Quyển 5 - Chương 155: Trận chiến với Trùng Võng (hạ)
Khát Trí
05/04/2013
Động tác Mười Một làm cho Từ Nhược lại càng hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn ngơ ngẩn không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt. Chỉ là giương mắt, lộ ra bộ dạng đáng thương nhìn Mười Một.
- Đừng giở trò.
Mười Một thản nhiên nói:
- Muốn đi thì đi, không cần ở trước mặt ta tỏ vẻ như vậy.
Từ Nhược nháy con mắt khiếp khiếp nói:
- Ngươi đang nói cái gì?… ta, ta chỉ là định đi theo ngươi…
- Cách!
Thanh âm giật chốt bảo hiểm súng.
Từ Nhược run rẩy một chút, nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm trong tay Mười Một, nguyên bổn lộ ra vẻ mặt đáng thương chậm rãi biến thành lãnh đạm, nước mắt cũng trong nháy mắt biến mất vô tung, nàng sờ sờ sống mũi hỏi:
- Ngươi như thế nào lại biết?
- Ngươi khóc không thật. Hơn nữa…… ngươi không biết đóng kịch.
Từ Nhược thản nhiên cười cười nói:
- Hẳn là ngươi không có đồng tâm trạng với ta, hoặc là ngươi không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì?
Mười Một không có trả lời nàng, nhưng là nòng súng vẫn nhắm trước ngực nàng.
- Được.
Từ Nhược giơ hai tay lên, ý bảo mình không có ác ý, nói:
- Một lần nữa ta tự giới thiệu một chút, ta gọi là Từ Nhược, người Long quốc, nghề nghiệp là một nhà thống kê tài vụ của một công ty nhỏ, đồng thời cũng là một hacker.
Mười Một vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng, không có mở miệng. Từ Nhược tiếp tục nói:
- Nửa năm trước giới hacker “Long Trùng” đại chiến thì ta tham gia, bất quá dường như ta tại thế giới mạng đại chiến thì biểu hiện đột xuất, bị “Trùng Võng” toàn lực công kích bại lộ địa chỉ IP, kết quả đã bị bọn họ bí mật bắt đến nơi đây giúp bọn hắn làm việc. Ta nguyên bổn đã cho rằng đời này như vậy là hết rồi, các …
Nàng ta lại chỉ chỉ một cái đại bình phong phía sau nói:
- Các ngươi xông tới thì chúng ta cũng đều nhìn thấy, các ngươi giết đám tạp chủng kia bình thường chỉ biết đối chúng ta giương nanh múa vuốt, bọn họ lập tức khẩn cấp rút lui, ta cũng thừa dịp loạn núp vào. Cho đến khi ngươi tiến đến thì mới cố ý cho ngươi phát hiện. Thế nào? Ta cũng đã tự giới thiệu xong hết rồi, có phải hay không… ách, quên đi.
Từ Nhược nguyên vốn định theo Mười Một để tạo chút quan hệ, nhưng là Mười Một dường như không hề lung lạc, họng súng chậm rãi di chuyển lên trên, đã nhắm ngay trán nàng. Từ Nhược vội giơ hai tay lên, không dám nói lung tung lần nữa.
Lúc này Cuồng Triều nói:
- Sở Nguyên, động tác nhanh lên một chút. Chúng ta phải nhanh đến trước bọn chúng để khống chế “Siêu Não”.
Mười Một thản nhiên liếc Từ Nhược một cái, sau đó xoay người hướng gian phòng kia chạy đi.
Từ Nhược không biết cái tên nam nhân lãnh đạm này rốt cuộc muốn thế nào, mắt thấy hắn xoay người đào tẩu. Mới nhìn trái nhìn phải vài cái, cuối cùng cắn răng chạy theo phía sau Mười Một.
Mười Một biết Từ Nhược đã theo tới, nhưng hắn không ngăn cản nàng, vẫn thẳng tiến đến phía trước. Thông qua một cái hành lang thật dài, phía trước, lại xuất hiện một cánh cửa kim loại.
Mười Một thuần thục chạy đến bên cạnh bảng điều kiển bằng mật mã trên vách tường, nhìn kỹ một hồi rồi mở ra kiêm tra đường dây.
Từ Nhược xa xa dừng lại không dám tới gần, đợi một bên lẳng lặng nhìn Mười Một. Chỉ là nàng xem trong ánh mắt Mười Một tựa hồ lóe ra một thần thái khác thường nào đó.
- Cách!
Cửa nhẹ vang một tiếng sau đó dời sang hai bên không hề có tiếng động, lộ ra bên trong một gian đại sảnh rộng.
Đại sảnh ước có năm sáu mươi vuông. Bên trong trống rỗng, chỉ có tại vị trí trung ương đặt một khối máy móc hình trụ to lớn, mặt trên máy có một ngọn đèn màu đỏ và màu xanh biếc chợt lóe lên, tựa hồ còn đang chuyển động.
- Cái này chính là “Siêu Não”.
Từ Nhược nói:
- Nó sở hữu trí tuệ của con người, có thể tiến hành tự phân tích. Bất kỳ IP bên ngoài nào cũng đừng nghĩ phá nó, cho nên đám người Tiểu Trùng quốc này rút lui cũng không có đóng cửa nó, bọn họ đối với hệ thống phòng ngự của “Siêu Não” rất tự tin.
Mười Một không quản đến nàng trực tiếp đi tới bàn phím phía dưới "Siêu Não" nhập vào một hàng, bên trong màn hình lộ ra khoảng trống.
- Vô dụng thôi.
Từ Nhược lên tiếng nhắc nhở nói:
- Trừ phi phá hủy “Siêu Não”, nếu không công kích qua mạng căn bản là vô dụng. Hơn nữa tư liệu của nó đều chứa đựng bên trong, muốn tư liệu cũng chỉ có thể phá hủy nó rồi tìm được ổ cứng.
Mười Một từ trong bọc lấy ra một trang bị giống cổng dữ liệu, so sánh một chút sau đó rút mấy cái dây phía dưới "Siêu Não" cắm vào "cổng dữ liệu", theo sau đối với bộ đàm nói:
- Thử xem.
- Tốt.
Cuồng Triều lên tiếng.
Từ Nhược cười nhạo nói:
- Theo như ngươi nói đều không hữu dụng. “Siêu Não” là thứ công nghệ kỹ thuật và khoa học nhất Tiểu Trùng quốc. Nó đã sinh ra ý thức tự chủ hoàn mỹ, có thể so với đại não loài người, mặc dù cao nhất chỉ có hai ba tuổi trí lực, nhưng cũng cũng đủ tiến hành phân tích số liệu. Chỉ cần không có phương pháp khởi động tương ứng, nó đều phán định phi pháp xâm lấn, đến lúc đó có thể … ai?
Từ Nhược đột nhiên mở to hai mắt nhìn không có nói xong, bởi vì nàng...trước mắt chứng kiến "cổng dữ liệu" mặt trước lóe ra vài điểm hồng quang, sau đó, lại chuyển thành lục quang. Ngay sau đó, ngọn đèn mặt trước "Siêu Não" tất cả đều bắt đầu vận hành. Đây là chứng cớ cho thấy "Siêu Não" khởi động theo mệnh lệnh.
Từ Nhược có chút khó có thể tin nhìn Mười Một, nàng thật đang suy nghĩ tưởng tượng không ra. Còn có người có thể khởi động "Siêu Não". Ngay cả nàng thuộc danh sách đen của thế giới mạng bài danh thứ mười bảy cũng tự hỏi không có khả năng, chẳng lẽ tổ chức của Mười Một còn có hacker xuất sắc hơn sao?
- Có thể.
Cuồng Triều nói:
- Đã kết nối với “Siêu Não”, ta phải chặn lối ra, bất quá còn có một bộ phận nhỏ trốn ra ngoài. Sở Nguyên, các ngươi làm nhanh lên một chút, quân đội Tiểu Trùng quốc đã sớm bắt đầu chuyển động.
Mười Một vừa lấy ra một bao thuốc nổ, nhàn nhạt hỏi:
- Cần ít nhất bao nhiêu thời gian?
- Bên trong tư liệu rất khổng lồ, có thể phải cần nửa giờ mới có thể hoàn thành toàn bộ.
- Cụ thể thời gian?
Cuồng Triều trầm mặc một lát sau nói:
- Hai mươi tám phút.
- Được.
Mười Một đặt hẹn giờ thuốc nổ là hai mươi tám phút rồi đính vào mặt trước "cổng dữ liệu", sau đó rời đi.
Từ Nhược mang theo sau, nói:
- Uy, ngươi là người Long quốc chúng ta sao? Ngươi thuộc tổ chức nào? Lính đánh thuê à?
Mười Một không đáp lại nàng, tốc độ nhanh hơn phóng ra bên ngoài, Từ Nhược cố hết sức đuổi theo, đã sớm thở hổn hển không thể nói.
Căn cứ "Trùng Võng" cũng không lớn, Mười Một và Từ Nhược không bao lâu đã trở lại cửa thang máy duy nhất. Chỉ là dọc theo đường đi khắp nơi đều ngổn ngang thi thể, hẳn là những kẻ bị Hầu Tử và Lãnh Dạ giết chết.
Bên ngoài cửa thang máy đứng hơn mười người, trông bộ dạng có lẽ đều là hacker cao thủ bị "Trùng Võng" bắt ép tới. Lãnh Dạ không biết cùng bọn họ nói cái gì đó, những người này vẻ mặt có chút lo lắng, lại có chút vui mừng lẫn sợ hãi. Hầu Tử ở bên cạnh cầm súng đề phòng.
Thấy Mười Một đến, Lãnh Dạ hướng hắn vẫy tay. Những hacker cao thủ này đều ghé mắt nhìn hắn, thấy Từ Nhược phía sau Mười Một thở hồng hộc chạy đến thì lập tức có vài người nghênh thân đi tới giúp Từ Nhược.
Mười Một đi tới bên người Lãnh Dạ, hỏi:
- Thế nào?
- Lực lượng vũ trang của “Trùng Võng” đã được giải quyết, bọn họ đều là hacker bị bắt ép. Ta chính là đang khuyên bọn họ gia nhập Hắc Ám Thập Tự chúng ta.
Mười Một liếc mắt nhìn bọn hacker này một cái, nói:
- Không cần bọn họ.
Lãnh Dạ cười khổ nói:
- Nhưng chúng ta cũng cần hacker a, dựa vào Cuồng Triều và mấy người bằng hữu của hắn căn bản là không ổn.
Lúc này Cuồng Triều cũng tại nhĩ mạch trung sáp thoại nói:
- Tốt nhất có thể để cho bọn họ gia nhập. Những người này đều là những hacker đứng đầu thế giới, kỹ thuật của bọn họ với chúng ta rất hữu dụng.
Lãnh Dạ vẻ mặt chờ mong nhìn phía Mười Một, bây giờ Hắc Ám Thập Tự có thể nói Mười Một chính là đội trường, không có hắn đồng ý, mọi người cũng không dám làm loạn chuyện gì. Nhân vì ai cũng biết, Hắc Ám Thập Tự thành lập mà Mười Một là trụ cột, một khi Mười Một rời đi, Hầu Tử khẳng định cũng đi theo, khi đó Hắc Ám Thập Tự cũng theo đó mà giải tán.
Mười Một thản nhiên nói:
- Vậy thì mang đi, không thể để mất họ. Cuồng Triều, mở cửa, chúng ta rút lui. Hầu Tử …
Hầu Tử nhếch miệng cười nói:
- Lão Đại, yên tâm đi. Ta vừa rồi đã bố trí thuốc nổ bên trong.
Mười Một gật gật đầu rồi không nói nữa.
Lãnh Dạ cũng tự thở phào nhẹ nhỏm, hắn cũng biết dưới tình huống loại này tuyệt không thể dẫn theo gánh nặng, nhưng dù sao những người này đều là những nhân tài đứng đầu thế giới mạng, bỏ qua thật sự đáng tiếc nên hắn rất sợ Mười Một sẽ không đồng ý. Đến lúc đó chỉ có thể giết sạch những người này, bởi vì chính mình không thể mang đi, thì tuyệt đối không thể lưu lại làm địch nhân.
- Đinh!
Cửa thang máy chậm rãi mở rộng, một đám người vội vã đi vào. Đúng là thang máy đặc chế, chen vào hai mươi người còn không xem như quá nhiều.
Thang máy đóng cửa, mang theo ba thành viên trọng yếu của Hắc Ám Thập Tự cùng một đám hacker vẻ mặt hưng phấn kích động rời khỏi căn cứ "Trùng Võng".
Cuồng Triều thanh âm vang lên bên tai ba người nói:
- Bên ngoài bảo vệ đã canh giữ ở cửa ba thang máy. Cảnh sát cũng đã đến, bộ đội đóng quân gần đây cũng theo sẽ hướng bên này đuổi theo, thời gian các ngươi không còn nhiều.
- Lên tầng hai.
Mười Một thản nhiên nói.
- Được.
Cuồng Triều lên tiếng, số hiển thị tầng thang máy từ "F1" tự động nhảy tới "F2". Ba thang máy là do "Siêu Não" khống chế, bây giờ lại trong phạm vi khống chế của Cuồng Triều.
Mười Một ba người đồng thời giật chốt bảo hiểm vũ khí, đứng ở cửa thang máy.
Thang máy không mở ở tầng một mà là trực tiếp đi lên tầng hai, điều này làm cho nguyên bổn tại tầng một, bọn bảo vệ bố trí phòng tuyến thuốc nổ bên ngoài ba thang máy rất ngoài ý muốn, một đám người la hét quát tháo lập tức lao lên tầng hai.
- Đinh!
Cửa thang máy chậm rãi mở rộng. Ba đạo hỏa lực cũng đồng thời vang lên. Bọn vệ sĩ vừa mới vội vàng chạy tới nhất thời mấy tên bị quét ngã, những tên khác cũng hoảng loạn tìm nơi ẩn nấp.
- Ô … ô …
Âm thanh từ bên ngoài truyền đến, thông báo cảnh sát đã chạy tới.
- Lao nhanh ra ngoài!
Mười Một hét lớn một tiếng. Ba người bỏ cuộc chiến một bên nổ súng, một bên lao ra bên ngoài thang máy.
- Đừng giở trò.
Mười Một thản nhiên nói:
- Muốn đi thì đi, không cần ở trước mặt ta tỏ vẻ như vậy.
Từ Nhược nháy con mắt khiếp khiếp nói:
- Ngươi đang nói cái gì?… ta, ta chỉ là định đi theo ngươi…
- Cách!
Thanh âm giật chốt bảo hiểm súng.
Từ Nhược run rẩy một chút, nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm trong tay Mười Một, nguyên bổn lộ ra vẻ mặt đáng thương chậm rãi biến thành lãnh đạm, nước mắt cũng trong nháy mắt biến mất vô tung, nàng sờ sờ sống mũi hỏi:
- Ngươi như thế nào lại biết?
- Ngươi khóc không thật. Hơn nữa…… ngươi không biết đóng kịch.
Từ Nhược thản nhiên cười cười nói:
- Hẳn là ngươi không có đồng tâm trạng với ta, hoặc là ngươi không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì?
Mười Một không có trả lời nàng, nhưng là nòng súng vẫn nhắm trước ngực nàng.
- Được.
Từ Nhược giơ hai tay lên, ý bảo mình không có ác ý, nói:
- Một lần nữa ta tự giới thiệu một chút, ta gọi là Từ Nhược, người Long quốc, nghề nghiệp là một nhà thống kê tài vụ của một công ty nhỏ, đồng thời cũng là một hacker.
Mười Một vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng, không có mở miệng. Từ Nhược tiếp tục nói:
- Nửa năm trước giới hacker “Long Trùng” đại chiến thì ta tham gia, bất quá dường như ta tại thế giới mạng đại chiến thì biểu hiện đột xuất, bị “Trùng Võng” toàn lực công kích bại lộ địa chỉ IP, kết quả đã bị bọn họ bí mật bắt đến nơi đây giúp bọn hắn làm việc. Ta nguyên bổn đã cho rằng đời này như vậy là hết rồi, các …
Nàng ta lại chỉ chỉ một cái đại bình phong phía sau nói:
- Các ngươi xông tới thì chúng ta cũng đều nhìn thấy, các ngươi giết đám tạp chủng kia bình thường chỉ biết đối chúng ta giương nanh múa vuốt, bọn họ lập tức khẩn cấp rút lui, ta cũng thừa dịp loạn núp vào. Cho đến khi ngươi tiến đến thì mới cố ý cho ngươi phát hiện. Thế nào? Ta cũng đã tự giới thiệu xong hết rồi, có phải hay không… ách, quên đi.
Từ Nhược nguyên vốn định theo Mười Một để tạo chút quan hệ, nhưng là Mười Một dường như không hề lung lạc, họng súng chậm rãi di chuyển lên trên, đã nhắm ngay trán nàng. Từ Nhược vội giơ hai tay lên, không dám nói lung tung lần nữa.
Lúc này Cuồng Triều nói:
- Sở Nguyên, động tác nhanh lên một chút. Chúng ta phải nhanh đến trước bọn chúng để khống chế “Siêu Não”.
Mười Một thản nhiên liếc Từ Nhược một cái, sau đó xoay người hướng gian phòng kia chạy đi.
Từ Nhược không biết cái tên nam nhân lãnh đạm này rốt cuộc muốn thế nào, mắt thấy hắn xoay người đào tẩu. Mới nhìn trái nhìn phải vài cái, cuối cùng cắn răng chạy theo phía sau Mười Một.
Mười Một biết Từ Nhược đã theo tới, nhưng hắn không ngăn cản nàng, vẫn thẳng tiến đến phía trước. Thông qua một cái hành lang thật dài, phía trước, lại xuất hiện một cánh cửa kim loại.
Mười Một thuần thục chạy đến bên cạnh bảng điều kiển bằng mật mã trên vách tường, nhìn kỹ một hồi rồi mở ra kiêm tra đường dây.
Từ Nhược xa xa dừng lại không dám tới gần, đợi một bên lẳng lặng nhìn Mười Một. Chỉ là nàng xem trong ánh mắt Mười Một tựa hồ lóe ra một thần thái khác thường nào đó.
- Cách!
Cửa nhẹ vang một tiếng sau đó dời sang hai bên không hề có tiếng động, lộ ra bên trong một gian đại sảnh rộng.
Đại sảnh ước có năm sáu mươi vuông. Bên trong trống rỗng, chỉ có tại vị trí trung ương đặt một khối máy móc hình trụ to lớn, mặt trên máy có một ngọn đèn màu đỏ và màu xanh biếc chợt lóe lên, tựa hồ còn đang chuyển động.
- Cái này chính là “Siêu Não”.
Từ Nhược nói:
- Nó sở hữu trí tuệ của con người, có thể tiến hành tự phân tích. Bất kỳ IP bên ngoài nào cũng đừng nghĩ phá nó, cho nên đám người Tiểu Trùng quốc này rút lui cũng không có đóng cửa nó, bọn họ đối với hệ thống phòng ngự của “Siêu Não” rất tự tin.
Mười Một không quản đến nàng trực tiếp đi tới bàn phím phía dưới "Siêu Não" nhập vào một hàng, bên trong màn hình lộ ra khoảng trống.
- Vô dụng thôi.
Từ Nhược lên tiếng nhắc nhở nói:
- Trừ phi phá hủy “Siêu Não”, nếu không công kích qua mạng căn bản là vô dụng. Hơn nữa tư liệu của nó đều chứa đựng bên trong, muốn tư liệu cũng chỉ có thể phá hủy nó rồi tìm được ổ cứng.
Mười Một từ trong bọc lấy ra một trang bị giống cổng dữ liệu, so sánh một chút sau đó rút mấy cái dây phía dưới "Siêu Não" cắm vào "cổng dữ liệu", theo sau đối với bộ đàm nói:
- Thử xem.
- Tốt.
Cuồng Triều lên tiếng.
Từ Nhược cười nhạo nói:
- Theo như ngươi nói đều không hữu dụng. “Siêu Não” là thứ công nghệ kỹ thuật và khoa học nhất Tiểu Trùng quốc. Nó đã sinh ra ý thức tự chủ hoàn mỹ, có thể so với đại não loài người, mặc dù cao nhất chỉ có hai ba tuổi trí lực, nhưng cũng cũng đủ tiến hành phân tích số liệu. Chỉ cần không có phương pháp khởi động tương ứng, nó đều phán định phi pháp xâm lấn, đến lúc đó có thể … ai?
Từ Nhược đột nhiên mở to hai mắt nhìn không có nói xong, bởi vì nàng...trước mắt chứng kiến "cổng dữ liệu" mặt trước lóe ra vài điểm hồng quang, sau đó, lại chuyển thành lục quang. Ngay sau đó, ngọn đèn mặt trước "Siêu Não" tất cả đều bắt đầu vận hành. Đây là chứng cớ cho thấy "Siêu Não" khởi động theo mệnh lệnh.
Từ Nhược có chút khó có thể tin nhìn Mười Một, nàng thật đang suy nghĩ tưởng tượng không ra. Còn có người có thể khởi động "Siêu Não". Ngay cả nàng thuộc danh sách đen của thế giới mạng bài danh thứ mười bảy cũng tự hỏi không có khả năng, chẳng lẽ tổ chức của Mười Một còn có hacker xuất sắc hơn sao?
- Có thể.
Cuồng Triều nói:
- Đã kết nối với “Siêu Não”, ta phải chặn lối ra, bất quá còn có một bộ phận nhỏ trốn ra ngoài. Sở Nguyên, các ngươi làm nhanh lên một chút, quân đội Tiểu Trùng quốc đã sớm bắt đầu chuyển động.
Mười Một vừa lấy ra một bao thuốc nổ, nhàn nhạt hỏi:
- Cần ít nhất bao nhiêu thời gian?
- Bên trong tư liệu rất khổng lồ, có thể phải cần nửa giờ mới có thể hoàn thành toàn bộ.
- Cụ thể thời gian?
Cuồng Triều trầm mặc một lát sau nói:
- Hai mươi tám phút.
- Được.
Mười Một đặt hẹn giờ thuốc nổ là hai mươi tám phút rồi đính vào mặt trước "cổng dữ liệu", sau đó rời đi.
Từ Nhược mang theo sau, nói:
- Uy, ngươi là người Long quốc chúng ta sao? Ngươi thuộc tổ chức nào? Lính đánh thuê à?
Mười Một không đáp lại nàng, tốc độ nhanh hơn phóng ra bên ngoài, Từ Nhược cố hết sức đuổi theo, đã sớm thở hổn hển không thể nói.
Căn cứ "Trùng Võng" cũng không lớn, Mười Một và Từ Nhược không bao lâu đã trở lại cửa thang máy duy nhất. Chỉ là dọc theo đường đi khắp nơi đều ngổn ngang thi thể, hẳn là những kẻ bị Hầu Tử và Lãnh Dạ giết chết.
Bên ngoài cửa thang máy đứng hơn mười người, trông bộ dạng có lẽ đều là hacker cao thủ bị "Trùng Võng" bắt ép tới. Lãnh Dạ không biết cùng bọn họ nói cái gì đó, những người này vẻ mặt có chút lo lắng, lại có chút vui mừng lẫn sợ hãi. Hầu Tử ở bên cạnh cầm súng đề phòng.
Thấy Mười Một đến, Lãnh Dạ hướng hắn vẫy tay. Những hacker cao thủ này đều ghé mắt nhìn hắn, thấy Từ Nhược phía sau Mười Một thở hồng hộc chạy đến thì lập tức có vài người nghênh thân đi tới giúp Từ Nhược.
Mười Một đi tới bên người Lãnh Dạ, hỏi:
- Thế nào?
- Lực lượng vũ trang của “Trùng Võng” đã được giải quyết, bọn họ đều là hacker bị bắt ép. Ta chính là đang khuyên bọn họ gia nhập Hắc Ám Thập Tự chúng ta.
Mười Một liếc mắt nhìn bọn hacker này một cái, nói:
- Không cần bọn họ.
Lãnh Dạ cười khổ nói:
- Nhưng chúng ta cũng cần hacker a, dựa vào Cuồng Triều và mấy người bằng hữu của hắn căn bản là không ổn.
Lúc này Cuồng Triều cũng tại nhĩ mạch trung sáp thoại nói:
- Tốt nhất có thể để cho bọn họ gia nhập. Những người này đều là những hacker đứng đầu thế giới, kỹ thuật của bọn họ với chúng ta rất hữu dụng.
Lãnh Dạ vẻ mặt chờ mong nhìn phía Mười Một, bây giờ Hắc Ám Thập Tự có thể nói Mười Một chính là đội trường, không có hắn đồng ý, mọi người cũng không dám làm loạn chuyện gì. Nhân vì ai cũng biết, Hắc Ám Thập Tự thành lập mà Mười Một là trụ cột, một khi Mười Một rời đi, Hầu Tử khẳng định cũng đi theo, khi đó Hắc Ám Thập Tự cũng theo đó mà giải tán.
Mười Một thản nhiên nói:
- Vậy thì mang đi, không thể để mất họ. Cuồng Triều, mở cửa, chúng ta rút lui. Hầu Tử …
Hầu Tử nhếch miệng cười nói:
- Lão Đại, yên tâm đi. Ta vừa rồi đã bố trí thuốc nổ bên trong.
Mười Một gật gật đầu rồi không nói nữa.
Lãnh Dạ cũng tự thở phào nhẹ nhỏm, hắn cũng biết dưới tình huống loại này tuyệt không thể dẫn theo gánh nặng, nhưng dù sao những người này đều là những nhân tài đứng đầu thế giới mạng, bỏ qua thật sự đáng tiếc nên hắn rất sợ Mười Một sẽ không đồng ý. Đến lúc đó chỉ có thể giết sạch những người này, bởi vì chính mình không thể mang đi, thì tuyệt đối không thể lưu lại làm địch nhân.
- Đinh!
Cửa thang máy chậm rãi mở rộng, một đám người vội vã đi vào. Đúng là thang máy đặc chế, chen vào hai mươi người còn không xem như quá nhiều.
Thang máy đóng cửa, mang theo ba thành viên trọng yếu của Hắc Ám Thập Tự cùng một đám hacker vẻ mặt hưng phấn kích động rời khỏi căn cứ "Trùng Võng".
Cuồng Triều thanh âm vang lên bên tai ba người nói:
- Bên ngoài bảo vệ đã canh giữ ở cửa ba thang máy. Cảnh sát cũng đã đến, bộ đội đóng quân gần đây cũng theo sẽ hướng bên này đuổi theo, thời gian các ngươi không còn nhiều.
- Lên tầng hai.
Mười Một thản nhiên nói.
- Được.
Cuồng Triều lên tiếng, số hiển thị tầng thang máy từ "F1" tự động nhảy tới "F2". Ba thang máy là do "Siêu Não" khống chế, bây giờ lại trong phạm vi khống chế của Cuồng Triều.
Mười Một ba người đồng thời giật chốt bảo hiểm vũ khí, đứng ở cửa thang máy.
Thang máy không mở ở tầng một mà là trực tiếp đi lên tầng hai, điều này làm cho nguyên bổn tại tầng một, bọn bảo vệ bố trí phòng tuyến thuốc nổ bên ngoài ba thang máy rất ngoài ý muốn, một đám người la hét quát tháo lập tức lao lên tầng hai.
- Đinh!
Cửa thang máy chậm rãi mở rộng. Ba đạo hỏa lực cũng đồng thời vang lên. Bọn vệ sĩ vừa mới vội vàng chạy tới nhất thời mấy tên bị quét ngã, những tên khác cũng hoảng loạn tìm nơi ẩn nấp.
- Ô … ô …
Âm thanh từ bên ngoài truyền đến, thông báo cảnh sát đã chạy tới.
- Lao nhanh ra ngoài!
Mười Một hét lớn một tiếng. Ba người bỏ cuộc chiến một bên nổ súng, một bên lao ra bên ngoài thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.