Quyển 9 - Chương 389: “Trảm Nguyệt” xuất thế (Thượng)
Khát Trí
06/04/2013
Thiên Lang phong là ngọn núi cao nhất trong tám ngọn núi vây xung quanh Trúc Hải thôn, đồng thời cũng là nơi duy nhất có thông đạo để đi ra thế giới bên ngoài.
Trúc Hải thôn là một tiểu sơn thôn nằm giữa núi non bao la trùng điệp, hướng về phía cuối của bảy ngọn núi còn lại mà đi thì chỉ sẽ tới rừng rậm trải dài vô tận, vươn dài một mạch cho tới tận một dãy Đại Hưng An Lĩnh. Chỉ có theo hướng Thiên Lang Phong mà đi mới có thể trong thời gian ngắn nhất đi đến thị trấn gần nhất.
Thiên Lang Phong cũng là ngọn núi có phong đẹp nhất trong tám ngọn núi, cái khác không nói, phụ cận núi có thác nước thiên nhiên lớn nhất nơi đây, được nhân dân bản xứ gọi là Long Tiên. Ý chỉ mấy phiến núi nói xung quanh là thân rồng, mà Thiên Lang phong chính là đầu rồng, thác nước Long Tiên bắt đầu từng long khẩu chảy ra chính là nước do rồng phun ra. Theo phong thủy mà nói, đây là một ngọn núi tuyệt hảo, nhất là vị trí của Trúc Hải Thôn chính là được cự long này bảo vệ ở bên trong, cũng không biết năm đó Lục Trường Minh sao có thể đên được nơi này.
“Nhanh lên, phía trước là tới rồi.” Lão giả quay đầu lại, nhìn Mười Một không nhanh không chạm đi theo y, đối với thể chất của Mười thập phần hài lòng.
Đừng nghĩ rằng Thiên Long Phong gần thôn, với cước lực của hai người này, từ lúc trời mới chạng vạng đã xuất phát cho đến giữa chưa vẫn chưa tới, vậy lộ trình có xa lắm không. Hơn nữa còn có sơn đạo rất khó đi, thể chất mà kém một chút có lẽ sớm không chịu nổi rồi.
Hai người đi thể chừng nửa giờ nữa thì tới chân núi, trong mắt hiện mấy gian phòng nhỏ xây bằng đá. Mấy gian phòng nhỏ này nằm giữa một mảng rừng trúc, phía trước có một hồ nước lớn, hồ nước này chính là do thác nước Long Tiên đổ xuống mà hình thành. Hiện lưu lượng thay đổi gũng không nhiều lắm mà ở xa vẫn có thể nghe được tiếng nước đổ “ầm ầm”. Nếu đổi lại là tháng sáu, tháng bảy khi mà lưu lượng nước lớn nhất không biết khí thế kia sẽ như thế nào đây.
Cũng không biết bọn họ vì cái gì mà xây dựng phòng ở nơi đây, chẳng lẽ bọn họ không sợ ồn ào hay sao chứ?
Bên ngoài phòng óc có mây tiểu hài tử đang chơi đùa, từ xa nhìn thấy lão giả và Mười Một đi tới, mấy tiểu hài tử nhảy cẫng lên, cao giọng gọi: “Gia gia …..”
“Thúc gia gia…”
Lão giả trên mặt lộ ra nụ cười từ ái. Chờ tiểu hài tử đến gần mới nói: “Đừng làm nũng, không thấy có khách nhân tới sao?
Mấy tiểu hài tử lúc này mới dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát Mười Moojt, hiển nhiên bọn chúng chưa gặp qua người này.
Lão giả cùng bọn nhỏ nói vài câu rồi bảo bọn chúng đi chơi, sau đó tiếp tục hướng về mấy gian phòng bằng đá đi tới. Vừa đi vừa nói: ”Đây là nơi Hoàng sư thúc ở, sư thúc thân thể không được tốt cho nên do ta và một vị sư huynh khác hai người thay nhau chiếu cố cho ông ấy. Dừng lại một chút lại nói: “Sư thúc không thích ở lại trong thôn, bảo do chúng hậu bối đều mỗi ngày đến gõ cửa làm phiền. Ai, chúng ta nghe ông ấy nói vậy, nên để ông ấy dời đến đây ở. Có điều ở đây lâu cũng cảm thấy nơi này rất tốt, so với ở trong thôn thì thanh tĩnh hơn rất nhiều.”
Mười Một liếc mắt nhìn sang lão giả, nhưng lại không nói gì thêm.
Đang khi nói chuyện, hai người đi bên ngoài một gian nhà đá. Mười Một giờ mới để ý thấy các gian nhà ở đây đều không có cửa, ở ví trí cửa đều chỉ treo một tấm rèm coi như cánh cửa.
Lão giả đứng ở cửa, vừa định lên tiếng thì từ bên trong vang lên một âm thanh già nua: “Vào đi!”
“Vâng, sư thúc.” Lão giả tách rèm ra đi vào, Mười Một cũng theo sát phía sau.
Phòng bên trong cũng không lớn, bài trí rất đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái bồn cầu cùng một tủ gỗ lớn như là chỗ để quần áo. Lúc này trên giường có một người nửa nằm nửa ngồi, quần áo phần thân trên thẳng tắp ngồi trên giường, nhưng hai chân lại vẫn để trong chăn.
Khi Mười Một đến thì đầu tiên cảm giác được một luồng quang mang sắc bén đánh vào mặt mình, khi y nhìn lại trên giường, lại không cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn vừa rồi nữa. Trong mắt y, chỉ có một lão nhân mặt mũi gầy gò vàng bủng, thần thái thảm hại, nhìn như sắp về với đất. Đôi mắt của lão nhân này cũng không có thần khí, hệt như một cái lỗ đen ngòm, có chút màu đen ảm đạm. Nhưng Mười Một biết, lão nhân này đã thu liễm phong mang, nếu không vừa rồi y sẽ không cảm giác được ánh mắt sắc bén đó nhìn chăm chăm vào mình.
Lão nhân đánh giá Mười Một, Mười Môt nhìn lại lão, hai người lúc đó đều không nói gì, cả lão giả kia cũng cung kính đứng một bên không lên tiếng.
Cả nửa ngày sau, lão nhân mới lên tiếng hỏi: “Ngươi đúng là Sở Nguyên?”
“Ừm.” Mười Một trả lời.
Lão nhân cười cười nói: “Chuyện của ngươi, ta nghe đại sư huynh kể lại cũng biết rồi. Đại sư huynh tính vốn định nhờ bát sư huynh, nhưng là y không biết bát sư huynh sớm đã qua đời. À, đại sư huynh y có khỏe không?”
“Tốt.”
Lão nhân thở dài nói: “Tính ra thì chúng ta cũng đã sáu mươi năm chưa có gặp mặt, người cùng bối phận như chúng ta giờ cũng chỉ còn lại có đại sư huynh, lão tứ cùng ta ba người.
Có thể là người già rồi, đầu óc không còn minh mẫn nữa, lão nhân nói mấy câu này xong lại ngơ ngác ngồi ở trên giường không biết là suy nghĩ cái gì, trong phòng chỉ còn lại một mảng yên lặng.
Thật lâu sau, lão nhân mới ngẩng đầu lên nói: “Tiểu Đông, ngươi về trước đi.”
Tiểu Đông là chỉ lão giả dẫn Mười Một tới đây, vốn lão họ Đông.
Mã Đông lên tiếng hỏi lại: “Sư thúc, sư huynh không ở đây à?”
“Hắn lên núi hái thuốc cho ta rồi.”
“Vâng, con đi trước…” Mã Đông liếc mắt nhìn Mười Một, xoay người vén rèm rời khòi.
Lão nhân nói: “Ngồi đi.” Nói là ngồi nhưng trong phòng lại không có chỗ nào để ngồi, có chăng thì cũng là tại trên giường.
Mười Một nhàn nhạt nói: “Không cần, ta đứng.”
Lão nhân cũng không kiên trì hỏi: “Nói ta biết ngươi làm sao quen được đại sư huynh?”
Mười Một hỏi lại: “Ông ấy chưa nói?”
Lão nhân lắc đầu.
“Vậy ta cũng sẽ không nói.”
Lão nhân cũng không để ý, cười cười nói: “Không sao, chỉ là ta tò mò thôi. Đại sư huynh tính tình cổ quái, từ nhỏ không có thân cận với ai, chỉ một thân một mình cả ngày luyện kiếm. Y cả đời này chưa từng thu đồ đệ, đừng nói đồ đệ mà ngay cả con cái cũng chưa từng dạy dỗ ngày nào. Sau khi nghe chuyện của ngươi, ta thực rất tò mò, ông ấy có phải là già rồi đổi tính, quyết định thu truyền nhân hay không. Lần trước ta để Tiểu Đông xuống núi gặp ngươi, y trở về nói cho ta biết công phu, chiêu số của ngươi, ta mới biết được đại sư huynh cũng không dạy ngươi. Khó trách y lại nhờ chúng ta dạy ngươi thành tài. Ta vẫn kỳ quái, ngươi là đồ đệ của y, sao lại không dạy ngươi chứ?
Mười Một hỏi: “Trong thư ông ấy nói gì?”
“Không có gì, phần lớn là kể lại chuyện của ngươi, còn nói ngươi bị thương rất nặng, đưa tới đây để tĩnh dưỡng, bảo trụ tính mạng, nhờ chúng ta thay y truyền thụ võ nghệ cho ngươi.”
“Vũ kĩ của các ông không thích hợp với ta.”
“Ta biết. Đại sư huynh cũng biết.” Lão nhân gật đầu nói: “Trong thư y cũng có nói qua, ngươi luyện chính là nội công tâm pháp của Long gia. Công phu của Long gia lấy cương mãnh làm chủ, cùng với công phu Thiếu Lâm có nhiều điểm tương đồng, cùng Kiếm tông chúng ta lại khác biết rất nhiều. Nhưng trong thư đại sư huynh có nói, y cũng đã luyện công phu của Long gia…”
Nói đến đây, trên mặt lão nhân lộ ra nét cười khổ: “Đại sư huynh quả nhiên là một người mê võ, cả điều tối kỵ của võ học cũng không quan tâm.”
Ở điểm này, cũng chỉ có Mười Một mới biết được, là do một thân công phu của Lục Dương bị phế, mới chuyển qua luyện công pháp của Long gia . Nếu không y cũng không có làm vậy. Đệ đệ của Lục Dương là Lục Thanh đúng là truyền nhân Kiếm tông, rất rõ ràng lộ tuyến vận hành nội công của kiếm tông, y khóa xương tỳ bà của Lục Dương, lại cắt vài cân mạch vận khí trọng yếu, khiến cho nội kính không thể vận hành, một thân công lực vì thế mà bị phế hết.
Cả đời vất vả tu luyện lại bị hủy bởi đệ đệ mình, cũng khó trách Lục Dương đối với Lục Thanh hận thấu xương.
Ngừng một lúc lâu, lão nhân mới nói tiếp: “Đại sư huynh nói công phu Long gia quả thật có chỗ độc đáo. Ưu thế lớn là bạo kình. Dùng sự bộc phát của khí kình trong nháy mắt sinh ra lực phá hoại thật lớn. Đó là ưu điểm lớn nhất của công phu Long gia. Đại sư huynh cho rằng môn công phu này thực rất thích hợp với ngươi nên không muốn ngươi chuyển sang học nội công của Kiếm tông chúng ta.”
Mười Một ngắt lời hỏi: “Vậy sao ông còn nói ông ấy nhờ các ông dạy ta vũ kỹ là sao?”
“Là võ nghệ, không phải vũ kỹ.” Lão nhân cười cười, cải chính lại: “Hai cái này không giống nhau, kỹ là kỹ xảo, rất là đa dạng, trong đó bao gồm cả vũ kỹ. Kỳ thật ý đại sư cũng không phải bảo chúng ta dạy ngươi võ công Kiếm tông mà truyền thụ cho ngươi một loại thân pháp trong Ngự Kiếm quyết, Nguyệt Vũ bộ.”
“Nguyệt Vũ bộ.”
“Đúng vậy, Nguyệt Vũ bộ kỳ thật không phải là do tổ sư chúng ta sáng tạo ra, nó vốn là xuất phát từ đạo gia, bộ pháp tiêu dao, nhẹ nhàng tiêu sái, sau này tổ sư Kiếm tông Trường Minh Công mới tiến hành cải thiện, dung nhập bộ pháp này vào kiếm chiêu, sáng chế ra Ngự Kiếm quyết. Bất quá bộ pháp này nguyên vốn là cùng với kiếm chiêu mới có thể phát huy huy, chỉ bộ pháp thì không có uy lực gì cả. Đại sư huynh không hổ là kỳ tài của Kiếm tông, y dựa theo bộ pháp này trong kiếm chiếu tách ra, cải thiện để chúng ta truyền lại cho ngươi. Mấy cái này mặc dù là trong thư đại sư huynh giảng giải rất kỹ càng nhưng ta tư chất có hạn, mất một tháng thời gian mới có thể ngộ ra. Cho nên bây giờ mới cho Tiểu Đông gọi ngươi lên núi, đây vốn là thân pháp do Đại sư huynh vì ngươi mà sáng tạo ra.”
Mười Một không ra vẻ hứng thú, bình tĩnh hỏi: “Nguyệt Vũ bộ là thân pháp ư?”
Lõa nhân nghĩ nghĩ một chút, hô lên: “Tiểu Đông, ngươi vào đây một chút.”
Rõ ràng Mã Đông không có rời đi mà vẫn canh ở ngoài cửa phòng, lão nhân vừa gọi, y liền vén rèm cửa một lần nữa tiến vào nói: “Sư thúc.”
“Ngươi diễn một lần bộ Ngự Kiếm quyết, cho Sở Nguyên quan sát.”
“Vâng.” Mã Đông không có thắc mắc gì, hướng về phía Mười Một nói: “Theo ta.”
Hai người đi đến ngoài phòng, Mã Đông trước tiến vào một gian phòng khác lấy ra một thanh kiếm, sau đó nói: “Xem cho kĩ đây.”
Chỉ là trường kiếm trong tay Mã Đông đột nhiên uống vòng quanh tay y, sau khi kiếm cùng tay tách ra, thật khó tin là nó vẫn lơ lửng trong hư không. Mã Đông thân pháp nhẹ di chuyển vòng quanh, thanh kiếm vẫn bay lượn xung quanh thân y, rất ít khi thấy Mã Đông lấy tay khống chế kiếm, giống như có một bàn tay vô hình đang điều khiển thanh kiếm này vậy. Mã Đông ở giữa sân vẫn tiếp tục biểu diễn, nếu trước mặt y có một địch nhân, đối với kiếm chiêu này cũng không thể chống đỡ. Phải ngăn cản song chưởng không ngừng đánh ra, đồng thời phải luôn đề phòng thanh kiếm không biết sẽ vào thời khắc nào góc độ nào sẽ bất ngờ đánh tới.
Ngự Kiếm quyết? Đây là một trong tam đại tuyệt chiêu của kiếm tông Ngự Kiếm quyết? Dĩ nhân ngự kiếm, kiếm tùy nhân vũ, thiên hạ lại có loại công phu thần kỳ như vậy sao, người sáng chế ra công phu này thật không hổ danh là thiên tài trong thiên tài.
Chỉ là Mười Một rất nhanh chú ý tới, thanh kiếm kỳ thật không phải là tự do bản thân nó vũ động, ngược lại là vẫn do Mã Đông điều khiển, chỉ là kiếm chiêu cùng bộ pháp phối hợp một cách hoàn mĩ, mỗi một lần khi kiếm thế đi hết, y lại bước một bước đến kiếm chiêu sau trước, để thanh kiếm xoay tròn một vòng sinh ra lực mới tiếp tục xuất chiêu.
Mười Một xem đến tâm thần lĩnh hội, bộ kiếm pháp Mã Đông biểu diễn đã kết thúc. Lúc này bên cạnh mới vang lên những tiếng kêu kinh ngạc vàhoan hô. Nguyên lai chẳng biết khi nào, sư huynh đệ của Mã Đông cùng gia quyến y đã tới xung quanh quan sát.
Mã Đông thu kiếm rồi hỏi: “Thấy rõ rồi chứ?”
Mười Một gật đầu, xoay người đi vào trong phòng của lão nhân.
Vừa vén rèm lên, lão nhân đã hỏi: “Có thấy được gì không?
Mười Một bình tĩnh nói: “Bộ pháp.”
Lão nhân rất vừa lòng gật đầu nói: “Cũng được, lần đầu tiên nhìn mà có thể thấu được sự ảo diệu trong đó. Ngự Kiếm quyết tối trọng yếu nhất chính là bộ pháp, tiếp theo chính là Loa Toàn khí kình. Tổ sư Trường Mình Công xuất thân phái Võ Đang, Võ Đang vốn là nhờ vào Thái cực mà nổi danh. Thái Cực nội kình trong có Kim Ti Loa Toàn kình, tác động sẽ khiến cho đối thủ không thể tự chủ động biến chiêu mà thành bị động biến chiêu.”
Mười Một gật đầu, môn công phu Thái Cực Loa Toàn kình này quả thật tồn tại, y cũng từng kiến thức qua. Loa Toàn kình tựa như có rất nhiều sợi tơ nhện to lớn, người công kích nó sẽ giống như đâm đầu vào lưới nhện, một khi hại tay hợp lại với nhau thì sẽ bị đám tơ đó bám chặt không tha.
Lão nhân tiếp tục nói: “Ngự Kiếm quyết về nguyên lý đúng là như thế, dùng Loa Toàn kình không chế tốt thế kiếm, mỗi một lần hết kiếm chiêu lại phối hợp với thân pháp một bước hồi kiếm, một lần nữa cho kiếm sức sống, cho nên thoạt nhìn kiếm tựa như có tính mạng, không thể khống chế mà tự động công kích,”
“Vậy bộ pháp có tác dụng gì?”
Lão nhân cười cười nói: “Ngươi có phát hiện bộ pháp của Tiểu Đông kỳ quái chỗ nào không?”
Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhẹ, nhanh.”
“Không sai, đúng là khinh cùng khoái, linh hoạt đa biến, thoạt nhìn giống như là khiêu vũ, vì vậy mới gọi là Nguyệt Vũ. Nguyệt Vũ bộ vốn là trông vào kiếm chiêu mà sáng tạo ra, không có kiếm chiêu thì Nguyệt Vũ bộ hoàn toàn mất đi ý nghĩa của nó. Nhưng đại sư huynh lại có thể làm nên kì tích, từ những biến hóa trong Nguyệt Vũ bộ tách ra bộ thân pháp này. Đáng tiếc ta không thể xuống giường, không thể đích thân dạy ngươi. Có điều một tháng này Tiểu Đông sẽ theo ta học bộ thân pháp này, cũng có không ít lĩnh ngộ, ta sẽ để nó đến dạy ngươi, ngươi cứ ở bên cạnh mà xem.
Dừng lại hồi lâu, lão nhân mới nói: “Đây là thân pháp đại sư huynh khó nhọc lắm mới nghĩ ra, người cần phải học cho thật tốt, đừng uổng phí công sức của đại sư huynh.”
“Ừm.”Mười Một hỏi: “Khi nào thì bắt đầu?”
“Hôm nay đi, kể từ hôm nay, mỗi ngày ngươi phải dậy khi sáng sớm gà gáy, đứng tấn trước giường ba canh giờ. Ăn điểm tâm xong thì đến Long Tiên thác, lấy thạch bản nâng ở trên đầu , đứng ở đó mặc cho nước đổ xuống đến giữa trưa, từ chiều đến tối mới học Nguyệt Vũ bộ. Trăng lên cao mới nghỉ ngơi. Không cần nhìn ta như vậy, những cái này đều là phương pháp huấn luyện của đại sư huynh, y nói ngươi căn cơ hạ bàn quá kém, sợ không phối hợp tốt được với Nguyệt Vũ bộ, cần phải nâng cao căn cơ.”
“Rõ rồi.” mười Một thản nhiên nói: “Cần luyện trong bao lâu?”
“Tùy theo sự tiến bộ của ngươi, nhanh thì có thể vài tháng, chậm thì có thể mấy năm, cũng có thể mất mấy năm mà cũng không học thành.”
“Tốt.” Mười Một gật đầu nói: “Nguyệt Vũ bộ, ta học.”
Trúc Hải thôn là một tiểu sơn thôn nằm giữa núi non bao la trùng điệp, hướng về phía cuối của bảy ngọn núi còn lại mà đi thì chỉ sẽ tới rừng rậm trải dài vô tận, vươn dài một mạch cho tới tận một dãy Đại Hưng An Lĩnh. Chỉ có theo hướng Thiên Lang Phong mà đi mới có thể trong thời gian ngắn nhất đi đến thị trấn gần nhất.
Thiên Lang Phong cũng là ngọn núi có phong đẹp nhất trong tám ngọn núi, cái khác không nói, phụ cận núi có thác nước thiên nhiên lớn nhất nơi đây, được nhân dân bản xứ gọi là Long Tiên. Ý chỉ mấy phiến núi nói xung quanh là thân rồng, mà Thiên Lang phong chính là đầu rồng, thác nước Long Tiên bắt đầu từng long khẩu chảy ra chính là nước do rồng phun ra. Theo phong thủy mà nói, đây là một ngọn núi tuyệt hảo, nhất là vị trí của Trúc Hải Thôn chính là được cự long này bảo vệ ở bên trong, cũng không biết năm đó Lục Trường Minh sao có thể đên được nơi này.
“Nhanh lên, phía trước là tới rồi.” Lão giả quay đầu lại, nhìn Mười Một không nhanh không chạm đi theo y, đối với thể chất của Mười thập phần hài lòng.
Đừng nghĩ rằng Thiên Long Phong gần thôn, với cước lực của hai người này, từ lúc trời mới chạng vạng đã xuất phát cho đến giữa chưa vẫn chưa tới, vậy lộ trình có xa lắm không. Hơn nữa còn có sơn đạo rất khó đi, thể chất mà kém một chút có lẽ sớm không chịu nổi rồi.
Hai người đi thể chừng nửa giờ nữa thì tới chân núi, trong mắt hiện mấy gian phòng nhỏ xây bằng đá. Mấy gian phòng nhỏ này nằm giữa một mảng rừng trúc, phía trước có một hồ nước lớn, hồ nước này chính là do thác nước Long Tiên đổ xuống mà hình thành. Hiện lưu lượng thay đổi gũng không nhiều lắm mà ở xa vẫn có thể nghe được tiếng nước đổ “ầm ầm”. Nếu đổi lại là tháng sáu, tháng bảy khi mà lưu lượng nước lớn nhất không biết khí thế kia sẽ như thế nào đây.
Cũng không biết bọn họ vì cái gì mà xây dựng phòng ở nơi đây, chẳng lẽ bọn họ không sợ ồn ào hay sao chứ?
Bên ngoài phòng óc có mây tiểu hài tử đang chơi đùa, từ xa nhìn thấy lão giả và Mười Một đi tới, mấy tiểu hài tử nhảy cẫng lên, cao giọng gọi: “Gia gia …..”
“Thúc gia gia…”
Lão giả trên mặt lộ ra nụ cười từ ái. Chờ tiểu hài tử đến gần mới nói: “Đừng làm nũng, không thấy có khách nhân tới sao?
Mấy tiểu hài tử lúc này mới dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát Mười Moojt, hiển nhiên bọn chúng chưa gặp qua người này.
Lão giả cùng bọn nhỏ nói vài câu rồi bảo bọn chúng đi chơi, sau đó tiếp tục hướng về mấy gian phòng bằng đá đi tới. Vừa đi vừa nói: ”Đây là nơi Hoàng sư thúc ở, sư thúc thân thể không được tốt cho nên do ta và một vị sư huynh khác hai người thay nhau chiếu cố cho ông ấy. Dừng lại một chút lại nói: “Sư thúc không thích ở lại trong thôn, bảo do chúng hậu bối đều mỗi ngày đến gõ cửa làm phiền. Ai, chúng ta nghe ông ấy nói vậy, nên để ông ấy dời đến đây ở. Có điều ở đây lâu cũng cảm thấy nơi này rất tốt, so với ở trong thôn thì thanh tĩnh hơn rất nhiều.”
Mười Một liếc mắt nhìn sang lão giả, nhưng lại không nói gì thêm.
Đang khi nói chuyện, hai người đi bên ngoài một gian nhà đá. Mười Một giờ mới để ý thấy các gian nhà ở đây đều không có cửa, ở ví trí cửa đều chỉ treo một tấm rèm coi như cánh cửa.
Lão giả đứng ở cửa, vừa định lên tiếng thì từ bên trong vang lên một âm thanh già nua: “Vào đi!”
“Vâng, sư thúc.” Lão giả tách rèm ra đi vào, Mười Một cũng theo sát phía sau.
Phòng bên trong cũng không lớn, bài trí rất đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái bồn cầu cùng một tủ gỗ lớn như là chỗ để quần áo. Lúc này trên giường có một người nửa nằm nửa ngồi, quần áo phần thân trên thẳng tắp ngồi trên giường, nhưng hai chân lại vẫn để trong chăn.
Khi Mười Một đến thì đầu tiên cảm giác được một luồng quang mang sắc bén đánh vào mặt mình, khi y nhìn lại trên giường, lại không cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn vừa rồi nữa. Trong mắt y, chỉ có một lão nhân mặt mũi gầy gò vàng bủng, thần thái thảm hại, nhìn như sắp về với đất. Đôi mắt của lão nhân này cũng không có thần khí, hệt như một cái lỗ đen ngòm, có chút màu đen ảm đạm. Nhưng Mười Một biết, lão nhân này đã thu liễm phong mang, nếu không vừa rồi y sẽ không cảm giác được ánh mắt sắc bén đó nhìn chăm chăm vào mình.
Lão nhân đánh giá Mười Một, Mười Môt nhìn lại lão, hai người lúc đó đều không nói gì, cả lão giả kia cũng cung kính đứng một bên không lên tiếng.
Cả nửa ngày sau, lão nhân mới lên tiếng hỏi: “Ngươi đúng là Sở Nguyên?”
“Ừm.” Mười Một trả lời.
Lão nhân cười cười nói: “Chuyện của ngươi, ta nghe đại sư huynh kể lại cũng biết rồi. Đại sư huynh tính vốn định nhờ bát sư huynh, nhưng là y không biết bát sư huynh sớm đã qua đời. À, đại sư huynh y có khỏe không?”
“Tốt.”
Lão nhân thở dài nói: “Tính ra thì chúng ta cũng đã sáu mươi năm chưa có gặp mặt, người cùng bối phận như chúng ta giờ cũng chỉ còn lại có đại sư huynh, lão tứ cùng ta ba người.
Có thể là người già rồi, đầu óc không còn minh mẫn nữa, lão nhân nói mấy câu này xong lại ngơ ngác ngồi ở trên giường không biết là suy nghĩ cái gì, trong phòng chỉ còn lại một mảng yên lặng.
Thật lâu sau, lão nhân mới ngẩng đầu lên nói: “Tiểu Đông, ngươi về trước đi.”
Tiểu Đông là chỉ lão giả dẫn Mười Một tới đây, vốn lão họ Đông.
Mã Đông lên tiếng hỏi lại: “Sư thúc, sư huynh không ở đây à?”
“Hắn lên núi hái thuốc cho ta rồi.”
“Vâng, con đi trước…” Mã Đông liếc mắt nhìn Mười Một, xoay người vén rèm rời khòi.
Lão nhân nói: “Ngồi đi.” Nói là ngồi nhưng trong phòng lại không có chỗ nào để ngồi, có chăng thì cũng là tại trên giường.
Mười Một nhàn nhạt nói: “Không cần, ta đứng.”
Lão nhân cũng không kiên trì hỏi: “Nói ta biết ngươi làm sao quen được đại sư huynh?”
Mười Một hỏi lại: “Ông ấy chưa nói?”
Lão nhân lắc đầu.
“Vậy ta cũng sẽ không nói.”
Lão nhân cũng không để ý, cười cười nói: “Không sao, chỉ là ta tò mò thôi. Đại sư huynh tính tình cổ quái, từ nhỏ không có thân cận với ai, chỉ một thân một mình cả ngày luyện kiếm. Y cả đời này chưa từng thu đồ đệ, đừng nói đồ đệ mà ngay cả con cái cũng chưa từng dạy dỗ ngày nào. Sau khi nghe chuyện của ngươi, ta thực rất tò mò, ông ấy có phải là già rồi đổi tính, quyết định thu truyền nhân hay không. Lần trước ta để Tiểu Đông xuống núi gặp ngươi, y trở về nói cho ta biết công phu, chiêu số của ngươi, ta mới biết được đại sư huynh cũng không dạy ngươi. Khó trách y lại nhờ chúng ta dạy ngươi thành tài. Ta vẫn kỳ quái, ngươi là đồ đệ của y, sao lại không dạy ngươi chứ?
Mười Một hỏi: “Trong thư ông ấy nói gì?”
“Không có gì, phần lớn là kể lại chuyện của ngươi, còn nói ngươi bị thương rất nặng, đưa tới đây để tĩnh dưỡng, bảo trụ tính mạng, nhờ chúng ta thay y truyền thụ võ nghệ cho ngươi.”
“Vũ kĩ của các ông không thích hợp với ta.”
“Ta biết. Đại sư huynh cũng biết.” Lão nhân gật đầu nói: “Trong thư y cũng có nói qua, ngươi luyện chính là nội công tâm pháp của Long gia. Công phu của Long gia lấy cương mãnh làm chủ, cùng với công phu Thiếu Lâm có nhiều điểm tương đồng, cùng Kiếm tông chúng ta lại khác biết rất nhiều. Nhưng trong thư đại sư huynh có nói, y cũng đã luyện công phu của Long gia…”
Nói đến đây, trên mặt lão nhân lộ ra nét cười khổ: “Đại sư huynh quả nhiên là một người mê võ, cả điều tối kỵ của võ học cũng không quan tâm.”
Ở điểm này, cũng chỉ có Mười Một mới biết được, là do một thân công phu của Lục Dương bị phế, mới chuyển qua luyện công pháp của Long gia . Nếu không y cũng không có làm vậy. Đệ đệ của Lục Dương là Lục Thanh đúng là truyền nhân Kiếm tông, rất rõ ràng lộ tuyến vận hành nội công của kiếm tông, y khóa xương tỳ bà của Lục Dương, lại cắt vài cân mạch vận khí trọng yếu, khiến cho nội kính không thể vận hành, một thân công lực vì thế mà bị phế hết.
Cả đời vất vả tu luyện lại bị hủy bởi đệ đệ mình, cũng khó trách Lục Dương đối với Lục Thanh hận thấu xương.
Ngừng một lúc lâu, lão nhân mới nói tiếp: “Đại sư huynh nói công phu Long gia quả thật có chỗ độc đáo. Ưu thế lớn là bạo kình. Dùng sự bộc phát của khí kình trong nháy mắt sinh ra lực phá hoại thật lớn. Đó là ưu điểm lớn nhất của công phu Long gia. Đại sư huynh cho rằng môn công phu này thực rất thích hợp với ngươi nên không muốn ngươi chuyển sang học nội công của Kiếm tông chúng ta.”
Mười Một ngắt lời hỏi: “Vậy sao ông còn nói ông ấy nhờ các ông dạy ta vũ kỹ là sao?”
“Là võ nghệ, không phải vũ kỹ.” Lão nhân cười cười, cải chính lại: “Hai cái này không giống nhau, kỹ là kỹ xảo, rất là đa dạng, trong đó bao gồm cả vũ kỹ. Kỳ thật ý đại sư cũng không phải bảo chúng ta dạy ngươi võ công Kiếm tông mà truyền thụ cho ngươi một loại thân pháp trong Ngự Kiếm quyết, Nguyệt Vũ bộ.”
“Nguyệt Vũ bộ.”
“Đúng vậy, Nguyệt Vũ bộ kỳ thật không phải là do tổ sư chúng ta sáng tạo ra, nó vốn là xuất phát từ đạo gia, bộ pháp tiêu dao, nhẹ nhàng tiêu sái, sau này tổ sư Kiếm tông Trường Minh Công mới tiến hành cải thiện, dung nhập bộ pháp này vào kiếm chiêu, sáng chế ra Ngự Kiếm quyết. Bất quá bộ pháp này nguyên vốn là cùng với kiếm chiêu mới có thể phát huy huy, chỉ bộ pháp thì không có uy lực gì cả. Đại sư huynh không hổ là kỳ tài của Kiếm tông, y dựa theo bộ pháp này trong kiếm chiếu tách ra, cải thiện để chúng ta truyền lại cho ngươi. Mấy cái này mặc dù là trong thư đại sư huynh giảng giải rất kỹ càng nhưng ta tư chất có hạn, mất một tháng thời gian mới có thể ngộ ra. Cho nên bây giờ mới cho Tiểu Đông gọi ngươi lên núi, đây vốn là thân pháp do Đại sư huynh vì ngươi mà sáng tạo ra.”
Mười Một không ra vẻ hứng thú, bình tĩnh hỏi: “Nguyệt Vũ bộ là thân pháp ư?”
Lõa nhân nghĩ nghĩ một chút, hô lên: “Tiểu Đông, ngươi vào đây một chút.”
Rõ ràng Mã Đông không có rời đi mà vẫn canh ở ngoài cửa phòng, lão nhân vừa gọi, y liền vén rèm cửa một lần nữa tiến vào nói: “Sư thúc.”
“Ngươi diễn một lần bộ Ngự Kiếm quyết, cho Sở Nguyên quan sát.”
“Vâng.” Mã Đông không có thắc mắc gì, hướng về phía Mười Một nói: “Theo ta.”
Hai người đi đến ngoài phòng, Mã Đông trước tiến vào một gian phòng khác lấy ra một thanh kiếm, sau đó nói: “Xem cho kĩ đây.”
Chỉ là trường kiếm trong tay Mã Đông đột nhiên uống vòng quanh tay y, sau khi kiếm cùng tay tách ra, thật khó tin là nó vẫn lơ lửng trong hư không. Mã Đông thân pháp nhẹ di chuyển vòng quanh, thanh kiếm vẫn bay lượn xung quanh thân y, rất ít khi thấy Mã Đông lấy tay khống chế kiếm, giống như có một bàn tay vô hình đang điều khiển thanh kiếm này vậy. Mã Đông ở giữa sân vẫn tiếp tục biểu diễn, nếu trước mặt y có một địch nhân, đối với kiếm chiêu này cũng không thể chống đỡ. Phải ngăn cản song chưởng không ngừng đánh ra, đồng thời phải luôn đề phòng thanh kiếm không biết sẽ vào thời khắc nào góc độ nào sẽ bất ngờ đánh tới.
Ngự Kiếm quyết? Đây là một trong tam đại tuyệt chiêu của kiếm tông Ngự Kiếm quyết? Dĩ nhân ngự kiếm, kiếm tùy nhân vũ, thiên hạ lại có loại công phu thần kỳ như vậy sao, người sáng chế ra công phu này thật không hổ danh là thiên tài trong thiên tài.
Chỉ là Mười Một rất nhanh chú ý tới, thanh kiếm kỳ thật không phải là tự do bản thân nó vũ động, ngược lại là vẫn do Mã Đông điều khiển, chỉ là kiếm chiêu cùng bộ pháp phối hợp một cách hoàn mĩ, mỗi một lần khi kiếm thế đi hết, y lại bước một bước đến kiếm chiêu sau trước, để thanh kiếm xoay tròn một vòng sinh ra lực mới tiếp tục xuất chiêu.
Mười Một xem đến tâm thần lĩnh hội, bộ kiếm pháp Mã Đông biểu diễn đã kết thúc. Lúc này bên cạnh mới vang lên những tiếng kêu kinh ngạc vàhoan hô. Nguyên lai chẳng biết khi nào, sư huynh đệ của Mã Đông cùng gia quyến y đã tới xung quanh quan sát.
Mã Đông thu kiếm rồi hỏi: “Thấy rõ rồi chứ?”
Mười Một gật đầu, xoay người đi vào trong phòng của lão nhân.
Vừa vén rèm lên, lão nhân đã hỏi: “Có thấy được gì không?
Mười Một bình tĩnh nói: “Bộ pháp.”
Lão nhân rất vừa lòng gật đầu nói: “Cũng được, lần đầu tiên nhìn mà có thể thấu được sự ảo diệu trong đó. Ngự Kiếm quyết tối trọng yếu nhất chính là bộ pháp, tiếp theo chính là Loa Toàn khí kình. Tổ sư Trường Mình Công xuất thân phái Võ Đang, Võ Đang vốn là nhờ vào Thái cực mà nổi danh. Thái Cực nội kình trong có Kim Ti Loa Toàn kình, tác động sẽ khiến cho đối thủ không thể tự chủ động biến chiêu mà thành bị động biến chiêu.”
Mười Một gật đầu, môn công phu Thái Cực Loa Toàn kình này quả thật tồn tại, y cũng từng kiến thức qua. Loa Toàn kình tựa như có rất nhiều sợi tơ nhện to lớn, người công kích nó sẽ giống như đâm đầu vào lưới nhện, một khi hại tay hợp lại với nhau thì sẽ bị đám tơ đó bám chặt không tha.
Lão nhân tiếp tục nói: “Ngự Kiếm quyết về nguyên lý đúng là như thế, dùng Loa Toàn kình không chế tốt thế kiếm, mỗi một lần hết kiếm chiêu lại phối hợp với thân pháp một bước hồi kiếm, một lần nữa cho kiếm sức sống, cho nên thoạt nhìn kiếm tựa như có tính mạng, không thể khống chế mà tự động công kích,”
“Vậy bộ pháp có tác dụng gì?”
Lão nhân cười cười nói: “Ngươi có phát hiện bộ pháp của Tiểu Đông kỳ quái chỗ nào không?”
Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhẹ, nhanh.”
“Không sai, đúng là khinh cùng khoái, linh hoạt đa biến, thoạt nhìn giống như là khiêu vũ, vì vậy mới gọi là Nguyệt Vũ. Nguyệt Vũ bộ vốn là trông vào kiếm chiêu mà sáng tạo ra, không có kiếm chiêu thì Nguyệt Vũ bộ hoàn toàn mất đi ý nghĩa của nó. Nhưng đại sư huynh lại có thể làm nên kì tích, từ những biến hóa trong Nguyệt Vũ bộ tách ra bộ thân pháp này. Đáng tiếc ta không thể xuống giường, không thể đích thân dạy ngươi. Có điều một tháng này Tiểu Đông sẽ theo ta học bộ thân pháp này, cũng có không ít lĩnh ngộ, ta sẽ để nó đến dạy ngươi, ngươi cứ ở bên cạnh mà xem.
Dừng lại hồi lâu, lão nhân mới nói: “Đây là thân pháp đại sư huynh khó nhọc lắm mới nghĩ ra, người cần phải học cho thật tốt, đừng uổng phí công sức của đại sư huynh.”
“Ừm.”Mười Một hỏi: “Khi nào thì bắt đầu?”
“Hôm nay đi, kể từ hôm nay, mỗi ngày ngươi phải dậy khi sáng sớm gà gáy, đứng tấn trước giường ba canh giờ. Ăn điểm tâm xong thì đến Long Tiên thác, lấy thạch bản nâng ở trên đầu , đứng ở đó mặc cho nước đổ xuống đến giữa trưa, từ chiều đến tối mới học Nguyệt Vũ bộ. Trăng lên cao mới nghỉ ngơi. Không cần nhìn ta như vậy, những cái này đều là phương pháp huấn luyện của đại sư huynh, y nói ngươi căn cơ hạ bàn quá kém, sợ không phối hợp tốt được với Nguyệt Vũ bộ, cần phải nâng cao căn cơ.”
“Rõ rồi.” mười Một thản nhiên nói: “Cần luyện trong bao lâu?”
“Tùy theo sự tiến bộ của ngươi, nhanh thì có thể vài tháng, chậm thì có thể mấy năm, cũng có thể mất mấy năm mà cũng không học thành.”
“Tốt.” Mười Một gật đầu nói: “Nguyệt Vũ bộ, ta học.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.