Quyển 2 - Chương 73: Sát thủ quyết đấu – Thượng
Khát Trí
05/04/2013
- Mười Một, cám ơn anh lại cứu tôi một mạng .
Bên trong xe Âu Dương Lâm vươn một tay đến Mười Một, Mười Một thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, liền cúi đầu không nói một lời. Âu Dương Lâm lơ đễnh thu tay lại, đối với thói quen lạnh lùng của Mười Một hắn sớm đã quen rồi.
Âu Dương Nguyệt Nhi sợ Âu Dương Lâm xấu hổ, kéo tay hắn giải thích nói :
- Ca! tính tình của Mười Một như thế.
Âu Dương Lâm vuốt ve tóc nàng yêu thương cười nói :
- Huynh biết
Lúc này Trần Tang xen miệng vào hỏi :
- Nguyệt Nhi cơm nước xong muội muốn đi dao ở đâu?
Âu Dương Lâm trừng mắt lên nói :
- Còn đi dạo? vừa rồi quá nguy hiểm, không đi nữa.
Âu Dương Nguyệt Nhi làm nũng nói :
- Ca…..
Diệp Tử Mai gật đầu nói :
- Đúng vậy, Nguyệt Nhi, hiện giờ ở bên ngoài quá nguy hiểm, hơn nữa lát nữa ngươi phải đi đến sân khấu để tập luyện, ngày kia là phải biểu diễn rồi thời gian cũng không cho phép a.
Âu Dương Nguyệt Nhi chu mỏ nói :
- Biết rồi.
Đội xe tiến thẳng vào một nhà hàng sang trọng, bầu sô, nhà đầu tư và cùng các ông chủ sau khi bội tiếp mọi người ăn uống rồi vội vã đưa mọi người về quảng trường Đế Hào. Ngày kia Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ biểu diễn ở đây nơi đã lui biểu diễn lại một tuần.
Bên trong quảng trường Đế Hào có thể chứa được ba vạn người, vé vào cửa đã sớm bán hết, cho dù đã có thông báo Âu Dương Nguyệt Nhi bị bong gân chân ngoài ý muốn và trì hoãn thời gian biểu diễn, nhưng cũng chưa có người nào trả lại vé, ở bên ngoài chợ đen, vé giả được bán rất nhiều, vé xem được tung ra nhiều như thế mà vẫn không đủ đáp ứng, có thể thấy được Âu Dương Nguyệt Nhi ở đây được hoan nghênh như thế nào.
Mọi người của nhóm múa đã sớm có chuẩn bị, sau khi Âu Dương Nguyệt Nhi đến liền bắt đầu diễn tập lại. khi tiếng ca thanh nhã của Âu Dương Nguyệt Nhi vang lên thì mọi người đều lộ ra thần sắc mê mẩn.
Đương nhiên ngoại trừ Mười Một, mặc dù cho rằng tiếng ca của nàng êm ái dễ nghe, nhưng trong lòng hắn không có ý định thưởng thức, đối với Mười Một mà nói nghe nhạc chỉ là lãng phí thời gian.
Bầu sô và các nhà đầu tư đã chuẩn bị tốt công tác an toàn, sau khi đoàn người Âu Dương Nguyệt Nhi tiến đến, cả quảng trường Đế Hào đã bị nhân viên bảo an phong tỏa, có thể nói ba bước có một tháp canh mười bước có một đồn gác
Mặc dù như thế nhưng Mười Một vẫn lo lắng. hắn đã giao thủ với Vong Linh, cũng đại khái hiểu rõ thực lực của cái danh hiệu đệ ngũ sát thủ phương tây. Bằng vào năng lực của Vong Linh muốn xâm nhập vào thực sự là quá dễ dàng, huống chi cho tới bây giờ chưa người nào thấy qua chân diện mục của hắn.
Sau khi mọi người tiến vào Mười Một bắt đầu đề phòng bốn phía, hắn tin rằng Vong Linh sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, mặc dù lúc đang biểu diễn mới ra tay là dễ dàng nhất, dù sao khi đó mọi người hỗn loạn dễ dàng đắc thủ, nhưng Mười Một tin rằng Vong Linh cũng không ngu xuẩn động thủ vào lúc đó,làm như vậy không nghi ngờ hẳn là muốn chết. Ngày đó trên quảng trường đoan chắc là có một lượng lớn nhân viên bảo an, một khi Âu Dương Nguyệt Nhi bị tấn công, sẽ phong tỏa hoàn toàn hiện trường, sau đó mở một cuộc điều tra, nhất định trong thời gian đó sẽ có mùi thuốc súng, đến lúc đó chỉ cần dùng dụng cụ kiểm tra, Vong Linh sẽ không có chỗ nào để che giấu. Đối với sát thủ mà nói khi ám điệu mục tiêu đồng thời cũng tự mình đi vào, đó là hành vi ngu xuẩn nhất, cho nên Mười Một tin rằng đoan chắc Vong Linh sẽ ra tay trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, cũng trong chiều nay một súng phát ra hướng đến hắn chính là lời khiêu chiến của Vong Linh
Âm thanh tràn ngập cả quảng trường tiếng ca du dương rung động lòng người, ngay cả nhân viên bảo an cũng đều nghe say mê, người phụ cận đi ngang qua cũng đều dừng lại lắng nghe
Trên đài Âu Dương Nguyệt Nhi bắt đầu ca múa theo tiếng nhạc, giống như một con bướm nhỏ bé hân hoan, trên mặt còn lộ ra nụ cười mê mẩn thuần khiết.
Tất cả mọi người dưới đài đều si mê, mấy ông chủ trung niên thậm chí giống như một tiểu tử, lắc lư theo tiếng nhạc
Lúc này Mười Một đã di chuyển, không phải là hắn đị về phía Âu Dương Nguyệt Nhi, mà đột nhiên xoay người rút súng, bắn liên tục về phía lương giá (1)
Sau khi trở về, Mười Một nhờ Diệp Tử Mai mua của tổ chức một khẩu KP59, tiền này đương nhiên do Diệp Tử Mai trả, hiệu quả sát thương của KP59 đạt gần một trăm mét, mà lúc này hắn cách giá sắt phía trên mới có khoảng năm mươi mét, tử đạn bắn trúng vào giá sắt, nhất thời hoa lửa bắn tứ phía.
Tiếng súng vang lên, toàn trường không ngừng kêu lên sợ hãi, một đoàn nhân viên bảo vệ và bảo an vọt đến, Âu Dương Nguyệt Nhi và mọi người nhóm múa cũng đều kinh sợ kêu lên nhảy xuống đài biểu diễn, Âu Dương Lâm và Trần Tang đem người tới bảo vệ cho Âu Dương Nguyệt Nhi.
Phía trên lương giá, một thân ảnh nhanh chóng hiện lên, đám bảo vệ và bảo an cũng nhanh chóng xả súng về hướng nhân ảnh kia, chỉ là không biết có bắn trúng hay không.
Mười Một thu hồi súng, một mình chạy ra phía mặt sau, hắn cùng Âu Dương Nguyệt Nhi đã tới nơi này nhiều lần, đối với địa hình chỗ ngồi của quảng trường này cũng đã sớm xem xét qua, chỗ ngồi quảng trường phía trước chín mươi phần trăm chỉ có tầng một là nơi diễn xuất, mười phần trăm mặt phía sau là tầng năm khu vực làm việc, giá sắt phía trên kết nối với khu vực làm việc, mà khu vực làm việc cũng chỉ có một cái cầu thang có thể đi lên.
- Mười Một….
Âu Dương Nguyệt Nhi vừa cất lên tiếng gọi, thân ảnh của Mười Một đã biến mất tại lối đi giữa các dãy ghế. Đột nhiên nàng cảm thấy một tia bang hoàng, một tia mất mát, cuộc sống của nàng đã có thói quen có Mười Một tồn tại, nàng tin rằng chỉ cần có Mười Một bên người, thì không có chuyện gì là không giải quyết được, nhưng đột nhiên trong lúc đó không có Mười Một bên người, Âu Dương Nguyệt Nhi không khỏi cảm thấy mất đi cảm giác an toàn, mặc dù có ở bên người một đám bảo vệ, nhưng không khiến cho nàng có cảm giác an toàn như Mười Một.
Âu Dương Nguyệt Nhi lánh vào trong lòng Âu Dương Lâm có chút sợ hãi, ánh mắt lo lắng si ngốc nhìn về phía Mười Một biến mất.
Mười Một dùng hết sức để chạy, bây giờ là lúc tốt nhất khi Vong Linh bị hắn phát hiện trước một bước mất đi cơ hội tốt nhất, chỉ cần hắn có thể ngăn cản Vong Linh chạy trốn ở phía trước, thì nhiệm vụ tới đây có thể hoàn thành.
Nhanh chóng chạy lên lầu năm, Mười Một phát hiện vài giọt máu trên mặt đất, vết máu chưa khô, hiển nhiên vừa mới để lại xem ra Vong Linh đã bị thương.
Kỳ thật Vong Linh cũng rất bực bội, thật vất vả lắm mới tìm được một địa điểm tốt, còn chưa kịp nổ súng thì Mười Một đã phát hiện trước một bước, cho đến bây giờ hắn vẫn không biết như thế nào tại sao Mười Một lại phát hiện ra hắn, hắn tin rằng chỉ cần bản thân để ý ẩn núp, cho dù là phương tây đệ nhất sát thủ, băng, cũng không thể nào phát hiện ra hắn, nhưng Mười Một lại làm được, kế hoạch hoàn mỹ của Vong Linh lại bị Mười Một phá vỡ, còn làm hắn bị thương, khi trúng đạn Vong Linh mới biết rằng muốn hoàn thành nhiẹm vụ, trước tiên phải giết được Mười Một.
Vết máu cứ cách vài bước chân lại có vài giọt, kéo dài một đoạn đường trên tầng. Mười Một cũng không có vội vã đuổi theo, hắn biết Vong Linh cố ý dẫn dụ hắn, nói về một sát thủ hoàn mỹ thì không thể nào lưu lại dấu vết như vậy, sau khi Mười Một qua sát một lúc, nhanh chóng phi thân qua Thiên Đài đuổi theo
(1) giá sắt dựng rạp bắc đèn sân khấu)
Bên trong xe Âu Dương Lâm vươn một tay đến Mười Một, Mười Một thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, liền cúi đầu không nói một lời. Âu Dương Lâm lơ đễnh thu tay lại, đối với thói quen lạnh lùng của Mười Một hắn sớm đã quen rồi.
Âu Dương Nguyệt Nhi sợ Âu Dương Lâm xấu hổ, kéo tay hắn giải thích nói :
- Ca! tính tình của Mười Một như thế.
Âu Dương Lâm vuốt ve tóc nàng yêu thương cười nói :
- Huynh biết
Lúc này Trần Tang xen miệng vào hỏi :
- Nguyệt Nhi cơm nước xong muội muốn đi dao ở đâu?
Âu Dương Lâm trừng mắt lên nói :
- Còn đi dạo? vừa rồi quá nguy hiểm, không đi nữa.
Âu Dương Nguyệt Nhi làm nũng nói :
- Ca…..
Diệp Tử Mai gật đầu nói :
- Đúng vậy, Nguyệt Nhi, hiện giờ ở bên ngoài quá nguy hiểm, hơn nữa lát nữa ngươi phải đi đến sân khấu để tập luyện, ngày kia là phải biểu diễn rồi thời gian cũng không cho phép a.
Âu Dương Nguyệt Nhi chu mỏ nói :
- Biết rồi.
Đội xe tiến thẳng vào một nhà hàng sang trọng, bầu sô, nhà đầu tư và cùng các ông chủ sau khi bội tiếp mọi người ăn uống rồi vội vã đưa mọi người về quảng trường Đế Hào. Ngày kia Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ biểu diễn ở đây nơi đã lui biểu diễn lại một tuần.
Bên trong quảng trường Đế Hào có thể chứa được ba vạn người, vé vào cửa đã sớm bán hết, cho dù đã có thông báo Âu Dương Nguyệt Nhi bị bong gân chân ngoài ý muốn và trì hoãn thời gian biểu diễn, nhưng cũng chưa có người nào trả lại vé, ở bên ngoài chợ đen, vé giả được bán rất nhiều, vé xem được tung ra nhiều như thế mà vẫn không đủ đáp ứng, có thể thấy được Âu Dương Nguyệt Nhi ở đây được hoan nghênh như thế nào.
Mọi người của nhóm múa đã sớm có chuẩn bị, sau khi Âu Dương Nguyệt Nhi đến liền bắt đầu diễn tập lại. khi tiếng ca thanh nhã của Âu Dương Nguyệt Nhi vang lên thì mọi người đều lộ ra thần sắc mê mẩn.
Đương nhiên ngoại trừ Mười Một, mặc dù cho rằng tiếng ca của nàng êm ái dễ nghe, nhưng trong lòng hắn không có ý định thưởng thức, đối với Mười Một mà nói nghe nhạc chỉ là lãng phí thời gian.
Bầu sô và các nhà đầu tư đã chuẩn bị tốt công tác an toàn, sau khi đoàn người Âu Dương Nguyệt Nhi tiến đến, cả quảng trường Đế Hào đã bị nhân viên bảo an phong tỏa, có thể nói ba bước có một tháp canh mười bước có một đồn gác
Mặc dù như thế nhưng Mười Một vẫn lo lắng. hắn đã giao thủ với Vong Linh, cũng đại khái hiểu rõ thực lực của cái danh hiệu đệ ngũ sát thủ phương tây. Bằng vào năng lực của Vong Linh muốn xâm nhập vào thực sự là quá dễ dàng, huống chi cho tới bây giờ chưa người nào thấy qua chân diện mục của hắn.
Sau khi mọi người tiến vào Mười Một bắt đầu đề phòng bốn phía, hắn tin rằng Vong Linh sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, mặc dù lúc đang biểu diễn mới ra tay là dễ dàng nhất, dù sao khi đó mọi người hỗn loạn dễ dàng đắc thủ, nhưng Mười Một tin rằng Vong Linh cũng không ngu xuẩn động thủ vào lúc đó,làm như vậy không nghi ngờ hẳn là muốn chết. Ngày đó trên quảng trường đoan chắc là có một lượng lớn nhân viên bảo an, một khi Âu Dương Nguyệt Nhi bị tấn công, sẽ phong tỏa hoàn toàn hiện trường, sau đó mở một cuộc điều tra, nhất định trong thời gian đó sẽ có mùi thuốc súng, đến lúc đó chỉ cần dùng dụng cụ kiểm tra, Vong Linh sẽ không có chỗ nào để che giấu. Đối với sát thủ mà nói khi ám điệu mục tiêu đồng thời cũng tự mình đi vào, đó là hành vi ngu xuẩn nhất, cho nên Mười Một tin rằng đoan chắc Vong Linh sẽ ra tay trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, cũng trong chiều nay một súng phát ra hướng đến hắn chính là lời khiêu chiến của Vong Linh
Âm thanh tràn ngập cả quảng trường tiếng ca du dương rung động lòng người, ngay cả nhân viên bảo an cũng đều nghe say mê, người phụ cận đi ngang qua cũng đều dừng lại lắng nghe
Trên đài Âu Dương Nguyệt Nhi bắt đầu ca múa theo tiếng nhạc, giống như một con bướm nhỏ bé hân hoan, trên mặt còn lộ ra nụ cười mê mẩn thuần khiết.
Tất cả mọi người dưới đài đều si mê, mấy ông chủ trung niên thậm chí giống như một tiểu tử, lắc lư theo tiếng nhạc
Lúc này Mười Một đã di chuyển, không phải là hắn đị về phía Âu Dương Nguyệt Nhi, mà đột nhiên xoay người rút súng, bắn liên tục về phía lương giá (1)
Sau khi trở về, Mười Một nhờ Diệp Tử Mai mua của tổ chức một khẩu KP59, tiền này đương nhiên do Diệp Tử Mai trả, hiệu quả sát thương của KP59 đạt gần một trăm mét, mà lúc này hắn cách giá sắt phía trên mới có khoảng năm mươi mét, tử đạn bắn trúng vào giá sắt, nhất thời hoa lửa bắn tứ phía.
Tiếng súng vang lên, toàn trường không ngừng kêu lên sợ hãi, một đoàn nhân viên bảo vệ và bảo an vọt đến, Âu Dương Nguyệt Nhi và mọi người nhóm múa cũng đều kinh sợ kêu lên nhảy xuống đài biểu diễn, Âu Dương Lâm và Trần Tang đem người tới bảo vệ cho Âu Dương Nguyệt Nhi.
Phía trên lương giá, một thân ảnh nhanh chóng hiện lên, đám bảo vệ và bảo an cũng nhanh chóng xả súng về hướng nhân ảnh kia, chỉ là không biết có bắn trúng hay không.
Mười Một thu hồi súng, một mình chạy ra phía mặt sau, hắn cùng Âu Dương Nguyệt Nhi đã tới nơi này nhiều lần, đối với địa hình chỗ ngồi của quảng trường này cũng đã sớm xem xét qua, chỗ ngồi quảng trường phía trước chín mươi phần trăm chỉ có tầng một là nơi diễn xuất, mười phần trăm mặt phía sau là tầng năm khu vực làm việc, giá sắt phía trên kết nối với khu vực làm việc, mà khu vực làm việc cũng chỉ có một cái cầu thang có thể đi lên.
- Mười Một….
Âu Dương Nguyệt Nhi vừa cất lên tiếng gọi, thân ảnh của Mười Một đã biến mất tại lối đi giữa các dãy ghế. Đột nhiên nàng cảm thấy một tia bang hoàng, một tia mất mát, cuộc sống của nàng đã có thói quen có Mười Một tồn tại, nàng tin rằng chỉ cần có Mười Một bên người, thì không có chuyện gì là không giải quyết được, nhưng đột nhiên trong lúc đó không có Mười Một bên người, Âu Dương Nguyệt Nhi không khỏi cảm thấy mất đi cảm giác an toàn, mặc dù có ở bên người một đám bảo vệ, nhưng không khiến cho nàng có cảm giác an toàn như Mười Một.
Âu Dương Nguyệt Nhi lánh vào trong lòng Âu Dương Lâm có chút sợ hãi, ánh mắt lo lắng si ngốc nhìn về phía Mười Một biến mất.
Mười Một dùng hết sức để chạy, bây giờ là lúc tốt nhất khi Vong Linh bị hắn phát hiện trước một bước mất đi cơ hội tốt nhất, chỉ cần hắn có thể ngăn cản Vong Linh chạy trốn ở phía trước, thì nhiệm vụ tới đây có thể hoàn thành.
Nhanh chóng chạy lên lầu năm, Mười Một phát hiện vài giọt máu trên mặt đất, vết máu chưa khô, hiển nhiên vừa mới để lại xem ra Vong Linh đã bị thương.
Kỳ thật Vong Linh cũng rất bực bội, thật vất vả lắm mới tìm được một địa điểm tốt, còn chưa kịp nổ súng thì Mười Một đã phát hiện trước một bước, cho đến bây giờ hắn vẫn không biết như thế nào tại sao Mười Một lại phát hiện ra hắn, hắn tin rằng chỉ cần bản thân để ý ẩn núp, cho dù là phương tây đệ nhất sát thủ, băng, cũng không thể nào phát hiện ra hắn, nhưng Mười Một lại làm được, kế hoạch hoàn mỹ của Vong Linh lại bị Mười Một phá vỡ, còn làm hắn bị thương, khi trúng đạn Vong Linh mới biết rằng muốn hoàn thành nhiẹm vụ, trước tiên phải giết được Mười Một.
Vết máu cứ cách vài bước chân lại có vài giọt, kéo dài một đoạn đường trên tầng. Mười Một cũng không có vội vã đuổi theo, hắn biết Vong Linh cố ý dẫn dụ hắn, nói về một sát thủ hoàn mỹ thì không thể nào lưu lại dấu vết như vậy, sau khi Mười Một qua sát một lúc, nhanh chóng phi thân qua Thiên Đài đuổi theo
(1) giá sắt dựng rạp bắc đèn sân khấu)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.