Nhân Gian Băng Khí

Quyển 10 - Chương 813: Thây chất thành núi, máu chảy thành sông (trung)

Khát Trí

06/04/2013

Trong con ngõ chật hẹp, hơn hai mươi chiếc xe nối đuôi nhau chạy, đầu chiếc này sát vào đuôi chiếc kia, xếp thành một dãy sắt thép dài nhấp nháy xanh đỏ. Trong ngõ nhỏ âm thanh rất vang, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng kim loại ma sát chói tai hòa lẫn vào nhau làm cho người ra cảm thấy đinh tai nhức óc, đầu đau như muốn nứt ra.

Cảnh sát Bangkok phát huy tinh thần của con đỉa, bám chặt không rời trong mọi hoàn cảnh. Còn việc sau khi rời khỏi đây hai mươi chiếc xe này có bị hỏng không thì họ không quan tâm, vậy thì không phải bọn họ lo lắng, cho dù phải sửa thì cũng là tiền của nhà nước. Ai bảo các sếp ở phía trên ra lệnh cho họ phải bắt được Mười Một bằng bất cứ giá nào. Nếu đã không tiếc bất cứ giá nào thì cứ chuẩn bị chi tiền đi.

Giờ phút này, cả chiếc xe đang chạy trốn cũng như những chiếc đang đuổi theo đều chạy với tốc độ chóng mặt trong con ngõ nhỏ hẹp. May mà lúc này không có người đi bộ hay xe máy đi qua ngõ nếu không Mười Một nhất định sẽ gặp người húc người, gặp xe tông xe để mở đường. Nếu như lúc này có người đi qua đây vậy thì chỉ có thể trách bọn họ không may, Mười Một sẽ không cảm thấy xấu hổ vì tông chết vài người, hắn đã vứt bỏ lương tâm từ khi ở trại huấn luyện, hay nói đúng hơn là hắn vốn chưa từng có lương tâm.

Lương tâm? Đó là cái để con người bào chữa cho sự nhu nhược yếu ớt của mình mà thôi. Vì thế, chúng ta không cần lương tâm, đó là những điều giáo quan dạy cho hắn. Lương tâm, lòng thương hại, những thứ đó đều là biểu hiện của sự yếu đuối. Khi một sát thủ thấy thương hại người khác chứng tỏ trái tim hắn đã trở nên mềm yếu. Một sát thủ mà trở nên mềm yếu thì sẽ bị thế giới tàn khốc này nuốt chửng. Vì lẽ đó sát thủ không cần tình cảm, không thể có tình cảm.

Không thể không nói, giáo quan giáo dục thật sự rất thành công, tất cả những người hắn dạy, kể cả Mười Một, đều là công cụ sát nhân không chút tình cảm. Dù đối phương chỉ là một đứa trẻ sơ sinh bọn họ cũng sẽ ra tay không chút do dự. Lòng thương hại? Lương tâm? Bọn họ không có, cũng không cần. Bởi vì từ lúc bị đưa đến trại huấn luyện, bọn họ nhất định sẽ phải trở thành một công cụ giết người chứ không phải là một con người.

Hai bên tiếp tục đuổi bắt trong con ngõ chật hẹp này, bình thường đi vào con ngõ này sẽ không cảm thấy nó dài, nhưng khi có nhiều chiếc xe chen chúc trong đó như thế này người ta mới giật mình phát hiện ra thì ra con ngõ này rất dài, hơn hai mươi chiếc xe, chiếc này nối tiếp chiếc kia, cả đoàn xe cũng phải dài đến năm sáu mươi mét nhưng cũng mới chỉ chiếm một phần ba độ dài của con ngõ.

Chiếc xe đầu tiên cọ vào hai vách tường, kéo theo một tia lửa dài. Nếu như có người nghĩ bọn họ đang muốn nhanh chóng ra khỏi nơi này, vậy thì sai rồi. Không những đám Mười Một không định chạy trốn mà họ còn định kết thúc một cách triệt để trò khôi hài này trong chính con ngõ hẹp này. Lúc này bên trong xe, Thiên Táng đeo mười mấy quả lựu đạn trên người, nhiều lựu đạn như vậy, chỉ cần có một quả nổ tung thì hắn sẽ chết mất xác.

Số lựu đạn trên người Mười Một cũng không ít hơn Thiên Táng ít, hắn dùng một tay lái xe, một tay khác nhận lấy lựu đạn Walker đưa tới sau đó móc lên người, chỉ một lúc trên người hắn đã treo đầy lựu đạn.

Sau khi cài quả lựu đạn thứ mười hai vào thắt lưng, Mười Một liền xua tay từ chối quả thứ mười ba Walker đưa tới. Lựu đạn tuy nhỏ nhưng mang nhiều thì cũng vướng, một khi sức nặng quá lớn sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt lúc chiến đấu. Vì thế với Mười Một mười hai quả là thích hợp nhất, sẽ không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của hắn.

Lần này đi họ mang tổng cộng ba mươi quả lựu đạn, trước đó Thiên Táng đã ném hai viên, còn lại hai mươi tám quả thì Mười Một cầm mười hai quả, Thiên Táng cầm mười sáu quả. Hiện giờ hắn chỉ cần hơi nhúc nhích là lựu đạn trên người sẽ va leng keng vào nhau, làm cho người khác phải lo lắng đề phòng.

Tiểu Bạch tò mò nhìn Thiên Táng đeo "lục lạc" khắp người, quẫy quẫy đuôi nhảy đến băng ghế sau, há miệng muốn giật một quả xuống nghịch. Thiên Táng sợ hết hồn, vội vàng đẩy nó sang một bên, căm tức nhìn Tiểu Bạch, tức giận nói: "Chó chết, vật này sao có thể động chạm lung tung? Đây là lựu đạn, lựu đạn biết không? Mày đụng vào nó liền "ầm", có biết không?" Thiên Táng vừa nói vừa vung tay mô tả vụ nổ.

Tiểu Bạch nhìn hắn khinh thường, ừm, Thiên Táng bị một con chó khinh bỉ. May là Thiên Táng đang bận hoàn tất công tác chuẩn bị nên không thấy cái nhìn đầy nhân tính của Tiểu Bạch nếu không e rằng hắn sẽ tức đến hộc máu.

Walker lấy hai khẩu súng lục Hoàng Hậu đưa cho mình ra, đưa cho Mười Một và Thiên Táng mỗi người một khẩu, Thiên Táng đưa lại cho hắn, cầm khẩu súng tự động lên, vỗ vỗ, cười khà khà với Walker.



Công tác chuẩn bị đã hoàn thành, đầu kia của con ngõ cũng đã hiện ra trong tầm mắt của bọn Mười Một.

Mười Một giẫm chân ga, một tay cầm lái, một tay khác giơ súng lên bắn thẳng vào kính trước. Khẩu súng này của Hoàng Hậu không thể gọi là súng, uy lực của nó chẳng khác gì thủ pháo. Chỉ cần một phát súng mà đã bắn nát kính trước, khi cửa kính vừa vỡ nát Mười Một lập tức nhảy qua đó ra khỏi xe. Thiên Táng và Walker cũng đồng thời nhào tới phía trước, Thiên Táng ổn định tay lái còn Walker nhanh chóng ngồi lên ghế lái, đạp lên chân ga sau đó tiếp tay lái. Nhưng trong lúc hành động bọn họ vẫn không tránh khỏi chút sai sót, đầu xe hơi bị lệch đi, va phải vách tường, lốp xe rít lên, suýt chứt nữa thì dừng lại. Mãi đến tận khi Walker tiếp lấy tay lái, chiếc xe mới ổn định lại.

Mặt khác, Mười Một nhảy ra khỏi xe qua cửa kính, chân vừa giẫm lên nắp động cơ hắn đã nhảy về phía bức tường, sau đó chân hắn lại đạp mạnh lên tường, nhảy lên vị trí cao hơn ở tường đối diện, rồi lại nhảy ngược lại. Hắn cứ nhảy qua nhảy lại giữa hai bức tường, giữ cho mình không rơi xuống đồng thời nhảy ngược lại đường cũ.

Sau khi Mười Một nhảy ra khỏi xe thì xe vẫn chưa dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước. Từ lúc Mười Một nhảy ra khỏi xe đến khi xe cảnh sát đầu tiên đuổi đến thời gian rất ngắn. Thậm chí tài xế của chiếc xe đầu tiên chưa kịp có phản ứng gì thì Mười Một đã nhảy qua đầu bọn họ.

Chiếc xe thứ hai, thứ ba theo sát chiếc thứ nhất, dường như bọn họ định tiếp tục đuổi theo chiếc xe phía trước, để Mười Một cho những người phía sau xử lý. Rốt cục Mười Một hạ xuống nóc chiếc xe thứ tư, chân vừa đặt xuống nóc xe hắn đã giậm chân nhảy đến mui chiếc xe thứ năm, chạy hai bước sau đó thuận đà nhảy đến trên chiếc xe thứ sáu... Mười Một nhảy trên nóc xe về phía sau, những chiếc xe đã đi qua đều không dừng lại vì hắn mà vẫn tiếp tục đuổi theo đám Thiên Táng.

Ý đồ của cảnh sát rất rõ, bọn họ muốn để cho những đồng sự ở phía sau giải quyết Mười Một nhưng bọn họ không biết rằng Mười Một cũng đang dự định chia cắt bọn họ. Khi nhảy đến nóc chiếc xe thứ mười ba thì Mười Một đột nhiên rút súng lục ra nã vào kính trước chiếc xe thứ mười bốn. Lớp kính vỡ tan, Mười Một nhanh chóng lấy một trái lựu đạn, mở chốt an toàn sau đó ném vào trong xe rồi bật lên nóc chiếc xe thứ mười bốn ngay, ngay sau đó lại nhảy lên nóc chiếc xe thứ mười lăm...

"Ầm" lựu đạn nổ tung trong chiếc xe thứ mười bốn, bởi hai bên cửa đều bị tường chặn nên những người ở trong xe không thể trốn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn lựu đạn nổ ngay trước mắt mình. Khi lựu đạn nổ tung toàn bộ cửa kính của chiếc xe cảnh sát, đầu xe húc vào tường sau đó chiếc xe dừng hẳn lại.

Người lái chiếc xe thứ mười lăm nhanh chóng phanh lại để tránh xảy ra va chạm nhưng người lái chiếc xe thứ mười sáu phản ứng không được nhanh như vậy, húc thẳng vào đuôi chiếc xe thứ mười lăm. Tiếp đó, chiếc thứ mười bảy lại húc vào chiếc thứ mười sáu, các xe cảnh sát liên tiến húc vào nhau đến tận chiếc xe cuối cùng.

Cả đoàn xe nhanh chóng tê liệt vì quả lựu đạn Mười Một ném vào trong xe thứ mười bốn, còn Mười Một, sau khi hạ chiếc xe thứ mười bốn thì hắn không tiếp tục ra tay nữa, tiếp tục chạy trên mui các xe cảnh sát cho đến tận chiếc cuối cùng.

Khi chiếc xe cảnh sát cuối cùng vừa lọt vào tầm bắn thì Mười Một lập tức giơ súng lên nã một phát. Kính chắn gió chiếc xe cuối cùng vỡ nát sau đó một quả lựu đạn bay vào trong xe. Trong xe liền vang lên tiếng kêu cứu thê lương, tiếng quát tháo, ba cảnh sát ngồi ở băng ghế sau vô cùng sợ hãi, vỗ vỗ kính xe, nhưng dù họ có làm gì thì cũng chỉ phí công.

"Ầm" tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tiếng lựu đạn nổ át đi tất cả những âm thanh khác trong xe. Cửa kính vỡ vụn, máu tươi bắn tung tóe.

Đến giờ, nửa sau của đoàn xe đã bị kẹt cứng, không mở được cửa xe, phía trước phía sau đều bị chặn, gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng linh, chỉ có thể chờ thần chết đến viếng thăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Băng Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook