Quyển 9 - Chương 481: Thích và Yêu!
Khát Trí
06/04/2013
"Ông rất ngu ngốc." Khi lão nhân nói tới đoạn ông ta và Lý Tú Châu từ quen biết đến yêu nhau, Mười Một mở miệng nói: "Vì một người phụ nữ, có đáng không?"
"Đáng." Lão nhân trịnh trọng gật đầu: "Cho dù chọn lại một lần nữa, ta cũng vẫn sẽ vì nàng mà làm như vậy."
"Ông chọc vào một Dương gia là đủ rồi, lại còn muốn dây dưa vào với mấy đại gia tộc khác, thêm nữa giết chóc nhiều người như vậy, khó trách lại bị liệt vào danh sách cấm kỵ."
Trong mắt lão nhân lộ ra một tia ngạo khí, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Tứ đại gia tộc thì đã tính là cái gì, nếu như không phải là Long Hồn thò chân vào thì đám vô dụng đó còn không ngăn được ta." Chợt lão lại thở dài một tiếng, nói: "Đáng tiếc, đúng lúc đó thì Long Hồn thò chân vào, hại ta uổng phí bao công sức nhưng vẫn không thể dẫn hai mẹ con Tú Châu đi, nếu không bây giờ bọn họ cũng không phải chịu khổ như vậy."
"Cho dù Long Hồn không nhúng tay vào, ông cũng không mang bọn họ đi được." Mười Một nói: "Lý Tú CHâu sẽ không đi theo ông."
Trên mặt lão nhân hiện lên vẻ cay đắng, cười nói: "Có thể là ta dối mình dối người, tới tận bây giờ ta vẫn một lòng cho rằng chỉ cần có thể giết chết hắn thì năm đó Tú Châu chắc chắn sẽ đồng ý đi theo ta. Đáng tiếc, ngay cả cơ hội thử qua cũng đều không có."
"Không phải là không có, mà là bản thân ông quá ngu ngốc, đã bỏ qua cơ hội này."
"Hử?" Lão nhân nhìn Mười Một tựa như đầy thâm ý, yên lặng chờ đợi hắn nói tiếp.
Mười Một liếc xuống tầng dưới, nói: "Là một sát thủ, ông có rất nhiều cơ hội có thể giết hắn, nhưng bản thân ông lại ngu ngốc, muốn quang minh chính đại đấu cùng người ta, cho nên mới để bản thân sa vào tình cảnh như vậy."
Lão nhân lắc đầu nói: "Không, vì Tú Châu, ta nhất định phải quang minh chính đại giết chết hắn trước mắt mọi người mới được. Mối quan hệ trong phương diện này, ngươi không hiểu rõ đâu. Ta được xưng là Ảnh Tử Thích Khách, nhưng nhiệm vụ lần đó lại không phải là ám sát. Chỉ duy nhất một lần đó, ta nhất định phải quang minh chính đại mà đối mặt."
"Nữ nhân là gánh nặng." Mười Một khẽ lắc lắc đầu, thì thào một câu tựa như đang lẩm bẩm một mình.
Lão nhân rất thính tai, nghe được lời này liền hỏi: "Ngươi đã từng thích một người bao giờ chưa?"
Mười Một liếc nhìn lão, chỉ lắc đầu.
Lão nhân lại hỏi: "Ngươi đã từng yêu ai bao giờ chưa?"
Mười Một tiếp tục lắc đầu.
Lão nhân cười khan, hỏi tiếp: "Ngươi có hiểu thế nào gọi là thích, thế nào gọi là yêu không?"
Mười Một suy tư một chút, vẫn khẽ lắc đầu.
"Thích là tình cảm rất đơn giản, hy vọng có được đối phương, cũng hy vọng có thể nhận được sự đáp trả xứng đáng. Khi thích một người, ngươi sẽ luôn nghĩ về nàng, nghĩ tới nhất cử nhất động của nàng hàng ngày, nghĩ tới mỗi ánh mắt nụ cười của nàng đối với ngươi. Mỗi một vẻ mặt, mỗi một nụ cười, thậm chí ngay cả tiếng thở dài cũng sẽ trở thành những kỷ niệm đẹp nhất của ngươi. Còn yêu thì..." Lão nhân mỉm cười một chút rồi nói tiếp: "Nếu nói thích là ích kỷ, vậy yêu chính là vô tư. Yêu một người sẽ không đòi hỏi sự đáp trả, chỉ cần nàng hạnh phúc thì đó chính là thỏa mãn lớn nhất của ngươi. Thậm chí lúc cần thiết có thể sẵn sàng giao ra sinh mạng của bản thân cho nàng. Khi ngươi yêu một người, ngươi sẽ phát hiện nàng đã trở thành tất cả trong thế giới của ngươi. Trong đầu ngươi, tất cả đều là hình bóng của nàng, lúc nào cũng mong nghĩ nàng hiện đang làm gì? Có phải nàng đang ăn cơm không? Có phải nàng cũng đang nghĩ tới ngươi không? Khi nàng cần sự giúp đỡ của ngươi, ngươi còn có thể cam tâm tình nguyện vì nàng mà bất kể mọi giá, bất kể hậu quả, đi làm bất cứ việc gì."
"Thứ tình cảm ngu xuẩn, lụy người lụy mình." Mười Một uống một ngụm nước, thản nhiên nói.
Lúc này, phía sau Mười Một, một giọng nữ trong veo chợt cất lên: "Thích là khi gặp anh ấy trong hành lang, vui sướng cất tiếng chào hỏi, hàn huyên mấy câu, khi lướt qua vai rồi như trông thấy ánh dương quang tươi đẹp ngoài cửa sổ, tâm tình tự dưng rất tốt. Yêu là khi trông thấy anh ấy trong hành lang, trên mặt phớt lờ giả bộ không hề quan tâm, nhưng khi đi lướt qua vai lại tỉ mỉ cảm thụ không khí rung động bên cạnh, thế là nhịn không được quay đầu lại dõi theo bóng lưng anh ấy. Thích là khi trông thấy anh ấy và cô gái khác dắt tay nhau đi ngang qua, trong lòng có chút nhói đau, nhưng rất nhanh sẽ ngẩng mặt lên lại mỉm cười lần nữa. Yêu là trò chơi mà thua thì không gượng dậy nổi, sau khi giao ra tất cả thì những gì có thể lưu lại chỉ vẻn vẹn là một vết thương tận sâu trong đáy lòng. Thích là chia sẻ hưởng thụ và chia sẻ trách nhiệm, khi người bạn thích khóc, bạn sẽ an ủi nàng, khuyên bảo nàng. Còn yêu là toàn bộ, khi người bạn yêu khóc, bạn sẽ khóc cùng nàng, khi nàng cười thì bạn lại cười cùng nàng. Thế giới của nàng chính là thế giới của bạn, tất cả của nàng chính là tất cả của bạn."
"Bộp bộp bộp!" Lão nhân vỗ tay tán dương, những lời của cô gái này đã nói rõ tâm sự trong lòng lão.
Nguyễn Thanh Ngữ lễ phép hướng về lão nhân gật đầu mỉm cười. Nàng đi tới bên cạnh Mười Một, nhìn hắn khẽ nói: "Vừa rồi em ở dưới lầu trông thấy anh nên đi lên chào hỏi, không gây ảnh hưởng tới hai người chứ?"
"Không có đâu, ta với tên tiểu tử này cũng chỉ là tùy ý nói chuyện phiếm mà thôi." Lão nhân trả lời thay Mười Một, lão kéo một chiếc ghế ra rồi nói: "Ngồi đi!"
Nguyễn Thanh Ngữ nhìn Mười Một, tựa hồ đang hỏi ý kiến của hắn. Mười Một khẽ gật đầu, nàng mới mỉm cười thoải mái ngồi xuống.
Mười Một và lão nhân không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhận thấy được dưới lầu có một đạo ánh mắt thâm độc đang nhìn chằm chằm về bên này. Kỳ thực lúc Nguyễn Thanh Ngữ đến thì Mười Một đã sớm trông thấy nàng rồi, chỉ là không chủ động gọi nàng mà thôi.
Sau đó khi Nguyễn Thanh Ngữ trong lúc vô tình trông thấy Mười Một ở trên tầng hai, liền mừng rỡ chạy lên. Mà ánh mắt của Từ Tử Dương cũng hướng theo phía nàng đi tới. Cho đến khi thấy Nguyễn Thanh Ngữ nói chuyện với Mười Một và lão nhân, lại cũng ngồi xuống chiếc bàn đó, thì ánh mắt nghi hoặc của Từ Tử Dương mới chuyển biến thành ánh mắt âm độc.
Có điều Mười Một cũng phát hiện rằng ở trong khoa của nàng thì Nguyễn Thanh Ngữ thực sự rất được hoan nghênh. Từ khi nàng tới liền có vô số ánh mắt hữu ý hoặc vô ý tập trung trên người nàng, hoặc là quét qua người nàng. Mà khi nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, Mười Một cũng đã nhận thấy ở dưới lầu chí ít có hơn hai mươi cặp mặt lộ ra thần sắc mất mát, thế nhưng không có ánh mắt nào tràn ngập địch ý rõ ràng giống như Từ Tử Dương.
"Cháu chính là Nguyễn Thanh Ngữ à?" Sau khi Nguyễn Thanh Ngữ ngồi xuống, lão nhân liền mở miệng bắt chuyện.
Nguyễn Thanh Ngữ có chút bất ngờ, hỏi ngược lại: "Lão tiên sinh biết cháu sao?"
"Ha ha, tên tiểu tử Sở Nguyên này từng nhắc tới cháu trước mặt ta. Nghe nói cháu còn từng tự xuất bản sách đúng không? Quả nhiên là có tài văn chương."
Nguyễn Thanh Ngữ khiêm tốn vài câu, ánh mắt luôn đảo qua khuôn mặt Mười Một, xem bộ dạng của nàng tựa hồ có lời muốn nói với Mười Một, bộ dạng nhấp nhổm muốn nói lại thôi.
Lão nhân cũng làm bộ bản thân không phát hiện, chỉ uống nước khoáng và tán gẫu với Mười Một mấy câu, câu chuyện chỉ toàn xoay quanh phương diện kinh doanh. Cuối cùng, lão nhân bỗng nhiên quay sang Nguyễn Thanh Ngữ hỏi: "Thanh Ngữ, cháu có thạo kinh doanh không?"
Nguyễn Thanh Ngữ mỉm cười lắc đầu nói: "Cháu không hiểu những điều này lắm."
"Không hiểu thì có thể học mà." Lão nhân chỉ chỉ Mười Một nói: "Tiểu tử này định bước vào ngành kinh doanh, sau này cháu cũng có thể giúp hắn quản lý một chút."
Nguyễn Thanh Ngữ nghi hoặc nhìn Mười Một, nàng đương nhiên biết rõ thân phận của Mười Một là gì. Một sát thủ mà lại bước sang là kinh doanh ư? Thực sự rất khó tưởng tượng ra Mười Một sẽ làm ăn nghiêm chỉnh. Hơn nữa dựa vào tính cách của hắn, thực sẽ có khách nhân nguyện ý tới cửa sao?
Ngay lúc này, dưới lầu bỗng nhiên rộ lên một tràng ầm ỹ, còn có không ít người phát ra những âm thanh không thể tin nổi. Nguyễn Thanh Ngữ vô thức quay lại nhìn xuống tầng dưới, trông thấy Văn Vi và một cô gái rất xinh đẹp, khí chất nhu nhược cùng sóng vai đi vào.
Văn Vi vẫn khoác trên người một chiếc áo trắng, phối hợp với phía dưới là chiếc váy ngắn mê người. Hình như nàng rất chung thủy đối với váy ngắn, một năm bốn mùa rất ít khi trông thấy nàng mặc quần. Văn Vi có vóc người cao gầy, khuôn mặt thon đẹp, nhất là cặp chân dài của nàng quả thực chính là do ông trời ban cho. Một đôi chân đẹp như thế mà nếu như ẩn giấu đi thì đúng là có phần có lỗi đối với trời cao, càng có lỗi đối với tròng mắt của đám sắc lang kia. Cho nên mỗi lần có nam nhân hân thưởng Văn Vi thì trước tiên ánh mắt đều tập trung trên cặp đùi của nàng, ánh mắt mang theo xấu xa chuyển dần lên ngực nàng, cuối cùng ánh mắt tràn đầy kinh diễm quét lên mặt nàng, rồi mới có thể kinh hô một câu: "Cô nàng này xinh đẹp quá."
Cô gái bên cạnh Văn Vi chính là Dương Tư Vũ, nàng không học ở trường đại học Kinh Thủ mà học ở một trường khác trong kinh thành, cho nên ở đây không có nhiều người biết nàng. Ngay cả Nguyễn Thanh Ngữ vốn khá thân với Văn Vi cũng không biết Dương Tư Vũ.
Ngày hôm nay, Dương Tư Vũ mặc một bộ áo liền quần màu xanh lục, mái tóc mềm mại xõa ra vương trên vai. Dáng người của nàng hơi gầy yếu, mang theo một loại khí chất mềm yếu khiến cho người ta động lòng. Chỉ cần còn là nam nhân, thì ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng sẽ không nhịn được muốn ôm ấp vào lòng mà che chở, mà yêu thương. Đương nhiên, với nhan sắc của Dương Tư Vũ, nếu như có thể ôm vào lòng mà che chở thì lại tất nhiên là hoàn mỹ.
Ở tầng dưới, những lời kinh ngạc thán phục không chỉ nhằm vào Văn Vi. Tuy nàng không học ở khoa văn, nhưng cũng là hoa khôi đỉnh đỉnh đại danh trong trường đại học Kinh Thủ. Biết bao nhiêu hoa hoa công tử, thiếu gia nhà giàu để được lọt vào mắt xanh của nàng, không biết đã dùng bao nhiêu biện pháp, thậm chí ngay cả đám bạn gái cùng phòng với nàng cũng bị mua chuộc bằng rất nhiều tiền. Đáng tiếc, Văn Vi chưa bao giờ chú ý chút nào đối với những người này. Nàng rất kiêu ngạo, sự kiêu ngạo ấy giống như là nữ thần cao cao tại thượng, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn đắc tội.
Những tiếng thở than đó cũng có không ít lời hướng về phía Dương Tư Vũ. Đối với đại đa số nam nhân mà nói, có thể cô gái yếu đuối này lại càng có lực hấp dẫn hơn. Nhất là ánh mắt đó của nàng, chỉ tùy ý lướt nhẹ qua trên mặt ngươi, là có thể làm cho ngươi cảm giác được sự yêu thương phát ra từ nội tâm. Cơ mà mọi người ở đây đều không biết rằng, Dương Tư Vũ cũng là một hoa khôi của trường đại học Kinh Hóa. Đám nam nhân theo đuổi nàng nhiều như ruồi nhặng. Nếu như đem hoa khôi của cả hai trường đại học Kinh Thủ và Kinh Hóa đặt cùng một nơi, rồi lại để cho đám người theo đuổi ái mộ các nàng xếp thành hàng dài, thì số người theo đuổi Dương Tư Vũ khẳng định là nhiều nhất. Không phải vì nhan sắc của Văn Vi các nàng kém Dương Tư Vũ, mà là Dương Tư Vũ hơn ở chỗ nàng có một loại khí chất rất đặc biệt. Bất luận là ai chỉ cần bị nàng liếc mắt nhìn qua, thì ngay cả lúc nằm mơ cũng đều sẽ mơ thấy đôi mắt u buồn thương cảm ấy.
Lúc trông thấy Văn Vi và Dương Tư Vũ, đầu tiên là ánh mắt của Từ Tử Dương sáng lên, sau đó chen người lên trước, nhanh nhẹn bước tới bắt chuyện: "Chà, Văn đại mỹ nữ, cô cũng tới rồi." Sau đó huých sang Hùng Triển Báo ở bên cạnh, có ý lớn tiếng nói: "Ta đã nói rồi, ta đích thân đứng ra gọi điện thoại, Văn đại mỹ nữ thể nào cũng sẽ nể mặt ta mà."
Hùng Triển Báo ở bên cạnh cười tà mị nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Vẫn là Dương thiếu gia rất có thể diện."
Những người ngồi ở đó vừa nghe nói hoa khôi Văn Vi là do Từ Tử Dương mời tới, lập tức xúm vào, nên nịnh nọt thì nịnh nọt, nên liếc mắt đưa tình thì liếc mắt, có cả tiếng cười khẩy giễu cợt, nhất thời tràng cảnh xôn xao cả lên.
Từ Tử Dương chen qua đám người, tiến tới nghênh đón: "Văn đại mỹ nữ, qua đây ngồi bên này. Ồ, vị mỹ nữ này rất lạ mặt, phải xưng hô thế nào đây?"
Dương Tư Vũ liếc mắt nhìn Từ Tử Dương một cái rồi không thèm để ý tới hắn nữa, tiếp tục cùng Văn Vi quét ánh mắt qua đám người xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó.
Bỗng dưng, cặp mắt sắc bén của Dương Tư Vũ trông thấy lão nhân ngồi trên tầng hai, vội vàng vỗ vỗ Văn Vi, sau đó chỉ chỉ lên tầng hai.
Lúc này, Từ Tử Dương vừa vươn một tay sang Dương Tư Vũ, tự giới thiệu: "Ta tên là Từ Tử Dương, ta ....."
Hắn còn chưa có nói xong, Dương Tư Vũ và Văn Vi đã lướt qua người hắn, đi thẳng lên tầng hai. Đa số ánh mắt của mọi người đều dõi theo hai đại mỹ nữ cùng quét lên tầng hai, cứ thế chứng kiến các nàng cùng với Nguyễn Thanh Ngữ ba nàng hoa khôi cùng ngồi vây lấy một già một trẻ. Dưới tầng tức thì ồ lên một tràng, tất cả mọi người đều châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi xem một già một trẻ ở trên tầng hai rốt cuộc là ai mà có thể làm cho ba đại mỹ nhân đồng thời phụng bồi bên cạnh chứ? Bình thường có thể lọt vào mắt xanh của một trong ba đại mỹ nhân này thì đã là phúc khí tu mấy kiếp rồi. Thế mà lại có người có thể khiến cho ba đại mỹ nhân đồng thời làm bạn, không sợ giảm phúc giảm thọ đấy chứ? Không ít nam nhân một bên đau khổ rỉ máu trong lòng, một bên âm thầm chửi rủa hai gã một già một trẻ trên tầng hai sẽ không được chết tử tế, chết sớm nhưng không được đầu thai.
Cùng rỉ máu còn có Từ Tử Dương, nhưng máu của hắn không phải rỉ trong lòng mà là trên mặt. Lúc này sắc mặt của Từ Tử Dương đỏ bừng, gần như sắp rướm máu ra. Chưa từng có ai dám không cho hắn thể diện ở trước mặt công chúng như vậy. Vốn hắn còn tưởng rằng do một cú điện thoại của bản thân nên Văn đại hoa khôi mới tới, còn tiện thể dẫn theo một mỹ nữ dung mạo không kém Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ. Từ Tử Dương còn đang đắc chí, ảo tưởng rằng tối nay có thể thu thập cả ba đại mỹ nữ lên giường, không ngờ Văn Vi và mỹ nhân chưa biết tên kia lại không nể mặt như vậy, một câu chào hỏi cũng có, cứ thế mà đi thẳng, làm cho hắn vươn tay ra cả nửa ngày mà không hạ xuống được.
Hùng Triển Báo và một tên theo đuôi khác đều nhìn ra sự xấu hổ của Từ Tử Dương, hai người vội xông tới lấp liếm, Từ Tử Dương cũng nhân cơ hội buông tay, ho khan một tiếng làm bộ không thèm để ý. Sau đó, ánh mắt thâm độc hung hăng nhìn chằm chằm lên tầng hai.
"Chị Văn Vi!" Khi Văn Vi và Dương Tư Vũ đi tới, Nguyễn Thanh Ngữ liên đứng lên chào hỏi.
Văn Vi lúc ở dưới tầng đã trông thấy Nguyễn Thanh Ngữ và Mười Một đều ngồi ở chỗ này, khi đi lên cầu thang đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên biểu tình cũng không quá ngạc nhiên, mỉm cười chào: "Thanh Ngữ, em cũng tới sao."
"Vâng!" Nguyễn Thanh Ngữ kéo ra hai chiếc ghế, kêu Văn Vi và Dương Tư Vũ ngồi xuống rồi nói: "Hôm nay đội bóng rổ trong khoa của em đánh thắng, nên mọi người tổ chức chúc mừng ở đây."
Văn Vi cười nói: "Chúc mừng nha."
"Chúc mừng em làm gì, là đội bóng rổ nam trong khoa của em chiến thắng, không phải là em chiến thắng."
"Hì hì, đều giống nhau mà." Sau khi ngồi xuống, Văn Vi lại nói tiếp: "Đúng rồi, Thanh Ngữ, chị giới thiệu mọi người với nhau nhé, đây là Tư Vũ. Tư Vũ, đây là Thanh Ngữ."
Dương Tư Vũ giương đôi mắt xinh đẹp nhìn Nguyễn Thanh Ngữ, nói: "Bạn chính là Nguyễn Thanh Ngữ à? Chị Văn Vi thường nhắc tới bạn với mình."
Nguyễn Thanh Ngữ cũng cười nói: "Bạn chính là Dương Tư Vũ sao? Chị Văn Vi cũng thường nói đến bạn với mình."
Hai cô gái bắt đầu tíu tít trò chuyện với nhau. Văn Vi nhìn Mười Một , khẽ mím môi, rồi mỉm cười chào: "Sở Nguyên, lâu rồi không gặp."
"Ừm!"
Mười Một khẽ gật đầu xem như là đáp lễ.
"Đáng." Lão nhân trịnh trọng gật đầu: "Cho dù chọn lại một lần nữa, ta cũng vẫn sẽ vì nàng mà làm như vậy."
"Ông chọc vào một Dương gia là đủ rồi, lại còn muốn dây dưa vào với mấy đại gia tộc khác, thêm nữa giết chóc nhiều người như vậy, khó trách lại bị liệt vào danh sách cấm kỵ."
Trong mắt lão nhân lộ ra một tia ngạo khí, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Tứ đại gia tộc thì đã tính là cái gì, nếu như không phải là Long Hồn thò chân vào thì đám vô dụng đó còn không ngăn được ta." Chợt lão lại thở dài một tiếng, nói: "Đáng tiếc, đúng lúc đó thì Long Hồn thò chân vào, hại ta uổng phí bao công sức nhưng vẫn không thể dẫn hai mẹ con Tú Châu đi, nếu không bây giờ bọn họ cũng không phải chịu khổ như vậy."
"Cho dù Long Hồn không nhúng tay vào, ông cũng không mang bọn họ đi được." Mười Một nói: "Lý Tú CHâu sẽ không đi theo ông."
Trên mặt lão nhân hiện lên vẻ cay đắng, cười nói: "Có thể là ta dối mình dối người, tới tận bây giờ ta vẫn một lòng cho rằng chỉ cần có thể giết chết hắn thì năm đó Tú Châu chắc chắn sẽ đồng ý đi theo ta. Đáng tiếc, ngay cả cơ hội thử qua cũng đều không có."
"Không phải là không có, mà là bản thân ông quá ngu ngốc, đã bỏ qua cơ hội này."
"Hử?" Lão nhân nhìn Mười Một tựa như đầy thâm ý, yên lặng chờ đợi hắn nói tiếp.
Mười Một liếc xuống tầng dưới, nói: "Là một sát thủ, ông có rất nhiều cơ hội có thể giết hắn, nhưng bản thân ông lại ngu ngốc, muốn quang minh chính đại đấu cùng người ta, cho nên mới để bản thân sa vào tình cảnh như vậy."
Lão nhân lắc đầu nói: "Không, vì Tú Châu, ta nhất định phải quang minh chính đại giết chết hắn trước mắt mọi người mới được. Mối quan hệ trong phương diện này, ngươi không hiểu rõ đâu. Ta được xưng là Ảnh Tử Thích Khách, nhưng nhiệm vụ lần đó lại không phải là ám sát. Chỉ duy nhất một lần đó, ta nhất định phải quang minh chính đại mà đối mặt."
"Nữ nhân là gánh nặng." Mười Một khẽ lắc lắc đầu, thì thào một câu tựa như đang lẩm bẩm một mình.
Lão nhân rất thính tai, nghe được lời này liền hỏi: "Ngươi đã từng thích một người bao giờ chưa?"
Mười Một liếc nhìn lão, chỉ lắc đầu.
Lão nhân lại hỏi: "Ngươi đã từng yêu ai bao giờ chưa?"
Mười Một tiếp tục lắc đầu.
Lão nhân cười khan, hỏi tiếp: "Ngươi có hiểu thế nào gọi là thích, thế nào gọi là yêu không?"
Mười Một suy tư một chút, vẫn khẽ lắc đầu.
"Thích là tình cảm rất đơn giản, hy vọng có được đối phương, cũng hy vọng có thể nhận được sự đáp trả xứng đáng. Khi thích một người, ngươi sẽ luôn nghĩ về nàng, nghĩ tới nhất cử nhất động của nàng hàng ngày, nghĩ tới mỗi ánh mắt nụ cười của nàng đối với ngươi. Mỗi một vẻ mặt, mỗi một nụ cười, thậm chí ngay cả tiếng thở dài cũng sẽ trở thành những kỷ niệm đẹp nhất của ngươi. Còn yêu thì..." Lão nhân mỉm cười một chút rồi nói tiếp: "Nếu nói thích là ích kỷ, vậy yêu chính là vô tư. Yêu một người sẽ không đòi hỏi sự đáp trả, chỉ cần nàng hạnh phúc thì đó chính là thỏa mãn lớn nhất của ngươi. Thậm chí lúc cần thiết có thể sẵn sàng giao ra sinh mạng của bản thân cho nàng. Khi ngươi yêu một người, ngươi sẽ phát hiện nàng đã trở thành tất cả trong thế giới của ngươi. Trong đầu ngươi, tất cả đều là hình bóng của nàng, lúc nào cũng mong nghĩ nàng hiện đang làm gì? Có phải nàng đang ăn cơm không? Có phải nàng cũng đang nghĩ tới ngươi không? Khi nàng cần sự giúp đỡ của ngươi, ngươi còn có thể cam tâm tình nguyện vì nàng mà bất kể mọi giá, bất kể hậu quả, đi làm bất cứ việc gì."
"Thứ tình cảm ngu xuẩn, lụy người lụy mình." Mười Một uống một ngụm nước, thản nhiên nói.
Lúc này, phía sau Mười Một, một giọng nữ trong veo chợt cất lên: "Thích là khi gặp anh ấy trong hành lang, vui sướng cất tiếng chào hỏi, hàn huyên mấy câu, khi lướt qua vai rồi như trông thấy ánh dương quang tươi đẹp ngoài cửa sổ, tâm tình tự dưng rất tốt. Yêu là khi trông thấy anh ấy trong hành lang, trên mặt phớt lờ giả bộ không hề quan tâm, nhưng khi đi lướt qua vai lại tỉ mỉ cảm thụ không khí rung động bên cạnh, thế là nhịn không được quay đầu lại dõi theo bóng lưng anh ấy. Thích là khi trông thấy anh ấy và cô gái khác dắt tay nhau đi ngang qua, trong lòng có chút nhói đau, nhưng rất nhanh sẽ ngẩng mặt lên lại mỉm cười lần nữa. Yêu là trò chơi mà thua thì không gượng dậy nổi, sau khi giao ra tất cả thì những gì có thể lưu lại chỉ vẻn vẹn là một vết thương tận sâu trong đáy lòng. Thích là chia sẻ hưởng thụ và chia sẻ trách nhiệm, khi người bạn thích khóc, bạn sẽ an ủi nàng, khuyên bảo nàng. Còn yêu là toàn bộ, khi người bạn yêu khóc, bạn sẽ khóc cùng nàng, khi nàng cười thì bạn lại cười cùng nàng. Thế giới của nàng chính là thế giới của bạn, tất cả của nàng chính là tất cả của bạn."
"Bộp bộp bộp!" Lão nhân vỗ tay tán dương, những lời của cô gái này đã nói rõ tâm sự trong lòng lão.
Nguyễn Thanh Ngữ lễ phép hướng về lão nhân gật đầu mỉm cười. Nàng đi tới bên cạnh Mười Một, nhìn hắn khẽ nói: "Vừa rồi em ở dưới lầu trông thấy anh nên đi lên chào hỏi, không gây ảnh hưởng tới hai người chứ?"
"Không có đâu, ta với tên tiểu tử này cũng chỉ là tùy ý nói chuyện phiếm mà thôi." Lão nhân trả lời thay Mười Một, lão kéo một chiếc ghế ra rồi nói: "Ngồi đi!"
Nguyễn Thanh Ngữ nhìn Mười Một, tựa hồ đang hỏi ý kiến của hắn. Mười Một khẽ gật đầu, nàng mới mỉm cười thoải mái ngồi xuống.
Mười Một và lão nhân không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhận thấy được dưới lầu có một đạo ánh mắt thâm độc đang nhìn chằm chằm về bên này. Kỳ thực lúc Nguyễn Thanh Ngữ đến thì Mười Một đã sớm trông thấy nàng rồi, chỉ là không chủ động gọi nàng mà thôi.
Sau đó khi Nguyễn Thanh Ngữ trong lúc vô tình trông thấy Mười Một ở trên tầng hai, liền mừng rỡ chạy lên. Mà ánh mắt của Từ Tử Dương cũng hướng theo phía nàng đi tới. Cho đến khi thấy Nguyễn Thanh Ngữ nói chuyện với Mười Một và lão nhân, lại cũng ngồi xuống chiếc bàn đó, thì ánh mắt nghi hoặc của Từ Tử Dương mới chuyển biến thành ánh mắt âm độc.
Có điều Mười Một cũng phát hiện rằng ở trong khoa của nàng thì Nguyễn Thanh Ngữ thực sự rất được hoan nghênh. Từ khi nàng tới liền có vô số ánh mắt hữu ý hoặc vô ý tập trung trên người nàng, hoặc là quét qua người nàng. Mà khi nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, Mười Một cũng đã nhận thấy ở dưới lầu chí ít có hơn hai mươi cặp mặt lộ ra thần sắc mất mát, thế nhưng không có ánh mắt nào tràn ngập địch ý rõ ràng giống như Từ Tử Dương.
"Cháu chính là Nguyễn Thanh Ngữ à?" Sau khi Nguyễn Thanh Ngữ ngồi xuống, lão nhân liền mở miệng bắt chuyện.
Nguyễn Thanh Ngữ có chút bất ngờ, hỏi ngược lại: "Lão tiên sinh biết cháu sao?"
"Ha ha, tên tiểu tử Sở Nguyên này từng nhắc tới cháu trước mặt ta. Nghe nói cháu còn từng tự xuất bản sách đúng không? Quả nhiên là có tài văn chương."
Nguyễn Thanh Ngữ khiêm tốn vài câu, ánh mắt luôn đảo qua khuôn mặt Mười Một, xem bộ dạng của nàng tựa hồ có lời muốn nói với Mười Một, bộ dạng nhấp nhổm muốn nói lại thôi.
Lão nhân cũng làm bộ bản thân không phát hiện, chỉ uống nước khoáng và tán gẫu với Mười Một mấy câu, câu chuyện chỉ toàn xoay quanh phương diện kinh doanh. Cuối cùng, lão nhân bỗng nhiên quay sang Nguyễn Thanh Ngữ hỏi: "Thanh Ngữ, cháu có thạo kinh doanh không?"
Nguyễn Thanh Ngữ mỉm cười lắc đầu nói: "Cháu không hiểu những điều này lắm."
"Không hiểu thì có thể học mà." Lão nhân chỉ chỉ Mười Một nói: "Tiểu tử này định bước vào ngành kinh doanh, sau này cháu cũng có thể giúp hắn quản lý một chút."
Nguyễn Thanh Ngữ nghi hoặc nhìn Mười Một, nàng đương nhiên biết rõ thân phận của Mười Một là gì. Một sát thủ mà lại bước sang là kinh doanh ư? Thực sự rất khó tưởng tượng ra Mười Một sẽ làm ăn nghiêm chỉnh. Hơn nữa dựa vào tính cách của hắn, thực sẽ có khách nhân nguyện ý tới cửa sao?
Ngay lúc này, dưới lầu bỗng nhiên rộ lên một tràng ầm ỹ, còn có không ít người phát ra những âm thanh không thể tin nổi. Nguyễn Thanh Ngữ vô thức quay lại nhìn xuống tầng dưới, trông thấy Văn Vi và một cô gái rất xinh đẹp, khí chất nhu nhược cùng sóng vai đi vào.
Văn Vi vẫn khoác trên người một chiếc áo trắng, phối hợp với phía dưới là chiếc váy ngắn mê người. Hình như nàng rất chung thủy đối với váy ngắn, một năm bốn mùa rất ít khi trông thấy nàng mặc quần. Văn Vi có vóc người cao gầy, khuôn mặt thon đẹp, nhất là cặp chân dài của nàng quả thực chính là do ông trời ban cho. Một đôi chân đẹp như thế mà nếu như ẩn giấu đi thì đúng là có phần có lỗi đối với trời cao, càng có lỗi đối với tròng mắt của đám sắc lang kia. Cho nên mỗi lần có nam nhân hân thưởng Văn Vi thì trước tiên ánh mắt đều tập trung trên cặp đùi của nàng, ánh mắt mang theo xấu xa chuyển dần lên ngực nàng, cuối cùng ánh mắt tràn đầy kinh diễm quét lên mặt nàng, rồi mới có thể kinh hô một câu: "Cô nàng này xinh đẹp quá."
Cô gái bên cạnh Văn Vi chính là Dương Tư Vũ, nàng không học ở trường đại học Kinh Thủ mà học ở một trường khác trong kinh thành, cho nên ở đây không có nhiều người biết nàng. Ngay cả Nguyễn Thanh Ngữ vốn khá thân với Văn Vi cũng không biết Dương Tư Vũ.
Ngày hôm nay, Dương Tư Vũ mặc một bộ áo liền quần màu xanh lục, mái tóc mềm mại xõa ra vương trên vai. Dáng người của nàng hơi gầy yếu, mang theo một loại khí chất mềm yếu khiến cho người ta động lòng. Chỉ cần còn là nam nhân, thì ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng sẽ không nhịn được muốn ôm ấp vào lòng mà che chở, mà yêu thương. Đương nhiên, với nhan sắc của Dương Tư Vũ, nếu như có thể ôm vào lòng mà che chở thì lại tất nhiên là hoàn mỹ.
Ở tầng dưới, những lời kinh ngạc thán phục không chỉ nhằm vào Văn Vi. Tuy nàng không học ở khoa văn, nhưng cũng là hoa khôi đỉnh đỉnh đại danh trong trường đại học Kinh Thủ. Biết bao nhiêu hoa hoa công tử, thiếu gia nhà giàu để được lọt vào mắt xanh của nàng, không biết đã dùng bao nhiêu biện pháp, thậm chí ngay cả đám bạn gái cùng phòng với nàng cũng bị mua chuộc bằng rất nhiều tiền. Đáng tiếc, Văn Vi chưa bao giờ chú ý chút nào đối với những người này. Nàng rất kiêu ngạo, sự kiêu ngạo ấy giống như là nữ thần cao cao tại thượng, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn đắc tội.
Những tiếng thở than đó cũng có không ít lời hướng về phía Dương Tư Vũ. Đối với đại đa số nam nhân mà nói, có thể cô gái yếu đuối này lại càng có lực hấp dẫn hơn. Nhất là ánh mắt đó của nàng, chỉ tùy ý lướt nhẹ qua trên mặt ngươi, là có thể làm cho ngươi cảm giác được sự yêu thương phát ra từ nội tâm. Cơ mà mọi người ở đây đều không biết rằng, Dương Tư Vũ cũng là một hoa khôi của trường đại học Kinh Hóa. Đám nam nhân theo đuổi nàng nhiều như ruồi nhặng. Nếu như đem hoa khôi của cả hai trường đại học Kinh Thủ và Kinh Hóa đặt cùng một nơi, rồi lại để cho đám người theo đuổi ái mộ các nàng xếp thành hàng dài, thì số người theo đuổi Dương Tư Vũ khẳng định là nhiều nhất. Không phải vì nhan sắc của Văn Vi các nàng kém Dương Tư Vũ, mà là Dương Tư Vũ hơn ở chỗ nàng có một loại khí chất rất đặc biệt. Bất luận là ai chỉ cần bị nàng liếc mắt nhìn qua, thì ngay cả lúc nằm mơ cũng đều sẽ mơ thấy đôi mắt u buồn thương cảm ấy.
Lúc trông thấy Văn Vi và Dương Tư Vũ, đầu tiên là ánh mắt của Từ Tử Dương sáng lên, sau đó chen người lên trước, nhanh nhẹn bước tới bắt chuyện: "Chà, Văn đại mỹ nữ, cô cũng tới rồi." Sau đó huých sang Hùng Triển Báo ở bên cạnh, có ý lớn tiếng nói: "Ta đã nói rồi, ta đích thân đứng ra gọi điện thoại, Văn đại mỹ nữ thể nào cũng sẽ nể mặt ta mà."
Hùng Triển Báo ở bên cạnh cười tà mị nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Vẫn là Dương thiếu gia rất có thể diện."
Những người ngồi ở đó vừa nghe nói hoa khôi Văn Vi là do Từ Tử Dương mời tới, lập tức xúm vào, nên nịnh nọt thì nịnh nọt, nên liếc mắt đưa tình thì liếc mắt, có cả tiếng cười khẩy giễu cợt, nhất thời tràng cảnh xôn xao cả lên.
Từ Tử Dương chen qua đám người, tiến tới nghênh đón: "Văn đại mỹ nữ, qua đây ngồi bên này. Ồ, vị mỹ nữ này rất lạ mặt, phải xưng hô thế nào đây?"
Dương Tư Vũ liếc mắt nhìn Từ Tử Dương một cái rồi không thèm để ý tới hắn nữa, tiếp tục cùng Văn Vi quét ánh mắt qua đám người xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó.
Bỗng dưng, cặp mắt sắc bén của Dương Tư Vũ trông thấy lão nhân ngồi trên tầng hai, vội vàng vỗ vỗ Văn Vi, sau đó chỉ chỉ lên tầng hai.
Lúc này, Từ Tử Dương vừa vươn một tay sang Dương Tư Vũ, tự giới thiệu: "Ta tên là Từ Tử Dương, ta ....."
Hắn còn chưa có nói xong, Dương Tư Vũ và Văn Vi đã lướt qua người hắn, đi thẳng lên tầng hai. Đa số ánh mắt của mọi người đều dõi theo hai đại mỹ nữ cùng quét lên tầng hai, cứ thế chứng kiến các nàng cùng với Nguyễn Thanh Ngữ ba nàng hoa khôi cùng ngồi vây lấy một già một trẻ. Dưới tầng tức thì ồ lên một tràng, tất cả mọi người đều châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi xem một già một trẻ ở trên tầng hai rốt cuộc là ai mà có thể làm cho ba đại mỹ nhân đồng thời phụng bồi bên cạnh chứ? Bình thường có thể lọt vào mắt xanh của một trong ba đại mỹ nhân này thì đã là phúc khí tu mấy kiếp rồi. Thế mà lại có người có thể khiến cho ba đại mỹ nhân đồng thời làm bạn, không sợ giảm phúc giảm thọ đấy chứ? Không ít nam nhân một bên đau khổ rỉ máu trong lòng, một bên âm thầm chửi rủa hai gã một già một trẻ trên tầng hai sẽ không được chết tử tế, chết sớm nhưng không được đầu thai.
Cùng rỉ máu còn có Từ Tử Dương, nhưng máu của hắn không phải rỉ trong lòng mà là trên mặt. Lúc này sắc mặt của Từ Tử Dương đỏ bừng, gần như sắp rướm máu ra. Chưa từng có ai dám không cho hắn thể diện ở trước mặt công chúng như vậy. Vốn hắn còn tưởng rằng do một cú điện thoại của bản thân nên Văn đại hoa khôi mới tới, còn tiện thể dẫn theo một mỹ nữ dung mạo không kém Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ. Từ Tử Dương còn đang đắc chí, ảo tưởng rằng tối nay có thể thu thập cả ba đại mỹ nữ lên giường, không ngờ Văn Vi và mỹ nhân chưa biết tên kia lại không nể mặt như vậy, một câu chào hỏi cũng có, cứ thế mà đi thẳng, làm cho hắn vươn tay ra cả nửa ngày mà không hạ xuống được.
Hùng Triển Báo và một tên theo đuôi khác đều nhìn ra sự xấu hổ của Từ Tử Dương, hai người vội xông tới lấp liếm, Từ Tử Dương cũng nhân cơ hội buông tay, ho khan một tiếng làm bộ không thèm để ý. Sau đó, ánh mắt thâm độc hung hăng nhìn chằm chằm lên tầng hai.
"Chị Văn Vi!" Khi Văn Vi và Dương Tư Vũ đi tới, Nguyễn Thanh Ngữ liên đứng lên chào hỏi.
Văn Vi lúc ở dưới tầng đã trông thấy Nguyễn Thanh Ngữ và Mười Một đều ngồi ở chỗ này, khi đi lên cầu thang đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên biểu tình cũng không quá ngạc nhiên, mỉm cười chào: "Thanh Ngữ, em cũng tới sao."
"Vâng!" Nguyễn Thanh Ngữ kéo ra hai chiếc ghế, kêu Văn Vi và Dương Tư Vũ ngồi xuống rồi nói: "Hôm nay đội bóng rổ trong khoa của em đánh thắng, nên mọi người tổ chức chúc mừng ở đây."
Văn Vi cười nói: "Chúc mừng nha."
"Chúc mừng em làm gì, là đội bóng rổ nam trong khoa của em chiến thắng, không phải là em chiến thắng."
"Hì hì, đều giống nhau mà." Sau khi ngồi xuống, Văn Vi lại nói tiếp: "Đúng rồi, Thanh Ngữ, chị giới thiệu mọi người với nhau nhé, đây là Tư Vũ. Tư Vũ, đây là Thanh Ngữ."
Dương Tư Vũ giương đôi mắt xinh đẹp nhìn Nguyễn Thanh Ngữ, nói: "Bạn chính là Nguyễn Thanh Ngữ à? Chị Văn Vi thường nhắc tới bạn với mình."
Nguyễn Thanh Ngữ cũng cười nói: "Bạn chính là Dương Tư Vũ sao? Chị Văn Vi cũng thường nói đến bạn với mình."
Hai cô gái bắt đầu tíu tít trò chuyện với nhau. Văn Vi nhìn Mười Một , khẽ mím môi, rồi mỉm cười chào: "Sở Nguyên, lâu rồi không gặp."
"Ừm!"
Mười Một khẽ gật đầu xem như là đáp lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.