Quyển 2 - Chương 64: Nguyệt Nhi sốt rồi
Khát Trí
05/04/2013
Đêm, càng lúc càng khuya.
Âu Dương Nguyệt Nhi đã trải qua một đêm kinh hoàng cùng với mệt mỏi trên thân thể, đã sớm không nhịn được buồn ngủ dựa lưng vào góc tường trong phòng nhẹ nhàng thiếp đi.
Nhưng Mười Một vẫn cố chịu đựng cơn buồn ngủ không dám nhắm mắt lại, vốn thể lực của hắn có thể kiên trì ba ngày ba đêm không ngủ, thế nhưng hôm nay bởi vì mất quá nhiều máu, hơn nữa vừa rồi lại đau đớn khôn xiết làm cho tinh thần mệt mỏi không chịu nổi khiến Mười Một xuất hiện trạng thái lờ đờ ngủ gật.
Hắn không nhớ rõ đã có một lần chịu trọng thương như vậy là lúc nào, hình như là rất lâu rồi...
Bỗng dưng Âu Dương Nguyệt Nhi bên kia truyền đến một tiếng vang, Mười Một vội phóng nhanh qua xem xét.
- Mười Một, không được giết người….ca, muội sợ lắm.
Âu Dương Nguyệt Nhi cuộn tròn thân thể thành một đống, hai tay ôm chặt lấy nhau, trên gương mặt dính đầy vết máu còn vương lại vài giọt lệ, lầm rầm nói mê.
Mười Một cười nhạt, xem ra Tiểu cô nương này mấy ngày nay thật sự là bị dọa cho phát hoảng, ngay cả trong giấc mông cũng không phải là mộng đẹp.
Mười Một giật giật cánh tay, cảm giác bản thân khôi phục được một chút thể lực mới cố hết sức đứng lên, chậm rãi đi tới cầm một thứ giống như chiếc áo khoác ngoài dính đầy máu nhẹ nhàng khoác lên trên người Âu Dương Nguyệt Nhi. Âu Dương Nguyệt Nhi kéo kéo chiếc áo ngoài trên người dùng sức đắp trùm lên thân thể.
Ở giữa sa mạc này, nhiệt độ của ban ngày và ban đêm có sự chênh lệch nhau rất lớn, ban ngày ngươi sẽ như bị mặt trời thiêu đốt mất một lớp da thế nhưng buổi tối lại cơ hồ tưởng rằng da dẻ trên thân thể mình như muốn đóng một lớp băng. Thể chất của Mười Một rất đặc biệt, từ trước đến nay hắn không có cảm giác nóng lạnh, cũng chưa hề sinh ra bệnh tật, hắn cho rằng nguyên nhân của những điều này là do bản thân khổ cực huấn luyện trong nhiều năm. Nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ là một cô gái rất bình thường, nàng gặp chút gió lạnh cũng sinh bệnh, nhiệt độ ban đêm bên trong sa mạc khiến cho nàng lạnh đến phát run, thế nên việc Mười Một đem áo khoác để nàng đắp thêm bên ngoài cũng không ăn thua.
Mười Một yên lặng ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, vết thương sau lưng hắn đã ngừng chảy máu từ lâu, nếu mà đổi lại là người bình thường thì khẳng định là máu vẫn chảy không ngớt, cuối cùng mất nhiều máu quá mà chết, có thể Mười Một không phải là người bình thường, huống chi một năm trở lại đây hắn đột nhiên xuất hiện khống băng dị năng dựa vào năng lực khống băng, hắn đã đem vết thương sau lưng mình tạm thời đông kết từ lâu.
Mười Một không biết tại sao bản thân lại đột nhiên xuất hiện khống băng dị năng, hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên bản thân gia nhập Ám Dạ Ngũ tổ thì đột nhiên té xỉu, khi tỉnh lại thì đã ở bên trong tổ nghiên cứu vũ khí sinh học, nhưng mà lúc này đây hắn chưa thấy qua bác sĩ Tần và Sở Hải Lan. Ngây ngô ở bên trong tổ nghiên cứu được một tháng, luôn có hai nhân viên nghiên cứu một mực vì hắn mà kiểm tra thân thể, hơn nữa còn giúp hắn huấn luyện khống băng dị năng, theo như bọn họ nói, ngày đó khi Mười Một bị đưa tới tổ nghiên cứu thì quần áo trên người hắn cũng sắp đóng thành khối băng, vì vậy bọn họ cho rằng Mười Một có khống băng dị năng, cho nên mới trăm phương ngàn kế tìm kiếm hàng loạt các tư liệu về các dị năng khác, giúp hắn luyện tập không băng dị năng.
Sau khi Mười Một có thể thuần thục khống băng dị năng, nhân tiện hắn về tới Ám Dạ Ngũ tổ bắt đầu làm nhiệm vụ đầu tiên, nhiệm vụ lần đầu tiên rất là phiền toái khiến Mười Một không có đủ tự tin một mình giải quyết, cho nên tìm được 1006 lúc đó bị điều gia nhập vào nhóm lính đánh thuê của Hoàng Phong Cửu tổ, danh hiệu bây giờ là Hầu Tử, thế nhưng Hầu Tử hung hăng đó lại hiểu rõ Mười Một quyết định dùng Băng Tử đạn để làm thân phận sau đó, cho nên ầm ĩ la hét muốn trước tiên để lại ký hiệu là một viên Băng Tử đạn, mặc dù Mười Một không thích nhưng mà cuối cùng vẫn đáp ứng Hầu Tử, bởi vì Hầu Tử hiểu được đối phương càng đề phòng thì mới càng kích thích, chỉ là Hầu Tử cũng không biết Băng Tử đạn của Mười Một là do bản thân hắn làm ra, cho đến bây giờ vẫn cứ tưởng là “Ma Quỷ” gì đó chế tạo.
Nghĩ tới Hầu Tử Mười Một lại nghĩ tới thời điểm sát hạch, khi đó Mười Một rốt cục không có giết Hầu Tử mà lại buông tha hắn, nguyên nhân chỉ là vì dè dặt một viên tử đạn, Mười Một không khỏi cảm thấy buồn cười, thật không thể biết được tâm tính của mình khi đó như thế nào mà tiếc viên tử đạn không giết Hầu Tử
Mười Một dựa đầu trên tường, cái lưng thủy chung cách vách tường một khoảng, trong đầu lần lượt nhớ lại những chuyện phát sinh một năm trở lại đây, trong khoảng thời gian một năm hắn nhận hơn một trăm nhiệm vụ ám sát đơn độc, trong đó đại bộ phận đều là hoàn thành cùng Hầu Tử, Mười Một cảm thấy có phần may mắn khi mà bản thân lúc trước đã quyết định không giết Hầu Tử, bây giờ Hầu Tử giúp hắn che đậy thân phận rất tốt khi làm nhiệm vụ, mỗi lần làm nhiệm vụ hắn cũng phải đệ lại ký hiệu là một viên Băng Tử đạn, bắt đầu là bởi vì thói quen đánh nhau của Hầu Tử, sau này chính hắn cũng thành thói quen, cho dù là một mình đi hoàn thành nhiệm vụ, đều do thói quen trước đó để lại ký hiệu là một viên Băng Tử đạn hoặc là trong lòng hắn thật sự cũng có vấn đề lớn, mặc dù không thích cách làm kiểu này, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy một đám người đối phương đi cùng một chỗ, hắn lại cảm giác rất kích thích.
Nghĩ ngợi một hồi thẳng đến nhiệm vụ đơn độc cuối cùng này, ở đây bảo vệ an toàn cho Âu Dương Nguyệt Nhi đồng thời giết chết Vong Linh, nói thật ra thì Mười Một không thích Âu Dương Nguyệt Nhi, lớn lối hống hách không ra sao cả, chỉ gặp một chút việc nhỏ là chỉ biết khóc, chuyện gì cũng không làm được, cho nên Mười Một đối với nàng ta rất là phản cảm.
Sở dĩ Mười Một giết đám bảo vệ là bởi vì một tên bảo vệ muốn đâm vào đầu hắn, hết thảy tất cả đều là dưới ý thức phản ứng của Mười Một, giống như trước đây Katy tiếp cận hắn, có khác thì chỉ là Katy chỉ bị đau đớn mà thôi, còn đám bảo vệ này thì trực tiếp bị mất tính mạng. Về tên thứ hai, thứ ba thậm chí sáu tên bảo vệ phía sau nữa, Mười Một đều là tự vệ nên mới giết hai người bảo vệ muốn đả thương hắn, hắn cảm thấy bị uy hiếp nên mới ra tay, sáu người sau đó mặc dù không nghĩ rằng sẽ giết bọn họ, nhưng đối với Mười Một mà nói, muốn đánh hắn thì chẳng khác gì tự sát, hễ ai uy hiếp đến hắn là phải chết.
Đây là nguyên tắc của Mười Một từ ngày đầu tiên khi gia nhập Ám Dạ Ngũ tổ, hắn đã coi bản thân đặt ở chức vị sát thủ mà không phải là bảo tiêu, cho dù nhiệm vụ bây giờ là bảo vệ an toàn cho Âu Dương Nguyệt Nhi, thì hắn vẫn là một sát thủ.
Không biết lúc nào sắc trời bên ngoài đã dần rạng sáng, Mười Một thu hồi những suy nghĩ miên man trong đầu quay đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt Nhi, lúc này Âu Dương Nguyệt Nhi đã co ro thành một đống, dáng bộ tựa hồ như rất lạnh
Mười Một cảm giác có phần không đành lòng tiến lên định đánh thức nàng, mới chạm tay vào đã cảm giác có chút nóng lên. Âu Dương Nguyệt Nhi rốt cục nóng rần lên, Mười Một thầm than một tiếng rốt cục tại đây lại sanh ra bệnh tật thật sự là rất phiền toái, nhưng mà ngẫm lại thì Âu Dương Nguyệt Nhi dù sao cũng chỉ là một người bình thường, sức chịu đựng của thân thể rất kém, trải qua vài ngày không ngừng bị dọa cho hoảng sợ thậm chí tối ngày hôm qua còn phải giúp Mười Một xử lý những vết thương sau lưng, áp lực trong lòng nàng đã đạt tới cực hạn, lại vừa trải qua một đêm lạnh giá bên trong sa mạc như thế không sinh bệnh tật mới là chuyện lạ. Thế nhưng vào thời điểm này Mười Một cũng không có cách nào tạo ra thuốc a.
Mười Một nhíu đầu mày đẩy đẩy nàng, nhẹ kêu lên:
- Tiểu thư, tiểu thư!
Âu Dương Nguyệt Nhi mở to đôi mắt một chút liếc nhìn Mười Một nhẹ nói :
- Mười Một, ta lạnh lắm!
Sau đó lại nhắm mắt chìm vào hôn mê.
Mười Một than nhẹ một tiếng, cảm giác bản thân không biết phải làm sao, trên người hắn không có mang theo thuốc, Âu Dương Nguyệt Nhị lại bị sốt cao mà bọn họ hết lần này tới lần khác lại không thể trở lại thành phố tìm bác sĩ. Lần đầu tiên Mười Một phát hiện ra bản thân bó tay không giải quyết được sự tình.
Âu Dương Nguyệt Nhi đã trải qua một đêm kinh hoàng cùng với mệt mỏi trên thân thể, đã sớm không nhịn được buồn ngủ dựa lưng vào góc tường trong phòng nhẹ nhàng thiếp đi.
Nhưng Mười Một vẫn cố chịu đựng cơn buồn ngủ không dám nhắm mắt lại, vốn thể lực của hắn có thể kiên trì ba ngày ba đêm không ngủ, thế nhưng hôm nay bởi vì mất quá nhiều máu, hơn nữa vừa rồi lại đau đớn khôn xiết làm cho tinh thần mệt mỏi không chịu nổi khiến Mười Một xuất hiện trạng thái lờ đờ ngủ gật.
Hắn không nhớ rõ đã có một lần chịu trọng thương như vậy là lúc nào, hình như là rất lâu rồi...
Bỗng dưng Âu Dương Nguyệt Nhi bên kia truyền đến một tiếng vang, Mười Một vội phóng nhanh qua xem xét.
- Mười Một, không được giết người….ca, muội sợ lắm.
Âu Dương Nguyệt Nhi cuộn tròn thân thể thành một đống, hai tay ôm chặt lấy nhau, trên gương mặt dính đầy vết máu còn vương lại vài giọt lệ, lầm rầm nói mê.
Mười Một cười nhạt, xem ra Tiểu cô nương này mấy ngày nay thật sự là bị dọa cho phát hoảng, ngay cả trong giấc mông cũng không phải là mộng đẹp.
Mười Một giật giật cánh tay, cảm giác bản thân khôi phục được một chút thể lực mới cố hết sức đứng lên, chậm rãi đi tới cầm một thứ giống như chiếc áo khoác ngoài dính đầy máu nhẹ nhàng khoác lên trên người Âu Dương Nguyệt Nhi. Âu Dương Nguyệt Nhi kéo kéo chiếc áo ngoài trên người dùng sức đắp trùm lên thân thể.
Ở giữa sa mạc này, nhiệt độ của ban ngày và ban đêm có sự chênh lệch nhau rất lớn, ban ngày ngươi sẽ như bị mặt trời thiêu đốt mất một lớp da thế nhưng buổi tối lại cơ hồ tưởng rằng da dẻ trên thân thể mình như muốn đóng một lớp băng. Thể chất của Mười Một rất đặc biệt, từ trước đến nay hắn không có cảm giác nóng lạnh, cũng chưa hề sinh ra bệnh tật, hắn cho rằng nguyên nhân của những điều này là do bản thân khổ cực huấn luyện trong nhiều năm. Nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ là một cô gái rất bình thường, nàng gặp chút gió lạnh cũng sinh bệnh, nhiệt độ ban đêm bên trong sa mạc khiến cho nàng lạnh đến phát run, thế nên việc Mười Một đem áo khoác để nàng đắp thêm bên ngoài cũng không ăn thua.
Mười Một yên lặng ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, vết thương sau lưng hắn đã ngừng chảy máu từ lâu, nếu mà đổi lại là người bình thường thì khẳng định là máu vẫn chảy không ngớt, cuối cùng mất nhiều máu quá mà chết, có thể Mười Một không phải là người bình thường, huống chi một năm trở lại đây hắn đột nhiên xuất hiện khống băng dị năng dựa vào năng lực khống băng, hắn đã đem vết thương sau lưng mình tạm thời đông kết từ lâu.
Mười Một không biết tại sao bản thân lại đột nhiên xuất hiện khống băng dị năng, hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên bản thân gia nhập Ám Dạ Ngũ tổ thì đột nhiên té xỉu, khi tỉnh lại thì đã ở bên trong tổ nghiên cứu vũ khí sinh học, nhưng mà lúc này đây hắn chưa thấy qua bác sĩ Tần và Sở Hải Lan. Ngây ngô ở bên trong tổ nghiên cứu được một tháng, luôn có hai nhân viên nghiên cứu một mực vì hắn mà kiểm tra thân thể, hơn nữa còn giúp hắn huấn luyện khống băng dị năng, theo như bọn họ nói, ngày đó khi Mười Một bị đưa tới tổ nghiên cứu thì quần áo trên người hắn cũng sắp đóng thành khối băng, vì vậy bọn họ cho rằng Mười Một có khống băng dị năng, cho nên mới trăm phương ngàn kế tìm kiếm hàng loạt các tư liệu về các dị năng khác, giúp hắn luyện tập không băng dị năng.
Sau khi Mười Một có thể thuần thục khống băng dị năng, nhân tiện hắn về tới Ám Dạ Ngũ tổ bắt đầu làm nhiệm vụ đầu tiên, nhiệm vụ lần đầu tiên rất là phiền toái khiến Mười Một không có đủ tự tin một mình giải quyết, cho nên tìm được 1006 lúc đó bị điều gia nhập vào nhóm lính đánh thuê của Hoàng Phong Cửu tổ, danh hiệu bây giờ là Hầu Tử, thế nhưng Hầu Tử hung hăng đó lại hiểu rõ Mười Một quyết định dùng Băng Tử đạn để làm thân phận sau đó, cho nên ầm ĩ la hét muốn trước tiên để lại ký hiệu là một viên Băng Tử đạn, mặc dù Mười Một không thích nhưng mà cuối cùng vẫn đáp ứng Hầu Tử, bởi vì Hầu Tử hiểu được đối phương càng đề phòng thì mới càng kích thích, chỉ là Hầu Tử cũng không biết Băng Tử đạn của Mười Một là do bản thân hắn làm ra, cho đến bây giờ vẫn cứ tưởng là “Ma Quỷ” gì đó chế tạo.
Nghĩ tới Hầu Tử Mười Một lại nghĩ tới thời điểm sát hạch, khi đó Mười Một rốt cục không có giết Hầu Tử mà lại buông tha hắn, nguyên nhân chỉ là vì dè dặt một viên tử đạn, Mười Một không khỏi cảm thấy buồn cười, thật không thể biết được tâm tính của mình khi đó như thế nào mà tiếc viên tử đạn không giết Hầu Tử
Mười Một dựa đầu trên tường, cái lưng thủy chung cách vách tường một khoảng, trong đầu lần lượt nhớ lại những chuyện phát sinh một năm trở lại đây, trong khoảng thời gian một năm hắn nhận hơn một trăm nhiệm vụ ám sát đơn độc, trong đó đại bộ phận đều là hoàn thành cùng Hầu Tử, Mười Một cảm thấy có phần may mắn khi mà bản thân lúc trước đã quyết định không giết Hầu Tử, bây giờ Hầu Tử giúp hắn che đậy thân phận rất tốt khi làm nhiệm vụ, mỗi lần làm nhiệm vụ hắn cũng phải đệ lại ký hiệu là một viên Băng Tử đạn, bắt đầu là bởi vì thói quen đánh nhau của Hầu Tử, sau này chính hắn cũng thành thói quen, cho dù là một mình đi hoàn thành nhiệm vụ, đều do thói quen trước đó để lại ký hiệu là một viên Băng Tử đạn hoặc là trong lòng hắn thật sự cũng có vấn đề lớn, mặc dù không thích cách làm kiểu này, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy một đám người đối phương đi cùng một chỗ, hắn lại cảm giác rất kích thích.
Nghĩ ngợi một hồi thẳng đến nhiệm vụ đơn độc cuối cùng này, ở đây bảo vệ an toàn cho Âu Dương Nguyệt Nhi đồng thời giết chết Vong Linh, nói thật ra thì Mười Một không thích Âu Dương Nguyệt Nhi, lớn lối hống hách không ra sao cả, chỉ gặp một chút việc nhỏ là chỉ biết khóc, chuyện gì cũng không làm được, cho nên Mười Một đối với nàng ta rất là phản cảm.
Sở dĩ Mười Một giết đám bảo vệ là bởi vì một tên bảo vệ muốn đâm vào đầu hắn, hết thảy tất cả đều là dưới ý thức phản ứng của Mười Một, giống như trước đây Katy tiếp cận hắn, có khác thì chỉ là Katy chỉ bị đau đớn mà thôi, còn đám bảo vệ này thì trực tiếp bị mất tính mạng. Về tên thứ hai, thứ ba thậm chí sáu tên bảo vệ phía sau nữa, Mười Một đều là tự vệ nên mới giết hai người bảo vệ muốn đả thương hắn, hắn cảm thấy bị uy hiếp nên mới ra tay, sáu người sau đó mặc dù không nghĩ rằng sẽ giết bọn họ, nhưng đối với Mười Một mà nói, muốn đánh hắn thì chẳng khác gì tự sát, hễ ai uy hiếp đến hắn là phải chết.
Đây là nguyên tắc của Mười Một từ ngày đầu tiên khi gia nhập Ám Dạ Ngũ tổ, hắn đã coi bản thân đặt ở chức vị sát thủ mà không phải là bảo tiêu, cho dù nhiệm vụ bây giờ là bảo vệ an toàn cho Âu Dương Nguyệt Nhi, thì hắn vẫn là một sát thủ.
Không biết lúc nào sắc trời bên ngoài đã dần rạng sáng, Mười Một thu hồi những suy nghĩ miên man trong đầu quay đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt Nhi, lúc này Âu Dương Nguyệt Nhi đã co ro thành một đống, dáng bộ tựa hồ như rất lạnh
Mười Một cảm giác có phần không đành lòng tiến lên định đánh thức nàng, mới chạm tay vào đã cảm giác có chút nóng lên. Âu Dương Nguyệt Nhi rốt cục nóng rần lên, Mười Một thầm than một tiếng rốt cục tại đây lại sanh ra bệnh tật thật sự là rất phiền toái, nhưng mà ngẫm lại thì Âu Dương Nguyệt Nhi dù sao cũng chỉ là một người bình thường, sức chịu đựng của thân thể rất kém, trải qua vài ngày không ngừng bị dọa cho hoảng sợ thậm chí tối ngày hôm qua còn phải giúp Mười Một xử lý những vết thương sau lưng, áp lực trong lòng nàng đã đạt tới cực hạn, lại vừa trải qua một đêm lạnh giá bên trong sa mạc như thế không sinh bệnh tật mới là chuyện lạ. Thế nhưng vào thời điểm này Mười Một cũng không có cách nào tạo ra thuốc a.
Mười Một nhíu đầu mày đẩy đẩy nàng, nhẹ kêu lên:
- Tiểu thư, tiểu thư!
Âu Dương Nguyệt Nhi mở to đôi mắt một chút liếc nhìn Mười Một nhẹ nói :
- Mười Một, ta lạnh lắm!
Sau đó lại nhắm mắt chìm vào hôn mê.
Mười Một than nhẹ một tiếng, cảm giác bản thân không biết phải làm sao, trên người hắn không có mang theo thuốc, Âu Dương Nguyệt Nhị lại bị sốt cao mà bọn họ hết lần này tới lần khác lại không thể trở lại thành phố tìm bác sĩ. Lần đầu tiên Mười Một phát hiện ra bản thân bó tay không giải quyết được sự tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.