta lại chủ động liên lạc với Mỹ, yêu cầu dùng giáng thuật kết hợp với kỹ thuật gen di truyền của họ…"

Mười Một hỏi: "Mỹ đồng ý?"

“Ừm, đồng ý!"

Mười Một không khỏi thở mạnh, không ngờ ở cái xứ Indonesia này lại gặp phải "Viễn thân đồng bào". Chiến sĩ cải tạo gen lúc đầu là một vũ khí sinh hóa do Tần tiến sĩ ở Tổ Nghiên Cứu Khoa Học của "Ma Quỷ" đề xướng, vì kế hoạch này bồi dưỡng, cải tạo đại lượng chiến sĩ, nhưng sau khi làm xong thì chỉ còn có một chiến sĩ là Mười Một được bồi dưỡng cải tạo, có thể nói hắn là đời thứ tư. Không biết những cải tạo ở chiến sĩ chiến đấu đời thứ tư thì sẽ như thế nào. Mười Một thân là người duy nhất còn sống sau khi được cải tạo nhưng rất rõ ràng một chiến sĩ cải tạo đáng sợ, bản thân hắn cũng là một vũ khí chiến đấu rất đáng sợ.

Chiến sĩ cải tạo ban đầu xưng là "Băng khí kế hoạch", ý tưởng của Tần tiến sĩ là muốn chế tạo một đội quân cường đại không có cảm tình, không có cảm giác, thân thể khắp nơi đều đạt tới cực hạn của loài người, hơn nữa rất nghe lời chỉ huy. Nếu ý tưởng này thành công, nó sẽ trở thành một nhóm quân đội vô địch nhất, quả thực có thể nói là đánh đâu thắng đó. Đáng tiếc trời lại phụ lòng người, kế hoạch băng khí từng bước thất bại, có lẽ cũng chỉ có một chiến sĩ là thành công thôi, nhưng mà hết lần này tới lần khác chiến sĩ này phản bội "Ma Quỷ", khiến cho kế hoạch băng khí liên tục bị nhục.

Bố Lộ nhìn Mười Một hồi lâu, nói: "Từ trong ánh mắt của ngươi, ta thấy ngươi rất hứng thú. A, người trước ta cũng cảm thấy rất hứng thú."

“Vô úy chiến sĩ?"

“Ừm, vô úy chiến sĩ. Đó hướng phát triển bồi dưỡng binh sĩ của Indonesia."

“Nơi này là cơ sở để nơi các ngươi bồi dưỡng vô úy chiến sĩ hả?"

“Đúng."

Mười Một nhìn Bố Lộ rồi hỏi: " Ngươi là ai?"

"Bố Lộ ……"

“Thân phận." Trong giọng nói Mười Một hàm chứa khí tức băng giá.

Bố Lộ cười cười nhạt, nói: " Người tổng phụ trách kế hoạch bồi dưỡng vô úy chiến sĩ, chức nghiệp của ta là giáng thuật sư."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook