Quyển 9 - Chương 425: Walter tiến cấp
Khát Trí
06/04/2013
Trước khi cảnh sát đến, chiếc xe đã rời khỏi bãi chứa hàng của bến cảng. Còn chuyện bọn họ có bị chú ý hay không thì Diệp Kiếm đành bó tay. Dù sao biển số xe cũng là của Thanh bang Hàng Thành, nếu cảnh sát thật sự muốn điều tra, cuối cùng sự việc sẽ đổ lên đầu Triệu Diễn. Lúc đó, với quan hệ của y, tùy tiện kiếm mấy tên quỷ thế mạng, thừa sức cho vụ việc chìm xuồng.
“Sở Nguyên.” Mùi máu trong xe càng lúc càng nồng nặc, Diệp Kiếm không dám nhìn thi thể của Băng Mộng, hai mắt dán vào Mười Một, nói: “Tiểu Đao vừa điện thoại, nói bên đó cũng có chuyện rồi.”
“Ờ.” Mười Một đáp lời, vẫn cái giọng chẳng mặn chẳng nhạt muôn thuở.
“Chúng ta có cần qua giúp không?”
“Ừ.” Mười Một nhắm mắt, thả người trên lưng ghế. Trong cuộc chiến với tên giáo quan y mất khá nhiều máu, sau đó lại tổn thất không ít thể lực để tu bổ cơ thể, hiện tại rất cần nghỉ để khôi phục.
Lãnh Dạ nãy giờ vẫn loay hoay với khẩu súng bắn tỉa MG16 vừa kiếm được. Có mấy chỗ trên thân súng thiết kế rất không phù hợp với nguyên lý lực học, mà chết nỗi toàn là những chỗ tối quan trọng. Y tháo từ trong súng ra một viên đạn màu bạc lấp lánh, chăm chú quan sát. Toàn bộ viên đạn được chế tạo bằng đồng trắng, trên đầu có những rãnh khắc chạy vòng quanh, cầm trên tay có cảm giác nặng hơn đạn bắn tỉa phổ thông, đường kính cũng lớn hơn. Cẩn thận so sánh một hồi, Lãnh Dạ phát hiện mấy chỗ thiết kế bất hợp lý trên thân súng chính là đặc biệt dành cho viên đạn này. Xem ra về sau muốn sử dụng cây súng bắn tỉa này ắt phải có loại đạn đặc chế kèm theo mới xong.
Bằng khóe mắt, Lãnh Dạ nhận thấy có một điểm phản quang từ phía sau, quay đầu lại nhìn thì thấy cặp mắt mở lớn của Băng Mộng đang hướng thẳng vào y. Không biết vì sao, ánh mắt tràn ngập tử khí ấy làm Lãnh Dạ hết sức khó chịu.
“Người càng già gan càng nhỏ.” Lãnh Dạ cười nhạo chính mình, đưa tay vuốt cho mắt Băng Mộng nhắm lại rồi cởi chiếc áo khoác ngoài phủ lên đầu cô gái.
Sờ sờ cái tai rách đã được xử lí sơ sài và băng kín, Lãnh Dạ bất giác cười khổ. Xem ra phải đi làm thủ thuật chỉnh hình rồi, bằng không với bộ dạng thế này làm sao tán gái nữa.
Khi bọn Mười Một đến nơi, cuộc chiến của nhóm Hỏa Điểu vẫn đang diễn ra kịch liệt.
Khu Biệt Thự hoa viên không thuộc phạm vi khống chế của Thanh bang. Nơi này là địa bàn của một băng có tên là Mang hội. Mang hội là một bang hội không lớn không nhỏ, có lẽ còn chưa đủ tư cách lọt vào mắt Thanh bang, nhưng tại Ôn Thành thì nó chắc chắn thuộc hạng có sừng có mỏ.
Tiểu Đao cùng Tinh hội trước đây của Diệp Kiếm vẫn thường phải nghe ngóng từng hơi thở của Mang hội. Tuy nhiên hiện tại đã gia nhập Thanh bang, không còn phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự nữa, nhưng Tiểu Đao đối với Mang hội vẫn có chút e dè. Dẫu sao Mang hội cũng là địa đầu xà chân chính ở nơi này.
Bởi vậy khi Mười Một kêu Diệp Kiếm dẫn Hỏa Điểu đến Biệt Thự hoa viên, Tiểu Đao lập tức nhảy ra làm “Mao Thoại tự tiến”. Gã sợ Diệp Kiếm tuổi trẻ máu nóng, lại là thanh niên đắc chí, ngay quy củ “đạo thượng bái sơn” cũng không thèm theo, trực tiếp xông vào bắt người. Vạn nhất sau này Mang hội truy cứu thì dù là Thanh bang cũng không khỏi đau đầu.
Muốn bắt người không thể không nói qua một tiếng với lão đại của Mang hội. Ngay đám bảo vệ gác cửa Biệt Thự hoa viên cũng là thuê từ một công ty bảo an dưới trướng Mang hội, thản nhiên qua mặt bắt người là không thể. Bởi thế tuy bên Tiểu Đao tương đối gần, từ Tú Cảnh hoa viên đến Biệt Thự hoa viên chỉ qua mấy con đường, vậy mà gã nào đưa thiếp, nào là bái sơn, nên khi đàm phán đâu đó với lão đại của Mang hội thì bên Mười Một đã khởi sự trước rồi.
Lúc vào Biệt Thự hoa viên, bảo vệ gác cửa hiển nhiên đã nhận được tin tức nên coi đám Hỏa Điểu chẳng khác nào không khí trong suốt, hoàn toàn chẳng hề tiến ra ngăn cản, mặc kệ cho qua.
Theo đúng tên gọi, Biệt Thự hoa viên được xây dựng theo kiểu biệt thự, nhưng lại chẳng hề có thứ phong thái hào hoa đẳng cấp thường có ở chốn cư ngụ của dân lắm tiền. Ở đây không có hồ bơi riêng, cũng chẳng có vườn, chỉ gồm một loạt những căn nhà hai tầng, phía sau là hồ nước nhân tạo, ba phía xung quanh tiếp giáp với một hoa viên nhỏ.
Tiến vào chỉ có ba người là Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi và Walter. Bọn họ nhanh chóng tìm thấy nhà của Trương Khải Thái. Trong khi Tuyết Linh Nhi cùng Walter phụ trách canh gác, Hỏa Điểu móc ra một chùm chìa khóa vạn năng, êm ái mở cửa.
Bước trong nhà, ba người lập tức chia nhau lục soát một lượt tầng chệt, sau đó tập trung tại phòng khách. Cả ba nhìn nhau lắc đầu, ra ý không phát hiện được gì.
Nhìn cầu thang thông lên tầng hai, Hỏa Điểu giơ tay ra hiệu cho hai người kia, tay cầm khẩu súng gắn giảm thanh rón rén từng bậc đi lên. Đến tầng hai, ba người chia thành hai tổ lục soát về hai phía. Walter không có kinh nghiệm thực chiến cùng với Tuyết Linh Nhi rẽ sang trái, Hỏa Điểu một mình đi sang phải. Bọn họ dùng tay ra hiệu mấy cái cho nhau rồi tách ra. Từ đầu đến cuối, cả ba không thốt lên nửa lời, chỉ dùng tay ra dấu hoặc đưa mắt làm hiệu cho nhau.
Hỏa Điểu kiểm tra hết phòng này đến phòng khác. Phòng ốc ở đây kiến thiết đồng dạng một kiểu mở ra coi thì là phòng để đồ, phòng đọc sách hoặc phòng ngủ không có người. Mở đến cánh cửa thứ tư, dưới ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, gã rốt cuộc cũng nhìn thấy một cái giường lớn kê giữa phòng, trên giường lờ mờ hình dáng hai người đang nằm.
Hỏa Điểu rón rén tiến lại. Nhưng vừa đi vài bước, như đột nhiên ý thức được điều gì đó, gã xoay người nhảy vọt ra ngoài.
Gần như đồng thời, chăn đắp bị đá tung, hai người nằm trên giường bật dậy, mấy đốm lửa lóe lên phía trước hai bóng đen nhìn không rõ mặt mũi, kèm theo là tiếng súng “Tặc tặc tặc”, thoáng nghe biết ngay là tiếng carbine M4A1 có gắn giảm thanh.
Lao ra khỏi phòng, Hỏa Điểu nép sát tường quát lớn: “Có mai phục! Chạy mau!”
Tuyết Linh Nhi cùng Walter nghe tiếng vội vàng chạy lại, vừa tới đại sảnh tầng hai thì đột nhiên từ phía cầu thang vọt ra hai người, không nói một lời, lập tức xả súng bắn vào bọn họ.
Tuyết Linh Nhi phản ứng rất nhanh, đẩy mạnh Walter chạy phía sau, đồng thời quăng người vọt tới nấp sau đi văng. Walter bị Tuyết Linh Nhi đẩy ngã sóng soài trên sàn, cuống cuồng lăn vội vào trong một căn phòng không người, nấp sau cửa, sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Tuy luôn miệng tự nhủ phải cố trấn tĩnh, phải dũng cảm lên, nhưng lính mới dù sao vẫn là lính mới. Nhìn đạn bay loạn xa trước mắt, trừ những chiến binh kỳ cựu từng trải qua máu lửa thì có ai mà trấn tĩnh nổi?
Lúc này Walter không còn nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cầu sao thoát được ra ngoài. Cậu vọt đến bên cửa sổ nhìn xuống, khoảng cách đến mặt đất không xa lắm. Đúng lúc Walter định mở cửa sổ nhảy ra thì “ầm” một tiếng, cửa phòng bị đá tung.
Hoảng hồn “á” một tiếng thất thanh, Walter nhảy dựng lên, chẳng kịp nhìn trước ngó sau, vung khẩu súng ngắn gắn giảm thanh trong tay nhằm cửa phòng nã loạn xạ.
Đạn trong băng đã hết sạch mà ngón tay cậu bé vẫn xiết cứng cò súng không rời.
Từ ngoài cửa phòng, một bóng người lừng lững tiến vào, đối diện thẳng với cửa sổ, ánh sáng bên ngoài hắt vào soi rõ gương mặt băng giá. Hắn nhếch mép cười lạnh lùng, từ từ nâng súng chĩa vào Walter.
Hai chân Walter không tự chủ run lên bần bật, năm ngón tay co quắp xiết cứng chiếc thập tự đeo trên ngực phía trong lần áo, tưởng như có thể bóp nó vỡ nát. Nét mặt cậu bé thể hiện rõ nỗi khủng khiếp và hoảng loạn. Lúc này trong đầu cậu chỉ là một khoảng không trống rỗng.
“Víu!” Một viên đạn từ nòng khẩu M4A1 bay sạt qua mặt Walter, trúng vào kính cửa sổ phía sau lưng cậu. “Choang” một tiếng lanh lảnh, toàn bộ tấm kính biến thành những mảnh vụn li ti.
Toàn thân Walter run bắn lên. Ánh mắt thất thần từ từ lấy lại sắc thái. Nhìn kẻ đứng ở cửa phòng chuẩn bị lấy mạng mình, cậu bé liếm môi, nhe răng cười.
Giỡn mặt ư?
Ngược lại, lúc này Walter bắt đầu trấn tĩnh lại. Từng sống mấy năm cùng binh đoàn đánh thuê của Carlos, cậu biết rằng những kẻ ngày ngày sinh hoạt trên ranh giới sinh tử đều chịu một áp lực khủng khiếp, bởi vậy bọn họ thường làm những chuyện kỳ cục để giải tỏa áp lực ấy, bằng không sớm muộn sẽ hóa điên. Ngược đãi kẻ địch, vờn cho đến chết thường là việc mà đám người ấy rất khoái. Một khi kẻ địch đã không còn đường phản kháng hoặc tạo thành uy hiếp, bọn họ không lập tức giết chết ngay mà sung sướng từ từ hành hạ. Chứng kiến nỗi khủng khiếp trước khi chết của kẻ địch đem lại cho bọn họ cảm giác đặc biệt phấn khích. Chỉ là Walter không hề nghĩ rằng có ngày cậu sẽ trở thành con mồi trong tay loại người ấy.
Từ bên ngoài, âm thanh đồ vật bị bắn vỡ liên tục vọng vào, hai bên vẫn đang tiếp tục kịch chiến, chẳng qua mặc nhiên đều thống nhất chỉ sử dụng vũ khí giảm thanh.
Đối thủ của Walter liếc nhanh một lượt bãi chiến trường rồi từ từ nâng súng chĩa vào mặt cậu bé. “Đi chết đi!” Walter đột ngột thét lên. Đối thủ của cậu dường như bị kinh hãi gì đó, lập cập lùi lại vài bước, đờ đẫn nhìn Walter. Tiếp đó, xoay tay quay nòng súng lại. Ngậm vào miệng. Từ từ xiết cò.
“Bộp!” Tiếng súng vang lên, sau gáy bung ra một đóa hoa máu, hắn đổ vật xuống sàn, tay nắm cứng khẩu súng, hai mắt trợn tròn, ánh mắt đầy vẻ mê hoặc ngỡ ngàng. Đến tận khi chết hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại tự sát.
Walter dường như hoàn toàn thoát lực, cả người bủn rủn, tuột theo tường ngồi phệt xuống đất. Mặt đầy vẻ kinh ngạc, cậu ngỡ ngàng nhìn thi thể nằm trước mắt, đưa hai tay lên nhìn nhìn. Kẻ kia đich thực là tự sát vì bị cậu khống chế ư?
Walter không rõ lắm chuyện gì vừa xảy ra, chỉ nhớ hình như mình vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ đến khủng khiếp, sau đó vô ý thức quát lên ba chữ “Đi chết đi!”
Tiếp theo là gì nhỉ?
Hình như, hình như đúng khoảnh khắc đó, tư tưởng của cậu rời khỏi thân thể, kết nối mật thiết với tư tưởng đối phương. Thế rồi kẻ đó bất thình lình tự sát.
Đó là năng lực của cậu ư? Chỉ cần một câu nói là có thể khiến người khác tự tử ư? Walter không tin nổi, nhìn trừng trừng hai tay mình.
“Bình!” Dường như là tiếng chiếc TV ngoài đại sảnh nổ tung. Walter giật mình tỉnh lại. Nhìn nhìn thi thể nằm sóng sượt trên sàn trước mặt, ngước mắt nhìn nhìn ra ngoài, rồi chậm chạp đứng lên rón rén bước đến bên cửa phòng, nhắm mắt hồi tưởng cẩn thận cảm giác mới rồi.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy cách mình không xa có hai quầng sóng điện não đang kịch liệt dao động. Walter đương nhiên không biết đó là sóng điện não, cậu chỉ cảm nhận được có hai nguồn sóng dao động cực mạnh, giống như hai quầng sáng chớp chớp trong bóng tối dày đặc. Kì thật mỗi cá nhân đều có sóng điện não của mình, còn các tâm linh khống chế giả chính là dùng sóng điện não xâm nhập vào tư tưởng người khác để khống chế. Nhưng Walter ngay cả điều này cũng không biết, không hiểu rằng mình đã khống chế người khác thông qua sóng điện não. Xưa nay cậu chỉ biết nhìn vào mắt đối phương, bức tư tưởng của mình nhập vào tư tưởng người khác.
Đó chính là chỗ khổ của Walter. Cậu không được học tập dị năng một cách chính quy, có hệ thống, bởi không một ai có thể dạy cho cậu. Từ hồi nào tới giờ, cậu chỉ biết mò mẫm tích lũy từng chút kinh nghiệm. Những kinh nghiệm trong quá khứ đều chỉ là các cảm giác không thể nói thành lời.
Khống chế thành công người khác là cậu biết ngay, thất bại cũng biết ngay. Còn vào lúc này, cậu đã rõ ràng cảm nhận được sóng điện não, phảng phất chỉ cần giơ tay ra là có thể tóm lấy quầng sóng điện não ấy.
Walter nhắm mắt cảm nhận kỹ càng một lần nữa vị trí của hai quầng sóng điện não, một ở phía sau đi văng, một ở đầu cầu thang. Cậu đưa tư tưởng của mình từ từ hướng về phía quầng sóng dao động ở dầu thang, khi hai tần số dao động trở nên đồng nhất với nhau, Walter bật mở mắt quát lớn: “Hạ súng xuống! Bước ra!”
Chẳng chút suy nghĩ, kẻ kia cũng không hiểu vì sao mình lại vâng lời đến thế, ngoan ngoãn ném súng xuống, bước hẳn lên khỏi bậc cầu thang. Thấy có người xuất hiện, Tuyết Linh chẳng hề chần chừ, giương súng bắn hạ tức khắc.
Phải đến khi nhìn thấy Walter bước ra khỏi phòng, Tuyết Linh Nhi mới nghĩ đến vừa rồi chính là Walter kêu kẻ địch bước ra, thế rồi tên đó bước ra thật.
Cô gái ngỡ ngàng, hết nhìn Walter lại nhìn cỗ thi thể, buột miệng hỏi: “Thế là thế nào?”
“Tôi không biết.” Walter gượng cười đáp: “Chính tôi cũng không biết chuyện đó phát sinh như thế nào.”
“Cậu có thể khống chế người khác?” Tuyết Linh Nhi nhìn Walter bằng ánh mắt cổ quái. Cô nghĩ đến thủ đoạn “thôi miên” của Walter. Rõ ràng vừa rồi không phải là thôi miên, mà giống như là mệnh lệnh cưỡng bức, nói một cái là đối phương tuân theo ngay. Ngoài ra kẻ bị thôi miên đều chỉ trả lời những câu hỏi của Walter, không lí gì đến những người khác. Tuyết Linh Nhi càng nghĩ càng cảm thấy gã Walter này hết sức cổ quái, toàn thân đầy bí ẩn, y hệt như Mười Một.
(Lời tác giả - Con hồ ly chín đuôi Tiểu Bạch tạm thời đã rời đội. Còn về việc tại sao nó rời đội và bỏ đi đâu thì khi nó quay lại sẽ có giải thích sau.)
“Sở Nguyên.” Mùi máu trong xe càng lúc càng nồng nặc, Diệp Kiếm không dám nhìn thi thể của Băng Mộng, hai mắt dán vào Mười Một, nói: “Tiểu Đao vừa điện thoại, nói bên đó cũng có chuyện rồi.”
“Ờ.” Mười Một đáp lời, vẫn cái giọng chẳng mặn chẳng nhạt muôn thuở.
“Chúng ta có cần qua giúp không?”
“Ừ.” Mười Một nhắm mắt, thả người trên lưng ghế. Trong cuộc chiến với tên giáo quan y mất khá nhiều máu, sau đó lại tổn thất không ít thể lực để tu bổ cơ thể, hiện tại rất cần nghỉ để khôi phục.
Lãnh Dạ nãy giờ vẫn loay hoay với khẩu súng bắn tỉa MG16 vừa kiếm được. Có mấy chỗ trên thân súng thiết kế rất không phù hợp với nguyên lý lực học, mà chết nỗi toàn là những chỗ tối quan trọng. Y tháo từ trong súng ra một viên đạn màu bạc lấp lánh, chăm chú quan sát. Toàn bộ viên đạn được chế tạo bằng đồng trắng, trên đầu có những rãnh khắc chạy vòng quanh, cầm trên tay có cảm giác nặng hơn đạn bắn tỉa phổ thông, đường kính cũng lớn hơn. Cẩn thận so sánh một hồi, Lãnh Dạ phát hiện mấy chỗ thiết kế bất hợp lý trên thân súng chính là đặc biệt dành cho viên đạn này. Xem ra về sau muốn sử dụng cây súng bắn tỉa này ắt phải có loại đạn đặc chế kèm theo mới xong.
Bằng khóe mắt, Lãnh Dạ nhận thấy có một điểm phản quang từ phía sau, quay đầu lại nhìn thì thấy cặp mắt mở lớn của Băng Mộng đang hướng thẳng vào y. Không biết vì sao, ánh mắt tràn ngập tử khí ấy làm Lãnh Dạ hết sức khó chịu.
“Người càng già gan càng nhỏ.” Lãnh Dạ cười nhạo chính mình, đưa tay vuốt cho mắt Băng Mộng nhắm lại rồi cởi chiếc áo khoác ngoài phủ lên đầu cô gái.
Sờ sờ cái tai rách đã được xử lí sơ sài và băng kín, Lãnh Dạ bất giác cười khổ. Xem ra phải đi làm thủ thuật chỉnh hình rồi, bằng không với bộ dạng thế này làm sao tán gái nữa.
Khi bọn Mười Một đến nơi, cuộc chiến của nhóm Hỏa Điểu vẫn đang diễn ra kịch liệt.
Khu Biệt Thự hoa viên không thuộc phạm vi khống chế của Thanh bang. Nơi này là địa bàn của một băng có tên là Mang hội. Mang hội là một bang hội không lớn không nhỏ, có lẽ còn chưa đủ tư cách lọt vào mắt Thanh bang, nhưng tại Ôn Thành thì nó chắc chắn thuộc hạng có sừng có mỏ.
Tiểu Đao cùng Tinh hội trước đây của Diệp Kiếm vẫn thường phải nghe ngóng từng hơi thở của Mang hội. Tuy nhiên hiện tại đã gia nhập Thanh bang, không còn phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự nữa, nhưng Tiểu Đao đối với Mang hội vẫn có chút e dè. Dẫu sao Mang hội cũng là địa đầu xà chân chính ở nơi này.
Bởi vậy khi Mười Một kêu Diệp Kiếm dẫn Hỏa Điểu đến Biệt Thự hoa viên, Tiểu Đao lập tức nhảy ra làm “Mao Thoại tự tiến”. Gã sợ Diệp Kiếm tuổi trẻ máu nóng, lại là thanh niên đắc chí, ngay quy củ “đạo thượng bái sơn” cũng không thèm theo, trực tiếp xông vào bắt người. Vạn nhất sau này Mang hội truy cứu thì dù là Thanh bang cũng không khỏi đau đầu.
Muốn bắt người không thể không nói qua một tiếng với lão đại của Mang hội. Ngay đám bảo vệ gác cửa Biệt Thự hoa viên cũng là thuê từ một công ty bảo an dưới trướng Mang hội, thản nhiên qua mặt bắt người là không thể. Bởi thế tuy bên Tiểu Đao tương đối gần, từ Tú Cảnh hoa viên đến Biệt Thự hoa viên chỉ qua mấy con đường, vậy mà gã nào đưa thiếp, nào là bái sơn, nên khi đàm phán đâu đó với lão đại của Mang hội thì bên Mười Một đã khởi sự trước rồi.
Lúc vào Biệt Thự hoa viên, bảo vệ gác cửa hiển nhiên đã nhận được tin tức nên coi đám Hỏa Điểu chẳng khác nào không khí trong suốt, hoàn toàn chẳng hề tiến ra ngăn cản, mặc kệ cho qua.
Theo đúng tên gọi, Biệt Thự hoa viên được xây dựng theo kiểu biệt thự, nhưng lại chẳng hề có thứ phong thái hào hoa đẳng cấp thường có ở chốn cư ngụ của dân lắm tiền. Ở đây không có hồ bơi riêng, cũng chẳng có vườn, chỉ gồm một loạt những căn nhà hai tầng, phía sau là hồ nước nhân tạo, ba phía xung quanh tiếp giáp với một hoa viên nhỏ.
Tiến vào chỉ có ba người là Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi và Walter. Bọn họ nhanh chóng tìm thấy nhà của Trương Khải Thái. Trong khi Tuyết Linh Nhi cùng Walter phụ trách canh gác, Hỏa Điểu móc ra một chùm chìa khóa vạn năng, êm ái mở cửa.
Bước trong nhà, ba người lập tức chia nhau lục soát một lượt tầng chệt, sau đó tập trung tại phòng khách. Cả ba nhìn nhau lắc đầu, ra ý không phát hiện được gì.
Nhìn cầu thang thông lên tầng hai, Hỏa Điểu giơ tay ra hiệu cho hai người kia, tay cầm khẩu súng gắn giảm thanh rón rén từng bậc đi lên. Đến tầng hai, ba người chia thành hai tổ lục soát về hai phía. Walter không có kinh nghiệm thực chiến cùng với Tuyết Linh Nhi rẽ sang trái, Hỏa Điểu một mình đi sang phải. Bọn họ dùng tay ra hiệu mấy cái cho nhau rồi tách ra. Từ đầu đến cuối, cả ba không thốt lên nửa lời, chỉ dùng tay ra dấu hoặc đưa mắt làm hiệu cho nhau.
Hỏa Điểu kiểm tra hết phòng này đến phòng khác. Phòng ốc ở đây kiến thiết đồng dạng một kiểu mở ra coi thì là phòng để đồ, phòng đọc sách hoặc phòng ngủ không có người. Mở đến cánh cửa thứ tư, dưới ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, gã rốt cuộc cũng nhìn thấy một cái giường lớn kê giữa phòng, trên giường lờ mờ hình dáng hai người đang nằm.
Hỏa Điểu rón rén tiến lại. Nhưng vừa đi vài bước, như đột nhiên ý thức được điều gì đó, gã xoay người nhảy vọt ra ngoài.
Gần như đồng thời, chăn đắp bị đá tung, hai người nằm trên giường bật dậy, mấy đốm lửa lóe lên phía trước hai bóng đen nhìn không rõ mặt mũi, kèm theo là tiếng súng “Tặc tặc tặc”, thoáng nghe biết ngay là tiếng carbine M4A1 có gắn giảm thanh.
Lao ra khỏi phòng, Hỏa Điểu nép sát tường quát lớn: “Có mai phục! Chạy mau!”
Tuyết Linh Nhi cùng Walter nghe tiếng vội vàng chạy lại, vừa tới đại sảnh tầng hai thì đột nhiên từ phía cầu thang vọt ra hai người, không nói một lời, lập tức xả súng bắn vào bọn họ.
Tuyết Linh Nhi phản ứng rất nhanh, đẩy mạnh Walter chạy phía sau, đồng thời quăng người vọt tới nấp sau đi văng. Walter bị Tuyết Linh Nhi đẩy ngã sóng soài trên sàn, cuống cuồng lăn vội vào trong một căn phòng không người, nấp sau cửa, sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Tuy luôn miệng tự nhủ phải cố trấn tĩnh, phải dũng cảm lên, nhưng lính mới dù sao vẫn là lính mới. Nhìn đạn bay loạn xa trước mắt, trừ những chiến binh kỳ cựu từng trải qua máu lửa thì có ai mà trấn tĩnh nổi?
Lúc này Walter không còn nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cầu sao thoát được ra ngoài. Cậu vọt đến bên cửa sổ nhìn xuống, khoảng cách đến mặt đất không xa lắm. Đúng lúc Walter định mở cửa sổ nhảy ra thì “ầm” một tiếng, cửa phòng bị đá tung.
Hoảng hồn “á” một tiếng thất thanh, Walter nhảy dựng lên, chẳng kịp nhìn trước ngó sau, vung khẩu súng ngắn gắn giảm thanh trong tay nhằm cửa phòng nã loạn xạ.
Đạn trong băng đã hết sạch mà ngón tay cậu bé vẫn xiết cứng cò súng không rời.
Từ ngoài cửa phòng, một bóng người lừng lững tiến vào, đối diện thẳng với cửa sổ, ánh sáng bên ngoài hắt vào soi rõ gương mặt băng giá. Hắn nhếch mép cười lạnh lùng, từ từ nâng súng chĩa vào Walter.
Hai chân Walter không tự chủ run lên bần bật, năm ngón tay co quắp xiết cứng chiếc thập tự đeo trên ngực phía trong lần áo, tưởng như có thể bóp nó vỡ nát. Nét mặt cậu bé thể hiện rõ nỗi khủng khiếp và hoảng loạn. Lúc này trong đầu cậu chỉ là một khoảng không trống rỗng.
“Víu!” Một viên đạn từ nòng khẩu M4A1 bay sạt qua mặt Walter, trúng vào kính cửa sổ phía sau lưng cậu. “Choang” một tiếng lanh lảnh, toàn bộ tấm kính biến thành những mảnh vụn li ti.
Toàn thân Walter run bắn lên. Ánh mắt thất thần từ từ lấy lại sắc thái. Nhìn kẻ đứng ở cửa phòng chuẩn bị lấy mạng mình, cậu bé liếm môi, nhe răng cười.
Giỡn mặt ư?
Ngược lại, lúc này Walter bắt đầu trấn tĩnh lại. Từng sống mấy năm cùng binh đoàn đánh thuê của Carlos, cậu biết rằng những kẻ ngày ngày sinh hoạt trên ranh giới sinh tử đều chịu một áp lực khủng khiếp, bởi vậy bọn họ thường làm những chuyện kỳ cục để giải tỏa áp lực ấy, bằng không sớm muộn sẽ hóa điên. Ngược đãi kẻ địch, vờn cho đến chết thường là việc mà đám người ấy rất khoái. Một khi kẻ địch đã không còn đường phản kháng hoặc tạo thành uy hiếp, bọn họ không lập tức giết chết ngay mà sung sướng từ từ hành hạ. Chứng kiến nỗi khủng khiếp trước khi chết của kẻ địch đem lại cho bọn họ cảm giác đặc biệt phấn khích. Chỉ là Walter không hề nghĩ rằng có ngày cậu sẽ trở thành con mồi trong tay loại người ấy.
Từ bên ngoài, âm thanh đồ vật bị bắn vỡ liên tục vọng vào, hai bên vẫn đang tiếp tục kịch chiến, chẳng qua mặc nhiên đều thống nhất chỉ sử dụng vũ khí giảm thanh.
Đối thủ của Walter liếc nhanh một lượt bãi chiến trường rồi từ từ nâng súng chĩa vào mặt cậu bé. “Đi chết đi!” Walter đột ngột thét lên. Đối thủ của cậu dường như bị kinh hãi gì đó, lập cập lùi lại vài bước, đờ đẫn nhìn Walter. Tiếp đó, xoay tay quay nòng súng lại. Ngậm vào miệng. Từ từ xiết cò.
“Bộp!” Tiếng súng vang lên, sau gáy bung ra một đóa hoa máu, hắn đổ vật xuống sàn, tay nắm cứng khẩu súng, hai mắt trợn tròn, ánh mắt đầy vẻ mê hoặc ngỡ ngàng. Đến tận khi chết hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại tự sát.
Walter dường như hoàn toàn thoát lực, cả người bủn rủn, tuột theo tường ngồi phệt xuống đất. Mặt đầy vẻ kinh ngạc, cậu ngỡ ngàng nhìn thi thể nằm trước mắt, đưa hai tay lên nhìn nhìn. Kẻ kia đich thực là tự sát vì bị cậu khống chế ư?
Walter không rõ lắm chuyện gì vừa xảy ra, chỉ nhớ hình như mình vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ đến khủng khiếp, sau đó vô ý thức quát lên ba chữ “Đi chết đi!”
Tiếp theo là gì nhỉ?
Hình như, hình như đúng khoảnh khắc đó, tư tưởng của cậu rời khỏi thân thể, kết nối mật thiết với tư tưởng đối phương. Thế rồi kẻ đó bất thình lình tự sát.
Đó là năng lực của cậu ư? Chỉ cần một câu nói là có thể khiến người khác tự tử ư? Walter không tin nổi, nhìn trừng trừng hai tay mình.
“Bình!” Dường như là tiếng chiếc TV ngoài đại sảnh nổ tung. Walter giật mình tỉnh lại. Nhìn nhìn thi thể nằm sóng sượt trên sàn trước mặt, ngước mắt nhìn nhìn ra ngoài, rồi chậm chạp đứng lên rón rén bước đến bên cửa phòng, nhắm mắt hồi tưởng cẩn thận cảm giác mới rồi.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy cách mình không xa có hai quầng sóng điện não đang kịch liệt dao động. Walter đương nhiên không biết đó là sóng điện não, cậu chỉ cảm nhận được có hai nguồn sóng dao động cực mạnh, giống như hai quầng sáng chớp chớp trong bóng tối dày đặc. Kì thật mỗi cá nhân đều có sóng điện não của mình, còn các tâm linh khống chế giả chính là dùng sóng điện não xâm nhập vào tư tưởng người khác để khống chế. Nhưng Walter ngay cả điều này cũng không biết, không hiểu rằng mình đã khống chế người khác thông qua sóng điện não. Xưa nay cậu chỉ biết nhìn vào mắt đối phương, bức tư tưởng của mình nhập vào tư tưởng người khác.
Đó chính là chỗ khổ của Walter. Cậu không được học tập dị năng một cách chính quy, có hệ thống, bởi không một ai có thể dạy cho cậu. Từ hồi nào tới giờ, cậu chỉ biết mò mẫm tích lũy từng chút kinh nghiệm. Những kinh nghiệm trong quá khứ đều chỉ là các cảm giác không thể nói thành lời.
Khống chế thành công người khác là cậu biết ngay, thất bại cũng biết ngay. Còn vào lúc này, cậu đã rõ ràng cảm nhận được sóng điện não, phảng phất chỉ cần giơ tay ra là có thể tóm lấy quầng sóng điện não ấy.
Walter nhắm mắt cảm nhận kỹ càng một lần nữa vị trí của hai quầng sóng điện não, một ở phía sau đi văng, một ở đầu cầu thang. Cậu đưa tư tưởng của mình từ từ hướng về phía quầng sóng dao động ở dầu thang, khi hai tần số dao động trở nên đồng nhất với nhau, Walter bật mở mắt quát lớn: “Hạ súng xuống! Bước ra!”
Chẳng chút suy nghĩ, kẻ kia cũng không hiểu vì sao mình lại vâng lời đến thế, ngoan ngoãn ném súng xuống, bước hẳn lên khỏi bậc cầu thang. Thấy có người xuất hiện, Tuyết Linh chẳng hề chần chừ, giương súng bắn hạ tức khắc.
Phải đến khi nhìn thấy Walter bước ra khỏi phòng, Tuyết Linh Nhi mới nghĩ đến vừa rồi chính là Walter kêu kẻ địch bước ra, thế rồi tên đó bước ra thật.
Cô gái ngỡ ngàng, hết nhìn Walter lại nhìn cỗ thi thể, buột miệng hỏi: “Thế là thế nào?”
“Tôi không biết.” Walter gượng cười đáp: “Chính tôi cũng không biết chuyện đó phát sinh như thế nào.”
“Cậu có thể khống chế người khác?” Tuyết Linh Nhi nhìn Walter bằng ánh mắt cổ quái. Cô nghĩ đến thủ đoạn “thôi miên” của Walter. Rõ ràng vừa rồi không phải là thôi miên, mà giống như là mệnh lệnh cưỡng bức, nói một cái là đối phương tuân theo ngay. Ngoài ra kẻ bị thôi miên đều chỉ trả lời những câu hỏi của Walter, không lí gì đến những người khác. Tuyết Linh Nhi càng nghĩ càng cảm thấy gã Walter này hết sức cổ quái, toàn thân đầy bí ẩn, y hệt như Mười Một.
(Lời tác giả - Con hồ ly chín đuôi Tiểu Bạch tạm thời đã rời đội. Còn về việc tại sao nó rời đội và bỏ đi đâu thì khi nó quay lại sẽ có giải thích sau.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.