Quyển 10 - Chương 820: Tử chiến với Đại Quyển(3)
Khát Trí
11/04/2013
Trương Chấn thấy Dương Tư Vũ đang dại ra, lại hỏi: "Người kia cũng đến sao?"
Hứa Vũ Cường gật đầu, nói: "Bọn họ vừa gây chuyện ở Băng Cốc, đã bị bại lộ danh tính." Nói xong hắn cười khổ, khẽ lắc đầu. Không biết có nên cảm ơn Ngõa Khả đã giúp họ một việc nhỏ, giúp họ biết được có những ai thuộc Hắc Ám Thập Tự đến truy đuổi Trương Chấn. Nhưng cũng bởi vì biết được chuyện này nên cao tầng của Đại Quyển đã vô cùng đau đầu.
Theo tin từ Băng Cốc thì đến giờ đã có bốn người của Hắc Ám Thập Tự lộ diện. Mười Một, Walker, Lãnh Dạ, còn có một người đã từng hợp tác với Đại quyển, tay súng bắn tỉa số một của Vận Mệnh, Thiên Táng.
Trong mắt Đại Quyển Walker chỉ là một kẻ vô dụng, không đáng để cho họ quan tâm. Tuy sự xuất hiện của Lãnh Dạ làm Đại Quyển hơi kinh ngạc nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi. Khi trước sau khi bốn tổ chức lớn Đại Quyển, Hắc Ám Thập Tự, Thanh Bang hợp tác với nhau để đánh vào căn cứ của Huyết Mân Côi, Lãnh Dạ đã bị quân đội gọi về, từ đó không có tin tức gì. Lần này hắn xuất hiện ở Băng Cốc làm cho giới cao tầng của Đại Quyển không thể không đoán rằng lần này Hắc Ám Thập Tự hành động có sự đồng ý ngầm của quân đội Trung Quốc. Có điều cho dù quân đội Trung Quốc thật sự nhúng tay thì chưa chắc Đại Quyển đã phải sợ, dù sao đây là là Thái Lan chứ không phải Trung Quốc, chỉ cần đối phương không dùng chiến thuật biển người thì Đại Quyển chẳng sợ bất cứ ai. Vì lẽ Lãnh Dạ xuất hiện cũng chỉ làm cho Đại Quyển hơi bất ngờ mà thôi.
Thế nhưng hai người còn lại thì Đại Quyển không dám coi thường. Đại Quyển vẫn luôn chú ý đến Mười Một, họ đánh giá hắn vô cùng cao. Cũng vì Mười Một xuất hiện trong vụ việc ở Băng Cốc nên Đại Quyển mới đột nhiên phái Đại Đầu đến dẫn đội. Phải biết rằng bình thường Đại Đầu sẽ không tham gia những nhiệm vụ bảo vệ cố chủ thế này, từ đó có thể thấy Đại Quyển đánh giá rất cao Mười Một.
Bản thân Thiên Táng cũng không là gì, nhưng đừng quên thế lực đứng sau lưng hắn. Đại Quyển có thể không sợ Vận Mệnh, nhưng họ không thể không đề phòng hai nhân vật trong Vận Mệnh: Mười Ba và Lục Đạo. Mười Ba cũng không quá đáng sợ, dù sao thì hắn lợi hại đến đâu đi chăng nữa nữa chỉ là một người, Đại Quyển có thể dùng chiến thuật biển người để giải quyết hắn. Nhưng Lục Đạo thì khác... Từ lần hợp tác trước họ đã thấy được sự đáng sợ của người này, hắn có thể bình thản gài bẫy cả đồng minh, vậy trên đời này còn có chuyện gì mà hắn không dám làm? Hơn nữa những người bị hắn bán đứng vẫn không biết gì, vui vẻ làm việc giúp hắn. Vì thế nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì Đại Quyển cũng không muốn đối đầu với người này.
Một kế bình thiên hạ, một kế định chúng sinh. Đại Quyển còn đánh giá Lục Đạo cao hơn cả Mười Một, vì thế sau khi biết Vận Mệnh cũng tham gia vào việc này Đại Quyển lập tức cẩn thận thực hiện nhiệm vụ bảo vệ vốn rất đơn giản này.
Hứa Vũ Cường cũng cảm nhận được áp lực lớn trong nhiệm vụ này, nhưng khi nghĩ tới Đại Đầu đang ngồi trong xe hắn lại bình tĩnh lại. Trong lòng các chiến sỹ Đại Quyển, Đại Đầu thậm chí có thể sánh với Vận Mệnh Mười Ba.
"Có điều..." Hứa Vũ Cường tiếp tục nói: "Phía Băng Cốc không bắt được người, bọn họ chạy thoát rồi. Hiện tại không ai biết bọn họ đang ở đâu, ta đoán rất có thể bọn họ đang ở Chiang Rai."
Thấy Trương Chấn tỏ ra lo lắng, Hứa Vũ Cường cười nói: "Yên tâm, nơi này là địa bàn của Đại Quyển chúng ta, có chúng ta thì không ai có thể làm hại được các ngài."
Khóe miệng Trương Chấn hơi giật giật, cay đắng nói: "Chỉ hy vọng là vậy." Hắn không nhận ra rằng câu nói vô tình này đã làm mếch lòng các chiến sỹ Đại Quyển, Vũ Đại Lang tỏ rõ vẻ không vui, nhưng hắn vừa mới mổ mồm nói thì đã bị Hứa Vũ Cường trừng mắt ngăn lại.
"Đi thôi." Hứa Vũ Cường giấu đi sự bất mãn, quay đầu nói: "Chỉ cần đến trụ sở của chúng ta thì các ngài được an toàn, dù cho một đội quân đến cũng đừng mong tấn công vào."
Trương Chấn nhìn Dương Tư Vũ, thở dài, nắm tay nàng, đi theo Hứa Vũ Cường và đám người Vũ Đại Lang ra khỏi sân bay. Dương Tư Vũ ngây ra, giống như một con rối không hồn, chỉ đi theo Trương Chấn theo bản năng.
Đoan đường từ sân bay ra ngoài tuy rất ngắn nhưng các chiến sỹ Đại Quyển rất cẩn thận, có thể nói là cẩn trọng từng ly từng tý. Mười mấy người vây quanh Trương Chấn và Dương Tư Vũ để bảo vệ họ, trước sau trái phải đều có người dùng thân thể mình che khuất bọn họ, nhìn cảnh này người không biết chuyện còn tưởng rằng có nhân vật lớn nào đến đây. Dưới sự đề phòng nghiêm mật như thế này, cho dù có người muốn ám sát Trương Chấn từ xa thì cũng không làm được, bởi vì bất kể ngắm bắn từ góc độ nào cũng chỉ có thể thấy người của Đại Quyển mà không thấy được Trương Chấn.
Có năm chiếc xe đỗ ngoài sân bay, chiếc đầu và chiếc cuối đều là xe Jeep màu xanh mui trần, loại xe này rất thường thấy ở Tam Giác Vàng. Ở giữa là ba chiếc xe việt dã màu đen, nhìn qua có vẻ cũ nát nhưng vẫn hoạt động bình thường. Trên cửa kính những chiếc xe này đều gián nylon đen, ở bên ngoài không thể biết ai đang ngồi trong xe.
Mười mấy người vây chặt chiếc xe việt dã thứ tư, mãi đến tận khi Hứa Vũ Cường, Vũ Đại Lang, Trương Chấn và Dương Tư Vũ ngồi vào trong chiếc xe này, những người này mới tản ra ngồi lên những chiếc xe khác. Đoàn xe nhanh chóng rời khỏi sân bay, chạy thẳng về phía ngoại thànnh. Bất quá trong lúc đó cũng xảy ra chút việc, khi chạy đến một đoạn đường vắng người thì đột nhiên dừng lại sau đó có chừng hai mươi người nhảy xuống, hộ tống Trương Chấn và Dương Tư Vũ lên chiếc xe thứ ba sau đó đoàn xe mới tiếp tục tiến lên. Cứ đi một đoạn dài lại đổi xe một lần. Tuy hơi rườm rà nhưng lại an toàn. Hiện giờ cho dù đám Mười Một đang ở phía sau thì cũng sẽ bị đánh lạc hướng, không biết Trương Chấn đang ngồi trong chiếc xe nào.
Đoàn xe ra khỏi thành thị, hai bên đường là cây cối rậm rạp, đường cũng càng lúc càng khó đi. Trên đường đầy ổ gà ổ voi, xe vẫn lắc lư tiến lên. Nếu như bây giờ là buổi tối thì đèn xe nhất định sẽ lúc thì chiếu ra xa, khi thì chiếu lên trời, có lúc lại chúc xuống đất. Đúng là một nơi hoang dã khắc nghiệt, chẳng trách sẽ trở thành lượng lớn độc kiêu biến mất vị trí.
Từ Chiang Rai đi về phía bắc 40km chính là Tam Giác Vàng nổi tiếng cả thế giới, trong mắt người ngoài Tam Giác Vàng chính là một nơi thần bí, chỉ có thể biết một phần nhỏ về nó qua điện ảnh, báo chí.
Thực ra nơi đây có cái tên Tam Giác Vàng là do khu vực này là giao giới giữa ba quốc gia Myanmar, Lào và Thái Lan, nơi này giao thông khó khăn, rừng núi trùng điệp, phần lớn khu vực này đều ở trên độ cao hơn ngàn met so với mặt nước biển, địa thế như vậy dễ thủ khó công. Chính phủ các nước từng nhiều lần muốn tiêu diệt nơi này nhưng cũng đều chịu tổn thấ mà không đạt được kết quả gì.
Tam Giác Vàng và hai khu vực Lưỡi Liềm Vàng*, Tam Giác Bạc** được coi là những nơi sản xuất ma túy nhiều nhất thế giới. Diện tích Tam Giác Vàng tầm 200000km2, có hơn ba ngàn thôn trấn các loại, mấy trăm lực lượng vũ trang tư nhân. Ngõa Khả chính là một trong ba thế lực lớn, hắn và Tra Tra, Kê Đạt tạo thành ba lực lượng vũ trang lớn, hình thành thế chân vạc ở khu vực hỗn loạn này.
Càng cách xa Chiang Rai thì đường lại càng khó đi, nếu như không phải jeep và việt dã đều là loại xe sàn cao thì e rằng sẽ khó mà đi được.
Trong một chiếc trong xe, Dương Tư Vũ ngơ ngẩn ngồi, không khóc, không cười, không nói, chẳng làm gì, ngay cả ánh mắt cũng vô hồn, chẳng có chút sắc thái nào. Trương Chấn ngồi bên nàng, ôm vai nàng, trên mặt lộ rõ vẻ đau lòng.
Yêu một người thật mệt mỏi, yêu đến chết đi sống lại, yêu không oán không hối thì lại càng mệt mỏi.
Dưới sự đề phòng cẩn thận của Đại Quyển, đoàn xe cuối cùng cũng vượt qua một nửa quãng đường một cách bình yên. Nhưng đoạn đường 20 km còn lại sẽ chẳng dễ đi chút nào bởi vì bọn họ biết, Mười Một chắc chắn sẽ không để cho Trương Chấn sống sót trở về Hà Lan.
Quả nhiên họ đi được nửa quãng đường thì phiền phức đã tới.
Mấy cây to bị chặt đứng chắn ngang đường, trong đống cây còn có cả những tảng đá lớn, không chuyển cây và đá đi thì cũng đừng nghĩ đến việc đi qua.
Đoàn xe ngừng lại, nhưng người ngồi trên hai chiếc jeep ở đầu và cuối đều nhanh chóng cầm vũ khí nhảy xuống xe, bao quanh ba chiếc xe việt dã để bảo vệ. Thế nhưng không có người nào bước xuống từ ba chiếc xe việt dã .
Một lát sau, Vũ Đại Lang mất kiên nhẫn nhảy ra từ một chiếc xe việt dã, tức giận nhìn con đường đã bị chặn, hắn bỗng gào ro: "Mười Một, bò ra đây, ta biết ngươi đang ở nơi đây "
"Ngươi đang ở nơi đây..."
"Ngươi đang ở nơi đây..." Giọng nói vang vọng trong thung lũng.
Khi nghe thấy cái tên Mười Một Dương Tư Vũ đột nhiên run cả người, như là sợ hãi, nhưng cũng giống như đang chờ mong, nàng hơi cảm thấy sợ sệt, bất an, bèn vòng tay ôm chặt cơ thể của chính mình. Trương Chấn nàng thật chặt, căng thẳng bất an nhìn xung quanh.
Ngoài xe, Vũ Đại Lang hừ lạnh, nói: "Đồ nhát gan, không dám ra đây gặp ta sao? Ta đứng yên ở đây, có giỏi thì bắn ta đi, bắn đi. Nếu ông đây mà nhíu mày một chút thì ông đây là con rùa rụt đầu rụt cổ."
Vũ Đại Lang gào thét như người điên, hắn vốn cũng không hy vọng Mười Một xuất hiện, chỉ là khi nghĩ đến việc đồng đội đã từng kề vai sát cách chiến đấu giờ đây lại phải đối đầu sống chết hắn cảm thấy rất khó chịu nên muốn phát tiết một chút mà thôi. Nhưng khiến cho mọi người phải bất ngờ mà Mười Một thật sự xuất hiện vì vài câu chửi của hắn.
Hắn đột ngột xuất hiện trên một cây cổ thụ ở mé phải phía trước, không ai biết hắn ở đó từ lúc nào, hắn cứ như là một bóng ma vậy, đột nhiên xuất hiện trước mắt đám người của Đại Quyển.
Mười Một vừa xuất hiện thì tất cả nòng súng đều nhắm thẳng vào hắn, nhưng Mười Một vẫn chẳng có vẻ gì là lo lắng, cũng chẳng có ý trốn tránh, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn Vũ Đại Lang một cách bình thàn, bình thản tới múc lạnh lùng.
Vũ Đại Lang đẩy lính đánh thuê đang đứng trước mặt ra, tiến lên vài bước, tức giậ nói: "Đồ khốn kiếp, rốt cục cũng chịu xuất hiện?" Sau đó hắn chỉ về cây và đá đang chặn đường, mắng: "Mẹ nó, ngươi có ý gì đây?"
"Giao Trương Chấn cho ta." Mười Một nói rất lạnh nhạt nhưng trong sự lạnh nhạt có một khí thế khiến cho người ta khó lòng mà từ chối.
*,**: Hai khu vực sản xuất ma túy nổi tiếng, google để biết thêm chi tiết
Một câu nói rất bình thường nhưng từ miệng Mười Một nói ra thì giống như một mệnh lệnh.
Vũ Đại Lang nhíu mày, trừng mắt, rất khó chịu với giọng điệu của Mười Một.
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe.
Giọng nói của Mười Một truyền vào trong tai Dương Tư Vũ giống như tiếng sấm bên tai, cả người nàng run lên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa vang lên. Nhưng vừa mới quay đầu thì nàng đã thấy dáng vẻ tiều tụy, sắc mặt uể oải và ánh mắt quan tâm của Trương Chấn. Trương Chấn cũng không biết vừa rồi mình đã che khuất tầm nhìn của Dương Tư Vũ, hắn chỉ kịp nhận ra vẻ khác thường của Dương Tư Vũ, vẫn còn chưa kịp mở miệng dò hỏi thì Dương Tư Vũ đã vội vàng đẩy hắn ra theo bản năng. Dương Tư Vũ không nhận ra rằng nàng vừa đẩy thì trong mắt Trương Chấn lộ ra vẻ bi thống và thương tâm. Khi lưng hắn chạm vào chỗ tựa, hắn phảng phất như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ nát. Trương Chấn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra vẻ cay đắng.
Tầm mắt không còn bị Trương Chấn che khuất, rốt cục Dương Tư Vũ cũng nhìn thấy bóng dáng cao ngạo giống như hạc giữa bầy gà, bóng dáng từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Cách đó mười mấy mét, Mười Một đứng hiên ngang, dù phải đối mặt với hơn mười khẩu súng nhưng hắn vẫn ung dung bình thản, mặt không biến sắc.
Nhìn bóng dáng anh hùng ngoài cửa kính vẫn giống như năm xưa, khóe môi Dương Tư Vũ lộ ra vẻ cay đắng và bi thương. Mười Một là anh hùng, xưa nay Dương Tư Vũ chưa từng phủ nhận điểm này, thế nhưng vị anh hùng này cũng không phải là của nàng. Khi Mười Một nổ súng bắn nàng thì nàng liền biết rõ mình và Mười Một sẽ chẳng bao giờ có thể bên nhau. Nàng đã làm hại người phụ nữ mà hắn quan tâm nhất, vì thế hắn hận nàng, hắn chỉ muốn nàng chết đi, vì thế hắn mới không chút do dự nổ súng về phía nàng một cách tuyệt tình. Chính viên đạn tuyệt tình kia đã làm cho nàng tỉnh ra, cũng làm cho lòng nàng nguội lạnh. Nàng làm nhiều chuyện như vậy vì hắn, vì hắn mà phải trả giá thật đắt, nhưng vị trí của nàng trong lòng hắn mãi mãi không sánh được với Âu Dương Nguyệt Nhi.
Giao Trương Chấn cho ta?
Câu nói này vốn chẳng có ẩn ý gì, nhưng Dương Tư Vũ lại cố chấp cho rằng đây là tín hiệu Mười Một dành cho nàng, muốn cắt đứt quan hệ với nàng hoàn toàn.
Hắn không thể không biết chuyện của Âu Dương Nguyệt Nhi nàng cũng tham gia, hắn không thể không biết nàng cũng ở nơi đây, tại sao hắn chỉ nhắc đến Trương Chấn mà không nhắc tới Dương Tư Vũ nàng?
Là bởi vì nàng không đáng để hắn nhắc đến? Hay là bởi vì hắn không muốn nhắc đến cái tên này, không muốn gặp lại con người này?
Hắn thật sự hận nàng đến vậy sao? Hận đến mức ngay cả tên nàng cũng không muốn nhắc đến?
Trái tim Dương Tư Vũ rất đau, đau đến mức tan nát cõi lòng, đau đến mức khó mà hít thở. Mắt nàng nhìn chằm chằm vào bóng người quen thuộc ngoài cửa sổ, trong lòng thì không ngừng kêu gào: rốt cục ta thua kém cô ta ở điểm nào?
Chẳng biết từ lúc nào, khung cảnh trước mắt đã nhòe đi, thì ra là nước mắt đã rơi. Nước mắt Dương Tư Vũ tuôn như mưa, cõi lòng nàng thì tan nát, nhưng nàng vẫn cố mở to mắt nhìn Mười Một, muốn khắc sâu dáng hình này vào trí óc của mình, thật sâu, thật sâu.
Trương Chấn ở bên cạnh lặng lẽ thở dài, quay đầu nhìn Mười Một ở ngoài cửa sổ, ánh mắt đã không còn vẻ kinh hoảng lúc đầu mà chỉ có sự ước ao và thống khổ.
Bên ngoài, giọng nói giận dữ của Vũ Đại Lang vang lên: "Ngươi bị lừa đá vào đầu à? Ngươi cũng là người trong nghề, chẳng lẽ không biết quy tắc? Chúng ta đã nhận nhiệm vụ bảo vệ hắn vậy thì phải làm tới cùng. Trừ khi ngươi bước qua xác chúng ta không thì không có cửa nào đâu."
Vũ Đại Lang vừa mới dứt lời thì cửa chiếc xe việt dã thứ hai bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc trang phục chiến đấu giống các chiến sỹ khác của Đại Quyển bước ra từ trong xe.
Người đàn ông này vừa mới xuất hiện thì Mười Một đã nhạy cảm nhận ra Vũ Đại Lang và những chiến sỹ khác của Đại Quyển đều nhìn hắn với vẻ tôn kính.
Người đàn ông vừa xuống xe chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Mười Một, thoáng chốc, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao làm cho Mười Một cũng phải rùng mình, trong khoảnh khắc này lòng hắn sinh ra cảm giác nguy hiểm. Nhưng chỉ ở trong nháy mắt ánh mắt sắc bén như có thể đâm thủng con người ta kia đột nhiên biến mất, nhìn lại thì thấy ánh mắt người đàn ông này đã không còn sắc bén như trước mà rất bình thản, yên ả bình lặng như một cái hồ sâu không thấy đáy.
Mười Một lạnh lùng nhìn người đàn ông này, mà người đàn ông này cũng hứng thú nhìn hắn.
"Mười Một?" Người đàn ông này chậm rãi mở miệng, giọng nói của hắn nghe có vẻ thô kệch, nhưng trong sự thô kệch người ta có thể cảm nhận được mùi vị máu tanh. Đây chắn chắn là một người đã giết chết bao người để sống sót, ngay cả khi nói chuyện cũng mơ hồ lộ ra một thứ khí tức lạnh lẽo.
Mười Một không gật đầu, cũng không lắc đầu, không trả lời mà hỏi lại: "Đại Đầu?"
Người đàn ông kia nhếch miệng cười, gật đầu nói: "Ta chính là Đại Đầu."
Mười Một hơi nhíu mày, sở dĩ hắn lộ diện là vì muốn dẫn dụ người dẫn đội lần này của Đại Quyển xuất hiện để xác nhận đó có đúng là người mà hắn nghĩ hay không. Nếu không thì với tính tình của hắn đã sớm lẳng lặng tấn công chứ đâu mạo hiểm phơi mình trước mười mấy họng súng. Trong Đại Quyển có vài nhân vật tạm thời Mười Một không muốn đối mặt, trong đó có Đại Đầu. Không phải là Mười Một sợ hắn, mà là nếu như người này cũng nhúng tay vào thì mọi việc sẽ trở nên phiền phức hơn nhiều. Nhưng cuộc đời này vốn là thế, ngươi càng không muốn nó đến thì nó lại đến. Lần này người dẫn đội của Đại Quyển chính là Đại Đầu mà Mười Một không muốn đối mặt.
Cái danh hiệu Đại Đầu này không biết sinh ra từ đâu, thực ra đầu của hắn cũng không lớn, cân đối với thân hình, nhưng sau khi hắn gia nhập Đại Quyển thì được gọi là Đại Đầu còn tên thật của hắn chẳng mấy người nhớ đến. Đại Đầu tên thật là Đái Quân, quân nhân thuộc lực lượng bộ đội đặc chủng của Trung Quốc, quân hàm trung úy. Sau đó hắn có xích mích với một số người trong quân doanh nên phải xuất ngũ, sau khi xuất ngũ hắn gia nhập Đại Quyển và vẫn ở đó cho đến ngày hôm nay. Có thể nói Đại Đầu là một nhân vật truyền kỳ trong Đại Quyển, hắn gia nhập Đại Quyển đã hơn hai mươi năm, trải qua hơn hàng trăm trận chiến lớn nhỏ các loại nhưng chưa bao giờ thất bại, chỉ cần hắn tham gia thì nhiệm vụ đều được hoàn thành, tuy rằng thỉnh thoảng lực lượng cũng bị tổn thất nặng nhưng ít ra những đội mà hắn dẫn dắt chưa từng bị diệt sạch.
Có không ít chiến sỹ của Đại Quyển từng được Đại Đầu dẫn dắt. Chẳng hạn như Vũ Đại Lang, lúc đầu hắn theo Đại Quyển vào sinh ra tử, có không ít lần Đại Đầu cứu hắn khỏi quỷ môn quan. Ví dụ như vết thương trên cổ làm tổn hại thanh quản của Vũ Đại Lang , khi đó Đại Đầu liều lĩnh cõng hắn về trong mưa bom bão đạn nên hắn mới được cứu chữa kịp thời. Vì cứu hắn Đại Đầu đã dùng thân mình chắn cho hắn sáu viên đạn, trong đó có một viên vào chỗ trí mạng, việc Đại Đầu sống sót chỉ có thể nói là kỳ tích.
Trong hai mươi năm ở trong Đại Quyển, Đại Đầu đã cứu vô số người, tuy rằng phần lớn trong số đó sau này cũng chết trận nhưng cũng có không ít người sống đến tận giờ, Hứa Vũ Cường cũng là một người được Đại Đầu cứu mạng nhiều lần. Có thể nói nếu như không có Đại Đầu thì trong Đại Quyển có rất nhiều người chẳng thể sống đến tận giờ, bọn họ có thể sống đến ngày hôm nay chính là nhờ ơn của Đại Đầu. Vì lẽ đó địa vị của Đại Đầu trong Đại Quyển rất cao, thậm chí có lúc tiếng nói của hắn còn quan trọng hơn cả những người thuộc cao tầng.
Những thứ này trước lúc lên đường Mười Một đã đọc từ tư liệu Cuồng Triều bỏ công tìm kiếm, vì thế vừa nhìn hắn đã nhận ra nhân vật có vai trò quan trọng trong Đại Quyển là Đại Đầu. Lúc đó Mười Một chỉ nhìn qua tư liệu nhưng đã cảm thấy Đại Đầu rất không tầm thường, hiện giờ sau khi nhìn thấy tận mắt thì hắn lại càng tin vào phán đoán của mình. Đại Đầu chắc chắn không phải là một kẻ tầm thường.
Một người có thể sống sót qua mười, hai mươi trận chiến mà lực lượng hai bên ngang nhau thì là bản lĩnh, sống qua năm sáu mươi trận là kỳ tích, vậy sống sót qua hàng trăm trận thì sao? Đó không còn là kỳ tích, mà là thần tích. Phải biết rằng, Đại Đầu đã trải qua hàng trăm trận chiến, có không ít trận gặp phải cảnh thập tử nhất sinh. Có một lần hắn cùng với bốn chiến sỹ Đại Quyển vận chuyển ma tuý, bị một đội ngũ địa phương hơn hai mươi người mà mỗi người trong đó sức chiến đấu không thua gì người của Đại Quyển chặn đánh, kết quả là phía Đại Quyển chỉ có ba người thiệt mạng còn hơn hai mươi người của đối phương chết sạch. Không nên xem thường hơn hai mươi người này, sức chiến đấu của những đội ngũ tinh nhuệ trong Tam Giác Vàng vượt xa những nhánh quân đội bình thường, trong Tam Giác Vàng ngay cả một đứa trẻ con cũng biết nổ súng giết người. Sức chiến đấu của hơn hai mươi chiến sỹ tinh nhuệ dày dạn kinh nghiệm là rất đáng sợ, thế nhưng họ vẫn bị Đại Đầu diệt sạch. Những trận chiến thập tử nhất sinh như vậy nhiều không đếm xuể, nhưng cuối cùng Đại Đầu vẫn sống sót, hơn nữa còn có thể mang theo vài người trở về. Việc này nói lên điều gì?
Hơn nữa trong tư liệu về Đại Đầu có một điểm làm cho Mười Một chú ý, trong hàng trăm lần Đại Đầu tham gia chiến đấu, hắn chưa một lần nào phải nhờ người khác cứu. Cho dù bị thương nặng đến đâu hắn cũng có thể tự mình sống sót, thậm chí còn đưa cả đồng đội đã bị thương về. Nói cách khác, trong hơn trăm trận này, chỉ có hắn cứu người khác chứ chưa từng để người khác phải cứu. Điểm này lại nói lên điều gì?
Tất cả những thứ này cho thấy một điều Đại Đầu rất mạnh, vô cùng mạnh. Ít ra thì năng lực sinh tồn của hắn tốt hơn Mười Một.
Đây chính là nguyên nhân Mười Một không muốn đối đầu với Đại Đầu tại đây, không phải là hắn sợ người này mà là Đại Đầu quá khó chơi. Với Mười Một, từng phút từng giây đều rất quý giá, hắn thực sự không muốn lãng phí thời gian đấu với Đại Đầu. Hơn nữa nếu chẳng may hắn bị người này giữ chân, để cho Trương Chấn trốn được vào căn cứ của Đại Quyển thì muốn giết hắn lại càng khó.
Hứa Vũ Cường gật đầu, nói: "Bọn họ vừa gây chuyện ở Băng Cốc, đã bị bại lộ danh tính." Nói xong hắn cười khổ, khẽ lắc đầu. Không biết có nên cảm ơn Ngõa Khả đã giúp họ một việc nhỏ, giúp họ biết được có những ai thuộc Hắc Ám Thập Tự đến truy đuổi Trương Chấn. Nhưng cũng bởi vì biết được chuyện này nên cao tầng của Đại Quyển đã vô cùng đau đầu.
Theo tin từ Băng Cốc thì đến giờ đã có bốn người của Hắc Ám Thập Tự lộ diện. Mười Một, Walker, Lãnh Dạ, còn có một người đã từng hợp tác với Đại quyển, tay súng bắn tỉa số một của Vận Mệnh, Thiên Táng.
Trong mắt Đại Quyển Walker chỉ là một kẻ vô dụng, không đáng để cho họ quan tâm. Tuy sự xuất hiện của Lãnh Dạ làm Đại Quyển hơi kinh ngạc nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi. Khi trước sau khi bốn tổ chức lớn Đại Quyển, Hắc Ám Thập Tự, Thanh Bang hợp tác với nhau để đánh vào căn cứ của Huyết Mân Côi, Lãnh Dạ đã bị quân đội gọi về, từ đó không có tin tức gì. Lần này hắn xuất hiện ở Băng Cốc làm cho giới cao tầng của Đại Quyển không thể không đoán rằng lần này Hắc Ám Thập Tự hành động có sự đồng ý ngầm của quân đội Trung Quốc. Có điều cho dù quân đội Trung Quốc thật sự nhúng tay thì chưa chắc Đại Quyển đã phải sợ, dù sao đây là là Thái Lan chứ không phải Trung Quốc, chỉ cần đối phương không dùng chiến thuật biển người thì Đại Quyển chẳng sợ bất cứ ai. Vì lẽ Lãnh Dạ xuất hiện cũng chỉ làm cho Đại Quyển hơi bất ngờ mà thôi.
Thế nhưng hai người còn lại thì Đại Quyển không dám coi thường. Đại Quyển vẫn luôn chú ý đến Mười Một, họ đánh giá hắn vô cùng cao. Cũng vì Mười Một xuất hiện trong vụ việc ở Băng Cốc nên Đại Quyển mới đột nhiên phái Đại Đầu đến dẫn đội. Phải biết rằng bình thường Đại Đầu sẽ không tham gia những nhiệm vụ bảo vệ cố chủ thế này, từ đó có thể thấy Đại Quyển đánh giá rất cao Mười Một.
Bản thân Thiên Táng cũng không là gì, nhưng đừng quên thế lực đứng sau lưng hắn. Đại Quyển có thể không sợ Vận Mệnh, nhưng họ không thể không đề phòng hai nhân vật trong Vận Mệnh: Mười Ba và Lục Đạo. Mười Ba cũng không quá đáng sợ, dù sao thì hắn lợi hại đến đâu đi chăng nữa nữa chỉ là một người, Đại Quyển có thể dùng chiến thuật biển người để giải quyết hắn. Nhưng Lục Đạo thì khác... Từ lần hợp tác trước họ đã thấy được sự đáng sợ của người này, hắn có thể bình thản gài bẫy cả đồng minh, vậy trên đời này còn có chuyện gì mà hắn không dám làm? Hơn nữa những người bị hắn bán đứng vẫn không biết gì, vui vẻ làm việc giúp hắn. Vì thế nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì Đại Quyển cũng không muốn đối đầu với người này.
Một kế bình thiên hạ, một kế định chúng sinh. Đại Quyển còn đánh giá Lục Đạo cao hơn cả Mười Một, vì thế sau khi biết Vận Mệnh cũng tham gia vào việc này Đại Quyển lập tức cẩn thận thực hiện nhiệm vụ bảo vệ vốn rất đơn giản này.
Hứa Vũ Cường cũng cảm nhận được áp lực lớn trong nhiệm vụ này, nhưng khi nghĩ tới Đại Đầu đang ngồi trong xe hắn lại bình tĩnh lại. Trong lòng các chiến sỹ Đại Quyển, Đại Đầu thậm chí có thể sánh với Vận Mệnh Mười Ba.
"Có điều..." Hứa Vũ Cường tiếp tục nói: "Phía Băng Cốc không bắt được người, bọn họ chạy thoát rồi. Hiện tại không ai biết bọn họ đang ở đâu, ta đoán rất có thể bọn họ đang ở Chiang Rai."
Thấy Trương Chấn tỏ ra lo lắng, Hứa Vũ Cường cười nói: "Yên tâm, nơi này là địa bàn của Đại Quyển chúng ta, có chúng ta thì không ai có thể làm hại được các ngài."
Khóe miệng Trương Chấn hơi giật giật, cay đắng nói: "Chỉ hy vọng là vậy." Hắn không nhận ra rằng câu nói vô tình này đã làm mếch lòng các chiến sỹ Đại Quyển, Vũ Đại Lang tỏ rõ vẻ không vui, nhưng hắn vừa mới mổ mồm nói thì đã bị Hứa Vũ Cường trừng mắt ngăn lại.
"Đi thôi." Hứa Vũ Cường giấu đi sự bất mãn, quay đầu nói: "Chỉ cần đến trụ sở của chúng ta thì các ngài được an toàn, dù cho một đội quân đến cũng đừng mong tấn công vào."
Trương Chấn nhìn Dương Tư Vũ, thở dài, nắm tay nàng, đi theo Hứa Vũ Cường và đám người Vũ Đại Lang ra khỏi sân bay. Dương Tư Vũ ngây ra, giống như một con rối không hồn, chỉ đi theo Trương Chấn theo bản năng.
Đoan đường từ sân bay ra ngoài tuy rất ngắn nhưng các chiến sỹ Đại Quyển rất cẩn thận, có thể nói là cẩn trọng từng ly từng tý. Mười mấy người vây quanh Trương Chấn và Dương Tư Vũ để bảo vệ họ, trước sau trái phải đều có người dùng thân thể mình che khuất bọn họ, nhìn cảnh này người không biết chuyện còn tưởng rằng có nhân vật lớn nào đến đây. Dưới sự đề phòng nghiêm mật như thế này, cho dù có người muốn ám sát Trương Chấn từ xa thì cũng không làm được, bởi vì bất kể ngắm bắn từ góc độ nào cũng chỉ có thể thấy người của Đại Quyển mà không thấy được Trương Chấn.
Có năm chiếc xe đỗ ngoài sân bay, chiếc đầu và chiếc cuối đều là xe Jeep màu xanh mui trần, loại xe này rất thường thấy ở Tam Giác Vàng. Ở giữa là ba chiếc xe việt dã màu đen, nhìn qua có vẻ cũ nát nhưng vẫn hoạt động bình thường. Trên cửa kính những chiếc xe này đều gián nylon đen, ở bên ngoài không thể biết ai đang ngồi trong xe.
Mười mấy người vây chặt chiếc xe việt dã thứ tư, mãi đến tận khi Hứa Vũ Cường, Vũ Đại Lang, Trương Chấn và Dương Tư Vũ ngồi vào trong chiếc xe này, những người này mới tản ra ngồi lên những chiếc xe khác. Đoàn xe nhanh chóng rời khỏi sân bay, chạy thẳng về phía ngoại thànnh. Bất quá trong lúc đó cũng xảy ra chút việc, khi chạy đến một đoạn đường vắng người thì đột nhiên dừng lại sau đó có chừng hai mươi người nhảy xuống, hộ tống Trương Chấn và Dương Tư Vũ lên chiếc xe thứ ba sau đó đoàn xe mới tiếp tục tiến lên. Cứ đi một đoạn dài lại đổi xe một lần. Tuy hơi rườm rà nhưng lại an toàn. Hiện giờ cho dù đám Mười Một đang ở phía sau thì cũng sẽ bị đánh lạc hướng, không biết Trương Chấn đang ngồi trong chiếc xe nào.
Đoàn xe ra khỏi thành thị, hai bên đường là cây cối rậm rạp, đường cũng càng lúc càng khó đi. Trên đường đầy ổ gà ổ voi, xe vẫn lắc lư tiến lên. Nếu như bây giờ là buổi tối thì đèn xe nhất định sẽ lúc thì chiếu ra xa, khi thì chiếu lên trời, có lúc lại chúc xuống đất. Đúng là một nơi hoang dã khắc nghiệt, chẳng trách sẽ trở thành lượng lớn độc kiêu biến mất vị trí.
Từ Chiang Rai đi về phía bắc 40km chính là Tam Giác Vàng nổi tiếng cả thế giới, trong mắt người ngoài Tam Giác Vàng chính là một nơi thần bí, chỉ có thể biết một phần nhỏ về nó qua điện ảnh, báo chí.
Thực ra nơi đây có cái tên Tam Giác Vàng là do khu vực này là giao giới giữa ba quốc gia Myanmar, Lào và Thái Lan, nơi này giao thông khó khăn, rừng núi trùng điệp, phần lớn khu vực này đều ở trên độ cao hơn ngàn met so với mặt nước biển, địa thế như vậy dễ thủ khó công. Chính phủ các nước từng nhiều lần muốn tiêu diệt nơi này nhưng cũng đều chịu tổn thấ mà không đạt được kết quả gì.
Tam Giác Vàng và hai khu vực Lưỡi Liềm Vàng*, Tam Giác Bạc** được coi là những nơi sản xuất ma túy nhiều nhất thế giới. Diện tích Tam Giác Vàng tầm 200000km2, có hơn ba ngàn thôn trấn các loại, mấy trăm lực lượng vũ trang tư nhân. Ngõa Khả chính là một trong ba thế lực lớn, hắn và Tra Tra, Kê Đạt tạo thành ba lực lượng vũ trang lớn, hình thành thế chân vạc ở khu vực hỗn loạn này.
Càng cách xa Chiang Rai thì đường lại càng khó đi, nếu như không phải jeep và việt dã đều là loại xe sàn cao thì e rằng sẽ khó mà đi được.
Trong một chiếc trong xe, Dương Tư Vũ ngơ ngẩn ngồi, không khóc, không cười, không nói, chẳng làm gì, ngay cả ánh mắt cũng vô hồn, chẳng có chút sắc thái nào. Trương Chấn ngồi bên nàng, ôm vai nàng, trên mặt lộ rõ vẻ đau lòng.
Yêu một người thật mệt mỏi, yêu đến chết đi sống lại, yêu không oán không hối thì lại càng mệt mỏi.
Dưới sự đề phòng cẩn thận của Đại Quyển, đoàn xe cuối cùng cũng vượt qua một nửa quãng đường một cách bình yên. Nhưng đoạn đường 20 km còn lại sẽ chẳng dễ đi chút nào bởi vì bọn họ biết, Mười Một chắc chắn sẽ không để cho Trương Chấn sống sót trở về Hà Lan.
Quả nhiên họ đi được nửa quãng đường thì phiền phức đã tới.
Mấy cây to bị chặt đứng chắn ngang đường, trong đống cây còn có cả những tảng đá lớn, không chuyển cây và đá đi thì cũng đừng nghĩ đến việc đi qua.
Đoàn xe ngừng lại, nhưng người ngồi trên hai chiếc jeep ở đầu và cuối đều nhanh chóng cầm vũ khí nhảy xuống xe, bao quanh ba chiếc xe việt dã để bảo vệ. Thế nhưng không có người nào bước xuống từ ba chiếc xe việt dã .
Một lát sau, Vũ Đại Lang mất kiên nhẫn nhảy ra từ một chiếc xe việt dã, tức giận nhìn con đường đã bị chặn, hắn bỗng gào ro: "Mười Một, bò ra đây, ta biết ngươi đang ở nơi đây "
"Ngươi đang ở nơi đây..."
"Ngươi đang ở nơi đây..." Giọng nói vang vọng trong thung lũng.
Khi nghe thấy cái tên Mười Một Dương Tư Vũ đột nhiên run cả người, như là sợ hãi, nhưng cũng giống như đang chờ mong, nàng hơi cảm thấy sợ sệt, bất an, bèn vòng tay ôm chặt cơ thể của chính mình. Trương Chấn nàng thật chặt, căng thẳng bất an nhìn xung quanh.
Ngoài xe, Vũ Đại Lang hừ lạnh, nói: "Đồ nhát gan, không dám ra đây gặp ta sao? Ta đứng yên ở đây, có giỏi thì bắn ta đi, bắn đi. Nếu ông đây mà nhíu mày một chút thì ông đây là con rùa rụt đầu rụt cổ."
Vũ Đại Lang gào thét như người điên, hắn vốn cũng không hy vọng Mười Một xuất hiện, chỉ là khi nghĩ đến việc đồng đội đã từng kề vai sát cách chiến đấu giờ đây lại phải đối đầu sống chết hắn cảm thấy rất khó chịu nên muốn phát tiết một chút mà thôi. Nhưng khiến cho mọi người phải bất ngờ mà Mười Một thật sự xuất hiện vì vài câu chửi của hắn.
Hắn đột ngột xuất hiện trên một cây cổ thụ ở mé phải phía trước, không ai biết hắn ở đó từ lúc nào, hắn cứ như là một bóng ma vậy, đột nhiên xuất hiện trước mắt đám người của Đại Quyển.
Mười Một vừa xuất hiện thì tất cả nòng súng đều nhắm thẳng vào hắn, nhưng Mười Một vẫn chẳng có vẻ gì là lo lắng, cũng chẳng có ý trốn tránh, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn Vũ Đại Lang một cách bình thàn, bình thản tới múc lạnh lùng.
Vũ Đại Lang đẩy lính đánh thuê đang đứng trước mặt ra, tiến lên vài bước, tức giậ nói: "Đồ khốn kiếp, rốt cục cũng chịu xuất hiện?" Sau đó hắn chỉ về cây và đá đang chặn đường, mắng: "Mẹ nó, ngươi có ý gì đây?"
"Giao Trương Chấn cho ta." Mười Một nói rất lạnh nhạt nhưng trong sự lạnh nhạt có một khí thế khiến cho người ta khó lòng mà từ chối.
*,**: Hai khu vực sản xuất ma túy nổi tiếng, google để biết thêm chi tiết
Một câu nói rất bình thường nhưng từ miệng Mười Một nói ra thì giống như một mệnh lệnh.
Vũ Đại Lang nhíu mày, trừng mắt, rất khó chịu với giọng điệu của Mười Một.
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe.
Giọng nói của Mười Một truyền vào trong tai Dương Tư Vũ giống như tiếng sấm bên tai, cả người nàng run lên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa vang lên. Nhưng vừa mới quay đầu thì nàng đã thấy dáng vẻ tiều tụy, sắc mặt uể oải và ánh mắt quan tâm của Trương Chấn. Trương Chấn cũng không biết vừa rồi mình đã che khuất tầm nhìn của Dương Tư Vũ, hắn chỉ kịp nhận ra vẻ khác thường của Dương Tư Vũ, vẫn còn chưa kịp mở miệng dò hỏi thì Dương Tư Vũ đã vội vàng đẩy hắn ra theo bản năng. Dương Tư Vũ không nhận ra rằng nàng vừa đẩy thì trong mắt Trương Chấn lộ ra vẻ bi thống và thương tâm. Khi lưng hắn chạm vào chỗ tựa, hắn phảng phất như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ nát. Trương Chấn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra vẻ cay đắng.
Tầm mắt không còn bị Trương Chấn che khuất, rốt cục Dương Tư Vũ cũng nhìn thấy bóng dáng cao ngạo giống như hạc giữa bầy gà, bóng dáng từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Cách đó mười mấy mét, Mười Một đứng hiên ngang, dù phải đối mặt với hơn mười khẩu súng nhưng hắn vẫn ung dung bình thản, mặt không biến sắc.
Nhìn bóng dáng anh hùng ngoài cửa kính vẫn giống như năm xưa, khóe môi Dương Tư Vũ lộ ra vẻ cay đắng và bi thương. Mười Một là anh hùng, xưa nay Dương Tư Vũ chưa từng phủ nhận điểm này, thế nhưng vị anh hùng này cũng không phải là của nàng. Khi Mười Một nổ súng bắn nàng thì nàng liền biết rõ mình và Mười Một sẽ chẳng bao giờ có thể bên nhau. Nàng đã làm hại người phụ nữ mà hắn quan tâm nhất, vì thế hắn hận nàng, hắn chỉ muốn nàng chết đi, vì thế hắn mới không chút do dự nổ súng về phía nàng một cách tuyệt tình. Chính viên đạn tuyệt tình kia đã làm cho nàng tỉnh ra, cũng làm cho lòng nàng nguội lạnh. Nàng làm nhiều chuyện như vậy vì hắn, vì hắn mà phải trả giá thật đắt, nhưng vị trí của nàng trong lòng hắn mãi mãi không sánh được với Âu Dương Nguyệt Nhi.
Giao Trương Chấn cho ta?
Câu nói này vốn chẳng có ẩn ý gì, nhưng Dương Tư Vũ lại cố chấp cho rằng đây là tín hiệu Mười Một dành cho nàng, muốn cắt đứt quan hệ với nàng hoàn toàn.
Hắn không thể không biết chuyện của Âu Dương Nguyệt Nhi nàng cũng tham gia, hắn không thể không biết nàng cũng ở nơi đây, tại sao hắn chỉ nhắc đến Trương Chấn mà không nhắc tới Dương Tư Vũ nàng?
Là bởi vì nàng không đáng để hắn nhắc đến? Hay là bởi vì hắn không muốn nhắc đến cái tên này, không muốn gặp lại con người này?
Hắn thật sự hận nàng đến vậy sao? Hận đến mức ngay cả tên nàng cũng không muốn nhắc đến?
Trái tim Dương Tư Vũ rất đau, đau đến mức tan nát cõi lòng, đau đến mức khó mà hít thở. Mắt nàng nhìn chằm chằm vào bóng người quen thuộc ngoài cửa sổ, trong lòng thì không ngừng kêu gào: rốt cục ta thua kém cô ta ở điểm nào?
Chẳng biết từ lúc nào, khung cảnh trước mắt đã nhòe đi, thì ra là nước mắt đã rơi. Nước mắt Dương Tư Vũ tuôn như mưa, cõi lòng nàng thì tan nát, nhưng nàng vẫn cố mở to mắt nhìn Mười Một, muốn khắc sâu dáng hình này vào trí óc của mình, thật sâu, thật sâu.
Trương Chấn ở bên cạnh lặng lẽ thở dài, quay đầu nhìn Mười Một ở ngoài cửa sổ, ánh mắt đã không còn vẻ kinh hoảng lúc đầu mà chỉ có sự ước ao và thống khổ.
Bên ngoài, giọng nói giận dữ của Vũ Đại Lang vang lên: "Ngươi bị lừa đá vào đầu à? Ngươi cũng là người trong nghề, chẳng lẽ không biết quy tắc? Chúng ta đã nhận nhiệm vụ bảo vệ hắn vậy thì phải làm tới cùng. Trừ khi ngươi bước qua xác chúng ta không thì không có cửa nào đâu."
Vũ Đại Lang vừa mới dứt lời thì cửa chiếc xe việt dã thứ hai bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc trang phục chiến đấu giống các chiến sỹ khác của Đại Quyển bước ra từ trong xe.
Người đàn ông này vừa mới xuất hiện thì Mười Một đã nhạy cảm nhận ra Vũ Đại Lang và những chiến sỹ khác của Đại Quyển đều nhìn hắn với vẻ tôn kính.
Người đàn ông vừa xuống xe chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Mười Một, thoáng chốc, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao làm cho Mười Một cũng phải rùng mình, trong khoảnh khắc này lòng hắn sinh ra cảm giác nguy hiểm. Nhưng chỉ ở trong nháy mắt ánh mắt sắc bén như có thể đâm thủng con người ta kia đột nhiên biến mất, nhìn lại thì thấy ánh mắt người đàn ông này đã không còn sắc bén như trước mà rất bình thản, yên ả bình lặng như một cái hồ sâu không thấy đáy.
Mười Một lạnh lùng nhìn người đàn ông này, mà người đàn ông này cũng hứng thú nhìn hắn.
"Mười Một?" Người đàn ông này chậm rãi mở miệng, giọng nói của hắn nghe có vẻ thô kệch, nhưng trong sự thô kệch người ta có thể cảm nhận được mùi vị máu tanh. Đây chắn chắn là một người đã giết chết bao người để sống sót, ngay cả khi nói chuyện cũng mơ hồ lộ ra một thứ khí tức lạnh lẽo.
Mười Một không gật đầu, cũng không lắc đầu, không trả lời mà hỏi lại: "Đại Đầu?"
Người đàn ông kia nhếch miệng cười, gật đầu nói: "Ta chính là Đại Đầu."
Mười Một hơi nhíu mày, sở dĩ hắn lộ diện là vì muốn dẫn dụ người dẫn đội lần này của Đại Quyển xuất hiện để xác nhận đó có đúng là người mà hắn nghĩ hay không. Nếu không thì với tính tình của hắn đã sớm lẳng lặng tấn công chứ đâu mạo hiểm phơi mình trước mười mấy họng súng. Trong Đại Quyển có vài nhân vật tạm thời Mười Một không muốn đối mặt, trong đó có Đại Đầu. Không phải là Mười Một sợ hắn, mà là nếu như người này cũng nhúng tay vào thì mọi việc sẽ trở nên phiền phức hơn nhiều. Nhưng cuộc đời này vốn là thế, ngươi càng không muốn nó đến thì nó lại đến. Lần này người dẫn đội của Đại Quyển chính là Đại Đầu mà Mười Một không muốn đối mặt.
Cái danh hiệu Đại Đầu này không biết sinh ra từ đâu, thực ra đầu của hắn cũng không lớn, cân đối với thân hình, nhưng sau khi hắn gia nhập Đại Quyển thì được gọi là Đại Đầu còn tên thật của hắn chẳng mấy người nhớ đến. Đại Đầu tên thật là Đái Quân, quân nhân thuộc lực lượng bộ đội đặc chủng của Trung Quốc, quân hàm trung úy. Sau đó hắn có xích mích với một số người trong quân doanh nên phải xuất ngũ, sau khi xuất ngũ hắn gia nhập Đại Quyển và vẫn ở đó cho đến ngày hôm nay. Có thể nói Đại Đầu là một nhân vật truyền kỳ trong Đại Quyển, hắn gia nhập Đại Quyển đã hơn hai mươi năm, trải qua hơn hàng trăm trận chiến lớn nhỏ các loại nhưng chưa bao giờ thất bại, chỉ cần hắn tham gia thì nhiệm vụ đều được hoàn thành, tuy rằng thỉnh thoảng lực lượng cũng bị tổn thất nặng nhưng ít ra những đội mà hắn dẫn dắt chưa từng bị diệt sạch.
Có không ít chiến sỹ của Đại Quyển từng được Đại Đầu dẫn dắt. Chẳng hạn như Vũ Đại Lang, lúc đầu hắn theo Đại Quyển vào sinh ra tử, có không ít lần Đại Đầu cứu hắn khỏi quỷ môn quan. Ví dụ như vết thương trên cổ làm tổn hại thanh quản của Vũ Đại Lang , khi đó Đại Đầu liều lĩnh cõng hắn về trong mưa bom bão đạn nên hắn mới được cứu chữa kịp thời. Vì cứu hắn Đại Đầu đã dùng thân mình chắn cho hắn sáu viên đạn, trong đó có một viên vào chỗ trí mạng, việc Đại Đầu sống sót chỉ có thể nói là kỳ tích.
Trong hai mươi năm ở trong Đại Quyển, Đại Đầu đã cứu vô số người, tuy rằng phần lớn trong số đó sau này cũng chết trận nhưng cũng có không ít người sống đến tận giờ, Hứa Vũ Cường cũng là một người được Đại Đầu cứu mạng nhiều lần. Có thể nói nếu như không có Đại Đầu thì trong Đại Quyển có rất nhiều người chẳng thể sống đến tận giờ, bọn họ có thể sống đến ngày hôm nay chính là nhờ ơn của Đại Đầu. Vì lẽ đó địa vị của Đại Đầu trong Đại Quyển rất cao, thậm chí có lúc tiếng nói của hắn còn quan trọng hơn cả những người thuộc cao tầng.
Những thứ này trước lúc lên đường Mười Một đã đọc từ tư liệu Cuồng Triều bỏ công tìm kiếm, vì thế vừa nhìn hắn đã nhận ra nhân vật có vai trò quan trọng trong Đại Quyển là Đại Đầu. Lúc đó Mười Một chỉ nhìn qua tư liệu nhưng đã cảm thấy Đại Đầu rất không tầm thường, hiện giờ sau khi nhìn thấy tận mắt thì hắn lại càng tin vào phán đoán của mình. Đại Đầu chắc chắn không phải là một kẻ tầm thường.
Một người có thể sống sót qua mười, hai mươi trận chiến mà lực lượng hai bên ngang nhau thì là bản lĩnh, sống qua năm sáu mươi trận là kỳ tích, vậy sống sót qua hàng trăm trận thì sao? Đó không còn là kỳ tích, mà là thần tích. Phải biết rằng, Đại Đầu đã trải qua hàng trăm trận chiến, có không ít trận gặp phải cảnh thập tử nhất sinh. Có một lần hắn cùng với bốn chiến sỹ Đại Quyển vận chuyển ma tuý, bị một đội ngũ địa phương hơn hai mươi người mà mỗi người trong đó sức chiến đấu không thua gì người của Đại Quyển chặn đánh, kết quả là phía Đại Quyển chỉ có ba người thiệt mạng còn hơn hai mươi người của đối phương chết sạch. Không nên xem thường hơn hai mươi người này, sức chiến đấu của những đội ngũ tinh nhuệ trong Tam Giác Vàng vượt xa những nhánh quân đội bình thường, trong Tam Giác Vàng ngay cả một đứa trẻ con cũng biết nổ súng giết người. Sức chiến đấu của hơn hai mươi chiến sỹ tinh nhuệ dày dạn kinh nghiệm là rất đáng sợ, thế nhưng họ vẫn bị Đại Đầu diệt sạch. Những trận chiến thập tử nhất sinh như vậy nhiều không đếm xuể, nhưng cuối cùng Đại Đầu vẫn sống sót, hơn nữa còn có thể mang theo vài người trở về. Việc này nói lên điều gì?
Hơn nữa trong tư liệu về Đại Đầu có một điểm làm cho Mười Một chú ý, trong hàng trăm lần Đại Đầu tham gia chiến đấu, hắn chưa một lần nào phải nhờ người khác cứu. Cho dù bị thương nặng đến đâu hắn cũng có thể tự mình sống sót, thậm chí còn đưa cả đồng đội đã bị thương về. Nói cách khác, trong hơn trăm trận này, chỉ có hắn cứu người khác chứ chưa từng để người khác phải cứu. Điểm này lại nói lên điều gì?
Tất cả những thứ này cho thấy một điều Đại Đầu rất mạnh, vô cùng mạnh. Ít ra thì năng lực sinh tồn của hắn tốt hơn Mười Một.
Đây chính là nguyên nhân Mười Một không muốn đối đầu với Đại Đầu tại đây, không phải là hắn sợ người này mà là Đại Đầu quá khó chơi. Với Mười Một, từng phút từng giây đều rất quý giá, hắn thực sự không muốn lãng phí thời gian đấu với Đại Đầu. Hơn nữa nếu chẳng may hắn bị người này giữ chân, để cho Trương Chấn trốn được vào căn cứ của Đại Quyển thì muốn giết hắn lại càng khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.