Quyển 9 - Chương 437: Thanh tẩy Ôn Thành
Khát Trí
06/04/2013
Ánh hừng đông đã ló dạng ở đằng chân trời, những người yêu thích tập thể dục buổi sáng, nhất là những người già giờ này đã bắt đầu rời khỏi giường. Nhưng phần lớn mọi người đều còn đang ủ mình trong chăn ấm, chìm trong mộng cảnh hư ảo nhưng đẹp đẽ, lười nhác không chịu thức dậy để đối diện với hiện thực tàn khốc.
Hai bóng người, một trước một sau chạy như bay qua hết ngã tư này đến ngã tư khác. Nếu có người chứng kiến cảnh này, chắc chắn họ tưởng rằng mình bị hoa mắt, hoặc là gặp quỷ giữa ban ngày, bởi vì tốc độ chạy và độ linh hoạt nhanh nhẹn của hai người kia vượt xa giới hạn mà loài người có thể đạt đến. Nhất là họ có thể chạy ngang trên tường với khoảng cách gần trăm mét, chỉ nhún nhẹ một cái là đã có thể nhảy được một cự ly xa tắp khiến cho ngay cả quán quân thế giới về nhảy xa cũng phải cay đắng khóc than vì hiểu ra mình đã sống uổng một đời. Chỉ có các môn khinh công cao cấp vô địch như đạp tuyết vô ngân (đi trên tuyết không để dấu), thảo thượng phi (đi trên ngọn cỏ) trong tiểu thuyết hay phim ảnh mới có thể làm được như thế. Nếu có ai mà nhìn thấy, khẳng định sẽ liều mạng lái xe đuổi theo sau, ra sức khẩn cầu hai đại cao thủ này thu làm đồ đệ.
Mười Một nhảy lên một mui xe, chân dùng sức nhún xuống dưới một cái, thân thể không ngừng thay đổi phương hướng lủi vào một con hẻm nhỏ. Vài giây sau, Chiến Hồn cũng nhảy trên mui của chiếc xe đó, truy đuổi vào trong hẻm với phương thức hệt như thế. Mà trên mui chiếc xe đỗ bên kia đường đã xuất hiện hai vết lõm rất sâu.
Hai người Mười Một và Chiến đều chẳng ngại gì trò chơi đuổi bắt này, nhưng lại không ai làm gì được ai. Mười Một không cắt đuôi được Chiến Hồn đang truy đuổi gắt gao phía sau, còn Chiến Hồn cũng đồng dạng không đuổi kịp được tên hồ ly giảo hoạt phía trước.
Trò chơi tiến hành đến giờ phút này, vẻ mặt Chiến Hồn đã thay đổi nhiều lần, lúc đầu mới phát hiện Mười Một thì phẫn nộ, đến khi phát hiện chính mình dùng toàn lực cũng chỉ có thể dần dần rút ngắn cự ly một chút, nhưng thủy chung không có cách nào đuổi kịp thì kinh hãi, tới giờ phút này lại là tán thưởng gã trẻ tuổi này. Nếu đổi lại là Mười Một của nửa năm trước, Chiến Hồn muốn đuổi kịp hắn là chuyện quá đơn giản. Nhưng giờ đã là nửa năm sau, lúc này Chiến Hồn mới phát hiện Mười Một không ngờ lại tiến bộ nhiều như thế. Ít nhất, tốc độ lúc này đây đã không kém gì chính mình, mà thời gian cũng chỉ có gần nửa năm thôi.
Mặc dù rất không thích vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, không tôn trọng trưởng bối của gã tiểu tử này, nhưng Chiến Hồn không thể không thừa nhận Mười Một có một thiên phú về võ thuật rất cao. Hắn đúng là một chiến sĩ trời sinh, sinh ra để chiến đấu, tồn tại để chiến đấu. Trong lúc không ngừng chiến đấu mà đạt được tiến bộ. Chỉ cần cho hắn một chút thời gian, chỉ cần năm năm, không, e rằng chỉ cần hai năm, đến lúc đó thì ngay cả Chiến Hồn cũng không tự tin mặt đối mặt đơn đấu với Mười Một.
Nghĩ đến đây, trong mắt Chiến Hồn hiện lên một tia kiên quyết. Vô luận thế nào hôm nay hắn cũng nhất định phải giữ tiểu tử này lại, không thể để mặc hắn tự do phát triển tiếp nữa, nếu không hắn sẽ là uy hiếp lớn nhất với Long Hồn.
Lúc này cuối hẻm xuất hiện một vách tường, chỉ có một thông lộ hẹp ở bên trái cuối con ngõ. Chiến Hồn không khỏi tăng tốc nhanh hơn một chút, hắn hi vọng có thể cản được Mười Một trước khi gã quẹo vào thông lộ kia.
Nhưng loại phương pháp vận khí để tăng tốc này ngoài việc làm tăng tốc độ của thân thể ra còn làm tăng tốc độ tiêu hao nội lực. Tuy vậy nó cũng chỉ có thể kéo gần khoảng cách lại một chút, nhưng không thể lập tức làm cho Chiến Hồn có thể đuổi kịp Mười Một. Nếu không trên đường truy đuổi, Mười Một sớm đã bị vượt qua.
Ngay lúc cự ly giữa hai người chỉ còn gần trong gang tấc, Mười Một đã vọt đến cuối vách tường, ngay khi Chiến Hồn nghĩ gã sẽ trốn thoát theo thông lộ bên trái thì Mười Một lại có một hành động vô cùng bất ngờ.
Gã đạp chân vào vách tường, lợi dụng lực phản chấn, thân thể giống như một viên đạn pháo bắn ngược về hướng Chiến Hồn đang xông tới.
Chiến Hồn hơi sửng sốt, hắn không ngờ đến sự việc lại không phát triển theo hướng mình đoán trước. Còn đang sửng sốt, Mười Một đã đánh tới trước mặt. Nhưng Chiến Hồn dù sao cũng là cao thủ của Long Hồn, thân thể lập tức đón đỡ và tung ra đòn phản kích.
Hai người trong nháy mắt đã trao đổi sáu, bảy quyền, thân thể lướt qua nhau, sau khi tự lui một bước mới đứng yên lại được. Sau đó mặt đối mặt đề phòng đối phương. Nhưng không người nào tiếp tục ra tay công kích.
Chiến Hồn sắc mặt hơi đỏ lên, điều này là do hắn trên đường đi phải giữ khoảng cách với Mười Một, đồng thời vừa rồi còn vận khí để tăng tốc khiến sức lực tiêu hao khá nhiều. Còn Mười Một ngoại trừ hô hấp dồn dập hơn so với bình thường, không có dấu hiệu rõ ràng nào chứng tỏ thể lực bị tiêu hao.
Chiến Hồn cười cười, khàn giọng hỏi: “Không chạy nữa sao?”
Từ sau khi yết hầu bị Mười Một gây thương tích, mặc dù đã được cứu sống nhưng thanh âm của hắn rất khàn. Cho nên từ lúc đó đến nay, Chiến Hồn rất ít khi mở miệng nói chuyện, bởi vì mỗi khi nghe thanh âm của chính mình, hắn sẽ không nén nổi phải nhớ đến gã chiến sĩ băng lãnh kia, mà mỗi lần nghĩ đến, Chiến Hồn đều không thể khống chế được nộ hỏa bùng lên.
Mười Một cũng cẩn thận đề phòng với hắn, đáp lại với một ngữ khí lạnh lùng: “Tại sao phải chạy?”
Chiến Hồn hơi sửng sốt, nheo mắt nhìn một chút khung cảnh xung quanh, hừ lạnh một tiếng, đáp: “Ngươi cố ý dẫn ta đến đây?” Tiếp dó lại cười lạnh nói: “Như vậy cũng tốt, lần này sẽ không để ngươi lại chạy mất.”
Mười Một liếc nhìn vết sẹo trên cổ Chiến Hồn, nói: “Lần này cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi.”
Trong mắt Chiến Hồn toé ra nộ hoả, hắn nghiến chặt răng, trầm giọng hừ một tiếng.
Hai người dường như có sắp đặt trước, cơ hồ đã đồng thời lúc ra tay.
Hai người lao vào nhau với tốc độ cực nhanh, không thể thấy rõ được động tác bọn họ, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh quyền cước “vù vù” không dứt vang lên.
Quyền phong, cước ảnh, khiến người xem hoa cả mắt, đã không còn phân biệt rõ quyền đầu nào thuộc về Mười Một, cước bộ nào thuộc về Chiến Hồn nữa. Tại nơi đó chỉ còn có thân ảnh hai người không ngừng bay tới bay lui, không ngừng thay đổi vị trí, không ngừng tiến công. Những thứ này thường chỉ có trong kỹ xảo điện ảnh phim võ thuật, nhưng tại đây nó lại đang diễn ra một cách chân thật.
Mười Một đã hoàn toàn bỏ mặc chuyện phòng ngự, ngạnh tiếp một quyền của Chiến Hồn, cũng đồng thời trả lại một quyền. Đây chính là biện pháp đánh nhau lưỡng bại câu thương không cần mạng, hết lần này đến lần khác như thế, Chiến Hồn quả thực đã tạm thời bị Mười Một ngăn chặn. Mười Một càng đánh càng hăng, càng đánh càng ngoan độc, thường không để ý đến sát chiêu của Chiến Hồn đánh tới, dù liều mạng cũng phải trước tiên móc cặp mắt của đối phương trước đã.
Đối với biểu hiện của Mười Một, Chiến Hồn cũng rất lúng túng, nhiều khi rõ ràng là một chưởng đánh xuống là có thể kết liễu đối phương, nhưng khi ấy đối phương liều chết phản công cũng có thể lấy đi nửa mạng của hắn.
Ở tình huống này Chiến Hồn cũng chỉ có thể lánh nặng tìm nhẹ, lựa chọn phòng thủ hoặc né tránh, vì thế bõ lỡ cơ hội công kích tốt. Huống chi nhiệm vụ của hắn là đưa người sống trở về chứ không phải đưa người chết.
Cho nên, đối mặt với Mười Một, từ đáy lòng Chiến Hồn đã dấy lên một cảm giác bất lực, đồng thời kinh ngạc vô cùng. Hiểu biết của hắn về Mười Một vẫn dừng lại ở thời điểm nửa năm trước, bởi vì một người dù có tiến bộ cực nhanh cũng không thể chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi mà tiến bộ nhiều như thế, nhất là trong võ học. Bởi vì trong võ học cần tuần tự mà tăng tiến, ngoại trừ khắc khổ tu luyện từng chút một ra thì không có con đường thứ hai để đi. Cái gì mà ăn được thiên tài địa bảo trong một đêm trở thành tuyệt đỉnh cao thủ, tất cả đều là tiểu thuyết và phim ảnh hư cấu mà ra, trong thực tế là không có khả năng như vậy, đó chỉ là những lời bịa đặt vô căn cứ.
Nhưng chính sự xuất hiện của Mười Một đã đánh tan ý niệm nửa đời kia của Chiến Hồn. Mỗi lần gặp lại, Mười Một đều đột phá đến một tầng mới, tăng tiến cực nhanh, chỉ có dùng từ thần kỳ để hình dung. Chiến Hồn thậm chí cũng đã bắt đầu hoài nghi trên đời này thật sự có cái gọi là linh đan diệu dược có thể đả phá giới hạn của võ học, khiến cho người ta nhanh chóng đề thăng lên một tầng cảnh giới khác.
Sự thực thì không phải là Mười Một ăn được thiên tài địa bảo hay linh đan diệu dược gì đó, cũng chẳng có kỳ duyên kỳ ngộ nào, nhưng mà sự tiến bộ của hắn là không thể tránh khỏi. Bởi vì hắn căn bản không phải là người, hoặc có thể nói là không thuộc về phạm trù bình thường của con người.
Nếu luận về kinh nghiệm chiến đấu đánh nhau liều mạng, kinh nghiệm của Mười Một đã sớm không thể phong phú hơn nữa. Từ nhỏ đến lớn, không có ngày nào gã không phải chiến đầu, không có ngày nào gã không giết người để thoát khỏi bị người giết. Mỗi ngày đều ở trên bờ vực sinh tử, gian khổ vùng vẫy để cầu sống. Sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy, nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì ngay cả Chiến Hồn cũng tự thẹn không bằng gã.
Nhưng quan trọng nhất là Mười Một có cơ thể đã được cải tạo gien, là chiến sĩ duy nhất còn sống sót trong “kế hoạch Băng Khí” lần đầu tiên. Trước mắt, gã cũng là một con người có tất cả những gien chiến sĩ tốt nhất bên trong. Sau khi cải tạo gien, tiềm lực của Mười Một phát triển vô cùng. Nhưng cho dù là có một mỏ vàng thì cũng phải bỏ chút công ra khai thác, Mười Một cũng thế, hắn có tiềm lực vô hạn đến kinh người, nhưng cũng phải tìm cách để khai quật nó. Tựa như chơi một trò chơi điện tử vậy, cho dù nhân vật đã thăng đến cấp 999, người chơi vẫn phải không ngừng chiến đấu, tích cóp kinh nghiệm để đề cao thăng cấp một chút, như thế khả năng sinh tồn của bản thân sẽ càng tăng thêm.
Cho nên không ngừng chiến đấu, không nghi ngờ gì chính là một danh sư tốt nhất. Từ chiến đấu, hấp thu kinh nghiệm rồi tự đề thăng đẳng cấp của chính mình, đây chính là phương thức mà Mười Một lựa chọn. Mà đối tượng chiến đấu của hắn cũng là những chiến sĩ học viên đồng cấp, cùng với hắn đều là những thành viên tinh anh cao cấp. Thậm chí, cuối cùng đến cả cao thủ Long Hồn cũng đã thành đối thủ để hắn khổ luyện. Chiến đấu đến mức như vậy lẽ nào lại không có tiến bộ thần tốc?
Nhưng thu hoạch lớn nhất của Mười Một chính là thời gian nửa năm ở Kiếm Tông. Nếu nói chiến đấu trước đây chỉ là hấp thu và tích lũy kinh nghiệm, thì ở Kiếm Tông chính là để làm cho hắn hoàn toàn tiêu hóa kinh nghiệm đã tích lũy, và đó cũng chính là nơi mà hắn có đột phá lớn nhất. Tại Kiếm Tông, Mười Một đã phát triển ra những chiêu thức và kỷ xảo thích hợp nhất để bản thân có thể phát huy, cũng đồng thời bộc phát ra một tiềm lực hoàn mỹ nhất, cuối cùng gã đã tiến bộ lên một tầng thứ có thể miễn cưỡng cùng loại cao thủ như Chiến Hồn đánh một trận.
Có lẽ, ngay cả Mười Một cũng không tự nhìn thấy được sự đột phá của chính mình, nhưng việc bây giờ gã có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Chiến Hồn là sự thật. Chẳng trách mà Chiến Hồn kinh ngạc đến thế, đổi lại nếu là Mười Một của nửa năm trước, cấp độ có thể nói là hoàn toàn chênh lệch so với bây giờ.
Tại đó đột nhiên vang lên một tiếng “bang...”, thân ảnh hai người đang quấn lấy nhau rốt cuộc đã phân khai. Mười Một bị Chiến Hồn đánh một chưởng vào ngực ngã bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất liền lảo đảo lui lại mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững, một tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển dồn dập, tay kia không biết tự lúc nào đã nắm lấy Trảm Nguyệt, một giọt máu từ lưỡi Trảm Nguyệt chảy tới đầu mũi đao, cuối cùng không còn lưu luyến rời khỏi thanh Trảm Nguyệt băng lãnh, rơi vào trong vòng ôm của đại địa, làm bốc lên một đám bụi nhỏ.
Giờ đây, Mười Một bị Chiến Hồn đem hết toàn lực đánh một chưởng vào cơ thể, khí huyết nhộn nhạo, nếu lúc này Chiến Hồn thừa thắng truy kích, chắc chắn có thể tạo cho Mười Một thương tổn không nhỏ.
Nhưng bản thân Chiến Hồn cũng không làm gì, bởi vì hắn so với Mười Một cũng không tốt hơn bao nhiêu. Muốn đả thương Mười Một hắn cũng phải trả giá rất lớn, cái giá mà Chiến Hồn phải trả chính là trước ngực đã bị thanh Trảm Nguyệt sắc bén cắt một đao tạo thành vết thương sâu đến xương, nhất là một xương sườn bên trái đã bị Trảm Nguyệt khắc thật sâu, trên đầu xương còn lưu lại vết hở không bao giờ hàn gắn lại được, giờ phút này cho dù Chiến Hồn chỉ cử động một chút cũng có thể cảm giác được cơn đau đớn kịch liệt từ khớp xương truyền đến.
Hai người đứng đối diện nhau, động tác cùng là ôm lấy ngực, cùng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Sự bất đồng chính là trong ánh mắt Chiến Hồn ẩn chứa biểu tình phức tạp, có tán thành, có do dự, có nghi hoặc, cũng có tiếc nuối…; còn trong mắt Mười Một hoàn toàn chỉ có sự băng lãnh.
Hai người cũng không tiếp tục đánh nhau, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Sau một hồi lâu, trên mặt Chiến Hồn mới lộ ra một tia mệt mỏi, thở dài nói: “Ngươi đi đi!”
Mười Một hơi cau mày, không nói năng cũng không động đậy gì.
Chiến Hồn có chút tức giận, hừ một tiếng nói: “Thế nào? Không tin ta à? Hay là còn sợ ta trong lúc ngươi buông lỏng mà đột nhiên đánh lén? Đừng nghĩ lời ta nói như đánh rắm, ta đã nói thả ngươi đi thì sẽ không ra tay nữa.”
Mười Một vẫn nhìn hắn lạnh lùng như trước, nói: “Chiến đấu chưa chấm dứt.”
Chiến Hồn lắc đầu, trong khoảnh khắc đó hắn bỗng trở nên già nua đi rất nhiều. Âm thanh khàn đục nói: "Ngươi thắng.”
Thấy Mười Một vẫn không có phản ứng, Chiến Hồn vô cùng tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: "Tuổi ta lớn hơn ngươi, thời gian tu luyện so với ngươi cũng nhiều hơn mấy chục năm, luận về công lực mà nói, ngươi cũng kém ta rất xa. Nhưng kết quả lại như thế này…” Hắn cười khổ một chút: “Ta vẫn không bắt được ngươi. Hơn nữa, thương thế của ta so với ngươi nặng hơn. Trừ phi ta giết ngươi, muốn bắt sống ngươi là không có khả năng. Cho nên ngươi thắng, ngươi đi đi.”
Mười Một liếc mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt dường như có chút vẻ kính nể. Từ từ, hắn vẫn quay mặt về phía Chiến Hồn, lui về phía sau một bước. Thấy Mười Một đến giờ vẫn không tin mình, Chiến Hồn tức giận hung hăn trừng mắt liếc hắn một cái, lại hừ khan một tiếng, nhưng cũng không nói năng gì, cũng không ra tay nữa.
Mười Một cứ từ từ lui ra lối thoát, còn Chiến Hồn vẫn đứng yên một chỗ nhìn hắn. Mãi đến sau khi Mười Một biến mất khỏi tầm mắt, Chiến Hồn mới lắc đầu cười khổ. Mặc kệ vết thương đang trào máu ra đầy quần áo, cũng không để ý đến ánh mắt kinh hãi của người đi đường, cứ như vậy mà ôm ngực quay về.
Chưa đi được bao xa thì một chiếc xe từ phía trước chạy lại, dừng ở bên cạnh hắn. Chiến Hồn liếc mắt nhìn vào trong xe, tự mở cửa xe chui vào, sau đó tựa vào lưng ghế với vẻ mặt uể oải.
“Ngươi bị thương rất nặng.” Bên trong xe Vấn Thiên mỉm cười nói.
Chiến Hồn nhắm hờ mắt, đáp lại một tiếng: “Ừ.”
“Đã thất bại sao?”
Chiến Hồn lại "ừ" một tiếng.
“Hắn đâu? Trốn rồi à?”
“Ta thả hắn đi.”
Vấn Thiên lộ một tia sửng sốt, nhìn Chiến Hồn một hồi lâu rồi mới cười hỏi: “Vì sao? Chẳng phải nửa năm qua ngươi rất muốn đích thân bắt hắn hay sao?”
Chiến Hồn chậm rãi mở mắt ra, lắc đầu cười khổ nói: “Hắn tiến bộ quá nhanh, ta muốn giết hắn không khó. Nhưng nếu muốn bắt sống hắn, chỉ bằng vào một mình ta rất khó làm được.”
Trong mắt Vấn Thiên hiện lên một chuỗi những thần sắc kinh ngạc, nhưng ngay lập tức khôi phục lại thái độ bình thường. Gương mặt lại lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường.
Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn ngồi bên cạnh Vấn Thiên, mặc dù hai cao thủ Long Hồn này từ đầu đến đuôi chưa hề nói qua tên của người kia, nhưng nàng có thể tự biết người mà họ đề cập chính là Mười Một. Người của Long Hồn cùng với Mười Một từng có qua lại mà, sao bọn họ lại muốn bắt Mười Một? Trên mặt Âu Dương Nguyệt Nhi không khỏi lộ ra một tia lo lắng, đồng thời chút hảo cảm với Long Hồn cũng lập tức biến mất. May mà Âu Dương Nguyệt Nhi còn không biết Long Hồn là thuộc về tổ chức nào, nếu để cho nàng biết đối kháng với Long Hồn thì cũng như là đối kháng với cả Long Quốc, sợ rằng nàng sẽ càng khó ăn ngủ hơn.
Vẻ mặt và ánh mắt của Âu Dương Nguyệt Nhi đều không thoát khỏi ánh mắt của Vấn Thiên, hắn thậm chí có thể nhận thấy hiện giờ trong ánh mắt Âu Dương Nguyệt Nhi là thái độ ghê tởm và phẩn nộ, nhưng có thể nói gì được đây cơ chứ? Vấn Thiên chỉ đành lắc đầu, không lý gì đến nàng. Bây giờ chỉ cần trông chừng nàng tốt, đợi đến khi người của Âu Dương Bác đến đón nàng đi rồi thì trách nhiệm của hắn cũng xong.
Chiến Hồn không chú ý đến Âu Dương Nguyệt Nhi, hắn vẫn tựa vào lưng ghế, hai mắt nhìn xa xăm tựa như đang nghĩ gì đó. Một lát sau, Chiến Hồn đột nhiên hỏi: “Hắn là người như thế nào?”
Vấn Thiên hơi sửng sốt, lắc đầu cười nói:”Ta cũng không nhìn thấu hắn.”
Chiến Hồn liếc nhìn hắn, lại hỏi: “Ngươi có nghĩ rằng chuyện kia có là do hắn làm không?”
Vấn Thiên hứng thú hỏi lại: “Tại sao hỏi như vậy?”
Chiến Hồn nhíu mày trả lời: “Ta nghĩ hắn không phải là người như thế. Mỗi lần gặp hắn, ta đều có thể cảm giác được, hắn có ý chí sinh tồn rất mãnh liệt, nhưng lúc nào lại cũng bất chấp sinh tử, cảm giác thực sự rất mâu thuẫn. Một kẻ như thế, không dễ bị người khác lợi dụng."
Vấn Thiên gập đầu nói: “Ta đã xem qua tất cả tư liệu của hắn, muốn biết đánh giá của ta về hắn như thế nào hay không?”
Chiến Hồn liếc nhìn hắn, ngay cả Âu Dương Nguyệt Nhi cũng lộ ra vẻ chú ý.
Vấn Thiên cười cười nói: “Tổng kết chỉ một câu: vô dục vô cầu.(không ham muốn, không mục tiêu)”
Chiến Hồn bật cười nói: “Vậy hắn ta có thể xuất gia làm hòa thượng được rồi.”
“Ý của ta không phải như vậy.” Vấn Thiên lắc đầu nói: “Người này không cần danh, không cần lợi, lại càng không cần nữ sắc.” Nói đến đây, hắn liếc nhìn sang Âu Dương Nguyệt Nhi, sau đó tiếp tục nói: “Cho nên ta nói ta nhìn không thấu hắn. Người ta sống trên đời, không phải vì muốn danh vọng và quyền lực thì là hám lợi, hám sắc. Nhưng hắn thì hoàn toàn không có, tất cả đều không muốn. Hình như con người hắn đơn thuần vì chiến đấu mà sinh tồn.”
Chiến Hồn suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu nói: ”Trên đời này không thể nào có người như vậy. Người không có ham muốn thì cũng phải có mục tiêu, ta nghĩ, hắn chỉ là không coi trọng phàm thế, quyết tâm đạt tới đỉnh cao của võ cảnh.”
“Có lẽ.” Vấn Thiên thở dài nói: "Từ tư liệu của hắn mà xem xét, hắn vẫn luôn sinh tồn trong chiến đấu, nhưng mà mỗi lần đều thật kì diệu và khó hiểu. Lúc mới xuất đạo có vài năm, còn có thể nói là vì công tác cho tổ chức kia. Nhưng về sau lại không biết vì nguyên nhân gì mà hắn cùng với tổ chức kia trở mặt thành thù. Sau khi đi tới Long Quốc, hai lần thâm nhập Tiểu Trùng Quốc, lại còn cùng với Trần gia tạo thành thế nước lửa, hắn tự mình chiến đấu vào sống ra chết, một điểm tốt đối với hắn cũng không có, nhưng vì sao còn muốn chiến đấu? Chiến đấu vì cái gì?”
Chiến Hồn liếc mắt nhìn Vấn Thiên có chút trách cứ, lại vừa nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi đang cúi đầu không nói gì. Khóe môi Vấn Thiên vẫn nhếch lên nở nụ cười cao thâm khó lường, rất rõ ràng, từ vẻ mặt hắn có thể phát hiện ra Vấn Thiên cố ý tiết lộ tin tức nay cho Âu Dương Nguyệt Nhi nghe.
Chiến Hồn có chút khó hiểu nhìn hắn, nhưng lại không nói gì thêm.
“Được rồi.” Chiến Hồn đổi đề tài, hỏi: “Chuyện ở nơi này xử lý như thế nào?”
“Chuyện này không cần lo lắng. Âu Dương Bác vừa mới gọi điện thông báo cho ta. Nói rằng chuyện bên này hắn sẽ tự xử lý.”
Chiến Hồn nhíu mày nói: “Âu Dương Bác muốn giúp tiểu tử kia à?”
“Mặc kệ.” Vấn Thiên nhún vai cười nói: “Dù sao đó cũng là chuyện của quân đội, chúng ta không thể nhúng tay vào, giao cho hắn xử lý là tốt nhất.”
Thành viên Long Hồn không được can dự vào việc chính trị và quân sự, đây là quy tắc định ra khi thành lập tổ chức. Tự thân mỗi thành viên của Long Hồn đều có thực lực rất mạnh, nếu để bọn họ nắm giữ chính trị hay quân quyền thì sẽ làm chính phủ trung ương không yên tâm. Để có thể vững vàng khống chế Long Hồn trong lòng bàn tay, rồi lại không để bọn họ phát sinh dị tâm, phương pháp tốt nhất là cho bọn họ đại quyền sinh sát, nhưng lại không để cho họ có thực quyền, đó mới là thuật để khống chế kẻ dưới. Nếu không một khi Long Hồn ngồi ở vị trí cao, khó tránh khỏi có dã tâm, không chịu để chính phủ khống chế. Chính phủ tuyệt đối không muốn phát sinh tình huống này. Tuy nói rằng mỗi người trong Long Hồn đều có độ trung thành rất cao, nhưng trên đời này, thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người.
Cho nên khi Vấn Thiên biết quân đội xuất động công kích Mười Một, tuy đã vô cùng giận dữ nhưng cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho bộ chỉ huy quân sự để bọn họ ra mặt. Hắn không thể tự mình đi xử lý sự vụ của quân đội. Việc của quân đội, chỉ có thể do bộ chỉ huy quân sự quản lý. Việc chính trị cũng chỉ có thể do người làm chính trị ra mặt. Quyền lợi của Long Hồn tuy lớn, nhưng họ là một tổ chức bí mật, hắn có quyền ra lệnh cho các cơ quan ngành nghề trong cả nước phối hợp, cũng có quyền tiền trảm hậu tấu đối với tham quan, nhưng lại không thể ra mệnh lệnh hoặc khống chế một cơ cấu nào. Đây là nghệ thuật cân bằng chính trị, vĩnh viễn không để cho một bên nào trở nên độc đoán, cũng vĩnh viễn không để cho cá nhân nào trở thành một quyền thần, nếu mất đi sự cân bằng này, quốc gia sẽ đến ngày tiêu vong.
Hiệu suất làm việc của Âu Dương Bác rất cao, uy vọng trong quân đội cũng không hề thấp, chỉ cần gọi điện thoại truyền ra vài mệnh lệnh đơn giản cũng đủ để khống chế vững vàng quân đội đóng tại Ôn Thành, đồng thời nhanh chóng điều động một nhóm sĩ quan không có vấn đề gì về độ trung thành đi đến đó khống chế tình hình.
Đồng thời, không biết Âu Dương Bác đã làm gì mà đối với sự tình nghiêm trọng ở Ôn Thành lần này, chính phủ Long Quốc hứa hẹn sẽ tiêu diệt không lưu tình hai đại bang phái hắc bang của Ôn Thành. Nhưng đối với tên tội phạm lớn nhất là Mười Một thì lại không hề đề cập đến, điều này khiến cho những người hữu tâm và biết rõ sự tình thấy trong đó có vẻ khác thường.
Nửa giờ sau, tại Ôn Thành, thị trưởng thành phố phái thư ký thành ủy, một nhân vận có thực quyền ra mặt triệu tập hội nghị báo chí, thanh minh sự kiện ở Ôn Thành lần này là do hai đại hắc bang tranh đấu tạo thành. Đồng thời còn tuyên bố lần này hắc bang đã đánh nhau đến mức sống chết cho nên đương nhiên chỉ có thể xuất động quân đội, bọn họ cũng đã công khai danh tự của một bang phái, Mang Hội. Đối với hắc bang thần bí kia thì không hề có một từ nào đề cập đến, chỉ nói là đã bị chính phủ tiêu diệt hoàn toàn.
May mà hai chiếc trực thăng đâm nhau vào buổi tối, vị trí đâm trúng vào tòa nhà lại là khu nhà bếp và phòng khách nên chỉ khíên vài người bị thương nhẹ, ngoài vài người nữa bị hoảng sợ ra thì không có thương vong về nhân mạng nào, nếu có cũng chỉ là tổn thất về tài sản. Về những tổn thất này, chính phủ ra mặt bồi thường gấp đôi, cho nên những cư dân bị làm cho kinh hoàng này, ngoại trừ cảm kích sự quan tâm kịp thời của chính phủ, không có ai tỏ ra tức giận. Thị trưởng Ôn Thành còn dẫn nhà báo đến từng hộ để an ủi. Lãnh đạo dù sao cũng đã tự mình đến an ủi xin lỗi rồi, một chút bất mãn trong lòng tự nhiên cũng sớm tan thành mây khói.
Mà việc Mười Một đốt hơn mười chiếc xe cũng đều là xe rỗng, không có ai bị thương vong. Điểm này cũng là một may mắn đáng giá, nếu có xuất hiện thương vong về nhân mạng thì trách nhiệm này rất lớn. Lãnh đạo thành phố cũng đã tiến hành an ủi những chủ xe này, nhưng không hề đề cập đến chuyện bồi thường. Bởi vì những xe bị đốt đều có công ty bảo hiểm bồi thường, chính phủ đụng đến làm gì cho mệt. Chỉ khổ cho công ty bảo hiểm, một lần phải xuất tiền bồi hoàn cho mười mấy chiếc xe bị phá huỷ hoàn toàn đến mức phải bỏ đi, số tiền tất nhiên không phải là nhỏ.
Đáng nhắc đến là một chủ xe vào buổi sáng khi ra khỏi nhà, phát hiện một thi thể trong xe của mình. Cảnh sát địa phương chứng thực, thi thể này chính là thủ lĩnh Văn Ngôn của Mang Hội. Hơn nữa cảnh sát địa phương cũng đã từ quán rượu của Văn Ngôn tìm được thi thể cả nhà Trương Khải Thái, tất cả đều lấy cớ là do hai đại hắc bang tranh đấu mà ra.
Sức mạnh của truyền thông rất lớn, dưới tác dụng của truyền thông, người của toàn thành đều căm phẫn hắc bang, nhưng không có ai làm khó dễ chính phủ. Sự kiện làm cho người ta vạn phần đau đầu như vậy lại có thể dễ dàng giải quyết xong.
Trong cùng ngày, toàn bộ cảnh sát Ôn Thành xuất động, lấy thế tấn công sét đánh không không kịp bưng tai nhanh chóng quét sạch thuộc hạ và sản nghiệp quan trọng của Mang Hội. Càng kinh khủng chính là đám cảnh sát này tựa hồ càn quét liên tục, hết nhóm này đến nhóm khác không hề biết chán. Trong thời gian gần nửa ngày, Mang Hội đã hoàn toàn biết mất khỏi Ôn Thành. Những xí nghiệp và bang phái ngày thường có những vụ làm ăn chặt chẽ với Mang Hội cũng đều bị sự chiếu cố đặc biệt của cảnh sát. Đương nhiên, cũng có sản nghiệp của mấy bang phái vô tội chịu hệ lụy, nhưng họ chỉ có thể giận trong lòng mà không dám nói ra.
Những ngày này, tại Ôn Thành có thể liên tục thấy được xe cảnh sát, trên mỗi con đường có thể thấy được vài xe cảnh sát hú còi chạy qua. Ngày này được gọi là ngày thanh tấy, tất cả các thế lực hắc bang của Ôn Thành đều phải tẩy trừ, mà phe hưởng lợi lớn nhất chính là phe không bị tổn hại trong sự kiện này, Thanh Bang.
Hai bóng người, một trước một sau chạy như bay qua hết ngã tư này đến ngã tư khác. Nếu có người chứng kiến cảnh này, chắc chắn họ tưởng rằng mình bị hoa mắt, hoặc là gặp quỷ giữa ban ngày, bởi vì tốc độ chạy và độ linh hoạt nhanh nhẹn của hai người kia vượt xa giới hạn mà loài người có thể đạt đến. Nhất là họ có thể chạy ngang trên tường với khoảng cách gần trăm mét, chỉ nhún nhẹ một cái là đã có thể nhảy được một cự ly xa tắp khiến cho ngay cả quán quân thế giới về nhảy xa cũng phải cay đắng khóc than vì hiểu ra mình đã sống uổng một đời. Chỉ có các môn khinh công cao cấp vô địch như đạp tuyết vô ngân (đi trên tuyết không để dấu), thảo thượng phi (đi trên ngọn cỏ) trong tiểu thuyết hay phim ảnh mới có thể làm được như thế. Nếu có ai mà nhìn thấy, khẳng định sẽ liều mạng lái xe đuổi theo sau, ra sức khẩn cầu hai đại cao thủ này thu làm đồ đệ.
Mười Một nhảy lên một mui xe, chân dùng sức nhún xuống dưới một cái, thân thể không ngừng thay đổi phương hướng lủi vào một con hẻm nhỏ. Vài giây sau, Chiến Hồn cũng nhảy trên mui của chiếc xe đó, truy đuổi vào trong hẻm với phương thức hệt như thế. Mà trên mui chiếc xe đỗ bên kia đường đã xuất hiện hai vết lõm rất sâu.
Hai người Mười Một và Chiến đều chẳng ngại gì trò chơi đuổi bắt này, nhưng lại không ai làm gì được ai. Mười Một không cắt đuôi được Chiến Hồn đang truy đuổi gắt gao phía sau, còn Chiến Hồn cũng đồng dạng không đuổi kịp được tên hồ ly giảo hoạt phía trước.
Trò chơi tiến hành đến giờ phút này, vẻ mặt Chiến Hồn đã thay đổi nhiều lần, lúc đầu mới phát hiện Mười Một thì phẫn nộ, đến khi phát hiện chính mình dùng toàn lực cũng chỉ có thể dần dần rút ngắn cự ly một chút, nhưng thủy chung không có cách nào đuổi kịp thì kinh hãi, tới giờ phút này lại là tán thưởng gã trẻ tuổi này. Nếu đổi lại là Mười Một của nửa năm trước, Chiến Hồn muốn đuổi kịp hắn là chuyện quá đơn giản. Nhưng giờ đã là nửa năm sau, lúc này Chiến Hồn mới phát hiện Mười Một không ngờ lại tiến bộ nhiều như thế. Ít nhất, tốc độ lúc này đây đã không kém gì chính mình, mà thời gian cũng chỉ có gần nửa năm thôi.
Mặc dù rất không thích vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, không tôn trọng trưởng bối của gã tiểu tử này, nhưng Chiến Hồn không thể không thừa nhận Mười Một có một thiên phú về võ thuật rất cao. Hắn đúng là một chiến sĩ trời sinh, sinh ra để chiến đấu, tồn tại để chiến đấu. Trong lúc không ngừng chiến đấu mà đạt được tiến bộ. Chỉ cần cho hắn một chút thời gian, chỉ cần năm năm, không, e rằng chỉ cần hai năm, đến lúc đó thì ngay cả Chiến Hồn cũng không tự tin mặt đối mặt đơn đấu với Mười Một.
Nghĩ đến đây, trong mắt Chiến Hồn hiện lên một tia kiên quyết. Vô luận thế nào hôm nay hắn cũng nhất định phải giữ tiểu tử này lại, không thể để mặc hắn tự do phát triển tiếp nữa, nếu không hắn sẽ là uy hiếp lớn nhất với Long Hồn.
Lúc này cuối hẻm xuất hiện một vách tường, chỉ có một thông lộ hẹp ở bên trái cuối con ngõ. Chiến Hồn không khỏi tăng tốc nhanh hơn một chút, hắn hi vọng có thể cản được Mười Một trước khi gã quẹo vào thông lộ kia.
Nhưng loại phương pháp vận khí để tăng tốc này ngoài việc làm tăng tốc độ của thân thể ra còn làm tăng tốc độ tiêu hao nội lực. Tuy vậy nó cũng chỉ có thể kéo gần khoảng cách lại một chút, nhưng không thể lập tức làm cho Chiến Hồn có thể đuổi kịp Mười Một. Nếu không trên đường truy đuổi, Mười Một sớm đã bị vượt qua.
Ngay lúc cự ly giữa hai người chỉ còn gần trong gang tấc, Mười Một đã vọt đến cuối vách tường, ngay khi Chiến Hồn nghĩ gã sẽ trốn thoát theo thông lộ bên trái thì Mười Một lại có một hành động vô cùng bất ngờ.
Gã đạp chân vào vách tường, lợi dụng lực phản chấn, thân thể giống như một viên đạn pháo bắn ngược về hướng Chiến Hồn đang xông tới.
Chiến Hồn hơi sửng sốt, hắn không ngờ đến sự việc lại không phát triển theo hướng mình đoán trước. Còn đang sửng sốt, Mười Một đã đánh tới trước mặt. Nhưng Chiến Hồn dù sao cũng là cao thủ của Long Hồn, thân thể lập tức đón đỡ và tung ra đòn phản kích.
Hai người trong nháy mắt đã trao đổi sáu, bảy quyền, thân thể lướt qua nhau, sau khi tự lui một bước mới đứng yên lại được. Sau đó mặt đối mặt đề phòng đối phương. Nhưng không người nào tiếp tục ra tay công kích.
Chiến Hồn sắc mặt hơi đỏ lên, điều này là do hắn trên đường đi phải giữ khoảng cách với Mười Một, đồng thời vừa rồi còn vận khí để tăng tốc khiến sức lực tiêu hao khá nhiều. Còn Mười Một ngoại trừ hô hấp dồn dập hơn so với bình thường, không có dấu hiệu rõ ràng nào chứng tỏ thể lực bị tiêu hao.
Chiến Hồn cười cười, khàn giọng hỏi: “Không chạy nữa sao?”
Từ sau khi yết hầu bị Mười Một gây thương tích, mặc dù đã được cứu sống nhưng thanh âm của hắn rất khàn. Cho nên từ lúc đó đến nay, Chiến Hồn rất ít khi mở miệng nói chuyện, bởi vì mỗi khi nghe thanh âm của chính mình, hắn sẽ không nén nổi phải nhớ đến gã chiến sĩ băng lãnh kia, mà mỗi lần nghĩ đến, Chiến Hồn đều không thể khống chế được nộ hỏa bùng lên.
Mười Một cũng cẩn thận đề phòng với hắn, đáp lại với một ngữ khí lạnh lùng: “Tại sao phải chạy?”
Chiến Hồn hơi sửng sốt, nheo mắt nhìn một chút khung cảnh xung quanh, hừ lạnh một tiếng, đáp: “Ngươi cố ý dẫn ta đến đây?” Tiếp dó lại cười lạnh nói: “Như vậy cũng tốt, lần này sẽ không để ngươi lại chạy mất.”
Mười Một liếc nhìn vết sẹo trên cổ Chiến Hồn, nói: “Lần này cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi.”
Trong mắt Chiến Hồn toé ra nộ hoả, hắn nghiến chặt răng, trầm giọng hừ một tiếng.
Hai người dường như có sắp đặt trước, cơ hồ đã đồng thời lúc ra tay.
Hai người lao vào nhau với tốc độ cực nhanh, không thể thấy rõ được động tác bọn họ, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh quyền cước “vù vù” không dứt vang lên.
Quyền phong, cước ảnh, khiến người xem hoa cả mắt, đã không còn phân biệt rõ quyền đầu nào thuộc về Mười Một, cước bộ nào thuộc về Chiến Hồn nữa. Tại nơi đó chỉ còn có thân ảnh hai người không ngừng bay tới bay lui, không ngừng thay đổi vị trí, không ngừng tiến công. Những thứ này thường chỉ có trong kỹ xảo điện ảnh phim võ thuật, nhưng tại đây nó lại đang diễn ra một cách chân thật.
Mười Một đã hoàn toàn bỏ mặc chuyện phòng ngự, ngạnh tiếp một quyền của Chiến Hồn, cũng đồng thời trả lại một quyền. Đây chính là biện pháp đánh nhau lưỡng bại câu thương không cần mạng, hết lần này đến lần khác như thế, Chiến Hồn quả thực đã tạm thời bị Mười Một ngăn chặn. Mười Một càng đánh càng hăng, càng đánh càng ngoan độc, thường không để ý đến sát chiêu của Chiến Hồn đánh tới, dù liều mạng cũng phải trước tiên móc cặp mắt của đối phương trước đã.
Đối với biểu hiện của Mười Một, Chiến Hồn cũng rất lúng túng, nhiều khi rõ ràng là một chưởng đánh xuống là có thể kết liễu đối phương, nhưng khi ấy đối phương liều chết phản công cũng có thể lấy đi nửa mạng của hắn.
Ở tình huống này Chiến Hồn cũng chỉ có thể lánh nặng tìm nhẹ, lựa chọn phòng thủ hoặc né tránh, vì thế bõ lỡ cơ hội công kích tốt. Huống chi nhiệm vụ của hắn là đưa người sống trở về chứ không phải đưa người chết.
Cho nên, đối mặt với Mười Một, từ đáy lòng Chiến Hồn đã dấy lên một cảm giác bất lực, đồng thời kinh ngạc vô cùng. Hiểu biết của hắn về Mười Một vẫn dừng lại ở thời điểm nửa năm trước, bởi vì một người dù có tiến bộ cực nhanh cũng không thể chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi mà tiến bộ nhiều như thế, nhất là trong võ học. Bởi vì trong võ học cần tuần tự mà tăng tiến, ngoại trừ khắc khổ tu luyện từng chút một ra thì không có con đường thứ hai để đi. Cái gì mà ăn được thiên tài địa bảo trong một đêm trở thành tuyệt đỉnh cao thủ, tất cả đều là tiểu thuyết và phim ảnh hư cấu mà ra, trong thực tế là không có khả năng như vậy, đó chỉ là những lời bịa đặt vô căn cứ.
Nhưng chính sự xuất hiện của Mười Một đã đánh tan ý niệm nửa đời kia của Chiến Hồn. Mỗi lần gặp lại, Mười Một đều đột phá đến một tầng mới, tăng tiến cực nhanh, chỉ có dùng từ thần kỳ để hình dung. Chiến Hồn thậm chí cũng đã bắt đầu hoài nghi trên đời này thật sự có cái gọi là linh đan diệu dược có thể đả phá giới hạn của võ học, khiến cho người ta nhanh chóng đề thăng lên một tầng cảnh giới khác.
Sự thực thì không phải là Mười Một ăn được thiên tài địa bảo hay linh đan diệu dược gì đó, cũng chẳng có kỳ duyên kỳ ngộ nào, nhưng mà sự tiến bộ của hắn là không thể tránh khỏi. Bởi vì hắn căn bản không phải là người, hoặc có thể nói là không thuộc về phạm trù bình thường của con người.
Nếu luận về kinh nghiệm chiến đấu đánh nhau liều mạng, kinh nghiệm của Mười Một đã sớm không thể phong phú hơn nữa. Từ nhỏ đến lớn, không có ngày nào gã không phải chiến đầu, không có ngày nào gã không giết người để thoát khỏi bị người giết. Mỗi ngày đều ở trên bờ vực sinh tử, gian khổ vùng vẫy để cầu sống. Sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy, nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì ngay cả Chiến Hồn cũng tự thẹn không bằng gã.
Nhưng quan trọng nhất là Mười Một có cơ thể đã được cải tạo gien, là chiến sĩ duy nhất còn sống sót trong “kế hoạch Băng Khí” lần đầu tiên. Trước mắt, gã cũng là một con người có tất cả những gien chiến sĩ tốt nhất bên trong. Sau khi cải tạo gien, tiềm lực của Mười Một phát triển vô cùng. Nhưng cho dù là có một mỏ vàng thì cũng phải bỏ chút công ra khai thác, Mười Một cũng thế, hắn có tiềm lực vô hạn đến kinh người, nhưng cũng phải tìm cách để khai quật nó. Tựa như chơi một trò chơi điện tử vậy, cho dù nhân vật đã thăng đến cấp 999, người chơi vẫn phải không ngừng chiến đấu, tích cóp kinh nghiệm để đề cao thăng cấp một chút, như thế khả năng sinh tồn của bản thân sẽ càng tăng thêm.
Cho nên không ngừng chiến đấu, không nghi ngờ gì chính là một danh sư tốt nhất. Từ chiến đấu, hấp thu kinh nghiệm rồi tự đề thăng đẳng cấp của chính mình, đây chính là phương thức mà Mười Một lựa chọn. Mà đối tượng chiến đấu của hắn cũng là những chiến sĩ học viên đồng cấp, cùng với hắn đều là những thành viên tinh anh cao cấp. Thậm chí, cuối cùng đến cả cao thủ Long Hồn cũng đã thành đối thủ để hắn khổ luyện. Chiến đấu đến mức như vậy lẽ nào lại không có tiến bộ thần tốc?
Nhưng thu hoạch lớn nhất của Mười Một chính là thời gian nửa năm ở Kiếm Tông. Nếu nói chiến đấu trước đây chỉ là hấp thu và tích lũy kinh nghiệm, thì ở Kiếm Tông chính là để làm cho hắn hoàn toàn tiêu hóa kinh nghiệm đã tích lũy, và đó cũng chính là nơi mà hắn có đột phá lớn nhất. Tại Kiếm Tông, Mười Một đã phát triển ra những chiêu thức và kỷ xảo thích hợp nhất để bản thân có thể phát huy, cũng đồng thời bộc phát ra một tiềm lực hoàn mỹ nhất, cuối cùng gã đã tiến bộ lên một tầng thứ có thể miễn cưỡng cùng loại cao thủ như Chiến Hồn đánh một trận.
Có lẽ, ngay cả Mười Một cũng không tự nhìn thấy được sự đột phá của chính mình, nhưng việc bây giờ gã có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Chiến Hồn là sự thật. Chẳng trách mà Chiến Hồn kinh ngạc đến thế, đổi lại nếu là Mười Một của nửa năm trước, cấp độ có thể nói là hoàn toàn chênh lệch so với bây giờ.
Tại đó đột nhiên vang lên một tiếng “bang...”, thân ảnh hai người đang quấn lấy nhau rốt cuộc đã phân khai. Mười Một bị Chiến Hồn đánh một chưởng vào ngực ngã bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất liền lảo đảo lui lại mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững, một tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển dồn dập, tay kia không biết tự lúc nào đã nắm lấy Trảm Nguyệt, một giọt máu từ lưỡi Trảm Nguyệt chảy tới đầu mũi đao, cuối cùng không còn lưu luyến rời khỏi thanh Trảm Nguyệt băng lãnh, rơi vào trong vòng ôm của đại địa, làm bốc lên một đám bụi nhỏ.
Giờ đây, Mười Một bị Chiến Hồn đem hết toàn lực đánh một chưởng vào cơ thể, khí huyết nhộn nhạo, nếu lúc này Chiến Hồn thừa thắng truy kích, chắc chắn có thể tạo cho Mười Một thương tổn không nhỏ.
Nhưng bản thân Chiến Hồn cũng không làm gì, bởi vì hắn so với Mười Một cũng không tốt hơn bao nhiêu. Muốn đả thương Mười Một hắn cũng phải trả giá rất lớn, cái giá mà Chiến Hồn phải trả chính là trước ngực đã bị thanh Trảm Nguyệt sắc bén cắt một đao tạo thành vết thương sâu đến xương, nhất là một xương sườn bên trái đã bị Trảm Nguyệt khắc thật sâu, trên đầu xương còn lưu lại vết hở không bao giờ hàn gắn lại được, giờ phút này cho dù Chiến Hồn chỉ cử động một chút cũng có thể cảm giác được cơn đau đớn kịch liệt từ khớp xương truyền đến.
Hai người đứng đối diện nhau, động tác cùng là ôm lấy ngực, cùng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Sự bất đồng chính là trong ánh mắt Chiến Hồn ẩn chứa biểu tình phức tạp, có tán thành, có do dự, có nghi hoặc, cũng có tiếc nuối…; còn trong mắt Mười Một hoàn toàn chỉ có sự băng lãnh.
Hai người cũng không tiếp tục đánh nhau, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Sau một hồi lâu, trên mặt Chiến Hồn mới lộ ra một tia mệt mỏi, thở dài nói: “Ngươi đi đi!”
Mười Một hơi cau mày, không nói năng cũng không động đậy gì.
Chiến Hồn có chút tức giận, hừ một tiếng nói: “Thế nào? Không tin ta à? Hay là còn sợ ta trong lúc ngươi buông lỏng mà đột nhiên đánh lén? Đừng nghĩ lời ta nói như đánh rắm, ta đã nói thả ngươi đi thì sẽ không ra tay nữa.”
Mười Một vẫn nhìn hắn lạnh lùng như trước, nói: “Chiến đấu chưa chấm dứt.”
Chiến Hồn lắc đầu, trong khoảnh khắc đó hắn bỗng trở nên già nua đi rất nhiều. Âm thanh khàn đục nói: "Ngươi thắng.”
Thấy Mười Một vẫn không có phản ứng, Chiến Hồn vô cùng tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: "Tuổi ta lớn hơn ngươi, thời gian tu luyện so với ngươi cũng nhiều hơn mấy chục năm, luận về công lực mà nói, ngươi cũng kém ta rất xa. Nhưng kết quả lại như thế này…” Hắn cười khổ một chút: “Ta vẫn không bắt được ngươi. Hơn nữa, thương thế của ta so với ngươi nặng hơn. Trừ phi ta giết ngươi, muốn bắt sống ngươi là không có khả năng. Cho nên ngươi thắng, ngươi đi đi.”
Mười Một liếc mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt dường như có chút vẻ kính nể. Từ từ, hắn vẫn quay mặt về phía Chiến Hồn, lui về phía sau một bước. Thấy Mười Một đến giờ vẫn không tin mình, Chiến Hồn tức giận hung hăn trừng mắt liếc hắn một cái, lại hừ khan một tiếng, nhưng cũng không nói năng gì, cũng không ra tay nữa.
Mười Một cứ từ từ lui ra lối thoát, còn Chiến Hồn vẫn đứng yên một chỗ nhìn hắn. Mãi đến sau khi Mười Một biến mất khỏi tầm mắt, Chiến Hồn mới lắc đầu cười khổ. Mặc kệ vết thương đang trào máu ra đầy quần áo, cũng không để ý đến ánh mắt kinh hãi của người đi đường, cứ như vậy mà ôm ngực quay về.
Chưa đi được bao xa thì một chiếc xe từ phía trước chạy lại, dừng ở bên cạnh hắn. Chiến Hồn liếc mắt nhìn vào trong xe, tự mở cửa xe chui vào, sau đó tựa vào lưng ghế với vẻ mặt uể oải.
“Ngươi bị thương rất nặng.” Bên trong xe Vấn Thiên mỉm cười nói.
Chiến Hồn nhắm hờ mắt, đáp lại một tiếng: “Ừ.”
“Đã thất bại sao?”
Chiến Hồn lại "ừ" một tiếng.
“Hắn đâu? Trốn rồi à?”
“Ta thả hắn đi.”
Vấn Thiên lộ một tia sửng sốt, nhìn Chiến Hồn một hồi lâu rồi mới cười hỏi: “Vì sao? Chẳng phải nửa năm qua ngươi rất muốn đích thân bắt hắn hay sao?”
Chiến Hồn chậm rãi mở mắt ra, lắc đầu cười khổ nói: “Hắn tiến bộ quá nhanh, ta muốn giết hắn không khó. Nhưng nếu muốn bắt sống hắn, chỉ bằng vào một mình ta rất khó làm được.”
Trong mắt Vấn Thiên hiện lên một chuỗi những thần sắc kinh ngạc, nhưng ngay lập tức khôi phục lại thái độ bình thường. Gương mặt lại lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường.
Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn ngồi bên cạnh Vấn Thiên, mặc dù hai cao thủ Long Hồn này từ đầu đến đuôi chưa hề nói qua tên của người kia, nhưng nàng có thể tự biết người mà họ đề cập chính là Mười Một. Người của Long Hồn cùng với Mười Một từng có qua lại mà, sao bọn họ lại muốn bắt Mười Một? Trên mặt Âu Dương Nguyệt Nhi không khỏi lộ ra một tia lo lắng, đồng thời chút hảo cảm với Long Hồn cũng lập tức biến mất. May mà Âu Dương Nguyệt Nhi còn không biết Long Hồn là thuộc về tổ chức nào, nếu để cho nàng biết đối kháng với Long Hồn thì cũng như là đối kháng với cả Long Quốc, sợ rằng nàng sẽ càng khó ăn ngủ hơn.
Vẻ mặt và ánh mắt của Âu Dương Nguyệt Nhi đều không thoát khỏi ánh mắt của Vấn Thiên, hắn thậm chí có thể nhận thấy hiện giờ trong ánh mắt Âu Dương Nguyệt Nhi là thái độ ghê tởm và phẩn nộ, nhưng có thể nói gì được đây cơ chứ? Vấn Thiên chỉ đành lắc đầu, không lý gì đến nàng. Bây giờ chỉ cần trông chừng nàng tốt, đợi đến khi người của Âu Dương Bác đến đón nàng đi rồi thì trách nhiệm của hắn cũng xong.
Chiến Hồn không chú ý đến Âu Dương Nguyệt Nhi, hắn vẫn tựa vào lưng ghế, hai mắt nhìn xa xăm tựa như đang nghĩ gì đó. Một lát sau, Chiến Hồn đột nhiên hỏi: “Hắn là người như thế nào?”
Vấn Thiên hơi sửng sốt, lắc đầu cười nói:”Ta cũng không nhìn thấu hắn.”
Chiến Hồn liếc nhìn hắn, lại hỏi: “Ngươi có nghĩ rằng chuyện kia có là do hắn làm không?”
Vấn Thiên hứng thú hỏi lại: “Tại sao hỏi như vậy?”
Chiến Hồn nhíu mày trả lời: “Ta nghĩ hắn không phải là người như thế. Mỗi lần gặp hắn, ta đều có thể cảm giác được, hắn có ý chí sinh tồn rất mãnh liệt, nhưng lúc nào lại cũng bất chấp sinh tử, cảm giác thực sự rất mâu thuẫn. Một kẻ như thế, không dễ bị người khác lợi dụng."
Vấn Thiên gập đầu nói: “Ta đã xem qua tất cả tư liệu của hắn, muốn biết đánh giá của ta về hắn như thế nào hay không?”
Chiến Hồn liếc nhìn hắn, ngay cả Âu Dương Nguyệt Nhi cũng lộ ra vẻ chú ý.
Vấn Thiên cười cười nói: “Tổng kết chỉ một câu: vô dục vô cầu.(không ham muốn, không mục tiêu)”
Chiến Hồn bật cười nói: “Vậy hắn ta có thể xuất gia làm hòa thượng được rồi.”
“Ý của ta không phải như vậy.” Vấn Thiên lắc đầu nói: “Người này không cần danh, không cần lợi, lại càng không cần nữ sắc.” Nói đến đây, hắn liếc nhìn sang Âu Dương Nguyệt Nhi, sau đó tiếp tục nói: “Cho nên ta nói ta nhìn không thấu hắn. Người ta sống trên đời, không phải vì muốn danh vọng và quyền lực thì là hám lợi, hám sắc. Nhưng hắn thì hoàn toàn không có, tất cả đều không muốn. Hình như con người hắn đơn thuần vì chiến đấu mà sinh tồn.”
Chiến Hồn suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu nói: ”Trên đời này không thể nào có người như vậy. Người không có ham muốn thì cũng phải có mục tiêu, ta nghĩ, hắn chỉ là không coi trọng phàm thế, quyết tâm đạt tới đỉnh cao của võ cảnh.”
“Có lẽ.” Vấn Thiên thở dài nói: "Từ tư liệu của hắn mà xem xét, hắn vẫn luôn sinh tồn trong chiến đấu, nhưng mà mỗi lần đều thật kì diệu và khó hiểu. Lúc mới xuất đạo có vài năm, còn có thể nói là vì công tác cho tổ chức kia. Nhưng về sau lại không biết vì nguyên nhân gì mà hắn cùng với tổ chức kia trở mặt thành thù. Sau khi đi tới Long Quốc, hai lần thâm nhập Tiểu Trùng Quốc, lại còn cùng với Trần gia tạo thành thế nước lửa, hắn tự mình chiến đấu vào sống ra chết, một điểm tốt đối với hắn cũng không có, nhưng vì sao còn muốn chiến đấu? Chiến đấu vì cái gì?”
Chiến Hồn liếc mắt nhìn Vấn Thiên có chút trách cứ, lại vừa nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi đang cúi đầu không nói gì. Khóe môi Vấn Thiên vẫn nhếch lên nở nụ cười cao thâm khó lường, rất rõ ràng, từ vẻ mặt hắn có thể phát hiện ra Vấn Thiên cố ý tiết lộ tin tức nay cho Âu Dương Nguyệt Nhi nghe.
Chiến Hồn có chút khó hiểu nhìn hắn, nhưng lại không nói gì thêm.
“Được rồi.” Chiến Hồn đổi đề tài, hỏi: “Chuyện ở nơi này xử lý như thế nào?”
“Chuyện này không cần lo lắng. Âu Dương Bác vừa mới gọi điện thông báo cho ta. Nói rằng chuyện bên này hắn sẽ tự xử lý.”
Chiến Hồn nhíu mày nói: “Âu Dương Bác muốn giúp tiểu tử kia à?”
“Mặc kệ.” Vấn Thiên nhún vai cười nói: “Dù sao đó cũng là chuyện của quân đội, chúng ta không thể nhúng tay vào, giao cho hắn xử lý là tốt nhất.”
Thành viên Long Hồn không được can dự vào việc chính trị và quân sự, đây là quy tắc định ra khi thành lập tổ chức. Tự thân mỗi thành viên của Long Hồn đều có thực lực rất mạnh, nếu để bọn họ nắm giữ chính trị hay quân quyền thì sẽ làm chính phủ trung ương không yên tâm. Để có thể vững vàng khống chế Long Hồn trong lòng bàn tay, rồi lại không để bọn họ phát sinh dị tâm, phương pháp tốt nhất là cho bọn họ đại quyền sinh sát, nhưng lại không để cho họ có thực quyền, đó mới là thuật để khống chế kẻ dưới. Nếu không một khi Long Hồn ngồi ở vị trí cao, khó tránh khỏi có dã tâm, không chịu để chính phủ khống chế. Chính phủ tuyệt đối không muốn phát sinh tình huống này. Tuy nói rằng mỗi người trong Long Hồn đều có độ trung thành rất cao, nhưng trên đời này, thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người.
Cho nên khi Vấn Thiên biết quân đội xuất động công kích Mười Một, tuy đã vô cùng giận dữ nhưng cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho bộ chỉ huy quân sự để bọn họ ra mặt. Hắn không thể tự mình đi xử lý sự vụ của quân đội. Việc của quân đội, chỉ có thể do bộ chỉ huy quân sự quản lý. Việc chính trị cũng chỉ có thể do người làm chính trị ra mặt. Quyền lợi của Long Hồn tuy lớn, nhưng họ là một tổ chức bí mật, hắn có quyền ra lệnh cho các cơ quan ngành nghề trong cả nước phối hợp, cũng có quyền tiền trảm hậu tấu đối với tham quan, nhưng lại không thể ra mệnh lệnh hoặc khống chế một cơ cấu nào. Đây là nghệ thuật cân bằng chính trị, vĩnh viễn không để cho một bên nào trở nên độc đoán, cũng vĩnh viễn không để cho cá nhân nào trở thành một quyền thần, nếu mất đi sự cân bằng này, quốc gia sẽ đến ngày tiêu vong.
Hiệu suất làm việc của Âu Dương Bác rất cao, uy vọng trong quân đội cũng không hề thấp, chỉ cần gọi điện thoại truyền ra vài mệnh lệnh đơn giản cũng đủ để khống chế vững vàng quân đội đóng tại Ôn Thành, đồng thời nhanh chóng điều động một nhóm sĩ quan không có vấn đề gì về độ trung thành đi đến đó khống chế tình hình.
Đồng thời, không biết Âu Dương Bác đã làm gì mà đối với sự tình nghiêm trọng ở Ôn Thành lần này, chính phủ Long Quốc hứa hẹn sẽ tiêu diệt không lưu tình hai đại bang phái hắc bang của Ôn Thành. Nhưng đối với tên tội phạm lớn nhất là Mười Một thì lại không hề đề cập đến, điều này khiến cho những người hữu tâm và biết rõ sự tình thấy trong đó có vẻ khác thường.
Nửa giờ sau, tại Ôn Thành, thị trưởng thành phố phái thư ký thành ủy, một nhân vận có thực quyền ra mặt triệu tập hội nghị báo chí, thanh minh sự kiện ở Ôn Thành lần này là do hai đại hắc bang tranh đấu tạo thành. Đồng thời còn tuyên bố lần này hắc bang đã đánh nhau đến mức sống chết cho nên đương nhiên chỉ có thể xuất động quân đội, bọn họ cũng đã công khai danh tự của một bang phái, Mang Hội. Đối với hắc bang thần bí kia thì không hề có một từ nào đề cập đến, chỉ nói là đã bị chính phủ tiêu diệt hoàn toàn.
May mà hai chiếc trực thăng đâm nhau vào buổi tối, vị trí đâm trúng vào tòa nhà lại là khu nhà bếp và phòng khách nên chỉ khíên vài người bị thương nhẹ, ngoài vài người nữa bị hoảng sợ ra thì không có thương vong về nhân mạng nào, nếu có cũng chỉ là tổn thất về tài sản. Về những tổn thất này, chính phủ ra mặt bồi thường gấp đôi, cho nên những cư dân bị làm cho kinh hoàng này, ngoại trừ cảm kích sự quan tâm kịp thời của chính phủ, không có ai tỏ ra tức giận. Thị trưởng Ôn Thành còn dẫn nhà báo đến từng hộ để an ủi. Lãnh đạo dù sao cũng đã tự mình đến an ủi xin lỗi rồi, một chút bất mãn trong lòng tự nhiên cũng sớm tan thành mây khói.
Mà việc Mười Một đốt hơn mười chiếc xe cũng đều là xe rỗng, không có ai bị thương vong. Điểm này cũng là một may mắn đáng giá, nếu có xuất hiện thương vong về nhân mạng thì trách nhiệm này rất lớn. Lãnh đạo thành phố cũng đã tiến hành an ủi những chủ xe này, nhưng không hề đề cập đến chuyện bồi thường. Bởi vì những xe bị đốt đều có công ty bảo hiểm bồi thường, chính phủ đụng đến làm gì cho mệt. Chỉ khổ cho công ty bảo hiểm, một lần phải xuất tiền bồi hoàn cho mười mấy chiếc xe bị phá huỷ hoàn toàn đến mức phải bỏ đi, số tiền tất nhiên không phải là nhỏ.
Đáng nhắc đến là một chủ xe vào buổi sáng khi ra khỏi nhà, phát hiện một thi thể trong xe của mình. Cảnh sát địa phương chứng thực, thi thể này chính là thủ lĩnh Văn Ngôn của Mang Hội. Hơn nữa cảnh sát địa phương cũng đã từ quán rượu của Văn Ngôn tìm được thi thể cả nhà Trương Khải Thái, tất cả đều lấy cớ là do hai đại hắc bang tranh đấu mà ra.
Sức mạnh của truyền thông rất lớn, dưới tác dụng của truyền thông, người của toàn thành đều căm phẫn hắc bang, nhưng không có ai làm khó dễ chính phủ. Sự kiện làm cho người ta vạn phần đau đầu như vậy lại có thể dễ dàng giải quyết xong.
Trong cùng ngày, toàn bộ cảnh sát Ôn Thành xuất động, lấy thế tấn công sét đánh không không kịp bưng tai nhanh chóng quét sạch thuộc hạ và sản nghiệp quan trọng của Mang Hội. Càng kinh khủng chính là đám cảnh sát này tựa hồ càn quét liên tục, hết nhóm này đến nhóm khác không hề biết chán. Trong thời gian gần nửa ngày, Mang Hội đã hoàn toàn biết mất khỏi Ôn Thành. Những xí nghiệp và bang phái ngày thường có những vụ làm ăn chặt chẽ với Mang Hội cũng đều bị sự chiếu cố đặc biệt của cảnh sát. Đương nhiên, cũng có sản nghiệp của mấy bang phái vô tội chịu hệ lụy, nhưng họ chỉ có thể giận trong lòng mà không dám nói ra.
Những ngày này, tại Ôn Thành có thể liên tục thấy được xe cảnh sát, trên mỗi con đường có thể thấy được vài xe cảnh sát hú còi chạy qua. Ngày này được gọi là ngày thanh tấy, tất cả các thế lực hắc bang của Ôn Thành đều phải tẩy trừ, mà phe hưởng lợi lớn nhất chính là phe không bị tổn hại trong sự kiện này, Thanh Bang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.