Quyển 3 - Chương 86: Tiến sĩ điên (hạ)
Khát Trí
05/04/2013
Mười Một lại một lần nữa tỉnh dậy, hắn bị một loạt những tiếng quỷ khóc lang gào làm cho tỉnh dậy. Mười Một liếc mắt qua, hắn sửng sốt khi nhìn thấy kẻ điên kia vừa khóc vừa cười mà nhảy nhót, hệt như một tên điên thực sự vậy. Đây là lần đầu tiên Mười Một nghe thấy tiếng của kẻ điên đó, bất quá nghe còn khó chịu hơn là không nghe, bởi vì thanh âm của y thực sự quá khó nghe, có chút giống như quỷ réo vậy.
Kẻ điên đó cầm trong tay một chiếc bàn phím máy tính mà dùng lực đập vào chiếc bàn, trên mặt đẫm lệ, miệng thì không ngừng cười lớn, Mười Một nhìn mà chẳng hiểu chút gì. Rút cục là gã điên kia đang cao hứng hay là đang thương tâm vậy nhỉ?
Kẻ điên hồ náo một hồi, sau đó thì dần dừng lại, y đứng bên cạnh chiếc bàn mà hít từng hơi lớn. Sau đó lau lau nước mắt trên mặt và đi về hướng Mười Một.
Mười Một cũng yên lặng mà chăm chú nhìn y.
Tâm tình gã điên đó tựa như đã trở lại bình thường, y chậm rãi đi đến bên chiếc giường của Mười Một, lần này y không tiêm cho Mười Một một mũi rồi làm hắn hôn mê đi như bình thường. Hắn cứ dùng một ánh mắt phức tạp mà chăm chú nhìn Mười Một.
Sau một hồi lâu, kẻ điên đó phát ra những thanh âm héo hoắt: “Nếu không phải đã từng kiểm tra toàn bộ thân thể ngươi, ta còn thật sự hoài nghi ngươi là người máy nữa. Mẹ nó chứ, trong bụng một người làm sao có nhiều thứ linh tinh như thế được.”
Mười Một có chút khó hiểu. Trong bụng hắn thì có thể có cái gì chứ?
Kẻ điên đó đi đến bên cạnh chiếc máy, dùng chiếc nhíp kẹp một mảnh kim loại rất nhỏ lên nói: “Trong bụng của ngươi có thiết bị đo năng lượng.” Đặt hạt kim loại đó xuống, y lại kẹp một hạt kim loại nhỏ xíu có hình dáng khác lên nói: “Trong sống lưng ngươi có một chiếc máy khống chế thần kinh. Hắc hắc, kẻ làm ra cái này thật là thiên tài, có thể chế tạo ra một thứ máy nhỏ xíu trực tiếp liên kết với thần kinh ngươi, khi cần thiết hắn có thể khống chế toàn bộ cơ thể ngươi.”
Cuối cùng y kụp một thứ gì đó màu đỏ rất nhỏ lên, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ nói: “…Hỗn đản, cái khó lấy ra nhất chính là nó. Biết nó là cái gì không? Thuốc nổ cỡ nhỏ loại cực mạnh, chỉ cần dẫn nổ, uy lực của nó có thể khiến thân thể ngươi biến thành những mảnh vụn. Hừ, cái thứ này còn được đặt trên tâm tạng ngươi, hại lão tử chút nữa thì bó tay. Hừ, hừ, ha ha…ha ha ha ha…ta là thiên tài, ta là thiên tài, trên thế giới này chẳng có chuyện gì làm khó được ta, ta là thiên tài, ha ha ha ha…”
Kẻ điên đột nhiên ngẩng đầu lên cười lớn, nhưng Mười Một chẳng có tâm tình mà quan tâm đến chuyện y có điên hay không nữa, lúc này trong lòng hắn tràn ngập sự kinh hãi. Trong người hắn thật sự có mấy thứ này sao? Tại sao? Là ai để vào?
Nhục thể của Mười Một chẳng có cách nào vận động, căn bản chẳng có cách cúi đầu xuống nhìn thân thể mình, đương nhiên cũng chẳng thể nhìn thấy mấy cái lỗ mà gã điên kia tạo ra trên thân thể hắn.
Nếu lời của kẻ điên đó là thận, trong thân thể hắn thật sự có mấy thứ đó, như vật khả năng duy nhất là “Ma Quỷ” đã đặt vào. Mười Một nghĩ đến thời gian một năm mình ở trong khoa nghiên cứu kia, mồ hôi lạnh không khỏi chảy ra dòng dòng.
Khoa nghiên cứu, bọn họ rút cục đã làm cái gì?
Cười lên một hồi, gã điên dần dần dừng lại, y quay đầu qua nhìn Mười Một nói: “Tiểu tử, ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn. Bất quá ta đối với thân thể của ngươi rất hiếu kì, trong cơ thể ngươi có một loại năng lượng, ta chỉ có thể biết được sự tồn tại của nó, nhưng lại chẳng thể tìm nổi vị trí cụ thể. Còn nữa, thân thể của ngươi rõ ràng đã từng được cải tạo, bất luận là phản ứng của thần kinh, cơ nhực, thậm chí cả những tế bào, tất cả đều đạt đến cực hạn của thân thể loài người. Tiểu gia hỏa, ngươi rút cục là ai?”
Mười Một sững sờ mà nhìn y.
Gã điên dụng lực vỗ vỗ vào đầu mình, khuôn mặt lộ ra vẻ tự giễu mà lắc lắc đầu, tiếp đó xoay người đi đến cạnh chiếc tủ, từ trong chiếc tủ lấy ra một chiếc bình nhỏ, bên trong có chứa dầydichj thể màu xanh đen. Dùng một chiếc xi lanh hút lấy nửa ống rồi trở lại bên cạnh Mười Một, cắm đầu kim vào cổ Mười Một, tiếp đó truyền dịch thể màu xanh đen kia vào trong người hắn.
Tiếp đó gã điên vứt cái ống tiêm sang một bên, chậm rãi lui lại, đôi mắt chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, miệng thầm đếm: “Mười, chín…bốn…hai, một. Được rồi, ngươi có thể nói được rồi.”
“Ông là ai?” Mười Một đột nhiên phát hiện mình không ngờ thật sự có thể nói được rồi, hắn thử động động cánh tay, nhưng trừ nói chuyện ra, hắn vẫn chẳng thể khống chế được thân thể mình, phảng phất như thân thể này chẳng thuộc về hắn nữa vậy.
“Ta?” Gã điên sờ lên mái tóc đã bạc trắng của mình, thần sắc có chút mê mang nói: “Ta là ai? Kỳ quái, sao ta lại chẳng nhớ được tên của mình nhỉ?”
Mười Một hừ lạnh nói: “Ngươi thật là một kẻ điên.”
“Kẻ điên. Ha ha, không tồi, ta chính là kẻ điên. Ngươi gọi ta là tiến sĩ điên là được rồi, ha ha ha ha, ta thích.”
Mười Một chẳng rỗi hơi mà lằng nhằng với y, hắn hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là nhà ta.”
“Nhà ngươi ở đâu?”
Ngón tay của tiến sĩ điên chỉ xuống mắt đất, nhãn thân mang theo vẻ ngây ngốc nói: “Nhà ta ở đây.”
“…” Mười Một chẳng nói gì được nữa. Hắn đổi chủ đề: “Tại sao ta lại ở đây?”
“Ồ…tại sao?” Mắt tiến sĩ điên nhìn lên trần nhà, ngón tay thì vuốt vuốt cằm, suy nghĩ một hồi, y đột nhiên vỗ tay nói: “Ai, ta nhớ ra rồi. Hình như là khi ta đi ra ngoài mua đồ, trên đường nhìn thấy chiếc xe của ngươi va vào một cái cây. Tiểu tử, vận khí của ngươi tốt thật đó, nếu đổi lại là kẻ khác thì ta đã chẳng thèm quan tâm đến chuyện hắn sống hay chết. Bất quá, lúc đó nhìn thấy trên thân thể ngươi lúc thì lạnh ngắt, lúc thì lại nóng bừng, ta nhất thời hiếu kì nên mới đem ngươi về đây.”
Mười Một lại hỏi: “Ta đã ở đây bao lâu rồi?”
“Bao lâu?” Tiến sĩ điên lại một lần nữa trầm tư, sau một hồi lâu mới khổ não nói: “Ta cũng chẳng nhớ rõ, hình như gần một năm rồi.”
“Một năm?” Mười Một hít một hơi lạnh, bản thân không ngờ đã không động đậy ở đây suốt một năm? Lần trước ở trong khoa nghiên cứu đã vậy, bây giờ cũng lại thế.
Tiến sĩ điên lắc lắc đầu nói: “Tiểu tử, đến lượt ta hỏi ngươi rồi, ngươi là ai?”
Mười Một nhìn y rồi lạnh nhạt nói: “Mười Một!”
“Chức nghiệp?”
“…Sát thủ!”
“Ồ!” Tiến sĩ điên điểm đầu nói: “Thì ra là một sát thủ, thảm nào tố chất thân thể lại tốt như vậy. Ai, thân thể của ngươi rút cục là có chuyện gì vậy? Có phải đã từng bị người ta cải tạo không?”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Ta không biết.”
Tiến sĩ điên gật đầu tin tưởng nói: “Chắc là trong lúc ngươi không biết gì, có kẻ đã cải tạo thân thể ngươi. Nói như vậy ngươi cũng không biết trong thân thể mình có nhiều thứ linh tinh như vậy?”
“Không biết.”
“Nguồn năng lượng kì quái trong thân thể ngươi là cái gì vậy?”
“Không biết.”
Tiến sĩ điên đột nhiên tức giận hét lên: “Cái gì cũng không biết, chẳng lẽ ta phải đem thân thể ngươi cắt ra thành từng mảnh nhỏ thì mới biết được?”
Mười Một liếc nhìn y một cái rồi lạnh nhạt nói: “Ta không biết.”
Tiến sĩ điên tức giận vô cùng, hai tay không ngừng gãi đầu, miệng lẩm bẩm: “Không biết…không biết…”
Mười Một khẽ thở ra một hơi, người này thật đúng là một tên điên, một tên điên hết thuốc chữa.
Tiến sĩ điên tựa như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, y mau chóng bước đến bên cỗ máy kia, lấy chiếc đồng hồ đeo tay đến và hỏi: “Cái thứ này là do ai làm?”
Mười Một lộ ra thần sắc kinh ngạc hỏi: “Là ông lấy xuống?”
Tiến sĩ điên đắc ý nói: “Vớ vẩn, ta là thiên tài vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại. Cái thứ này tuy được chế tạo rất tinh xảo, có lắp thiết bị đo nhịp tim và có thể tự phát nổ, bất quá đối với ta mà nói thì chẳng có vị gì. Ai, tiểu gia hỏa, đừng chuyển đề tài, mai nói cho ta biết là ai làm đi?”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Ma Quỷ.”
“Ma Quỷ?” Tiến sĩ điên sững sờ nói: “Có nhà khoa học nào mang tên này sao?”
“Có người tên là tên điên như ông, sao người khác lại không thể tên là Ma Quỷ?”
Tiến sĩ điên tựa hồ rất mãn ý với sự giải thích của Mười Một, y thoải mái cười lớn nói: “Không sai không sai, tại sao không thể tên là Ma Quỷ. Ha ha. Ồ, tên gia hỏa đó cũng là một thiên tài, như, không ngờ có thể làm ra được thứ tinh xảo đến thế này, bất quá ta còn thiên tài hơn hắn ta một chút. Ha ha…ách…vậy mấy thứ đồ nho nhỏ trong người ngươi đều là do tiến sĩ Ma Quỷ làm ra?”
“Có thể thế.”
Tiến sĩ điên điểm đầu nói: “Mẹ, lão tử sẽ liều với hắn. Hắn làm cái gì, lão tử sẽ phá hoại cái đó. Ha ha, đấu với ta nào.”
“Ây.” Mười Một kêu lên.
Tiến sĩ điên nhìn trái nhìn phải, thấy Mười Một đang nhìn mình, y chỉ vào mũi mình hỏi: “Ngươi gọi ta?”
“Nơi này trừ ông ra còn có ai nữa không?”
Tiến sĩ điên lắc lắc đầu nói: “Không.”
Mười Một có chút tức giận nói: “Vậy trừ gọi ông ra, ta còn có thể gọi ai nữa đây?”
“Không có ai.” Tiên sĩ điên lắc lắc đầu, sau đó lại điểm điểm đầu nói: “Trừ gọi ta ra, thật sự chẳng có ai để ngươi gọi nữa.”
“Có thể làm thân thể ta hoạt động trở lại không?”
Tiến sĩ điên lắc đầu nói: “Bây giờ vẫn chưa được, ngươi đã rất lâu không động đậy rồi, cơ nhục đã có chút khô héo, nếu đột nhiên hoạt động thì cơ nhục sẽ bị tổn thương. Ách…ta tiêm cho ngươi một mũi để làm giãn cơ nhục ra nhé.”
“Đó là cái gì vậy?”
Tiến sĩ điên chẳng để ý đến Mười Một, y trở lại bên chiếc tủ, lấy ra một chiếc bình nhỏ, bên trong chứa một dịch thể màu xanh, hút ra đầy một ống tiêm, sau đó truyền hết vào người Mười Một.
Khi giọt dịch thể màu xanh cuối cùng được truyền vào, da thịt của Mười Một bắt đầu có những biến hóa kịch liệt, sau đó hắn dần nhắm mắt lại…
Kẻ điên đó cầm trong tay một chiếc bàn phím máy tính mà dùng lực đập vào chiếc bàn, trên mặt đẫm lệ, miệng thì không ngừng cười lớn, Mười Một nhìn mà chẳng hiểu chút gì. Rút cục là gã điên kia đang cao hứng hay là đang thương tâm vậy nhỉ?
Kẻ điên hồ náo một hồi, sau đó thì dần dừng lại, y đứng bên cạnh chiếc bàn mà hít từng hơi lớn. Sau đó lau lau nước mắt trên mặt và đi về hướng Mười Một.
Mười Một cũng yên lặng mà chăm chú nhìn y.
Tâm tình gã điên đó tựa như đã trở lại bình thường, y chậm rãi đi đến bên chiếc giường của Mười Một, lần này y không tiêm cho Mười Một một mũi rồi làm hắn hôn mê đi như bình thường. Hắn cứ dùng một ánh mắt phức tạp mà chăm chú nhìn Mười Một.
Sau một hồi lâu, kẻ điên đó phát ra những thanh âm héo hoắt: “Nếu không phải đã từng kiểm tra toàn bộ thân thể ngươi, ta còn thật sự hoài nghi ngươi là người máy nữa. Mẹ nó chứ, trong bụng một người làm sao có nhiều thứ linh tinh như thế được.”
Mười Một có chút khó hiểu. Trong bụng hắn thì có thể có cái gì chứ?
Kẻ điên đó đi đến bên cạnh chiếc máy, dùng chiếc nhíp kẹp một mảnh kim loại rất nhỏ lên nói: “Trong bụng của ngươi có thiết bị đo năng lượng.” Đặt hạt kim loại đó xuống, y lại kẹp một hạt kim loại nhỏ xíu có hình dáng khác lên nói: “Trong sống lưng ngươi có một chiếc máy khống chế thần kinh. Hắc hắc, kẻ làm ra cái này thật là thiên tài, có thể chế tạo ra một thứ máy nhỏ xíu trực tiếp liên kết với thần kinh ngươi, khi cần thiết hắn có thể khống chế toàn bộ cơ thể ngươi.”
Cuối cùng y kụp một thứ gì đó màu đỏ rất nhỏ lên, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ nói: “…Hỗn đản, cái khó lấy ra nhất chính là nó. Biết nó là cái gì không? Thuốc nổ cỡ nhỏ loại cực mạnh, chỉ cần dẫn nổ, uy lực của nó có thể khiến thân thể ngươi biến thành những mảnh vụn. Hừ, cái thứ này còn được đặt trên tâm tạng ngươi, hại lão tử chút nữa thì bó tay. Hừ, hừ, ha ha…ha ha ha ha…ta là thiên tài, ta là thiên tài, trên thế giới này chẳng có chuyện gì làm khó được ta, ta là thiên tài, ha ha ha ha…”
Kẻ điên đột nhiên ngẩng đầu lên cười lớn, nhưng Mười Một chẳng có tâm tình mà quan tâm đến chuyện y có điên hay không nữa, lúc này trong lòng hắn tràn ngập sự kinh hãi. Trong người hắn thật sự có mấy thứ này sao? Tại sao? Là ai để vào?
Nhục thể của Mười Một chẳng có cách nào vận động, căn bản chẳng có cách cúi đầu xuống nhìn thân thể mình, đương nhiên cũng chẳng thể nhìn thấy mấy cái lỗ mà gã điên kia tạo ra trên thân thể hắn.
Nếu lời của kẻ điên đó là thận, trong thân thể hắn thật sự có mấy thứ đó, như vật khả năng duy nhất là “Ma Quỷ” đã đặt vào. Mười Một nghĩ đến thời gian một năm mình ở trong khoa nghiên cứu kia, mồ hôi lạnh không khỏi chảy ra dòng dòng.
Khoa nghiên cứu, bọn họ rút cục đã làm cái gì?
Cười lên một hồi, gã điên dần dần dừng lại, y quay đầu qua nhìn Mười Một nói: “Tiểu tử, ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn. Bất quá ta đối với thân thể của ngươi rất hiếu kì, trong cơ thể ngươi có một loại năng lượng, ta chỉ có thể biết được sự tồn tại của nó, nhưng lại chẳng thể tìm nổi vị trí cụ thể. Còn nữa, thân thể của ngươi rõ ràng đã từng được cải tạo, bất luận là phản ứng của thần kinh, cơ nhực, thậm chí cả những tế bào, tất cả đều đạt đến cực hạn của thân thể loài người. Tiểu gia hỏa, ngươi rút cục là ai?”
Mười Một sững sờ mà nhìn y.
Gã điên dụng lực vỗ vỗ vào đầu mình, khuôn mặt lộ ra vẻ tự giễu mà lắc lắc đầu, tiếp đó xoay người đi đến cạnh chiếc tủ, từ trong chiếc tủ lấy ra một chiếc bình nhỏ, bên trong có chứa dầydichj thể màu xanh đen. Dùng một chiếc xi lanh hút lấy nửa ống rồi trở lại bên cạnh Mười Một, cắm đầu kim vào cổ Mười Một, tiếp đó truyền dịch thể màu xanh đen kia vào trong người hắn.
Tiếp đó gã điên vứt cái ống tiêm sang một bên, chậm rãi lui lại, đôi mắt chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, miệng thầm đếm: “Mười, chín…bốn…hai, một. Được rồi, ngươi có thể nói được rồi.”
“Ông là ai?” Mười Một đột nhiên phát hiện mình không ngờ thật sự có thể nói được rồi, hắn thử động động cánh tay, nhưng trừ nói chuyện ra, hắn vẫn chẳng thể khống chế được thân thể mình, phảng phất như thân thể này chẳng thuộc về hắn nữa vậy.
“Ta?” Gã điên sờ lên mái tóc đã bạc trắng của mình, thần sắc có chút mê mang nói: “Ta là ai? Kỳ quái, sao ta lại chẳng nhớ được tên của mình nhỉ?”
Mười Một hừ lạnh nói: “Ngươi thật là một kẻ điên.”
“Kẻ điên. Ha ha, không tồi, ta chính là kẻ điên. Ngươi gọi ta là tiến sĩ điên là được rồi, ha ha ha ha, ta thích.”
Mười Một chẳng rỗi hơi mà lằng nhằng với y, hắn hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là nhà ta.”
“Nhà ngươi ở đâu?”
Ngón tay của tiến sĩ điên chỉ xuống mắt đất, nhãn thân mang theo vẻ ngây ngốc nói: “Nhà ta ở đây.”
“…” Mười Một chẳng nói gì được nữa. Hắn đổi chủ đề: “Tại sao ta lại ở đây?”
“Ồ…tại sao?” Mắt tiến sĩ điên nhìn lên trần nhà, ngón tay thì vuốt vuốt cằm, suy nghĩ một hồi, y đột nhiên vỗ tay nói: “Ai, ta nhớ ra rồi. Hình như là khi ta đi ra ngoài mua đồ, trên đường nhìn thấy chiếc xe của ngươi va vào một cái cây. Tiểu tử, vận khí của ngươi tốt thật đó, nếu đổi lại là kẻ khác thì ta đã chẳng thèm quan tâm đến chuyện hắn sống hay chết. Bất quá, lúc đó nhìn thấy trên thân thể ngươi lúc thì lạnh ngắt, lúc thì lại nóng bừng, ta nhất thời hiếu kì nên mới đem ngươi về đây.”
Mười Một lại hỏi: “Ta đã ở đây bao lâu rồi?”
“Bao lâu?” Tiến sĩ điên lại một lần nữa trầm tư, sau một hồi lâu mới khổ não nói: “Ta cũng chẳng nhớ rõ, hình như gần một năm rồi.”
“Một năm?” Mười Một hít một hơi lạnh, bản thân không ngờ đã không động đậy ở đây suốt một năm? Lần trước ở trong khoa nghiên cứu đã vậy, bây giờ cũng lại thế.
Tiến sĩ điên lắc lắc đầu nói: “Tiểu tử, đến lượt ta hỏi ngươi rồi, ngươi là ai?”
Mười Một nhìn y rồi lạnh nhạt nói: “Mười Một!”
“Chức nghiệp?”
“…Sát thủ!”
“Ồ!” Tiến sĩ điên điểm đầu nói: “Thì ra là một sát thủ, thảm nào tố chất thân thể lại tốt như vậy. Ai, thân thể của ngươi rút cục là có chuyện gì vậy? Có phải đã từng bị người ta cải tạo không?”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Ta không biết.”
Tiến sĩ điên gật đầu tin tưởng nói: “Chắc là trong lúc ngươi không biết gì, có kẻ đã cải tạo thân thể ngươi. Nói như vậy ngươi cũng không biết trong thân thể mình có nhiều thứ linh tinh như vậy?”
“Không biết.”
“Nguồn năng lượng kì quái trong thân thể ngươi là cái gì vậy?”
“Không biết.”
Tiến sĩ điên đột nhiên tức giận hét lên: “Cái gì cũng không biết, chẳng lẽ ta phải đem thân thể ngươi cắt ra thành từng mảnh nhỏ thì mới biết được?”
Mười Một liếc nhìn y một cái rồi lạnh nhạt nói: “Ta không biết.”
Tiến sĩ điên tức giận vô cùng, hai tay không ngừng gãi đầu, miệng lẩm bẩm: “Không biết…không biết…”
Mười Một khẽ thở ra một hơi, người này thật đúng là một tên điên, một tên điên hết thuốc chữa.
Tiến sĩ điên tựa như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, y mau chóng bước đến bên cỗ máy kia, lấy chiếc đồng hồ đeo tay đến và hỏi: “Cái thứ này là do ai làm?”
Mười Một lộ ra thần sắc kinh ngạc hỏi: “Là ông lấy xuống?”
Tiến sĩ điên đắc ý nói: “Vớ vẩn, ta là thiên tài vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại. Cái thứ này tuy được chế tạo rất tinh xảo, có lắp thiết bị đo nhịp tim và có thể tự phát nổ, bất quá đối với ta mà nói thì chẳng có vị gì. Ai, tiểu gia hỏa, đừng chuyển đề tài, mai nói cho ta biết là ai làm đi?”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Ma Quỷ.”
“Ma Quỷ?” Tiến sĩ điên sững sờ nói: “Có nhà khoa học nào mang tên này sao?”
“Có người tên là tên điên như ông, sao người khác lại không thể tên là Ma Quỷ?”
Tiến sĩ điên tựa hồ rất mãn ý với sự giải thích của Mười Một, y thoải mái cười lớn nói: “Không sai không sai, tại sao không thể tên là Ma Quỷ. Ha ha. Ồ, tên gia hỏa đó cũng là một thiên tài, như, không ngờ có thể làm ra được thứ tinh xảo đến thế này, bất quá ta còn thiên tài hơn hắn ta một chút. Ha ha…ách…vậy mấy thứ đồ nho nhỏ trong người ngươi đều là do tiến sĩ Ma Quỷ làm ra?”
“Có thể thế.”
Tiến sĩ điên điểm đầu nói: “Mẹ, lão tử sẽ liều với hắn. Hắn làm cái gì, lão tử sẽ phá hoại cái đó. Ha ha, đấu với ta nào.”
“Ây.” Mười Một kêu lên.
Tiến sĩ điên nhìn trái nhìn phải, thấy Mười Một đang nhìn mình, y chỉ vào mũi mình hỏi: “Ngươi gọi ta?”
“Nơi này trừ ông ra còn có ai nữa không?”
Tiến sĩ điên lắc lắc đầu nói: “Không.”
Mười Một có chút tức giận nói: “Vậy trừ gọi ông ra, ta còn có thể gọi ai nữa đây?”
“Không có ai.” Tiên sĩ điên lắc lắc đầu, sau đó lại điểm điểm đầu nói: “Trừ gọi ta ra, thật sự chẳng có ai để ngươi gọi nữa.”
“Có thể làm thân thể ta hoạt động trở lại không?”
Tiến sĩ điên lắc đầu nói: “Bây giờ vẫn chưa được, ngươi đã rất lâu không động đậy rồi, cơ nhục đã có chút khô héo, nếu đột nhiên hoạt động thì cơ nhục sẽ bị tổn thương. Ách…ta tiêm cho ngươi một mũi để làm giãn cơ nhục ra nhé.”
“Đó là cái gì vậy?”
Tiến sĩ điên chẳng để ý đến Mười Một, y trở lại bên chiếc tủ, lấy ra một chiếc bình nhỏ, bên trong chứa một dịch thể màu xanh, hút ra đầy một ống tiêm, sau đó truyền hết vào người Mười Một.
Khi giọt dịch thể màu xanh cuối cùng được truyền vào, da thịt của Mười Một bắt đầu có những biến hóa kịch liệt, sau đó hắn dần nhắm mắt lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.