Chương 8
Vô Danh
16/03/2022
Nữa canh giờ sau, Tiểu Viên Tử lại trở vào đến bên giường đỡ Du Nguyệt dậy. Lần này y thực ngoan ngoãn, đã không đẩy ra mà còn ăn hết cả bát cháo.
Ăn xong trông thần thái y có vẻ tốt hơn một chút. Tiểu Viên Tử chính là thở dài để y nằm xuống liền lui ra ngoài cửa. Hắn nhìn lên trời, tái nhìn xuống đất rốt cuộc cũng chịu không nổi mà thở dài, miệng lầm bầm trách cứ: “Chủ tử a chủ tử— Ngươi thế nào cháo bào ngư vừa ngon vừa tẩm bổ tốt như vậy không ăn. Lại cái cháo trắng một chút mùi vị cũng không có kia mà đem ăn hết. Thực là hảo tức chết với ngươi đi—!”
Du Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tiểu Viên Tử cho đến khuất dạng. Y sao không biết hắn nghĩ cái gì. Chính là cháo trắng dù không có mùi vị gì nhưng cũng là có ăn no bụng đi. Lại không phải khó ăn như cái thứ hỗn tạp kia
Thực đã lâu rồi, y không còn ăn những thứ cao lương mỹ vị gì đó. Qua nhiều năm lại sinh ra nhàm chán, đến nổi có ăn cũng cảm thấy không quen. Nếu nhân sinh đã định sẳn là cô tịch, còn cần gì một chút như vậy điểm tô thêm sắc màu. Y cũng không nguyện thay đổi.
Mỗi ngày nhìn mặt trời lên xuống mấy lượt. Từ buổi sớm mai đến khi sắc trời chuyển sang tối đen đều không có nhiều thay đổi. Bất quá cái thay đổi chính là thế sự. Du Nguyệt nhìn lòng người thay đổi khó nắm bắt không khỏi cười lạnh.
Người kia mấy lượt tìm đến quấy nhiễu, đến đến đi đi, có mấy lần lưu lại y ở trong lòng. Người đến lúc nào cũng hỏi vì sao y lại thích uống rượu. Y không thích uống rượu, chỉ sợ là ngày dài kia khó lòng vượt qua. Rượu như tiên dược, vui cũng được, buồn cũng được, chỉ cần say rồi, chính là cái gì cũng đều có thể qua đi. Lại như bằng hữu chân chính, bất kể khi nào cũng ở bên cạnh bầu bạn với y, càng không bao giờ bỏ đi. Y đã như vậy, tại sao lại không thể uống. Cái đã gọi là bằng hữu lúc nào cũng phải ở bên người a.
Chính là cái tâm này, Tiểu Viên Tử không phải không hiểu. Càng hiểu lại càng không có cách cứu.
Ngày nọ tái tỉnh lại sau một trận bụng đau đến quằn quại. Du Nguyệt nữa ngồi trên giường, thùy mi buông nhẹ một lúc cái gì cũng không nói, câu đầu tiên y nói lại chính là: “Tiểu Viên Tử— Ta khát, nước ở đâu a?”
Tiểu Viên Tử nếu là trước đây đều không nói gì liền mang rượu đến. Hắn thực muốn biết người này sẽ bao giờ lại tỉnh ngộ. Muốn để mặc y như năm xưa, uống rượu thả cửa từ sáng đến chiều, đến khuya tận rồi gục đầu ở bất cứ đâu mà ngủ. Nhưng bây giờ thực không thể, người kia mấy ngày tỉnh mấy ngày mê, tình hình lúc nào cũng đi vào trầm trọng. Có ngày ôm bụng co mình nằm suốt, thức ăn đưa vào bụng bao nhiêu, liền đem ra ngoài bấy nhiêu. Nói, hắn thế này làm sao có thể nhẫn nhịn.
Nhìn y người gầy ốm đến không ra bộ dáng, tự đi đã không thể, ngồi cũng muốn không vững, nguy kịch đến như vậy lại còn đòi rượu. Hắn một tâm khổ sở không nói được, bụp một tiếng liền quỳ xuống bên cạnh giường nói: “Chủ tử, ngươi bây giờ không uống được, thực không uống được—”
Người kia mặt hướng vào bên trong cũng không nhìn hắn, miệng lẩm nhẩm: “Ân, sao không được?”
“Chủ tử, ngươi xem, bụng của ngươi không tốt. Nếu còn uống nữa, ngươi chắc chắn sẽ chịu không nổi. Ngươi nhất định sẽ chết a—”
Du Nguyệt nghe đến từ “chết” tâm càng tối xuống nói: “Chết? Ngươi nói ta thực sẽ chết sao?”
“Ân…” Tiểu Viên Tử nghe qua còn tưởng y hồi tâm chuyển ý liền nói: “Chủ tử, ngươi không uống rượu nữa a?”
“Ân… tại sao không?” Người kia thản nhiên nói: “Ta chính là đang muốn chết a.”
“Chủ tử, ngươi—”
Tiểu Viên Tử toàn thân chấn động nhìn chủ tử của hắn. Người kia sau một lúc lặng thinh nói: “Chết cũng được. Chết càng tốt. Chết rồi thì cái gì cũng đều không biết nữa. Cái gì cũng đều không nhớ nữa… Ngươi nói người kia sao không muốn để ta chết?”
Hắn ngơ ngẩn cả nữa ngày cũng nghĩ không ra, lại nghe Du Nguyệt nói: “Hắn không muốn để ta chết. Ta lại càng muốn chết. Ngươi nói, sau khi ta chết rồi, hắn có nhìn ta không? Hắn có nhớ ra ta không?”
Nghĩ đến y lại nở nụ cười thê lương tự nhẩm nói: “Không, hắn sẽ không nhớ. Dù ta có lưu lại hay không cũng đều không có ý nghĩa gì. Ngươi nói, ta vì sao lại không thể uống rượu?”
“Chủ tử, ngươi…”
“Đừng nói nhiều nữa… mau mang rượu đến đây đi…”
Tiểu Viên Tử không nói gì lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ là cả mấy canh giờ qua đi cũng không thấy hắn quay lại. Hắn chính là cương quyết đến như vậy a. Du Nguyệt trong lòng thầm mắng hắn thực hảo. Lại thấy trong cổ họng một trận nóng bừng như thiêu đốt đến khô khốc càng sinh tức giận. Ngay lập tức y nhổm dậy rời khỏi giường, không nói gì liền đem cả gian phòng lật tung. Chính là tìm đến nữa canh giờ cũng không có gì liền tức giận nhẩm mắng: “Không thấy, thực đâu hết rồi —”
Vừa lúc lại nghe có thanh âm lãnh đạm truyền đến bên tai nói: “Chủ tử đừng tìm nữa vô ích. Ta đều đem đi đổ hết rồi.”
Du Nguyệt đang quỵ người dưới đất lạnh, nghe nói liền lập tức đứng dậy quay lại mắng: “Ngươi— Thực làm càng!”
“Chủ tử…” Tiểu Viên Tử ngay lập tức quỳ xuống nói: “Chủ tử ngươi có thể đánh ta mắng ta, nhưng ta chính là tuyệt không thể đáp ứng ngươi. Mạng của ngươi có thể tự bỏ mặt, nhưng ta chính là không thể. Chủ tử, ngươi có thể nào thương hại ta.
“Đi ra ngoài—”
Tiểu Viên Tử lời còn chưa dứt đã nghe người kia thanh âm đầy băng lãnh cắt ngang. Hắn một lời cũng không thể nói đành lặng lẽ đứng dậy lui ra. Hắn theo hầu y đã lâu như vậy sao không biết tính khí của y. Chính là người kia ý đã quyết, bất kể là tốt hay xấu đều vững chắc như núi, bất di bất dịch. Còn có thể làm được gì.
Một ngày qua đi, người kia cơm canh cái gì cũng đều không đụng đến, lại đừng nói gì đến nước uống, y cứ nằm mãi ở trên giường. Tiểu Viên Tử có đứng bên cạnh, gọi cách mấy cũng đều không vào được tai y. Rốt cuộc cũng đành phải lắc đầu thở dài lui ra ngoài cửa ngồi gục xuống trầm tư.
Chủ tử hắn hôm nay thực là hết cứu rồi a. Y ra như vậy trăm vạn lần đều tại hoàng y nam tử kia. Hắn là quân vương, là cửu ngũ chí tôn, dụng tâm chiếm lấy, cũng là bỏ đi không màn. Hắn đã như vậy, còn muốn lưu giữ người lại làm gì. Chủ tử không rơi vào tay hắn, nhất định sẽ không lâm vào tình cảnh hiện tại. Tiểu Viên Tử không hiểu, chính là như vậy lại càng sinh lòng oán giận. Thế nhưng giận rồi thì đã sao, chủ tử cũng không vì tấm lòng của hắn mà sống tiếp a. Nghĩ đến Tiểu Viên Tử một tâm thê lương gọi: “Chủ tử a—”
…
Đêm tĩnh lặng, Du Nguyệt hướng mắt nhìn về khoảng không gian tịch mịch bỗng thấy tâm mình một màn trống rỗng. Tựa như cái màu đen kia, xa xôi vô tận. Thẳng cho đến lúc “phụt” một tiếng, mới trông thấy một chút ánh sáng mờ nhạt từ phía ngọn đèn được khởi lên, càng thêm ảm đạm. Bên tai y thoáng nghe thấy tiếng bước chân người đến gần, thùy mi liền buông xuống không một chút động. Lại nghe có tiếng nói: “Chủ tử, ngươi có giận ta, thì mau dậy mà mắng ta, đánh ta, thế nào cũng được. Ngươi cớ sao lại tự hành hạ chính mình đây?”
Hắn một lần lại một lần thở dài quay đi. Người vừa rời đi, Du Nguyệt liền mở mắt ra nhìn ánh đèn mờ mịt từ hướng xa xa. Theo hoạt lửa phiêu bồng, tâm bất giác lại đi vào cõi mộng miên man.
Người nói, nhân gian vô tình, chân ái lại càng khó phân định. Người năm xưa bây giờ nhạt như sương phủ. Tái nhìn lại cũng không thấy được tình kia đã ở nơi đâu. Hơn ba năm chờ đợi, một lần hồi tâm. Rốt cuộc cũng là vô ích.
Nghĩ đến người liền thở dài. Tội tình gì phải tự hành mình đây. Chính là Tiểu Viên Tử kia thật ương ngạnh. Thực muốn bức chết y mới được sao. Y chính là có lúc suy sụp nghĩ như vậy, nhưng hắn thực muốn tuyệt thực, tuyệt nước của y sao. Tái nghĩ đến, ngay cả cái sở thích nhỏ nhỏ kia cũng không được đáp ứng, sống cái gì thực khổ sở a.
Cứ như vậy gần hai ngày qua đi, nhìn người ngày càng trở nên tiều tụy. Cơm, nước, cái gì cũng không màn đến. Nói không lẽ phải mang rượu đến y mới chịu ăn sao. Tiểu Viên Tử thế nhưng bị bức vào đường cùng. Người kia không uống rượu cũng chết, uống rượu càng chết. Một lời khuyên can cũng không vào được tai y, rốt cuộc cũng chịu thua mang rượu cùng thức ăn đến. Bất quá mang rượu đến thì y chết từ từ, còn tốt hơn để y cứ thế này tuyệt thực đến chết. (=.=”)
Sáng sớm, Tiểu Viên Tử đến bên giường đặt rượu cùng thức ăn xuống bàn, lại đỡ người kia ngồi dậy tựa vào lòng mình ảm đạm nói: “Chủ tử, này là cháo tổ yến, ngươi….”
Hắn lời này nói ra quả là bi kịch, y một chút động tĩnh cũng không có, liền tái thở dài nói: “Ngươi ngoan ngoãn dậy ăn cho hết, một chút cũng không được bỏ ra ngoài. Còn này là nữ nhi hồng ủ hai mươi năm… rất quý a— Ngươi…”
Du Nguyệt thoáng nghe bên tai còn chưa kịp nghĩ, lại nghe người kia nói: “Chủ tử ngươi không ăn hết, ta liền đem rượu này uống sạch a.”
“…”
Du Nguyệt một lời cũng chưa kịp phản ứng, đã thấy thìa kia được đưa đến bên miệng. Cái mùi thực khó chịu a. Chính là y đang bị cường tá, không muốn ăn cũng không được, liền đem cháo kia mà nuốt vào. Thoáng nhìn trên mặt y quả có chút nhăn nhó, Tiểu Viên Tử trong lòng một trận dở khóc dở cười nói không nên lời.
Uy người kia ăn xong, Tiểu Viên Tử vui vẻ lui xuống, trước khi đi lại còn đặt bình chiếc bình kia xuống bàn. Du Nguyệt ngồi tựa mình vào đầu giường, theo thói quen đưa tay với lấy cái bình ngửi ngửi. Vừa cầm lên tâm liền dậy trận thương tâm thầm mắng: “Tiểu Viên Tử, ngươi thực hảo… đối xử với chủ tử thực tệ. Ngươi thế này là lừa gạt ta a— Thực không tin được ngươi mà.”
Nói cũng không phải, đây thực sự là nữ nhi hồng a. Chính là cái bình xanh lục ngọc kia hoa văn tinh xảo trông thì rất đẹp mắt lại khá lớn, nhưng bất quá bên trong có chưa đầy ba chung rượu nhỏ. (=]])
Tiểu Viên Tử bên ngoài hắt hơi đến mấy cái. Lại nhớ tới chủ tử hắn, thực không biết y phản ứng với cái tửu bình kia như thế nào a. Bất quá hắn cũng không phải lừa đảo đi. Y đã như vậy, uống ít một chút cũng là càng tốt. Nghĩ đến hắn lại đinh ninh, một chút rượu như vậy chắc không gây tổn hại gì.
Hắn ngày mang tửu thực đến đủ ba lượt. Du Nguyệt nhìn cái tửu bình mang tính chất lừa đảo kia càng tỏ ra không vừa mắt. Nhưng cũng là không cách gì thoái thác. Không ăn thì đừng nói gì ba chung rượu nhỏ, một giọt cũng không có a. Tái nhìn lại vẻ mặt đắc ý của Tiểu Viên Tử, hắn — trông thực giống ác nhân.
Canh khuya, hắn bên cạnh thị chủ tử ngủ, rồi lại gục lúc nào không hay. Tái tỉnh lại cũng là một trận kinh động. Người kia đang quỵ ở trước cửa, không rõ nguyên cớ gì đem toàn bộ thức ăn khi chiều đi ra ngoài, bộ dáng vô cùng chật vật. Hắn vội vàng chạy ra đỡ y dậy nói: “Chủ tử, ngươi làm sao, làm sao a?”
Người kia cái gì cũng không nói, hắn liền đưa y vào nằm lại bên giường. Hồn còn chưa tỉnh đã thấy y hai tay xiết chặt bụng quằn quại khổ sở, sắc mặt một trận tái nhạt, cả người mồ hôi tuôn ướt đẫm. Này nguyên chính là bệnh cũ tái phát. Thế nhưng tình trạng hiện tại còn muốn trầm trọng hơn trước. Lẽ nào chỉ một ít rượu kia liền đã khiến y ra như này. Hắn nghĩ đến liền tự tát mạnh mình mấy cái thầm mắng: “Hỗn đản, ngươi thực hại chết chủ tử rồi!”
Nhìn người kia quằn quại như vậy, càng thêm lo lắng, nghĩ mãi cũng không biết làm gì. Đừng nói là giữa đêm hôm khuya thế này, dù cho có là ban ngày, thì đây chính là cận cấm cung, thái y không mời được, đại phu càng không thể vào, thuốc cũng không có, đều là đường cùng.
Du Nguyệt chỉ mới đó mà thần trí đã rơi vào miên man không biết gì, duy chỉ còn cảm giác được gian bụng kia đau đớn đến khó nhịn. Tiểu Viên Tử ngồi bên cạnh khóc lóc gọi cái gì, y chính là không thể nghe được. Gian cổ một trận quặn xoắn, bụng y đã là trống đến không còn gì, nếu còn tiếp tục như này chính là muốn đem cả mật xanh mật vàng mà nôn ra ngoài đi…
Tiểu Viên Tử thấy y tiếp tục nôn mửa, tinh thần liền rơi vào hoảng loạn cực độ, khóc vỗ vỗ lưng y gọi: “Chủ tử, chủ tử, tỉnh, tỉnh đi… ngươi đừng như vậy… ngươi đừng làm ta sợ a—”
Người kia một chút cũng không nghe, đến lúc ngưng được cũng đã là một mảng huyết nhục mơ hồ. Y như vậy liền đi vào hôn mê. Tiểu Viên Tử sau một lúc cứng cả người, không nghĩ gì nữa liền chạy đi.
Ăn xong trông thần thái y có vẻ tốt hơn một chút. Tiểu Viên Tử chính là thở dài để y nằm xuống liền lui ra ngoài cửa. Hắn nhìn lên trời, tái nhìn xuống đất rốt cuộc cũng chịu không nổi mà thở dài, miệng lầm bầm trách cứ: “Chủ tử a chủ tử— Ngươi thế nào cháo bào ngư vừa ngon vừa tẩm bổ tốt như vậy không ăn. Lại cái cháo trắng một chút mùi vị cũng không có kia mà đem ăn hết. Thực là hảo tức chết với ngươi đi—!”
Du Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tiểu Viên Tử cho đến khuất dạng. Y sao không biết hắn nghĩ cái gì. Chính là cháo trắng dù không có mùi vị gì nhưng cũng là có ăn no bụng đi. Lại không phải khó ăn như cái thứ hỗn tạp kia
Thực đã lâu rồi, y không còn ăn những thứ cao lương mỹ vị gì đó. Qua nhiều năm lại sinh ra nhàm chán, đến nổi có ăn cũng cảm thấy không quen. Nếu nhân sinh đã định sẳn là cô tịch, còn cần gì một chút như vậy điểm tô thêm sắc màu. Y cũng không nguyện thay đổi.
Mỗi ngày nhìn mặt trời lên xuống mấy lượt. Từ buổi sớm mai đến khi sắc trời chuyển sang tối đen đều không có nhiều thay đổi. Bất quá cái thay đổi chính là thế sự. Du Nguyệt nhìn lòng người thay đổi khó nắm bắt không khỏi cười lạnh.
Người kia mấy lượt tìm đến quấy nhiễu, đến đến đi đi, có mấy lần lưu lại y ở trong lòng. Người đến lúc nào cũng hỏi vì sao y lại thích uống rượu. Y không thích uống rượu, chỉ sợ là ngày dài kia khó lòng vượt qua. Rượu như tiên dược, vui cũng được, buồn cũng được, chỉ cần say rồi, chính là cái gì cũng đều có thể qua đi. Lại như bằng hữu chân chính, bất kể khi nào cũng ở bên cạnh bầu bạn với y, càng không bao giờ bỏ đi. Y đã như vậy, tại sao lại không thể uống. Cái đã gọi là bằng hữu lúc nào cũng phải ở bên người a.
Chính là cái tâm này, Tiểu Viên Tử không phải không hiểu. Càng hiểu lại càng không có cách cứu.
Ngày nọ tái tỉnh lại sau một trận bụng đau đến quằn quại. Du Nguyệt nữa ngồi trên giường, thùy mi buông nhẹ một lúc cái gì cũng không nói, câu đầu tiên y nói lại chính là: “Tiểu Viên Tử— Ta khát, nước ở đâu a?”
Tiểu Viên Tử nếu là trước đây đều không nói gì liền mang rượu đến. Hắn thực muốn biết người này sẽ bao giờ lại tỉnh ngộ. Muốn để mặc y như năm xưa, uống rượu thả cửa từ sáng đến chiều, đến khuya tận rồi gục đầu ở bất cứ đâu mà ngủ. Nhưng bây giờ thực không thể, người kia mấy ngày tỉnh mấy ngày mê, tình hình lúc nào cũng đi vào trầm trọng. Có ngày ôm bụng co mình nằm suốt, thức ăn đưa vào bụng bao nhiêu, liền đem ra ngoài bấy nhiêu. Nói, hắn thế này làm sao có thể nhẫn nhịn.
Nhìn y người gầy ốm đến không ra bộ dáng, tự đi đã không thể, ngồi cũng muốn không vững, nguy kịch đến như vậy lại còn đòi rượu. Hắn một tâm khổ sở không nói được, bụp một tiếng liền quỳ xuống bên cạnh giường nói: “Chủ tử, ngươi bây giờ không uống được, thực không uống được—”
Người kia mặt hướng vào bên trong cũng không nhìn hắn, miệng lẩm nhẩm: “Ân, sao không được?”
“Chủ tử, ngươi xem, bụng của ngươi không tốt. Nếu còn uống nữa, ngươi chắc chắn sẽ chịu không nổi. Ngươi nhất định sẽ chết a—”
Du Nguyệt nghe đến từ “chết” tâm càng tối xuống nói: “Chết? Ngươi nói ta thực sẽ chết sao?”
“Ân…” Tiểu Viên Tử nghe qua còn tưởng y hồi tâm chuyển ý liền nói: “Chủ tử, ngươi không uống rượu nữa a?”
“Ân… tại sao không?” Người kia thản nhiên nói: “Ta chính là đang muốn chết a.”
“Chủ tử, ngươi—”
Tiểu Viên Tử toàn thân chấn động nhìn chủ tử của hắn. Người kia sau một lúc lặng thinh nói: “Chết cũng được. Chết càng tốt. Chết rồi thì cái gì cũng đều không biết nữa. Cái gì cũng đều không nhớ nữa… Ngươi nói người kia sao không muốn để ta chết?”
Hắn ngơ ngẩn cả nữa ngày cũng nghĩ không ra, lại nghe Du Nguyệt nói: “Hắn không muốn để ta chết. Ta lại càng muốn chết. Ngươi nói, sau khi ta chết rồi, hắn có nhìn ta không? Hắn có nhớ ra ta không?”
Nghĩ đến y lại nở nụ cười thê lương tự nhẩm nói: “Không, hắn sẽ không nhớ. Dù ta có lưu lại hay không cũng đều không có ý nghĩa gì. Ngươi nói, ta vì sao lại không thể uống rượu?”
“Chủ tử, ngươi…”
“Đừng nói nhiều nữa… mau mang rượu đến đây đi…”
Tiểu Viên Tử không nói gì lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ là cả mấy canh giờ qua đi cũng không thấy hắn quay lại. Hắn chính là cương quyết đến như vậy a. Du Nguyệt trong lòng thầm mắng hắn thực hảo. Lại thấy trong cổ họng một trận nóng bừng như thiêu đốt đến khô khốc càng sinh tức giận. Ngay lập tức y nhổm dậy rời khỏi giường, không nói gì liền đem cả gian phòng lật tung. Chính là tìm đến nữa canh giờ cũng không có gì liền tức giận nhẩm mắng: “Không thấy, thực đâu hết rồi —”
Vừa lúc lại nghe có thanh âm lãnh đạm truyền đến bên tai nói: “Chủ tử đừng tìm nữa vô ích. Ta đều đem đi đổ hết rồi.”
Du Nguyệt đang quỵ người dưới đất lạnh, nghe nói liền lập tức đứng dậy quay lại mắng: “Ngươi— Thực làm càng!”
“Chủ tử…” Tiểu Viên Tử ngay lập tức quỳ xuống nói: “Chủ tử ngươi có thể đánh ta mắng ta, nhưng ta chính là tuyệt không thể đáp ứng ngươi. Mạng của ngươi có thể tự bỏ mặt, nhưng ta chính là không thể. Chủ tử, ngươi có thể nào thương hại ta.
“Đi ra ngoài—”
Tiểu Viên Tử lời còn chưa dứt đã nghe người kia thanh âm đầy băng lãnh cắt ngang. Hắn một lời cũng không thể nói đành lặng lẽ đứng dậy lui ra. Hắn theo hầu y đã lâu như vậy sao không biết tính khí của y. Chính là người kia ý đã quyết, bất kể là tốt hay xấu đều vững chắc như núi, bất di bất dịch. Còn có thể làm được gì.
Một ngày qua đi, người kia cơm canh cái gì cũng đều không đụng đến, lại đừng nói gì đến nước uống, y cứ nằm mãi ở trên giường. Tiểu Viên Tử có đứng bên cạnh, gọi cách mấy cũng đều không vào được tai y. Rốt cuộc cũng đành phải lắc đầu thở dài lui ra ngoài cửa ngồi gục xuống trầm tư.
Chủ tử hắn hôm nay thực là hết cứu rồi a. Y ra như vậy trăm vạn lần đều tại hoàng y nam tử kia. Hắn là quân vương, là cửu ngũ chí tôn, dụng tâm chiếm lấy, cũng là bỏ đi không màn. Hắn đã như vậy, còn muốn lưu giữ người lại làm gì. Chủ tử không rơi vào tay hắn, nhất định sẽ không lâm vào tình cảnh hiện tại. Tiểu Viên Tử không hiểu, chính là như vậy lại càng sinh lòng oán giận. Thế nhưng giận rồi thì đã sao, chủ tử cũng không vì tấm lòng của hắn mà sống tiếp a. Nghĩ đến Tiểu Viên Tử một tâm thê lương gọi: “Chủ tử a—”
…
Đêm tĩnh lặng, Du Nguyệt hướng mắt nhìn về khoảng không gian tịch mịch bỗng thấy tâm mình một màn trống rỗng. Tựa như cái màu đen kia, xa xôi vô tận. Thẳng cho đến lúc “phụt” một tiếng, mới trông thấy một chút ánh sáng mờ nhạt từ phía ngọn đèn được khởi lên, càng thêm ảm đạm. Bên tai y thoáng nghe thấy tiếng bước chân người đến gần, thùy mi liền buông xuống không một chút động. Lại nghe có tiếng nói: “Chủ tử, ngươi có giận ta, thì mau dậy mà mắng ta, đánh ta, thế nào cũng được. Ngươi cớ sao lại tự hành hạ chính mình đây?”
Hắn một lần lại một lần thở dài quay đi. Người vừa rời đi, Du Nguyệt liền mở mắt ra nhìn ánh đèn mờ mịt từ hướng xa xa. Theo hoạt lửa phiêu bồng, tâm bất giác lại đi vào cõi mộng miên man.
Người nói, nhân gian vô tình, chân ái lại càng khó phân định. Người năm xưa bây giờ nhạt như sương phủ. Tái nhìn lại cũng không thấy được tình kia đã ở nơi đâu. Hơn ba năm chờ đợi, một lần hồi tâm. Rốt cuộc cũng là vô ích.
Nghĩ đến người liền thở dài. Tội tình gì phải tự hành mình đây. Chính là Tiểu Viên Tử kia thật ương ngạnh. Thực muốn bức chết y mới được sao. Y chính là có lúc suy sụp nghĩ như vậy, nhưng hắn thực muốn tuyệt thực, tuyệt nước của y sao. Tái nghĩ đến, ngay cả cái sở thích nhỏ nhỏ kia cũng không được đáp ứng, sống cái gì thực khổ sở a.
Cứ như vậy gần hai ngày qua đi, nhìn người ngày càng trở nên tiều tụy. Cơm, nước, cái gì cũng không màn đến. Nói không lẽ phải mang rượu đến y mới chịu ăn sao. Tiểu Viên Tử thế nhưng bị bức vào đường cùng. Người kia không uống rượu cũng chết, uống rượu càng chết. Một lời khuyên can cũng không vào được tai y, rốt cuộc cũng chịu thua mang rượu cùng thức ăn đến. Bất quá mang rượu đến thì y chết từ từ, còn tốt hơn để y cứ thế này tuyệt thực đến chết. (=.=”)
Sáng sớm, Tiểu Viên Tử đến bên giường đặt rượu cùng thức ăn xuống bàn, lại đỡ người kia ngồi dậy tựa vào lòng mình ảm đạm nói: “Chủ tử, này là cháo tổ yến, ngươi….”
Hắn lời này nói ra quả là bi kịch, y một chút động tĩnh cũng không có, liền tái thở dài nói: “Ngươi ngoan ngoãn dậy ăn cho hết, một chút cũng không được bỏ ra ngoài. Còn này là nữ nhi hồng ủ hai mươi năm… rất quý a— Ngươi…”
Du Nguyệt thoáng nghe bên tai còn chưa kịp nghĩ, lại nghe người kia nói: “Chủ tử ngươi không ăn hết, ta liền đem rượu này uống sạch a.”
“…”
Du Nguyệt một lời cũng chưa kịp phản ứng, đã thấy thìa kia được đưa đến bên miệng. Cái mùi thực khó chịu a. Chính là y đang bị cường tá, không muốn ăn cũng không được, liền đem cháo kia mà nuốt vào. Thoáng nhìn trên mặt y quả có chút nhăn nhó, Tiểu Viên Tử trong lòng một trận dở khóc dở cười nói không nên lời.
Uy người kia ăn xong, Tiểu Viên Tử vui vẻ lui xuống, trước khi đi lại còn đặt bình chiếc bình kia xuống bàn. Du Nguyệt ngồi tựa mình vào đầu giường, theo thói quen đưa tay với lấy cái bình ngửi ngửi. Vừa cầm lên tâm liền dậy trận thương tâm thầm mắng: “Tiểu Viên Tử, ngươi thực hảo… đối xử với chủ tử thực tệ. Ngươi thế này là lừa gạt ta a— Thực không tin được ngươi mà.”
Nói cũng không phải, đây thực sự là nữ nhi hồng a. Chính là cái bình xanh lục ngọc kia hoa văn tinh xảo trông thì rất đẹp mắt lại khá lớn, nhưng bất quá bên trong có chưa đầy ba chung rượu nhỏ. (=]])
Tiểu Viên Tử bên ngoài hắt hơi đến mấy cái. Lại nhớ tới chủ tử hắn, thực không biết y phản ứng với cái tửu bình kia như thế nào a. Bất quá hắn cũng không phải lừa đảo đi. Y đã như vậy, uống ít một chút cũng là càng tốt. Nghĩ đến hắn lại đinh ninh, một chút rượu như vậy chắc không gây tổn hại gì.
Hắn ngày mang tửu thực đến đủ ba lượt. Du Nguyệt nhìn cái tửu bình mang tính chất lừa đảo kia càng tỏ ra không vừa mắt. Nhưng cũng là không cách gì thoái thác. Không ăn thì đừng nói gì ba chung rượu nhỏ, một giọt cũng không có a. Tái nhìn lại vẻ mặt đắc ý của Tiểu Viên Tử, hắn — trông thực giống ác nhân.
Canh khuya, hắn bên cạnh thị chủ tử ngủ, rồi lại gục lúc nào không hay. Tái tỉnh lại cũng là một trận kinh động. Người kia đang quỵ ở trước cửa, không rõ nguyên cớ gì đem toàn bộ thức ăn khi chiều đi ra ngoài, bộ dáng vô cùng chật vật. Hắn vội vàng chạy ra đỡ y dậy nói: “Chủ tử, ngươi làm sao, làm sao a?”
Người kia cái gì cũng không nói, hắn liền đưa y vào nằm lại bên giường. Hồn còn chưa tỉnh đã thấy y hai tay xiết chặt bụng quằn quại khổ sở, sắc mặt một trận tái nhạt, cả người mồ hôi tuôn ướt đẫm. Này nguyên chính là bệnh cũ tái phát. Thế nhưng tình trạng hiện tại còn muốn trầm trọng hơn trước. Lẽ nào chỉ một ít rượu kia liền đã khiến y ra như này. Hắn nghĩ đến liền tự tát mạnh mình mấy cái thầm mắng: “Hỗn đản, ngươi thực hại chết chủ tử rồi!”
Nhìn người kia quằn quại như vậy, càng thêm lo lắng, nghĩ mãi cũng không biết làm gì. Đừng nói là giữa đêm hôm khuya thế này, dù cho có là ban ngày, thì đây chính là cận cấm cung, thái y không mời được, đại phu càng không thể vào, thuốc cũng không có, đều là đường cùng.
Du Nguyệt chỉ mới đó mà thần trí đã rơi vào miên man không biết gì, duy chỉ còn cảm giác được gian bụng kia đau đớn đến khó nhịn. Tiểu Viên Tử ngồi bên cạnh khóc lóc gọi cái gì, y chính là không thể nghe được. Gian cổ một trận quặn xoắn, bụng y đã là trống đến không còn gì, nếu còn tiếp tục như này chính là muốn đem cả mật xanh mật vàng mà nôn ra ngoài đi…
Tiểu Viên Tử thấy y tiếp tục nôn mửa, tinh thần liền rơi vào hoảng loạn cực độ, khóc vỗ vỗ lưng y gọi: “Chủ tử, chủ tử, tỉnh, tỉnh đi… ngươi đừng như vậy… ngươi đừng làm ta sợ a—”
Người kia một chút cũng không nghe, đến lúc ngưng được cũng đã là một mảng huyết nhục mơ hồ. Y như vậy liền đi vào hôn mê. Tiểu Viên Tử sau một lúc cứng cả người, không nghĩ gì nữa liền chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.