Nhân Gian Băng Khí

Quyển 10 - Chương 841: Si cuồng vì em, tổn thương vì em, chỉ là lúc đó thấy lòng ngẩn ngơ (trung)

Khát Trí

11/04/2013

Cuối cùng Hứa Vũ Cường không thể đợi được Đại Đầu trở về, bởi vì người trở về là Mười Một.

Trong khoảnh khắc mà Mười Một uể oải, người đầy máu xuất hiện đầu óc Hứa Vũ Cường trở nên trống rỗng. Mười Một trở về? Vậy Đại Đầu thì sao? Hứa Vũ Cường lo lắng nhìn về phía sau Mười Một nhưng không thấy bóng dáng Đại Đầu đâu.

Hai tay của hắn nắm chặt lại, hàm răng nghiến chặt, thân thể run lên, hắn cảm giác như ngay cả không khí cũng trở nên lạnh thấu xương, như có thể làm máu trong người đông cứng.

Từ đầu đến chân Mười Một đều là máu, bước chân yếu ớt vô lực, có thể thấy hắn đã phải trải qua một trận chiến rất khốc liệt và bị thương rất nặng. Thế nhưng hắn vẫn có thể kiên trì về tới đây, vậy Đại Đầu thì sao?

Hứa Vũ Cường nhìn chằm chằm vào Mười Một đang đi tới gần, thân thể run rẩy không ngừng, hắn không dám nghĩ tới kết cục của Đại Đầu. Nhưng Mười Một trở về, Đại Đầu lại không xuất hiện, việc này cũng đủ nói lên kết quả.

Đại Đầu chết rồi...

Thời khắc này, Hứa Vũ Cường cảm thấy như trời đất sụp đổ, một cảm giác sợ hãi chưa từng có nảy sinh trong lòng hắn. Dù cho phải đối mặt với súng đạn của kẻ thù hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy nặng nề và sợ hãi, thế nhưng vào giờ phút này, hắn lại cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Không phải hắn sợ cho mình, mà là cho tương lai của Đại Quyển.

Địa vị của Đại Đầu trong Đại Quyển không ai có thể thay thế, cũng giống như Mười Ba ở Vận Mệnh, bọn họ đều được chiến hữu tôn sùng như thần thánh, vĩnh viễn bất bại, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thất bại. Trước đây cho dù cuộc chiến có khốc liệt đến đâu, Đại Đầu đều có thể sống sót trong máu và lửa. Hắn đã sớm trở thành trụ cột tinh thần cho các anh em Đại Quyển, mọi người trong Đại Quyển đều tin rằng chỉ cần có Đại Đầu thì Đại Quyển sẽ không bại.

Nếu như có một ngày trụ cột tinh thần này đột nhiên sụp đổ thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào? Hứa Vũ Cường không dám nghĩ đến, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trụ cột của Đại Quyển, Đại Đầu bất bại thua dưới tay Mười Một?

Hứa Vũ Cường không thể tin nổi kết quả này, hắn đỏ mắt nhìn Mười Một, thân thể run lên sau đó thống khổ ôm đầu, nước mắt trào ra.

Đại Đầu không còn nữa, việc này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến Đại Quyển, sẽ có rất nhiều chiến sỹ ưu tú coi hắn là thần tượng phải thất vọng suy sụp, thậm chí không đứng dậy nổi. Quan trọng hơn là nếu như những thế lực đối địch với Đại Quyển tin tức này thì họ sẽ thừa dịp Đại Quyển xuống tinh thần để tấn công, đó sẽ là ngày tàn của Đại Quyển.

Nhưng...

Hắn còn có thể làm được gì?

Hai chiến sĩ ngồi trên băng ghế trước cũng run lên khi Mười Một xuất hiện, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ. Hắc Ám Thập Tự lần lượt xuất hiện, nhưng người của Đại Quyển bọn họ từ đầu đến cuối không có ai trở ra, kết quả không cần nói cũng biết. Trận này Đại Quyển đã thua, thua hoàn toàn.

Chiến sỹ ngồi trên ghế lái thống khổ cắn môi, cắn bật máu. Một chiến sỹ khác thì mặt đầy thống khổ, lo lắng nhìn chiến hữu của mình sau đó lại quay đầu nhìn Hứa Vũ Cường đang ngồi ở phía sau.

Sau khi Mười Một, Hứa Vũ Cường liền im lặng, không gây ra chút tiếng động nào, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được. Nhưng chính vì vậy nên chiến sỹ này mới càng lo lắng.

Khi thấy vẻ mặt của Hứa Vũ Cường thì trong lòng chiến sỹ này vô cùng rung động, hai mắt Hứa Vũ Cường dại ra, si ngốc nhìn Mười Một, sắc mặt trắng bệch, trắng như không chút sức sống.

Chiến sỹ này khàn giọng gọi: "Cường ca?"

"Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha..." Hứa Vũ Cường bỗng nhiên cười to, nhưng giờ phút này không ai cảm thấy giật mình, ngay cả Dương Tư Vũ và Trương Chấn cũng bị Mười Một thu hút sự chú ý, không hề để ý đến hắn.

Hứa Vũ Cường cười càng lúc càng to, một tay che mắt, hai vai run rẩy. Hắn vừa cười vừa trào lệ, cười càng to nước mắt chảy ra lại càng nhiều.



Hai chiến sĩ nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng nữa, bởi vì bọn họ có thể cảm giác được lúc này trong lòng Hứa Vũ Cường rất thống khổ. Hai chiến sĩ đều nắm súng thật chặt, nếu như có thể, bọn họ sẽ lập tức ra ngoài liều mạng với đám người kia. Thế nhưng bây giờ bọn họ muốn liều mạng cũng chẳng có cách nào.

Hứa Vũ Cường vừa khóc vừa cười nhưng Trương Chấn cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ khẽ thở dài trong lòng. Từ lúc Mười Một xuất hiện, hắn đã biết kết quả, không còn chút hy vọng gì vào kết cục của mình. Nhưng Tư Vũ... Trương Chấn nhìn bóng lưng yểu điệu của Dương Tư Vũ, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu.

Nếu như anh là Chu U Vương, cho dù biết mình sẽ mất nước, anh vẫn sẽ đồng ý đốt lửa trêu đùa chư hầu trong thiên hạ vì em, chỉ để xóa đi vẻ u buồn vương vấn trên gương mặt em.

Trương Chấn không phải Chu U Vương, Dương Tư Vũ cũng không phải là Bao Tự, thế nhưng để làm cho người con gái mà mình yêu mến có thể nở một nụ cười thực sự, hắn nguyện trả giá tất cả để làm một vị vua mất nước, dù cho sớm biết kết cục thế này cũng sẽ chẳng hề do dự.

Yêu không phải là ích kỷ giữ lấy mà là hy sinh không chút hối hận.

Tình yêu rất dễ làm cho người ta người điên cuồng. Thế nhưng nếu như ông trời để cho Trương Chấn lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn sẽ làm vậy không chút hối hận.

Hy sinh địa vị, hy sinh giang sơn, thậm chí hy sinh cả tính mạng của mình.

Vì hắn rất yêu người con gái đáng thương này.

Si vì em, cuồng vì em, cho dù trời ghét thì đã làm sao?

Giờ phút này, trong lòng Trương Chấn không còn sự sợ hãi và bất an, hắn chỉ yên lặng nhìn bóng lưng Dương Tư Vũ, nở nụ cười hiền hòa, muốn khắc ghi hình ảnh đẹp đẽ cuối cùng này, mang theo nó luân hổi chuyển thế.

Dương Tư Vũ chẳng hề biết những suy nghĩ trong lòng Trương Chấn, từ lúc Mười Một xuất hiện, ánh mắt, sự chú ý của nàng đều tập trung vào nam nhân đã làm cho nàng bị tổn thương sâu sắc.

Cho dù có oán, có hận người đàn ông này, nhưng thấy Mười Một người đầy vết máu tập tễnh bước ra, trái tim nàng lại cảm thấy nhói đau.

Hắn bị thương? Hắn có đau không?

Dương Tư Vũ chỉ nghĩ đến việc này, nếu như có thể, nàng muốn chạy đến bên người Mười Một, băng bó vết thương cho hắn, cho hắn biết mình rất đau lòng. Nhưng nàng không thể, bởi vì nàng biết Mười Một hận nàng.

Nước mắt lăn dài trên gương mặt Dương Tư Vũ, nàng biết mình và Mười Một chẳng thể như xưa. Nàng cuộn mình lại, nước mắt làm nhòe tầm mắt.

Lúc này, những người trong Hắc Ám Thập Tự đã đến bên cạnh Mười Một, ngay cả Tiểu Bạch đang đuổi theo Thiên Táng cũng tha cho tên tóc bạc vô tội đáng thương này, chạy đến bên chân Mười Một vẫy vẫy đuôi, dường như đang khoe công với hắn.

Tuy rằng Cuồng Triều đã sớm báo cho bọn họ Mười Một không có chuyện gì và trở về nhưng khi thấy hắn người đầy vết thương xuất hiện thì Hoàng Hậu, Lãnh Dạ và Walker vẫn lộ ra vẻ ân cần lo lắng.

"Thế nào? Ngươi vẫn ổn chứ?" Lãnh Dạ đi đến, hỏi nửa đùa nửa thật.

Mười Một nhìn hắn một cái, không trả lời, bởi vì dưới góc nhìn của hắn câu hỏi này của Lãnh Dạ rất ngu ngốc, hắn có ổn hay không chỉ cần nhìn là biết, cần phải hỏi sao? Hắn nhìn về phía Hoàng Hậu Hàn Nguyệt Dung.

Không cần hắn mở miệng, Hoàng Hậu cũng biết ý của hắn, gật đầu, đột nhiên rút súng lục, hơi xoay người, bắn một phát về phía sau.



"Đoàng" viên đạn bắn trúng mui xe, làm kích hoạt máy cảm ứng rung, "bùm" một tiếng, âm thanh giống như khí cầu bị thủng, cả chiếc xe thoáng chốc bị ngọn lửa bao trùm. Mặt đất xung quanh chiếc xe thoáng chốc trở nên khô cằn, săm lốp cũng bị tan chảy thành một bãi bầy nhầy. Lớp thép mỏng ở ngoài xe bị thiêu chảy, lộ ra lớp hợp kim ở bên trong. Cả mấy tấm kính chống đạn cũng bị thiêu đốt, thế nhưng vẫn không bị vỡ nát, cuối cùng cũng chỉ còn dư lại một lớp thủy tinh mỏng manh, có lẽ chỉ cần đập nhẹ cũng có thể làm cho nó vỡ vụn.

Sóng khí tràn đến, ngay cả đám người Mười Một đã cách khá xa cũng có vài sợi tóc bị hơi nóng làm quăn queo. Máy người của Hắc Ám Thập Tự lại lui lại mấy bước, sau khi luồng sóng khí đi qua thì họ phát hiện không khí xung quanh cũng trở nên nóng bức.

Lãnh Dạ vuốt vuốt vài sợi tóc bị đốt cháy, kinh ngạc hỏi Hoàng Hậu: "Đây là thuốc nổ gì?"

"Tự làm." Hoàng Hậu lạnh lùng đáp sau đó cùng Mười Một bước về phía chiếc xe việt dã đã bị đốt cho biến dạng.

Lãnh Dạ bĩu môi, cùng Walker và Thiên Táng đi theo Mười Một và Hoàng Hậu, năm người cộng thêm một con chó mà lại không thể coi là chó là Tiểu Bạch tiến về phía chiếc xe, mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng gay mũi xen lẫn chút mùi máu tanh.

Khi vụ nổ diễn ra những người trong xe cảm thấy xe rung lên sau đó không khí trong xe trở nên nóng rực, khiến cho người ta khó có thể hô hấp. Không thể không nói khả năng phòng ngự của chiếc xe này thật sự quá tốt rồi, không chỉ chống đạn mà còn có thể cách nhiệt, những người trong xe chỉ cảm thấy không khí nóng lên chứ không bị thương. Thế nhưng sau khi ngọn lửa qua đi thì lớp kính đã bị nung chảy, trở nên trắng toát, khiến cho bọn họ không thể thấy được khung cảnh bên ngoài.

Tính toán được nhiệt độ bên ngoài không còn quá cao, hai chiến sỹ ngồi trên băng ghế trước gật đầu với nhau, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết, cùng lúc đá cửa xe xông ra ngoài.

Hứa Vũ Cường cúi đầu yên lặng ngồi trên băng ghế sau, nước mắt chảy trên mặt, nhưng cũng không ngăn cản hành động chịu chết của bọn họ, bởi vì hắn biết đằng nào thì kết quả vẫn sẽ là như vậy.

Lần này bọn họ thua rất thảm, tổn thất rất lớn. Đáng buồn là tất cả chết hết mà không thể kéo được người nào bên địch chết cùng, nghĩ đến việc này, Hứa Vũ Cường cũng chỉ có thể cười, cười cay đắng.

Là do Đại Quyển quá yếu? Hay là Hắc Ám Thập Tự quá mạnh? Hắn cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu chuyện này, nghe được bên ngoài vang lên hai tiếng súng lục sau đó liền im lặng Hứa Vũ Cường thở dài buồn bã, đưa tay mở cửa xe.

Tay cầm rất nóng, khi nắm chặt tay cầm Hứa Vũ Cường có cảm giác như bị bỏng tay, nhưng hắn vẫn tiếp tục đẩy cửa sau đó bước xuống xe như không cảm thấy gì.

Hai chiến sỹ nhảy ra trước hắn quả nhiên đã thành hai thi thể, hai người nằm hai bên cửa xe, trên mặt đều tràn ngập vẻ phẫn hận và không cam lòng. Bọn họ đều là huynh đệ tốt của Đại Quyển, quyết tâm liều mạng, nhưng đáng tiếc họ không thể sánh được tốc độ nhanh như chớp của Hoàng Hậu và khả năng khống chế cục diện trong cự ly ngắn của nàng. Chiến đấu cự ly ngắn chính là sở trưởng của người yểm hộ, mà Hoàng Hậu lại là người xuất sắc nhất trong những người yểm hộ. Chỉ riêng danh hiệu Hoàng Hậu đã nói lên rất nhiều.

Nhìn huynh đệ mất mạng do trúng đạn vào mi tâm, trong mắt Hứa Vũ Cường lộ ra vẻ bi thương, sau đó hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh mà lại đau thương nhìn về phía Mười Một.

Mười Một đứng lại, Hoàng Hậu, Lãnh Dạ, Thiên Táng và Walker lập tức ăn ý tản ra, bao vây chiếc xe này lại. Ngay cả Tiểu Bạch cũng đứng trước mặt Mười Một, nhe răng với Hứa Vũ Cường.

Hứa Vũ Cường hít sâu một hơi thứ không khí nóng rực này, trong không khí vẫn còn thứ mùi là lạ gay gay mũi. Hắn hỏi Mười Một với giọng điệu bình thản: "Chết hết rồi sao?"

Mười Một khẽ gật đầu.

Hứa Vũ Cường lộ ra vẻ cay đắng, lại hỏi: "Đại Đầu ca thì sao?"

Mười Một do dự một chút sau đó nói: "Không biết."

Hứa Vũ Cường nghi hoặc nhìn hắn, sau đó hiểu được ý hắn Mười Một, có lẽ Đại Đầu bị thương rất nặng, thế nhưng khi Mười Một rời đi thì hắn vẫn còn sống, trong mắt Hứa Vũ Cường lộ ra một chút an tâm. Nhưng hắn không biết rằng Đại Đầu cũng không phải bị Mười Một đánh bị thương mà là vì quá hổ thẹn với anh em và tránh cho Đại Quyển nghi ngờ nên mới tự gây vết thương cho mình. Khi Đại Đầu rời đi thì Mười Một biết hắn sẽ làm như vậy, nếu không hơn hai mươi người của Đại Quyển chết sạch, chỉ có một mình hắn bình yên vô sự trở lại, nhất định sẽ có người nghi ngời. Vì thế Mười Một cũng không ngăn cản, mà y nói "không biết" cũng là nói thật, y không biết Đại Đầu sẽ tự gây cho mình vết thương nặng tới mức nào, nếu như người của Đại Quyển không kịp thời đến cứu hắn e rằng hắn sẽ chết thật.

Hứa Vũ Cường hít một hơi thật sâu, nhìn kỹ Mười Một, dường như muốn khắc ghi gương mặt này trong lòng , mang đến tận kiếp sau. Hứa Vũ Cường chậm rãi rút súng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook