Quyển 10 - Chương 714: Săn đuổi đẫm máu trên núi (5)
Khát Trí
06/04/2013
Thực ra lúc đầu Vương Cao cũng định chia quân để bao vây, hắn phân ra sáu người, muốn vòng qua hai bên đến phía sau tảng đá. Chờ khi những người này đột nhiên nhảy ra từ phía sau Hỏa Điểu thì hắn chỉ còn được chết, tối đa thì cũng chỉ có thể kéo được vài kẻ chết cùng.
Kế hoạch này rất tốt, vô cùng chính xác. Đáng tiếc hiện giờ trong mắt Vương Cao chỉ có kẻ đánh mãi không chết khiến cho hắn tức giận vô cùng là Hỏa Điểu mà không để ý đến sự tồn tại của một người khác. Có một sát thủ âm thầm ẩn nấp như Mười Một, những người hắn phái đi vĩnh viễn không đến được sau lưng Hỏa Điểu, sáu người kia đã bị Mười Một giết chết một cách lặng lẽ. Vương Cao đợi thật lâu vẫn không thấy người mình phái ra đến nơi, lúc này hắn mới nhớ ra vẫn còn Mười Một không biết đang nấp ở chỗ nào, hiểu được có lẽ những người mà hắn phái đi có lẽ lúc này đã đi gặp diêm vương rồi, phương án đi vòng để bao vây cũng chết non. Nếu Mười Một còn chưa xuất hiện, Vương Cao tuyệt đối sẽ không dám phái người đi đánh úp nữa, việc đó chẳng khác gì là tặng người cho hắn giết. Người bên cạnh hắn càng ngày càng ít, hiện giờ chết đi một người cũng làm cho hắn vô cùng xót ruột.
Không có người của Vương gia vòng ra sau quấy nhiễu, Hỏa Điểu có thể an tâm trốn sau tảng đá, tiếp tục giữ chân người của Vương gia đang giằng co với hắn. Với người bị thương không thể di chuyển như hắn, cố thủ tại chỗ cũng là phương pháp duy nhất để tiết kiệm thể lực.
Nếu trận chiến cứ diễn ra như vậy, hy vọng thắng của đám Mười Một là rất lớn. Hai nhà Vương, Dương còn chưa thấy được mặt Mười Một đã tổn thất hơn nửa quân số, đến lúc này hai nhà tổng cộng còn chưa đến bốn mươi người. Đương nhiên, đây vẫn chưa tính đến hai bảy người dưới chân núi. Nếu như hai bảy người kia cũng lên nói, vậy thì sẽ khác rồi.
Trận chiến này gây tổn thất cực lớn cho hai nhà Vương, Dương, nếu không có gì bất ngờ, có thể nói kết quả cuộc chiến này đã được phân định. Đáng tiếc là trên đời này luôn tràn đầy những sự bất ngờ.
Người của Từ Khiêm lại chọn lúc này để tham gia cuộc chiến, bọn họ chọ thời cơ rất chuẩn, khi cả hai bên đều đã tiêu hao rất nhiều thể lực và trí lực lại đột nhiên có một nhóm quân sung sức như tham gia đã khiến cho cục diện bị thay đổi. Nếu như bọn họ tham gia chiến đấu ngay từ đầu, vậy thì cũng đừng mong có thể làm cho Hỏa Điểu bị thương, thậm chí lúc này rất có thể đã bị Thiên Táng giết chết rồi.
Hiện tại thì sao? Thiên Táng bị Dương gia đuổi khắp núi, vừa chạy trốn lại vừa phải chú ý đến cục diện, thỉnh thoảng lại phải yểm trợ cho Hỏa Điểu. Nếu như không phải thể chất hắn cực tốt thì đã sớm gục ngã rồi. Đừng quên là Thiên Táng thường xuyên phải leo lên cây, cứ nhảy lên nhảy xuống như vậy rất tốn thể lực.
Nói đến Hỏa Điểu thì trong tất cả mọi người hắn phải chịu áp lực nặng nề nhất, vừa phải tấn công để áp chế đối phương, vừa phải tránh đạn, có thể cầm cự đến bây giờ đã là rất giỏi.
Người có vẻ như thoải mái nhất trong đội là Mười Một thực ra cũng rất vất vả, bởi vì hắn di chuyển nhiều nhất trong năm người. Hắn lúc thì chạy sang đông để giết một tên, trong chốc lát lại chạy sang tây giết một tên, sau đó lại quay về phía đông để giết một tin khác, ít khi ở nguyên một vị trí, hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực và trí lực trong quá trình này. Sau khi Hỏa Điểu bị thương ở chân, Mười Một còn phải phụ trách những kẻ cho phía sau của hắn. Sáu người Vương Cao phái ra đi đánh lén Hỏa Điểu thì ba người đi hướng đông, ba người đi hướng tây, chính là ba cái hướng đông ba cái đi tây, Mười Một sau khi giết chết được một nhóm lại phải tức tốc đi chặn đường nhóm kia, việc này Thiên Táng, Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi khó mà làm được. Vì vậy, Hỏa Điểu có thể sống đến tận giờ, không thể không kể đến công lao của Mười Một. Nếu hắn không chạy đôn chạy đáo khắp nơi thì Hỏa Điểu đã sớm chết, sao có thể thảnh thơi như bây giờ, chỉ cần tập trung phòng thủ một phía.
Mà người của Từ Khiêm chọn lúc cả hai bên đều đã hao tổn rất lớn thể lực cùng tinh lực để tham gia.
Phát súng đầu tiên, khiến cho Thiên Táng đang không hề phòng bị phải chật vật tránh né.
Phát thứ hai, quyết đoán chuyển mục tiêu sang Hỏa Điểu. Thực khi đối phương bắn phát súng này Hỏa Điểu đã cảm nhận được ngay, có điều đối phương lựa chọn thời cơ cũng không tồi, lợi dụng lúc hắn lao ra đấu súng với Vương gia, vừa lúc hết đà không thể tránh né để nổ súng. Đằng trước Hỏa Điểu là đám người của Vương gia đang tấn công mãnh liệt, đúng lúc này lại bị bắn lén từ phía sau khiến cho hắn không thể tránh được, đành nghiên người để cho viên đạn bắn vào cánh tay.
Đáng nói là, áo chống đạn trên người hắn là áo chống đạn Dragon Skin(1) do Mỹ sản suất, từng có người nói rằng Dragon Skin có thể chống được cả đạn xuyên giáp, nhưng việc đó hoàn toàn không đúng, mặc dù chỉ là những lời khoa trương, nhưng từ đó có thể hiểu được sức phòng thủ kinh người của loại áo này. Nếu không có chiếc áo chống đạn này thì trên người Hỏa Điểu không biết đã có bao nhiêu vết đạn rồi.
Lực phòng ngự của Dragon Skin quả thật rất tốt, tuy uy lực của đạn súng tiểu liên yếu hơn đạn xuyên giáp nhiều nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với đạn súng lục. Dù vậy, những viên đạn này cũng không thể xuyên thủng được chiếc áo chống đạn trên người Hỏa Điểu. Viên đạn bắn trúng bả vai Hỏa Điểu mặc dù không thể xuyên thấu áo chống đạn nhưng lực va đập đã làm cho xương bả vai hắn bị gãy nát. Hỏa Điểu vẫn còn có thể kiên trì đến bây giờ quả thật rất đáng khen, nếu như là người bình thường thì đã sớm bị bất tỉnh vì đau đớn.
"Đoàng đoàng đoàng..." Tiếng súng vang lên, những viên đạn không ngừng bắn ra từ nòng súng. Hỏa Điểu chỉ có thể bắn được bằng một tay, bắn được mấy loạt lại lui về nấp sau tảng đá. Hắn vừa lùi về thì đạn của Vương gia đã ào ào bay tới. Thế nhưng không viên nào có thể trúng đích, tất cả đều trúng vào tảng đá lớn mà Hỏa Điểu đang nấp, làm cho tia lửa bắn tung tóe, trên khối đá lại có thêm vài vết xước.
Hỏa Điểu dựa lưng vào tảng đá, thở hổn hển, tóc đẫm mồ hôi bết vào trên trán, thậm chí mồ hôi chảy vào mắt cay xè cũng không có thời gian để lau. Hỏa Điểu nhịn đau ngồi xuống, tựa báng súng tại trên đùi, dùng tay phải tháo băng đạn đã hết ra, lấy một băng đạn đầy từ trên người lắp vào.
Hắn thay đạn mất khoảng mười giây, như lúc tay hắn còn bình thường, mười giây hắn đã có thể thay đạn cả chục lần. Hơn nữa trong lúc thay đạn hắn sơ ý động đến vai trái, đau tái cả mặt. Tuy hắn cắn chặt răng để kiềm chế nhưng thân thể đang không ngừng run rẩy đã cho thấy tình trạng của hắn lúc này.
Thay đạn xong, toàn thân Hỏa Điểu đầm đìa mồ hôi, không nghiến chặt răng nữa, há mồm thở hổn hển.
"Hỏa Điểu, ngươi không sao chứ?" Thiên Táng lên tiếng hỏi.
"Không chết được." Sắc mặt Hỏa Điểu trắng bệch, tựa lưng vào tảng đá, nhịn đau chậm rãi đứng lên, nói hổn hển.
"Cố chịu đựng, ta không muốn nhặt xác cho ngươi."
Hỏa Điểu cười yếu ớt, cãi lại: "Lão tử nhặt xác cho ngươi thì có."
Thấy Hỏa Điểu vẫn còn nói giỡn được, Thiên Táng mới yên lòng, ghìm súng ngắm, qua ống ngắm quan sát dưới núi một cách cẩn thận, nói: "Ngươi phải thận trọng, ta vẫn chưa phát hiện ra tay bắn tỉa kia đang nấp ở đâu. Cẩn thận hắn đánh lén từ phía sau."
Hỏa Điểu không trả lời, hiện giờ hắn cần phải giữ sức. Trong thời khắc quyết định, một chút thể lực cũng chính là một bảo vật đắt giá.
Thiên Táng tìm kiếm một lúc, vẫn không phát hiện được tung tích tay bắn tỉa kia, hắn cũng không còn thời gian để chần chừ. Thiên Táng nghiến răng, giờ phút này, hắn đã quyết định làm một việc vô cùng mạo hiểm là dùng chính bản thân để nhử tay bắn tỉa kia ra. Ống ngắm chuyển từ chân núi lên sườn núi, vừa có một bóng người rơi vào điểm ngắm, Thiên Táng liền bóp cò ngay.
"Đoàng!" Tiếng súng bắn tỉa vốn ngừng đã lâu lại một lần nữa vang lên trên đỉnh núi. Tiếng súng vừa vang lên thì cũng lập tức có một người của Vương gia gục hắn.
"Mẹ kiếp!" Vương Cao giận giữ vô cùng, mỗi lần trên đỉnh núi vang lên tiếng súng thì lại có một thủ hạ của hắn ngã xuống. Người đã chết thì cũng đã chết, thế nhưng sự có mặt của một tay súng bắn tỉa như vậy tạo áp lực vô cùng lớn cho họ, không ai biết rằng liệu khi tiếng súng vang lên lần nữa thì mình có phải là kẻ ngã xuống hay không.
Vương Cao tức đỏ cả mắt, giậm chân, giận giữ hét về phía đỉnh núi: "Dương Chí Viễn, tổ sư mày! Mày ăn cứt lớn lên hay sao?" Cũng khó trách hắn lại tức giận như vậy, Dương Chí Viễn mang cả đám người đi giết một tay bắn tỉa, đã lâu như vậy, vậy mà người ta vẫn còn thỉnh thoảng bắn lén được, đó không phải là phế vật thì là cái gì? Đáng tiếc Vương gia và Dương gia không có phương tiện gì để liên lạc với nhau, mà hắn lại không biết số điện thoại di động của Dương Chí Viễn, vì thế số điện thoại di động, cho nên Dương Chí Viễn cũng chẳng thể nào nghe được những lời này.
"Đoàng!" Đúng lúc này, trong cánh rừng dưới chân núi lại vang lên một tiếng súng, vang vọng khắp ngọn núi.
Vương Cao rụt cổ, căm hận nói: "Mẹ kiếp, đánh đi, chó cắn chó, chết hết là tốt nhất."
Vương Cao và Dương Chí Viễn không phải là kẻ ngu, có thể trở thành tâm phúc của tộc trưởng thì tất nhiên phảo là người khôn khéo. Khi tiếng súng bắn tỉa mới vang lên dưới chân núi, bọn họ đều cho rằng đó là viện binh của Mười Một vì bọn họ cũng biết hiện giờ gia tộc mình tự bảo vệ mình còn không xong, không thể phái viện quân đến, không phải người của mình thì nhất định là kẻ địch. Thế nhưng những chuyện xảy ra tiếp đó là, cho bọn họ rất vui mừng, tay bắn tỉa này dường như muốn đối phó với Mười Một, hơn nữa hình như lúc này hắn đang đấu với tay bắn tỉa của phe Mười Một. Do đó, Vương Cao và Dương Chí Viễn đều thở phào nhẹ nhõm, ít ra trước khi hai tay bắn tỉa phân thắng bại, tay bắn tỉa trên đỉnh núi tạm thời sẽ không gây nguy hiểm cho họ.
Tình hình đúng như Vương Cao đoán, hai tay bắn tỉa đang chiến đấu với nhau.
Tay bắn tỉa quyết đấu với tay bắn tỉa!
-------------------
(1) Một loại áo giáp chống đạn của Mỹ làm bằng cơ chế đĩa gốm, chống được đạn 7.62
Kế hoạch này rất tốt, vô cùng chính xác. Đáng tiếc hiện giờ trong mắt Vương Cao chỉ có kẻ đánh mãi không chết khiến cho hắn tức giận vô cùng là Hỏa Điểu mà không để ý đến sự tồn tại của một người khác. Có một sát thủ âm thầm ẩn nấp như Mười Một, những người hắn phái đi vĩnh viễn không đến được sau lưng Hỏa Điểu, sáu người kia đã bị Mười Một giết chết một cách lặng lẽ. Vương Cao đợi thật lâu vẫn không thấy người mình phái ra đến nơi, lúc này hắn mới nhớ ra vẫn còn Mười Một không biết đang nấp ở chỗ nào, hiểu được có lẽ những người mà hắn phái đi có lẽ lúc này đã đi gặp diêm vương rồi, phương án đi vòng để bao vây cũng chết non. Nếu Mười Một còn chưa xuất hiện, Vương Cao tuyệt đối sẽ không dám phái người đi đánh úp nữa, việc đó chẳng khác gì là tặng người cho hắn giết. Người bên cạnh hắn càng ngày càng ít, hiện giờ chết đi một người cũng làm cho hắn vô cùng xót ruột.
Không có người của Vương gia vòng ra sau quấy nhiễu, Hỏa Điểu có thể an tâm trốn sau tảng đá, tiếp tục giữ chân người của Vương gia đang giằng co với hắn. Với người bị thương không thể di chuyển như hắn, cố thủ tại chỗ cũng là phương pháp duy nhất để tiết kiệm thể lực.
Nếu trận chiến cứ diễn ra như vậy, hy vọng thắng của đám Mười Một là rất lớn. Hai nhà Vương, Dương còn chưa thấy được mặt Mười Một đã tổn thất hơn nửa quân số, đến lúc này hai nhà tổng cộng còn chưa đến bốn mươi người. Đương nhiên, đây vẫn chưa tính đến hai bảy người dưới chân núi. Nếu như hai bảy người kia cũng lên nói, vậy thì sẽ khác rồi.
Trận chiến này gây tổn thất cực lớn cho hai nhà Vương, Dương, nếu không có gì bất ngờ, có thể nói kết quả cuộc chiến này đã được phân định. Đáng tiếc là trên đời này luôn tràn đầy những sự bất ngờ.
Người của Từ Khiêm lại chọn lúc này để tham gia cuộc chiến, bọn họ chọ thời cơ rất chuẩn, khi cả hai bên đều đã tiêu hao rất nhiều thể lực và trí lực lại đột nhiên có một nhóm quân sung sức như tham gia đã khiến cho cục diện bị thay đổi. Nếu như bọn họ tham gia chiến đấu ngay từ đầu, vậy thì cũng đừng mong có thể làm cho Hỏa Điểu bị thương, thậm chí lúc này rất có thể đã bị Thiên Táng giết chết rồi.
Hiện tại thì sao? Thiên Táng bị Dương gia đuổi khắp núi, vừa chạy trốn lại vừa phải chú ý đến cục diện, thỉnh thoảng lại phải yểm trợ cho Hỏa Điểu. Nếu như không phải thể chất hắn cực tốt thì đã sớm gục ngã rồi. Đừng quên là Thiên Táng thường xuyên phải leo lên cây, cứ nhảy lên nhảy xuống như vậy rất tốn thể lực.
Nói đến Hỏa Điểu thì trong tất cả mọi người hắn phải chịu áp lực nặng nề nhất, vừa phải tấn công để áp chế đối phương, vừa phải tránh đạn, có thể cầm cự đến bây giờ đã là rất giỏi.
Người có vẻ như thoải mái nhất trong đội là Mười Một thực ra cũng rất vất vả, bởi vì hắn di chuyển nhiều nhất trong năm người. Hắn lúc thì chạy sang đông để giết một tên, trong chốc lát lại chạy sang tây giết một tên, sau đó lại quay về phía đông để giết một tin khác, ít khi ở nguyên một vị trí, hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực và trí lực trong quá trình này. Sau khi Hỏa Điểu bị thương ở chân, Mười Một còn phải phụ trách những kẻ cho phía sau của hắn. Sáu người Vương Cao phái ra đi đánh lén Hỏa Điểu thì ba người đi hướng đông, ba người đi hướng tây, chính là ba cái hướng đông ba cái đi tây, Mười Một sau khi giết chết được một nhóm lại phải tức tốc đi chặn đường nhóm kia, việc này Thiên Táng, Hỏa Điểu và Tuyết Linh Nhi khó mà làm được. Vì vậy, Hỏa Điểu có thể sống đến tận giờ, không thể không kể đến công lao của Mười Một. Nếu hắn không chạy đôn chạy đáo khắp nơi thì Hỏa Điểu đã sớm chết, sao có thể thảnh thơi như bây giờ, chỉ cần tập trung phòng thủ một phía.
Mà người của Từ Khiêm chọn lúc cả hai bên đều đã hao tổn rất lớn thể lực cùng tinh lực để tham gia.
Phát súng đầu tiên, khiến cho Thiên Táng đang không hề phòng bị phải chật vật tránh né.
Phát thứ hai, quyết đoán chuyển mục tiêu sang Hỏa Điểu. Thực khi đối phương bắn phát súng này Hỏa Điểu đã cảm nhận được ngay, có điều đối phương lựa chọn thời cơ cũng không tồi, lợi dụng lúc hắn lao ra đấu súng với Vương gia, vừa lúc hết đà không thể tránh né để nổ súng. Đằng trước Hỏa Điểu là đám người của Vương gia đang tấn công mãnh liệt, đúng lúc này lại bị bắn lén từ phía sau khiến cho hắn không thể tránh được, đành nghiên người để cho viên đạn bắn vào cánh tay.
Đáng nói là, áo chống đạn trên người hắn là áo chống đạn Dragon Skin(1) do Mỹ sản suất, từng có người nói rằng Dragon Skin có thể chống được cả đạn xuyên giáp, nhưng việc đó hoàn toàn không đúng, mặc dù chỉ là những lời khoa trương, nhưng từ đó có thể hiểu được sức phòng thủ kinh người của loại áo này. Nếu không có chiếc áo chống đạn này thì trên người Hỏa Điểu không biết đã có bao nhiêu vết đạn rồi.
Lực phòng ngự của Dragon Skin quả thật rất tốt, tuy uy lực của đạn súng tiểu liên yếu hơn đạn xuyên giáp nhiều nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với đạn súng lục. Dù vậy, những viên đạn này cũng không thể xuyên thủng được chiếc áo chống đạn trên người Hỏa Điểu. Viên đạn bắn trúng bả vai Hỏa Điểu mặc dù không thể xuyên thấu áo chống đạn nhưng lực va đập đã làm cho xương bả vai hắn bị gãy nát. Hỏa Điểu vẫn còn có thể kiên trì đến bây giờ quả thật rất đáng khen, nếu như là người bình thường thì đã sớm bị bất tỉnh vì đau đớn.
"Đoàng đoàng đoàng..." Tiếng súng vang lên, những viên đạn không ngừng bắn ra từ nòng súng. Hỏa Điểu chỉ có thể bắn được bằng một tay, bắn được mấy loạt lại lui về nấp sau tảng đá. Hắn vừa lùi về thì đạn của Vương gia đã ào ào bay tới. Thế nhưng không viên nào có thể trúng đích, tất cả đều trúng vào tảng đá lớn mà Hỏa Điểu đang nấp, làm cho tia lửa bắn tung tóe, trên khối đá lại có thêm vài vết xước.
Hỏa Điểu dựa lưng vào tảng đá, thở hổn hển, tóc đẫm mồ hôi bết vào trên trán, thậm chí mồ hôi chảy vào mắt cay xè cũng không có thời gian để lau. Hỏa Điểu nhịn đau ngồi xuống, tựa báng súng tại trên đùi, dùng tay phải tháo băng đạn đã hết ra, lấy một băng đạn đầy từ trên người lắp vào.
Hắn thay đạn mất khoảng mười giây, như lúc tay hắn còn bình thường, mười giây hắn đã có thể thay đạn cả chục lần. Hơn nữa trong lúc thay đạn hắn sơ ý động đến vai trái, đau tái cả mặt. Tuy hắn cắn chặt răng để kiềm chế nhưng thân thể đang không ngừng run rẩy đã cho thấy tình trạng của hắn lúc này.
Thay đạn xong, toàn thân Hỏa Điểu đầm đìa mồ hôi, không nghiến chặt răng nữa, há mồm thở hổn hển.
"Hỏa Điểu, ngươi không sao chứ?" Thiên Táng lên tiếng hỏi.
"Không chết được." Sắc mặt Hỏa Điểu trắng bệch, tựa lưng vào tảng đá, nhịn đau chậm rãi đứng lên, nói hổn hển.
"Cố chịu đựng, ta không muốn nhặt xác cho ngươi."
Hỏa Điểu cười yếu ớt, cãi lại: "Lão tử nhặt xác cho ngươi thì có."
Thấy Hỏa Điểu vẫn còn nói giỡn được, Thiên Táng mới yên lòng, ghìm súng ngắm, qua ống ngắm quan sát dưới núi một cách cẩn thận, nói: "Ngươi phải thận trọng, ta vẫn chưa phát hiện ra tay bắn tỉa kia đang nấp ở đâu. Cẩn thận hắn đánh lén từ phía sau."
Hỏa Điểu không trả lời, hiện giờ hắn cần phải giữ sức. Trong thời khắc quyết định, một chút thể lực cũng chính là một bảo vật đắt giá.
Thiên Táng tìm kiếm một lúc, vẫn không phát hiện được tung tích tay bắn tỉa kia, hắn cũng không còn thời gian để chần chừ. Thiên Táng nghiến răng, giờ phút này, hắn đã quyết định làm một việc vô cùng mạo hiểm là dùng chính bản thân để nhử tay bắn tỉa kia ra. Ống ngắm chuyển từ chân núi lên sườn núi, vừa có một bóng người rơi vào điểm ngắm, Thiên Táng liền bóp cò ngay.
"Đoàng!" Tiếng súng bắn tỉa vốn ngừng đã lâu lại một lần nữa vang lên trên đỉnh núi. Tiếng súng vừa vang lên thì cũng lập tức có một người của Vương gia gục hắn.
"Mẹ kiếp!" Vương Cao giận giữ vô cùng, mỗi lần trên đỉnh núi vang lên tiếng súng thì lại có một thủ hạ của hắn ngã xuống. Người đã chết thì cũng đã chết, thế nhưng sự có mặt của một tay súng bắn tỉa như vậy tạo áp lực vô cùng lớn cho họ, không ai biết rằng liệu khi tiếng súng vang lên lần nữa thì mình có phải là kẻ ngã xuống hay không.
Vương Cao tức đỏ cả mắt, giậm chân, giận giữ hét về phía đỉnh núi: "Dương Chí Viễn, tổ sư mày! Mày ăn cứt lớn lên hay sao?" Cũng khó trách hắn lại tức giận như vậy, Dương Chí Viễn mang cả đám người đi giết một tay bắn tỉa, đã lâu như vậy, vậy mà người ta vẫn còn thỉnh thoảng bắn lén được, đó không phải là phế vật thì là cái gì? Đáng tiếc Vương gia và Dương gia không có phương tiện gì để liên lạc với nhau, mà hắn lại không biết số điện thoại di động của Dương Chí Viễn, vì thế số điện thoại di động, cho nên Dương Chí Viễn cũng chẳng thể nào nghe được những lời này.
"Đoàng!" Đúng lúc này, trong cánh rừng dưới chân núi lại vang lên một tiếng súng, vang vọng khắp ngọn núi.
Vương Cao rụt cổ, căm hận nói: "Mẹ kiếp, đánh đi, chó cắn chó, chết hết là tốt nhất."
Vương Cao và Dương Chí Viễn không phải là kẻ ngu, có thể trở thành tâm phúc của tộc trưởng thì tất nhiên phảo là người khôn khéo. Khi tiếng súng bắn tỉa mới vang lên dưới chân núi, bọn họ đều cho rằng đó là viện binh của Mười Một vì bọn họ cũng biết hiện giờ gia tộc mình tự bảo vệ mình còn không xong, không thể phái viện quân đến, không phải người của mình thì nhất định là kẻ địch. Thế nhưng những chuyện xảy ra tiếp đó là, cho bọn họ rất vui mừng, tay bắn tỉa này dường như muốn đối phó với Mười Một, hơn nữa hình như lúc này hắn đang đấu với tay bắn tỉa của phe Mười Một. Do đó, Vương Cao và Dương Chí Viễn đều thở phào nhẹ nhõm, ít ra trước khi hai tay bắn tỉa phân thắng bại, tay bắn tỉa trên đỉnh núi tạm thời sẽ không gây nguy hiểm cho họ.
Tình hình đúng như Vương Cao đoán, hai tay bắn tỉa đang chiến đấu với nhau.
Tay bắn tỉa quyết đấu với tay bắn tỉa!
-------------------
(1) Một loại áo giáp chống đạn của Mỹ làm bằng cơ chế đĩa gốm, chống được đạn 7.62
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.